Posted in

Vận Đỏ

Phần 23: Vui buồn ngày sinh nhật (p.1)

7h45 sáng thứ Sáu,

Lời giảng của thầy Đạt oang oang bên tai, lại như một ngôn ngữ không thuộc về trái đất này, không có chữ nào lọt được vào tai tôi. Vân Nhu chuyển trường, tôi xin thầy Đạt chuyển xuống cuối lớp ngồi bên cạnh Quyền.

Đột nhiên, điện thoại tôi chợt run lên. Tôi lười nhác rút ra, thấy một tin nhắn Zalo từ người lạ. Hơi ngạc nhiên, tôi mở lên xem. Trái tim lạnh lẽo của tôi chợt run rẩy, hai mắt mở lớn:

“Anh Phong. Là em, Vân Nhu… Đây là số điện thoại mới của em ”

Mừng rỡ định trả lời ngay, chợt tôi nhíu mày nhắn lại:

“Chứng minh em là Vân Nhu đi…”

Màn hình hiện lên cái mặt vò đầu bức tóc… Vài giây sau, tin nhắn trả lời hiện lên:

“Dù mình chưa thật sự làm chuyện đó… Nhưng em vẫn nói với mẹ, em đã thuộc về anh.”

Đọc dòng chữ này mà trái tim yếu ớt của tôi run rẩy xúc động. Hai mắt tôi nhoè đi, ngón tay run run bấm tin nhắn:

“Vân Nhu, anh yêu em…”

“Em yêu anh, Tuấn Phong… Em nhớ anh nhiều lắm.”

Tôi và Vân Nhu chuyện trò qua lại thật nhiều. Trái tim khô cằn của tôi như được tắm trong dòng suối mát, sung sướng nhẹ nhõm.

“Mẹ cho em dùng điện thoại sao ?”

“Hi hi… Mẹ không cho. Mà em bắt Nguyên phải dẫn em đi mua…”

Vân Nhu nhắc đến Nguyên, tôi chợt nhớ ra suy đoán của mình, liền mím môi nhắn:

“Em cẩn thận với thằng Nguyên… Hôm chúng ta gặp nạn ở Thanh Đa, nó cũng ở đó… Anh nghi ngờ…”

Tôi kể sơ bộ với Vân Nhu. Nàng im lặng nghiền ngẫm khá lâu rồi trả lời.

“Em cũng nghi ngờ hắn là nguỵ quân tử… Nhưng mẹ em lại tin tưởng hắn… Em không có cớ gì để vạch mặt hắn với mẹ…”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại:

“Vạch mặt Nguyên không phải là không thể…”

————-++++++++————–

Chiều thứ Sáu, 16h00 tại sân Hoa lư,

Hôm nay sân tập có thêm một vị khách đặc biệt. Chú Lê Huân, Cựu cầu thủ Cảng Sài Gòn cũng là bạn thân của thầy Đạt. Thầy mời chú tham gia huấn luyện cho đội bóng trường mỗi tuần một lần vào chiều thứ Sáu. Có sự hiện diện của thần tượng bóng đá, không khí tập luyện của mọi người đều sôi nổi hơn hẳn thường ngày. Hoàng Phi đã quay lại, có vẻ khiêm tốn và nghiêm túc hơn nhiều.

Cá nhân tôi giữ vị trí đội trưởng, lại càng phấn chấn hơn. Trước đây, chỉ có thầy Đạt làm huấn luyện viên tôi thật sự có chút nghi ngờ về khả năng của đội bóng. Nay với một chuyên gia sân cỏ, mọi chuyện trong đội bóng đã có vẻ đi vào nề nếp bài bản hơn nhiều. Chú Huân quan sát chúng tôi tập luyện, sau đó tập hợp lại bắt đầu sắp xếp bố trí lại các vị trí… Lần thứ hai lượt trận, kết quả đã có thể thấy rất rõ ràng.

Hoàng Phi và Phương trở thành hai vị trí tiền đạo. Tôi với khả năng tranh đoạt bóng và châm bóng tốt, nắm giữ chân Tiền vệ vừa thủ vừa công. Có thể nói, ba chúng tôi tạo thành một tam giác đều cốt lõi của đội bóng.

Hôm nay đội cổ vũ không phải tập, dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng đơn giản, không có nhiều thứ để tập luyện. Bởi vậy, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Thanh Thuỷ bước vào sân… và ngạc nhiên hơn khi thấy sau lưng Thuỷ là một thân hình tròn béo ục ịch. Cặp đôi đũa lệch này gây chấn động không nhỏ cho tất cả thành viên đội bóng. Thanh Thuỷ mặc một bộ đồ thun bó sát cơ thể tôn lên từng đường cong mềm mại mê người. Còn Quyền mập cũng mặc một bộ đồ bó, cũng ngồn ngộn căng tròn nhưng làm người ta ngán ‘thịt heo kho tàu’ tận ba năm.

Thanh Thuỷ đứng ngoài sân nháy mắt với tôi và Phương. Rồi nàng quay người bắt đầu chạy, Quyền mập nhăn nhó chạy theo.

– Ha ha… Mẹ ơi… Nó lăn còn nhanh hơn đó…

– Ha ha… Tao chết mất…

Cả đám bạn trong đội bóng hô hoán cười đùa. Tôi quay lại nhíu mày nhìn, mấy cái miệng kia liền im bặt. Quyền mập quả thật chạy rất khó xem ah. Từng nấn mỡ rung động núng nính lên xuống như quay chậm một khối rau câu ném xuống đất rồi nảy lên. Nhưng tôi thấy lòng mình rất vui… Vui vì Thanh Thuỷ đang giúp Quyền mập. Vui vì Quyền đã tìm thấy mục tiêu phấn đấu của mình.

“Bốp bốp…”

Tôi chợt vỗ tay. Phương cũng hùa theo vỗ tay… Rồi lốp bốp vang lên vô số tiếng vỗ tay nở rộ vang vọng cả sân bóng. Quyền mập mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi huỳnh huỵch chạy từng bước, phấn khích đến không khép miệng lại được.

Thanh Thuỷ chạy trước dáng người thon thả tuyệt đẹp nhẹ nhàng. Quyền mập chạy theo sau, hai mắt không rời khỏi bờ mông tròn trịa trước mặt. Nó chạy lướt qua tôi, vừa chạy vừa hổn hển thì thào:

“Phù phù… Phải lấy ra được… chuôi kiếm… chuôi kiếm… Luyện… Luyện… Nhất kiếm định…. định… giang sơn… ah… Phù… Phù…”

– Nó nói cái gì… kiếm ? – Phương quay qua tôi hỏi.

Tôi cười khổ, xua xua tay:

– Không có gì… Tập luyện tiếp đi…

Cả sân bóng chiều hôm đó thật vui. Không khí thể thao dâng cao ngút trời. Từng dáng người lao nhanh theo trái bóng, cả mặt sân như dậy sóng với tiếng la hét phấn khích… Mồ hôi vã ra ướt cả lưng áo, nhưng từ ngày lên Sài Gòn tôi mới được chơi bóng thoả mãn như vậy.

Cuối buổi, mọi người tản mát đi về. Tôi ngồi lại trên mặt cỏ bên cạnh Phương vừa thong thả tháo giày. Quyền mập mồ hôi nhễ nhại, mệt nhọc lẽo đẽo theo Thanh Thuỷ bước đến.

– Tao… chạy được tám vòng đó… Ghê chưa ?! – Quyền mập bổ bã khoe.

– Phì… tám vòng mà mỗi vòng ngồi nghỉ năm phút… tưởng ngon lắm… – Thanh Thuỷ ngồi xuống bên cạnh tôi, chề môi nói.

Quyền mập ấp úng đến đỏ mặt, lúng búng nói:

– Ơ… tại… tại Quyền sợ Thuỷ mệt ah…

– Xạo vừa thôi… Hi hi… – Thuỷ che miệng cười.

Phương ngồi bên cạnh, không nói gì. Nó rút ra điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Tôi hơi ngạc nhiên quay qua nó.

– Này, không phải chị Vi không muốn mày hút thuốc sao ?! Bữa kêu bỏ rồi mà.

Phương lắc đầu, miệng cười cười không nói gì. Tôi thấy lòng dâng lên chút lo lắng hỏi:

– Mấy hôm nay mày còn gặp chị Vi không ?

– Có… – Phương gật gật đầu, kéo một hơi thuốc nói tiếp. – Mà gặp cũng vậy thôi…

– Là sao ?! – Tôi nhíu mày hỏi.

Phương dụi dụi điếu thuốc xuống cỏ, quay lại nhìn tôi nói:

– Tao nhận ra… Thuỳ Vi không quên được mày…

Tôi sững người, im lặng không biết nói gì. Dù sao tôi cũng đã biết kết quả này…

– Thật sự… Nhiều khi tao muốn đánh mày lắm… Người nào tao thích cũng đều bị mày dụ dỗ ah… Ha ha… – Nó lắc đầu, bật cười đắng chát.

Tôi nhăn nhó cười khổ. Chuyện này thật sự khó nói cho rõ ràng ah. Làm một thằng đàn ông, tính ích kỷ ăn sâu vào máu… dĩ nhiên tôi muốn chị Vi không bao giờ quên mình. Nhưng ngược lại, tôi nhìn nhận mình càng ngày càng không có thời gian chăm sóc chị… Trong khi Phương lại đang làm rất tốt việc đó. Có lẽ chính chị Vi cũng nhận ra điều này, nhưng chuyện tình cảm không thể dùng lý trí mà miễn cưỡng được.

– Haizz… Tao thật sự không biết nói sao ah. – Tôi vỗ vai Phương, đứng lên. – Tuy nhiên, nếu đã là anh em… Mày muốn đánh tao, tao sẽ không đánh trả.

– Ha ha… Quên đi… Đánh mày không có hứng thú.

Phương đứng lên, đeo đôi giày qua vai, huých Quyền mập một cái nói nửa đùa nửa thật:

– Mập, tao có cách giảm cân cực kỳ hiệu quả… Muốn thử không ?!

– Làm gì ?! – Quyền mập nghi ngờ hỏi.

– Đánh nhau với tao…

Quyền mập tức thì tái mặt, lùi lại lúng búng nói:

– Ặc… Không chơi… Ông còn yêu đời lắm ah.

– Ha ha…

Tôi và Thanh Thuỷ ôm bụng cười ngất.
Sáng thứ Bảy,

Hôm nay là sinh nhật của tôi. Đám bạn hẹn tổ chức một buổi tiệc ấm cúng tại nhà cô Ngọc Nhi. Nhưng đó là chuyện buổi tối, còn sáng nay tôi có một chuyện khác rất quan trọng cần làm…

Chạy xe dọc đường Nguyễn Đình Chiểu, tôi đỗ xe lại trước tiệm bánh mì tươi Bread and Rose. Bước vào quán, nhìn thoáng qua cái đồng hồ Apple Watch mới mua hôm qua. Vừa đúng 8h45 phút. Tôi gọi một phần ốp la bò, rồi kiên nhẫn ngồi chờ…

Không quá lâu sau, một chiếc BMW đen bóng đỗ lại trước cửa tiệm. Nguyên bước xuống trong bộ đồ sơ mi lịch lãm bước vào trong. Hắn gọi một phần thức ăn mang đi, quay người tìm chỗ ngồi chờ thì sững người khi thấy tôi.

Dĩ nhiên gặp Nguyên ở đây hoàn toàn không phải tình cờ, mà là sự sắp xếp giao hẹn trước của tôi và Vân Nhu. Nàng yêu cầu Nguyên đi mua đồ ăn cho mình, tôi lại ngồi đây chờ sẵn như một sự tình cờ. Tôi xé bánh mì cho vào miệng ăn điềm nhiên như không thấy Nguyên từ xa đang nhìn mình… Đúng như tôi dự đoán, hắn từ từ bước lại, nhếch mép cười nói:

– Sao ?! Lại có gái cho tiền ăn sáng ở chỗ này kia đấy ! Rất ấn tượng nha…

Tôi ngẩn đầu lên, nhíu mày ra vẻ khó chịu, nói:

– Không liên quan đến anh… Anh đừng làm phiền tôi.

– Ha ha… Có phải quán nhà mày đâu ?! Mày làm gì đuổi tao ?! – Nguyên kéo ghế ngồi đối diện với tôi, khoanh tay trước ngực nhếch mép khinh bỉ.

Tôi hậm hực ngồi ăn không nói tiếng nào. Nhìn vẻ tức giận kềm nén của tôi, Nguyên lại càng thích thú cười hắc hắc nói:

– Gì mà cau có như vậy ah ?! Con gái nhà giàu còn rất nhiều… Đi tìm đứa khác đi nha.

– Hừ… Đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi không nhịn anh đâu. – Tôi dằn mạnh cái nĩa xuống bàn, gắt gỏng.

– Ha ha… Mày định làm gì tao ?! Đừng nghĩ rằng mày ngủ với Vân Nhu vài lần là ngon… – Nguyên nhếch mép cười. – Tao nói cho mày biết… Tao không quan tâm con bé đó ngủ với ai… Nó ngủ với mày hay một thằng ăn xin… đối với tao không khác gì nhau.

– Hừ… đừng chọc tức tôi… – Tôi nheo mắt nhìn Nguyên, nói. – Mẹ Vân Nhu còn chưa biết chuyện anh suýt hại chết con gái bà ta đó…

Nguyên cơ mặt hơi cứng lại, rồi nhìn tôi lom lom như dò xét lời tôi vừa nói. Vài giây sau, hắn gật gù rồi nhe răng cười:

– Hắc hắc… Đúng là hôm đó tao có mặt ở đó… Nhưng đó là ân oán của tụi mày và thằng Thuận… Tao không biết Vân Nhu ở trên bè. Tao không liên quan.

– Thật là không biết ?! Vậy ai theo đuôi tôi và Vân Nhu, rồi đưa mẹ nàng đến Khách sạn ?! – Tôi trầm giọng hỏi.

– Ah… Cái đó… Mà tao biết Vân Nhu trên bè thì đã sao ?! – Nguyên tựa người ra ghế, nhe răng cười khinh miệt. – Vấn đề là lời nói của một thằng đào mỏ như mày cũng chẳng ai tin…

– Anh có vẻ như không quan tâm đến tính mạng của Vân Nhu… Anh không yêu nàng, vậy anh muốn cưới nàng để làm gì ?!

Nguyên hơi nhíu mày tránh ánh mắt tôi, hắn cười:

– Yêu sao ?! Hắc hắc… Lại thích kể chuyện cổ tích rồi. Thời buổi bây giờ yêu đương có ý nghĩa gì chứ ?! Mày nghĩ mẹ Vân Nhu hứa gả con gái bà ta cho tao vì tao yêu Vân Nhu sao ?! Ha ha… Chẳng qua là bà ta cần vay tiền ba tao thôi…

– Không…. Không phải như vậy…

Tôi ôm đầu cúi gằm mặt trong tiếng cười cợt nhã của Nguyên. Khi hắn nghĩ tôi sẽ gục ngã vì nhục nhã tuyệt vọng, tôi chợt ngẩng đầu lên mỉm cười. Nguyên hơi giật mình khó hiểu, thì theo ánh mắt tôi hắn quay lại nhìn ra cửa. Từ ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước vào. Theo sau bà lại chính là Vân Nhu. Nét mặt nàng ửng đỏ phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Nguyên.

– Ơ… Cô… cô đến ăn sáng ah… – Nguyên đứng lên, hơi chột dạ, ấp úng nói.

“Chát”

Trả lời hắn là một cái tát nảy lửa của mẹ Vân Nhu. Cả quán ăn sửng sốt nhìn, ngay cả tôi ngồi thừ ở đó cũng thấy da mặt ê ê tê dại. Bà ta rất có năng khiếu tát người ah. Một bàn tay nho nhỏ mà làm ra được âm thanh lớn như vậy, thật không đơn giản. Không đơn giản.

– Cô… Cô làm cái gì ?! – Nguyên há hốc, che mặt gào lên.

Mẹ Vân Nhu run run giận dữ, cầm chiếc điện thoại đưa lên trước mặt Nguyên, nheo mắt nói:

– Tôi đã nghe được hết câu chuyện… Tôi muốn nói rõ. Tôi vay… là vay tiền của Ngân hàng Bắc Việt nơi ba cậu làm việc… không phải tiền của nhà cậu. Còn ra vẻ con Đại gia sao ?! Hừ… Bán cả nhà cậu… còn chưa đủ cho tôi vay đâu.

Ánh mắt mẹ Vân Nhu sắc bén nhìn chằm chằm vào Nguyên, gằng từng tiếng một:

– Sau này cậu còn bén mảng đến gần Vân Nhu, tôi sẽ đập gãy chân cậu…

Nguyên há hốc nhìn mẹ Vân Nhu, chợt nghĩ đến chuyện gì, quay phắt lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười, cổ tay huơ huơ cái đồng hồ Apple Watch. Vừa rồi tất cả lời nói của Nguyên đã được tôi truyền trực tiếp vào điện thoại Vân Nhu để mẹ nàng nghe. Thật là ngại quá đi ah.

Nguyên nghiến răng chỉ chỉ tay vào tôi, rồi quay qua mẹ Vân Nhu bật cười sằng sặc:

– Ha ha… Bà quên là khoản vay 37 tỷ của bà, ngân hàng thứ Hai mới giải ngân ah… Có lẽ tôi về nên nói với ông già ngưng lại thôi.

Mẹ Vân Nhu mặt đỏ lên gay gắt, giận dữ nghiến răng nói:

– Tốt. Về nói với lão cha cậu, tôi không cần vay nữa. Thứ Hai đến ngân hàng tất toán hợp đồng. Hừ… Còn chiếc BMW cậu đang chạy là quà lại quả của món vay đó, tôi sẽ cho người qua lấy lại.

– Bà… – Nguyên ú ớ, rồi mặt sa sầm tối đen.

Vân Nhu lo lắng choàng tay mẹ hỏi gấp:

– Mẹ, là chuyện gì ?! Nhà đâu có thiếu tiền. Tại sao mẹ phải vay ngân hàng ?!

Mẹ Vân Nhu thở dài lắc đầu, ngồi xuống ghế nói:

– Là lỗi của mẹ… Mẹ đã quá tham lam… Mẹ nhận hợp đồng vượt quá khả năng tài chính của công ty. Bây giờ chính sách nhập khẩu thuỷ sản của Mỹ thắt chặt, các công ty lớn đều gặp khó khăn thanh toán chậm… mà lãi suất chậm thanh toán hợp đồng rất thấp… mẹ có chút… cầm cự không nổi. Mẹ phải tìm đến ngân hàng nhờ ba của hắn là Phó Tổng Giám đốc giúp mẹ vay vượt mức tín chấp.

Nguyên có chút lấy lại tự tin kéo ghế ngồi xuống, rung đùi đắc ý, ánh mắt nhìn nhìn nhìn tôi đầy khinh miệt.

Tôi nhíu mày suy nghĩ. Vân Nhu đã kể với tôi về công việc của mẹ nàng. Bà là chủ một cơ sở in ấn bao bì có tiếng ở Quận 5, Vân Huyền – chuyên sản xuất bao bì cho doanh nghiệp thuỷ sản xuất khẩu. Tôi hơi chần chừ, chợt lên tiếng hỏi:

– Cô… doanh nghiệp nào đang giữ công nợ lớn nhất của mình ạ ?!

Mẹ Vân Nhu nhìn tôi, ánh mắt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng bà ta vẫn lắc đầu, không trả lời.

– Mẹ… – Vân Nhu níu tay bà.

– Hồng Đăng… – Mẹ Vân Nhu miễn cưỡng nói ra một cái tên.

– Dạ, họ giữ công nợ bao nhiêu ?! – Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp.

Nguyên ngồi bên cạnh, phì cười, nói xen vào:

– Phì… Mẹ, thằng con nít… Mày tính làm gì hả ?! Có tiền trả bữa sáng không ?! Xin thì anh bố thí cho.

– Cậu im miệng cho tôi… – Mẹ Vân Nhu chướng tai, gắt lên. – Không ngờ tôi lại có mắt như mù xem trọng một kẻ dùng mắt chó nhìn người như cậu.

– Hắc hắc… Ây da… Vậy tôi ngồi xem kịch hay ah. – Nguyên chép chép miệng rung đùi.

Mẹ Vân Nhu quay qua tôi hơi ái ngại, nói:

– Họ giữ công nợ của cô… hơn 21 tỷ. Nhưng con không cần quan tâm làm gì… Để cô tính đường khác… Cô có thể thế chấp căn nhà…

Vân Nhu cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ, đầu cúi thấp chán nản bất lực. Tôi hít sâu một hơi, rút điện thoại trong túi quần ra lướt lướt qua danh bạ, rồi đứng lên đi ra ngoài.

– Mẹ, gặp thằng thích tỏ ra nguy hiểm… Hắc hắc… – Nguyên nhìn theo tôi, bĩu môi cười.

Vân Nhu ánh mắt có chút chờ mong nhìn theo bóng lưng tôi. Hai phút sau tôi quay lại quán, ngồi xuống, Vân Nhu liền nhìn tôi hơi ấp úng hỏi:

– Anh… thật sự… anh có quen Hồng Đăng ?!

Tôi gật gật đầu, thản nhiên nói:

– Cũng xem như quen… Ba anh cũng làm thuỷ sản ah.

– Ha ha… Cái gì vậy trời… Ra là tôi đang ngồi trước đại công tử ngành thuỷ sản ah… – Nguyên ôm bụng cười sằng sặc.

Mẹ Vân Nhu nhìn tôi bằng ánh mắt mâu thuẫn, có chờ mong, lại xen chút nghi ngờ. Chợt có tiếng điện thoại, mẹ Vân Nhu hơi giật mình, vội rút ra từ túi xách tay.

– Vâng, tôi Vân Huyền nghe đây ạ… Vâng…

Nghe điện thoại, vừa gật gật đầu, vẻ mặt của bà biến đổi liên tục… Ánh mắt bà nhìn lướt qua tôi lại phát sinh biến hoá kì lạ… Khi tắt máy, đút điện thoại vào giỏ, bà quay qua nhìn tôi trầm ngâm một lúc vẫn không nói nên lời.
– Tổng Giám đốc Hồng Đăng vừa gọi… Họ hứa thứ Hai sẽ thanh toán toàn bộ công nợ… – Giọng bà run run kềm nén. – Cô… Cô thật sự phải cảm ơn con rồi.

Nghe mẹ nói mà Vân Nhu như vỡ oà sung sướng. Ánh mắt nàng nhìn tôi thật nóng bỏng làm tôi đỏ cả mặt:

– Dạ, không có gì… Đều là công nợ… họ trước sau gì cũng phải thanh toán mà.

– Cái gì vậy ?! Mấy người… Mấy người đang diễn trò với tôi hả ?! – Nguyên đứng phắt dậy, tròn mắt nhìn.

– Hừ… Tôi không rảnh diễn trò cho cậu xem… còn không cút đi… – Mẹ Vân Nhu xẵng giọng.

Nguyên há hốc nhìn bà, lại quay qua nhìn tôi, vẻ mặt đen lại hậm hực nói:

– Được… Bà hay lắm. Để tôi xem bà sau này còn đến lạy lục dưới chân ba tôi không ?!

– Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa… Cút đi… – Mẹ Vân Nhu nghiến răng tức giận gắt lên.

Nguyên phủi tay, vừa quay người dợm chân bước đi thì tôi gọi giật lại:

– Này khoan đã…

Hắn quay lại, nhìn tôi hất hàm nói:

– Mày muốn ra vẻ sao ?! Hắc hắc, mày còn chưa có cửa với tao đâu.

– Không không… – Tôi xua xua tay, nói. – Tôi chưa gặp ba anh… Nhưng cũng muốn nhắn với ông ta một lời…

– Thứ Hai, tôi muốn đích thân ông ta cầm hồ sơ hợp đồng vay… đến nhà mẹ Vân Nhu làm thủ tục tất toán…

Nguyên tròn mắt nhìn tôi không tin nổi lời vừa nghe. Mẹ Vân Nhu và nàng cũng sững người nhìn tôi chằm chằm… Tôi nói tiếp, rõ từng tiếng một:

– Nếu không… Hiệp hội Thuỷ sản Sóc Trăng gồm 34 công ty lớn nhỏ đang gửi tiền tại Ngân hàng Bắc Việt… tổng cộng 13,400 tỷ sẽ lần lượt rút ra… không chừa lại một đồng.

Khó có thể tả được nét mặt đặc sắc biến đổi liên tục trên mặt ba người trước mặt tôi. Nguyên nheo mắt, nhìn tôi, rít lên:

– Mày… Mày… Mày là cái thá gì ?! Bốc phét… Mày tưởng quen được Giám đốc Hồng Đăng thì đánh rắm người ta cũng tin sao ??

Tôi nhúng vai, thản nhiên nói:

– Tôi nói rồi. Anh không tin cũng không sao… Nhưng đừng để sự việc xảy ra rồi thì hối hận không kịp.

– Mẹ, thằng khùng…

Nguyên quay người bỏ đi thẳng. Mẹ Vân Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, lại quay lại nhìn tôi có vẻ hơi mất tự nhiên. Vân Nhu vui vẻ sung sướng ra mặt, qua ngồi ngay cạnh, nắm tay tôi lay lay hỏi:

– Anh… Anh mới nói là… thật sao ?

Mẹ nàng có vẻ cũng quan tâm, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi lắc đầu, nhe răng cười:

– Không… Anh nói phét đó…

Không đợi hai người thất vọng, tôi nói tiếp:

– Dù ba anh là Chủ tịch Hiệp hội Thuỷ sản tỉnh Sóc Trăng cũng có tiếng nói nhất định… Nhưng tiền của công ty người ta, gửi đâu là quyền của người ta… Làm sao mình can thiệp được chứ ?! Ha ha…

– Phì… Hi hi… – Vân Nhu phì cười, ôm lấy cánh tay tôi, chợt nhận ra mẹ nàng đang nhìn liền rụt cổ lùi lại.

Mẹ Vân Nhu thở dài, có vẻ được buông bỏ gánh nặng tâm lý. Bà nhìn Vân Nhu lại nhìn tôi, nói:

– Có lẽ Vân Nhu chọn lựa con cũng không sai…

– Mẹ… mẹ… cho phép… con… và anh Phong…- Vân Nhu run giọng, hỏi.

– Ừ, mẹ cho phép hai đứa quen nhau. – Bà gật đầu, mỉm cười nói.

Vân Nhu siết chặt tay tôi. Tôi cũng vui đến mức không khép miệng lại được…

– Ah hem… – Mẹ Vân Nhu đằng hắng, gằng giọng nói. – Quen thì quen, nhưng phải lành mạnh… Nghiêm cấm làm mấy chuyện kia… ít nhất cho đến lúc kết hôn. Mẹ nói rồi đấy…

– Dạ. – Vân Nhu đỏ mặt lí nhí.

Tôi cười mà khoé miệng khô cứng, chợt hỏi:

– Vậy… cô… cho Vân Nhu chuyển trường về không ạ ?

Mẹ Vân Nhu nhíu mày, lắc đầu:

– Không nên… Để Vân Nhu học Hồng Nghĩa sẽ tốt hơn cho cả hai đứa con. Năm sau thi đại học rồi.

Năm phút sau, tôi khấp khởi nắm tay Vân Nhu đi theo sau mẹ Vân Nhu bước ra khỏi quán ăn.

– Chiều 5h00 anh qua đón em…

– Ừ… – Vân Nhu mỉm cười gật đầu, bước lên ô tô của mẹ nàng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng hạnh phúc của Vân Nhu mà lòng vui sướng không tả nổi. Sự có mặt của nàng đêm nay là món quà ý nghĩa, giá trị nhất cho sinh nhật 18 của tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *