Posted in

Thâu Tóm Thế Giới

Chương 2: Hồn Linh Miêu

Rồ!!! Rồ!!! Ẹnnnnn!

Phía ngoài cổng bệnh viện, chiếc taxi bất ngờ nổ máy thành công, tức khắc đã phóng vút đi khỏi nơi này trong nháy mắt, có lẽ chuyện đêm nay đã làm cho người tài xế trẻ kia quá mức kinh hãi, thật sự là đã hù dọa người ta rồi.

Mưa vẫn trút từng cơn, tiếng sấm vẫn xen kẽ vang vọng lẫn âm thanh tí tách của tiếng mưa rơi.

Sâu xuống lòng đất, vị trí đúng chuẩn ở ngay phía dưới nền của bệnh viện bỏ hoang.

Tại một căn phòng bốn bề được ghép lại từ những tấm thép hợp kim sáng sủa.

Không gian nơi đây khá trống trải, ngoài ba con người ra thì còn có thêm một vài thiết bị dụng cụ kì lạ khác được lắp đặt ngổn ngang trên bốn bức tường, chúng không tuân theo một quy luật nào cả.

Cạch!

Giữa căn phòng, cái lồng kín bằng thủy tinh trong suốt đặt trên một bệ đá hoa cương cực kỳ bắt mắt, chiếc lồng có cấu tạo gần giống với hình hộp chữ nhật, bệ đá kia thì cao khoảng chừng tới ngang eo người ta.

Bên trong lồng lúc này đặt một hài nhi xanh xao, chính là hài nhi chết non mà cô gái trẻ vừa mới hạ sinh cách đây không lâu.

-Tiến sĩ, ông định ướp xác hay là hiến tế?

Một trong hai cô y tá không kìm nén được sự tò mò, ánh mắt nàng dò xét quan sát cái lồng kín, đôi môi hồng chúm chím khẽ hỏi nhỏ lão bác sĩ.

-Cả hai đều không phải! Ta đây là đang đợi!

Lão bác sĩ hời hợt nói, cả người lão như một cây cột bất động đứng giữa phòng, đôi mắt đục ngầu nhìn vào cái lỗ hình vuông trên trần căn phòng, đây chính là đường nối thông với phía trên mặt đất.

Meooo!!! Meoooo!!! Ngao!!!!

Bên ngoài hành lang tối đen, một cái bóng mèo thoăn thoắt chạy vụt qua các tiếp điểm vùng tối được tạo nên từ hai bức tường hoặc là gốc cột với bức tường, nó tựa hồ muốn ẩn nấp vào dưới bóng của những vật thể kia.

Tiếng mèo u ám truyền khắp mọi ngõ ngách của bệnh viện.

-Tới rồi!

Trong phòng, lão bác sĩ thoáng cái nheo mắt, nhẹ giọng nói một cách khó hiểu, có điều khóe miệng lão lại hơi nhếch lên kể từ khi nghe được tiếng mèo kêu, trong đôi mắt già lập lòe ánh sáng kì dị như đang suy tính vài kế hoạch cho tương lai.

Kể từ khi tiếng mèo kia vang lên, cả căn phòng được làm bằng thép chợt rung rinh, những tấm thép hợp kim cứng rắn, dày cui bất ngờ hơi cong lại, dường như có một áp lực vô hình tác động lên chúng vậy, giờ đây hai cô y tá thì hơi hoảng, e sợ thụt lùi về sau, hai nàng ôm nhau nép tại một góc nhỏ phía cuối căn phòng.

-Miêu nữ, nếu đã đến đây rồi, cớ gì phải gây áp lực cho đôi bên như vậy? Hừm?

Lão bác sĩ từ tốn nói, giọng lão thản nhiên với một gương mặt bình tĩnh nhưng lại có phần lạnh lẽo, âm u. Chuyện này hình như đã sớm nằm trong sự suy đoán của lão từ trước.

Lão bác sĩ vừa dứt lời, lập tức từ bên trên trần có tiếng sột soạt truyền đến, ngay sau đó một bóng đen liền từ trong lỗ vuông kia vụt ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt sàn của căn phòng.

-Ông vốn dĩ biết trước ta sẽ ghé qua đây? Thật đáng ngạc nhiên, điều đó hoàn toàn xứng với cái danh cựu tiến sĩ bậc nhất nha! Hì hì!

Một giọng nói ma mị đa phần quyến rũ cất lên. Lập tức bóng tối không biết từ đâu bỗng kéo đến, lấn át hết cả ánh sáng đèn huỳnh quang bên trong căn phòng.

Vài giây sau, khi bóng tối đã tản đi hết, một cô gái trẻ đẹp bất ngờ hiện ra bên trong căn phòng, đứng đối diện với lão bác sĩ với một khoảng cách khá gần.

Cô gái thần bí mang vẻ ngoài như một thiếu nữ đôi mươi, vóc dáng thon thả nhưng lả lướt mê người, làn tóc dài màu tím, phía trên đầu nàng còn có hai cái lỗ tai mèo xinh xắn với nhúm lông tơ lún phún trông có vẻ rất mịn và mềm mại khiến người ta vừa nhìn liền có ý muốn đưa tay chạm vào ngay.

Cặp mắt đen nháy to tròn, con ngươi long lanh chứa đầy sự ngây thơ thuần khiết, sống mũi nàng cao và đôi môi màu hồng cánh sen, miệng đẹp hơi nhoẻn, khóe miệng lủng lẳng treo một nụ cười chúm chím đáng yêu.

Nàng vốn dĩ đứng yên một chỗ, nhưng nước da trắng sáng kia lại tự động tỏa sáng khiến cho nàng giống như một viên ngọc lung linh đang lắc lư.

-Đẹp quá!

Nhan sắc kia, toát lên phong thái lộng lẫy quý phái làm cho hai nữ y tá nhìn đến say mê, các nàng không nhịn được liền buộc miệng cảm thán một tiếng, giọng nói chứa đầy sự hâm mộ, ao ước.

-Hừ! Miêu tộc các ngươi trời sinh đúng là khắc tinh của nam nhân mà! Khục! Khục!

Đến lão bác sĩ già cũng phải khâm phục trước sắc đẹp kia, một lão già khú đế ấy vậy mà lại đỏ mặt, ho nhẹ mấy tiếng rồi quay vội người đi, không dám nhìn thẳng vào cơ thể nóng bỏng kia của thiếu nữ.

-Hì hì! Tiến sĩ quá khen! Ông thật là…nhìn bộ dạng của ông xem…làm người ta mắc cỡ chết mất!

Thiếu nữ tức thì che miệng cười duyên, cánh tay mềm mại thon thả đưa lên, động tác uyển chuyển lại mười phần mị hoặc khiêu khích.

Lão bác sĩ bất giác rùng mình, chỉ thấy lão hơi khom lưng, giữa đũng quần nhô lên, nổi cộm một cục to đùng như khối u ác tính.

-Ặc! Thu lại sự quyến rũ của ngươi đi, trình ngươi còn non lắm, nếu đem đi quyến rũ đám thanh niên trẻ tuổi thì họa may còn có tác dụng, chứ với lão già này thì…vô ích!

-Thật vậy ư? Ông nói vậy khiến người ta buồn lắm đó! Huhu!

Ông ta vừa dứt câu, chưa kịp hoàn hồn thì thiếu nữ lại bồi tiếp cho thêm một câu nữa, giọng nàng nũng nịu như đứa con nít, bộ dáng khả ái đến đáng thương, ánh mắt mê hoặc như có như không khẽ liếc một cái, yêu kiều vô cùng làm ông bác sĩ suýt chút nữa thì tăng xông!

“Con mẹ nó, nếu có thể quay ngược thời gian lại thời điểm bốn mươi năm trước kia, lão chắc chắn sẽ đè mày xuống rồi tha hồ mà đâm thọc!”

Cắn răng, lão bác sĩ vội liếc sơ qua dung nhan của thiếu nữ, trong lòng chửi thầm vài câu tục tĩu.

Nhưng đấy cũng chỉ là nhất thời, do bản tính của nam nhân vốn dĩ là như vậy, phản ứng với gái đẹp là chuyện bình thường, rất nhanh lão bác sĩ đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh vốn có, đúng là gừng càng già thì càng cay.

-Ngươi không ở yên trong miêu tộc, lại chạy tới đây làm gì? Không sợ bị người ta bắt, đem bán vào sở thú à? Hê hê, ta cũng nghe nói mấy quán cầy tơ, tiểu hổ dạo này đang cháy hàng đấy! Hê hê!

Lão già trầm ngâm giây lát, sau đó bắt đầu mở miệng trêu chọc nàng, đồng thời đôi chân ông ta cũng di chuyển đến một cái tủ phía bên vách trái của căn phòng.

-Hừ! Ông già chết bầm, bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn khư khư giữ nguyên bản tính thích cà rỡn như vậy! Ta lần này đến đây là do đại trưởng lão giao phó trọng trách, chứ khi không ông tưởng ta thích đến cái nơi hôi hám này hả?

Thiếu nữ kia có vẻ giận dỗi, nàng đỏng đảnh đáp, sau đó hồn nhiên đi đến cái ghế tựa dành riêng cho lão bác sĩ, lười biếng đặt cơ thể mềm mại lên đó.

-Thì ra là Bạch Tuyết, nàng nhờ ngươi tới tìm ta? Dạo này Bạch Tuyết vẫn khỏe chứ?

Lão nác sĩ hơi khựng người, động tác cũng vì vậy mà dừng đột ngột, chợt ông ta hỏi khẽ, giọng nói chứa đầy ưu phiền, buồn bã.

-Hừ! Nhờ ơn của ông, đại trưởng lão vẫn khỏe!

Thiếu nữ miêu tộc tức giận gắt giọng, nghe cuộc trò chuyện của hai người, dường như trong quá khứ giữa lão bác sĩ và vị đại trưởng lão của miêu tộc kia tựa hồ có xảy ra hiểu lầm gì đó.

-Còn khỏe…còn khỏe là tốt rồi! Haha! Ngày xưa ta có lỗi với nàng ấy, e là sẽ không còn cơ hội để sửa chữa lỗi lầm nữa! Nói đi, nàng lần này bảo ngươi tới ắt hẳn phải có tư tâm, muốn nhờ ta làm cái gì?

Tiếng của lão bác sĩ vẫn đều đều vang lên, đầy cảm xúc, có hồi ức, có đau khổ, và chỉ trong chốc lát, giọng lão lại thay đổi, nó trở nên nặng nề và trầm lắng hơn rất nhiều.

-Sao ông biết…? Hứ! Làm như ông hay ho lắm không bằng! Lần này ta tới đây chẳng phải nhờ vả gì ông, chỉ là muốn báo đáp ân tình cho người mẹ của hài nhi kia mà thôi!

Thiếu nữ suýt tí nữa thì nói ra mục đích đến đây, tuy nhiên nàng vội dừng lại kịp lúc, sau đó đổi giọng nói lảng tránh sang chuyện khác, thái độ cực kỳ ương ngạnh và kiêu ngạo.

-Vậy à? Tương truyền miêu nữ có tới chín cái mạng, ngươi sở dĩ có mặt ở đây là để cứu hài nhi kia? Mục đích chỉ có vậy?

Ông già vẫn lục đục tìm kiếm thứ gì đó trong chiếc tủ lộn xộn đồ nghề, miệng thì thoải mái hỏi tiếp.

-Đúng vậy! Nhưng ta có một điều kiện! Ta sẵn sàng cứu đứa trẻ kia, bên cạnh đó ông phải đáp ứng điều kiện của ta!

Thiếu nữ có vẻ đắc ý lắm, nàng cong môi lên nói, giọng tự tin nắm chắc mười phần ăn đứt lão bác sĩ.

-Cứu người là chuyện riêng của ngươi, mắc mớ gì kêu ta phải đáp ứng điều kiện? Ta với đứa trẻ kia không thân không thích, nó sống hay chết có liên quan gì đến ta?

Vẫn loay hoay, ông già nghe xong lời của thiếu nữ nhưng vẫn không có chút gì gọi là bất ngờ, bộ dáng không hề liên quan.

-Hừ! Ông…ông…đồ già lươn lẹo! Rõ ràng ông biết tường tận hết mọi chuyện, vậy mà cố tình đưa đẩy trách nhiệm!

Thiếu nữ trợn mắt rít lên, thẳng tay chỉ vào mặt lão bác sĩ và mắng chửi, tuy nhiên ông già vẫn không thèm để ý đến biểu hiện tức giận của nàng.

-Hộc! Hộc!

Một hồi sau, cảm thấy bản thân trở nên bất lực khi nói chuyện với lão già này, thiếu nữ chỉ còn nước tức giận thở phì phò, mặt nàng đỏ ửng, vì tức giận làm bộ ngực sữa căng mọng nhấp nhô đưa lên đưa xuống, dáng vẻ tà mị vô cùng.

