Chương 2
Có lẽ đó vẫn chưa phải là kỷ niệm đáng nhớ nhất với Trang. Mới tháng trước, vợ chồng Trang và hai đứa em cùng về Bến Tre ăn giỗ. Khi đi cùng xe mới thấy Tùng là tay lái đáng tin cậy. Những động tác đánh lái, nhả ga, vượt mặt… đều khiến Trang mê mẩn. Mọi thao tác của Tùng thật gọn gàng chuyên nghiệp như nghệ sĩ dương cầm đang thả hồn vào bản nhạc. Nàng từng đi xe của công ty trong những chuyến công tác tỉnh, gã tài xế lái xe rất lờ đờ, lại có lúc nhấp thắng bất ngờ khiến Trang nhiều lần chúi mũi. Nếu so với Tùng, gã ấy còn chưa đáng làm học trò.
Từ Sài Gòn về Bến Tre không phải là hành trình quá dài, chỉ mất hai giờ là đến nơi. Một lần nữa Tùng đã để lại dấu ấn trong Trang. Anh nhanh nhảu mở cửa đỡ tay Trang bước ra từ băng ghế sau trong khi đức ông chồng của mình lại chẳng ý tứ chuyện này, vừa ra khỏi xe đã đi vội vào nhà, cũng không biết ga lăng xách đồ đạc cho vợ. Nghĩ mà thương cho Tùng, tay xách nách mang, lỉnh kỉnh quà cáp, cứ như anh là con rể chứ không phải anh hai của mình. Hành động của người em chồng tuy rất đời thường nhưng lại khiến Trang xúc động vô cùng. Đối với những cô gái làm việc trong môi trường giao tiếp hiện đại thì một cử chỉ dẫu bình dị nhưng khi đặt vào đúng hoàn cảnh sẽ hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Đó không chỉ là quan tâm trân trọng mà còn thể hiện lối sống văn minh.
Họ hàng tụ họp về khá đông, những người không dự đám cưới hôm ấy đều nóng lòng muốn xem mắt chàng rể mà cha mẹ Trang hết lời ca ngợi. Do Thành mồ côi và cũng là trưởng nam, như vậy xem như đủ tư cách đại diện gia đình nhà trai để ngồi chung bàn với những bậc cao niên. Tiếc là Thành không uống được rượu mà chỉ nhấp môi cho qua. Nhưng không sao, mọi người đều biết nên không ai ép anh phải uống, trái lại họ còn khen tặng đủ điều, đúng là chàng rể hiếm thấy.
Nghe ông bà nhạc của bây nói bây không biết nhậu, nhưng mà thằng em lại thuộc hàng thượng thừa, gọi nó qua tao biểu – Một ông cụ râu tóc bạc phơ lên giọng.
Trang từ nhà sau đi lên đúng lúc nghe ông cụ phán khiến nàng lo ngại. Sau vài giây đắn đo, Trang len người qua mấy hàng ghế đến chỗ bàn của Tùng ngoài khoảng sân lớn ghé tai nói nhỏ.
Ba mẹ gọi ông cụ đó là bác mười, ổng uống không nhiều nhưng khó tính lắm, hay bắt lỗi con cháu. Qua gặp ổng nhớ chào hỏi đon đả, uống một ly thôi rồi mau tìm cách lánh mặt. Chớ có rầy rà thế nào cũng có chuyện, nhớ chưa!
Tùng nhìn Trang mỉm cười dùng ánh mắt thay lời cảm ơn sâu sắc. Thay vì nàng phải nói những lời này với Thành để anh có thể hiểu thêm về họ hàng bên vợ thì Trang lại diễn giải với em chồng, cứ như đó là người yêu của nàng lần đầu về ra mắt sợ bị người lớn chê trách. Thành nhón người nhìn qua bàn của Tùng vẫy tay, Tùng đưa mắt nhìn Trang như hỏi ý rồi đứng dậy đi vào nhà trong, nơi có chiếc bàn vuông đặt giữa phòng khách.
Dạ con chào các bậc trưởng bối. Con là Tùng, em của anh Thành.
Ừ, đẹp trai phong độ quá hén – Tùng nhìn Trang cười cười, mặt nàng chợt đỏ ửng – Năm nay bây nhiêu tuổi rồi? – Dân miền Tây dùng tiếng “bây” để gọi những người nhỏ tuổi.
Dạ còn vài tháng nữa là con được 27 ạ.
Bây làm nghề ngỗng gì trên Sài Gòn?
Dạ con làm thuê cho một công ty thôi ạ, chẳng có gì to tác đâu ông mười!
Những người ngồi quanh chiếc bàn vuông đều trố mắt ngạc nhiên, tại sao thẳng nhỏ này lại biết ông mười, chỉ mới gặp lần đầu thôi mà?
Ha ha… – Ông cụ vuốt râu cười đắc ý – Thằng này khá, biết tao là ông mười nữa hả?
Tùng lại ghé mắt nhìn Trang bí mật đưa ngón tay cái lên. Nàng bẽn lẽn mỉm cười, tiếp tục đứng từ xa theo dõi cuộc trò chuyện.
Thế bây có vợ con gì chưa?
Dạ… – Tùng gãi đầu gãi tai – vẫn chưa ông à. Chắc tại con vô duyên quá nên vẫn còn ế.
Ha ha… bây mà vô duyên cái nỗi gì. Cái miệng thằng này là con gái chết mê chết mệt lắm nè, tao nhìn qua là biết ngay con à – Ông cụ nhìn đám đông rồi cùng cười sản khoái – Nếu chưa có mối nào thì để tao giới thiệu đứa cháu gái cho. Nó đẹp lắm, giỏi nữa, có chịu không?
Tùng lại tinh nghịch liếc nhìn Trang. Nàng bối rối quay mặt lảng tránh ra vẻ như không nghe thấy gì cả nhưng thực chất là đang hóng tai không bỏ sót một lời nào.
Dạ chịu gấp. Nghe ông mười nói mà con sướng rơn cả người.
Nhưng mà không dễ ăn à nghe. Bây phải uống một vòng trong bàn này. Có làm được không?
Dạ được chứ ạ. Ông mười đã dạy thì con không dám không nghe – Tùng đón chai rượu và hai cái ly nhỏ từ Thành, mắt không hề liếc qua nhưng thừa biết Trang đang giám sát từng cử chỉ của mình – Dạ uống sao hả ông mười?
Bây rót rượu rồi đi mời từng người trong bàn, thằng anh của bây thì dở ẹc, bỏ nó qua một bên đi.
Tùng rót đầy mời ông mười rồi hai tay cầm ly của mình cung kính chạm vào ly ông. Ông cụ gật gù ngửa cổ uống một hơi. Đứng từ xa, Trang nhìn Tùng đăm đăm. Tùng tiếp tục rót đầy mời người bên cạnh rồi lại chạm ly với họ. Tùng bắt đầu thấy Trang mím môi liếc ngang liếc xéo… cứ thế anh xoay tua cả bàn cũng có đến mười người, vị chi anh đã uống một lèo mười ly rượu đế. Trang ném trái táo đang gọt dở lên bàn ngúng nguẩy bỏ xuống nhà sau, bên tai vẫn còn nghe tiếng cười nói hả hê của bàn tiệc. Ông mười nhắc đi nhắc lại chuyện mai mối còn Tùng thì hồ hởi đón nhận liên tục nói lời cảm ơn. Làm như ế lắm hay sao mà nghe con gái nhà người ta là tươm tướp. Phải rồi, nhậu nhẹt kiểu đó thì ma nó mới ưng, thấy phát ghét. Nỗi bực dọc của Trang hiện cả lên nét mặt. Vừa xuống nhà sau, Bích đang phụ gọt trái cây liền hỏi.
Ủa chị hai, sao mặt chị đỏ gay vậy?
Ơ… không có gì… Chắc tại trời nóng quá.
Vẫn là âm thanh bát nháo từ bàn nhậu vọng vào tai. Tiếng mời chào nài ép, tiếng chạm ly lách tách cứ nối tiếp nhau. Không biết đã uống mấy vòng rồi nữa. Uống cho cố vô đi rồi nằm lăn quay ra đó. Trang cố giữ bình tĩnh để có thể trở lên nhà trên đứng ở ngạch cửa gọi Tùng.
Tùng ơi, xuống nhà sau chị nhờ một tí.
Dạ con xin phép – Tùng cúi chào mọi người rồi nối gót theo Trang.
Xong rồi lên đây ngồi với tao nghe thằng kia – Ông mười nói với theo.
Dạ… con lên liền.
Trang đi một mạch ra sau vườn, Tùng ngơ ngác đi theo mà chẳng hiểu gì. Trang đột ngột đứng lại quay ngoắt nhìn Tùng bằng ánh mắt sắc lẽm.
Đã dặn là uống ít thôi. Thèm rượu lắm hả? Về Sài Gòn tui mua cho uống.
Thèm gì đâu. Chỉ tại ông mười bắt uống biết làm sao!
Chứ không phải nghe ổng hứa gã cháu gái nên ra sức thể hiện…
Trang hốt hoảng im bặt, nàng biết mình vừa lỡ lời. Trang đang hờn ghen? Đúng là vậy, nhưng Trang lấy tư cách gì để hờn ghen kia chứ? Sao mình lại vô duyên như vậy? Trời ơi… làm sao rút lại lời đã nói được nữa. Trang ngượng ngùng tự trách không dám nhìn Tùng. Nàng thẹn đỏ cả mặt khi biết Tùng đã đọc được suy nghĩ của mình. Hai tay đan vào nhau bẻ hết khớp này đến khớp khác. Tùng nhìn Trang trìu mến, giọng nhẹ nhàng kiên nhẫn như phân bua với người yêu.
Có thể hiện gì đâu. Trà dư tưởu hậu, nói cho vui vậy thôi. Đã chắc gì ngày mai ông mười còn nhớ mình nói gì – Bỗng Tùng im lặng khoanh tay trước ngực, cái mặt bảnh trai cân cân thách thức – Nghĩ lại cũng tại mấy người thôi…
Hớ… sao tại tui? – Đôi mắt nai ngơ ngác ngước nhìn.
Ai biểu cảnh báo đó là một nhân vật đầy nguy hiểm nên đây mới phải ra sức phòng bị, chiều ý ông mười để không bị bắt lỗi. Ai ngờ ổng lại thích mình, cứ xoắn vào làm tới tới. Nói ổng khó tính, nhưng thực sự đâu phải như vậy.
Nghĩ cũng lạ, trong nhà ai cũng ngán ông mười, con cháu không đứa nào dám lại gần vì nói câu trước câu sau thế nào cũng bị ổng chửi. Vậy mà với Tùng, một gương mặt chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể chuyện trò với ông lâu đến vậy. Mà ông mười cũng thích Tùng thật, thấy ổng rất cao hứng khác hẳn những lần đám giỗ trước đây.
Thằng kia đâu rồi? Đứa nào xuống nhà sau kiếm nó cho tao coi.
Đấy, giờ còn kêu réo nữa chứ. Cứ như hai người thân thiết nhau từ lâu lắm. Trang lục lạo trong tiềm thức và chắc rằng điều này chưa từng xảy ra.
Thấy chưa? Ổng gọi kìa, giờ nói sao không ló mặt lên nhà trên.
Nhưng mà… – giọng nàng đã nhẹ lại pha chút van lơn mới đáng yêu làm sao – … uống ít thôi. Rượu vào lời ra, mọi người đánh giá.
Thôi được rồi, giờ có hai lựa chọn. Muốn chỉ có rượu vào mà không có lời ra, hay chỉ có lời ra mà không có rượu vào? Chọn đi.
Đồ quỷ, vậy cũng nói được! – Trang đánh vào vai Tùng phì cười, bao nhiêu ấm ức tan biến mất tiêu.
Chịu cười rồi kìa – Tùng ghé tai Trang nói khẽ – Có biết khi cười, đằng ấy đẹp lắm hay không?
Lời vừa dứt Tùng quay lưng đi thẳng lên nhà trên bỏ Trang một mình chết trân ngẩn ngơ nhìn theo, hồn như đã lìa khỏi xác vương vấn theo bước chân ai kia.
Khi Tùng trở lại bàn tiệc liền sôi động hẳn lên. Ông mười định gợi lại đề tài cũ nhưng Tùng đã khéo léo chuyển hướng. Anh hỏi ông về nghề nông, thật trúng phóc vì đó là cả một trời tự hào của gia đình. Thế là Tùng ngồi chịu trận để ông trút vào tai hết chuyện này đến chuyện khác. Khi sắp đuối sức trước sự cao hứng của ông cụ, chuông điện thoại reo lên như phao cứu sinh ném cho kẻ sắp chết đuối. Tùng xin phép đứng dậy lùi ghế bước ra khỏi bàn nhìn vào màn hình, dòng tên người gọi hiện lên “chị dâu xinh đẹp”. Tùng suy nghĩ rất nhanh rồi bắt máy.
“À cám ơn đã nhắc nhở kịp lúc. Yên tâm, tôi chuẩn bị về Sài Gòn đây…”
Tùng vừa áp máy lên tai trả lời vừa đi vội xuống nhà sau như đang tìm chỗ yên tĩnh để bàn công việc, thực chất đó chỉ là một cuộc đào tẩu. Trang không ngạc nhiên khi nghe Tùng nói trong điện thoại những câu chẳng đâu vào đâu vì nàng biết Tùng rất thông mình đã đoán được ý nàng.
Đuối rồi phải không?
Cảm ơn đại tẩu xinh đẹp. Nếu không giải cứu chắc phải ngồi chịu trận tới chiều. Công nhận ổng nói nhiều thấy sợ, không có chỗ để ngắt lời luôn á.
Ông mười là vậy đó, thích ai rồi thì nói chuyện cả ngày cũng không dứt ra được. Còn đã ghét rồi thì một lời cũng không thốt ra khỏi cửa miệng.
Đúng là sợ thật.
Từ trưa tới giờ thấy chỉ uống rượu chắc không ăn uống được gì. Đói không để múc đồ ăn cho?
Cám ơn nhiều nha, đúng là đói thật.
Cà ri nhé?
Gì cũng được.
Khách đã về gần hết. Phe đàn bà con gái lên nhà trên dọn dẹp mấy bàn trống khách rồi bày một mâm mới cùng ngồi với nhau. Khu vực nhà bếp đã trống không, chỉ có Tùng và Trang chụm đầu cùng ăn bánh mì với cà ri gà. Giờ mới là lúc ngon miệng và được no bụng.
Kế hoạch ăn giỗ rồi về trong ngày bị phá sản bởi ông anh trưởng nam đã say bí tỉ. Thành không biết uống nhưng vì bàn tiệc quá vui nên cứ nhấp môi liên tục, thỉnh thoảng lại uống một ngụm hưởng ứng. Cứ thế cho đến lúc tiệc tàn thì rượu đã ngấm phải nằm bẹp trên phòng. Trang lau mặt, bắt gió, cho uống nước chanh mà vẫn không ngồi dậy nổi nên đành dời lại sáng hôm sau mới về Sài Gòn. Lo cho chồng xong Trang đi xuống phòng khách thấy Tùng đang ngồi nói chuyện với ba mẹ nàng. Trông anh vẫn tỉnh táo, chỉ có sắc mặt là hơi ửng đỏ. Sao mà tưởu lượng mạnh thế không biết, uống cả buổi trưa rồi còn gì, Trang nhủ thầm. Đúng ra Trang nên ở lại trên phòng với chồng, nhưng nàng vịn vào cái cớ dọn dẹp nhà cửa sau đám giỗ nên cứ lân la ở phòng khách. Chốc chốc hai ánh mắt lại chạm nhau vui sướng như đã mong đợi suốt cả buổi chiều. Trang lom khom quét nhà, cổ áo bà ba trễ xuống lấp ló đôi quả đào tiên. Bản năng đàn ông xúi giục hãy nắm lấy cơ hội, nhưng lý trí khiến Tùng thấy mình thật xấu xa khi nhìn trộm chỗ nhạy cảm của người con gái mà trong anh đã tôn vinh như một nữ thần, anh vội dời ánh mắt đi nơi khác.
Trang, con có rảnh đi mua giúp mẹ vài ký đường cát.
Dạ. Mấy ký hả mẹ?
Mua nhiều để dành càng tốt..
Dạ, để con đi – Ra khỏi ngạch cửa vài bước Trang quay lại hỏi Tùng – Đi với chị không? Đi cho biết cuộc sống miền quê.
Đi chứ. Đâu dễ gì có cơ hội – Tùng đứng dậy cúi chào – Xin phép hai bác con đi cùng để xách dùm chị hai.
Ừ, bác cũng đi nghỉ đây, đau lưng quá.
Tuy là vùng thôn quê nhưng đường xá đã được tu sửa khang trang. Những con đê gập gềnh từ lâu được thay bằng đường bê tông bằng phẳng. Từ nhà ra tiệm tạp hóa rất xa nhưng Trang không đi xe máy mà thích đi bộ hơn. Ở đây cũng ít khi thấy người dân đi xe máy mà phần lớn là xe đạp, xe hơi lại càng hiếm. Nắng chiều xiên xiên trên những ngọn dừa bên hông nhà. Đâu đâu cũng thấy bóng dáng cây dừa, có nhà còn trồng kín cả khu đất.
Đôi trai gái đi giữa cánh đồng mạ xanh mơn mởn. Gió thổi nhè nhẹ làm cánh đồng bồng bềnh như mặt hồ gợn sóng. Xa xa, mấy con cò trắng lượn một vòng rồi xà xuống kiếm mồi. Thật là một khung cảnh thanh bình khiến mọi lo toang được xua tan. Cả hai vẫn không ai nói lời nào, lặng lẽ đi bên nhau nhưng lòng vui như mở hội. Chốc chốc Trang ghé mắt nhìn trộm Tùng, một khuôn mặt sáng ngời lanh lợi nhưng cũng rất tinh quái, còn đôi mắt đa tình kia như chực chờ để hút hồn kẻ nào lỡ lạc bước vào nơi ấy.
Ngắm đủ chưa? – Tùng hỏi một câu khiến Trang giật thót tim.
Hớ…!!! Ngắm hồi nào…? Tưởng đẹp trai lắm chắc!
Có nói gì đâu. Định hỏi là ngắm cảnh đủ chưa, nói chuyện một chút. Chứ đây thừa biết mình đẹp trai rồi không cần ai kia phải nhắc.
Tự tin quá hén. Muốn nói gì thì nói đi.
Trai đẹp đi cạnh gái xinh, tự dưng lại muốn làm thơ.
Xí… cái mặt đó mà biết làm thơ!
Ủa… – Tùng dừng bước nhìn Trang – Cái mặt này không biết vậy cái mặt này có biết không?
Tùng bẹo má, đây là lần đầu anh chủ động chạm vào Trang khiến nàng thẹn thùng thinh thích, hai má ửng hồng đáng yêu vô cùng.
Thì… thì làm thử coi! Nếu hay sẽ có thưởng.
Nói phải giữ lời đó nha.
Tùng đảo mắt nhìn quanh, tay sửa lại cổ áo tằng hắng lấy giọng. Trông anh rất nghiêm túc chứ không có nét gì là đùa cợt khiến Trang phải chăm chú lắng nghe. Tùng cất giọng:
Đồng quê gió thổi vi vu.
Có nàng thiếu nữ chổng khu tát sình
Ha ha… – Trang ngồi thụp xuống đường ôm bụng cười rũ rượi – Trời đất ơi chắc tui chết… Vậy cũng gọi là thơ nữa hả…? Thôi thôi… làm ơn…
Nhìn Trang hồn nhiên tươi cười mà Tùng ngỡ niềm vui ấy của chính mình. Trông người con gái kia đáng yêu quá đi mất. Tùng chắp tay sau lưng vô hồn nhìn ánh hoàng hôn, nơi đường chân trời có rặng dừa xào xạc trong gió. Ước gì…
Ủa, giận rồi hả? Xin lỗi… – Sau tràn cười hả hê, Trang dụi nước mắt ôm bụng đứng dậy.
Có thể khiến cho mỹ nhân vui cười thì tại sao phải giận? Hồi nãy là đùa thôi, giờ mới là thơ thật sự đây.
Nữa hả?
Tùng bước đi chầm chậm, thả hồn theo làn gió. Anh lại đọc.
Đồng quê xanh ngát nên thơ.
Một đàn cò trắng lượn lờ trên không.
Gió chiều ve vuốt cánh đồng.
Hỏi nàng thôn nữ lòng còn đợi ai?
Trang chết lịm khi hai ánh mắt gặp nhau. Cả hai nhìn nhau thật lâu, lâu lắm… Gió hiu hiu phất phơ những sợi tóc tơ trên đôi má nồng nàn, tà áo bà ba tung bay trong gió chiều man mát để lộ vùng da trắng nõn nà. Đôi tay thanh mảnh bất chợt nắm chặt vào nhau bối rối. Trang thừa biết câu thơ cuối hàm chứa điều gì, nàng bẽn lẽn cúi mặt lẫn trốn ánh mắt hút hồn của Tùng.
Bài thơ… hay quá!!!
Hay thật không? – Trang khẽ gật đầu – Vậy trả lời đi. Lòng còn đợi ai?
Ơ… thôi mình đi, kẻo về trễ mẹ trông.
Vậy còn phần thưởng đâu?
Phần thưởng là… được xách dùm người ta bao đường nặng 10kg. Hi hi…
Ăn gian…
Trang bỏ chạy, Tùng đuổi theo cùng tiếng cười đùa ríu rít giữa cánh đồng mạ bạt ngàn xanh mơn mởn. Tùng bắt được tay Trang kéo nàng vào sát mình. Hai ánh mắt khát khao yêu thương lại say đắm nhìn nhau. Tùng khẽ chạm tay lên má nàng.
Đừng… người ta thấy!
Trang cúi mặt bước vội để tránh ánh mắt khiến nàng đánh mất tự chủ. Cả hai lặng lẽ đi bên nhau trên con đường hun hút nghe lòng xao xuyến bồi hồi. Tự dưng làm bài thơ thật là… kỳ cục. Ghét gì đâu! Thật không ngờ người tinh nghịch lại có thể gieo những vần thơ dạt dào ý tứ. Trang mơ màng nhìn nắng chiều đỏ rực phía chân trời gởi hồn theo làn gió để hỏi rằng liệu thế gian còn có trường hợp ngoại lệ nào không?
Giờ đến lượt Tùng trộm ngắm Trang, đi bên anh là nàng thôn nữ có thân hình thon thả, duyên dáng trong chiếc áo bà ba bình dị nhưng lại toát lên sự cuốn hút lạ kỳ. Đôi guốc gỗ nâng niu bàn chân trắng nõn với những ngón thon dài quý phái gõ lốc cốc theo mỗi bước chân nàng. Những nơi nàng đi qua được ban tặng mùi hương ngây ngất khiến cỏ cây được tiếp thêm sức sống.
Chồng bây đó hả? – Bà cụ bán tạp hóa hỏi. Hôm đám cưới bà có đến dự nhưng mắt kém nên không phân biệt được người nào.
Dạ… không phải đâu dì năm, đây là em chồng. Ông xã con xỉn, ngủ rồi – Trang trả tiền 10kg đường cát – Thưa dì năm con về.
Tùng ôm bọc đường trước bụng cùng Trang thả bước trên lối về, ước gì con đường dài thêm chút nữa. Đến giữa cánh đồng gặp một tốp con gái từ đường nhánh đi ra.
Ủa chị Trang, về chơi hả? – Mấy cô gái đon đả.
Ý… ai vậy?
Chị có ông xã đẹp trai quá nha!
Không phải – Một giọng nữ khác chen ngang – Chú rể phụ nè. Anh Tùng, nhớ em không?
Em… em là… – Tùng nhíu mày cố nặn ra một hình ảnh nào đó.
Anh tệ thiệt luôn. Em, Hoa nè, chú rể phụ gì đâu mà không nhận ra cô dâu phụ.
À… anh nhớ rồi, bé Hoa. Em khỏe không?
Dạ cám ơn anh, em khỏe.
Chừng nào mời anh uống rượu của em đây?
Em giống chị Trang, không có ưng con trai ở quê đâu, toàn là nhậu nhẹt bê tha. Giống như ba em vậy, nhậu cho đã về quậy. Em chỉ lấy chồng thành phố thôi.
Nhưng em ở quê, có quen ai trên thành phố đâu mà tính chuyện đó?
Thì quen anh nè. Hôm đám cưới chưa kịp xin số điện thoại, hôm nay phải cho em. Đọc đi…
Tùng đưa mắt nhìn Trang như hỏi ý. Khuôn mặt nàng đanh lại.
Người ta quan tâm, xin số thì cứ cho đi.
Trang quay mặt chỗ khác, tự dưng nàng thấy ghét mấy con nhỏ này quá, đang rất vui vẻ nhẩm đi nhẩm lại bài thơ thì bị tụi nó phá hỏng. Trai làng chết hết hay sao mà cứ hễ gặp Tùng là chúng nó vây lấy nói chuyện líu lo. Trong phút chốc nàng trở thành kẻ vô duyên đứng một mình thừa thải.
Số điện thoại của Tùng chỉ dùng để liên lạc với người thân, bạn bè, nhân viên và đối tác. Anh không bao giờ cho số bừa bãi. Tùng muốn nhờ Trang can thiệp để thoái thác chuyện này nhưng không ngờ cái tính hay giận lẫy của Trang đã đẩy anh vào tình cảnh khó xử. Tùng đành miễn cưỡng đọc số. Mấy cô gái tranh nhau lưu vào điện thoại rồi tíu tít nói nói cười cười nhìn chướng mắt không chịu được.
Ở đó nói chuyện đi nghe, tui về trước – Nói rồi Trang bỏ đi một mạch.
Lát em dẫn chú rể phụ về cho, không có bắt cóc đâu – Hoa nói với theo.
Đi được một đoạn Trang rón rén quay đầu nhìn lại. Đám con gái vẫn líu lo hỏi chuyện rồi nắm tay nắm chân. Trời ơi ghét thiệt luôn mà. Có giỏi thì ở đó chơi với tụi nó luôn đi, đừng có về nữa. Trang chợt thấy hối tiếc vô cùng, nhờ Hoa làm dâu phụ là sai lầm lớn nhất đời mình, nàng tự trách như thế. Mà chung quy cũng do cái gã kia thôi, nếu không thích người ta thì ai dám xấn tới, chắc cũng phải bật đèn xanh hay cớt nhã gì đó nên con bé Hoa nó mới mê ra mặt. Đàn ông đẹp trai là vậy đó hả? Đúng là ghét thiệt mà!
Tiếng nói cười xa dần. Trang bước đi nhưng vẫn hóng tai nghe chuyện. Phải khó khăn lắm Tùng mới thoát khỏi mấy cô gái tuổi teen để bí mật chạy theo sau mà nàng không hay biết. Âm thanh đã im bặt từ lúc nào, Trang dừng bước nhìn lại thì…
Hù… – Bản mặt đẹp trai của ai kia kề sát bên má.
Quỷ sứ… làm hết hồn hà!!! – Hai má đỏ gay vì giật mình nhưng lại rất vui thích. Trang nghiêng đầu nhìn qua vai Tùng – Đi hết rồi à?
Lấy được số điện thoại nên hí hửng chạy về hết rồi.
Có người mê gái quê rồi kìa… – Trang chột dạ nhận ra là mình lỡ lời. Không phải nàng cũng là gái quê đó sao?
Đúng rồi, mê ngay từ lần đầu đến đây chứ không phải mới hôm nay. Haizz… thật khổ thân tôi, bao nhiêu người đẹp trên thành phố vẫn không thể sánh nỗi với thần tiên tỷ tỷ của xứ dừa. Sao mà si mê con gái nhà người ta đến thế kia chứ? Không quen đi bộ mà nay phải đi suốt một đoạn đường dài. Nhưng lạ là tại sao không thấy mỏi chân mà còn ước cho đường dài thêm nữa.
Trang ngượng ngùng lúng túng không biết phải chống chế thế nào, vì sâu trong tiềm thức nàng thấy lòng lâng lâng khó tả.