Chương 2: Tri Nhan.
Thiên Tài nhìn xung quanh một vòng không thấy bóng dáng người nào khác nên cho rằng bản thân mới tái sinh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Nhìn đâu đó? Ta ở trong đầu ngươi này..” Thanh âm nữ nhân kia lại một lần nữa vang lên khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Tự nhiên trong đầu cơ thể xuất hiện một kẻ lạ mặt tất nhiên phải sợ rồi. Tuy tuổi còn nhỏ tu luyện chưa được bao lâu nhưng do chuyên tâm học hỏi nên hắn đọc một số ghi chép về tu luyện.
Có một lần đọc được ghi chép về “Đoạt xá” nên khi biết trong cơ thể mình có một kẻ lạ mặt thì sự lo lắng trong lòng ngay lập tức dâng lên đến tột độ.
– Ngươi là ai?
Thiên Tài giọng nói mang theo một chút lo lắng hỏi.
Thanh âm nữ nhân trong đầu hết sức bình thản không nhanh không chậm vang lên:
– Ta là Tri Thức, mà Tri thức là sức mạnh, có tri thức là có sức mạnh. Nói tóm lại ngươi đang có sức mạnh đó.
Câu đầu tiên của chủ nhân giọng nói kia còn có một chút khiêm tốn, sang đến câu thứ hai liền có một chút kiêu ngạo.
Thiên Tài chẳng để ý đến điều đó, lúc này hắn đang thắc mắc tại tại sao trong cơ thể mình lại xuất hiện kẻ tự xưng là “Tri Thức”
Giống như đọc được suy nghĩ của hắn, âm thanh nữ nhân kia kiêu ngạo hỏi:
– Có phải ngươi đang hỏi tại sao ta xuất hiện trong cơ thể mình phải không?
Thiên Tài có chút giật mình.
– Sao ngươi biết?
– Đã nói ta là Tri Thức mà, cái gì trên đời này ta chả biết…hihi.
Sau một tràng cười giọng nói nữ nhân tiếp tục vang lên:
– Ngươi còn nhớ luồng quang mang đã xuất hiện vào khoảnh khắc mình bị đám hộ vệ đâm chết chứ?
Không nói ra thì thôi, nói ra rồi hắn liền cảm thấy tràn ngập đau đớn từ sâu thẳm trong tâm hồn, đến lúc này trên cơ thể hắn vẫn còn có cảm giác giống như da thịt bị đâm thủng.
Với một người đã biết tu luyện sơ qua như hắn còn cảm thấy đau đớn, không biết mẫu thân đã phải chịu những gì, những đau đớn mà nàng đã phải chịu không biết lớn đến như thế nào.
Lúc này đột nhiên một đoạn hình ảnh chầm chậm lướt qua trong đầu Thiên Tài, đó là đoạn ký ức cuối cùng ở kiếp trước của hắn, khoảnh khắc hai mẹ con hắn bị vô số hộ vệ trong cung dùng pháp bảo đâm lên cơ thể.
Ngay trước khi bị vô số pháp bảo đánh xuống đã có một luồng quang mang màu trắng không biết từ nơi nào phủ lên cơ thể hai người bọn họ.
Thiên Tài cũng nhớ ra ngay sau đó bản thân mình không còn nhận thức được gì nữa.
– Đó chính là lúc ta nhập vào cơ thể ngươi, ngay sau đó ta đã kéo linh hồn của hai người các ngươi đi mới tránh bị hồn phi phách tán. Suýt chút nữa thì ta phải bồi táng theo ngươi rồi.
– Ngươi nói đã kéo linh hồn của hai người bọn ta đi? Vậy mẫu thân của ta đâu?
Thiên Tài nghe giọng nói của nữ nhân trong đầu giải thích xong liền kích động kêu lên.
Giọng nói trong đầu đã giải thích đã kéo linh hồn của hắn cùng mẫu thân đi, mà lúc này đây hắn đã tái sinh sống lại. Nói như vậy rất có thể mẫu thân cũng thế, có điều nàng đang ở đâu có lẽ chỉ nó mới rõ.
– Ta rất tiếc, đúng là ta đã cứu được mẫu thân của ngươi, nhưng mà ta cũng không biết nàng đang ở nơi nào. Ngươi mới là người sẽ trở thành chủ nhân nên ta bắt buộc phải đi theo ngươi.
Thiên Tài nghe xong trong lòng tràn ngập thất vọng, một lúc sau mới bình tâm lại. Ít nhất lúc này cũng biết được thông tin là mẫu thân không mất mạng. Còn sống là còn hy vọng, hắn sẽ cố gắng nhanh chóng đi tìm nàng sau đó hai mẹ con sẽ được đoàn tụ.
Lúc này nhớ lại lời nói vừa rồi, nó nói rằng bản thân mình chính là chủ nhân của nó, sự tình này không biết là như thế nào.
– Ngươi nói ta là chủ nhân của ngươi phải không?
Thanh âm nữ nhân kia bình tĩnh đáp lại:
– Đúng vậy.
– Rốt cuộc chuyện này là sao?
Trầm ngâm vài giây giọng nói nữ nhân bắt đầu giải thích:
– Nguyên nhân sâu xa là gì ta cũng không rõ, chỉ biết sứ mệnh của là là phải phục tùng ngươi. Việc chọn ngươi làm chủ nhân không phải ngẫu nhiên mà có thể nói ta sinh ra vì ngươi.
Thiên Tài hơi có chút bất ngờ vội hỏi:
– Tại sao lại như vậy? Có người ép ngươi làm thế à?
– Việc này….thực sự ta cũng không rõ…
– Thế mà mở miệng ra một câu Tri Thức, hai câu cái gì cũng biết…
– Này ta biết nhiều không có nghĩa là biết hết, vũ trụ này bao la chất chứa vô vàn bí ẩn. Ngươi đúng là tấm chiếu mới mua chưa từng được trải…
Giọng nói nữ nhân trong đầu hắn mang theo một chút tức giận xen lẫn hờn dỗi đáp trả.
Công tâm mà nói thanh âm của nàng nghe rất êm tai, hắn không kìm được mà tự hỏi bộ dạng của nàng trông như thế nào.
Tuy nhiên nếu hỏi thẳng ra dường như có một chút vô duyên nên hắn thử thăm dò:
– Vậy cho ta biết tên ngươi là gì cho dễ xưng hô.
– Ta không có tên, ngươi là chủ nhân của ta nên ngươi gọi ta là gì ta sẽ lấy đó làm tên của mình.
Thiên Tài nghe đến đây khẽ cười đáp:
– Vậy ta gọi ngươi là Cục Đất nhé.
– Hừm…Nếu ngươi thích thì cứ gọi..Hứ..
Hắn không rõ thứ trong đầu mình chỉ là một sinh vật được kẻ nào đó tạo ra hay vốn dĩ đã từng là người. Nhưng dường như nó có cảm xúc không khác con người, cũng biết giận hờn, chỉ không rõ là liệu nó có biết ….yêu không?
Lỡ như có một ngày nó yêu ai đó mà rời bỏ mình thì sao nhỉ?
Nghĩ đến đây Thiên Tài bất giác bật cười hỏi:
– Này Cục Đất….
Đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, âm thanh duy nhất nghe được là những tiếng Bíp Bíp từ xa vọng lại.
Chẳng nhẽ nó thực sự hờn dỗi vì bị mình gọi là Cục Đất sao?
– Thôi được rồi ta sẽ đặt cho ngươi cái tên khác. Mà không biết ngươi là nam hay nữ, hình dạng ra sao để ta đặt một cái tên thật xứng đáng.
Hắn vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh thay đổi, chỉ thấy trong nháy mắt hắn đã thấy mình đang đứng ở một nơi toàn màu vàng giống như ánh nắng của hoàng hôn. Đột nhiên một cô gái lăng không từ trên trời chầm chậm đáp xuống.
Không ngờ đó lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, từ trên xuống dưới nàng mặc một bộ y phục màu trắng bó sát cơ thể. Vòng eo nhỏ nhắn được đai lưng buộc chặt càng cho thấy sự thon gọn đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên vòng eo thon đó không phải điểm nhấn mà chỉ làm nền cho bộ ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở. Phía bên dưới là bờ mông căng tròn, nhìn qua quả thực muốn vươn tay đến vỗ lên đó một cái.
Nếu hình ảnh mẫu thân trong tiềm thức Thiên Tài biến mất thì người phụ nữ trước mắt sẽ tạm thời đạt được danh hiệu đệ nhất mỹ nữ trong lòng hắn. Tuy nhiên hiện tại nàng chỉ xếp thứ hai vì mẫu thân mới là người đẹp nhất thế gian đối với hắn.
Nuốt một ngụm nước bọt Thiên Tài mới chầm chậm thốt lên hai tiếng:
– Tri Nhan.
Người phụ nữ trước mặt ra vẻ ngẫm nghĩ một chút rồi quỳ xuống cúi đầu đáp:
– Đa tạ chủ nhân ban tên.
Tri trong tri thức, Nhan trong nhan sắc ý muốn nói đến nhan sắc tuyệt trần của nàng. Thực ra cái tên đầu tiên mà hắn nghĩ đến là “Tri Sắc” tuy nhiên nghe không được xuôi tai nên đổi thành “Tri Nhan”
– Ngươi thích cái tên này chứ?
Tri Nhan nở một nụ cười không nói gì mà khẽ gật đầu. Thấy nàng vẫn còn quỳ hắn vội nói:
– Đứng lên đi, chỉ mong sau này ngươi gặp được chân ái của mình sẽ không phũ phàng bỏ đi là được.
Tri Nhan nghe xong khuôn mặt hơi hiện ra một chút ửng hồng nhưng nhanh chóng bị nàng che giấu, miệng nàng khẽ thì thầm:
– Số mệnh của ta sinh ra là phải theo chàng đến suốt đời.
– Ngươi nói gì?
Thiên Tài thấy miệng nàng khẽ động nhưng không nghe được liền hỏi.
Tri Nhan chỉ mỉm cười lắc đầu. Khuôn mặt của Tri Nhan vốn đã xinh đẹp hơn người lúc này cánh môi hồng lại vẽ lên một nụ cười giống như ánh trăng ngày mùng một cực kỳ thu hút.
Thiên Tài còn đang mải mê ngắm nhìn thì đột nhiên cảnh vật xung quanh lại thay đổi, lúc này hắn đã trở lại với thực tại.
Cô nàng Tri Nhan này vậy mà lại phũ phàng đá hắn ra ngoài, cho ngắm thêm một chút thì sợ dung nhan sẽ mòn đi hay sao?
Đúng là không có tình người mà.
– Phải rồi, đây là nơi nào vậy?
Lúc này Thiên Tài mới nhớ ra vẫn chưa biết bản thân bị đưa đến nơi nào, thậm chí thân phận ra sao cũng chưa biết.
– Nơi này được gọi là Trái Đất, cụ thể là Việt Nam.
– Vậy còn mấy thứ mà con người nơi này cưỡi là gì vậy?
Nhớ ra người đàn ông lúc trước ngồi bên trong một thứ gì đó rất kỳ lạ hắn, xe ngựa cũng chẳng giống mà kiệu cũng không phải, pháp bảo lại càng không.
Tri Nhan bình tĩnh trả lời:
– Con ngươi nơi này gọi nó là Xe hơi, Ô Tô, Car, Voiture, ….
Tri Nhan cứ thế chầm chậm nói ra một đống từ ngữ hắn nghe chẳng hiểu là gì đành vội lên tiếng ngăn cản:
– Thôi thôi, nói cái quái gì vậy?
– Thì đó chính là thứ mà con người nơi đây cưỡi.
Thiên Tài đưa tay lên gãi đầu hỏi thắc mắc:
– Cái thứ đó có gì lợi hại mà tên khó nghe, khó đọc lại còn khó hiểu thế?
– Hihi….Tất cả những cái đó là ngôn ngữ khác nhau, chúng quy lại nó có nghĩa là Xe Hơi. Nó đơn giản chỉ là một phương tiện di chuyển, tuy nhiên con người nơi này đã cải tiến mà không cần dùng đến ngựa kéo nữa.
– Xe Hơi…?!? Vẫn có chút khó hiểu.
– Hì hì…
Tri Nhan không kìm được mà phát ra tiếng cười. Nghe điệu cười của nàng giống như đang cười thẳng vào cái bản mặt ngây ngốc của hắn vậy.
Khuôn mặt Thiên Tài hiện lên một chút ngượng ngập rồi hắng giọng:
– Linh khí nơi này mỏng manh như vậy sao mà tu luyện đây?
Tri Nhan thản nhiên đáp lại:
– Đành chịu thôi….một năm không đủ thì mười năm…năm mươi năm là được chứ có gì đâu.
Nói dễ nghe thật, nàng thì tất nhiên không vội rồi, hắn có chết đi thì nàng có thể sẽ đi tìm chủ nhân khác, còn hắn thì phải nhanh chóng đi tìm mẫu thân nữa làm sao có thể chôn thân ở nơi này mà chờ năm mươi năm được.
– Sao lúc cứu ta không tiện tay đưa vào cái gia đình ngon nghẻ một chút có phải tốt không, lại đưa đến một nơi nghèo nàn linh khí thế này. Haizz
Thiên Tài thở dài than vãn.
Ngay lập tức Tri Nhan mang theo một chút tức giận cùng với một chút khinh bỉ hét lên trong đầu hắn:
– Hứ…Ăn mày còn đòi xôi gấc….Ngươi có biết là ta đến muộn một giây nữa là ngươi đã thần hồn câu diệt rồi không hả, nếu không phải ta nhanh tay thì chính bản thân cũng bị sự đần độn của ngươi hại chết rồi. Hứ…
Hắn không dám lên tiếng phản bác lại vì nàng nói đúng quá, hắn còn quên chưa nói lời cảm ơn với nàng. Đang định lên tiếng cảm ơn việc nàng cứu mạng hai mẹ con hắn thì Tri Nhan đã lên tiếng cướp lời.
– Ta vừa phát hiện con người ở đây lưu truyền một câu rất hay.
– Câu gì?
Lúc này đột nhiên hình ảnh một người nam nhân mặc y phục màu đỏ cam xuất hiện trong đầu hắn, đôi mắt nam nhân này cứ như nhìn thẳng vào tâm can hắn mà cất giọng nói ồm ồm:
– Trên đời này, cần cù thì bù siêng năng, chỉ có làm thì mới có ăn, cái loại không làm mà đòi có ăn thì ăn đầu bòi, ăn cức.