Phần 34: Ngày thứ Tư định mệnh (p.3)
Tôi hét lên lao đến, bất chấp cơn đau trong lồng ngực, bất chấp trên tay không còn vũ khí… Tôi lao lên ôm chặt cánh tay hắn đang bóp nghẹt Phương, hai hàm răng cắn ngập vào bắp tay hắn…
– Mẹ mày… Muốn chết… – Hugo vung cánh tay còn lại đánh thẳng vào bụng tôi.
“Hự”… Tôi đau đớn đến choáng váng muốt ngất đi… Nhưng tôi không buông tay, hai hàm răng nghiến chặt nếm được mùi máu tanh…
– HAI CON CHÓ… TAO BÓP CHẾT HAI ĐỨA MÀY…
Bàn tay to lớn còn lại của Hugo chộp thẳng lên đầu tôi… Những ngón tay hắn như được đúc bằng thép ép chặt, trán tôi như từ từ lõm xuống… mắt trợn lên đau nhức như muốn nổ tung ra ngoài…
“BUÔNG TAY… HUGO…”
Một giọng nói âm trầm của lão Quốc Công vang lên từ ngoài cửa. Ngay lập tức tôi và Phương cả người nhẹ bỗng ngã dúi dụi xuống sàn nhà. Hugo hậm hực tức giận nhưng không dám cãi lời, lùi lại đi chỗ đứng quen thuộc sau lưng lão Quốc Công, bên cạnh Hạ Kỳ.
– MẸ… ANH PHONG… – Vân Nhu hét lên thất thanh, oà khóc lao đến.
Tôi còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì cơn đau nhức âm ỉ trong đầu… Chỉ thấy một cơ thể mềm mại lao vào lòng mình khóc ngất, lại rụt đi nhào sang bên cạnh… lại quay lại khóc lóc đau đớn… Thằng Phương bên cạnh tôi ho sù sụ, ho như muốn phun cả hai lá phổi ra ngoài.
Cô Vân Huyền tỉnh lại, nhìn xuống nhận ra mình đang gối trên đùi cô Ngọc Nhi. Ngay cả cơ thể trần truồng của bà cũng được cô Ngọc Nhi che đậy bằng chính bộ đồ nhân viên vệ sinh cô đã mặc.
– Cảm ơn con gái… – Bà cảm kích nắm tay cô Ngọc Nhi nói.
– Dạ, không có gì…
– MẸ… KẺ NÀO ĐÃ LÀM VIỆC NÀY ?!
Vân Nhu sau vài giây bối rối lo lắng đã tỉnh táo lại. Nàng cũng từng gặp qua Hugo, nàng thừa biết hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh.
– Là tôi…
Hạ Kỳ từ sau lưng lão Công bước ra nói. Vài phút trước, thấy không còn kiểm soát được Hugo, cô ta đã lao ra khỏi phòng đi tìm lão Công.
“Chát”
Hạ Kỳ vừa nói dứt lời, ngay lập tức một cái tát như trời giáng làm cô ta ngã sõng soài trên sàn.
– Ch.a… thầy Công… – Hạ Kỳ bưng mặt, hai mắt rơm rớm đỏ hoe nhìn cha của mình, lời nói ai oán nữa chừng cũng phải đổi lại.
Lão Công nheo mắt nhìn cô ta, ánh mắt toé lửa, rít từng lời qua kẽ răng:
– Ai cho phép cô tác quái ở đây hả ?! Cô tưởng mình là ai hả ?!
Vân Nhu rời khỏi mẹ, gương mặt đã từ đỏ chuyển trắng, báo hiệu nàng tức giận tột độ. Nàng bước đến trước mặt người đàn ông lẽ ra nàng phải gọi là ba, gằng từng chữ một:
– Ông nghĩ chỉ trừng phạt cô ta như vậy là xong sao ?! Tôi muốn cô ta phải chịu đựng sự nhục nhã dày vò bởi con quái vật đó… như mẹ tôi phải chịu. Nếu không, dù ông giết hết tất cả chúng tôi, tôi cũng không ký bất cứ thứ gì…
Hạ Kỳ gương mặt xinh đẹp đã cắt không còn giọt máu… Cô ta sợ hãi nhìn cha mình cầu mong ông không tuyệt tình. Không ngờ, ông chỉ hơi nhíu mày, rồi quay qua Hugo ra lệnh:
– Hugo, Hạ Kỳ là của mày…
Hugo như thèm khát Hạ Kỳ đã lâu, sự hậm hực không cam lòng vừa rồi cũng bỏ qua, ngay lập tức nhào qua kềm chặt lấy Hạ Kỳ đè xuống sàn.
– KHÔNG… Ông không thể… đối xử với tôi như vậy ?!
Từng mảnh, từng mảnh vải trên người Hạ Kỳ bị con quái vật xé rách ném bay lả tả… Cả cơ thể trần truồng nõn nà của cô ta bị đè nghiến ra sàn nhà… Hugo gấp đến không chịu nổi, tự xé luôn quần áo của mình lộ ra những vòng cơ nổi cộm kinh khủng…
– Đừng… Hugo… Không… Đừng mà…
Tiếng la hét nức nở của Hạ Kỳ làm tôi khó chịu… Tôi nhìn qua Vân Nhu, vẻ mặt nàng lại lạnh lùng không chút cảm xúc nào.
– Vân Nhu… Em nói họ dừng lại đi… – Tôi khó nhọc đứng lên, nắm tay Vân Nhu nói.
– KHÔNG… – Vân Nhu bất ngờ vùng mạnh tay, quay lại hét vào mặt tôi. – ANH THƯƠNG HẠI CHO CÔ TA SAO ?! CÒN MẸ EM THÌ SAO ?!
Tôi sững người ngỡ ngàng nhìn đôi mắt to tròn trong sáng quen thuộc của nàng đã đỏ hồng nổi lên gân máu… Lại nhìn ngón tay nàng run rẩy chỉ vào mặt mình… Đây còn là Vân Nhu sao ?!
Hugo thô bạo tách hai chân Hạ Kỳ ra, cả cơ thể khổng lồ đè nghiến cô ta xuống… Hạ thể hắn đẩy mạnh…
– KHÔNG… AHHH…
Tiếng kêu gào đau đớn của Hạ Kỳ vang bên tai làm lòng tôi khó chịu kinh khủng. Đúng, tôi thương hại cho cô ta… Cũng thương cho người con gái tôi yêu thương lại đang bị thù hận che lấp lý trí.
Hạ Kỳ giãy giụa trong tuyệt vọng, hai cánh tay cào cấu chỉ để lại những vệt xước đỏ trên da thịt Hugo. Cô ta không la hét nổi nữa, cả người mềm oặt bên dưới thân hình to lớn không ngừng hùng hục thô bạo…
Cô Vân Huyền đã mặc trên người bộ quần áo liền quần của cô Ngọc Nhi, bước nhanh lại dằn cánh tay của Vân Nhu, gắt lên:
– VÂN NHU… DỪNG LẠI NGAY… Phong đã giúp mẹ ngăn hắn… Hắn không làm gì mẹ hết…
– Vân Nhu… Dừng lại đi em… – Cô Ngọc Nhi trên người chỉ còn bộ đồ ngắn bên trong, vội níu tay Vân Nhu nói.
Vân Nhu gạt nước mắt nghiến răng quay đi, vẫn không muốn trả lời. Sự ngang bướng của nàng làm máu nóng tôi dâng lên ngùn ngụt…
“Chát” – Một cái tát vang dội làm cả đám người trong phòng sửng sốt.
– Anh… Anh đánh em ?! Vì cô ta sao ?! – Vân Nhu bưng mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn tôi, không tin nổi. – Chỉ vì cô ta một lần chăn gối với anh sao ?!
– VÂN NHU…
Tôi gầm lên bàn tay vung cao chợt kềm nén dừng lại. Vân Nhu rưng rưng nước mắt nhìn tôi như chờ đợi hành động tuyệt tình của tôi… Hơi thở đau đớn uất nghẹn dồn dập của Hạ Kỳ vẫn vang lên bên tai, trước mặt tôi là đôi mắt đỏ hoe hận thù của Vân Nhu… cả hai đều làm tôi day dứt khổ sở. Tôi siết chặt hai cánh tay Vân Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, gằng giọng:
– Anh đánh em… Nhưng không phải vì cô ta mà vì Vân Nhu… Người con gái anh yêu không phải là em bây giờ… Em đang làm bản thân mình xấu xa như lão già kia…
– Hừ… cẩn thận mồm mép của mày, thằng nhóc…
Vân Nhu nước mắt lăn dài trên mặt, không cam tâm đau đớn nhìn tôi, vùng vẫy đẩy tôi ra… Tôi túm chặt tay nàng, nghiến răng gào lên:
– EM CÓ BIẾT HẠ KỲ LÀ AI KHÔNG ?!
– Không… Đừng nói… – Hạ Kỳ yếu ớt van xin.
– LÀ CON GÁI RUỘT CỦA LÃO TA…
– Không… – Hạ Kỳ ôm mặt khóc nức nở, cơ thể vẫn không ngừng bị dày vò bên dưới Hugo.
– Mày…
Lão Công chợt rút ra một khẩu súng, bước đến chĩa thẳng vào đầu tôi. Hai mắt lão đỏ ửng, mặt cũng đỏ lên giận dữ…
– Mày còn biết chuyện gì ?! Là con điếm kia nói cho mày nghe sao ?!
Tôi trừng mắt nhìn lão, rít từng lời qua kẽ răng:
– Ông… sử dụng thân xác của con gái ruột của mình làm công cụ… không bằng cầm thú… không bằng súc sinh…
– Mày muốn chết… – Lão Công cả cánh tay run rẩy, khẩu súng trong tay lách cách như không kềm nổi cơn tức giận của ông ta.
“KHÔNG….” Vân Nhu, cô Huyền và cô Ngọc Nhi lúc này mới choàng tỉnh lao đến che trước mặt tôi.
– Ông dừng lại… Nói Hugo dừng lại… Tôi sẽ ký cho ông bất cứ lúc nào ông muốn… – Vân Nhu run rẩy tựa sát vào người tôi nói.
“Hừ…”
Lão Công hậm hực nhìn tôi, hừ lạnh. Ông ta quay lại, bước thẳng ra cửa, không buồn nhìn con gái mình vật vã ngay dưới chân.
“Mấy người yên ổn cho tôi… 8h15 tôi quay lại…”
“Hugo… Dừng lại…”
– Ahhhh…
Nghe lệnh ông chủ, Hugo liền há hốc rên dài một tiếng. Hắn rùng mình vài cái, rồi rời bỏ cơ thể Hạ Kỳ, đứng lên tồng ngồng đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sập…
Tôi đau xót nhìn Hạ Kỳ nằm trên sàn nhà. Cơ thể trần truồng nhơ nhớp vung vãi tinh dịch trắng xoá… Hai mắt vô hồn đau đớn nhìn trân trân lên trần nhà.
Ngay lúc này Vân Nhu rời khỏi tôi, nàng bước thẳng đến Hạ Kỳ… Tôi sững người nhìn thấy tay nàng đang cầm một lưỡi dao nhỏ còn dính máu… Chính là con dao xếp của Hạ Kỳ bị Hugo vứt dưới sàn…
– Vân Nhu… Em muốn làm gì ?! – Tôi thản thốt kêu lên, vội lao đến.
Tôi chưa kịp đến, cả người cũng sững lại… Vân Nhu quỳ gối bên cạnh Hạ Kỳ, đưa con dao vào tay cô ta. Hạ Kỳ hai mắt đỏ au loé lên tia thù hận, lưỡi dao lập tức kề sát cổ Vân Nhu.
– Không… Vân Nhu… – Cô Vân Huyền kêu lên thản thốt. Phần 34: Ngày thứ Tư định mệnh (p.3)
Tôi hét lên lao đến, bất chấp cơn đau trong lồng ngực, bất chấp trên tay không còn vũ khí… Tôi lao lên ôm chặt cánh tay hắn đang bóp nghẹt Phương, hai hàm răng cắn ngập vào bắp tay hắn…
– Mẹ mày… Muốn chết… – Hugo vung cánh tay còn lại đánh thẳng vào bụng tôi.
“Hự”… Tôi đau đớn đến choáng váng muốt ngất đi… Nhưng tôi không buông tay, hai hàm răng nghiến chặt nếm được mùi máu tanh…
– HAI CON CHÓ… TAO BÓP CHẾT HAI ĐỨA MÀY…
Bàn tay to lớn còn lại của Hugo chộp thẳng lên đầu tôi… Những ngón tay hắn như được đúc bằng thép ép chặt, trán tôi như từ từ lõm xuống… mắt trợn lên đau nhức như muốn nổ tung ra ngoài…
“BUÔNG TAY… HUGO…”
Một giọng nói âm trầm của lão Quốc Công vang lên từ ngoài cửa. Ngay lập tức tôi và Phương cả người nhẹ bỗng ngã dúi dụi xuống sàn nhà. Hugo hậm hực tức giận nhưng không dám cãi lời, lùi lại đi chỗ đứng quen thuộc sau lưng lão Quốc Công, bên cạnh Hạ Kỳ.
– MẸ… ANH PHONG… – Vân Nhu hét lên thất thanh, oà khóc lao đến.
Tôi còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì cơn đau nhức âm ỉ trong đầu… Chỉ thấy một cơ thể mềm mại lao vào lòng mình khóc ngất, lại rụt đi nhào sang bên cạnh… lại quay lại khóc lóc đau đớn… Thằng Phương bên cạnh tôi ho sù sụ, ho như muốn phun cả hai lá phổi ra ngoài.
Cô Vân Huyền tỉnh lại, nhìn xuống nhận ra mình đang gối trên đùi cô Ngọc Nhi. Ngay cả cơ thể trần truồng của bà cũng được cô Ngọc Nhi che đậy bằng chính bộ đồ nhân viên vệ sinh cô đã mặc.
– Cảm ơn con gái… – Bà cảm kích nắm tay cô Ngọc Nhi nói.
– Dạ, không có gì…
– MẸ… KẺ NÀO ĐÃ LÀM VIỆC NÀY ?!
Vân Nhu sau vài giây bối rối lo lắng đã tỉnh táo lại. Nàng cũng từng gặp qua Hugo, nàng thừa biết hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh.
– Là tôi…
Hạ Kỳ từ sau lưng lão Công bước ra nói. Vài phút trước, thấy không còn kiểm soát được Hugo, cô ta đã lao ra khỏi phòng đi tìm lão Công.
“Chát”
Hạ Kỳ vừa nói dứt lời, ngay lập tức một cái tát như trời giáng làm cô ta ngã sõng soài trên sàn.
– Ch.a… thầy Công… – Hạ Kỳ bưng mặt, hai mắt rơm rớm đỏ hoe nhìn cha của mình, lời nói ai oán nữa chừng cũng phải đổi lại.
Lão Công nheo mắt nhìn cô ta, ánh mắt toé lửa, rít từng lời qua kẽ răng:
– Ai cho phép cô tác quái ở đây hả ?! Cô tưởng mình là ai hả ?!
Vân Nhu rời khỏi mẹ, gương mặt đã từ đỏ chuyển trắng, báo hiệu nàng tức giận tột độ. Nàng bước đến trước mặt người đàn ông lẽ ra nàng phải gọi là ba, gằng từng chữ một:
– Ông nghĩ chỉ trừng phạt cô ta như vậy là xong sao ?! Tôi muốn cô ta phải chịu đựng sự nhục nhã dày vò bởi con quái vật đó… như mẹ tôi phải chịu. Nếu không, dù ông giết hết tất cả chúng tôi, tôi cũng không ký bất cứ thứ gì…
Hạ Kỳ gương mặt xinh đẹp đã cắt không còn giọt máu… Cô ta sợ hãi nhìn cha mình cầu mong ông không tuyệt tình. Không ngờ, ông chỉ hơi nhíu mày, rồi quay qua Hugo ra lệnh:
– Hugo, Hạ Kỳ là của mày…
Hugo như thèm khát Hạ Kỳ đã lâu, sự hậm hực không cam lòng vừa rồi cũng bỏ qua, ngay lập tức nhào qua kềm chặt lấy Hạ Kỳ đè xuống sàn.
– KHÔNG… Ông không thể… đối xử với tôi như vậy ?!
Từng mảnh, từng mảnh vải trên người Hạ Kỳ bị con quái vật xé rách ném bay lả tả… Cả cơ thể trần truồng nõn nà của cô ta bị đè nghiến ra sàn nhà… Hugo gấp đến không chịu nổi, tự xé luôn quần áo của mình lộ ra những vòng cơ nổi cộm kinh khủng…
– Đừng… Hugo… Không… Đừng mà…
Tiếng la hét nức nở của Hạ Kỳ làm tôi khó chịu… Tôi nhìn qua Vân Nhu, vẻ mặt nàng lại lạnh lùng không chút cảm xúc nào.
– Vân Nhu… Em nói họ dừng lại đi… – Tôi khó nhọc đứng lên, nắm tay Vân Nhu nói.
– KHÔNG… – Vân Nhu bất ngờ vùng mạnh tay, quay lại hét vào mặt tôi. – ANH THƯƠNG HẠI CHO CÔ TA SAO ?! CÒN MẸ EM THÌ SAO ?!
Tôi sững người ngỡ ngàng nhìn đôi mắt to tròn trong sáng quen thuộc của nàng đã đỏ hồng nổi lên gân máu… Lại nhìn ngón tay nàng run rẩy chỉ vào mặt mình… Đây còn là Vân Nhu sao ?!
Hugo thô bạo tách hai chân Hạ Kỳ ra, cả cơ thể khổng lồ đè nghiến cô ta xuống… Hạ thể hắn đẩy mạnh…
– KHÔNG… AHHH…
Tiếng kêu gào đau đớn của Hạ Kỳ vang bên tai làm lòng tôi khó chịu kinh khủng. Đúng, tôi thương hại cho cô ta… Cũng thương cho người con gái tôi yêu thương lại đang bị thù hận che lấp lý trí.
Hạ Kỳ giãy giụa trong tuyệt vọng, hai cánh tay cào cấu chỉ để lại những vệt xước đỏ trên da thịt Hugo. Cô ta không la hét nổi nữa, cả người mềm oặt bên dưới thân hình to lớn không ngừng hùng hục thô bạo…
Cô Vân Huyền đã mặc trên người bộ quần áo liền quần của cô Ngọc Nhi, bước nhanh lại dằn cánh tay của Vân Nhu, gắt lên:
– VÂN NHU… DỪNG LẠI NGAY… Phong đã giúp mẹ ngăn hắn… Hắn không làm gì mẹ hết…
– Vân Nhu… Dừng lại đi em… – Cô Ngọc Nhi trên người chỉ còn bộ đồ ngắn bên trong, vội níu tay Vân Nhu nói.
Vân Nhu gạt nước mắt nghiến răng quay đi, vẫn không muốn trả lời. Sự ngang bướng của nàng làm máu nóng tôi dâng lên ngùn ngụt…
“Chát” – Một cái tát vang dội làm cả đám người trong phòng sửng sốt.
– Anh… Anh đánh em ?! Vì cô ta sao ?! – Vân Nhu bưng mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn tôi, không tin nổi. – Chỉ vì cô ta một lần chăn gối với anh sao ?!
– VÂN NHU…
Tôi gầm lên bàn tay vung cao chợt kềm nén dừng lại. Vân Nhu rưng rưng nước mắt nhìn tôi như chờ đợi hành động tuyệt tình của tôi… Hơi thở đau đớn uất nghẹn dồn dập của Hạ Kỳ vẫn vang lên bên tai, trước mặt tôi là đôi mắt đỏ hoe hận thù của Vân Nhu… cả hai đều làm tôi day dứt khổ sở. Tôi siết chặt hai cánh tay Vân Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, gằng giọng:
– Anh đánh em… Nhưng không phải vì cô ta mà vì Vân Nhu… Người con gái anh yêu không phải là em bây giờ… Em đang làm bản thân mình xấu xa như lão già kia…
– Hừ… cẩn thận mồm mép của mày, thằng nhóc…
Vân Nhu nước mắt lăn dài trên mặt, không cam tâm đau đớn nhìn tôi, vùng vẫy đẩy tôi ra… Tôi túm chặt tay nàng, nghiến răng gào lên:
– EM CÓ BIẾT HẠ KỲ LÀ AI KHÔNG ?!
– Không… Đừng nói… – Hạ Kỳ yếu ớt van xin.
– LÀ CON GÁI RUỘT CỦA LÃO TA…
– Không… – Hạ Kỳ ôm mặt khóc nức nở, cơ thể vẫn không ngừng bị dày vò bên dưới Hugo.
– Mày…
Lão Công chợt rút ra một khẩu súng, bước đến chĩa thẳng vào đầu tôi. Hai mắt lão đỏ ửng, mặt cũng đỏ lên giận dữ…
– Mày còn biết chuyện gì ?! Là con điếm kia nói cho mày nghe sao ?!
Tôi trừng mắt nhìn lão, rít từng lời qua kẽ răng:
– Ông… sử dụng thân xác của con gái ruột của mình làm công cụ… không bằng cầm thú… không bằng súc sinh…
– Mày muốn chết… – Lão Công cả cánh tay run rẩy, khẩu súng trong tay lách cách như không kềm nổi cơn tức giận của ông ta.
“KHÔNG….” Vân Nhu, cô Huyền và cô Ngọc Nhi lúc này mới choàng tỉnh lao đến che trước mặt tôi.
– Ông dừng lại… Nói Hugo dừng lại… Tôi sẽ ký cho ông bất cứ lúc nào ông muốn… – Vân Nhu run rẩy tựa sát vào người tôi nói.
“Hừ…”
Lão Công hậm hực nhìn tôi, hừ lạnh. Ông ta quay lại, bước thẳng ra cửa, không buồn nhìn con gái mình vật vã ngay dưới chân.
“Mấy người yên ổn cho tôi… 8h15 tôi quay lại…”
“Hugo… Dừng lại…”
– Ahhhh…
Nghe lệnh ông chủ, Hugo liền há hốc rên dài một tiếng. Hắn rùng mình vài cái, rồi rời bỏ cơ thể Hạ Kỳ, đứng lên tồng ngồng đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sập…
Tôi đau xót nhìn Hạ Kỳ nằm trên sàn nhà. Cơ thể trần truồng nhơ nhớp vung vãi tinh dịch trắng xoá… Hai mắt vô hồn đau đớn nhìn trân trân lên trần nhà.
Ngay lúc này Vân Nhu rời khỏi tôi, nàng bước thẳng đến Hạ Kỳ… Tôi sững người nhìn thấy tay nàng đang cầm một lưỡi dao nhỏ còn dính máu… Chính là con dao xếp của Hạ Kỳ bị Hugo vứt dưới sàn…
– Vân Nhu… Em muốn làm gì ?! – Tôi thản thốt kêu lên, vội lao đến.
Tôi chưa kịp đến, cả người cũng sững lại… Vân Nhu quỳ gối bên cạnh Hạ Kỳ, đưa con dao vào tay cô ta. Hạ Kỳ hai mắt đỏ au loé lên tia thù hận, lưỡi dao lập tức kề sát cổ Vân Nhu.
– Không… Vân Nhu… – Cô Vân Huyền kêu lên thản thốt.
Vân Nhu gương mặt tái nhợt, giọng run run nhưng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn xuống Hạ Kỳ nói:
– Là lỗi của mình… Mình biết lời xin lỗi không có ý nghĩa gì… Tuỳ ý Kỳ Kỳ đi vậy…
– Hạ Kỳ… Đừng… – Tôi đứng nguyên tại chỗ, sợ hãi kêu lên.
– Em xin lỗi anh… Em đã sai rồi… – Vân Nhu nghẹn ngào nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên mặt. – Nếu em bị như Kỳ Kỳ, em biết mình sẽ giết chết kẻ đã ra lệnh hãm hại mình… Bây giờ em có chết, em vẫn không trách Hạ Kỳ đâu…
– HẠ KỲ… ĐỪNG…
Lưỡi dao trong tay Hạ Kỳ rung lên, để lại một vết máu dài trên cổ Vân Nhu làm trái tim tôi như muốn nứt ra đau đớn. Vân Nhu nhắm chặt hai mắt, dòng nước mắt chảy dài trên gò má, chờ đợi cái chết đến gần.
– Ha ha… Bỏ đi… – Hạ Kỳ ném con dao sang bên cạnh, bật cười mà nước mắt cứ trào ra. – Có phải Nhu ra lệnh đâu chứ ?!
– Kỳ Kỳ… Mình xin lỗi… – Vân Nhu oà khóc ôm chặt Hạ Kỳ.
Tôi cả người như nhũng ra ngồi bệt trên sàn không còn chút sức lực. Cô Vân Huyền cũng ôm cô Ngọc Nhi mà nức nở khóc.
Sau vài phút, cảm xúc lắng đọng lại. Vân Nhu đỡ Hạ Kỳ vào phòng tắm vệ sinh lại cơ thể… Nhưng một lúc khá lâu vẫn không thấy đi ra, bên trong vang lên tiếng khóc nho nhỏ kềm nén của Hạ Kỳ và giọng nói an ủi của Vân Nhu. Chợt cánh cửa bật mở, tôi thấy Vân Nhu nhìn mình, lại nhìn sang mẹ vẻ e ngại. Nàng ngoắc ngoắc tay gọi tôi, mặt hơi ửng đỏ bối rối.
Đầu tôi hơi to ra… Sao Vân Nhu lại kêu tôi vào an ủi Hạ Kỳ chứ ?! An ủi thế nào được khi cô Vân Huyền lại đang ngồi đây… Như hiểu sự khó xử của tôi, cô Ngọc Nhi quay qua kéo cô Vân Huyền rầm rì nói chuyện như không để ý. Tôi lại quay qua nhìn thằng Phương, nó nhăn nhó xua xua tay. Tôi nhăn nhó đứng dậy… gãi gãi đầu bước đến cửa phòng tắm.
“Ây da, lại phòng tắm sao ?! Sao tôi cứ có cảm giác như mình là nhân vật chính trong truyện mà thằng tác giả mắc bệnh cuồng phòng tắm nhỉ ?!”
Vân Nhu nép sang một bên cho tôi bước vào phòng tắm, nàng đóng cửa lại… Hạ Kỳ đã tắm xong, cả người quấn chặt trong chiếc khăn tắm ngắn ngủn lộ ra gần trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng nuột… Tôi còn chưa biết làm gì thì Vân Nhu đã nhào vào lòng tôi, ôm chặt cứng.
– Em xin lỗi… Em thật không chịu nổi ý nghĩ mẹ bị xâm phạm… Còn anh nữa… Em… – Vân Nhu nghẹn ngào nói.
– Anh xin lỗi… Anh không nên đánh em… – Tôi vuốt ve gò má mịn màng còn ửng đỏ của nàng, hôn nhẹ lên nó.
– Mình cũng xin lỗi… Là ông ta đã đoán trước Nhu sẽ không đến. – Hạ Kỳ đứng lên ôm bờ vai Vân Nhu. – Nên bảo mình làm vậy với anh Phong để dụ bồ ra khỏi hang…
– Còn chuyện của cô… Trời ơi… – Hạ Kỳ ôm mặt khóc nức nở. – Mình thật sự không biết lúc đó tại sao mình như vậy nữa ?!
– Không sao đâu… Mẹ mình hiểu bạn vì tức giận anh Phong biết về thân phận bạn mà… – Vân Nhu xoa xoa lưng Hạ Kỳ an ủi. – Kể ra thì sự thật này cũng quá bất ngờ… Chính mình cũng từng nghĩ Kỳ Kỳ là… của ông ta.
Hạ Kỳ sụt sịt khóc, rồi nghẹn ngào nói:
– Hai người ra ngoài đi… Để mình trong này… Mình không đủ can đảm để nhìn mặt cô nữa…
– Trời ơi… Sao phải như vậy… Mình bảo đảm Kỳ Kỳ chỉ xin lỗi mẹ mình một tiếng là xong… Mẹ không giận lâu đâu… – Vân Nhu níu tay Hạ Kỳ dứt khoát lôi đi.
Tôi vừa định mở cửa phòng tắm, Vân Nhu chợt nói:
– Hạ Kỳ nói ngoài đó có lắp máy nghe lén… Mình bàn tính gì cũng bị nghe hết… Cả ô cửa kính kia bị hai anh mở chốt sẵn, lão già kia cũng biết…
Tôi nhíu mày bóp bóp trán suy nghĩ… Đúng là từ lúc đặt chân lên chiếc tàu này mọi thứ diễn ra quá dồn dập, tôi thậm chí không có thời gian suy nghĩ chuyện gì. Nhưng với tình thế hiện nay chúng tôi như cá nằm trên thớt, máy nghe lén có hay không cũng có gì quan trọng chứ ?!
Vân Nhu như đọc được suy nghĩ của tôi… Nàng lại làm ra vẻ hậm hực nói:
– Hồi chiều em thấy hình anh với Hạ Kỳ… Em đã rất giận… từ nhà bác Dũng về em không biết đi đâu… Em ghé qua nhà cô giáo cũ… nói chuyện với cô một lúc, bình tĩnh trở lại mới quyết định đi đến đây…
– Xin lỗi mà… – Hạ Kỳ áy náy nói.
– Hừ… còn xin lỗi… Đừng nói là Kỳ Kỳ không thích… – Vân Nhu lao đến chọc lét Hạ Kỳ.
– Á… Hi hi… Thích quá đi chứ !
Tôi như bình thản nhìn hai cô gái đùa vui trước mặt, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Lời Vân Nhu vừa nói với tôi là một cách truyền ám ngữ ngay trước mặt Hạ Kỳ… Vì Hạ Kỳ dù sao chưa chứng minh được cô ta hoàn toàn trở mặt với cha mình. An toàn của tất cả mọi người là thứ tối quan trọng không thể sơ xuất. Chúng tôi còn mỗi một lá bài tẩy cuối cùng lại lợi hại vô cùng… Cô giáo Thuỳ, “cô giáo cũ” của Vân Nhu… với người chồng cảnh sát tên Sỹ, thân tín của cô Vân Huyền… Họ đã nhận được tin và đang trên đường tới.
Đến lúc ba đứa chúng tôi bước ra khỏi phòng tắm… Cô Vân Huyền, cô Ngọc Nhi và cả Phương đều nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Tôi như đọc được suy nghĩ của từng người họ:
“Lăng nhăng hư hỏng… còn tập hư cả Vân Nhu…” – Cô Vân Huyền mím môi nhìn tôi chằm chằm.
“Cái mặt hớn hở… đáng ghét như vậy… Hừ…” – Cô Ngọc Nhi hừ lạnh, quay đi.
“Tay ba mà nhanh như vậy ?! Có phải là xuất tinh sớm hay không ?!” – Chỉ có ý nghĩ của thằng Phương là làm tôi bực mình hậm hực trừng mắt nhìn nó.
Vân Nhu dắt tay Hạ Kỳ đến bên mẹ… Cô ta quỳ xuống nắm tay bà thành khẩn nói:
– Con xin lỗi cô… Con thật sự…
– Đừng nói đến chuyện đó nữa… – Cô Vân Huyền cười hiền hoà nói. – Con là con gái của Hạ Tâm sao ?!
– Cô… Cô biết mẹ con ?! – Hạ Kỳ tròn mắt nhìn cô Vân Huyền, há hốc ngạc nhiên hỏi.
– Phải… Hạ Tâm từng là bạn học, cũng là bạn thân nhất của cô. – Cô Vân Huyền nói giọng ảm đạm. – Khi xưa Hạ Tâm từng rất yêu lão Công, cũng vì lão già đó mà cắt đứt quan hệ với cô… Mấy lần gặp con ở nhà lão Công dù thấy con khá quen mặt, nhưng cứ nghĩ con là… nên không nghĩ đến chuyện đó. Đến hôm nay cô mới biết Hạ Tâm và ông ta còn có một đứa con là con.
– Mẹ con thế nào rồi ?! – Cô Vân Huyền hỏi.
– Mẹ con… mẹ con đã chết… khi sinh con ra… – Hạ Kỳ nghẹn ngào nói. – Từ nhỏ con ở với ông bà ngoại… Cha chu cấp… cho con ăn học…
Cô Vân Huyền thương cảm ôm Hạ Kỳ vào lòng vuốt ve mái tóc Hạ Kỳ. Bà thở dài nói:
– Sao ông ta lại nhẫn tâm đối xử với con gái ruột của mình như vậy chứ ?!
Lời của bà như chạm vào nỗi đau của Hạ Kỳ, cô ta oà lên khóc nức nở.
– Mười sáu tuổi con đã bị ông ta đưa đi chiêu đãi khách… Ngay cả lần đầu tiên của mình mất đi như thế nào, với ai con cũng không biết ?! Hu hu… – Hạ Kỳ mếu máo khóc, nước mắt ướt cả bờ vai của mẹ Vân Nhu.
Mọi người đều như đồng cảm với số phận của Hạ Kỳ… Cô Ngọc Nhi, cô Vân Huyền và Vân Nhu đều sụt sịt khóc. Thằng Phương lại hậm hực khó chịu như muốn lao ra ngoài kia giết lão già đó. Chỉ có tôi là nhíu mày suy nghĩ…
Tôi vừa nhận ra Hạ Kỳ của ngày hôm nay lại xinh đẹp, trong sáng đến lạ kì. Sự trong sáng của tôi là nói về sự thuần khiết của tâm hồn… Nhưng tính từ trong sáng vốn không bao giờ tương xứng để dùng mô tả Hạ Kỳ… Nhưng sự thương cảm của mọi người dành cho cô ta như một màn lọc, lọc hết những dơ bẩn rắn rết vốn luôn tồn tại trong tâm hồn cô ta… Suy nghĩ này làm lòng tôi dâng lên sự cảnh giác nguy hiểm.
Trong lúc những người phụ nữ vẫn thút thít khóc và an ủi Hạ Kỳ, tôi lại trầm ngâm theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tôi tạm thời tìm ra ba điểm nghi vấn:
Thứ nhất, dù lão Công trừng phạt Hạ Kỳ, cũng không có lý do gì để cô ta lại trong phòng này. Cô ta biết quá nhiều… Cũng có thể ông ta dự định sẽ ra tay giết tất cả mọi người bao gồm cả Hạ Kỳ, vì thế không ngại cho mọi người biết thêm chút ít thông tin đỡ phải chết làm con ma hồ đồ. Nhưng khả năng này rất ít xảy ra, chẳng ai muốn chuyện xấu của mình bị phanh phui dù là trước mặt những kẻ sắp chết.
Thứ hai, Hạ Kỳ tiết lộ chuyện căn phòng có lắp máy nghe lén, tôi tin. Thậm chí nếu cô ta nói có lắp camera tôi cũng tin… Vì nếu không có một trong hai thứ công cụ giám sát đó, Hạ Kỳ vốn không thể biết chúng tôi tháo cánh cửa sổ kính. Hai điều cô ta tiết lộ cho Vân Nhu lại như cố tình ra vẻ rất đáng giá… Ngay cả Vân Nhu cũng thấy vậy nên mới bí mật gọi tôi vào phòng tắm để nói… Thực tế là hai điều này không còn giá trị gì. Từ thời điểm tàu chạy, chúng tôi như cá nằm trên thớt kế hoạch gì cũng vô dụng.
Có thể Hạ Kỳ vừa tạo lòng tin của Vân Nhu vừa thử thăm dò xem chúng tôi có chiêu gì để đối phó. Rất may là Vân Nhu rất tỉnh táo, đã dùng ám ngữ qua mắt Hạ Kỳ để nói với tôi.
Thứ ba, nếu căn phòng có lắp đặt thiết bị giám sát… Vậy khi Hạ Kỳ dí lưỡi dao vào cổ Vân Nhu… Lão Công lại không ra tay ngăn cản. Lão không sợ con gái mình vì giận dữ ra tay giết Vân Nhu trước khi nàng ký văn bản chuyển nhượng sao ?!
Thứ tư, viên thuốc Hạ Kỳ cho tôi uống ban chiều dường như không hẳn là thuốc ngủ. Dù tôi có tài vặt chặn viên thuốc dưới lưỡi không nuốt xuống, nhưng với một lượng nước lớn như vậy đổ vào miệng, viên thuốc cũng phải ướt, tan đi một chút… Nhưng cho đến giờ phút này tôi hoàn toàn tỉnh táo không chút buồn ngủ. Có thể cho rằng phần tan đi của viên thuốc quá ít, không đủ để tác động đến cơ thể tôi… Nhưng một viên thuốc có liều lượng yếu như thế lẽ ra Hạ Kỳ phải biết mà chờ đợi thuốc ngấm không vội vàng thổ lộ những bí mật về thân phận của mình… Hay có thể nói, cô ta đã cố tình để tôi nghe được và thương cảm.
Cô ta đã thành công. Chính vì sự thương cảm đó… Khi Hạ Kỳ giận dữ khi phát hiện tôi lên tàu, trong mắt tôi lại vô cùng hợp lý. Thậm chí khi cô ta giận dữ ra lệnh Hugo ra tay với mẹ Vân Nhu tôi cũng không thấy điều gì bất thường. Cũng chính vì sự thương cảm đó tôi đã ra tay đánh Vân Nhu… Lần đầu tiên, lại trước mặt mẹ nàng. Nếu nói trong năm người, Hạ Kỳ giành chiến thắng đầu tiên là bản thân tôi.
Nếu nói trong nhóm năm người chúng tôi, có thể nói hai người khó lừa gạt nhất là tôi và cô Vân Huyền… Hạ Kỳ lại ra tay với bà, làm bà tức giận, nhưng cũng là một cao chiêu cực kỳ tinh tế… Sự đề phòng của cô Vân Huyền sẽ hạ thấp nhất khi lòng bà phát sinh sự đồng cảm với Hạ Kỳ.
Tôi dựa lưng vào giường, ngửa đầu ra nhắm mắt lại suy nghĩ… Tôi không muốn những thứ trước mắt tiếp tục lừa gạt mình nữa. Những tình tiết đã xảy trong chiều hôm nay như những bức tranh nối tiếp nhau hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi… Tôi cứ có cảm giác như mình đang bị cuốn theo một vở kịch được dàn dựng khéo léo… Khéo léo đến mức chính cả diễn viên cũng không nhận ra mình đang ở trong một vỡ diễn. Từng tình tiết xảy ra không chút dàn xếp hoàn toàn đi theo phản ứng tự nhiên của nhân vật trong tình huống đó. Chúng tôi như những chiếc thuyền giấy được thả trôi xuôi dòng, những viên đá trên lối đi như vô tình, lại chuyển hướng chúng tôi theo một lối đi được định sẵn.
“Khổ nhục kế ư ?!” Tôi hơi nghiêng đầu nhìn qua Hạ Kỳ còn đang khóc thút thít trong lòng cô Vân Huyền. Một luồng hơi lạnh chợt chạy dọc sống lưng làm tôi ớn lạnh… Đâu là điểm giới hạn cuối cùng của lòng người ?! Nếu đây quả thật là kế sách của cha con lão Công, thì hai kẻ này phải thâm độc đến mức nào kia chứ ?! Không những thâm độc với người khác còn độc ác với chính bản thân mình…
Nếu đây thật sự là khổ nhục kế, thì động cơ nào họ phải làm vậy ?! Tôi lại nhìn cô Vân Huyền, cô Ngọc Nhi và Vân Nhu ai cũng sụt sịt đồng cảm với Hạ Kỳ… Nhưng được mọi người đồng cảm, tin tưởng thì cô ta lấy được điều gì ?! Văn bản chuyển nhượng không phải chỉ cần Vân Nhu ký là xong sao ?! Tại sao lão không đưa ngay cho Vân Nhu ký mà chần chừ đến 8h15 ?! Tôi thấy mình dường như còn thiếu một mắt xích quan trọng chưa giải đáp được.
Lúc này, cô Vân Huyền quay qua tôi, nói:
– Con có biết là cô cố tình để mình bị giam ở đây không ?! Con có biết là cả tuần nay cô tự nguyện để lão Công giam lỏng vì cái gì không ?!
Tôi im lặng không biết trả lời thế nào. Dù sao chính tôi từng đặt ra câu hỏi này nhưng không trả lời được.
Vân Nhu vội chồm lên, níu tay mẹ nói nhỏ vào tai bà. Cô Vân Huyền lắc đầu cười ảo não, nói:
– Đến nước này chúng ta xem như đã ngửa bài với ông ta… Ông ta muốn nghe lén thì đã sao ?! Mẹ chỉ muốn nói cho hai đứa con biết… để đừng nghĩ mẹ hồ đồ nối lại tình cảm với lão già đó…
Cô Vân Huyền nắm tay Vân Nhu, nhìn qua tôi nói:
– Từ khi tìm ra cuốn sổ tay của ông ngoại Vân Nhu… Cô đã nghĩ lại về cái chết của ba mẹ mình. Dường như có một sự sắp đặt gì đó… Ông bà chết vì tai nạn ô tô trên đường trở về từ sân bay sau chuyến du lịch Hong Kong vào ngày 28 tháng 11 năm 2001.
– Là… là một tuần sau khi Vân Nhu được sinh ra ?! – Tôi tròn mắt hỏi.
– Phải… còn là một ngày sau khi điều chỉnh quyền thừa hưởng trên bản khế ước được xác lập… – Cô Vân Huyền nghẹn ngào nói. – Ông bà đã bay đi Hong Kong để làm lập uỷ thác tài sản thừa hưởng cho Vân Nhu. Thay vì cho cô, theo luật định, sau khi ông bà mất đi…
– Lúc đó cô vừa sinh Vân Nhu xong… lại nghe tin dữ… thật sự cô không muốn sống nữa… nhưng nghĩ đến Vân Nhu cô đành cố nuốt nỗi đau của mình…
Cô Vân Huyền gạt nước mắt nói, Vân Nhu ngã vào lòng mẹ sụt sịt khóc.
– Lúc đó lão Công với thân phận con rể đứng ra lo liệu tất cả mọi thứ từ thủ tục khai tử đến đám tang cho cha mẹ cô… Cho đến ba ngày trước, cô lục tìm trong nhà lão Công đã tìm ra được bản xét nghiệm pháp y thi thể của cha mẹ mình… – Cô Vân Huyền giọng nói run rẩy.
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn ra cửa sổ kính, nói:
– Đường xá năm 2001 dù không đông xe như bây giờ nhưng cũng không rộng thoáng đủ để một chiếc ô tô có thể lao nhanh đến mức lật chết hai mạng người bên trong. Khám nghiệm pháp y nói cả ông và bà đều bị đa chấn thương… Vết thương chí mạng là ở vùng đầu, có hình vuông 3 x 3 cm… gây nứt hộp sọ… gây tràn huyết dẫn đến tử vong tại chỗ… – Giọng cô Vân Huyền run rẩy, nắm chặt tay Vân Nhu.
– Pháp y còn ghi chú nghi ngờ vật gây ra vết thương đó là đá xanh… Suy đoán khi chiếc xe lật, quay vòng, kính vỡ, đầu của ông bà đã đập vào đá xanh trên mặt đường… – Cô Vân Huyền nhếch mép, giọng run run cười tự giễu. – Đây vốn là chuyện không thể nào… Dù có xảy ra cũng không thể trùng hợp một lúc với cả hai người…
– Ý cô nói là… vật như… một cây búa ?? Ông bà vốn đã chết vì mưu sát, lại được đưa lên xe tạo hiện trường giả ?!
Tôi ấp úng nói. Cô Ngọc Nhi bên cạnh nắm chặt tay tôi, bàn tay đã lạnh toát sợ hãi.
– Đúng là vậy…
Cô Vân Huyền ứa nước mắt, gật đầu. Vân Nhu trong lòng bà, run rẩy khóc nức nở.
– Tài xế hôm đó là ai ?! – Tôi hỏi.
– Là một người lái taxi… Ông ta không sao, chỉ xây xát cơ thể… Sau đó ông ta bị cảnh sát bắt, tuyên án 3 năm tù… Nhưng chỉ vào tù hơn một tuần đã bị chết… chết đuối trong bồn hứng nước mưa của trại giam. Không kẻ nào bị tra hỏi truy cứu vì một cái chết như tai nạn của phạm nhân trong tù.
Cả gian phòng im phăng phắc… Một luồng hơi lạnh chạy khắp sống lưng mọi người.
– Cô… cô nghĩ là cha con làm sao ?! – Hạ Kỳ ấp úng, mắt rưng rưng đỏ hoe nói.
Cô Vân Huyền xoa đầu Hạ Kỳ, hiền hoà nói:
– Ngoài ông ta ra, cô không nghĩ ra được ai khác ?! Con yên tâm… Cô chỉ xem con là con gái của Hạ Tâm thôi.
Hạ Kỳ cuối đầu cảm động, không lên tiếng.
– Mẹ không biết sau hôm nay mẹ còn sống hay không ?! Có một chuyện rất quan trọng mẹ phải nói cho con biết… – Cô Vân Huyền xoa đầu Vân Nhu nói.
– Mẹ… Mẹ không được nói như vậy ! Mẹ chết, con không muốn sống nữa đâu… – Vân Nhu nghẹn ngào khóc.
– Vân Nhu… Con phải mạnh mẽ lên. Giờ phút này không được mềm yếu…
– Từ trong sổ tay của ông con, còn một tờ note ghi rõ mật mã của tài khoản vàng… Mẹ đã ghi nhớ và huỷ đi… – Bà che miệng nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được khá rõ ràng. – Dù ông ta có cách để chứng minh thân phận và chữ ký hợp pháp của con với Ngân hàng, nhưng thiếu mật mã này văn bản chuyển nhượng quyền thừa kế của ông ta cũng xem như vô dụng…
Tôi hơi nhíu mày hiểu ra đây là mắt xích tôi thiếu sót để hiểu ra động cơ của cha con lão Công… Khả năng là lão biết điều này nên cứ chần chừ không tiến hành cho con ký văn bản chuyển nhượng… Nhưng nếu lão ta biết mẹ Vân Nhu đang giữ mật mã thì cần gì phải làm một kế hoạch khổ nhục kế gian nan như vậy, trực tiếp lấy Vân Nhu ra uy hiếp bà khai ra… Không dễ hơn sao ?
Tôi nhíu mày nhìn qua Hạ Kỳ, cô ta ngồi khoanh tay trên đầu gối ánh mắt nhìn về phía cửa sổ như rất lạc lõng cô đơn, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh. Tôi quay sang liền bắt gặp ánh mắt của cô Vân Huyền đang nhìn mình… Ánh mắt bình tĩnh này của cô tôi đã nhìn thấy buổi sáng mấy ngày trước khi cô vừa bí mật in hai con số La Mã vào trong áo tôi.
– Vân Nhu… Chỉ mình mẹ nắm mật mã này quá rủi ro… Con bình tĩnh lắng nghe mẹ nói… – Cô Vân Huyền nói nhỏ. – À… Chỗ này có máy nghe lén… Thôi thì mẹ viết lên tay con vậy…
Vân Nhu lau nước mắt, gật gật đầu, mở bàn tay ra đặt lên đùi mẹ…
– Cô à… Để bọn con tránh đi… – Tôi lên tiếng, vừa kéo tay cô Ngọc Nhi đứng lên đi ra góc phòng.
Tôi quay lại nhìn. Phương cũng đi qua bên cạnh tôi. Hạ Kỳ vừa nghe tôi nói liền đứng dậy ngay lập tức, không hề giống trạng thái mơ màng trầm ngâm như cô ta thể hiện. Cô ta bước lại bàn trang điểm, ngồi xuống… Ánh mắt lại lặng lẽ nhìn qua tấm gương trước mặt.
Cô Vân Huyền bắt đầu vẽ lên lòng bàn tay Vân Nhu từng con số… Từ góc tôi đứng, tôi không thấy được bà vẽ gì. Nhưng quan sát vẻ tập trung căng thẳng của Hạ Kỳ tôi thầm thở dài… Đến giờ phút này tôi có thể khẳng định suy đoán của tôi và cô Vân Huyền đã đúng. Hạ Kỳ đang đóng một vai diễn khổ nhục kế để tìm kiếm dãy mật mã này…
– Con nhớ chưa ?! – Cô Vân Huyền hỏi.
– Dạ, con nhớ rồi… – Vân Nhu gật đầu.
Hạ Kỳ lúc này lại ngẩng ngơ ngồi im tại chỗ… Cô ta như đang tự ngắm mình trong gương rồi thẫn thờ suy nghĩ… Tôi hơi nhíu mày không hiểu cô ta đang giở trò gì.
“Cạch” – Cánh cửa phòng liền bật mở.
Lão Công gương mặt sáng rỡ hồng hào bước vào, theo sau lão không rời là tên Hugo chỉ mặc mỗi cái quần short, ngực phanh trần vết thương đã được băng bó.
– Hạ Kỳ… – Lão Công lên tiếng gọi.
Trước ánh mắt thản thốt của Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và Phương, Hạ Kỳ đứng dậy, mím môi bước ra cửa.
– Khá lắm… Khổ cực cho con rồi… – Lão Công xoa đầu Hạ Kỳ, cười ha hả.
Hạ Kỳ hơi né tránh cái vuốt đầu của ông ta, chỉ cúi đầu nói:
– 168701367
Vân Nhu vùng người đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hoe rưng rưng nói:
– Hạ Kỳ… Bạn thật sự ?! Bạn làm mình quá thất vọng rồi…
Hạ Kỳ nghe lời Vân Nhu nói, không trả lời, chỉ cúi đầu thật thấp bờ vai run khẽ.
– Khoan đã… Tại sao có 9 con số ?! – Lão Công sau khi nhẩm nhẩm dãy số, quay phắt lại nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, gằng giọng hỏi.
– Con… Đúng là 9 con số mà…
Hạ Kỳ ngẩng đầu nhìn ông ta, ấp úng nói, chợt như hiểu ra thản thốt nhìn mẹ Vân Nhu.
– Con diễn rất khéo ! Có giả có thật… Nhưng lần sau có đóng vai ‘con gái trở mặt với cha ruột’ thì tốt nhất nên đau khổ nén chịu nhiều một chút… Khi chưa có người hỏi, đừng vội kể lể tội trạng của ông ta ra như vậy ! – Cô Vân Huyền cười nhạt nói. – À, chắc là kế hoạch này do ông ta nghĩ ra… Lão già đó làm gì hiểu tâm lý phụ nữ chứ ! Ha ha…
– MẸ… ĐỒ NGU…
“Chát”
Lão Quốc Công gầm lên, vung tay tát Hạ Kỳ… Cái tát mạnh đến nỗi Hạ Kỳ ngã sấp xuống đất, ôm mặt co rúm đau đớn.
Nhìn Hạ Kỳ co rúm trên sàn nhà, khóc không ra tiếng, tôi thấy mặt mình nóng rang như chính mình vừa hứng trọn cái tát kia vào mặt. Lúc này, cô Vân Huyền chợt nhìn qua tôi mỉm cười nói:
– Chắc con thắc mắc vì sao ông ta biết cô giữ mật mã vẫn không thể ép cô đưa ra ?! Mà phải dùng kế sách đê tiện hy sinh thân thể con gái mình không ?!
Lời nói của cô rõ ràng là dành cho cả cha con Hạ Kỳ cùng nghe. Tôi lắc đầu. Đây đúng là điều tôi đang suy nghĩ.
– Đối với loại tài sản ký gửi nặc danh tại Ngân hàng nước ngoài… Khách hàng chủ yếu là các đối tượng như doanh nhân muốn trốn thuế, tẩu tán tài sản trước khi tuyên bố phá sản, quan chức với những món tiền tham nhũng khổng lồ không muốn bị chính phủ tìm ra hoặc những người như ông ngoại Vân Nhu đơn thuần là thiếu lòng tin với ngân hàng trong nước… Để đảm bảo cho khách hàng, ngoài chữ ký của chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng họ còn đặt ra một mật mã đề phòng khả năng khách hàng bị uy hiếp.
– Dãy số mật mã gồm có 8 con số… Điểm đặc biệt là chỉ cần sai một con số… tài khoản sẽ bị đóng băng… cho đến lúc đích thân người chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng hợp pháp bằng xương bằng thịt xuất hiện tại Ngân hàng gốc nước sở tại thì tài khoản mới được giải toả…
Tôi gật gù hiểu ra mắt xích quan trọng cuối cùng… Lão Công không dám ép cô Vân Huyền, vì bà có thể khai ra một mật mã giả làm món tài sản kia hoàn toàn phong toả… Chẳng khác nào công sức theo đuổi hơn hai mươi năm của lão Công đổ sông đổ biển. Ngược lại cô Vân Huyền cũng không dám cấp bừa một mã số giả để gạt ông ta, vì như vậy chẳng khác nào tự tay chấm dứt mạng sống của năm người chúng tôi… Vì thế bà cho Hạ Kỳ xem một dãy số dư một con số, vừa đủ lật mặt cô ta, lại không tước đi hy vọng cuối cùng của lão Công mà ép lão điên lên giết sạch mọi người.
Có thể nói, lão Quốc Công và cô Vân Huyền hai người như đang đứng trên một tấm ván bấp bênh, người này tiến lên một bước mà người còn lại không phối hợp sẽ dẫn đến cả hai cùng rơi xuống.
– Tưởng tôi không làm gì được mấy người sao ?!
Lão Công hậm hực quay qua Hugo, ra lệnh:
– Hugo, trói chúng lại…
Hugo nhe răng cười hềnh hệch bước tới, hắn lôi trong túi quần ra một bó sợi nylon rút cùng loại với Hạ Kỳ dùng để trói tôi ban chiều. Cả nhóm năm người chúng tôi cùng dồn lại, ba người phụ nữ bên trong, tôi và Phương che chắn bên ngoài… cùng dịch chuyển về phía cửa sổ kính.
– Dù có ra khỏi cửa sổ thì chạy cũng không thoát đâu… – Lão Công ngồi kéo tay Hạ Kỳ ngồi lên giường, vừa xem vết bầm trên mặt cô ta, vừa nói.
– Nói cho các người biết… Ba ngày trước đây tôi còn là cổ đông lớn của Rạng Đông… Tất cả những người trên tàu này đều là người của tôi… Nên đừng hy vọng hão huyền mất công lại thất vọng…
Hugo chộp vào cổ áo tôi, Phương nhào đến túm chặt cánh tay hắn… Móng tay nó cố tình bấm vào vết thương trên tay hắn…
– AAAAA… Mày muốn chết…
Hugo túm người tôi giật mạnh xuống sàn. Tôi chưa kịp lật người thì một đầu gối hắn đè lên lưng tôi nặng như một quả núi, không thở nổi… Sau đến thằng Phương cũng bị hắn đè nghiến xuống sàn, khò khè giãy giụa, chửi:
– Đồ đầu bò… Con mẹ mày…
– Quốc Công ! – Mẹ Vân Nhu chợt đứng ra nói. – Bảo hắn buông hai đứa ra… chúng tôi chịu trói không phản kháng nữa.
– Hugo… Nhẹ nhàng với khách một chút đi…
Tôi cũng ý thức được giờ phút này việc của chúng tôi không phải là liều mạng phản kháng… Mà là bảo đảm cho mạng sống của cho đến lúc cảnh sát truy đến và giải cứu. Nhưng tôi và Phương không cam tâm hết lần này đến lần khác bị tên mập này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tôi hậm hực để mặc cho Hugo bẻ quặt hai cánh tay ra sau lưng, dùng dây nilon thít chặt… Hai chân tôi cũng chịu chung số phận. Sau tôi là Phương, cô Ngọc Nhi, cô Vân Huyền và Vân Nhu đều bị trói chặt, chỉ có thể ngồi lưng dựa vào nhau…
Cô Vân Huyền tựa lưng vào Vân Nhu, bốn bàn tay bị trói chạm vào nhau… Tôi thấy Vân Nhu đang lén viết từng chữ từng chữ vào lòng bàn tay bà. Như hiểu ra điều quan trọng, nét mặt cô giãn ra, từ lúc lên tàu đến giờ lần đầu tiên tôi thấy cô tràn ngập niềm tin như vậy… Cô ngẫm nghĩ một chút chợt lên tiếng:
– Quốc Công… Tôi cho ông 4 con số liên tiếp trong dãy 8 số… Tôi cam đoan nó là thật…
– Điều kiện là gì ?! – Lão Công hỏi, vẫn tiếp tục dùng tay xoa xoa gương mặt ửng đỏ của Hạ Kỳ.
– Kể lại chuyện ông đã hãm hại ba mẹ tôi như thế nào ?? – Cô Vân Huyền giọng âm trầm nói.
– Ah… Vậy thôi sao ?! – Lão Công ngạc nhiên quay lại.
– Phải.
Lão Quốc Công đứng dậy, đi tới đi lui như nhớ lại… Khi lão mở lời nói, tôi lại nghe như lão đang kể về một cái chết trong phim ảnh, không chút liên quan đến mình:
– Tôi là người có trách nhiệm với lời hứa của mình… Đã kể là phải kể từ đầu… Tôi vốn cũng chẳng ưa thích gì cô… Nhưng ba mẹ tôi cũng là cổ đông trong công ty tàu biển của lão Sơn… Nên biết lão già đó tẩu tán tài sản như thế nào… Thế là tôi bỏ công lấy cảm tình của ba mẹ cô… Sau đám cưới, dù trên danh nghĩa, ba cô giao cả cơ nghiệp kinh doanh gia đình cho tôi… Nhưng thông tin về khoản tiền kia, ông ta vẫn giấu biệt tăm…
– Thế là tôi quyết định… phải giết hai ông bà già đó trước… – Lão Công quay lại nhìn cô Vân Huyền, nhúng vai nói. – Sau đó mới xử lý cô và cả đứa con trong bụng… Vậy thì mặc nhiên tôi được thừa hưởng số tiền vàng đó. Ha ha…
– Tôi lên kế hoạch vào ngày sinh của Vân Nhu… đợi lúc cô rời khỏi phòng… tôi sẽ lấy con bé ra ép hai ông bà nhảy xuống từ tầng 7 bệnh viện… Ha ha…
– Khốn nạn… Khốn nạn… – Cô Vân Huyền bấu chặt hai tay nghiến răng rít lên.
– Haizz… Làm gì giận như vậy chứ ?! Nếu tôi thành công thì đã không có ngày hôm nay có phải không ?! – Ông ta khoanh tay ung dung nói. – Trăm tính ngàn tính không bằng trời tính… trước ngày cô chuyển dạ… lão già cha tôi đi nhậu lại lè nhè nhiều chuyện về mưu đồ của tôi với bạn… Người bạn đó lại đi mách với ba mẹ cô… Thế là cô sinh chỉ một ngày, đã được chuyển về nhà… Hai ông bà già còn âm thầm đi Hong Kong làm ra chuyện uỷ thác quyền thừa kế cho Vân Nhu… Tôi rất giận… rất giận… Tôi mua một gã tài xế taxi, chờ đón hai ông bà… chở ra khu đất trống… sau đó chở hai cái xác ngược lại sân bay, trên lối ra cố tình gây tai nạn… Phần còn lại cô đã đoán đúng. Không cần nói nữa có phải không ?!
Vân Nhu ôm cứng bờ vai run rẩy của mẹ. Bà đau đớn nước mắt giàn giụa mấp máy không thốt nên lời…
– Cô có biết vì sao ba mẹ cô âm thầm đi Hong Kong mà không kể cho cô nghe không ?!… Vì hai người không có mặt mũi thừa nhận với cô rằng họ nhìn nhầm tôi… Ha ha…
– Ba ơi… Mẹ ơi… – Cô Vân Huyền kêu lên đau đớn, ngã vào lòng Vân Nhu khóc nức nở.
Tôi nhìn sang cô Vân Huyền và Vân Nhu, dù mục đích chính của hai người là kéo dài thời gian. Nhưng nghe những lời nói lạnh lùng vô cảm của lão Công, hai người vẫn không nén nổi cảm xúc giận dữ đến cùng cực…
Bản thân tôi chưa bao giờ gặp ông bà ngoại Vân Nhu, nhưng hai tấm hình của ông bà trên tủ thờ cho tôi cảm giác thân thiết gần gũi. Nghe từng lời từng lời của lão Công làm tôi giận dữ mà không biết làm gì… Ngay cả tính mạng của năm người chúng tôi còn chưa biết sau đêm nay sẽ đi về đâu ?!
Lão Công đến góc phòng lấy ra một chiếc laptop đặt lên đùi, lên tiếng hỏi:
– Nói đi… 4 con số
Cô Vân Huyền nhoè nhoẹt nước mắt, mím môi nói:
– 4169…
Lão Công gõ gõ vào máy, chợt nhíu mày hỏi lại:
– Là bốn số đầu hay cuối ?!
Mẹ Vân Nhu nhếch mép cười vang:
– Ha ha… Tôi chỉ nó 4 số liên tiếp… Tôi đã đưa ông… Còn đặt nó ở đâu trong dãy số đó là việc của ông… Không liên quan đến tôi…
– Hừ… Thật là thiếu thiện chí nha… – Lão Công gấp máy lại, ném sang một bên.
Lão Công vẫn không tức giận thong thả đi lại trước đám người chúng tôi, hai tay bỏ túi quần, nhếch mép nói:
– Tôi chọn chiếc du thuyền này là có lý do riêng… Mọi người trong này chắc không biết là mình đang ở đâu phải không ?! Chắc do du thuyền êm quá mà… thật là làm khó cho mọi người rồi… Hắc hắc…
– Cửa biển Gò Công chứ gì ?! Thần thần bí bí… – Tôi không thèm nhìn vẻ đắc ý của lão, nói.
Không đợi mọi người và lão Công ngạc nhiên, tôi nói tiếp:
– Bốn mươi phút nữa là 8h30…. Du thuyền đại loại ở ngoài Vịnh Gành Rái cách Vũng tàu từ 25 đến 30 hải lý… Ông sẽ lần lượt đẩy năm người chúng tôi xuống biển… Có đúng không ?!
Lời tôi nói làm ba người phụ nữ bên cạnh run rẩy sợ hãi. Lão Công nhướng mày, rồi gật gật đầu…
– Mày còn biết gì nữa nói tiếp đi…
– Còn nha… Những người trên thuyền này cũng chẳng phải thân tín gì như ông bốc phét đâu… Nếu không ông cũng không yêu cầu họ đúng 8h30 tắt hết đèn và cấm nhìn ngó lên mũi tàu… Dù có đi nữa thì tôi nghĩ trong nhóm người đó chỉ có vài người được xem là thân tín của ông… Nhưng đây là năm mạng người nha… Ông chắc là họ chịu đi chết chung với ông sao ?!
“Bốp bốp bốp… Ha ha ha.” – Lão Công vỗ tay, rồi bật cười ha hả.
– Quả thật mày làm tao cũng phải ngạc nhiên đó ! Một học sinh Lớp 12 như mày cũng có thể nhìn ngó vấn đề phân tích rõ ràng như vậy… – Lão nhìn tôi nói. – Mày nói đúng về địa điểm và thời gian… cũng đúng về việc trong đám người kia có những kẻ tao không tin tưởng…
– Nhưng những điều còn lại… – Lão chặc lưỡi nuối tiếc. – Mày nói sai rồi… Tao chỉ thủ tiêu hai mẹ con Vân Huyền thôi…
– Còn ba người mày… – Lão nhìn tôi, Phương và cô Ngọc Nhi. – Vốn không có mặt trên cái tàu này… Lịch sử hành khách cũng không ghi lại… Đơn đặt hàng dịch vụ vệ sinh không phải do chúng mày giúp tao xoá đi trước rồi sao ?! Sống chết của ba đứa mày thì liên quan gì đến tao ?!
Lòng tôi chợt trầm xuống, ra là mình đã tự xé bỏ vé chiều về của ba đứa chúng tôi. Lão Công nói tiếp:
– Chuyện tắt đèn lại là chuyện khác… Tao không dại gì ném năm cái xác xuống biển với tay chân trói chặt như vậy ah… Tắt đèn chẳng qua là để những kẻ không liên quan không thấy một chiếc cano khác cặp vào mũi tàu đón đi năm cái bao tải chứa gạo thôi… Năm cái bao tải này sẽ được xếp gọn vào bên trong một container chở đầy gạo… Và một tháng rưỡi sau, cả bến cảng Durban Capetown – Nam Phi dậy sóng vì phát hiện năm thi thể thối rữa bên trong một container chở gạo xuất khẩu từ Philippines.