-Hì hì! Thôi được rồi! Để ta nói ra mục đích là được chứ gì! Đại trưởng lão lần này nhờ ta tới đây là muốn “mời” ông đến miêu tộc chúng ra một chuyến, miêu tộc những năm gần đây cực kỳ hỗn loạn, kể từ khi sáp nhập tổng thể các nhánh miêu tộc lại làm một nhà, hoàng tộc chúng ta không còn đủ khả năng để khống chế cục diện nữa, ngay cả bản thân đại trưởng lão cũng bị…a…bị bận, nếu không chắc chắn nàng sẽ đích thân tới đây để gặp ông!

Thiếu nữ miêu tộc thoáng cái liền thay đổi thái độ một cách chóng mặt, lại trở về cái dáng vẻ tươi cười như lúc đầu, có điều càng nói, giọng nàng càng buồn, đến câu cuối thì mập mờ không muốn nói rõ nguyên nhân, giống như vẫn còn có uẩn khúc nào đó chưa thể nói ra vậy.

-Chuyện của miêu tộc những năm gần đây ta cũng có biết đến, nghe nói những thành viên ưu tú của miêu tộc dạo này thông thái vượt trội, sáng tạo ra được rất nhiều loại cấm thuật có tầm ảnh hưởng lớn…do đó địa vị của hoàng gia miêu tộc mới bị lung lay, hay nói đúng hơn là các ngươi nhận thức được bản thân đang bị một mối nguy hiểm tiềm tàng đe dọa, có phải vậy không?

Lão bác sĩ chậm rãi nói ra một mạch, lời nói sắc sảo đi thẳng vào vấn đề nan giải mà miêu tộc đang phải đối diện.

-Thật đáng sợ! Chuyện trên thế giới này đúng là không gì có thể giấu diếm được ông cả!

Thiếu nữ nghe lão bác sĩ nói sơ qua một lượt liền kinh ngạc, trong nội tâm thầm khâm phục tài năng của người trước mặt nàng.

Nhìn thấy được sự háo hức hiện lên trong đôi mắt của thiếu nữ, cùng với biểu cảm mong chờ điều kì diệu trên mặt nàng, tuy nhiên lão già lại dửng dưng thở dài một hơi, nhẹ lắc đầu nói:

-Ài!!!! E là phải để cho các ngươi thất vọng rồi! Ta…hiện tại không thể đi đến địa bàn của miêu tộc được! Bản thân ta lúc này muốn rời khỏi nơi đây cũng rất chi là khó khăn chứ đừng nói đến việc đi tới biên cương!

Giọng lão đầy vẻ tiếc nuối và bất lực.

-Tại sao? Đây là đích thân đại trưởng lão hạ mình mời ông…chẳng lẽ ông đã quên ân tình năm xưa?

Thiếu nữ miêu tộc như không tin những gì lão bác sĩ nói, nàng hậm hực trừng mắt nhìn lão, chờ đợi một lời giải thích từ vị cố nhân kia.

Nếu không phải trước khi đến đây, đại trưởng lão đã từng dặn dò qua, nhất định không được chọc giận người đàn ông này, thì với tính cách nóng nảy, có lẽ giờ đây nàng đã lao nhanh đến để hạ sát ông ta rồi!

-Haizz! Miêu nữ, à không, ta hẳn phải gọi ngươi là tiểu công chúa của miêu tộc mới đúng. Ngươi còn rất nhỏ tuổi nên làm sao có thể biết được những việc năm xưa lại mang tới hệ lụy sâu sắc cho đến tận ngày nay? Khoan hãy nói đến chuyện xưa, ta không biết ngươi vào được nơi đây bằng cách nào, nhưng chẳng lẽ trên đường đi đến đây, ngươi không để ý thấy có điều gì khác thường hay sao?

Tựa hồ đọc được ý nghĩ trong đầu của thiếu nữ, lão bác sĩ chỉ khẽ hỏi vài câu gợi mở.

-Ý ông là…chẳng lẽ…chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra tung tích của ông rồi? Không được! Nếu đúng như những gì ông nói, vậy thì ta càng phải đưa ông về miêu tộc!

Thiếu nữ có phần hốt hoảng, nàng run giọng hỏi nhỏ, gương mặt xinh xắn nhất thời trở nên nghiêm túc, đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuất hiện liền có biểu cảm thái quá như vậy.

-Cảm ơn lòng tốt của tiểu công chúa! Nhưng bây giờ không thể! Nếu ta đến, e là sẽ kéo theo một mối tai họa cực kỳ thảm khốc cho cả miêu tộc!

Lão già nghiêm giọng nói, không ngờ lại thẳng thừng từ chối ý tốt của thiếu nữ, cũng ngay lúc này lão xoay người lại, trên tay cầm theo một đống các cuộn giấy lập lòe màu sắc sặc sỡ nhưng ngoại hình lại khá giống với giấy đi vệ sinh ở trong nhà cầu.

Thiếu nữ vẫn im lặng không nói gì, chỉ tò mò nhìn chằm chằm vào mớ lộn xộn trong tay lão bác sĩ.

-Ta không thể đến miêu tộc, nhưng ở đây ta lại có một vài đồ vật có thể giúp ích cho hoàng gia các ngươi!

Đi đến trước mặt tiểu công chúa miêu tộc, ông lão tiếp tục nhẹ nhàng nói:

-Đây là vài món đồ trước khi ta rời khỏi viện nghiên cứu tiện tay mang theo, gồm chín quyển trục phong ấn linh hồn. Làm phiền công chúa hãy đem những thứ này giúp ta đưa đến tận tay của Bạch Tuyết, bản thân nàng sẽ biết sử dụng chúng như thế nào.

Nói đoạn, ông ta nhét hết số cuộn giấy kia vào trong tay của thiếu nữ đang đứng ngơ ngác.

-Đây là? “Năng lượng linh hồn thật mạnh, lại còn là của miêu tộc?”

Thiếu nữ giật mình vội nhận lấy tổng cộng chín cuộn giấy, vừa tiếp vào tay, nàng lại một lần nữa giật mình khi cảm nhận được năng lượng khổng lồ ẩn giấu ở bên trong mỗi cuộn giấy.

Một cỗ sức mạnh mà từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy qua dù chỉ một lần, nếu không phải chất liệu giấy kia có đặc tính phong ấn mạnh mẽ thì e là nguồn sức mạnh kia đã ngay lập tức tuôn trào ra bên ngoài rồi.

-Những thứ này đều là đồ vật của tổ tiên các ngươi, cũng đã đến lúc đem trả nó về lại cho chính chủ! Tuy nhiên đây chỉ là kế hoãn binh, chỉ có thể đảm bảo an toàn cho hoàng gia miêu tộc trong một khoảng thời gian nhất định, không phải là biện pháp lâu dài bền vững!

Lão bác sĩ lặng lẽ cúi đầu, bộ dáng như tâm sự chất chồng, không mấy vui vẻ.

-Không! Với thứ sức mạnh này, lại thêm với năng lực của hoàng gia miêu tộc, ta tin chắc có thể đảo ngược tình thế! Ông già, cảm ơn ông! Bây giờ ta lập tức chuyển những thứ này đến tay của đại trưởng lão ngay, tình hình phía bên đó e là đang rất hỗn loạn!

Thiếu nữ thoáng hiện nét mừng rỡ trên gương mặt khả ái, nàng không quên cảm ơn lão già một tiếng, sau đó đôi tay nhanh chóng hất tung cả chín cuộn giấy lên, đồng thời hai bàn tay nhỏ nhắn dùng một tốc độ gấp rút kết vài cái ấn quyết kì lạ, động tác mười phần phức tạp.

Xoẹt!

MEOOOOO!!!

Chỉ vài giây trôi qua, sau lưng thiếu nữ bất ngờ hiện ra một cái bóng mèo đen to lớn, con mèo cao gần hai mét, nếu nó đứng thẳng lên thì chắc chắn phần đầu sẽ chạm đến phía trên trần của căn phòng.

Meo! Ực! Ực! Ực……….

Lộ diện với bộ dáng hung dữ, bóng mèo đen kia dùng đôi mắt đỏ lòm hơi cảnh giác quan sát căn phòng một lát, sau đó chỉ thấy thiếu nữ miêu tộc nhẹ phất tay như hạ một đạo mệnh lệnh, nó lập tức tiến lên phía trước, ngay và luôn nuốt từng cuộn giấy vào trong bụng.

-Miêu ảnh? Không ngờ chỉ mới vài năm trôi qua, miêu ảnh của tiểu công chúa đã đạt tới cấp 4, hơn nữa đây chỉ là một trong chín phân thân của miêu ảnh?

