Chương 6: Vờn Nhau
Hấp!!! Phập! Phập! Phập!
Tám tên sát thủ bị vô số hồn ma bức bách khiến chúng buộc phải nhảy khỏi nóc nhà xác, cả tám tên hơi hoảng, khập khiễng tiếp đất tại một đống xà bần đổ nát chất chồng cao như một ngọn núi nhỏ nằm ở khoảng sân trống trải của bệnh viện.
Những hồn ma kia không biết từ đâu kéo đến, liên miên không dứt, cứ có một con bị tiêu diệt thì ngay sau đó lại có một con khác nhảy vào, đói khát cấu xé đám sát thủ, các hồn ma không ngừng kêu gào thê lương, sóng âm nọ như một luồng siêu âm lọt vào tai, quấy nhiễu tinh thần khiến cho bọn sát thủ luôn có cảm giác bất an trong lòng, tâm trạng lúc nào cũng chìm đắm trong lo lắng.
Ngay tại phía dưới lòng đất, bên trong căn phòng thép, nơi mà lão tiến sĩ cùng hai nữ y tá thường hay lui tới.
Ánh đèn đỏ mờ ảo lập lòe giữa không gian yên ắng, đây tương tự loại đèn màu thời xưa mà các hộ gia đình phong kiến thường dùng để thắp trên các bàn thờ, phòng ngủ.
Trung tâm căn phòng có đặt một cái thau gỗ, miệng thau hình tròn với đường kính một mét, to như thau giặt đồ, phía bên trong chứa đầy nước, cũng không biết đó là loại nước gì.
Chỉ thấy mặt nước dao động mạnh như bị ai đó dùng tay khuấy đảo, nước xoáy xiết tạo nên một cái lốc xoáy hình phiễu hiện ra ở trung tâm thau nước.
Cái thau gỗ kia đặt trong một đồ án trận pháp được vẽ bằng chính máu tươi, cả cái trận pháp gồm một vòng tròn ở bên ngoài, bên trong vòng tròn là một ngôi sao năm cánh, lúc này cả trận pháp đang tỏa sáng, thứ ánh sáng đỏ tươi tà ác kia khiến cho người ta có cảm giác khó chịu, bực bội.
Phân biệt hai bên trận pháp chính là hai nữ y tá, một nàng mặc trang phục trắng còn một nàng là trang phục đen, trên gương mặt xinh đẹp trang điểm thật đậm, đánh phấn trắng và son môi lòe loẹt, hai bên má của mỗi nàng đều vẽ hai chấm tròn bằng son, đỏ chót.
Kiểu cách trang điểm kia thật là quái dị nhưng không thể nào phủ nhận nét xinh đẹp yêu kiều vốn có của hai nữ nhân.
Hai nàng cứ vậy ngồi xếp bằng bên cạnh trận pháp, miệng lẩm nhẩm niệm niệm những thuật ngữ khó hiểu.
Và cứ khoảng chừng vài giây ngắn ngủi, bên trong cái thau kia bỗng bay ra một hồn ma hư ảo, trực tiếp đâm xuyên qua trần của căn phòng rồi trồi lên phía trên mặt đất.
Cảnh tượng huyền bí đầy hồi hộp và đáng sợ kia diễn ra không dứt, cứ như cái thau gỗ đựng nước được đặt bên trong trận pháp kia chính là một cánh cổng liên kết với thế giới âm linh vậy.
Đến bây giờ mới thấu đáo được, những hồn ma kia rốt cuộc là từ đâu mà ra.
-Phù! Hấp Hồn Trận đã duy trì được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, số lượng linh hồn được triệu hồi lên đến tám trăm, cũng không biết tiến sĩ hiện tại đang ở chỗ nào?
Nữ y tá trong trang phục màu đen thở dài, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
-Liễu Nhất, một mình chị liệu có thể duy trì Hấp Hồn Trận trong vài phút không?
Nghe y tá Liễu Nhất nói vậy, nàng y tá trong bộ đồ trắng hơi trầm ngâm, sau vài giây liền đắn đo hỏi, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn từng cái linh hồn chui ra khỏi vòng xoáy trong thau nước.
-Để làm gì? Liễu Nhị, không lẽ em muốn đi tìm tiến sĩ? Không thể! Trước đó tiến sĩ đã dặn dò chúng ta tuyệt đối không được rời khỏi Hấp Hồn Trận, hơn nữa…ngoài kia hiện có tới tận tám tên sát thủ Thừa cấp, nếu lúc này ra ngoài sẽ bị bọn chúng phát hiện ngay, hai ta chỉ còn cách dùng đám hồn ma Chuẩn Chiến Sĩ này để câu giờ, đợi tiến sĩ về rồi tìm cách ứng phó!
Y tá Liễu Nhất dứt khoát từ chối, nàng kiên quyết không để cho cô em gái rời khỏi căn phòng này, Hấp Hồn Trận vẫn cần hai người đồng thời duy trì mới có thể hoạt động một cách bình thường được.
Độp! Độp!
Đúng lúc này, bỗng từ đâu có tiến bước chân vọng lại, một bóng đen bất ngờ hiện ra bên trong căn phòng khiến hai nàng y tá biến sắc.
-Ở yên đấy! Không cần đi nữa!
Giọng nói già nua trầm ổn cất lên, cái chất giọng quen tai làm hai nữ y tá vừa nghe đã nhận ra người tới là ai, sự căng thẳng trên gương mặt cũng dần biết mất, cả hai đồng thời ngoảnh lại rồi mừng rỡ hô lên:
-Tiến Sĩ! Ông về rồi!!! Huhu!!!(x2)
Cả hai nàng cùng lúc bật khóc, vừa xúc động vừa vui mừng khi trông thấy người có quyền lực nhất nơi này trở về đúng lúc.
-Haha! Thôi nín đi! Nhìn bộ dạng của hai cô kìa, sao mà mít ướt thế? Đợi thằng nhóc kia ra ngoài, ta nhất định phải bảo nó “phạt” thật nặng hai người mới được nha!
Lão tiến sĩ đưa tay vuốt mái tóc bạc rồi hí hửng nhìn hai gương mặt diễm lệ đang đầm đìa nước mắt của Liễu Nhất và Liễu Nhị, trong giây lát đôi mắt già bỗng sáng lên, lão giở giọng trêu chọc các nàng nhưng lại đầy thâm ý khi lão nhấn mạnh chữ “phạt”.
-Xía! Ai lại đi làm cái chuyện kia cơ chứ? Đời nào có chuyện con trai dám “phạt” mẹ nuôi chứ? Hứ!!!
Cả hai nàng vội rít lên một tiếng yêu kiều, gương mặt ngượng ngùng đỏ chót vội quay đi, giọng hờn dỗi đáp trả một cách bẽn lẽn.
Một lúc sau.
-Không ngờ chỉ mới vài năm trôi qua, bọn chúng vậy mà đã tìm ra được nơi này! Đúng là chạy trời không khỏi nắng!
Lão tiến sĩ mặt không đổi sắc, chỉ mập mờ nói vài câu, y như là lão biết trước sẽ có ngày hôm nay vậy.
-Tiến sĩ, đám sát thủ phía bên ngoài rốt cuộc từ đâu mà tới? Không phải bọn chúng vô tình phát hiện ra nơi này sao?
Y tá Liễu Nhất nghi hoặc hỏi, nàng cảm thấy sự việc tựa hồ có gì đó mờ ám, không lí nào bọn sát thủ kia lại có thể biết được tung tích của ba người bọn họ, lại càng không hợp lí ở chỗ, bọn sát thủ đã canh chừng ở phía bên ngoài thật lâu mới bắt đầu đột nhập, giống như chúng thực sự xác định được bên trong cái bệnh viện hoang này có người sống tồn tại vậy.
-Haizz! Bọn kia là tay chân của một trong những thế lực hàng đầu địa cầu, chúng vì truy sát ta nên mới tìm đến đây! Hai cô không biết cũng đúng, bởi vì chuyện này đã xảy ra trước khi ta nhận nuôi hai người!
Như nhớ lại hồi ức, lão tiến sĩ sắc mặt trong phút chốc trở nên nặng nề, có phẫn nộ, cũng có phần chua sót.
-Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Bên ngoài có tới tận tám tên sát thủ Thừa cấp, đám hồn ma Chuẩn Chiến Sĩ e là sẽ không cầm cự được lâu dài!
Người vừa mới mở miệng chính là nàng y tá còn lại, Liễu Nhị. Cả hai chị em nàng được lão tiến sĩ nhận nuôi lúc chỉ mới ba, bốn tuổi, theo lão cũng đã lâu nên cả hai coi lão giống như cha, mọi ý kiến trước tiên đều hỏi lão tiến sĩ rồi mới dám làm.
-Khà! Khà! Chớ hoảng! Chớ hoảng! Bên ngoài chỉ là bọn tôm tép, kẻ lợi hại vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối, vậy thì…chúng ta cứ từ từ chơi đùa với chúng, đợi chừng nào thằng nhóc kia ra ngoài rồi mới tính tới chuyện chạy hay ở lại!
Lão tiến sĩ vẫn không tỏ ra chút nao núng gì, thái độ lẫn biểu cảm vẫn một mực bình tĩnh và trầm lắng như một mặt hồ không gợn sóng, đôi mắt của lão sáng quắc, ẩn chứa sự sâu xa, đầy thủ đoạn âm hiểm và mưu kế trùng trùng.
Soạt! Soạt! Soạt!
Chợt có tiếng giấy sột soạt phát ra, lão tiến sĩ phất nhẹ tay, tức thì có vài ba lá bùa màu vàng vẽ đầy các kí tự cổ xưa bằng mực đỏ, các lá bùa bay đến rồi dán ở phía trên vành miệng thau gỗ.
-Liễu Nhất, Liễu Nhị! Hai cô tập trung tinh thần, dốc toàn lực duy trì kết giới, tăng độ khó lên, lần này hãy chuyên tâm thử triệu hồi những hồn ma Sư cấp, nếu có thể cảm nhận được sự tồn tại của cương thi thì triệu hồi luôn, dựa vào thực lực mà làm, càng nhiều càng tốt! Tư chất linh hồn của hai người thuộc hàng khá, sau lần này ắt sẽ có đột phá lớn!
Lão tiến sĩ nghiêm nghị đứng ở một bên ra lệnh, ánh mắt quan sát hai nữ y tá, lão muốn xem thử những năm gần đây, hai nàng rốt cuộc đã học được bao nhiêu bản lĩnh từ lão.
-Vâng! (X2)
Hai nàng cùng lúc đáp, gương mặt xinh đẹp chuyển hẳn sang nghiêm túc, không còn vẻ thoải mái vừa cười vừa nói như ở lần triệu hồi đầu tiên.
Liễu Nhất, Liễu Nhị đồng thời sửa lại chỗ ngồi cho ngay ngắn, môi đẹp khẽ hé, từ trong miệng ngọc thổi ra một ngụm hơi nóng.
-Phù!
Ngay lập tức cả hai nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cho nghi thức triệu hồi.
Vài phút trôi qua, lão tiến sĩ vẫn lặng lẽ quan sát hai người.
Đột nhiên, giữa mi tâm của hai chị em Liễu Nhất, Liễu Nhị chợt lóe lên hai điểm sáng, của Liễu Nhất điểm sáng rất mạnh, có màu vàng rực rỡ còn Liễu Nhị thì là ánh sáng màu tím, không giống người chị, ánh sáng của cô em có phần yếu hơn một chút và hơi chập chờn.
Đây chính là lực lượng tinh thần bên trong cơ thể của hai nàng.
Vừa xuất hiện, từ hai điểm sáng kia bắt đầu tách ra, hóa thành hai dòng sáng lưu loát một vàng một tím, song song hướng đến vùng nước xoáy trong thau gỗ rồi chui tọt vào trong lốc xoáy bằng nước.
Ánh sáng vẫn đều đặn rót vào lốc xoáy, phía bên này hai nàng y tá cũng bắt đầu chuyển động đôi tay.
Chỉ thấy hai bàn tay chắp trước ngực của mỗi nàng thoáng cái di động, thoăn thoắt kết các loại ấn chú cực kỳ phức tạp, động tác rối rắm khiến cho người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hoa mắt.
Mỗi nàng có một kiểu kết ấn riêng, không ai giống nhau cả.
-Tân – Nhâm – Quý!
-Giáp – Ất – Bính!
Hai chị em khó khăn đọc từng tên của những ấn chú vừa kết xong, lúc này trên vầng trán láng mịn của hai nữ y tá đã lấm tấm đầy mồ hôi, mỗi người kết được ba loại ấn đặc biệt, tổng cộng được sáu ấn chú thuộc trong top những ấn chú có lịch sử lâu đời nhất tại Việt Nam – Thập Can bí ấn. Chính là một trong mười loại ấn chú đã thất truyền tư lâu.
-Ừm! Không tệ! Liễu Nhị còn nhỏ tuổi, ở cấp bậc Tiểu Sư kết được Nhất Can, Nhị Can và Tam Can trong Thập Can cũng khá lắm rồi! Đáng kinh ngạc ở đây là Liễu Nhất, chỉ mới là Đại Sư nhưng không ngờ cô bé này lại có thể thành thạo kết xong Tứ Can, Ngũ Can và Lục Can chỉ trong vỏn vẹn vài phút, thiên phú bậc này đáng lẽ chỉ thiên tài về lĩnh vực linh hồn mới có thể làm được! Thú vị đây! Để xem đẳng cấp thứ được triệu hồi đến sẽ rơi vào cấp bậc nào? Sư cấp hay là Thừa cấp?
Cả hai nàng đều khiến cho lão tiến sĩ ngạc nhiên vượt quá sự mong đợi, vốn lúc đầu lão nghĩ với năng lực của hai người, khá lắm chỉ có thể thành thạo được Nhất Can và Nhị Can, nếu may mắn lắm có thể tiến đến Tam Can, nhưng không ngờ cả Liễu Nhất lẫn Liễu Nhị lại giỏi đến vậy.
Ầm!!!!
Sáu ấn vừa ra, cả thau nước bỗng nhiên nổ mạnh một tiếng thật lớn, khiến nước trong thau văng tung tóe ra đầy sàn nhà, ướt hết người của hai chị em y tá.
Vòng xoáy nước giữa thau chợt trở nên bất ổn, mặt nước cuồng bạo như biển động ngày gió bão.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ bên kia xoáy nước truyền đến thế giới hiện tại, dường như nơi phát ra chính là từ thế giới mà xoáy nước liên kết.
Rắc! Rắc!
Thau gỗ thình lình kêu răng rắc, sức mạnh quá lớn khiến cho các miếng gỗ như muốn gãy nát.
Đúng thời điểm này, các lá bùa mà lúc trước lão tiến sĩ dán lên miệng thau bỗng lóe sáng, đem nguồn sức mạnh ghê gớm kia kìm hãm lại, thau nước cũng vì vậy mà trở nên an phận.
Vút! Vút! Vút!
Thau nước bỗng rung mạnh, vòng xoáy giữa thau mở rộng gần sát với miệng thau, hình thành một cái lỗ đen ngòm, phía dưới tận cùng xoáy nước không phải là đáy thau mà lại là một khoảng không gian ma quái tối thui.
Một…hai…ba…sáu!
Lập tức có sáu bóng đen từ bên trong cái lỗ đen kia đi ra, xếp thành hàng phân biệt ở sau lưng Liễu Nhất và Liễu Nhị, mỗi bên có ba cá thể gồm cả hồn ma và cương thi.
-Ồ! Liễu Nhất lại có thể triệu hồi được một lúc cả ba cương thi Tiểu Thừa? Còn Liễu Nhị, là hai hồn ma Đại Sư và một cương thi Tiểu Sư? Khà! Thú vị, đúng thật thú vị! Bên ngoài có tám tên Thừa cấp, trong đó kẻ mạnh nhất cũng mới tới Trung Thừa! Xem ra kết quả đã rõ ràng rồi!
Lão tiến sĩ ngạc nhiên trợn trừng hai mắt, lão khá là hài lòng với thành tích mà hai chị em y tá đạt được. Triệu hồi hồn ma và cương thi không phải là chuyện dễ dàng như ăn bánh, thuật ấn này yêu cầu người triệu hồi phải có thực lực ngang ngửa với hồn ma hoặc là cương thi mà họ tiếp xúc được, sau đó mới có thể hạ ấn chú vào chúng rồi triệu hồi sang thế giới khác.
Điều này cho thấy sức mạnh linh hồn của Liễu Nhất, Liễu Nhị đã vượt xa so với sức mạnh thể chất mà hai nàng đang có.
Hồn ma và cương thi được triệu hồi từ Âm Linh Giới sẽ nghe theo mệnh lệnh của người triệu hồi, trừ khi người triệu hồi bị giết chết, hoặc tự động giải ấn chú thì chúng mới không nghe theo lệnh nữa, sau đó tự động trở về lại thế giới của chúng.
-Hô! Tiến sĩ, ông thấy lần triệu hồi đầu tiên của chúng ta như thế nào? Như vậy có đạt yêu cầu không?
Hai chị em y tá sau khi quan sát những hồn ma và cương thi xong, trong mắt lóe lên sự vui mừng, nhưng vẫn cố nén lại rồi lễ phép quay sang hỏi lão tiến sĩ.
-Đạt! Đương nhiên là đạt rồi! Rất tốt! Mau, nhanh chóng cho bọn chúng lên phía trên thể hiện, đám hồn ma Chuẩn Chiến Sĩ bị tiêu diệt gần hết rồi!
Lão tiến sĩ hứng thú thúc giục.
Vèo!
Lão vừa dứt lời, hai chị em y tá liền chỉ huy đám hồn ma và cương thi, đem bọn chúng đưa lên phía trên mặt đất.
Trong sương mù mờ ảo, khắp nơi đều trắng xóa một màu, thình lình có những bóng mờ hiện ra, đứng cách vị trí của những tên sát thủ không xa.
-Tập trung lại một chỗ! Sương mù kia bỗng nhiên xuất hiện dị động, giống như có thứ gì đó vừa từ dưới đất chui lên, mọi người hãy cẩn thận!
Tên sát thủ đội trưởng bỗng lên tiếng cảnh báo cho đồng đội, thanh kiếm Nhật trong tay hắn múa như sấm sét, cấp tốc trảm sát liên tiếp ba, bốn hồn ma đang nhào tới.
-Ư! Ặc!
Một tiếng rên khô khốc phát ra giữa làn sương, nhưng chỉ trong nháy mắt liền im bặt.
Hai tay hồn ma cấp Đại Sư do Liễu Nhị triệu hồi ra lúc này đang bóp chặt cổ họng của một gã sát thủ, tên này có cấp bậc Tiểu Thừa nhưng vì bất cẩn trong sương mù, xui xẻo bị hồn ma kia đánh lén, cổ hắn bị bóp chặt đến nghẹt thở, tên sát thủ điên cuồng vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, hai mắt gã trợn tròng, chỉ sau vài phút thiếu oxi, cả người bất giác mềm nhũn ra, hai mắt trắng dã mở thật to.
-005! 005! Nghe rõ trả lời!
Trong màn sương, tiếng la hét của gã đội trưởng vang vọng nhưng không một ai đáp trả.
Phập!!!
-Á!!!
Lại có thêm một tên khác, bị bàn tay xám xịt đâm xuyên ngực, vị trí trái tim trở nên trống trơn, xuất hiện một cái lỗ xuyên suốt từ ngực ra sau lưng.
Phập! Phập! Phập!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, liên tiếp có bốn tên sát thủ cấp Tiểu Thừa đã mạng. Số còn lại vẫn chưa thể tập trung lại một cụm với nhau.
-005! 003! 002! 008! Chết tiệt! Lão già, có giỏi thì bước ra đây! Đừng nấp bóng rồi đánh lén, hèn hạ lắm!
Gã đội trưởng phẫn nộ gào lên khi hắn không còn nhận được bất kì tín hiệu nào từ bốn tên đồng đội kia, nhưng sau khi hít vài hơi khí lạnh, đầu óc gã đã tỉnh táo ít nhiều, nếu đúng như vậy, một hơi liền tay giết chết bốn sát thủ Tiểu Thừa chỉ vài phút, thực lực này khiến cho gã sợ tới mức phải run cầm cập, vội tung tuyệt chiêu phòng thân ra để bảo vệ tánh mạng.
Thình thịch! Thình thịch!
Rẹt! Rẹt!
GRÀOOOOOOO!!!!!
Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng nhịp tim đập thình thịch, rồi có tiếng quần áo bị xé rách cùng với tiếng thú dữ gầm rống.
Vù!
Nháy mắt, từ bên trong làn sương mù hiện ra một bóng đen cao lớn, vạm vỡ.
Rầm!!!
Tiếng nổ vang dội, lập tức có vật gì đó từ trong sương mù bay vèo ra ngoài, đập mạnh vào đống xà bần đổ nát phía xa.
Một con cương thi thoáng cái bị một cỗ sức mạnh gì đó đập bay.
Cạnh! Cạnh!
Và rồi…sương mù tự động tách sang một bên, một con hổ vằn khổng lồ xuất hiện, nó đứng bằng hai chân trên đất, dáng vẻ như con người, cơ bắp cuồn cuộn với lớp lông dày màu cam vằn đen trải dài khắp cơ thể.
Trên sân thượng, lão tiến sĩ đứng lẳng lặng chắp tay sau đít, ánh mắt hờ hững liếc xuống phía dưới đất.
-Ồ! Là hổ vằn à? Thì ra đã được cấy gen của hổ nên mới có thể biến thân! Thứ gen tạp nham này có gì ghê gớm chứ? Ta còn tưởng đâu Bạch Hổ hiện thân cơ, khà khà! Có cao hổ, cao hổ, cao hổ nà!!!