Posted in

Vận Đỏ

Phần 27: Âm mưu thâm độc (p.1)

7h30 sáng thứ Bảy,

“Reng… Reng… Reng….”

Tiếng chuông điện thoại reng inh ỏi liên miên… Tôi lầm bầm chửi thề, chụp chiếc gối úp lên mặt.

“Reng… Reng… Reng….”

Điện thoại tiếp tục reng… Bên cạnh tôi một cánh tay trắng ngọc ngà vương ngang qua người tôi, chụp lấy chiếc điện thoại, kéo luôn vào trong chăn.

“Alo…” – Giọng Vân Nhu ngái ngủ thì thào.

“Chị… chị nào ạ ?!…”

“Á… Chị Vi ạ… Em… em là Vân Nhu…”

“Anh Phong ạ… Anh Phong… Anh Phong… còn ngủ…”

Tôi vừa hơi tỉnh táo một chút thì đã bị dúi vào mặt một cái điện thoại, Vân Nhu chui đầu xuống dưới gối xấu hổ đến mức cặp mông trần trụi cũng đỏ ửng lên. Tôi cười hắc hắc kẹp điện thoại lên cổ, tay trêu chọc sờ sờ cặp mông mát rượi của nàng.

– Em nè… – Tôi lên tiếng. – Có gì không chị ?!

“Hừ… Còn nhớ đến chị hả ?! Em bay nhảy đến phương nào rồi hả ?!” – Giọng chị Vi nghe có chút chua chua ah.

– Bay nhảy gì chứ ?! Vân Nhu là bạn gái em mà… Đâu phải chị không biết.

Tôi lè nhè nói, tâm trí thì tập trung vào gang bàn tay đang căng ra xoay ngang xoay dọc đo đạc cặp mông tròn lẳng của Vân Nhu… Hai gang tay rưỡi ah.

– Mẹ ơi, to như vậy…

“Cái gì to ?!” – Chị Vi hỏi.

– À, không… Không có gì. – Tôi lúng túng nói. – Chị đang ở đâu vậy ?!

“Hừ… Chị và anh Phương mới đến nhà cô Ngọc Nhi tìm em… Bắt quả tang em không ngủ nhà… Chị sẽ gọi điện báo cáo bác Trực…”

– Ặc… Bớt giỡn được không ?! Hai người làm gì tìm em sớm như vậy ah ?!

Vân Nhu phát hiện ra tôi đang chơi đùa trên mông nàng, liền nhéo tôi một cái đau điếng. Đã vậy còn đặt một ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng.

“Hai đứa đi Vũng Tàu chơi không ?! Anh Phương lái xe qua rước.”

– Hả ?! Thằng Phương lái xe ?! – Tôi sững người kêu lên.

Chợt nhớ ra Phương lớn hơn mình một tuổi, nếu nó lấy bằng lái lúc đủ tuổi thì cũng hơn năm rồi. Thật là tuổi nhỏ cũng bất tiện nhiều thứ ah.

“Ừ… Quyết định nhanh đi…”

Tôi che điện thoại quay qua Vân Nhu hội ý. Nàng nằm sấp trên giường, cả cơ thể trần truồng, hai chân đánh đu với nhau, tay chống cằm nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu. Tôi ngẫm nghĩ dù sao hôm nay là thứ Bảy, ngày mai mẹ Vân Nhu mới về… Ra Vũng Tàu đổi không khí cũng rất thú vị ah.

– Ok. Qua đón bọn em ở… – Tôi đọc địa chỉ nhà Vân Nhu, vừa nói xong tôi chợt cố tình nói lớn. – Chị và Phương ba mươi… À không. Bốn mươi lăm phút nữa hãy tới nha… Em và Vân Nhu còn phải làm tình thêm một cái nha… sau đó còn đi tắm… trong lúc tắm mà lỡ hứng quá thì…

– Á… Trời ơi… Anh… – Vân Nhu rít lên, mặt đỏ bừng chồm lên người tôi cố giật cái điện thoại.

– Ha ha… – Tôi cười nghiêng ngả, đưa cho nàng cái điện thoại đã tắt máy từ nảy giờ.

– Dám lừa em… Đáng ghét… Đáng ghét… – Vân Nhu nhào vào lòng tôi đấm thùm thụp, rồi bất ngờ cắn lên ngực tôi một cái đau điếng.

– Ha ha… Ây da… – Tôi xuýt xoa ôm Vân Nhu vào lòng, nói nhỏ vào tai nàng. – Mình đi tắm nha…

– Không… Em tự tắm… – Vân Nhu phụng phịu, quay ngoảnh đi.

– Thôi mà… Hai người đó qua nhanh lắm… Mình phải tranh thủ nha…

– Tranh thủ gì chứ ?!

– Thì… cái gì cũng phải tranh thủ… – Tôi ẳm gọn cả người Vân Nhu trên tay, chạy thẳng vào buồn tắm.

Hai mươi bảy phút bốn mươi lăm giây sau, cánh cổng sắt nặng nề nhà Vân Nhu từ từ mở. Tôi hớn hở nắm tay Vân Nhu mặt còn đỏ ửng nét xuân tình bước ra ngoài. Trước mặt hai đứa tôi, chị Thuỳ Vi và Phương đã đứng chờ sẵn bên cạnh một chiếc Nissan GTR 2019 màu cam đất lịch lãm.
– Wah… Tao ghen tị rồi nha… – Tôi bước tới huých thằng Phương một cái rõ đau.

– Ha ha… Tao mới là thằng phải ghen tị với mày đó… – Nó tươi cười đánh đánh mắt nhìn qua gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của Vân Nhu.

– Gì chứ ?! – Chị Vi hơi ngạc nhiên nhìn Phương, nói. – Vụ này Vi biết lâu rồi mà…

– Hả ?! Chị biết gì ?! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Chị Vi xua xua tay, nói:

– Được rồi, lên xe rồi nói… Không còn sớm nữa… Tắm rửa gì lâu như vậy không biết… Chắc lại tắm chung rồi…

– Chị này… – Vân Nhu đỏ mặt kêu lên.

Bốn đứa lục tục lần lượt chui vào xe. Dòng xe thể thao không gian cũng khá nhỏ. Nội thất phủ da thuộc Italy đồng màu cam đất điểm thêm hoạ tiết vân đen, đẹp đến khó thở. Chị Vi và Vân Nhu ngồi băng ghế sau, tôi và Phương chân dài lòng khòng ngồi ghế trước. À dĩ nhiên là Phương lái xe. Phương nhẹ nhàng đánh lái cho chiếc xe trôi đi chậm chậm… rồi bất ngờ nhấn chân ga tiếng pô thể thao rú lên, sàn xe như lướt bay bay trên mặt đất… Cả người tôi dính chặt vào ghế, máu ham hố tuổi trẻ tự động sôi lên sùng sục.

– Quá đã rồi… Ha ha… Tao phải lấy bằng lái xe sớm thôi… – Tôi xuýt xoa kêu lên.

– Khà khà… Đi học đi… Tao giới thiệu chỗ cho… – Phương khoái chí cười híp cả mắt.

– Chơi luôn… Qua tuần tao đăng ký…

“Chạy chậm thôi…”

Ngay lúc này, một giọng nói hờ hững tàn nhẫn vang lên từ sau lưng. Phương như một quả bóng xì hơi, cả chiếc xe liền chững lại rù rù trôi đi… Tôi cười khổ quay lại nhìn chị Vi, chị đắc ý ưỡn ngực lên cười toe toét.

– Hi hi… Chị Vi thật giỏi nha… – Vân Nhu che miệng cười.

– Còn phải nói… – Chị Vi nắm tay Vân Nhu, nói nhỏ. – Em muốn học chiêu trị Tuấn Phong không ?… Đêm nay ngủ chung với chị… chị mách cho. Không cần bái sư đâu.

– Đêm nay… – Vân Nhu hơi ấp úng nhìn lên tôi.

Tôi quay phắt lại nhìn chị Vi, mặt sa sầm đen thui như bôi lọ nồi:

– Chị không được âm mưu chia đàn xẻ nghé nha…

– Cái gì chứ ?! Mượn Vân Nhu ngủ một đêm không được sao ?! – Chị Vi buông lời dụ dỗ. – Phong và anh Phương ngủ với nhau, tha hồ nói chuyện xe cộ nha.

Tôi nhíu chặt hàng lông mày. “Ây… da… Bị lừa vào tròng rồi !”. Chị Vi và Phương chưa phát sinh chuyện kia, đương nhiên sẽ không ngủ chung phòng. Chị càng không thể ngủ chung với tôi và Vân Nhu, bỏ Phương một mình. Chơi như vậy thì chỉ có chơi với dế ah ! Mà tôi và Vân Nhu còn mỗi đêm nay bên nhau, sau đó là nhịn một tuần nha… Nghĩ đến cơ thể hừng hực nóng bỏng của Vân Nhu, tôi thật khổ sở không chịu nổi. Tôi còn đang khó nghĩ thì chị Vi ra vẻ hậm hực lên tiếng:

– Gì chứ ?! Ấy ấy nhau suốt bao nhiêu ngày tháng rồi… Bây giờ xa cách có một đêm cũng không chịu ?!

– Chị này… Em và anh Phong… không phải… mấy tháng đâu. – Vân Nhu mặt đỏ bừng, lí nhí phản đối.

– Ờ… Em và Vân Nhu là mới… mới hôm qua thôi. -Tôi cười khổ lắc đầu.

Chị Vi tròn mắt nhìn tôi, rồi quay qua Vân Nhu. Hai mắt sáng lên như phát hiện ra một bí mật động trời cấp quốc gia.

– Vậy là… hai đứa em trước đây chỉ… – Chị nhìn Vân Nhu, hai bàn tay làm điệu bộ co lại chồng lên nhau, đâm đâm vào đôi môi đang o o tròn tròn…

– Là sao ạ ?! – Vân Nhu tròn mắt nhìn nhìn không hiểu.

Chị Vi chép chép miệng, không biết diễn tả thế nào, buột miệng nói:

– Thổi kèn đó… Chị nghe Tuấn Phong nói… Em mới quen nó có hai ngày… đã thổi kèn cho nó…

– Ha ha… – Phương bật cười ha hả.

Tôi bóp trán, che mặt trượt dài trên ghế… Vân Nhu hơi ngờ ngợ, hiểu ra cả mặt liền đỏ như gấc chín, gắt lên:

– Trời ơi… Chị Vi… Không có đâu… Làm sao mà… mà hai ngày đã…

– Ơ…

Thuỳ Vi quay lại nhìn tôi ngơ ngác. Cả Vân Nhu cũng nhìn tôi bĩu môi hậm hực. Tôi nhăn nhó cười khổ… Tôi biết đích xác tại sao có chuyện hiểu lầm này. Lúc đó tôi muốn dụ dỗ chị Vi ‘thổi kèn’ cho mình, nên nói rằng chuyện này là rất bình thường. Nhưng tôi oan như Thị Kính ah… Tôi có nói là Vân Nhu làm như vậy với mình khi vừa quen hai ngày đâu.

– Chị Thuỳ Vi thân yêu à… Em nói là có chuyện đó… Nhưng không nói là với Vân Nhu ah…

“Vậy với ai ?!” – Hai người không hẹn, cùng hô lên.

Nhìn hai người con gái hầm hầm hổ hổ, mà đầu tôi muốn to ra, khổ không kể xiết… Thằng Phương vừa lái xe vừa nén cười đến đỏ cả mặt.

– Là ai thì… chị Vi biết mà… – Tôi nhăn nhó nói.

– À… Chị biết rồi… – Chị Vi khoanh tay ngồi tựa ra ghế, gật gù ra vẻ thâm thúy.

– Là ai vậy chị ?! – Vân Nhu quay lại, lay lay tay chị Vi.

– Tối ngủ chung với chị đi… Chị nói cho nghe.

– Ok.

“KHÔNGGGGG…”

– Ha ha…

Tiếng la hét tuyệt vọng của tôi và tiếng cười giòn tan của ba người như muốn phá tan cả cửa kính xe. Chiếc xe cũng loạng choạng ken két trên mặt đường rồi rú lên inh ỏi lao vun vút trên đường cao tốc.

————++++++———–

11h45 Khách sạn sạn Pullman Vũng Tàu,

Chiếc xe thể thao siêu bảnh choẹ có khả năng tăng tốc từ 0 – 100 km/h trong 3,7 giây, lại mất hơn 3 tiếng đồng hồ mới đưa được chúng tôi đến Vũng Tàu. Quá nản cho đội thằng Phương, tôi và Vân Nhu chỉ cười tủm tỉm không biết nói gì hơn.

Bốn đứa tôi lấy phòng xong, không lên phòng ngay mà đi ăn trưa. Dù sao cũng đến giờ trưa rồi, ngoài trời thì nắng, bốn đứa ăn luôn trong nhà hàng của khách sạn. Một bữa trưa đơn giản, vài miếng bánh mì sandwich kẹp phô mai, mì Spaghetti, salad mayonnaise… vừa đủ lấp đầy bốn cái bụng trống rỗng.

Bốn đứa nói cười rôm rả bước ra khỏi nhà hàng… Phương chợt chững lại nhìn về phía xa xa dưới hàng me mát rượi của bãi xe… Trước bảng ‘Smoking Area’, một cặp nam nữ ăn mặc thời trang vừa đứng hút thuốc vừa truyện trò vui vẻ.

– Gặp người quen rồi… – Phương quay qua tôi cười nói.

– Ai vậy ?! – Tôi hỏi.

– Kẻ mà chúng ta sẽ gặp ở trận chung kết… Nó tên là Dương Đông, đội trưởng đội bóng Hồng Nghĩa. – Phương chắt lưỡi, nói thêm. – Dĩ nhiên là… nếu chúng ta vào đến chung kết.

Hai mắt tôi nheo lại nhìn về phía người thanh niên tên Dương Đông kia. Hắn rất cao, có thể con trên tôi và Phương. Nước da màu cổ đồng ngầm chứa lực lượng bùng nổ mạnh mẽ. Lúc tôi nhìn sang cô gái bên cạnh anh ta, hai mắt tôi vô thức khép lại thành một đường thẳng:

– Còn cô gái kia là ai ?! – Tôi buột miệng hỏi.

– Làm sao tao biết được ! – Phương chưng hửng, nói.

– Bạn đó là Hạ Kỳ, hotgirl Hồng Nghĩa đó nha ! Cũng là bạn cùng trường với em, đội trưởng đội cổ vũ… có muốn em giới thiệu không hả ?! – Vân Nhu gối cằm lên vai tôi nói, dù nàng tươi cười nhưng tôi vẫn cảm nhận được nồng độ men chua trong không khí tăng cao đột biến.

– Ha ha… Bạn học em thì trước sau gì cũng biết… Không cần giới thiệu… Không cần nha… – Tôi bật cười, liền ăn một cái nguých chua loét của Vân Nhu.

– Hừ… Để chị trông chừng nó giúp em…

Nghe chị Vi bên cạnh cũng tuyên bố đồng minh với Vân Nhu tôi nhăn nhó cười khổ. Tôi thật sự lăng nhăng như vậy sao ?! Tôi vốn là… à mà thôi. Tôi hỏi đến Hạ Kỳ vì có lý do riêng của mình.

– Dương Đông… – Phương lên tiếng gọi.

Dương Đông quay lại, nhìn thấy Phương liền ha hả bước tới:

– Ha ha… Trái đất thật tròn ah… Xem tôi gặp ai ở đây ! Đại ca Phương của Phương Nam đây mà..

– Ơ… kìa… Vân Nhu… Trời ơi…

Hạ Kỳ vừa thấy Vân Nhu liền reo lên, chạy ào tới nắm chặt tay nàng. Hai người dường còn thân với nhau hơn tôi tưởng tượng.

– Mình với anh Đông đang lo ngày hôm nay có hai đứa chán muốn chết đây ! Giờ tự nhiên không hẹn lại gặp Vân Nhu với mấy anh chị… Thật vui quá đi mất ! – Hạ Kỳ có vẻ rất hoạt bát vui vẻ, miệng nói huyên thuyên.
Tôi nhìn Hạ Kỳ. Cô ta rất đẹp, mặc trên người bộ váy thun dài mỏng ôm sát phô bày từng đường cong hừng hực của cơ thể. Một nét đẹp rực rỡ như kiểu Thanh Thuỷ, nhưng lại mang tính gợi dục hơn khá nhiều. Nhưng đó hoàn toàn không phải lý do tôi quan sát Hạ Kỳ… Tôi nhìn cô ta vì nét mặt cô ta rất quen. Rất giống với cô gái có thân hình tuyệt đẹp trong một video mà tôi có được từ gã Tùng. Video đó quay từ một vị trí hơi lệch trung tâm, nên không thấy rõ lắm gương mặt của nhân vật nữ không thấy rõ lắm… Chỉ có một chi tiết là có thể phân biệt được… Cô gái đó có một hình xăm cỏ ba lá sau cổ. Nhưng chiếc váy Hạ Kỳ đang mặc lúc này, tôi vô phương xác minh được chuyện đó.

Ba đoạn video của gã Tùng trong tay tôi có lẽ chỉ là một phần nhỏ của bộ sưu tập của gã… Tôi đã xác minh được một người trong số đó là mẹ của Thuỳ Dương. Còn lại khả năng khá lớn là cô gái bằng xương bằng thịt ngay lúc này đang đứng trước mặt mình. Chỉ thoáng nghĩ đến cảnh tượng cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này lại rũ rượi rên rỉ khi lão Công hì hục thúc dương vật vào cặp mông tròn trịa… Máu nóng tôi liền dồn lên mặt.

Hạ Kỳ nhìn lướt qua liền bắt gặp ánh mắt khác thường của tôi, cô ta nghiêng nghiêng đầu nhìn lại tôi miệng cười tủm tỉm ra vẻ rất thú vị… Mẹ ơi, cô gái này không phải cố làm ra vẻ như Thanh Thuỷ, mà tính lẳng lơ đã có sẵn từ trong máu ah. Vân Nhu vô thức đứng sát lại, khoát chặt cánh tay tôi, ấp úng giới thiệu:

– Đây là anh Tuấn Phong, bạn trai mình từ lúc học Phương Nam.

“Ây da, khẳng định chủ quyền lãnh thổ còn không quên bao gồm cả thời kỳ công bố ranh giới… Rất bài bản nha…” Tôi hơi ngượng vì sự thất thố của mình khi nảy, quay qua cười nhìn Vân Nhu.

– À… Ra đây là bạn trai của tân hoa khôi của trường mình nha… Rất rắn chắc, khoẻ mạnh nha… Hi hi… – Hạ Kỳ che miệng cười thâm thúy làm Vân Nhu mặt đỏ ửng lên.

Phương lúc này bước lại, chợt nắm tay chị Vi giới thiệu với Dương Đông:

– Ah… Để tao giới thiệu… Đây là Thuỳ Vi, bạn gái tao…

Chị Vi hơi ngượng muốn rụt tay lại, nhưng phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ không ngừng rà quét xung quanh chị liền ưỡn ngực lên, không lùi lại nữa. Tôi ngầm cảm thán… Thằng Phương có vẻ rất hiểu chị Vi. Chị có tính đố kỵ giữa con gái rất cao, ngoại trừ một vài người đặc biệt như Vân Nhu vì nàng là bạn gái chính thức của tôi. Thằng này thật ma lanh.

– Còn đây là Tuấn Phong – Được nắm tay chị Vi, Phương tươi cười ra mặt, giới thiệu tiếp. – Tuấn Phong, cũng là đội trưởng đội bóng trường tao… Vân Nhu thì học chung trường mày, tao không cần giới thiệu làm gì.

– À… chào Phong… Ha ha… Xem ra năm nay Hồng Nghĩa gặp khó khăn rồi ah… – Dương Đông tươi cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh không ngừng dò xét tôi.

– Ha ha… Không có đâu… Bạn Đông không cần khiêm tốn như vậy ah. – Tôi cười xoà.

– Bạn Đông… Khà khà… Mày tao hết đi… – Phương huých tôi, vui vẻ nói. – Tao với nó từng đánh nhau trên sân tưng bừng đó…

– Ha ha… Giải năm ngoái à ?! – Tôi bật cười, hỏi.

– Ừ… Lúc đó nó còn chưa có lon đội trưởng mà bố láo quá… Tao nhịn không được ah… Ha ha…

– Mẹ… Đứa nào bố láo ?! Không qua banh được tao thì tru tréo đòi đánh người… – Dương Đông nhếch mép cười nói.

– Ha ha… Thôi bỏ đi… Không đánh không quen ah… – Phương cười xoà, chợt quay qua vỗ vai tôi. – Ha ha… Tao với thằng Phong cũng đánh nhau trước rồi mới chơi nha…

– Trời ơi… Ha ha… – Cả đám sáu đứa cười rộ lên.

– Cũng do đá bóng à ?! – Dương Đông tò mò hỏi.

– À… Không… – Phương hơi ngượng gãi gãi đầu.

Tôi cười tủm tỉm nhìn qua Vân Nhu. Nàng cúi đầu, hai gò má đỏ ửng không nói tiếng nào.

– À… Vụ này không lạ… Không lạ nha… – Dương Đông hiểu ra cười ha hả. – Vân Nhu mới vào trường vài tuần thì cả trường có biến lớn nha. Thầy cô mà không ngăn kịp dám đám con trai còn dựng cả võ đài lên giữa sân đó… Ha ha…

– Ha ha…

——–+++——-

Hạ Kỳ và Dương Đông cũng ở Pullman, lấy phòng sau bốn đứa tôi nên ở khác tầng. Dù gì cũng quen biết và dù không hẹn vẫn gặp nhau ở Vũng Tàu, hai người vô điều kiện kết hợp với chúng tôi thành nhóm sáu người. Trước khi về phòng, cả nhóm thống nhất hẹn hò 15h00 xuống hồ bơi chơi.

Đến lúc bước ra khỏi thang máy tầng của mình, tôi mới biết được cảm giác ngậm ngùi chia tay nó đau đớn như thế nào… Vân Nhu lủi thủi đi theo chị Vi. Còn tôi chán nản về phòng với thằng Phương. Tôi còn không nhớ nổi mình đã bao giờ ngủ khách sạn chung với một thằng con trai hay chưa… Cũng may tôi đặt được loại phòng hai giường đơn, nếu không chỉ còn nước một thằng nằm dưới sàn mà ngủ.

Thằng Phương vào đến phòng liền cởi sạch quần áo, còn mỗi cái quần lót đi qua đi lại… Nó quay lại thấy tôi còn nguyên quần áo ngồi trên giường hết nhìn lên trần nhà, rồi nhìn ra cửa sổ, liền trêu chọc:

– Cái gì mà e ấp như con gái vậy ?!

– Phì… Mẹ… Tao thấy không quen ah. Thật là… – Tôi phì cười.

– Ha ha… Cái dạng như mày… Chỉ có cởi truồng trước con gái là quen thôi. Đúng không ?! – Phương nằm dài ra giường, phủ chăn lên nửa người, nhìn lên trần cười ha hả.

– Ha ha… Cũng đúng đó.

Tôi cười xoà cho qua chuyện. Đứng lên cởi bớt quần áo, treo lên móc. Cũng như thằng Phương, trên người tôi còn đúng một chiếc quần lót, nằm dài ra giường.

Tôi gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà. Thằng Phương cũng một tư thế… Hai đứa im lặng không biết nói gì. Một lúc sau, Phương chợt lên tiếng:

– Hôm mày tổ chức sinh nhật… tháng trước.

– Ờ… – Tôi hơi ngạc nhiên nhìn qua Phương, không hiểu sao nó nhắc đến chuyện này.

Phương vẫn nằm nguyên như vậy, tay gác ngang trán, nói tiếp:

– Sáng hôm đó tao có đến nhà Thuỳ Vi. Vi không có ở nhà… Gọi điện cũng tắt máy. Nàng đã qua tìm mày đúng không ?!

Nghĩ đến chuyện hôm đó, tôi hơi chột dạ một chút… Không phải vì sợ Phương đánh ghen, nó còn chưa có quyền ghen với tôi. Nhưng tôi sợ mình nói ra chuyện này, quan hệ anh em tốt của tôi và nó sẽ sứt mẻ…

– Ừ… có tìm.

– Ừ… Vậy được rồi.

Phương như thở phào nhẹ nhõm, rồi im lặng không hỏi gì nữa. Tôi cũng hơi bất ngờ ấp úng một lúc không nhịn được buột miệng hỏi:

– Mày… Mày không muốn hỏi chị Vi tìm tao làm gì sao ?!

Phương giở tay khỏi đầu, mắt hơi liếc qua tôi, nhếch mép cười:

– Cần hỏi sao ?! Mày thì có gì ngoài mấy chuyện đó ?!

– Ơ… – Tôi chưng hửng, không biết nói gì.

Vẻ dửng dưng của Phương làm đầu tôi nở to ra muốn không đủ dùng. Vậy cuối cùng nó muốn xác minh chị Vi đi đâu để làm gì ah ?! Không ghen, không giận… Ây da, gặp phải thằng điên rồi.

– Đừng nhìn tao như gặp quái vật vậy… – Phương lầm bầm nói. – Tao chỉ muốn xác minh Thuỳ Vi hôm đó đã đi đâu thôi… Buổi tối trên cổ còn có vết bầm…

– Ặc… – Tôi gãi gãi đầu như bị bắt tại trận đang làm chuyện xấu. – Mày thật sự là không ghen ah…

“Phịch”… Tôi vừa nói dứt lời, tức thì một cái gối lao thẳng vào mặt. Tôi vùng người ngồi dậy, thì thằng Phương cũng đã ngồi lên, lưng tựa vào tường nói tiếp:

– Mày thấy tao ghen có ích sao ?!

– Sao gọi là có ích hay không chứ ?! – Tôi khó hiểu nhìn nó.

– Haizz… Tao biết giữa nàng và mày vẫn duy trì một mối quan hệ đặc biệt… Không phát triển thêm, cũng không chấm dứt. Đáng tiếc là tao nhận ra điều này quá muộn… Tao đã không còn đường lùi lại.

Tôi nhìn Phương, mấp máy môi mấy lần thật sự không biết mở lời thế nào. Tôi thừa nhận thời gian gần đây mình rất ít khi nghĩ đến chị Vi… Có thể do quanh tôi đã quá nhiều chuyện phát sinh dồn dập. Có lẽ chị Vi không trách tôi… Nhưng tôi lại cảm giác có lỗi với cả chị và Phương. Tôi thiếu chị Vi món nợ tình cảm, tôi thiếu Phương món nợ tình nghĩa anh em.

– Tao quả thật không biết nói gì ah. – Tôi trầm ngâm một lúc, rồi nói. – Tao chỉ có thể nói… Tất cả những gì tao làm không hoàn toàn vì bản thân tao, mà còn vì không tổn thương chị Vi.

– Nếu chị Vi lựa chọn mày, tao sẽ thành tâm chúc phúc cho mày… Khi đó, tao cam đoan giữa tao và chị sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào khác vượt quá tình cảm chị em…
“Phịch” – Lại một cái gối như đạn pháo bay thẳng vào mặt tôi. Chưa kịp hoàn hồn, một thân hình to lớn nhào tới đè nghiến cả người tôi ra giường. Thằng Phương nhe răng gầm gừ:

– Mẹ… Nếu có ngày đó, mày còn lén phén với Thuỳ Vi… Tao… cắt của mày.

– Ha ha… của ông còn nhiều người nhớ mong lắm nha… – Tôi bật cười ha hả, cố vùng dậy, nhưng không được. – Mày mà cắt của ông là cả quân đoàn người yêu tao… kéo đến đốt cả nhà mày.

– Ha ha… Tao sợ cái đéo…

“Trời ơi…”

Ngay lúc này tiếng hét kinh hãi vang lên làm hai đứa tôi giật bắn người. Tôi đang nằm dưới cả người cong người chống cự, Phương cưỡi trên bụng tôi tay giơ cao cái gối… Hai thằng chỉ mặc mỗi quần lót trên người… Cứng đơ nhìn ra cửa.

Chị Vi há hốc, ngón tay run run chỉ vào chúng tôi… Vân Nhu che kín mặt bằng hai bàn tay, hai chân dậm dậm liên hồi…

“Ah…”

Tôi và Phương đồng thanh la lên, vội tách nhau ra. Hai thằng lồm cồm, dùng hai cái gối che dưới bụng, mặt vô thức nóng rang… Thằng Phương lủi nhanh hơn thỏ, túm quần áo chạy thẳng vô toilet, đóng sập cửa lại. Chỉ còn tôi, ngồi im trên giường, kẹp cái gối giữa hai chân, bối rối nhìn hai người con gái hậm hực bước tới… Hai người đã thay đồ bơi, khoác bên ngoài bằng áo choàng lông của Khách sạn.

– Hiểu lầm… Hiểu lầm nha… – Tôi cười nhăn nhó.

– Tôi nghi lắm mà… Đã nói là hai đứa con trai ở chung với nhau thế nào cũng có chuyện… – Chị Vi chống nạnh, bĩu môi hậm hực nhìn về phía cửa toilet.

– Chị này vô duyên nha… Vậy thì đổi phòng lại đi… – Tôi vừa ngượng vừa tức, gắt lên.

– Đổi thì không đổi… Em qua phòng kia luôn… Chị nằm giữa… Hi hi… Vân Nhu chịu hông ?! – Chị Vi ngồi xuống bên cạnh tôi, nháy nháy mắt với Vân Nhu.

– Em không ngại đâu… – Vân Nhu nén cười nói. – Anh Phong thu đồ về bên kia nha…

– Ơ! con nhỏ này… Chị nói chơi thôi… – Chị Vi phát mông Vân Nhu một cái, nghiến răng nói. – Chị kể chuyện Yến Trâm nghe xong thì tráo trở hử ?!

– Hi hi… Em nói chơi thôi mà… Anh Phong ở đây cũng được… Em tin anh Phong. – Vân Nhu phụng phịu ngồi xuống giường, nắm chặt tay tôi.

– Tin anh Phong… Em tin anh Phong… – Chị Vi chề môi, nhại lại giọng Vân Nhu. – Em coi chừng nó bán em qua Trung Quốc lúc nào không hay đó…

– Vân Nhu thì không chắc, chứ chị mà đem bán là có người mua ngay đó… – Tôi cười tủm tỉm đá đá mắt về phía cửa toilet.

– Phì… Quên hắn đi… Đàn ông gì… đã mặc quần sịp còn thích cưỡi nhau… – Chị Vi hậm hực làu bàu.

“Ặc”… Phương quần short, khoác khăn trên vai nghiêm chỉnh vừa bước ra khỏi toilet, nghe chị Vi nói, mặt liền nhăn nhó đỏ bừng như đít khỉ.

– Ha ha… Hi hi… – Tôi và Vân Nhu cười phá lên.

——-++++——

14h50

Dù gì cũng háo hức vì tâm lý đi chơi, chúng tôi kéo nhau xuống sớm… Vừa đến cửa lối ra hồ bơi đã nghe tiếng cười đùa lanh lảnh của Hạ Kỳ và Dương Đông. Hồ bơi khách sạn giờ này không có khách ngoài… Hạ Kỳ mặc một bộ bikini đỏ rực hai mảnh nhỏ xíu, vừa chạy quanh quanh hồ né tránh Dương Đông vồ chụp từ phía sau… Hai mảnh vải trên dưới che chắn cơ thể cô ta như bị chèn ép quá sức chịu đựng cứ chực bung ra bất cứ lúc nào…

– Á… Cứu mạng ah…

Hạ Kỳ thấy nhóm tôi liền lao đến, vừa kêu ré lên vừa chạy quanh quanh… Hai bầu vú căng tròn trắng nõn liên tục nhúng nhảy như muốn xổ tung vào mặt tôi và Phương. Thằng Phương nhe răng nhìn lên trời, kềm nén cái nhéo đau điếng của chị Vi.

– Vô duyên…

Tôi lúc này cũng không khá hơn nó… Vân Nhu hậm hực nghiến răng truyền hết cơn tức giận vào mấy ngón tay nhỏ đang xoắn lại trên cánh tay tôi. Nhưng tôi không thấy đau, vì ánh mắt tôi đang dán chặt vào vùng da dưới gáy nõn nà của Hạ Kỳ tìm kiếm cái hình xăm nhỏ nhắn kia… Tôi thở dài nhận ra nơi đó lại bị những nút thắt của áo tắm che lên. Ây da, không lẽ phải cởi nó ra ?!

– Á….

Hạ Kỳ bị Dương Đông bắt lấy, vác lên vai, cặp đùi trắng muốt giãy giãy liên tục làm miếng vải tam giác quần bơi cứ thun lại đội lên một khối u tròn tròn. Thiệt là con mẹ nó, muốn giết người ah… Tôi xoa xoa cái mũi ê ẩm sắp xuất huyết mà thầm than thở.

– Phi… Á…

Dương Đông như một con quái vật, vác cả Hạ Kỳ trên vai chạy huỳnh huỵch phóng lên lao xuống hồ… Nước bắt tung toé.

– Trời ơi… Em sặc nước rồi nè… – Hạ Kỳ trồi lên mặt mũi đầy nước, vừa đánh Dương Đông, vừa gắt lên.

Nhìn qua bốn đứa tôi còn đứng như trời chồng chỗ cũ, cô ta kêu lên ngạc nhiên:

– Ơ kìa… Xuống bơi đi chứ…

Dương Đông cũng tươi cười nhìn tôi và Phương ngoắc ngoắc tay:

– Xuống bơi đua nào… Thằng nào thua đãi chầu hải sản tối nay. Thế nào ?!

Phương nhếch mép cười, kéo Thuỳ Vi đến bên một cái ghế dài, nói:

– Chơi luôn… Mà chắc chỉ tao với mày hơn thua xem ai trả tiền thôi ! Thằng Phong bơi giỏi lắm…

– Thiệt hả ?! – Dương Đông ngạc nhiên hỏi. – Vậy để Phong đua với Hạ Kỳ đi… Hạ Kỳ là vô địch bơi nữ Hồng Nghĩa đó…

– Ặc… Thôi đi… Tao không bơi đâu…

Tôi vừa nói, đám bạn đều ngạc nhiên nhìn lên. Tôi quay qua nhìn Vân Nhu, kéo nàng đến một chiếc ghế có mái che ngồi xuống.

– Tao ngồi chơi với Vân Nhu được rồi… Tụi mày chơi đi… Dù sao hai đứa mày ai thua thì tao và Vân Nhu cũng được đãi hải sản mà phải không ?!. – Tôi vừa cười vừa nói.

– Á đù… Chơi kỳ vậy… – Dương Đông nhăn mặt.

– Sao anh không bơi ?! – Vân Nhu níu tay tôi hỏi.

– Em không xuống, anh cũng không xuống…

– Sao anh nghĩ em không xuống ?! – Nàng ngạc nhiên hỏi tiếp.

– Thì… Thì… – Tôi hơi ấp úng, không biết nói thế nào.

– Phì… Anh nghĩ em tự ti trước Hạ Kỳ sao ?! Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé…

Nhìn Vân Nhu có vẻ hơi không phục, đứng dậy cởi dây áo choàng… Tôi nén cười một mình. Dĩ nhiên hơn bất cứ ai trên thế gian này, tôi biết cơ thể Vân Nhu đẹp như thế nào… Nếu Vân Nhu xuống bơi, kẻ tự ti sẽ là Hạ Kỳ chứ không phải nàng. Nhưng tôi vẫn cố tình làm ra vẻ như vậy, để khích một đòn tâm lý ah. Nếu tôi là người xăm xăm đòi xuống bơi trước, nàng sẽ không chịu xuống cùng tôi hoặc ngồi trên bờ giận dỗi. Nhưng khi tôi tỏ ra e ngại cho Vân Nhu, hoàn toàn kích phát lòng đố kỵ của nàng lên.

Nhưng kế hoạch của tôi có chút sai rồi ah ! Khi Vân Nhu cởi chiếc áo choàng, ném lên ghế… Tôi liền giật thót mình. Quỷ thần ơi! Vân Nhu vậy mà cũng mặc một bộ bikini màu vàng chói mắt… Kích thước những mảnh vải có phần lớn hơn, không quá phô bày như của Hạ Kỳ. Nhưng Vân Nhu không phải là Hạ Kỳ nha ?! Nàng sở hữu hai bầu vú và cặp mông tôi phải xưng tụng là ‘thần thánh’. Vân Nhu nhìn đôi mắt đờ đẫn của tôi, chống nạnh, nhoẻ miệng cười. Da thịt trắng hồng mịn màng, từng đường cong uốn lượn của nàng như một pho tượng thần vệ nữ hiện ra trước mắt tôi. Tôi vô thức nuốt nước miếng đánh ực một cái… Lọt vào mắt Vân Nhu làm hai gò má nàng hơi ửng hồng lên, ánh mắt lại vui sướng toại nguyện.

– Ây da… Chết tui rồi… – Dương Đông từ dưới hồ, giả vờ che mắt lại, hô lớn. – Hèn gì Tuấn Phong không chịu xuống bơi… Thì ra là không muốn để báu vật xuất thế nha… Xấu tính lắm…

Tôi nhăn nhó cười khổ. Quả thật có chút trở tay không kịp nha. Vân Nhu ngượng đỏ mặt, bước nhanh qua phía chị Vi.

– Chị Vi… Xuống bơi với em…

– Chị… Chị không xuống đâu… – Chị Vi ấp úng, mặt đỏ lên gay gắt.

– Haizz… Giao chị Vi cho Vân Nhu nha. Anh bó tay rồi đó… – Phương thở dài, đứng lên làm vài động tác vặn vẹo người liền nhào xuống hồ.

– Hứ… Ham hố… – Chị Vi nhìn theo Phương, bĩu môi nói.

– Không có đâu… – Vân Nhu ngồi xuống bên cạnh nói. – Anh Phương vậy đó… Nhưng ngoài chị ra không có ai lọt vào mắt ảnh được đâu. Chả bù với anh Phong…

– Hắc hắc… Túm tụm lại là nói xấu tui nha…
Tôi mặc độc một chiếc quần short ngắn thong thả bước tới. Không nhìn về phía hồ bơi, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Kỳ đang nhìn về phía mình. Hắc hắc… Anh biết cơ thể mình có lực sát thương mãnh liệt với phụ nữ nha. Không cần lực lưỡng cơ bắp như Dương Đông, nhưng từng múi cơ trên cơ thể tôi đều gọn gàng rắn chắc như thép nguội… Tôi hít sâu một hơi, tay chống hông vặn vẹo làm vài động tác khởi động… Vươn vai ưỡn người một cái sảng khoái cho sáu múi cơ bụng nổi vồng lên, đũng quần cũng nhô lên nổi cộm… Tôi lơ đễnh lướt mắt ngang hồ bơi bắt gặp một gương mặt đỏ bừng vội vã quay đi… Hắc hắc… Xem ra đêm nay Dương Đông chịu khổ rồi nha.

Chợt nghĩ đến câu nói của thằng Phương lúc trưa… “Mày thì có gì hơn mấy chuyện đó…” Ây da… Anh lớn lên làm sao mà ra đường ai nhìn cũng thấy như một cái dương vật biết đi vậy nhỉ ?! Haizz… Xem ra phải xây dựng lại hình tượng thôi… Tôi như quả bóng xì hơi khép nép ngồi xuống ghế cạnh Vân Nhu.

– Phì… Em ngồn ngộn thế này… Có thả Phong đi đâu, nó cũng quay lại với em thôi. – Chị Vi cười tủm tỉm trêu chọc.

– Chị này… – Vân Nhu đỏ mặt, đánh dỗi chị Vi.

– Chị nói cứ như là chị không bằng người ta ah… Do thằng Phương nó chưa biết thôi… Em thì… chẹp chẹp… hay mơ về chị lắm đó… – Tôi vừa nhìn chị Vi, vừa ra vẻ gian tà nuốt nước miếng ừng ực.

– Vô duyên quá… Còn dám nói như vậy trước mặt Vân Nhu… – Chị Vi mặt liền đỏ ửng, gắt lên.

– Hi hi… Anh Phong nói em nghe hết rồi… Ảnh còn hay khen chị rất hấp dẫn nha… – Vân Nhu lén nháy mắt với tôi.

– Phì… Còn dám kể ra…

Chị Vi hơi ngượng đánh yêu lên mặt tôi một cái. Nhưng ánh mắt chị nhìn về phía hồ bơi liền tràn ngập tự tin… Chị đứng lên cởi áo choàng, ném qua một bên, nắm tay Vân Nhu thong thả bước ra hồ. Lúc này Phương cũng nghệch mặt ra, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên cơ thể chị Vi. Tôi cũng hơi thất thần nhìn theo chị Vi… Ra là chị rất đẹp nha. Không hút hồn như Vân Nhu hay khêu gợi như Hạ Kỳ… Nhưng cơ thể chị rất cân xứng, mềm mại nữ tính.

Phương sướng đến mặt mày đỏ bừng, bơi đến bên cạnh mép hồ, đưa tay đón chị Vi xuống. Chị hơi ngượng, nhưng thấy ánh mắt mê đắm của Phương liền vui vẻ đưa tay cho nó.

– Ái…

Vân Nhu vừa trầm mình xuống nước còn ngơ ngác nhìn quanh thì tôi như một con rái cá lướt tới ôm gọn quanh người nàng.

– Anh này… Làm em giật mình đó…

– Khà khà…

Tôi vuốt nước trên mặt, muốn chồm lên hôn Vân Nhu một cái, mặt nàng liền đỏ ửng né tránh, gắt lên:

– Không được như vậy… Bạn bè không à… Anh nghiêm chỉnh chút đi…

– Ôi… Anh có chút không nhịn được rồi… – Tôi vòng tay vuốt ve bờ eo mềm mại của Vân Nhu, xuýt xoa nuối tiếc. – Tối nay lại phải ngủ chung với thằng Phương… Thiệt là khổ lắm ah…

– Thì… Thì… Đâu cần phải tối… Lát về… Em cho chị Vi tắm trước… Chờ anh… Được không ?! – Vân Nhu mặt đỏ ửng, nói nhỏ.

Ngay lúc này, làn nước sau lưng tôi xao động một chút, nhưng lời hứa hẹn của Vân Nhu làm tôi lâng lâng không còn chú ý gì xung quanh… Đến lúc một giọng nói yểu điệu vang lên sau lưng tôi, hai đứa mới giật thót mình.

– Nhớ đợi Kỳ Kỳ tắm chung nha… Hi hi…

Hạ Kỳ áp sát lưng tôi, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm đầy ma mị… Dưới mặt nước, hai bầu vú còn cố ý cọ cọ vào cánh tay tôi. Mẹ ơi, cuối tuần này làm cái gì đi đâu cũng gặp dâm nữ ah. Sự mềm mại co giãn mê người từ cánh tay truyền đến não bộ làm khúc thịt trong quần thức tỉnh ngọ nguậy, nổi cộm lên.

– Hạ Kỳ… Bạn làm gì vậy ?!

Vân Nhu nhíu mày khó chịu, kéo tôi sát lại bên mình. Tôi còn chưa kịp đề phòng thì khối u giữa quần đã chọc vào bụng nàng. Vân Nhu mím môi nhìn lên tôi hậm hực không vui.

– Ây da, làm gì căng thẳng như vậy chứ ?! Mình có ăn mất anh Phong đâu… Hì hì… – Hạ Kỳ cười híp mắt khoái chí đã chọc tức được Vân Nhu.

– Bạn đùa giỡn như vậy… không sợ anh Đông biết sẽ buồn sao ?! – Vân Nhu hậm hực kéo tôi sang bên cạnh nàng, còn cố tình bước lên như che chắn bảo vệ tôi.

“Ha ha… Không buồn… Khẳng định là không buồn nha…” – Không ngờ Dương Đông lúc này lại sau lưng hai đứa tôi, trên mép hồ thong thả bước tới.

Không đợi tôi đặt câu hỏi, thân hình to lớn của nó chợt nhúng một cái, rơi tòm xuống hồ ngay cạnh Hạ Kỳ. Dương Đông cười khà khà, bàn tay ngang nhiên choàng qua ngực Hạ Kỳ còn mân mê nhẹ nhẹ. Nhìn cử chỉ thân mật thái quá của hai người, Vân Nhu ngượng đỏ mặt, quay đi tránh ra sau lưng tôi. Dương Đông thấy vẻ ngượng ngùng của Vân Nhu, càng cười híp cả mắt đến mặt cũng đỏ lên. Nó quay qua tôi che miệng nói nhỏ:

– Tao bàn với mày thế này… Hay là tối nay… Hạ kỳ qua với mày… Còn Vân Nhu…

Lời Dương Đông chưa nói xong đã tắt nghẽn vì bàn tay cứng như sắt của tôi đã bóp nghẹn cổ họng của nó. Ánh mắt tôi toé lửa nhìn chằm chằm vào nó, gằng giọng rõ từng chữ:

– Mày còn nhắc lại chuyện này tao lột da mày… Vân Nhu của tao không phải món hàng trao đổi.

– Hừ… – Vân Nhu phía sau hừ lạnh giận dữ.

– Ặc… Nói đùa thôi… Hai người làm gì dữ vậy… Ha ha… – Dương Đông hơi ngượng mặt đỏ bừng, gạt bàn tay tôi ra, cười giả lả.

– Hứ… Em cũng không phải món hàng cho anh trao đổi đâu… – Hạ Kỳ làm ra vẻ hậm hực với Dương Đông, nhưng ánh mắt lại cứ lúng liếng nhìn sang tôi.

– Vân Nhu… Anh Đông đùa thôi. Đừng hiểu lầm nha. – Hạ Kỳ vừa nói vừa nhoài người bơi về phía Vân Nhu.

Khi tấm lưng thon thả trắng nuột kia lướt ngang qua giữa tôi và Dương Đông, tôi khẽ cúi xuống liền thấy dưới sợi dây áo cổ lệch lộ ra một hình xăm nhỏ… Đúng là hình cỏ ba lá ☘. Tôi thầm thở dài cảm thán.

– Haizz… Xin lỗi bạn hiền… – Dương Đông khoát vai tôi kéo tách ra khỏi hai người nữ, nói. – Tao thật sự bậy bạ quá. Nhưng… nếu xét về góc độ đàn ông, mày cũng không thể trách người khác tán dương bạn gái mày đẹp, đúng không ?!

– Phì… Tán dương là ý nghĩa khác… – Tôi đẩy cánh tay nặng trịch của nó ra khỏi vai mình, còn hậm hực bắt bẻ. – Mày là…

– Rồi… Rồi… Là tao sai… Tao xin lỗi rồi. Mẹ, anh em mới gặp tao cũng thấy rất hợp tính với mày… Tao không muốn vì chuyện đàn bà làm ảnh hưởng quan hệ anh em mình.

Dương Đông hơi quay lại nhìn về phía Hạ Kỳ và Vân Nhu sau lưng, lại che tay nói nhỏ:

– Thật sự, Hạ Kỳ và tao cũng đi chơi vui vẻ thôi. Không nghiêm túc như mày với Vân Nhu đâu… Nên tối nay… À mà thôi. Tối nay có Vân Nhu bên mày không ổn lắm… Khi nào về Sài Gòn rảnh gọi tao… Tao hẹn Hạ Kỳ tiếp mày một đêm… Hắc hắc… Còn muốn tay ba cho nó xung thì anh chìu luôn.

Tôi sững người quay qua nhìn Dương Đông, nó nhe răng cười hềnh hệch còn nhúng vai ra vẻ vô tư. Mẹ ơi, thật sự là… không có lời nào để nói nha. Tôi đang nói chuyện với học sinh tiêu biểu khối 12 của một trường cấp ba hàng đầu thành phố sao ?! Tôi còn ngỡ mình vừa gia nhập một Hội kín Swing Club nào đó chứ !

Nhìn vẻ mặt dửng dưng như đang nói một việc hiển nhiên thường ngày của Dương Đông, tôi chợt cảm thấy Hồng Nghĩa dường như là ổ nhục dục đầy cám dỗ lại dơ bẩn kinh hồn. Nghĩ đến Vân Nhu đang học ở đó, lòng tôi chợt nao nao lo lắng.
“Bốp bốp”… Hạ Kỳ chợt giơ tay lên vỗ vỗ hai cái giòn tan.

– Mọi người ơi… Hôm nay không cần anh Đông và anh Phương thi bơi nữa… Em và anh Phong sẽ bơi thi… Hai vòng dọc hồ này… Ai thua trả tiền bữa hải sản tối nay. Mọi người đồng ý không ?!

– Ok… Chơi luôn… Em thua anh trả tiền… – Dương Đông vỗ tay tán thành.

“Ok… Được đó…” – Phương và chị Vi đang nói chuyện bên kia hồ cũng la lên ủng hộ

Tôi tròn mắt nhìn qua Vân Nhu. Nàng lắc đầu cười cười cũng không cho ý kiến gì.

– Ây da…

Tôi lắc đầu cười khổ. Thật sự sau khi thấy hình xăm sau cổ và xác nhận Hạ Kỳ đúng là cô gái trong video kia, sự thu hút của cô ta đối với tôi suy giảm hầu như không còn gì. Hạ Kỳ không những đẹp, còn rất dâm, có lẽ kỹ thuật giường chiếu cũng thuộc siêu đẳng… Nhưng cứ nghĩ đến cô ta ư ử rên rỉ nằm mọp trên giường chổng mông cho một lão già gần 60 tuổi hì hục ra vào, tôi lại thấy kinh tởm.

Hồ bơi Khách sạn không dài chỉ khoảng 40 mét theo chiều dài nhất. Với chiều dài này tôi có thể một hơi lặn hết một lần. Hai hơi là hết đoạn đường cuộc thi ah. Dù Hạ Kỳ là kiện tướng bơi lội nữ Hồng Nghĩa thì tôi cũng tự tin thắng cô ta một cách đơn giản.

Đám bạn dạt ra hai bên hồ, để tôi và Hạ Kỳ đứng song song ở cuối hồ. Hạ Kỳ cứ chốc chốc lại quay qua tôi cười tủm tỉm. Dương Đông lấy tay làm loa, bắt đầu đếm:

– Chuẩn bị… Một… Hai… BA….

Hạ Kỳ nhào lên trước, màu da thịt trắng nõn còn trên mặt nước, cả người đã nhẹ nhàng lướt đi nhanh. Vân Nhu gấp gáp hô lên:

– Anh làm gì vậy ?! Bơi đi…

Tôi nhìn nàng mỉm cười, lúc này mới hít một hơi thật sâu… Cả người xé tan mặt nước, lướt đi nhanh như tên bắn. Làn nước hồ trong vắt, tôi thấy được cặp đùi thon dài trắng muốt của Hạ Kỳ uyển chuyển quẫy quẫy như một nàng tiên cá. Cũng khá nhanh đó nha… Chỉ nhường vài giây, cô ta đã dẫn tôi trước nửa chiều dài hồ. Tôi gập đầu xuống, tay chân theo nhịp quạt mạnh ra sau. Cả người tôi như hoà vào trong nước triệt tiêu lực cản đến mức tối đa lướt đến trước nhanh như cắt. Hạ Kỳ đang bơi nhanh, nhìn xuống liền phát hiện tôi như một chiếc tàu ngầm nguyên tử không chút âm thanh lù lù lướt qua bên dưới. Hạ Kỳ có chút hoảng loạn, tiết tấu quẫy đạp có chút gấp gáp. Nhưng bơi lội không cứ quẫy mạnh thì tốc độ sẽ nhanh… Tôi không kể đến cô ta, lướt đến trước vách hồ phía trước. Lộn người một cái, nhẹ nhàng đạp vào vách hồ búng người quay ngược lại…

Ngay lúc này Hạ Kỳ đuổi tới, bất ngờ áp sát vào người tôi. Tôi hơi giật mình muốn tránh hai bầu vú ngồn ngộn đưa đến trước mặt, thì bất ngờ bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh. Mẹ ơi! Phải không vậy ?! Không ngờ Hạ Kỳ hoa khôi Hồng Nghĩa, vậy mà dám tập kích chỗ hiểm của tôi. Cả bàn tay cô ta chui tọt vào trong quần tôi khua khoắng loạn cào cào. Cảm giác nhột nhạt sương sướng dâng lên làm tôi suýt sặc nước… Nhưng cô ta đã đánh giá thấp sự kiên định của đối thủ ah. Tôi nhanh như cắt chộp lấy sợi dây nhỏ cột bên hông quần bơi của Hạ Kỳ, kéo mạnh. Ngoài dự tính của tôi, chiếc quần bơi cột dây hai bên của Hạ Kỳ không ngờ theo tay tôi bung luôn ra ngoài… Một khoảng da thịt trắng loá mắt lộ ra trước mắt tôi… Cả vùng mu nõn nà cạo nhẵn thín và hai mép môi đỏ mọng nước phơi bày trước ánh mắt tôi.

– Ah…

Hạ Kỳ hoảng hốt, miệng òng ọc bọt nước, vội rụt tay về che chắn hạ thể. Tôi nhoẻn miệng cười, buông tay cho chiếc quần đỏ rơi xuống tại chỗ, rồi búng người rời đi… Dù cuộc chiến căng thẳng nhưng thực tế chỉ xảy ra trong ba giây. Đám bạn bốn đứa chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã thấy đầu tôi trồi lên, thong thả bơi ngửa còn vung vảy hai cánh tay như đi dạo về đích.

– Phong thắng rồi… Phong thắng rồi…

– Anh Phong thắng rồi…

– Ha ha…

Tiếng reo hò vui vẻ của chị Vi và Vân Nhu vang lên bên tai. Tôi trở về bên cạnh Vân Nhu, dụi dụi nước trên mặt nhìn về phía cuối hồ. Hạ Kỳ mặt đỏ ửng còn đứng nguyên tại chỗ… Cô ta mặt đỏ ửng nhìn tôi như giận dỗi, rồi cũng phì cười nhìn về phía Dương Đông:

– Em thua rồi…

– Thua thì thua ah… Tối nay mọi người muốn ăn đâu đây ?! – Dương Đông ngồi trên bờ hồ, cười nói.

– Tuỳ gia chủ đi nha… Không lại về Hồng Nghĩa đồn tụi này ham ăn… – Phương cười ha hả nói.

– Ok. Vậy giờ mình lên tắm sớm… Ra Làng Chài – Bến đá… vừa ngắm hoàng hôn đi… vừa nhậu nha…

– Ok….

———-+++++———

– Hừ… Đi mà tắm với Hạ Kỳ đi…

Vừa hớn hở bước vào phòng tắm, tôi đã nhận một câu chua loét ghen tuông của Vân Nhu. Tôi nhe răng cười, tuột nhanh cái quần ướt xuống chân, bước nhanh đến bên nàng. Vân Nhu nói vậy, nhưng cũng quay lại xoa sữa tắm lên ngực tôi… Tôi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại giận dỗi của nàng, thì thầm:

– Thôi mà… Anh không thích con bé đó đâu…

– Không thích… Không thích mà… nó… nó… – Nàng nghiến răng tóm lấy khúc thịt của tôi, vặn vặn.

– Ặc… Nhẹ nhẹ tay… Sài hàng tốt phải nhẹ nhàng nha…

– Phì… – Vân Nhu phì cười, lại nhẹ nhàng nắm lấy dương vật căng cứng của tôi mà vuốt vuốt.

– Cái tên Dương Đông đáng ghét đó… Còn dám mở miệng nói ra chuyện kinh tởm đó… – Vân Nhu cắn môi hậm hực nói, bàn tay còn trút giận lên khúc thịt của tôi bị bóp chặt sục nhanh liên hồi.

– Ah… Thằng đó đáng ghét thì liên quan gì anh ah… Ui… Nhẹ nhẹ tay…

Dương vật tôi bị ném đi một cách thô bạo, vỗ lên đùi một cái chát… Thật là oan uổng ah.

– Hứ… Đàn ông toàn như vậy thôi… Chơi chán thì muốn đổi… Xem rẻ phụ nữ như vậy… Đáng ghét.

– Ây da… Em tội nghiệp cho Hạ Kỳ sao ?! – Tôi nhăn nhó nói. – Anh nói thật… Hạ Kỳ không đáng để em tội nghiệp đâu… Đối với anh, thằng ruột để ngoài da như Dương Đông còn đáng tin hơn.

– Anh tin hắn thì tối qua phòng bên đó đi… – Vân Nhu khoanh tay giận dỗi.

Tôi nhăn nhó không biết giải thích thế nào, càng không thể nói rằng Hạ Kỳ kia từng lên giường với người nàng xem là cha.

– Haizz… – Tôi xoay vai Vân Nhu lại đối diện mình, nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm túc nói. – Có nhiều chuyện anh chưa thể nói cho em… Em phải tin anh. Hạ Kỳ không đơn giản như em nghĩ. Em phải hết sức cẩn thận với cô ta…

Vân Nhu nhìn tôi như nghiền ngẫm lại những câu tôi vừa nói. Nàng nhoẻn miệng cười:

– Vậy anh hứa là… mình sẽ không phát sinh bất cứ chuyện gì với Hạ Kỳ đi. Em sẽ nghe lời anh.

– Ha ha… Dĩ nhiên là anh hứa rồi. Không còn chuyện gì dễ dàng như vậy ah.

Tôi choàng tay quanh vòng eo mềm mại của Vân Nhu, kéo ghì nàng vào lòng mà hôn đắm đuối… Ôi! Chiếc lưỡi nhỏ của nàng thật ngọt ngào làm cả cơ thể tôi rạo rực như có lửa. Tay tôi đặt lên hai bầu vú nàng mân mê…

– Anh đáng ghét lắm… Ư… Cứ làm cho em phải lo lắng thôi… – Vân Nhu choàng một tay qua cổ tôi, hôn rít lấy môi tôi cuồng nhiệt, tay kia vuốt vuốt dương vật căng cứng của tôi.

– Em biết ghen nha… – Tôi nhấm nháp đôi môi ẩm ướt của nàng, hỏi nhỏ.

– Ư… Là do anh đó… Anh tập hư em… Em thích nó rồi… – Nàng hơi nhướng người lên, cầm dương vật tôi cọ cọ vào giữa hai chân, thở dốc nỉ non. – Em không muốn chia sẻ nó với ai hết…

– Ha ha…

Tôi cười, tay bợ lấy cặp mông căng tròn của nàng đỡ cơ thể nàng lên. Vân Nhu quắp chân quanh eo tôi tựa lưng vào tường, ngã đầu lên cổ tôi, tay nàng cầm dương vật tôi chèn vào hai mép âm hộ đã sớm ẩm ướt trơn nhẫy.

– Ah… Nó thuộc về em mà… nhưng lâu lâu cho người khác mượn dùng chút không được sao ?! – Tôi trêu chọc nàng.

– Không… Không cho mượn… Ư…

– Vậy có ích kỷ quá không ?!

– Uwmmm… Ích kỷ vậy đó… Ôi… Anh ơi…

Vân Nhu nấc lên một tiếng, khi dương vật tôi đi một đường lấp kín âm hộ nàng. Tôi ôm ghì cơ thể Vân Nhu, đè chặt nàng lên vách tường chìm đắm trong cảm giác êm ái tuyệt diệu này. Ôi! Yêu một người con gái xinh đẹp hiền thục bên ngoài, lại hừng hực khao khát bên trong không phải là ước mơ của tất cả đàn ông trên thế gian này sao ?! Tôi ngậm kín lấy đôi môi há hốc thở hổn hển của Vân Nhu, bắt đầu để lưng nàng trượt lên xuống trên vách gạch men trơn nhẵn.

– Uwmmm… Ôi…

Dương vật tôi vào sâu tận cùng trong cơ thể ấm áp của Vân Nhu, lại tuột ra gần hết, rồi bị ép cong vòng căng tức như một cái lò xo trượt nhanh vào… Cảm giác này vừa tưng tức vừa sướng không tả nổi. Vân Nhu cũng chết ngất bám víu chặt lấy cổ tôi mà rên rỉ. Tôi hì hục làm tình với nàng dưới làn nước vòi sen rả rích… Cơ thể trần truồng của Vân Nhu và tôi như hoà làm một. Cuồng nhiệt. Hổn hển thở dốc vang vọng cả căn phòng.

– Uwmmm…..

Tôi vừa bợ đỡ mông Vân Nhu hẩy người lên đều đều, vừa cúi đầu sâu xuống miệng hớp hớp trên làn da ngực mịn màng của nàng. Vân Nhu dùng tay ép hai bầu vú căng tròn của nàng vung lên, dâng hai đầu nhũ hoa đỏ hồng đến miệng tôi… Wah… Ngon chết người ah. Tôi ngậm lấy chiếc núm nhỏ của nàng mà mút mút say mê.

– Uwmmmm… Ôi… Em thích quá…

Vân Nhu ôm ghì lấy cổ tôi, rên siết mãnh liệt, cả người run rẩy tuôn trào. Hàm răng trắng đều như ngọc của nàng cắn mạnh lên bờ vai tôi. Wah ! Không ngờ cơn đau lại làm cảm giác sung sướng râm rang chạy khắp cả người. Tôi há hốc kềm nén không nổi, buông tay để Vân Nhu tuột xuống. Nàng không chần chừ há mở đôi môi đỏ hồng hổn hển đón lấy đầu dương vật tôi ngậm kín.

– Ah…

Tôi há hốc rùng mình. Dương vật giần giật rồi từng cơn tinh dịch phóng xuất tung toé trong miệng nàng. Mặt Vân Nhu đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt lại đón nhận trọn vẹn cơn sướng khoái của tôi. Vài giây sau, khi tôi lùi lại… Nàng ngồi bệt trên sàn, tay bưng kín gương mặt đỏ bừng như gấc chín.

– Em nhả ra đi… – Tôi ngồi xuống, cố gỡ tay nàng ra khỏi mặt.

Vân Nhu lắc đầu, tay vẫn bưng kín mặt không trả lời. Một lúc sau, nàng bỏ tay xuống, thở hổn hển, đánh dỗi lên ngực tôi:

– Trời ơi ! Tại sao nó… nó lại có cái mùi… kì như vậy chứ ?!

– Ha ha… Vậy thì em nuốt nó làm gì… – Tôi cười ha hả, trêu chọc gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng.

– Tại… tại… sách nói… làm đẹp da mặt mà… – Vân Nhu cúi gằm mặt lí nhí.

– Ặc… Hạnh phúc Gia đình còn nói đến cả chuyện này?! – Tôi choáng váng. – Xem ra phải mua mấy bộ xem thêm rồi ah.

– Hứ… Để xem anh còn khinh thường em đọc sách không…

Vân Nhu ngã người dựa vào lòng tôi nũng nịu. Tôi cúi xuống miệng vừa áp lên đôi môi nàng liền sực nhớ ra…

– Thôi mình tắm đi nha… Mấy bạn chờ kìa…

– Ứ chịu… Hôn em trước…

– Ờ… Mà… em súc miệng đi được không ?!

– Không súc miệng… Chỉ muốn hôn thôi.

– Trời ơi… Anh không chịu được mùi này…

– Của anh mà…

– Của anh thì sao chứ ?! Anh có phải pê đê đâu…

– Bây giờ có hôn không ?!

– Không…

– Hôn không ?!

– Ưm… Mẹ ơi… Cứu mạng…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *