Hà Anh cảm thấy vòng tay Minh ôm cô thật chặt ,thạt ấm áp vững chắc , đầy tin cậy giá như mình có thể ngả đầu vào khuôn lực đầy nam tính kia và quên đi tất cả chỉ có mình cùng anh ấy mãi bên nhau .Khi môi hai người chạm nhau Hà Anh đột ngột đẩy Minh ra ,cậu ta ngơ ngác mất một lúc moi thứ đang rất tuyệt cơ mà chẳng lẽ mình cảm nhận nhầm ư ,không đúng chắc chắn là không đúng
-Sao vậy- Minh lên tiếng hỏi cậu run lên vì hồi hộp
Hà Anh quay mặt đi để giấu khuôn mặt đang hồn rực lên ,hai vai cô rung lên vì kìm nén
-Minh mặc quần áo nghiêm chỉnh vào đi –
-Được thôi –Minh đồng ý một cách nhanh chóng Hà Anh lại một lần nữa có thêm thiện cảm vói chàng trai này .Quan hệ giữa hai người không đơn thuần là về các thịt ,cảm giác của Hà Anh đối với Minh không gióng như đối với các người tình trước đây của cô .Bọn họ đơn thuần chỉ là một công cụ để với bớt những đòi hỏi về mặt sinh lý đơn thuần của Hà Anh trong những ngày xa chồng nếu vì lý do nào đó mà phải bỏ đi cũng không tiếc .Chính vì thế mà khi Loan muốn Phong cô sắn sàng nhường lại cho cô bạn với một chút tiếc nuối như thể mất một món đồ chơi hấp dẫn .Với Minh thì mới có mấy ngày xa cách mà cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm ,cô nhớ Minh đến cồn cào cả ruột gan không thể chủ động gọi điện nhưng Hà Anh luôn mong chờ Minh liên lạc với cô .Cậu ấy đến thật bất ngờ theo cái cách mà bất cứ phụ nữ nào cũng mong ước được như Hà Anh .Chỉ là cô không thể đi sâu hơn trong mối quan hệ này ,chồng cô dù anh ấy có lỗi nhưng vợ chồng với nhau mấy chục năm trời nói dứt tình là dứt sao.
-Hôm nay có phiên chợ đêm vui lắm Hà Anh muốn rủ Minh cùng đi – Chờ cho Minh đóng bộ nghiêm chỉnh xong
-Hay quá em cũng muốn đi chơi –Minh hớn hở đáp ứng ngày ,nhìn nét mặt cậu ta bây giờ trông thạt trẻ con hơn nữa lúc nãy vừa xưng anh bây giờ lại gọi chị xưng em
Hà Anh kéo tay Minh ra cửa khi hai người vừa ra khỏi phòng cô đột ngột quây người chạy người lại vào trong buống đóng chặt cửa ngồi bệt xuống sàn bật khóc nức nở
Minh đứng sững ngoài hành lang lại gục mặt xuống một lát rồi ủ ũ rời đi
Suốt đêm đó Hà Anh không ngủ được cứ thao thức mãi ,cô thật sự ân hận về cách xử trí thô bạo như thế nhưng chỉ có cách làm cho Minh giận cô thì cậu ấy mới không theo đuổi Hà Anh nữa .
Hôm sau ,hôm sau nữa khi chuyến công tác kết thúc Hà Anh không gặp lại Minh nữa không một cuộc điện thoại không một dòng tin nhắn.Dù buồn bã nhưng Hà Anh cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút .Cô bắt đầu cuộc sống bình thường với một chút khác biệt đó là thường xuyên gọ điện hỏi thăm chồng ngày có khi đến hai bâ lần .Nhưng bây giờ cuộc nói chuyện giữa hai người không được vui vẻ như lúc đầu ,chồng cô vẫn không hề biết là cô đã biết chuyện vụng trộm của anh ấy nen thường xuyên nói những câu như rót mật nào là anh nhớ em nhiều lắm anh mong từng ngày được về bên em ,em khỏe không ,chăm sóc bản thân tốt nhé việc ở nhà anh nhờ cả vào em .Đôi lúc Hà Anh có nói bóng gió xa gần rồi hỏi thẳng chồng cô tự thú nhận chuyện ăn nem nhưng anh ấy luôn luôn tỏ ra mình vô tội .Hà Anh chưa nói dối chồng điều gì ,cô chỉ tự động nói ra nhưng nếu anh ấy hỏi thì cô sẽ nói .Sự thoái thác lảng tránh của người chồng vô tình dựng lên một hàn ráo chắn vô hình giữa hai người .Hà Anh lại một lần nữa thưa dần các cuộc điện thoại cho chồng may là bé Minh đã kết thúc kỳ nghỉ ở quê trở về nhà .Hai mẹ con lại quây quần tíu tít bên nhau ,chăm sóc bé Minh khiến cho Hà Anh bận rộn hơn ít có thời gian rảnh để suy nghĩ vẩn vơ nhung nhớ nữa .Trừ vào những này cuối tuần khi công việc không còn nhiều nữa thì Hà Anh lại nhớ về Minh dù cô luôn xua đi gương mặt Minh trong suy nghĩ .Thêm một điều nữa là sáng chủ nhật nào khi thức giấc Hà Anh cũng thấy một bó hoa hồng đỏ rực gài ở cửa chắc đó là sản phẩm của Minh cô không muốn và cũng không thể ném những bông hoa đó đi được.Cô đem vào nhà căm s trong hoa ,hoa tươi suốt cả một tuần và khi cánh hoa bắt đàu héo thì cũng là lúc Hà Anh nhận được những bông hồng mới.Hà Anh bắt đầu luôn dậy sớm vào sáng chủ nhậ để là người đầu tiên nhận lấy những bông hoa còn ướt đãm sương đêm .Minh chắc pahir cài nó vào cửa từ đêm .Hà Anh tạ bao biện cho việc đó bằng ý nghĩ là mình phải gỡ bó hoa ra thật nhanh nếu không hàng xóm nhìn thấy họ xì xào thì ngượng lắm
Có một tối thứ bảy Hà Anh thức rất khuya cô nằm trên giường nhưng không ngủ tập trung lắng nghe mọi thứ và khi nghe có tiếng xe máy ngoài đường Hà anh nhỏm dậy kín đáo đứng sau tám rem nhìn xuống .Đúng không thể nhầm lẫn đượcvẫn là chiếc xe máy mầu mận chín của Minh cậu ấy gõ bó hao hồng ở giỏ xe cài vào cửa ngước nhìn lên cửa sổ nơi Hà Anh đang đứng .Dù biết Minh không nhìn thấy cô nhưng Hà Anh vẫn lùi lại chờ cho tiếng xe máy xa dần cô mới xuongs nhà hé cửa lấy bó hoa mang vào nhà cắm vào lọ .Lần nào cũng là hoa hồng may mà cu Minh còn nhỏ nên không bao giờ thắc mắc là tại sao nhà mình lúc nào cũng có hoa tươi lại đẹp nữa
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua với Hà Anh cho đến một lần bé Minh bị ốm .Lần đó sau khi ở trường về tắm táp xong đang ăn cơm thì tự nhiên cu Minh kêu nhức đầu .Hà Anh vọi sờ trán con thấy nóng rực ,cô vội vã gọi xe đưa cu Minh vào việ .Kiểm tra sơ bộ bác sỹ nói cháu bé bị sốt dịch tình trạng khá nguy kịch .Nhìn con nằm thiêm thiếp trên giường mà Hà Anh thất xót cả ruột .Cô hết đứng lại ngồi bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng đến cháy ruột cô muốn về nhà lấy thêm tiền và quần áo cho cu Minh nhưng lại sợ co tình huống phát sinh khi mình không có mặt ở đây .Cô gọi điện cho chồng để báo tình hình nhưng anh ấy không bắt máy ,thật đúng lúc a .Hà Anh gọi cho Loan cũng không được trả lời .Ngón tay cô dừng lại ở số của Minh ,dù hai người không liên lạc với nhau nữa nhưng cô vẫn lưu số cậu ấy trong máy .Chần chừ thoáng chốc Hà Anh bấm nút gọi .Chuông reo hai lần rồi tiếng Minh vang lên
-Chị có việc gì thế – Giọng Minh ấm áp dầy quan tâm
-Cu Minh ốm rồi – Hà Anh bật khóc khi nói
-Đợi chút em đến ngay chị đừng lo –Minh trả lời nhanh gọn như vậy rồi cúp máy
Chỉ 15 phút sau Minh đã đến bệnh viện cậu ấy bước vào khu cấp cứu vội vàng nét mặt lo lắng mái tóc chưa chỉa chuốt cẩn thận vẫn còn rối bú .
Mình đón nhận cái ôm của Hà Anh và để cô dựa vào vai mình khóc nức lên rồi nhẹ nhàng an ủi
-Ổn rồi không sao đâu .Minh vừa gặp bác sỹ cấp cứu cho bé .Qua được đêm này mọi thứ sẽ tốt đẹp –
-Nhưng nếu chẳng may –Hà Anh nói và lại nức lên
-Đừng nói xui rủi không có chuyện gì đâu –
-Ừm – Hà Anh gạt nước mắt ,sự có mặt của Minh giúp cô bình tĩnh lại
-Hà Anh phải về lấy chút đồ dạc cho bé .Nhờ Minh trông giúp cu Minh nhé – Hà Anh nhớ ra việc cần làm
-Ừm Minh ở đây để giúp mà .Minh có quen một số bác sỹ ở bệnh viện này .Minh sẽ nhờ họ quan tâm hơn đến bé-
-À chút nữa quên Minh cầm ít tiền để nhỡ đâu cần mua gì – Hà Anh lục túi xách định đưa cho Minh ít tiền
-Đưng lo Hà Anh đi nhanh lên Minh chuẩn bị cho việc đó rồi – Minh giữ tay cô lại rồi đẩy nhẹ Hà Anh ra phía cửa
Cô quay người bước đi cố gắng không ngoái đầu lại
Minh ở cạnh cô tối hôm đó và cả những ngày sau đó giúp Hà Anh chăm sóc cu Minh .Sự tận tụy của cậu ấy rất đáng ngạc nhiên tối nào Minh cũng bắt Hà Anh về nhà nghỉ để cậu ấy trông bé ban ngày cô chỉ cần đảo qua vài lần vào buổi trưa và chiều .Minh cũng rất tế nhị tránh mặt từ xa mỗi khi có đồng nghiệp hay người quen của Hà Anh vào thăm.Tất cả bọn họ đều không biết cậu ấy có tồn tại.Bệnh tình của cu Minh cũng dần dần khá lên ,chỉ một tuần là bé đã ăn được cơm và thêm một điều nữa là cậu nhóc đột nhiên trở nên cực kỳ thân thiết với Minh .Anh chàng này cũng rất thích trẻ con .Minh mua và mang vào bệnh viện rất nhiều lạo đồ chơi .Cu Minh mê tít quấn lấy cậu ấy suốt ngày .Thậm chí đến bữa cũng bắt Minh đút cháo cho mới chịu ăn.Tối đến còn bắt Minh kể cho nghe một câu chuyện cổ tích mới chịu đi ngủ .Khả năng kể chuyện của Minh cũng xuất xắc không kém gì hội họa .Minh kể chuyện rất hay ngay cả Hà Anh cũng thích mê dù cô đã qua cái tuổi trẻ thơ từ rất lâu rồi .Câu chuyện của Minh kể dù là cổ tích nhưng rất mới lạ và hấp dẫn Hà Anh chưa nghe bao giờ
Hôm cu Minh xuất viện Hà Anh mới biết Minh đã lén cô thanh toán toàn bộ viện phí .Tất nhiên là Hà Anh chả có cách nào để có thể bắt Minh nhận lại số tiền đó .Quan hệ giữa hai người bây giờ lại trở lại như xưa Minh bây giờ thường xuyên đến trường cu Minh học đón con giúp Hà Anh
Đứa bé được Minh đưa đi chơi vào cuối tuần ,nào công viên nước ,nào đi ăn kem .Tói nào cu Minh cũng đòi nghe một câu truyện cổ tích do Minh kẻ rồi mới chịu đi ngủ do vậy ngày nào Minh cũng rời nhà Hà Anh rất khuya nhưng hai người hoàn toàn không phát sinh bất cứ việc gì ngoài giwosi hạn bạn bè .Cả Minh và Hà Anh đều cố giữ tình cảm hai người như hiện tại
Hà Anh đến nhà của Minh để dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc mấy chậu cây trên sân thượng .Thật là trớ trêu Minh và cô vừa quen hơi bén tiếng nhau thế mà bây giờ đã xa cách gần nửa vòng trái đất.Minh sang Mỹ học một lớp mỹ thuật cao cấp gì đó .Hà Anh cố tỏ ra vui mừng để cho Minh yên tâm lên đường nhưng thực ra cô nhớ câu vô cùng .Trong những người tình của Hà Anh thì Minh là người cô ấn tượng nhất ,có thể cậu ấy không quá tuyệt vời khi ở trên giường nhưng là có cách ứng xử rất đàn ông trong cuộc sống,ga lăng nhẹ nhàng.Hà Anh thực sự tìm được một người dần ông thay thế người chồng booijbacj của cô đang ở nước ngoài .Nỗi nhớ Minh được thể hiện bằng việc cứ một tuầ 2 lầ cô qua nhà cậu ấy dọn dẹp quét tước giữ cho ngôi nhà luôn luôn ngăn nắp sạch sẽ phải dùng 2 tay mới kéo được cánh cửa nặng nề của căn biệt thự Minh đã mấy làn đề nghị cô cùng cu Minh đến ở cùng nhưng Hà Anh vẫn ngại dù sao đi nữa cô vẫn là gái có chồng .Dù chồng Hà Anh có phản bội cô sống chung với một người đàn bà khác nhưng Hà ANh cũng phản bội anh vậy là hòa hơn nữa giữa hộ còn có đứa con nữa .Hà Anh không bao giờ nghĩ mình có thể gây chút tổn thương nào cho bé.
Nén những suy nghĩ rối rắm trong đầu xuống Hà Anh bắt tay vào việc quiets dọn căn nhà của tình nhân.Cô đang ngó nghiêng xem cái chổi để ở chỗ nào thì cánh cửa phòng tắm bật mở.Nếu là một ngừoi đàn ông trần truông bước ra khỏi đó thì chắc là Hà Anh đã hét toáng lên và bỏ chạy ngay tắt lự nhưng đó là chỉ là một cô gái châu Á nhỏ nhắn với chiếc khăn tắm khoác hờ trên vai.Hai ngwoif phụ nữ nhìn nhau chăm chăm ,Hà Anh nhận ra cô ta cũng ngạc nhiên như mình vậy
-Chị là ai –Cô ta lên tiếng trước
-Tôi …tôi-Hà Anh lung túng không biết nói thế nào cô là gì của Minh nhỉ bạn không hơn thế ,vợ không đúng rồi .Cô chọn một giải pháp mang tính chất thỏa hiệp
-Tôi với cạu ấy là chị em họ-Hà Anh đỏ mặt khi nói thế –
Cô gái hơi nhíu mày như đánh giá đọ chân thực trong câu nói của Hà Anh ròi đưa tay ra bắt
-tôi là Ayumi bạn học của Minh hòi còn ở Tokyo.Minh nói rằng tôi có thể ghé qua nhà Minh bất cứ khi nào –
-Ayumi ,Tokyo-Hà Anh nhắc lại rồi thốt lên theo thói quen –Cô là người Nhật à –
-Đúng thế-Ayumi gạt đầu
-Cô nói tiếng Việt chuẩn quá –
-Có gì lạ đâu tôi đã học ngôn ngữ các bạn trong suốt 3 năm liền mà –Ayumi lồng tay vào chiếc áo phông dài tay màu xanh da trời rồi ngồi xuống ghế coi như kết thúc phần làm quen của hai người
-Hà Anh rát muốn gọi điện cho Minh để hỏi thêm nhưng vẻ tự nhiên của Ayumi khiến cho cô tin tưởng là cô gái này không nói dối.