Posted in

Gái Dâm Vắng Chồng

Hà Anh trở mình ôm chiếc gối ôm to tướng vào người ..giá như đây là anh ấy .Mình sẽ nghiến ngấu như cưa bao giờ được làm việc đó .Hà Anh hòi tưởng lại lúc đoi bàn tay chòng lướt đi trên làn da mình lúc cái lưỡi anh ấy quyệt vào đầu vú của cô tuyệt nhất là khi dương vật anh đi sâu vào trong cô tới tận cùng rồi dồn dập thúc mạnh không ngừng nghỉ.

Tiếng chuông cửa làm Hà Anh giật mình .Cô đang nằm trên giường chòang ngồi dậy.Ai mà có thể đến vào lúc khuya thế này nhỉ.Loan ư không phải giờ này cô bạn này có khi đang ngủ mà dù có đến Loan cũng luôn gọi điên bảo trước .Hà Anh tự nhiên thấy lúc này giá như mình không ở nhà một mình như vậy

Cô cẩn thận khoác thêm chiếc áo khoác ra ngoài bộ đồ ngủ rồi bước xuống dưới nhà bật ngọn đèn trước cửa hướng ra phía sân gần ngay cổng
-Ai đó – Cô lên tiếng
-Em đây cho em vào nhà trú cái trời mưa quá ,có mấy đứa rượt chứm em – Giọng nói hổn hển đứt quãnh nhưng quen thuộc ,Dù gặp một lần nhưng Hà Anh nhớ rất rõ giọng nói này
-Đợi tý Minh – Hà Anh vội vã nhấc cái chốt cửa bằng sắt to tướng mở rộng cánh cửa .

Minh đúng là Minh thật .Vẫn chiếc xe máy màu tím thân và chiếc mũ bảo hiểm màu mận chín .Chỉ khác là hôm nay Minh mặc một bọ quần áo da màu đen nhánh.Anh ta trông có vẻ mệt mỏi

Hà Anh giúp Minh dựng chiếc xe máy rồi dỡ cậu ấy vào phòng khác .Vào đến nơi Minh ngồi vật xuống chiếc ghế bành thở hổn hến đến lúc này Hà Anh mới nhận ra phia sau lưng cậu ta có một vết dao chứm dài hai gang tay vết chém may là không sâu lắm nhưng máu vẫn đang rỉ ra ở đó
-Anh bị thương kìa – Hà Anh bịt mồm kêu lên thoảng thốt
-Ừm đúng rồi – Mình vươn tay ra sau chạm vào vết thương –Mày mà em tránh kịp tụi nó bám theo em để trả thù –
-Có phải tụi giật đồ làn trước không – Vốn thông minh Hà Anh biết ngay vấn đề
-Đúng đó chị em vẫn còn nhận ra thắng lái xe – Hùng hơi nhăn mặt vì đau
-Để Hà Anh đi lấy bằng .Minh đợi cho chút nhé –
-Ở đây có phòng tắm không chị em nhờ một lát –
-À có …có phòng tắm ở lấu hai tay trái phòng cuối cùng không có khóa đâu .Trong đó có xà bông và khăn đủ cả đó Minh-Hà Anh chỉ dẫn người thanh niên tận tình

Cu Minh con Hà Anh cũng là đứa nhỏ hay nghịch ngợm chuyện trầy xước tay chân là việc cơm bữa nên trong nhà có rất nhiều bông băng thuốc tháng sinh chống nhiễm trùng .Hà Anh đang loay hoay chuẩn bị thì Minh lên tiếng trong phòng tắm
-Chị Hà Anh ơi –
-Gì vậy em – Hà Anh vộ chạy tới nhưng chợt nhớ ra là cậu ta còn trong phòng tắm nên cô chỉ đứng ngoài hỏi vọng vào
-Chị cho em mượn một bộ quần áo-
-À ừ…. –Hà Anh bối rồi .Trong nhà cô có nhiều quần áo nhất .Nhưng quần áo đàn ông thì không có tất nhiên không kể của bé Minh con cô nhưng thứ đó thì câu Minh này đâu có mặc vừa được .Chồng Hà Anh vốn là người xuề xào giản dị trong cách ăn mặc nên cũng không sắm sửa nhiều.Chuyến đi công tác dài ngày này anh ấy đã mang đi hết không sót bộ nào .Hà Anh lục tung tủ quần áo của chồng mà mình lên cũng không ra bộ quần áo đàn ông nào .Cô đành phải đưa cho Minh một chiếc áo chòng tắm lớn laoij áo mà đàn ông hay phụ nữ đều mặc được kiểu của Tây mặc khi mới tắm xong .Đây thực ra là áo của cô chứ chồng Hà Anh không thích thứ này

Hà Anh đưa chiếc áo đó qua chá cửa phòng tắm mở hé.Cô cố gắng nhìn xuống chân mình chứ không ngước mắt lên
-Để chị bôi thuốc cho nào – Hà Anh len tiếng nói với Minh .Câu ta bây giờ dau khi tắm xong tỏ ra rất tự nhiên ngồi thoải mái trên chiếc ghế xô pha .
-Không cần đâu chị để em tự làm –Minh tỏ ra rất đàn ông trong cách ứng xử
-Làm thế nào được – Hà Anh che miệng cười rất duyên –Vết thương ở sau lưng .Em mọc tay ở phía đó à .Nhanh cho chị bôi thuốc kẻo nhiễm trùng bây giờ thì phiền phức lắm-
-Ừm nhưng em …- Minh loay hoay không mãi mới để trần được phần lưng cho Hà Anh bôi thuốc .Câu ta có vẻ không quen với loại áo chòang kiểu như thế này
-Chị làm khóe tay thật – Minh lên tiếng khen ngợi- Không thấy đau chút nào –
Hà Anh thấy mặt mình nóng ra lên vì câu nói của một người đàn ông xa lạ,tay cô hơi run lên một chút
-Tối nay Minh ở lại đây nhé giờ này ra đường nghuy hiểm nhất tụi kia vẫn có thể đang đi lùng Minh đây – Hà Anh nói cô thực sự là chỉ lo cho người thanh niên này chứ không có ý gì khác
-Nhưng thế có phiền gì cho chị không ạ-Minh ngó quanh căn phòng-Anh và các cháu….-
-Chồng mình đi công tác xa rồi còn cu Minhh .Xin lỗi đó là tên cu con nhà Hà Anh ,bé đi chơi ở nhà bà ngoại ở tận quê cơ.Hôm nay Hà Anh ở đây một mình.Minh cứ ở lại đừng ngại gì cả-
-Nếu như vậy càng phiền cho chị-
-Đừng gọi mình là chị cứ gọi tên cho thân mật-Hà Anh càng lúc càng thấy đây là một thanh niên có học thức đoàng hoàng thêm nữa lại đẹp trai khỏe mạnh
-Vâng nếu thế thì Minh phiền Hà Anh tối nay vậy – Bị thuyết phục bởi lời nói của cô Minh đòng ý ở lại
.Ngôi nhà của Hà Anh có một phòng riêng dành cho khách .Ở đó có đày đủ chăn nệm nên cô không cần phải chuẩn bị thêm gì nữa

Trong nhà có một người đàn ông lạ điều đó làm cho tâm trạng Hà Anh có chút xoa động đêm đó cô trằn trọc đến mất ngủ trên chiếc giường êm ái của mình .Hà Anh cảm thấy cô nằm đó để chờ đợi ,chờ đợi một cái gì mà cô cũng không thực sự hiểu rõ lắm .Có thể là tiếng bước chân khe khẽ ngoài hành hàng rồi nắm đấm cửa bị xoay ra .Đêm đó trái với mong muốn của Hà Anh không có gì xảy ra cả.Không tiếng bước chân ,không gì cả Hà Anh chờ mãi cho đến gần sáng rồi cô ngủ mất lúc nào không biết

Hôm sau khi Hà Anh thức giấc cô nhớ ngay tới vị khách hôm qua ở nhà mình .Khi xuống phòng kháh Hà Anh biết là Minh đã đi rồi .Không còn chiếc xe mô tô màu mận chín đỗ ở sân .Có một tờ giấy nhỏ được gài ở dưới chiếc cốc trên bàn trên đó ghi đúng một dòng chữ “cảm ơn chị hẹn gặp lại “

Sau buổi tối hôm đó đến cơ quan làm việc rồi về nhà trong đầu Hà Anh thỉnh thoảng lại vơ vẩn nghĩ về Minh chàng trai có khuôn mặt rất nam tính và lỗi ứng xử cực kỳ ga lăng lịch sự .Mà cũng thật là lạ anh ta đi mà chả để lại cho cô số điên thoại địa chỉ để liên lạc mà cũng không chào tạm biệt nữa
Tối đến Hà Anh sau khi gọi điện thoại vê quê hỏi thăm tình hình bé Minh ở nhà ông bà ngoại nghe cái giọng bi bô đáng yêu của cún con, Hà Anh ngồi trên giường đọc bộ tiểu thuyết diễm tình mà cô vừa mua ở tiệm sách sáng này .Lâu lắm rồi cô chưa đọc sách ,thói quen từ thời còn sinh viên do công việc rồi cuộc sống gia đình đã mai một đi bây giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi Hà Anh muốn quay trở lại niềm đâm mê của mình hồi trẻ

Hừ mấy bộ tiểu thuyết này thật là dở thua xa những gì cô đã đọc hồi sinh viên .Đúng là văn hóa đọc bây giờ xuống cấp trầm trọng rồi .Tiểu thuyết tình cảm mà viết như truyện sex trên mạng vậy mới có 20 trang dầu đã đầy rẫy cảnh nóng rồi.Gọi thứ này là tiểu thuyết cấp 3 cho rồi thật phí cả tiền .Hà Anh chán nản ném cuốn sách vào sọt rác .Cô không thích đọc để ở nhà nhỡ bé Minh đoc được thì chả hay chút nào chồng cô thì chả thích những loại tiểu thuyết như thế này vứt đi cho nó nhẹ nợ

Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên Minh nhất định giờ này gọi cửa thì chỉ có cậu ấy thôi .Hà Anh vội khoác chiếc áo khoác ra ngoài lao xuống cầu thang hướng ra phía cổng .Cô thực sự thất vọng khi ở bên ngoài là một người mặc đồng phục của nhân viên bưu điên không phải Minh nhưng có điều lạ là anh ta cầm một bó hoa rất to trên tay hơn nữa còn có một gói quà lớn
-Chào chị ,chị có bưu phẩm – Người nhân viên giao hàng nói giọng đều đều hơi cứng có lẽ anh ta mệt mỏi vì phải đi gioa hàng vào lúc khuya như vậy –Xin chị ký vào đây-
-Anh có biết là ai gửi không – Hà Anh nghĩ có thể là chồng cô anh ấy năm thì mười họa có lúc giử chút quà cho Hà Anh nhưng sao lại có hoa nữa nhỉ
-Dạ người gửi khong ghi địa chỉ-Người nhân viên giao hàng lễ phép trả lời
-Cảm ơn anh nhé – Hà Anh ký vào cuốn sổ nhận hàng .Cô định boa một ít tiền cho người nhân viên bưu điên nhưng bây giờ mới nhớ ra là mình chạy xuống nhà vội quá quên cả mang theo ví tiền nên đành chịu vậy

Mang theo vào trong nhà một bó hoa rất to .Hà Anh ngạc nhiên khi ngắm những bông hoa đó dưới ánh đèn .Là hoa hồng nhưng là hoa hồng xanh ,loại hoa này hiếm và đắt tiền lắm không phải chồng cô rồi anh ấy bị dị ứng với hoa hồng trong nhà hay bất cứ chỗ nào mà anh ấy tới mà có hoa hồng y như rằng là chồng cô sẽ bị hắt hơi xổ mũi chảy nước mắt đau đầu ,một căn bệnh hơi kỳ quặc nhưng cũng không quá phiền hà trong cuộc sống gia đình

Cắm tạm hoa ở chiếc bình to trong phòng khách Hà Anh mở hộp qùa .Một bộ đầm màu đỏ rực như lưa ,màu này rất hợp với Hà Anh cô từng có một bộ như vật nhưng chất liệu vải của bộ đầm mới này tốt hơn chiếc đầm mà cô có rát nhiều .Áp mắt mình thưởng thức sự mềm mại của lớp vải nhẹ như mây Hà Anh thở ra nhẹ nhàng tuyệt thật.Loại đầm này chỉ được bán ở các cửa hàng cao cấp hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được .hà Anh không kìm được ham muốn mặc thử ngay bây giờ .Cô trút bỏ bộ đồ ngủ chòang chiếc đầm đỏ rực vào người .Mọi kích cỡ đều vừa vặn không kê kích chút nào .Ai mà có thể biết chính xác số đo các vòng của cô đến thế nhỉ
-Ring …..ring – Hà Anh đang ngắm vuốt trước gương thì nghe thấy tiếng reo nhè nhẹ .Cô ngơ ngacsnhinf quanh rồi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong hộp quà .À trong này còn một chiecs điện thoại di động mà một gói nhỏ thắt nơ nữa .Hà Anh cầm di động lên áp vào tai lên tiếng
-A lô ,ai đó –
-Chào chị ,em Minh đây .Chị nhận được quà của em rồi chư – Giọng nói mà Hà Anh đã quá quen thuộc vang lên trong điện thoại
-Thì ra là Minh .Hà Anh nhận được rồi .Cảm ơn Minh nhé –
-Em mới phải là người cảm ơn chị .Hôm đó nếu không có chị mở cửa cho em vào trốn thì em bị tụi nó chém chết rồi .Xin lõi sáng hom đấy em có việc nên đi vội vã mà không chào chị- Minh nói giọng ấm và chân thành
-Có gì đâu nếu Minh bận thì đó là lý do chính đáng để tha thứ- Hà Anh tìm thấy sự trẻ trung hóm hỉnh của mình khi trò chuyện cùng Minh
-Bộ váy đó em chọn mãi mới được .Hy vọng chị thích-
-Ừ Hà Anh thích lắm bộ váy rất vừa nhưng làm thế nào mà Minh biết …biết về – Hà Anh ấp úng mãi không nói được
-Lại phải xin lỗi chị một lần nữa .Em chụp hình chị hôm chị đi shopping ở khu thương xá em đưa bức ảnh đó cho cô bán hàng nhờ họ chọn gúp –Minh thú thực
-Vây ư – Hà Anh thấy thích thú và hơi tò mò nữa .
-Bức hình đó nằm ngày trong chiếc di động này ,chỉ có một bức ở đó nếu chị thấy không thích có thẻ xóa đi –
Hà Anh lục trong bộ nhớ điện thoại cô thấy đúng là ở đó có một bức hình chụp cô đang sải bước đi trên vỉa hè cạnh khu thương xá ngay gần chỗ Hà Anh bị giật túi .Minh chác đang dõi theo cô điều này giải thích vì sao cậu ấy lại đến nhanh thế lúc Hà Anh bị giật đồ
-Không có gì đâu bức hình đẹp lắm-
-Vậy chị giử lại cho em để em lưu vào máy của em .Số của em cũng nằm trong chiếc di động đó-
-Anh chàng này thật khéo làm quen – Hà Anh mỉm cười khi cô gửi lại bức hình của mình cho Minh
-Chúc chị ngủ ngon- Minh nhắn tin trả lời như vậy

Nhìn vào tấm gương lớn trong nhà Hà Anh thấy minh nổi bật trong bọ đầm đó .Cô lấy chiếc di đọng mà Minh vừa tặng tự chụp cho mình một kiểu rồi cô bất cười khi nhìn mình trong ảnh ,không phải tự khen chứ trông mình như người mẫu thời trang vậy
Còn gì đây nữa nhỉ Hà Anh hòi hộp với hộp quà nhỏ sau cùng .Lúc nãy nói chuyện Minh không hề đề cập đến tứ này .Hà Anh từ từ mở hộp quà ra rồi mặt cô đỏ rực không kém gì bộ váy đang mặc trên người .Món quà cuối cùng là một kiện nội y gòm quần lót và nịt ngực phụ nứ khá cầu kỳ nỏng tang gần như trong suốt ,thứ này đẹp nhưng mặc lên người thì… sẽ ra sao nhỉ.Ngôi nhà chỉ có mình cô không có một người nào khác nên Hà Anh cũng không ngại khi mặc bộ nội y đó lên người đứng trước gương ngắm.Cũng đẹp ,mặc vào làm tôn lên rất nhiều dáng người phụ nữ một con của Hà Anh hơn nữa cũng không quá lộ thứ cần giấu vẫn được che đi chỉ là che theo một cách rất gợi mở.

Ngắm nghia mãi cho thật đã mắt Hà anh cởi bộ nội y ra cất cẩn thật trong tủ .mai mình sẽ mặc đi làm.Nằm thoải mái trên giường Hà Anh bắt đầu lấy chiếc di đọng mới ra nhắn tin trêu Minh
-Bạo ghê nhỉ dám tặng Hà Anh thứ đó-
Tin nhắn trả lời
-Chị nhận rồi đó nhé .Không được trả lại đâu –
-Tại Minh lừa Hà Anh thôi-
-Vậy mai em mời chị đi uống nước coi như bồi tội có được không –
-Mấy giờ ở đâu –
-Sau giờ làm việc buổi trưa .Em sẽ đón chị .Gặp ở chỗ nào cũng được chị cứ nhắn tin cho Minh trước 15 phút –
-Ok hẹn mai gặp lại –
Hà Anh gấp chiếc di động lại đưa lên môi hôn nhẹ
.
Hôm sau buổi sáng tại công sở thời gian trôi qua thật chậm chạp .Hà Anh cố gắng dùng mấy thứ giấy tờ văn bản để giết thời gian nhưng vẫn không ăn thua gì .Chả cần chờ cho đến khi hết giờ cô chuồn ngay ra khỏi co quan từ lúc 10 h 30 .Ngay lập tức Hà ANH gọi điện cho Minh
-Đón chị ở 25 phố,,,,,,nhé –
-Ok được rồi em cũng đang ở gần đó 15 phút nữa em sẽ có mặt –
Hà Anh đi cổng sau cơ quan đẻ không ai phát hiện ra sự vắng mặt của cô .Đến chỗ hẹn chờ không đầy 15 phút chiếc xe mô tô màu mận chín đã xuất hiện .Minh vẫn mặc bộ áo da đen như lần trước
Hà Anh vẫy tay rối rít
-Em đến hơi trễ tắc đường mà-
-Chị ghi thêm cái đó vào sổ-Hà anh leo lên phái sau xe Minh rất tự nhiên vòng tay ôm eo cậu thanh niên khá chặt
-Chị có biết quán nào ngon không .Giá cả không thành vấn đề .Em mời chị đi ăn trưa luôn .Đến giờ làm việc sẽ chở chị về .Chị thấy có được không –
-Tùy Minh thôi .Hà Anh không thạo khoản quán xá lắm – Hà Anh nói vậy vì cô không muốn đến một vài quán quen .Đến đó nhõ gặp ai thì mất công giải thích lắm
-Vậy em đưa chị đến chỗ này đồ uống ngon lại phục vụ cả fastfood nữa .Tuyệt lắm .Em lại quen chủ quán ở đó mnào ôm chặt vào em đi nhanh đấy –
-Ừ – Hà Anh siết chặt hơn vòng tay của mình khi chiếc mô tô phóng đi

Quán mà Minh đưa cô đến nằm trong một phố nhỏ kín đáo nhìn không sang trọng nhưng rất thanh nhã .Quán tuy nhỏ nhưng đông khác Minh phải mất khối thời gian mới tìm được chỗ trống để giử xe
Bên trong quán là những ngăn nhỏ ấm cúng tạo nên một thế giới riêng cho thực khách .Hà Anh để ý kỹ đến đây hâu hết là các cặp đôi nam nữ.Quan không có nhạc chỉ có tiếng trò chuyện rì rầm nho nhỏ tạo nên một khung cảnh hết sức đặc biệt
.-Chị uống gì – Mình kéo ghế mời cô rồi hỏi
-Ch chị ly sinh tố hoa quả đi – Đây là món đồ uống mà Hà Anh ưa thích .Nghe nói uống nhiều sinh tố có lợi cho da
-Để em đi lấy đồ uống ,thế còn chị ăn gì –
-À bây giờ Hà Anh chưa đối –
-Vậy để lát nữa nhé –Minh bước ra khỏi căn chòi
Hà Anh cởi áo khoác treo lên chiếc móc rồi ngồi xuống ghế chờ đợi ,lát sau Minh trở lại bưng trên tay chiếc khăy có ly sinh tố của cô và một ly cà phê
-Minh làm nghề gì thế -Hà anh bắt đầu hỏi chuyện Minh sau khi ly sinh tố cạn gần một nữa .Vì một lý do gì đó hôm nay cậu ta khá là kín tiếng
-Em là một họa sỹ – Minh cười khoe hàm răng trắng đều-Em thích tự do-
-Họa sỹ ư –Hà Anh hơi ngạc nhiên
-Đó là nghề ghi trên các thôi .Thực ra Minh không làm cho bất cứ ai cả ,em vẽ những gì mình thích –
-Minh sống cùng bố mẹ phải không –
-Không em tự lập rồi .Bố mẹ cho em một khoản tiền cực lớn đủ để sống đến già mà không cần phải lo nghĩ gì .Nhưng em không thích ngồi không mà hưởng thụ .Công việc đối với em là thú vui –
-Sống như Minh thật là thích .Hà Anh thì luôn bù đầu trong công việc.Nhiều khi tưởng mình ốm mất –Hà Anh than thở cô không nói qúa chút nào .May mà dạo này bé Minh về quê ở với bà không thì Hà Anh còn mệt nữa
-Cuộc sống mà không ai giống ai –Minh triết lý rất già dặn trái hẳn với tuổi tác cậu –À đây là địa chỉ của em nếu rảnh chị nhớ ghé qua .Nhà và kiêm luôn nơi làm việc .Đến không cần báo trước đâu ,dù có đi vắng em cũng sẽ quay về thật nhanh-Minh đưa cho cô một tấm card được in rất cầu kỳ .Hà Anh cất tấm card vào xắc sau khi liếc qua phần địa chỉ ,khu vực chỗ nhà Minh Hà Anh mới chỉ nghe nói đến chứ chưa tới bao giờ .Đó là một khu gồm các biệt thự độc lập liền kề nhau .Phải có tiền rất nhiều tiền mới mua được một căn ở đó
Sau bữa ăn trưa nhẹ Minh lại chở cô quay về cơ quan Hà Anh cố ý xuống xe cách chỗ làm việc một con phố mấy cô bạn trong cơ quan nhất là Loan là chúa hay để ý và trêu chọc họ mà bắt gặp thì chả mấy chốc cả cơ quan biết

Lần gặp gỡ này khiến Hà Anh cảm thấy vui vui áp lực công việc cũng giảm đi rất nhiều mấy thứ sổ sách giấy tờ không quá phức tạp và nhức đâu như mọi ngày nữa
-Này hôm nay tao thấy mày có cái gì là lạ – Loan tranh thủ lúc công việc vãn ngồi xuống cạnh Hà Anh nói độp một câu làm cô giật thót mình
-Có gì lạ đâu –
-Không mới là lạ .Vui hơn ,trẻ ra kể thêm nữa là người cứ bừng bừng sức sống lên dây này-
–Có thể hôm qua tao ngủ ngon-
-Hoặc có thẻ là mày có bồ – Loan nói rồi nhìn chằm chằm vào Hà Anh-Nói thật đi tao che giấu giúp cho-
-Làm gì có mày cứ nói linh tinh –Hà Anh vội vã chối đây đấy rồi ngày lập tức mượn cớ tìm bộ tài liệu cô đứng dậy lảng ra chỗ khác ngay

Giống như lần trước sau buổi ăn trưa đó Minh lại lặn mất tăm.Không một cú điện thoại hay tin nhắn cậu ta lại mất hút .Đôi làn Hà Anh cũng định gọi điện để nói chuyện nhưng thấy mình chủ động như vậy kỳ quá nên thôi
Một tuần rồi hai tuần Hà Anh một phần vì sốt ruột phần vì thấy mình bị coi thường cô chủ động gọi cho Minh .Chuông reo mãi mà không có ai nhấc máy.linh cảm phụ nữ cho cô biết có cái gì đó không bình thường
Chiều hôm đó sau khi tan sở Hà Anh không về thẳng nhà cô lôi tấm card mà Minh đưa cho lần trước ra đọc lại địa chỉ rồi bắt đầu lái xe tới đó

Nhà Minh ở gần trung tâm thành phố Hà Anh đi giữa lúc tan tầm tắc đường liên tục mà chỉ mất có nửa tiếng .Đúng là khu dành cho người giàu có khác vừa bước chân vào con phố là mọi tiếng động ồn ào ngoài kia gần như mất hết ,mọi thứ thật yên tĩnh .Số nhà ở phố này được đánh linh tinh chả theo một thứ tự gì cả Hà Anh nghe nói số nhà ơ những chỗ thế này phải được đánh sao cho phù hợp với phong thủy của ngôi nhà thật là rắc rói .Cô xuống xe dắt bộ đi dọc con phố để tìm ngôi nhà của Minh
Đây rồi nhà số….đúng địa chỉ ghi trên tấm card ngôi nhà cao vượt lên so với những ngôi nhà khác ở kề bên có khi cao nhất phố được bao quanh bởi một khu vườn rộng
Hà Anh bấm chuông lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân rồi cánh cửa sắt chậm chạp từ từ hé ra.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *