Chương 4
Tùng rời chỗ ngồi tiến đến bàn khách gắn lên môi nụ cười muộn màng. Xí… cười giả lả, quên đi. Trang quay mặt không thèm nhìn Tùng, nhưng nàng không thể dối lòng là trông anh thật oai nghi trong cương vị một thủ lĩnh cấp cao. Tùng nhún người định ngồi đối diện Trang nhưng anh đổi ý đi vòng qua chiếc bàn thủy tinh ngồi sát bên nàng.
Cái gì vậy? Qua bên kia… – Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như tiền.
Ngồi đối diện thấy hết thì sao? Sáng giờ hai lần rồi đó.
Thấy cái gì chứ?
Chiếc quần nhỏ xíu khêu gợi, vàng rực, còn có ren hai bên nữa.
Trang ngượng chín người, nhìn lại mới thấy chiếc juyp vốn ngắn trên nửa đùi bị rút lên cao khi ngồi trên ghế nệm khá thấp. Đúng là lúc sáng nàng định chọn cái màu đen, nhưng nghĩ hôm nay diện cả một bồ đồ mới tinh nên nàng đổi sang màu vàng, cũng là chiếc quần lót mới chưa mặc lần nào. Đồ xấu xa, hết chỗ hay sao lại nhìn vào chỗ đó của người ta. Trang lúng túng che đậy nhưng chỉ càng khiến cho Tùng thêm ngây ngất.
Vậy… ngồi đi.
Đối tác thơm phức, làm sao tập trung làm việc được đây? – Tùng hít mũi.
Nghiêm túc có được không? Tui qua đây giải quyết công việc, không có rảnh đâu nha.
Giỡn chút cũng giận – Tùng nắm tay Trang, nàng lập tức mềm nhũn – Không được nói chuyện với khách hàng bằng thái độ như vậy, phải biết kiên nhẫn chứ. Hồi nãy là cố tình thử sức chịu đựng chứ không có ý gì đâu.
Hứ… chứ không phải hống hách hả? – Trang rụt tay lại, giọng có chút tủi hờn.
Đúng, đối với những kẻ mà mình thấy không xứng tầm thì thái độ đó là phù hợp. Nhưng… với cái mặt này… – Tùng bẹo má Trang – thì cho dù là uy quyền cỡ nào cũng sẵn sàng quỳ mọp dưới chân như một bầy tôi.
Miệng lưỡi mấy người dẻo lắm nha! – Trang nguýt một đường sắc lẽm, cuối cùng đôi môi xinh xinh cũng mỉm cười thật quyến rũ.
Sau này nếu có đến bất kỳ công ty nào khác tiếp xúc với người ta hãy luôn biết kiên nhẫn, thậm chí là nhẫn nhục. Khách hàng có nhiều thể loại, đa phần đều rất khó nuốt.
Trang ngẫm nghĩ, ở giai đoạn 1, gặp khách hàng là nhiệm vụ của bộ phận kinh doanh. Nàng chỉ tiếp xúc với họ khi bàn sâu về nội dung và những yêu cầu chuyên môn trong giai đoạn 2. Nàng biết mình không có kinh nghiệm trong việc thương thảo để làm sao có thể bắt được hợp đồng. Nếu đối tác không phải là Tùng chắc Trang sẽ không đủ tự tin nhận lời ủy thác của sếp Trâm.
Mình cần người ta chứ người ta không cần mình. Biết mở lời đúng lúc, nắm bắt được tâm lý khách hàng sẽ là chìa khóa thành công.
Tui đâu phải là dân kinh doanh. Chỉ tại sếp bắt phải qua đây biết làm sao được. Bây giờ bắt đầu bàn việc được chưa?
Trang mở tập hồ sơ đưa cho Tùng xem mấy mẫu thiết kế. Anh lật lướt qua một lượt rồi đóng lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái trẻ ngồi bên cạnh. Tùng cầm tay Trang vỗ vỗ bằng thái độ trìu mến.
Để lên một kế hoạch quảng bá sản phẩm phải trả lời hàng loạt những câu hỏi sau đây: Lý do gì người ta chịu nhìn lên bảng quảng cáo? Khi nhìn rồi, lý do gì để người ta chịu đọc nội dung? Đọc xong rồi cái gì sẽ đọng lại trong đầu họ? Và khi đọng lại thì lý do gì khách hàng tìm đến mình?
Xây dựng nội dung quảng cáo là nghề của Trang nhưng nghe Tùng phân tích, nàng cứ ngỡ mình chỉ mới học vỡ lòng. Cách tiếp cận vấn đề của anh thật mới lạ chứ không theo khuôn sáo như nàng từng được đào tạo. Giờ thì rõ rồi, Tùng đang muốn truyền thụ cho Trang kinh nghiệm tiếp xúc khách hàng, cách ứng phó với những đối tượng khó chịu và cả những ý tưởng khá mới mẻ để bổ túc cho nghề nghiệp của nàng. Đẳng cấp của Tùng cao hơn Trang mấy bậc nên nàng không có chút tự ái nào khi nghe những lời này. Nàng cần cảm ơn anh mới phải.
Mấy cái đồ yêu này xem làm gì cho mất công, bỏ qua hết đi. Nhiệm vụ của cô bây giờ là ngồi đây… cho tôi ngắm.
Đừng có giỡn ác vậy nha! Ngày mai không có gì báo cáo với sếp Trâm là tui mất việc đó.
Tối hôm qua thức khuya làm xong cả rồi – Tùng chống tay lên đùi đứng dậy ung dung đến bàn giám đốc lấy một tập hồ sơ – Mang cái này về giải trình với “gấu mẹ”.
Trang há hốc, đôi mắt đen tuyền ngây thơ nhìn Tùng không nói nên lời. Anh không chỉ chuẩn bị hết mọi thứ cho nàng mà còn biết rõ biệt danh của một bà sếp nổi tiếng khô khan, cho thấy anh đã có nghiên cứu và rất hiểu về đối tác. Sau khi tàn phá hết hai tô bánh canh chiều hôm qua, hóa ra Tùng đã căng não làm tất cả những chuyện này vì nàng. Trang muốn lao vào lòng Tùng òa khóc, một lần nữa nàng thấy mình bé nhỏ bên anh.
Không cần nói gì hết – Tùng ôm hai tay vào má nàng trìu mến – Đứng trước một dự án lớn, cái mặt bé bỏng này chưa đủ kinh nghiệm đâu. Biết là sáng nay nói chuyện với gấu mẹ bị buộc nhận dự án này lo lắm có đúng không? Hãy cứ nhận lời và yên tâm vì sau lưng nữ hoàng đã có kẻ bề tôi này gánh vác.
Nhưng… nhưng mà… Làm sao mà biết luôn cả nghề làm quảng cáo vậy?
Trước khi giữ cương vị CEO Thành Đô, đây đã có trên hai năm kinh nghiệm trong lĩnh vực marketing. Bất kỳ chuyện gì cũng vậy, chỉ cần năng động nhạy bén đều có thể tích lũy cho mình nhiều kiến thức bổ ích.
Thảo nào… – Trang khép nép đặt tay lên đùi nói vu vơ – Sếp Trâm luôn ước đội ngũ nhân viên có được người tài giỏi như Tùng.
Còn ai khác ước như vậy nữa không? – Tùng nhìn vào mắt Trang, hàng mi đa tình cụp xuống.
Có chứ…!!!
Tùng nghe tê dại cả tâm hồn. Cầm bàn tay nhỏ nhắn của Trang áp lên má, cảm giác êm ái lan tỏa trên khuôn mặt của một nhà quản trị có khối cô đồng nghiệp mê mẩn. Tùng hôn bàn tay ấy, nâng niu như châu báu giữa gian phòng mát lạnh. Mùi nước hoa mắc tiền hòa lẫn mùi da thịt khuê nữ tỏa vào không gian, hai ánh mắt say tình nhìn nhau tha thiết. Tùng muốn choàng qua ôm lấy Trang nhưng nàng đã đoán biết ý định đó.
Đừng mà… Nơi này… không được đâu!
