Posted in

Gái Dâm Vắng Chồng

Hà Anh lượn đi lượn lại qua khu biệt thự của Minh đến 4 làn ,cô có nên vào đó không nhỉ .Minh hiểu như thế nào về tin nhắn mình gửi cho cậu ấy ngày hôm qua .Nếu cô làm việc đó thì có lỗi với chồng không nhỉ .Chỉ là một bức vẽ thôi mà không có gì là sai trái cả .
-Chị Hà Anh –
Khi cô vòng lại đến vòng thứ năm thì bắt gạp ngay Minh đứng ở cửa vẫy tay gọi
-Sao hôm nay chị đến muộn thế em chờ mãi – Minh giúp cô dắt chiếc xe máy vào trong sân
Trời đã tối nhưng khu vườn của Minh được chiếu sáng bằng những ngọn đèn màu trông hết sức đẹp và thơ mộng đúng là họa sỹ khiếu thẩm mỹ và cách trang trí của Minh với căn nhà rất tốt
-Chị ăn tối chưa-
-À chưa tan sở là chị về thẳng chỗ em – Hà Anh thấy nhẹ lòng nhưng phần nào hụt hẫng vì Minh không đề cập tới chuyện ngày hôm qua
-Em không biết làm bếp đâu nhưng hôm nay thì không phiền chị ,em gọi sẵn mấy món ở nhà hàng –
-Không cầu kỳ quá chứ .Nếu không Hà Anh ngại lắm đó
-Tất nhiên rồi – Minh kéo ghế giúp Hà Anh ngồi xuống chiếc bàn trong vườn chỗ này không có ánh đèn chỉ có mấy cây nến nhỏ gắn trên chiếc đèn bằng bạc có kiểu dáng trông rất xưa .Thật là công tử con nhà giàu có khác thứ đồ cổ này mà cũng sắm được

Minh nói chỉ có mấy món ăn đơn giản nhưng Hà Anh thì thấy là bữa tối này sang trong chả kém những lần cô được đi dự chiêu đãi trong các khách sạn lớn.Minh mời cô vài ly rượu nhẹ Hà Anh khong quen với hơi men cho lắm nhưng nể anh chàng họa sỹ đó cô cũng uống vài ly .Chưa đủ say nhưng cô cảm thấy chuếnh choáng đầu óc bềnh bồng như trôi trong một đám mây.

Hà Anh thấy Minh đang chăm chú ngắm nhìn mình ở đầu kia của chiếc bàn .Hơi men làm cho sự bạo dạn trong cô tăng lên nhiều ,Hà Anh không tránh ánh nhìn trưc diện đó
-Minh đã bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình chưa –
-Hả …à ừ có rồi nhưng em lại thích tự do hơn –
-Lấy vợ đi Minh sẽ thấy cuộc sống khác đi rất nhiều –
-Vất vả hơn phải không –
-Nhưng có ý nghĩa hơn – Hà Anh xoay xoay chiếc ly pha lê trong tay cô nói về gia đình nhưng hình bóng người chồng xuất hiện trong đàu Hà Anh rất mờ nhạt
-Em còn trẻ mà việc đó còn thời gian không cần phải quá gấp gáp đâu –
-Chị thì không còn trẻ nữa gần bốn mươi tuổi rồi còn gì – Đôi lúc Hà Anh thấy thời gian trôi qua thật nhanh thoáng cái đã đã hơn hơn mười lăm năm kể từ lúc cô kết hôn
-Em thấy chị vẫn trẻ trung xinh dẹp như gái đôi mươi mà.Ai lấy được chị quả thật là rất may mắn-
Câu nói đó của Minh không biết là đùa hay thật nhưng Hà Anh vẫn cảm thấy dịu ngọt trong lòng
-Có thật không đó, hay là Minh chỉ nịnh khéo Hà Anh thôi – Cô hỏi lai
-Em nhận xét thật lòng mà nếu chị không tin thì Minh đành chịu vậy –
-Hà Anh không tin đâu – Cô trề môi ra lắc lắc đầu .một cừ chỉ làm duyên kiểu trẻ con .Từ hồi lấy chồng cô không bao giờ làm thế vì người chồng của Hà Anh không thích cừ chỉ mà anh ấy cho là thiếu đứng đắn đó
-Minh nhận xét thuần túy trên quan điểm nghê thuật nhé .Hồi trước em thuê rất nhiều người mẫu để vẽ chân dung họ nhưng chưa bao giờ em có một bức họa đẹp như bức ngày hôm qua –
-Hà Anh cũng thấy nó đẹp nhưng ….-Hà Anh thấy khá ngại khi nói về bức họa đó
-Em biết mà ,,,không sao đâu-
-Về chuyện Minh nói hôm trước –Câu chuyện hai người bắt đầu đi vào những vấn đề nhạy cảm
-Chuyện đó bỏ qua đi .Em lúc đó hơi thiều suy nghĩ cư xử nóng nảy quá-
-Vì sao Minh muốn vẽ thêm một bức về ..về Hà Anh nữa –
-Em từng tham gia một vài triển lãm tranh nhỏ nhưng chưa bao giờ đạt được thành tích gì dù đã rất cố gắng.Em muốn …lần này dùng bức vẽ của chị để dự thi vì thế cho nên em mới lựa chọn vẽ ở góc nhìn phái sau u.Việc này em biết là chị sẽ rất khó xử nên nếu chị từ chối thì cũng không sao-Minh nói rất chân thực suy nghĩ của mình .Hà Anh biết điều đó vì cô quay sát nét mắt Minh rất kỹ khi cậu ta nói
-Liệu có ai nhận ra chị qua bức tranh đó không –
-Em là họa sỹ mà .Em chỉ cần cảm xúc .em có thể tạo ra vài dấu hiệu nhận dạng giả trên bức tranh .Không một ai biết hay nhận ra gì đâu dù chị có đứng ngay cạnh bức tranh – Minh giảng giải cho Hà Anh vài điều về họi họa .Hà Anh chưa bao giờ được nghe về những việc như thế

Hà Anh lặng im không nói gì cả .Minh cũng im lặng .Cậu đã làm hết sức bây giờ thì đang ngồi chờ một kết quả dù nó như thế nào đi nữa
Hà Anh thực sự không muốn thân hình không chút che đậy của mình lại bị ngắm nghía soi mói bởi hàng chụ gã đàn ông dù rằng với một góc nhìn hạn chế và dù cho không một ai trong số người đó biết người trong bức tranh là cô .Nhưng cô cũng rất muốn giúp đỡ Minh thực hiện ước mơ của cậu ấy hơn nữa còn một điều khác mà Hà Anh vừa nghĩ tới đó là bị ngắm nhìn bởi hàng trăm gã đàn ông là một điều không hay ho gì nhưng nhận được những lời khen ngợi xuýt xoa trâm trồ từ số lượng người tương tự là một dụ hoặc cực kỳ khó cưỡng lại.Phụ nữ nào mà chả muốn được như thế .Hà Anh tin vào tài năng của Minh cậu ấy sẽ thành công cái chính là Minh cần có đủ động lực đủ mạnh để làm việc

Minh thường vẽ ở đâu vậy –Hà Anh hỏi một câu không ăn nhập gì về với đề tài cô và Minh đang nói đến
-Thực ra em không có một xưởng vẽ cố định .ngôi nhà này là nơi em thể hiên cảm xúc của mình- Minh giang rộng cánh tay như muốn ôm cả ngôi nhà khi nói câu đó
-Chết chị quên không amng theo di động rồi .Chị cần gọi một cú điện thoại – Hà Anh lục lọi chiếc xắc đeo bên người
-Em cũng không để di động bên ngừoi để em lên nhà lấy xuống – Minh nhanh nhẹn rời bàn ăn
Minh cầm theo chiếc di động quay trở lại nhưng cậu không thấy Hà Anh ở đó .Lạ thật cả hai đang trò chuyện vui vẻ chị ấy cũng không giận mình chuyện gì thì làm sao có thể không từ mà biệt như thế chứ .
Minh chợt đứng sững lại .Cậu nhận ra chiếc váy công sở Hà Anh mặc lúc đến đây đang vắt trên thành ghế .Không chỉ có váy bộ đồ lót của Hà Anh cũng nằm cạnh đó. Không thể kìm giữ nối bản thân Minh cầm chiếc váy lên hít một hơi đầy phổi hương thơm rất phụ nữ tỏa ra từ đó . Nhưng cô ấy đâu nhỉ ,Minh bước đi theo phán đoán của bản thân vào những hàng cây rậm rạp tối om.Hà Anh tắt đi một vài bóng đèn trong khu vườn

Thứ nước hoa mà Hà Anh dùng có mùi thơm nhẹ nhưng tỏa đi rất xa .Minh đã từng ngửi mùi hương này vào những lúc hai người ở cạnh nhau
-Dừng ở đó Minh- Giọng nói pha chút e dè của Hà Anh ở ngay sau một hàng cây bụi trước mặt .Minh dừng lại ngẩng đầu lên nhìn Hà Anh đứng quay mặt về phía cậu ,bụi cây che đi phần cơ thể từ hông trở xuống của cô .Minh chỉ ngắm được phần lưng trần trắng lấp lóa dứoi ánh trăng .Tóc Hà Anh được thả xuống thành một dòng suối đen nhánh
Thời gian trôi qua thật là chậm thật chậm
-Minh không vẽ sao .Hà Anh sẽ không đứng đây cả đêm được đâu –
Minh chạy đi tìm giá vẽ mấy cây bút và hộp màu ,cậu vấp ngã mấy lần do vội vã do nôn nóng do các xúc cảm khác đang trào lên mãnh liệt

Ban đầu khi đứng trần truồng không một mảnh vải che thân ở giữa khu vườn Hà Anh cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng và cả nôn nao sợ hãi .Những rồi mỗi giây thời gian trôi đi cô nỗi ngượng ngùng ban đầu nhan chóng qua đi lúc này đây cô lại thấy mình tự do thoải mái giống như mọi trách nhiệm gánh nặng của cuộc sống được rũ bỏ . Hà Anh dang rộng cánh tay đóng những làn giò mơn man trên cơ thể .
Cảm giác này giống như có một bàn tay vô hình đang miết khẽ trên da thịt .Hà Anh hơi rùng mình khi cơn gió lùa qua những phần nhạy cảm nhất .

Lâu lắm rồi cô được ve vuốt như thế ,hồi ở nhà hai vợ chồng thường xuyên ân ái mỗi tuần ít nhất 3 tối.Không được như hồi trẻ nhưng chồng Hà Anh luôn cố hết sức để cô vui lòng .
Cơn gió đêm tinh nghịch lượt qua rồi nhanh chóng vụt biến mất .Khu vườn lại trở nên tĩnh lặng như lúc đầu nhưng có một cái gì đó bên trong Hà Anh được đánh thức .Minh vẫn mải mê vẽ ,Hà Anh nghe thấy tiếng sột xoạt khi bút vẽ lướt đi trên giấy .

Đứng được khoảng nửa tiếng đồng hồ Minh vẫn chưa vẽ xong phác thảo bức tranh .May mà Hà Anh vốn là người phụ nữa chăm tập thể thao chứ bình thường ít ai đứng một chỗ lâu được đến vậy.Hà Anh cũng không phải đứng không, cô đợi ,đợi những cơn gió đêm trở lại .Cô thích cái cảm giác được làn gió chạm vào người.Sao chỉ là làn gió nhỉ giá như đây là một cái gì khác mạnh mẽ hơn .
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu cô vào ngay lúc Hà Anh nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của Minh tiến về phía mình.Tiếng bước chân trên lớp lá khô nghe rõ mồm một và ngày càng lại gần

Cậu ấy đinh làm gì nhỉ .Chả lẽ, Hà Anh nhớ lại ánh mắt như có lửa cháy của Minh trong đêm mưa gió đó .

Khi tay Minh chạm nhẹ lên bờ vai Hà Anh hai chân cô run lên một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể
-Chị khoác áo vào này .Em vẽ xong phác thảo rồi – Giọng nói của Minh giống như người bị ngạt mũi nặng, hơi thở cậu ấy nóng hổi
Hà Anh túm chiếc áo khoác chặt vào người lí nhí lên tiếng
-Cảm ơn ,cảm ơn Minh –
Hà Anh né người sang một bên bước qua Minh quay trở lại chỗ bàn ăn .Cô thấy hai nắm tay Minh siết chặt lại , mắt cố nhín chỗ khác ,người run lên khi cô đi sát ngay cạnh

Minh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô mắt dính chặt vào cặp đùi dài miên man của Hà Anh.Chiếc áo khoác phủ lên người Hà Anh chỉ mới mới dài quá mông một chút giá như ….

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *