Chương 7
Khi đã vượt qua lần đầu đầy ngại ngùng âu lo, những cơn mưa mùa hạ sau đó nối tiếp nhau trút xuống cánh đồng khô hạn khiến cây cỏ tốt tươi mơn mởn. Được no đủ mỗi chiều sau giờ tan tầm nên nhan sắc Thiên Trang càng say đắm hút hồn, đám cỏ trên chiếc gò trắng phau như được thoa thêm dầu bóng trông càng mướt rượt sung mãn. Trang đã thoát khỏi cảm giác lén lút vụn trộm để có thể thản nhiên lao vào Tùng như anh lẽ sống của đời nàng. Lịch làm việc của Trang và Tùng đã nối dài đến 10 giờ đêm. Sau giờ làm ở công ty là bữa ăn chiều vội vã, không còn cà phê hay xem phim mất thì giờ mà đưa nhau vào thẳng khách sạn. Trong giờ hành chánh, Trang vẫn e ấp thẹn thùng như người con gái đức hạnh của ngày nào, nhưng sau khung giờ đó khi thân thể đã trần truồng thì vỏ bọc đoan chính cũng bị lột bỏ hóa thành thần dâm nương tử. Trang dạn dĩ và cuồng nhiệt dành hết phần chủ động nên Tùng chỉ việc nằm im hưởng thụ. Chống tay ngồi trên bụng Tùng nhấp xuống, cánh bướm xinh tươi đóng mở theo vũ điệu thần tiên rả rích tiết ra tinh chất tình yêu thoa bóng cây gậy thịt. Từ sau ngày đầu được Tùng khai thông bế tắc, hầu như ngày nào đôi trai gái cũng bên nhau miệt mài sáng tạo đến rã rời thân xác.
Hôm nay Tùng mang theo một món đồ bí mật, trong lúc cả hai trở đầu ngậm mút cho nhau thì Tùng nhè nhẹ đẩy cái vật bí mật ấy vào cái lỗ nhem nhuốc dịch nhầy. Trang đang nằm úp trên Tùng ngậm chặt đoạn gân trong miệng nhưng phải nhả ra ngửa cổ rít lên trong sung sướng lẫn kinh ngạc, nàng không hiểu vật gì đang xâm nhập cơ thể qua đường âm đạo, chỉ biết nó vừa cứng vừa mềm, vừa trơn vừa nhám, kích thước không biết bao lớn nhưng khiến âm cung phải căng giãn hết cỡ.
Ui da… anh làm gì em vậy?
Trang lật nhào nằm ngửa ra nệm nhổm đầu nhìn vào khu háng. Ọc ọc ọc… tay Tùng không ngớt thọc dương vật giả liên hồi vào cửa mình khiến những nhớp nhúa tuông trào như thác lũ.
Á… anh làm gì vậy? Chết em anh ơi…
Sướng không?
Tùng đẩy dương vật vào miệng cho Trang bú nhưng nàng chưa kịp ngậm môi đã phải nhả ra để giải thoát cho tiếng thét gào sung sướng.
Em sướng quá… sướng chỗ đó quá…
Sướng chỗ nào?
Sướng bướm em lắm chồng ơi…
Nói lại… sướng cái gì?
Sướng bướm… sướng bướm… Anh là đồ quỷ quái…
Quỷ quái hả?
Tùng bật dậy thụt lia lịa vào cửa mình, cặp môi mọng nước điên cuồng đóng mở theo tần số cánh tay. Trang co giật rú lên tràn trề dâm khí, nàng đạp chân trồi người trốn chạy nhưng làm sao thoát khỏi bàn tay ma quỷ cầm cây hàng giả đuổi theo đâm thốn tận tử cung.
Á… sâu quá chết em…
Sướng không?
Em sướng… em sướng chịu không nổi nữa, thả em ra…
Sướng gì? Nói anh mới tha… Sướng gì?
Sướng b… bướm… Á… – Trang co rúm giãy giụa.
Nói lại…
Sướng lồn… Đồ mất nết… Sướng lồn lắm rồi…
Vậy mới ngoan. Lần sau còn lì không nghe lời là anh hành hạ cho em nát như cám luôn, nghe chưa?
Dạ… vợ xin lỗi… Rút ra đi mà…
Tùng rút đồ chơi ném qua một bên, cái lỗ bầy nhầy trào ra một dòng khí trắng. Tùng phủ lên người Trang khóa môi, hai chiếc lưỡi như mắc phải lời nguyền quyện lấy nhau tha thiết. Tay chân không còn nghe theo điều khiển của não bộ, cứ hối hả điên cuồng quấn chặt người đàn ông nằm đè bên trên.
Vợ có thích không?
Thích quá anh ơi… Vừa được ngậm trong miệng, vừa được đẩy sâu vào bư…m… lồn.
Hi hi… ngoan rồi đó, dạy miết mà không nghe. Lúc làm tình phải gọi là lồn và cặc, biết chưa vợ hư?
Anh kỳ quá hà. Sao lại thích nói tục như vậy?
Nhưng có phải dùng những từ đó thấy kích thích hơn không?
Ừ thì… – Trang bẽn lẽn thừa nhận – đúng là rất kích thích. Nhưng mà… anh đang cười người ta kìa, anh đang nghĩ em hư hỏng phải không?
Đâu có, trái lại anh càng thấy em quá đỗi đáng yêu.
Anh học đâu ra cái trò xài đồ giả này vậy? Muốn chết luôn hà!
Hai cái lỗ được lấp đầy một lúc, sướng nhất còn gì!
Dạ… không ngờ thích lắm anh!
Nếu không phải là đồ giả mà là đồ thật sẽ còn phê hơn nữa.
Nói gì vậy? – Trang đẩy Tùng qua một bên ngồi bật dậy nhấn ngón tay vào trán người yêu – Anh đừng có nói là đang nghĩ tới trò bệnh hoạn đó nha?
Sao gọi là bệnh hoạn?
Thì anh mới nói, nếu dương vật giả mà thành đồ thật, không phải có thêm một người nữa hay sao?
Hì hì… đúng là vậy. Anh cứ tự hỏi nếu có thêm một anh chàng khỏe mạnh cùng hành hạ, không biết trông vợ yêu của anh sẽ thế nào nhỉ?
Tào lao vừa thôi – Hai má Trang đỏ gay – chưa thấy ai như anh đem người yêu dâng cho kẻ khác hưởng thụ.
Sao em không nghĩ ngược lại, là anh muốn dâng kẻ khác cho người yêu của mình hưởng thụ?
Trang trố mắt nhìn Tùng ú ớ, cách tiếp cận vấn đề của anh luôn mới mẻ khiến Trang nhiều lần không thể phản biện, nàng quay mặt chỗ khác chết lịm trước một ý tưởng quá đỗi dị thường.
Sao im lặng vậy cưng?
Anh… anh kỳ cục quá, em không tranh luận với anh nữa! Có nói sao em cũng không chịu.
Thời gian bên nhau đủ cho anh nhận ra nhu cầu trong em lớn hơn chúng ta lầm tưởng. Em là cô gái rất mạnh về khoảng giường chiếu – Mặt Trang lại đỏ gay nửa vì ngượng nửa vì bị Tùng gãi đúng chỗ ngứa – Đừng mắc cỡ vì từ lâu hai chúng ta đã là một thể thống nhất. Anh hỏi cái này nhé, em hãy trả lời thật lòng.
Hỏi gì?
Trời sinh đàn ông không thể làm tình liên tục như phụ nữ. Có phải mỗi khi anh cần thời gian hồi phục cho lần tiếp theo thì lúc đó cơ thể em vẫn rạo rực đòi hỏi?
Trang mím môi lặng thinh cũng đồng nghĩa với thừa nhận. Đúng thế, dù Tùng luôn xối xả vào tử cung đưa Trang lên đỉnh cao lạc thú nhưng khi cái vòi truyền giống rút khỏi đường ống co thắt thì sự trống trãi lại khiến nàng khát khao muốn tiếp tục được lấp đầy. Đã nhiều lần Trang tự hỏi vì sao cứ xuất tinh xong thì đàn ông phải teo nhỏ? Sao không giữ nguyên độ cứng để có thể ngâm suốt trong âm đạo như thế chẳng phải tốt hơn hay sao? Tùng đưa tay ve vuốt đùi non lần mò đến chỗ da thịt nhớp nhúa dâm khí, nơi cất giữ bộ phận đáng giá ngàn vàng lúc nào cũng dạt dào chất ngọt tình yêu.
Lúc nào em cũng ướt mèm, anh thích lắm.
Vì em yêu anh nên cơ thể luôn đòi hỏi được lồng ghép vào anh. Mình đừng nói chuyện này nữa nha anh. Em chỉ muốn thân xác này thuộc về một mình anh thôi.
Cảm ơn cục cưng! Vì yêu mà em hiến dâng không toang tính. Anh cũng vậy thôi, vì quá yêu em nên anh luôn muốn em được thỏa mãn trọn vẹn. Hãy nghiêm túc nghiền ngẫm lời đề nghị của anh nhé.
Anh không ghen à?
Tình yêu là hy sinh, là gắn liền với hạnh phúc của người mình yêu. Nếu có thể khiến em tràn trề hạnh phúc và thỏa mãn nhu cầu thì tại sao anh phải ghen? Chúng ta là con người của thời đại mới năng động và hiện đại, đừng để lối tư duy cũ rích đeo bám điều khiển cuộc đời mình.
Một lần nữa cách lập luận của Tùng khiến Trang không tìm được phương hóa giải. Nhưng Tùng nói đúng, tại sao ta cứ khư khư bám víu trên lối mòn do thế hệ trước vạch ra mà không tự đi trên con đường của chính mình? Cũng vì lối tư duy cũ kỹ mà Trang đã gật đầu lên xe hoa khi lòng vẫn phẳng lặng không chút xao động trước người chồng không do trái tim lựa chọn. Con gái nên lấy người yêu mình để được hạnh phúc, cuộc sống hôn nhân hiện tại là hạnh phúc đó sao? Trang khẳng định là không. Dù Thành là hình mẫu người đàn ông của gia đình, rất yêu và cưng chiều không dám làm cho nàng buồn nhưng đời sống nội tâm đâu chỉ có thế. Đôi lúc anh ấy phải biết la mắng kiềm cặp, phải biết dẫn dắt định hướng và trên hết phải cuồng nhiệt khi lên giường. Thành có thể là người nhân hậu, một kỹ sáng chói với tài năng hơn người nhưng Trang chắc rằng anh ấy không thể là người chồng đủ tốt như nàng mong mỏi.
Mình về khuya nhiều ngày liền không biết anh hai có nghi ngờ không? Dạo này ảnh đối với em thế nào?
Haizz… – Trang thở dài – Không đi trực thì thôi, cứ có mặt ở nhà là ngày nào cũng hạch sách tra hỏi. Ảnh gò bó em chứ không thoải mái như anh. Em muốn chia tay để hai đứa mình tự do đến với nhau. Tìm gấp cho em một chỗ ở để em dọn đi.
Sao phải gấp vậy? Phải suy nghĩ thật thấu đáo chứ em?
Em nghĩ kỹ rồi, anh thuê cho em một ngôi nhà biệt lập để hai đứa không phải lén lút đi khách sạn nữa. Em muốn thật sự là của anh, được ở bên anh mỗi ngày.
Làm như vậy… tội nghiệp anh hai quá!
Gì nữa đây? – Trang giận dỗi – chiếm được thân xác này rồi bây giờ chán chê không muốn tiếp tục chứ gì?
Coi em kìa, anh có nói gì đâu! – Tùng hốt hoảng ôm chầm lấy Trang dỗ dành, cái tính hay giận lẫy lâu lắm rồi mới thấy tái phát – Anh chỉ nói bâng quơ thôi mà.
Anh không phải cắn rứt vì chiếm đoạt chị dâu, bản thân em cũng đồng lõa kia mà. Em và anh Thành không hòa hợp, cố níu kéo chỉ làm khổ nhau mà thôi. Chi bằng nên chia tay để anh ấy sớm tìm cho mình người khác hợp hơn em.
Em nói cũng đúng.
Thêm một ngày nữa Trang về nhà trễ một cách đáng ngờ. Nhìn cái cách mà Trang giấu giếm nhắn tin đủ biết vợ đang có bí mật không muốn chia sẻ. Đợi Trang ôm đồ đi vào nhà tắm, Thành cầm điện thoại của vợ cố hình dung lại vị trí bấm những con số để mở khóa. Lại hai lần nhập sai passcode, Thành đánh liều bấm thêm một lần nữa… ơn trời… màn hình chuyển động đưa đến trang nhắn tin. Thành vuốt ào ào đọc thực nhanh những nội dung từ cũ đến mới nhất, anh tái tê chết lịm cả thân người khi bằng chứng ngoại tình rành rành không thể hiểu khác đi được. Khóa màn hình đặt lại chỗ cũ, Thành ngờ ngợ nhập số máy của tin nhắn có dòng tên lưu “Kẻ đáng ghét” vào điện thoại mình, chàng kỹ sư tội nghiệp ngã quỵ khi trên máy anh lưu tên Thanh Tùng, đứa em trai mà anh hết mực yêu thương lẫn thần tượng.
Dù cố dằn cơn xúc động nhưng nước mắt cứ tuông rơi, chưa bao giờ lòng Thành đau đớn như lúc này. Nỗi đau nhân đôi khi vừa bị phụ tình vừa gánh thêm nhát đâm chí tử từ em ruột. Tùng ơi sao em có thể làm như vậy? Anh hai làm sao có thể sống tiếp quãng đời còn lại, rồi tình cảm gia đình sẽ đi về đâu? Thành chống cùi chỏ lên đùi ngồi ở mép giường đỡ cái đầu nặng như đeo đá. Trang từ nhà tắm bước ra trong bộ đồ sa tanh dài tay bóng loáng, nhìn Thành với bộ dạng khác lạ khiến kẻ vụn trộm linh cảm có chuyện không hay. Như một phản xạ tự nhiên, Trang kiểm tra điện thoại và không phát hiện gì khác ngoài màn hình hơi ấm lên như lần trước. Một không khí nặng nề bao phủ căn phòng uyên ương. Trang rón rén đặt lưng xuống giường nhắm mắt cố tìm cách nào đó để khơi dậy một cuộc trao đổi mà sớm muộn gì cũng phải đến.
Em… có chuyện muốn nói.
Đừng nói gì hết.
Có phải… anh biết rồi phải không?
Trang chống tay ngồi dậy, hai đùi co lại xếp xuôi về một phía đau đáu nhìn vào chiếc lưng to bản. Dù Thành vẫn ngu ngơ, nghi ngờ hay biết rõ sự phản bội thì hôm nay Trang sẽ nói tất cả. Nàng không muốn kéo dài cảnh đồng sàn dị mộng, hay đúng hơn là đang nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép để bay đến chân trời mộng mơ cùng tình nhân.
Đau đớn quá – Thành gục xuống khóc tức tưởi như đứa trẻ.
Em xin lỗi, đáng lẽ từ lâu nên nói với anh về cảm giác của mình nhưng em không tìm được một cơ hội nào vì anh cứ mãi vắng nhà.
Là lỗi anh… một thằng chồng cù lần tệ hại, một con cóc xấu xí không biết thân phận đòi cưỡi trên lưng thiên nga. Người xin lỗi phải là anh.
Không cần tôn vinh em và tự hạ thấp mình như vậy. Chỉ vì chúng ta không hòa hợp. Anh đừng tiếc nuối mà hãy tìm người con gái khác hợp với mình. Ngày mai… – Trang dừng lại lưỡng lự nhưng cuối cùng đành nói thật lòng mình – ngày mai em sẽ dọn đi…
Bẽ bàng đến thế sao Trang? Thậm chí anh còn không có lấy một cơ hội để nhận ra lỗi lầm hay được em bày tỏ tâm sự. Sao có thể đối xử với anh lạnh nhạt đến vậy? – Thành quay mặt nhìn Trang trong nước mắt lưng tròng khiến nàng ái ngại lẫn tránh – Nói cho anh biết anh sai ở chỗ nào?
Em đã nói rồi, anh không có lỗi, chỉ tại chúng ta không hợp nhau.
Trang ơi em đừng đi – Cầm bàn tay mềm mại của người vợ chung chăn gối mà nghe xa xăm lạ lẫm – Cho anh một cơ hội được không?
Cơ hội của anh là thoát khỏi cuộc hôn nhân không có hạnh phúc để đến với người khác. Đừng níu kéo làm gì anh à! – Trang rụt tay lại – Em chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi.
Trang nằm xuống quay mặt vào trong, chiếc điện thoại kế bên bật sáng màn hình báo tin nhắn của “Kẻ đáng ghét”. Trong tình huống này Trang không muốn đọc nhưng đã đoán biết nội dung. Suốt đêm cả hai liên tục trở mình thức trắng. Trang háo hức đợi trời sáng để bước vào một ngày mới trong niềm vui thoát ly. Đối nghịch với cảm giác hạnh phúc, người đàn ông nằm bên cạnh lại mong cho thời gian dài hơn để được lưu luyến thêm chút giây phút ngắn ngủi bên người mà anh được phép xem là vợ chỉ trong nửa năm chóng vánh.
Ánh bình linh le lói qua màn cửa sổ, Trang ngồi dậy thu vén quần áo và vật dụng vào hai chiếc vali. Nàng vào nhà tắm thay bỏ đồ ngủ để mặc lên người chiếc đầm xòe trẻ trung khêu gợi, khi trở ra thì vali đã được Thành mang xuống phòng khách. Thành cũng ngạc nhiên với chính mình, khi làm chuyện này anh mới nhận ra mình tệ hại đến mức nào vì chưa từng ga lăng ân cần với vợ. Giờ hối tiếc nhận ra thì trái tim người ấy đã rời xa vạn dặm. Vươn đôi tay chai sạn bắt lấy hạnh phúc vỡ tan, khi mở ra chỉ còn sót lại chút hương tàn xơ xác. Thành thẩn thờ nhìn chiếc taxi đậu trước cổng, chốc lát nữa đây khối sắt ấy sẽ mang người con gái xinh đẹp rời xa ngôi nhà này, mãi mãi không còn nữa những ngày tháng chung đôi trên chiếc giường tân hôn còn thơm mùi vải mới.
Trang nhìn lại lần nữa căn phòng từng chung đôi bên người chồng chân chất, tạm biệt nhé chiếc giường chỉ mới đôi lần rung nhẹ trong xung nhịp ái ân, mong rằng mai đây sẽ có người con gái khác điền vào chỗ trống mà Trang đã bỏ lại. Nhẹ nhàng khép cửa phòng thả từng bước chân xuống cầu thang, Trang thoáng chạnh lòng khi bắt gặp ánh mắt Thành mang bao nỗi u sầu da diết. Nắm lấy bàn tay phong trần nhìn sâu vào mắt Thành nàng khẽ nói.
Em đi nhé! Hãy quên em để có thể đến với hạnh phúc mới.
Trang kéo vali bước đi, Thành đuổi theo ôm nàng từ phía sau khóc nấc thành tiếng. Trang nhắm nghiền hai mắt, hàng mi cong khẽ long lanh giọt nước mắt thương cảm.
Vợ ơi anh yêu em. Anh sẽ rất nhớ em!
Hãy quên em đi, xin anh đó!
Dù biết lựa chọn này không thực sự đúng đắn nhưng anh vẫn cầu chúc em hạnh phúc. Mai kia lỡ có vấp ngã trên đường đời, hãy nhớ ngôi nhà này vẫn mong ngóng chờ ngày em quay lại.
Trang cầm tay Thành không phải để giữ cho vòng tay siết chặt mà nhẹ nhàng gở bỏ rào cản cuối cùng, rời xa cái ôm trong vòng tay dần buông lơi, Trang đã nhẫn tâm đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi. Tài xế đón vali đặt vào cốp xe, Trang ngồi vào băng sau nhìn Thành một lần nữa. Giá như gương mặt ấy, ánh mắt ấy chất chứa sự căm phẫn thì thời khắc ra đi sẽ khiến Trang không vướng bận chút bi ai. Xe lăn bánh rời đi, Trang nhìn lại phía sau cho đến khi taxi khuất qua một ngã rẽ. Lúc này nàng mới quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nơi chân trời mông mơ đưa nàng đến đỉnh cao lạc thú hồng trần bỏ mặc phía sau tiếng thét gào trong miền nhớ thương vô bờ bến.
Thành đuổi theo một đoạn đường rồi ngã quỵ nhận ra từ nay sẽ mãi mất nhau trong đời. Nàng dứt áo ra đi không chút luyến lưu tiếc nuối. Giá như chưa từng có cuộc hôn nhân này, giá như Thành cứ khước từ mai mối như anh đã từng như thế thì có lẽ nỗi đau đã không có cơ hội khoét vào trái tim một một vết thương sâu ngút ngàn. Đau đớn quá Trang ơi, nhục nhã quá Tùng ơi, sao hai người có thể lén lút làm ra điều tác tệ như thế?
Thành lảo đảo bước thấp bước cao trở về phòng ngủ, mùi hương nồng nàn say đắm của người vợ đẹp tựa thiên thần như còn vương vấn đâu đây. Phải tìm một thứ gì đó thuộc về nàng, Thành điên cuồng mở từng ngăn tủ mong tìm thấy chút kỷ vật còn sót lại… nhưng khốn khổ thay không còn gì nữa cả. Hình chụp, kẹp tóc, hoa tai và thậm chí cả bút tích cũng được nàng mang theo. Tàn nhẫn quá, tuyệt tình quá… Thành đến gần cửa sổ mở bung hai cánh nhìn xuống chỗ chiếc taxi vừa đậu, ký ức mơ màng vẽ nên nhân ảnh lã lướt của chiếc đầm xòe ung dung ngồi vào băng ghế sau. Vợ ơi anh nhớ em vô cùng, anh phải làm sao để kéo em về lại bên anh? Phải làm sao đây? Thành quay vào nhìn chiếc giường kỷ niệm rồi ngã nhào úp mặt xuống gối khóc rống như gã điên. Có lẽ kỷ vật duy nhất liên quan đến Thiên Trang chỉ còn lại chiếc gối thêu hình đôi long phụng. Thành ôm siết chiếc gối vô tri nghe cõi lòng tan nát. Ngửa mặt nhìn lên trần nhà trong đôi hàng nước mắt lưng tròng, Thành tự hỏi mình phải làm sao đối mặt với những ngày tháng cô đơn sắp tới. Văng vẳng tiếng nhạc từ quán cà phê đối diện vọng vào cửa sổ bài hát “Sẽ như ánh mặt trời” của K-ICM…
Tìm về lại ngày xưa ấy với những tàn úa
Nơi bước qua sẽ thay mùa
Còn lại gì vùng trời đầy bình yên hôm nay đã phai
Tô thêm những vết thương vẫn miệt mài
Cố xóa kí ức khi em đã ra đi
Chỉ thấy nước mắt hóa tan cùng màn sương đêm
Lòng quá yếu đuối phải chăng muốn quên nhưng thay vì
Giam mình trong suy tư ngày đong đếm
Nỗi nhớ da diết này cứ hoài một mình anh vấn vương
Ôm bóng hình ngỡ ngàng một mình anh nhớ thương
Hoàng hôn buông xuống lòng thắt lại ngày dài sao tối tăm
Chìm trong nhung nhớ những tháng năm xa xăm…
Từng lời bài hát như nhát dao chí mạng xuyên thấu trái tim vốn đã bầm tím những vết thương, Thành ước mình có thể chết đi để thoát khỏi nỗi đau quá lớn. Ai đó đã sáng tác bài hát quái ác kia để bây giờ người đời dùng nó chế giễu một thằng đàn ông bạc nhược.
Thành ôm lấy cơn tê buốt thu mình vào góc tối của căn phòng, nơi ánh sáng của một ngày bi thương còn chưa vươn tới. Vợ ơi anh nhớ em! Tiếng thét gào trong miền ký ức một lần nữa xâu xé tâm trí Thành, đoạn điệp khúc của bản tình ca khóc cho cuộc tình ngắn ngủi lại văng vẳng vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Cố xóa kí ức khi em đã ra đi
Chỉ thấy nước mắt hóa tan cùng màn sương đêm
Lòng quá yếu đuối phải chăng muốn quên nhưng thay vì
Giam mình trong suy tư ngày đong đếm
Nỗi nhớ da diết này cứ hoài một mình anh vấn vương
Ôm bóng hình ngỡ ngàng một mình anh nhớ thương
Hoàng hôn buông xuống lòng thắt lại ngày dài sao tối tăm
Chìm trong nhung nhớ những tháng năm xa xăm…