Lời nói ngọt ngào ấy mang đến cho Tùng buồn vui lẫn lộn. Buồn vì Trang không cho anh toại nguyện, nhưng vui vì lòng nàng đã ngầm chấp nhận chuyện vụn trộm này.
Chứ nơi nào mới được?
Đừng để… người trong cơ quan nghi ngờ…
Vậy… cho hôn một cái có được không?
Trang thẹn thùng kẹp tay giữa hai đùi khẽ đưa mắt trông chừng cửa phòng. Nàng mím môi gật đầu. Tùng chồm sang chạm môi vào gò má êm như tơ lụa. Mắt Trang nhắm nghiền, đôi chân mày nhíu lại trân mình đồng lõa trước một hành động tội lỗi nhưng quá đỗi ngọt ngào mà lần đầu trong đời nàng biết đến.
Trưa rồi. Giờ đi ăn nhé?
Dạ…! – Trang đáp rất khẽ.
Nàng không tin mình vừa trả lời như thế. Trang đang đặt mình vào vai trò một tình nhân, một công chúa bé bỏng bên chàng hoàng tử có quá nhiều ánh hào quang. Trang không biết mình đang lạc vào cõi mơ hồ nào nữa, mọi thứ đều huyền ảo nhảy múa trước niềm vui đến từ góc khuất trái tim. Giữa không gian riêng tư chỉ có hai người bên nhau, mối quan hệ chị dâu em chồng đã hoàn toàn sụp đỗ nhường chỗ cho tình cảm trai gái vì hai kẻ lạc lòng đã thầm yêu nhau ngay từ phút đầu gặp mặt.
Trang rời công ty Thành Đô bắt taxi đến điểm hẹn. Tùng đánh xe ra khỏi hầm rồi nhanh chóng hòa vào ánh nắng ngập tràn giữa buổi trưa thưa thớt người đi đường. Trang vừa ngồi xuống ghế thì Tùng cũng kịp đến, hai ánh mắt lại say đắm trao nhau niềm vui sướng hân hoan.
Chiều đừng có qua đón, để… tự về…
Sao vậy? – Tùng nhíu mày không vui.
Tại vì… sợ…
Sợ trong công ty thấy chứ gì? Vậy thì giải thích là đi ăn với khách hàng, có sao đâu.
Liều quá hà. Người ta là gái đã có chồng rồi đó.
Vị CEO chết lặng quay mặt chỗ khác. Đâu phải Tùng không biết, nhưng anh cũng như Trang không thoát được sợi dây vô hình đang ngày một trói chặt hai trái tim vào nhau. Lời Trang thốt ra như mũi dao khoét vào nỗi đau. Vì sao số phận lại an bài nghịch cảnh này? Biết lời vừa nói khiến Tùng không vui, Trang bối rối cầm tay anh nghẹn ngào.
Giận hả? Cho Trang… cho em… xin lỗi.
Tiếng “em” sao mà ngọt ngào đến thế! Nó khiến trái tim vốn không còn bình lặng càng thêm cuồn cuộn sóng ngầm. Tùng nhìn sâu vào mắt Trang đọc hết nỗi lòng người con gái đang thổn thức trước tình yêu ngang trái.
Không ai có lỗi, có chăng do con tạo trêu ngươi. Cuộc sống thật ngắn ngủi nên ta phải biết trân quý, đừng để nó trôi đi một cách vô vị. Cứ thản nhiên đón nhận điều này và hãy xem là cách mà số phận bù đắp cho những gì mình đáng được hưởng.
Ý anh là…
Mình cứ yêu nhau trong âm thầm.
Trang sung sướng đón nhận những gì Tùng mang đến. Ngay từ phút đầu hai ánh mắt đã quyện vào nhau khi lần đầu về quê dạm ngõ. Trang nhắm mắt bước lên xe hoa vì không muốn trái lời cha mẹ nhưng sau đó hoảng hốt nhận ra mình đã yêu người em kế của chồng. Giờ đây khi ngồi bên nhau cả hai đã thổ lộ tâm tư thầm kín. Trang có thể chối bỏ cảm giác tội lỗi nhưng không thể làm ngơ trước những thiệt thòi mà Tùng phải gánh lấy. Trước mắt là công việc bị ảnh hưởng khi nàng là nguyên nhân khiến Thành Đô phải cắt phần hoa hồng của anh để hợp tác với Tín Việt. Rồi xa hơn, vì yêu Trang làm sao Tùng có thể đến với người con gái khác để xây đắp hạnh phúc của riêng mình? Tùng ơi, em phải làm gì để bù đắp cho anh những mất mát lớn lao đó? Nhưng nếu bắt em phải xa anh thà em không tồn tại trên cõi đời này.
Đang nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?
Ứ… không nói đâu.
Không nói nhưng anh biết hết rồi.
Biết gì chứ?
Biết em đang muốn thu mình trong lòng anh.
Hứ… tự tin quá ha!
Trang nghe toàn thân ấm áp khi mường tượng đến vòng tay ngọt ngào của người tình. Chỉ mới vài lần nắm tay mà Trang đã không làm chủ được bản thân, nếu được ôm vào lòng chắc nàng sẽ chết lịm mất thôi. Có chút gì đó khát khao len lén tìm về.
Có bao giờ em nghĩ sẽ bỏ mặc tất cả để được sống là chính mình, được tự do làm những gì mình thích?
Em khép mình vào khuôn khổ lễ giáo, luôn sợ có ai đó dòm ngó đánh giá, nhưng từ khi… – Trang cắn môi bẽn lẽn – … từ khi gặp anh, em mới thấy trước kia mình thật tội nghiệp vì tự trói buộc khiến trái tim trở nên lạnh lẽo. Anh mang đến cho em cái nhìn khác về cuộc sống và tình yêu.
Khác thế nào?
Cuộc sống của mình phải do mình tự định đoạt, còn tình yêu không phải đích đến mà là một hành trình.
Hay lắm, anh thích câu nói này của em – Tùng gật gù trầm ngâm – Tình yêu không phải đích đến mà là một hành trình. Chúng ta đang trên hành trình đó phải không?
Anh sẽ nắm tay em đến bao giờ?
Đến khi nào em không muốn nữa.
Bữa ăn trưa tuy ngắn ngủi nhưng cảm xúc đong đầy. Nằm cuộn tròn trên chiếc giường tân hôn ôn lại những cái đụng chạm và những chiếc hôn vụn trộm khiến lòng Trang bồi hồi khó tả. Có tiếng động ở tầng dưới, một lúc sau vị hôn phu với áo quần xốc xếch đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô vợ xinh đẹp nằm đó với chiếc mền đắp hững hờ ngang bụng khiến bao mệt mỏi tan biến. Thành tươi cười đến gần ngồi ở mép giường vuốt má Trang âu yếm.
Anh về rồi đây. Em ở nhà một mình chắc buồn lắm phải không?
Em cũng bận rộn suốt ngày chứ đâu có rảnh mà buồn bã đâu anh – Trang biết mình đang nói dối – Anh đi tắm đi, cả người toàn mùi dầu mỡ.
Anh phải lao vào làm việc cùng anh em để lắp đặt một hệ thống mới.
Sao cứ nghe lắp đặt hoài vậy?
Phải mừng mới đúng chứ em, như vậy có nghĩa là công việc của anh đang tiến triển tốt đẹp. Mà thôi chắc em không hiểu đâu, anh đi tắm đây.
Thành gắn liền với hình ảnh một người lao động chân tay hơn là người làm việc bằng khối óc. Khi đặt lên bàn cân so sánh giữa chàng kỹ sư ngành điện với giám đốc điều hành thì hai hình ảnh ấy đối nghịch nhau một trời một vực. Người thì lem luốc dầu máy, người lại đĩnh đạc oai phong. Dù không xem thường bất kỳ công việc nào nhưng Trang phải thừa nhận có những lựa chọn giúp người ta hoặc tỏa ánh hào quang hoặc sẽ chìm lấp giữa hào quang của người khác. Thật chẳng may nghề kