Không kịp choàng chiếc khăn tắm lên người Hà Anh cứ thế chạy vội ra vớ lấy điện thoại
-Chào anh – Cô nói ngay khi áp di động vào tai
-Chào em cho anh gặp con một chút anh nhớ nó quá – Câu trả lời của người chồng làm Hà Anh thấy tủi thân .Anh ấy chỉ nhớ tới bé Minh thôi sao
-Con về quê với bà ngoại rồi .Công việc của anh thế nào.Anh có thu xếp về thăm nhà được vài ngày không-
-Em nói buồn cười quá công việc chứ có phải đi dạo dâu mà ngắt quãnh giữa chừng được.Làm cho xong mới được về chs .Thôi anh cúp máy đây anh gọi về chỗ bà ngoại hỏi thăm bé Minh .Chào em nhé –
-Ơ… khoan đã em…..-Hà Anh muốn nói chuyện với chồng cô thêm một lát nữa
-Gì thế -Tiếng điện thoại di động đôt nhiên nhỏ hẳn .Trời mưa nên sóng điện thoại cũng kém hơn.Hà Anh bước lại gần phía cửa sổ để nghe rõ hơn tiếng của chồng
-Em chỉ muốn hỏi thăm xem sức khỏe anh thế nào có….. –Hà Anh dưa lưng vào cửa sổ quay người lại và cô sững người không nói tiếp được câu nói dang dở.
Minh đang đứng phía cửa phòng đối diện trực tiếp với cô .tên tay cậu ta cầm một chiecs ga trải giường mới tinh chắc là Minh vào phòng Hà Anh với ý định thay cho cô một tấm ga mới nhưng lại nhìn thấy Hà Anh trong tình trạng khỏa thân.
Bộ ngực gái một con vun đầy căng đầu ti màu hồng hiên rõ mồm một trên bầu vú trắng .Liếc mắt xuống dười Minh nhìn rõ hai mép *** nẩn hiên sau lớp lông đen rập rạp .Sự khát khoa bùng cháy trong ánh mắt Minh .Sự khát khao đến cuồng dại đó làm da thịt Hà Anh nóng lên sự đòi hỏi sinh lý của một người phụ nữ ở dộ tuổi hồi xuân.
Tiếng nói của người chồng trong điện thoại nghe xa dần Hà Anh cúp máy mà khong cần nghe hét câu chào tạm biệt .Cô cố nén những xúc cảm mãnh liệt giữ cho nét mặt bình thản nhất ở mức có thể
-Em ….mang….mang…. cho chị cái này-Minh thấy Hà Anh nhìn mình nét mặt hơi lạnh vội lắp bắp lên tiếp .Sự rối trí làm Minh quên đi là mình đang cầm cái gì trên tay
-Ừm …cứ để đó cho Hà Anh – Hà Anh khép chân khéo léo che đi phần kín đáo nhất bây giờ có nhìn thì Minh cũng chỉ có thể thấy một lớp lông đên mờ mò thôi nhưng bộ ngực thì cô vẫn để trần trước mắt chàng trai trẻ tuổi
Hà Anh cảm thấy hơi thở hơi nghẽn lại cô nhận rõ hơi nóng của da thịt Minh khi cậu ấy đi lướt qua cô để tấm ga mới lên giường
-Minh cứ để đó ,còn gì nữa không – Hà Anh bây giờ mới đưa tay lên che ngực .Cô vẫn đứng nguyên một chỗ
-Không chị ngủ ngon em về ..về phòng –
-Làm sao Minh vào được Hà Anh đã khóa cửa rồi mà –Câu hỏi của Hà Anh làm Minh ngạc nhiên
-Chị phải bấm bóp khóa hai lần nếu không cửa vẫn mở được từ bên ngoài – Minh không muốn Hà Anh hiểu lầm là cậu cố tình xông vào phòng
Khi cánh cửa khép Hà Anh vội vã mặc lại bộ quần áo công sở lên người .Cô cầm lấy túi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà lấy xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự của Minh.May quá lúc này trời đã tạnh hẳn không còn một giọt mưa nào nữa .Hà Anh phóng xe với tốc độ cao hơn bình thường rất nhiều
Về đến nhà rồi không bật một đèn nào Hà Anh lên giường nằm cô thao thức suốt đêm ,cô liên tục gọi điện lại cho chồng nhưng anh ấy không hè bắt máy
Ngày hôm sau Hà Anh không đến nhà Minh như bình thường nữa .Cô cũng không thấy Minh liên lạc lại.điều đó làm Hà Anh có chút nhẹ lòng nhưng cô thấy hụt hẫng nhiều hơn
Hà Anh cũng không nấu cơm như thường lên vào bữa tối cô mua cơm bụi ngoài hàng .Thật vô vị và buồn chán ,không có ai để trò chuyện không có việc gì để làm thời gian trôi qua thật chậm
Chồng Hà Anh để lại một tin nhắn
-Anh mấy hôm tới sẽ bận .Có gì gọi lại sau nhé –
Lấy nhau bao năm Hà Anh cũng không ngạc nhiên vì sự ham mê công việc của chồng.Chiếc điện thọa Minh tặng lại đổ chuông .Hà Anh cầm lên số của cậu ta
-Minh à việc gì thế – Hà Anh cố làm cho giọng mình trầm xuống
-Hôm nay không thá chị qua .Em chờ mãi-
-Minh khỏe rồi có thể tự lo mà-
-Em vẫn chưa ăn gì từ sáng tới giờ-
-Saao lại thế – Hà Anh kêu lên giọng lo âu xót xa
-Em chờ chị tới nếu chị không tới Em sẽ cứ nằm đây trên chiếc giường này –
-Minh thật là …đừng nên thế –
-Chuyện hôm qua….-
-Hai ta quên đi nhé….-
-Vậy chị qua nhà em nhé –
-Được rồi chị đến ngay nhưng giờ tối rồi mai được không – Hà Anh chịu thua anh chàng cứng đầu này
-Vậy mai nhé em chờ-
-Nhưng Minh phải ăn chút gì và uống thuốc cho đều nhé-
-Ok –Giọng Minh bây giờ sôi nổi có sinh khí hơn rất nhiều rồi
Hà Anh thấy Minh đang ngồi ở ngoài vườn trước mặt là giá vẽ .Cạu ta đang say sửa vẻ một cái gì đó khi Hà Nah quay trở lại ngôi biệt thự vào ngày hôm sau.Trông Minh không còn chút ốm yếu nào cả .Dợ ốm vừa qua chỉ còn lưu lại chút ít qua nước da hơi xanh của Minh thôi
-Ái chà trông Minh hôm nay khỏe lại rồi.May quá,nhưng mới khỏe lại đừng ra gió .Không tốt đâu–
-A chị đến rồi lại đây em cho chị xem cái này –Minh vẫy Hà Anh lại gần giá vẽ
Một bức vẽ phụ nữ khỏa thân .Hà Anh ngắm kỹ cô nhân ra là Minh vẽ mình , khuôn mặt được khắc họa khác đi nhiều ,Hà Anh trong bức tranh đẹp hơn ,nữ tính hơn có chút gì trẻ hơn ,rất giống cô thời con gái .Cái thời đày xuân sắc có không biết bao nhiêu anh chàng theo đuổi
Minh còn thêm một nốt ruồi son gần vú phải .Tư thế người phụ nữ trong bức tranh thì giống hệt Hà Anh khi cô bắt gặp Minh đang nhìn cô khỏa thân .
-Minh vẽ chị ư- Hà Anh thấy có chút tự hào khi vẻ đẹp của cô được một người đàn ông như Minh tán tụng
-Em tặng chị được không –minh vẽ nốt những nét cuối cùng trên bức họa
-Chị không nhận được đâu nhà có bé con hơn nữa chồng chị nữa – Hà Anh vội từ chối
-Tiếc quá vậy em treo nó ở nhà nhé .Nếu chị cho phép còn nếu không em sẽ đêm bức tranh này hủy đi –
Thưc tâm Hà Anh không nỡ bảo Minh làm thế cậu ta đã mất bao công sức đẹp thế này .Một tác phẩm nghệ thuật thực sự nhưng Hà Anh cũng không muốn ai biết về bức tranh này nếu đến tai chồng cô thì đó là một tai họa thực sự
-Minh có đảm bảo bức tranh này được giữ riêng cho bản thân Minh không –
-Được chứ chỉ tiếc là một bức tranh thôi .Không phải là thực – Chỉ trong thoáng chốc vẻ ủ rũ lại trở lại với Minh .
-Hà Anh mượn mấy ngày nhé –Hà Anh muốn đem bức tranh về nhà để treo vài hôm trong phòng ngủ .Đến khi nào chồng cô hoặc bé Minh về Hà Anh sẽ đem trả cho Minh.Chưa bao giờ Hà Anh lại thấy một bức tranh đẹp như vậy dù cô không biết gì vè hội họa nhưng cô vẫn biết là đẹp
-Được thôi nhưng em có một đề nghị nhé-
-Minh nói đi ,nếu được..thì – Hà Anh nâng bức tranh lên ngắm ở cự ly gần .Hồi nhỏ chừng 15 tuổi nghỉ hè theo lời rủ rê của mấy cô bạn thân Hà Anh theo học một lớp hôi họa sơ cấp .Cô được giáo viên hướng dẫn khen là có năng khiếu nhưng Hà Anh xem đó là một câu động viên suông và cuộc sống sau này đưa cô đi theo một hướng đi khác không liên quan gì vẽ vời cả .Bây giờ Hà Anh thấy niềm đam mê hội họa lại trỗi dậy trong cô
-Minh muốn vẽ một bức tranh nữa-Giọng nói Minh dè dặt Hà Anh gật nhẹ đàu cô vẫn chú tâm vào bức tranh
-Về Hà Anh – Minh đổi cách xưng hô gọi Hà Anh bằng tên không phải là chị như mọi lần nữa
-Cũng là tranh khỏa thân –
Hà Anh quay người lại nhìn thẳng vào Minh khi cô nghe xong câu nói
-Hà Anh không muốn làm việc đó .Chuyện hôm đó là một tai nạn thôi .Nếu là điều kiện thì Minh cứ giữ lại bức tranh-Hà Anh lên tiếng nghiêm khắc lạnh lùng
-Chỉ là đề nghị thôi nếu chị thấy không được thì Minh không nói gì nữa –Minh rối rít xin lỗi ,chừng như tiếc nuối điều gì đó cậu ta nói nốt –chỉ là một bức tranh khắc họa với góc nhìn từ phía sau thôi –
-Minh tìm thử một người mẫy chuyên nghiệp xem Hà Anh chắc sẽ có người phù hợp mà – Cô từ chối một cách khéo léo
-Mỗi một bức phải có một tâm hồn riêng được truyền từ người họa sỹ ,nếu không có cảm hứng thực sự thì chả nên gượng ép vẽ làm gì – Minh bẻ gãy chiếc bút trên tay ném xuống đất rồi bỏ lên nhà để mặc Hà Anh đứng ở một mình
Hà Anh thực sự bất ngờ đây là lần đầu tiên cô thấy Minh tỏ thái độ như thế .Có lẽ mình đã hiểu lầm lời đề nghị của Minh lúc nãy Hà Anh từ chối vì cô nghĩ là Minh có cái gì đen tối khi nói tới chuyện đó nhưng bây giờ thì không phải chỉ là cậu ấy muốn vẽ một bức tranh đẹp thôi .Nhưng đây không phải là một bức tranh bình thường nếu Minh muốn cô làm người mẫu để vẽ thì được nhưng đây là một bức tranh nuy thì lại một việc khác dù chỉ là với góc nhìn từ phía sau.
Minh nằm trên chiếc giường vắt tay lên trán suy nghĩ lung tung ,câuh biết mình giận Hà Anh là rất vô lý cực kỳ vô lý chắc chị ấy bây giờ cũng giận mình lắm .Được sinh ra trong một gia đình giàu có lại là con một nên được chiều chuộng từ bé ,những yêu cầu từ cậu quý tử dù là các yêu cầu vô lý quá quắt cũng luôn được bố mẹ ra sức đáp ứng việc này lâu ngày làm cho Minh rất hách dịch muốn làm gì phải làm bằng được.Nếu vì một lý do nào đó mà yêu cầu của bản thân không được thỏa mãn thì Minh sẽ bực bội dằn vặt bản thân và cả những người xung quanh trong một thời gian dài .Mãi về sau này khi đã sống tự lập tính xấu đó đã giảm đi nhiều nhưng cũng không phải mất đi hẳn .
Minh nhìn quanh giá vẽ cậu còn đó nhưng bức tranh thì đã không còn chiếc bút gãy vẫn còn trên đất cậu thấy nhẹ lòng Hà Anh đã mang về bức tranh cậu vẽ nghĩ là cô ấy không giận mình lắm .Minh lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Anh .Hồi đi học Minh học được một kinh nghiệm là khi bị con gái nhận không nên gọi điện trực tiếp cho người đó chỉ nên nhắn tin xin lỗi thôi .Cô ấy không thể mắng mình được cách này luôn hiệu quả.
“Chị về nhà rồi chứ “Tin nhắn Minh gửi đi
“Rồi “ Hà Anh gửi lại một mẩu tin ngắn gọn
“Em lo quá ”
“Tự lo cho mình đi .Minh còn ốm mà “.
Vậy là chị ấy vẫn quan tâm đến mình Minh thấy mừng thầm trong bụng vì điều đó
“Bức tranh của Minh đẹp lắm ‘Tin nhắn từ máy di động của Hà Anh
“Chị cứ cầm đi .Bao giờ trả Minh cũng được “
“Hẹn mai gặp lại .Minh mê vẽ lắm phải không “
Chị ấy có ẩn ý gì khi gửi cho mình tin nhắn này nhỉ hay là …..Minh thấy tim mình nhảy một nhịp thật mạnh khi thấy hình ảnh vừa xuất hiên trong đầu.Không kìm nổi niềm vui chàng trai trẻ chạy lòng vòng quanh khu vườn hò hét ầm ĩ như một người điên
-Tao nghi lắm –
Hà Anh đang tập trung vào đống sổ sách giật mình ngẩng lên ngơ ngác
-Dạo này tao thấy mày càng lúc càng lạ- Loan nhìn Hà Anh với anh nhìn dò xét đày sắc sảo
-Tao vẫn bình thường mà – Hà Anh trả lời từ lúc quan Minh cô không còn giận Loan nữa ..Hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn và lại thân thiết như xưa
-Là bạn gái với nhau chơi thân với nhau từ nhỏ có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau chứ .Tao sẽ giữ bí mật không nói với ai đâu –
-Không có gì đâu thật mà –
-Dạo này tao không thấy mày về sớm đón bé Minh-Loan giúp Hà Anh xếp lại chồng hồ sơ trên bàn khi cô hỏi chuyện
-Bé về quê với bà ngọai rồi .Nghỉ hè mà cho cu cậu thoải mái một chút .Tội nghiệp trẻ con thời nay học tập vất vả quá–
-Vậy là mày ở nhà một mình à –
-Ừm có mình tao ở nhà thôi .Hơi trống nhưng ở mãi cũng quen-
-Tao dạo này cũng ở có một mình – Loan buông bộ hồ sơ trên tay xuống bàn thở dài
-Còn ….-Hà Anh thực sự không muốn nhắc đến người tình trẻ tuổi của Loan
-Bọn tao mỗi người một con đường rồi –
-Mày nhanh mê nhanh chán nhỉ –
-Tính tao thích tự do không ưa sự ràng buộc và những gì cứ lặp đi lặp lại.Tối nay tao qua nhà mày chơi nhé –
-Tối nay ư.không được rồi ,à không sao mày đến muộn một chút khoản tầm 9 đến 10 h hôm nay tao có hẹn nên sẽ về muộn một chút –
-Có hẹn – Loan trố mắt ra nhìn Hà Anh
-Đừng hiểu lầm – Hà Anh kéo tay cô bạn –Công việc của sếp thôi mà ,có buổi chiêu đãi tao phải có mặt –
-Được rồi vậy để khi khác đi .Đến nhà nhau chơi thì phải thoái mái chứ nếu không thì chán lắm –
-Ừm vạy thì tùy mày .Khi khác nhé.