Lão bác sĩ nhỏ giọng thì thào, sắc mặt hơi kinh ngạc khi lão ta cảm nhận được sự mạnh mẽ từ cái bóng mèo kia.

-Đây chính xác là miêu ảnh, dùng nó truyền đồ vật mật thiết chính là giải pháp thích hợp nhất, một phân thân miêu ảnh khác của ta hiện tại đang ở chỗ đại trưởng lão, chỉ cần thông qua miêu ảnh đó, nàng rất nhanh sẽ nhận được đồ vật! Thật không ngờ miêu ảnh của ta lại khiến ông ngạc nhiên đến vậy! Hì hì, tiến sĩ phải chăng đã chuẩn bị chút quà vặt cho tiểu nữ?

Thiếu nữ vừa chỉ huy miêu ảnh thu lấy cuộn giấy, vừa lém lỉnh cong môi nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt nghịch ngợm hướng về phía lão bác sĩ rồi chìa tay ra vẫy vẫy.

-Hây? Ngươi là con nhóc đầu tiên dám cả gan hướng đến ta đòi quà đấy! Ngay cả Bạch Tuyết cũng không dám làm như vậy!

Lão bác sĩ hơi bất ngờ trợn mắt, nhưng sau đó vẫn đi lại phía chiếc tủ ban nãy, lấy ra một đồ vật, lần này là một hộp giấy hình chữ nhật, bìa ngoài có bọc nilon dẻo màu xanh dương, trên mặt còn có in hình đôi cánh thiên thần.

-Đây này! Cho ngươi! Khà khà!

Vèo!

Nhếch môi cười gian xảo, lão già ném mạnh thứ kia về phía thiếu nữ.

Bộp!

-Đây là? Ông…ông? Cha già dâm tặc! Ông tặng ta thứ này để làm gì? Tức chết ta rồi!!!

Tiểu công chúa miêu tộc sau khi nhận được món đồ kia, vừa sờ vừa cảm nhận, một cảm giác mềm mại từ mấy đầu ngón tay truyền tới khiến nàng thích thú nhưng cho đến đến khi đôi mắt đẹp của nàng nhìn thấy đôi cánh thiên thần và cái ba chữ chà bá in đậm trên vật ấy thì khẽ rùng mình, vừa giận vừa ngượng hét toáng lên.

Thấy thiếu nữ toan định ném nó đi, lão già vội nói:

-Ấy đừng ném! Thật ra đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài đấy thôi, bên trong chính là phương pháp nâng cao chất lượng của miêu ảnh mà bấy lâu nay ta nghiên cứu ra, tặng cho ngươi để tham khảo, coi như một món quà nhỏ gặp mặt! Cứ luyện tập, về sau ta dám cam đoan ngươi sẽ thích nó cho xem!

Với nụ cười gian dối lẫn bê bối trên đôi môi, lão bác sĩ hèn mọn nói một cách thần bí. Bộ dáng của lão quả thật không chút đáng tin một chút nào.

-Phì! Ông mà nói thật thì trời sập từ lâu rồi! Ta không tin đâu, nhưng mà cảm ơn nhé!

Thiếu nữ nghe lão ta nói mà buộc miệng phì cười, nàng hơi mắc cỡ, bẽn lẽn ném vật kia vào luôn trong miệng miêu ảnh, gương mặt xinh đẹp bất giác ửng hồng.

Một tiếng sau, khi mà mọi thứ đã được phân phó ổn thỏa, lúc này bên trong căn phòng thép, cả bốn người động loạt đứng xoay quanh bệ đá hoa cương, cùng nhìn vào hài nhi bên trong cái lồng kín.

-Hài nhi này chính là sinh mệnh đầu tiên có thể vượt khỏi tầm kiểm soát của Thiên, đại trưởng lão đã dùng huyết tế để tiên tri, vài năm sau nữa nó sẽ là vị cứu tinh của cả miêu tộc chúng ta! Nên nó càng không thể chết được!

Thiếu nữ sau vài lần quan sát hài nhi kia, nó là một bé nam vừa mới chào đời, tuy lão bác sĩ nói là nó bị dây rốn quấn quanh cổ nhưng thật ra nó vẫn chưa chết, chỉ là trở thành trạng thái chết giả, gần giống với người thực vật mà thôi!

-Không ngờ Bạch Tuyết cũng có thể nhìn thấu được mãnh ghép tương lai!

Lão già chắp tay sau đít, giọng đầy thâm ý nói.

-Ta bắt đầu đây!

-Làm đi! Bắt ép tiểu công chúa phải hi sinh một mạng cho ngươi, phúc đức này phải tu không biết bao kiếp mới hưởng được á, khà khà!

Thiếu nữ nói khẽ, còn lão bác sĩ già thì giở giọng chọc ghẹo, trêu đùa một chút nhằm giảm bớt bầu không khí căng thẳng bên trong căn phòng này, bởi cả lão và nàng, ai cũng biết chỉ một lát nữa, một vài chuyện kinh thiên động địa sẽ diễn ra ngay trước mắt…hồi sinh….

Nghi thức “gọi hồn dẫn phách” bắt đầu được thi triển bởi tiểu công chúa miêu tộc, còn lão bác sĩ hiện tại đứng ở một bên hỗ trợ, đây là một trong số những cấm thuật cao cấp của miêu tộc, đòi hỏi người thi triển phải dùng cả tánh mạng để đánh đổi.

Phía cuối căn phòng, hai nữ y tá chỉ thấy ở giữa phòng, thiếu nữ xinh đẹp kia miệng liên tục niệm những câu thần chú thần bí, còn lão bác sĩ thì dùng một chiếc bút lông, nhúng vào thứ mực đỏ như máu tươi, bốc lên mùi tanh cay mũi, lão đi xung quanh, tay không ngừng vẽ xuống sàn những họa tiết xa xưa, giống như là đồ án của một cái trận pháp nào đó.

Thời gian chầm chậm trôi qua, không ai biết hiện tại đã mấy giờ, chỉ thấy lão già lúc này đã vẽ xong, dưới sàn bỗng xuất hiện một cái đồ án hình tròn, xung quanh có biểu tượng hoa văn kì dị, trung tâm của đồ án là tiểu công chúa miêu tộc và cái lồng kín cất giữ hài nhi kia.

Tất cả cùng im lặng chờ đợi.

Vụt!!!

Đột nhiên tất cả ánh sáng bên trong căn phòng chợt tắt ngấm, không gian tối đen như mực.

Meo!!! Meo!!! Meo!!!

Ba tiếng mèo kêu thình lình cất lên khiến người ta rợn người.

Tiếp đó là những ánh sáng xanh lục le lói xuất hiện, mỗi ngày một nhiều, những điểm sáng li ti như đầu ngón tay, thoáng cái đã vây quần lấy xung quanh hài nhi trong lồng kín.

Bên này thiếu nữ vẫn tiếp tục niệm chú, chỉ có điều cơ thể của nàng mỗi khắc trôi qua đều sẽ nhạt nhòa đi một ít.

-Cấm thuật của miêu tộc thật sự vượt quá sức tưởng tượng của người thường! Mội, hai, ba, vậy là đã ba ngày ba đêm trôi qua, đoán chừng hồn phách cũng đã hình thành rồi!

Lão bác sĩ khẽ bấm đốt tay tính nhẩm, vừa mới thì thào xong thì đột nhiên dị biến phát sinh ngay tại bên trong căn phòng.

Phừng!!! Meooooo ngaoooooo!!!!

Những ánh sáng xanh lục xung quanh lồng kín đột ngột bừng sáng mãnh liệt, sau đó là tiếng mèo kêu kéo dài tầm nửa phút.

-Oa! Oa! Oa! Ẹ…nấc…ẹ….oa….

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, tiếng khóc của con nít thình lình vang lên, đều đặn và khá to rõ cho thấy hài nhi bên trong lồng kín đã được hồi sinh.

Lão bác sĩ cùng với hai nữ y tá ai cũng mỉm cười, nét vui mừng hiện rõ ra trên gương mặt.

-Hì hì! Ông già…ông phải lo cho…đứa trẻ…ta…công chúa…sẽ gặp nó…ở miêu tộc…………

Phù!!!

Đương lúc ai cũng vui mừng, âm thanh của tiểu công chúa miêu tộc khe khẽ vang lên, giọng nàng suy yếu vô cùng, chỉ có thể gửi lại vài lời nhắn cho lão bác sĩ rồi sau đó cơ thể của nàng hoàn toàn tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng linh hồn nhập vào hài nhi đang khóc re ré bên trong chiếc lồng kín.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *