Posted in

Thiên Tài Song Giới

Chương 5: Hài nhi của ta.
Thiên Long cảm thấy đau đớn trong cơ thể có chút thuyên giảm, quả nhiên là có liên quan đến Hồng Hoang Bản Đạo. Không chậm trễ phút giây nào, Hồng Hoang Bản Đạo điên cuồng được vận chuyển.

Không biết trôi qua bao lâu, dần dần Thiên Long không còn cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể nữa, hắn quay sang nhìn nữ tử bên cạnh, nét mặt của nàng ta vẫn hiện lên sự thống khổ giống như lúc đầu.

Giờ đây Thiên Long đã có thể di chuyển bên trong lớp bạch quang này, vì vậy hắn cầm lấy cánh tay của nữ tử kia định kéo nàng ra ngoài. Thế nhưng khi hắn vừa mới chạm lên người nàng thì bị một lực lượng đánh văng ra khoảng cách hơn trăm mét mới dừng lại.

Phụt….

Từ trong miệng Thiên Long phun ra một ngụm máu lớn rồi rơi vào hôn mê.

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua hai mắt đang nhắm chặt của hắn từ từ mở ra, cảnh vật xung quanh vẫn là một màu đen vô định. Luồng bạch quang vây xung quanh nữ tử kia vẫn chậm rãi chớp tắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thiên Long cẩn thận tiến lại gần quan sát tình hình, giờ đây hắn vẫn chưa nghĩ ra được cách để cứu nữ nhân bên trong.

Không biết người này đã làm gì để rồi bị giam giữ tại đây, có một điều có thể đoán được là thứ rước mặt có liên quan đến Hồng Hoang Bản Đạo.

Nếu như nữ nhân kia cũng tu luyện được Hồng Hoang Bản Đạo thì có thể sẽ thoát được ra ngoài, nhưng Thiên Long lại không biết làm thế nào để truyền lại cho nàng ta.

Nhìn một nữ nhân chịu giày vò không biết bao nhiêu lâu tại nơi này hắn có chút không nỡ, nhưng bảo cứu nàng ra thì lại không biết phải làm như thế nào.

– Có biện pháp nào cứu được cô ta ra ngoài không?

Thiên Long nhớ chợt nhớ ra chẳng mình còn có một Tri Nhan tự xưng là Tri Thức bên cạnh sao? Nghĩ đến đó hắn vội lên tiếng hỏi.

Tri Nhan trầm ngâm một chút mới từ từ đáp lại:

– Có lẽ là do chưa đủ tu vi.

Nếu là chưa đủ tu vi thì hắn đành bó tay. Tu luyện không phải ngày một ngày hai mà đạt được, đó là cả một quá trình gian khổ. Có người dùng cả đời cũng không vượt qua được bình cảnh phải dừng lại trên con đường tu chân, cũng có người một đường tăng tiến chỉ mất thời gian không quá trăm năm bước vào Linh Vương.

Một tu chân giả bình thường sẽ mất khoảng một trăm năm để đạt đến cảnh giới Linh Tướng, còn cảnh giới Linh Vương đại khái cần khoảng ba trăm năm đối với một người có tư chất bình thường. Đối với kẻ có tư chất hơn người cũng phải mất đến hai trăm năm.

Phải biết cả Đại Việt Châu có không quá hai trăm người đạt đến cảnh giới Linh Vương là đủ để hiểu muốn trở thành Vua một nước khó khăn đến như thế nào.

Còn cảnh giới Linh Đế kia cả Đại Việt Châu chỉ có duy nhất một người đạt đến, nói như vậy là để biết được rằng tu luyện gian khó đến như thế nào.

Trước kia tại đợt khảo thí dành cho thiếu niên 13 tuổi, Thiên Long lúc đó sở hữu Hỏa Linh Căn, đồng thời đã bước chân vào Linh Giả, chính thức trở thành thiên tài thứ hai trong vương quốc sau vị hoàng huynh của mình.

Cũng vì thế nên mới dẫn đến tình cảnh hai mẹ con bị kẻ khác hãm hại dẫn đến cái chết.

Còn giờ đây hắn thậm chí chỉ mới học được công pháp nghịch thiên Hồng Hoang Bản Đạo, trong cơ thể một chút linh lực cũng không có, còn chưa đạt được bước đầu tiên là Nhập Khí thì làm sao có thể cứu người này?

– Vậy muốn cứu được nàng cần phải đạt đến cảnh giới ở mức độ nào?

Tri Nhan có một chút ngập ngừng không chắc chắn đáp lại:

– Có lẽ cần phải đạt đến Linh Vương, không phải là Linh Đế mới đủ.

Thiên Long há miệng kinh ngạc, phải đạt đến Linh Đế mới có thể giải thoát cho nữ tử này.

– Con mẹ nó cả Đại Việt Châu mới có một người đạt được Linh Đế thôi đấy.

Tri Nhan nghe hắn thốt lên như thế lại tiếp tục nói:

– Đó mới chỉ là điều kiện cần thôi, điều kiện bắt buộc là kẻ đó phải tu luyện Hồng Hoang Bản Đạo.

– Đậu xanh, điều kiện gì má khó nhai vậy?

Nghĩ ngợi một chút Thiên Long cười khổ nhìn về phía luồng bạch quang khẽ lẩm bẩm:

– Thôi thì ngươi vốn đã bị giam ở đây rồi thì chịu khó ở lại tiếp nhé, sau này ta đạt được cảnh giới như thế thì sẽ suy nghĩ lại về việc đến cứu ngươi, còn bây giờ thì chịu.

Ai mà biết được bao giờ hắn mới chạm được đến cảnh giới Linh Vương chứ chưa nói đến Linh Đế. Thậm chí có khi đến Linh Vương còn chưa chắc đã đạt được.

– Nam tử hán gì mà không có chút cầu tiến nào thế? Chỉ một cái Linh Đế nhỏ nhoi mà ngươi còn không chắc đạt được thì còn làm được cái gì?

Tri Nhan đột nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ, giọng điệu của nàng tràn ngập sự khinh bỉ.

Nghe đến đây khoé môi Thiên Long giật lên vài cái, một hồi sau hắn thốt lên:

– Ngươi dám nói với chủ nhân mình thế à? Ngươi làm ta thấy quê rồi đó nha! Con mẹ nó một cái Linh Đế nhỏ nhoi có gì mà phải sợ? Để rồi xem sau này ông đây tìm đến cái tên Linh Đế ở Đại Việt Châu kia táng cho vài cái bạt tai. Hừ….

– Hihi…Phải như thế mới xứng đáng là chủ nhân của ta chứ.

Tri Nhan thay đổi giọng điệu vừa cười vừa nói.

Thiên Long nhìn nữ tử trước mặt thêm một lần nữa rồi toan rời đi, hắn không có quá nhiều lưu luyến với nàng. Nói đúng hơn chẳng có việc gì phải lưu luyến, giữa hai người chẳng có một điểm quan hệ nên cần gì phải lưu luyến.

Nếu có chút lưu luyến thì cũng chỉ vì nàng quá đẹp, đưa nàng về làm ấm giường trước khi đi ngủ cũng là một cái ý định không tồi.

Hơn nữa để phá giải luồng bạch quang màu trắng này cần phải đạt đến Linh Đế mới làm được, thử nghĩ phải là một lẻ có tu vi thần thông đến mức nào mới đặt ra cái thứ mà Linh Đế lại còn tu luyện Hồng Hoang Bản Đạo mới phá giải nổi?

Đắc tội với một kẻ như thế quả thực là cực kỳ không khôn ngoan, sau một lần chết đi và tiếp nhận một đống kiến thức từ Tri Nhan hắn đã nhận ra rằng thứ nguy hiểm nhất trên thế gian này chính là lòng người.

Hắn không còn là đứa trẻ ngây ngô như trước cứ cho rằng bản thân thu hút sự chú ý là sẽ mang lại cuộc sống tốt đẹp, đó chính là loại suy nghĩ thiển cận nhất trong thế giới dùng đến sức mạnh này.

Thu hút sự chú ý phải đi kèm với thực lực, nếu thực không cường hãn để bảo vệ bản thân thì sự chú ý đó sẽ trở thành con dao hai lưỡi hại chết chính mình.

Thiên Long cho rằng theo lời của Tri Nhan nói thì vũ trụ này bao la rộng lớn, cũng không chỉ có mỗi Đại Việt Châu là biết tu chân, ngoài kia còn có rất nhiều thế lực khác.

Hồng Hoang Bản Đạo này chưa chắc là chỉ có mình hắn tu luyện, vì vậy biết đâu sẽ có một người nào đó đến đây cứu nàng ta ra ngoài thì sao?

– Ư…!

Thiên Long đang thoải mái chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ lọt vào tai, tiếng động này chắc chắn không phải do hắn phát ra, Tri Nhan thì lại càng không.

Như vậy chỉ có thể là do nữ tử kia phát ra mà thôi.

Nhìn về phía nữ nhân bên trong lớp bạch quang thì thấy, quả nhiên đôi mắt nàng ta từ từ mở ra.

Đôi mắt với con ngươi màu đen của nàng vậy mà trong sáng đến kinh người, hàng mi cong vút của nàng khẽ chớp vài lần như thể đang làm quen với ánh sáng.

Nữ nhân này dường như không quá bất ngờ khi có người đang ở trước mặt mình, có vẻ nàng ta đã sớm cảm nhận được sự xuất hiện của hắn.

– Cứu…cứu ta với.

Khuôn mặt nàng không thể giấu được nét thống khổ kêu lên, cứ mỗi khi nàng khẽ động một chút là da thịt lại đỏ thêm một tầng, dường như luồng bạch quang cảm nhận được ý định của nàng nên đã gia tăng uy lực khống chế.

Thiên Long nghe thấy thanh âm mang theo sự thống khổ tột độ của nàng liền tiến lại gần quan sát, hắn định đưa tay lên định chạm lên người nữ tử thì nhớ ra lúc trước đã ăn đau khổ thế nào đành phải rụt tay lại.

Có điều sau khi Thiên Long tiến vào bên trong lớp bạch quang thì trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân kia hiện ra nét bất ngờ, chỉ vài giây sau trong mắt nàng đã hiện lên một tầng nước mỏng.

– Là con sao? Hài nhi của ta….sao con đến được nơi này?

Thiên Long tràn ngập bất ngờ, chẳng nhẽ nữ nhân này chính là mẫu thân của hắn đã tái sinh thành sao?

Trong ký ức của Thiên Long bắt đầu xuất hiện hình ảnh một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi cực kỳ trẻ đẹp, người đó mặc trên mình một bộ y phục dành cho tỳ nữ ngồi trước mặt một thiếu niên nhỏ tuổi.

Từng đoạn ký ức cứ từ từ xuất hiện trong não bộ của hắn giống như một đoạn băng được chiếu lại.

“Thiên Long con lại bị trầy xước bầm tím hết cả người nữa à?” Người phụ nữ trẻ mím môi nhíu mày tỏ ra nghiêm túc hỏi.

“Con phải tu luyện, con sẽ trở nên mạnh mẽ để thu hút sự chú ý, đến lúc đó mẹ sẽ không phải chịu khổ nữa..!” Thiếu niên trẻ sà vào lòng của người nữ nhân nói rồi nở một nụ cười thật tươi.

“Chỉ cần con khỏe mạnh thì ta chịu khổ thế nào cũng được..” người nữ nhân cũng nở một nụ cười hạnh phúc đáp lại.

Thiên Long giật mình thoát ra khỏi luồng ký ức của mình vội tiến lại gần nữ tử bị vây khốn bên trong lớp bạch quang.

– Mẫu thân…mẫu thân…là người sao?

Hắn vui sướng cầm lấy tay người nữ tử mà quên mất rằng nếu chạm lên người nàng kia thì sẽ bị đánh văng ra.

Thiên Long lại một lần nữa bị đánh bật ra khoảng cách hơn trăm mét giống như lần trước.

Hắn không thèm để ý đau đớn mà lại lao lên, lần này hắn còn cứng rắn tung một quyền lên lớp bạch quang kia.

– Cẩn thận.

– Chủ nhân đừng…

Giọng nói của hai nữ nhân đồng thanh vang lên, tuy nhiên Thiên Long không quản được nhiều đến như vậy mà vẫn xuất thủ.

Ngay lập tức lớp bạch quang phát sáng rồi tụ lại phản kích toàn bộ uy lực mà hắn đã tung ra. Thiên Long lần này bay bị đánh văng ra đến gần hai trăm mét mới dừng sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Cánh tay vừa xuất quyền của hắn hiện lên vài vết rách, máu tươi từ đó cũng chảy ra.

– Đây là một cái trận pháp thượng cổ, nếu chủ nhân tấn công nó thì bị phải chịu toàn bộ uy lực của mình phản chấn lại.

Tri Nhan gấp gáp lên tiếng giải thích.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao cần phải đạt đến cảnh giới Linh Đế mới có thể phá giải được thứ này, không ngờ đó lại là một cái trận pháp thượng cổ.

Thông tin về trận pháp được truyền cho Thiên Long. Cái trận pháp này thậm chí Tri Nhan cũng không biết tên, nàng chỉ có một chút thông tin về nó như là nếu tấn công sẽ bị nó phản lại toàn bộ uy lực, cảnh giới càng cao uy lực phản lại càng nhiều, dưới Linh Tướng phản lại toàn bộ uy lực, Linh Tông phản lại gấp hai lần, Linh Tôn phản lại gấp ba. Linh Vương và Linh Tướng chưa rõ. Muốn phá giải thì phải có cảnh giới ít nhất ngang hoặc hơn người đã bày trận.

Có thể thấy đây chính là một cái trận pháp khủng bố, thử nghĩ một tên Linh Đế bày ra trận pháp này với toàn bộ uy lực thì nó còn khủng khiếp đến mức nào? Hiện nay Đại Việt Châu chỉ có duy nhất một Linh Đế, nếu là tên đó bày trận chẳng phải không ai có thể phá được sao?

Thiên Long vội chạy đến bên nữ tử mà hắn cho là mẫu thân của mình, thấy hắn lại gần nàng ta khẽ nói:

– Đúng là hài nhi của ta rồi.

Lúc này tầng nước mỏng trong khoé mắt của nàng ta đọng lại rồi lăn dài trên má.

– Làm sao con đến được nơi này?

Thiên Long không trả lời câu hỏi của nàng mà khẽ thốt lên:

– Con nhất định sẽ cứu người ra.

Nữ tử kia nghe đến đây liền nở một nụ cười hạnh phúc, tuy nhiên ngay sau đó vẻ mặt nàng lại hiện lên sự thống khổ, có thể đoán được bất kỳ hành động nào của nàng cũng khiến cho trận pháp gia tăng uy lực. Chỉ có mỗi Thiên Long là không cảm nhận được gì.

Nữ tử kia quay sang nhìn hắn, nhịn xuống sự thống khổ nàng khẽ nói:

– Ta bị giam giữ ở đây đã cả trăm năm rồi, không ngờ còn có thể gặp lại hài nhi của mình, bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, chỉ cần con khỏe mạnh ta có chết cũng cam lòng….Aaaaa.

Vừa dứt lời đột nhiên nàng hét lên một tiếng thật lớn rồi tiếp tục rơi vào hôn mê, Thiên Long muốn bất chấp kéo nàng ra nhưng bị Tri Nhan lên tiếng ngăn cản:

– Chủ nhân đừng cố thử nữa, chỉ sợ không cứu được mà còn mất mạng, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm cứu nàng đây?

Lời nói của Tri Nhan đã khiến hắn tỉnh ngộ, quả thực muốn phá giải trận pháp cần phải đạt được Linh Đế, còn không thì chỉ giống như tự mình hại mình.

Vừa không cứu được người lại còn thiệt mạng, tuy nhiên nhìn mẫu thân chịu thống khổ bên trong trận pháp hắn không tài nào nhịn được.

Lúc này Tri Nhan chợt lên tiếng, giọng điệu của nàng mang theo một chút ngập ngừng e dè:

– Có điều này không biết ta có nên nói ra không.

– Có chuyện gì cứ nói đi, giữa chúng ta còn gì phải e dè!

Tri Nhan trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:

– Người đó…không phải mẫu thân của chủ nhân…à không nàng đúng là mẫu thân, cũng không đúng….

– Có ý gì?

Tri Nhan đột nhiên lại nói chuyện một cách khó hiểu khiến hắn không rõ nàng ta đang có ý gì.

– Nói chính xác thì người đó không phải mẫu thân của chủ nhân tái sinh đâu. Chủ nhân thử nghĩ kỹ lại đi.

Lời nói của Tri Nhan khiến hắn kinh ngạc không thôi, chẳng phải chính miệng nữ tử kia đã xác nhận mình là con trai nàng sao?

Thiên Long ngẫm nghĩ kỹ lại mới giật mình nhớ ra, lúc này đây hắn cũng đã tái sinh, như vậy là hình dạng đã thay đổi, nếu vậy thì làm sao mẫu thân kiếp trước nhận ra mình được.

Vậy nữ tử trước mặt nhận là mẫu thân của mình, chính xác thì nàng ta là mẹ của cái cơ thể này. Không ngờ người đã bỏ Đặng Thiên Long lại Trái Đất lại bị vây khốn ở nơi này.

Nhưng mà có điều hắn vẫn chưa hiểu, nữ nhân này đã nói nàng bị vây khốn ở đây cả trăm năm, trong khi thân thể này sống trên trái đất còn chưa được hai mươi năm, đây chính là điểm mâu thuẫn chưa hiểu tại sao.

– Pháp tắc thời gian ở nơi này so với trái đất có phần khác nhau.

Tri Nhan giống như đọc được suy nghĩ của hắn là lên tiếng giải đáp, nếu là như vậy thì đã hiểu ra mọi chuyện.

Tuy nhiên hiểu ra rồi hắn lại cảm thấy có một chút không vui, nếu như người này không phải mẫu thân kiếp trước thì giờ đây mẹ hắn vẫn không rõ sống chết ra sao.

Thiên Long nhìn lại nữ nhân bên trong trận pháp một lần nữa rồi thở dài chuẩn bị rời đi, hắn có ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng tranh thủ thời gian đó để tu luyện thì tốt hơn.

Có điều Thiên Long đã có quyết tâm sẽ đến đây giải cứu mẹ của thân thể này, nếu đã biết nàng ta là mẹ của thân thể này thì không thể nhắm mắt làm ngơ được, dù sao hắn đã tái sinh trong cơ thể của người này thì cũng nên báo đáp điều gì đó cho đối phương.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *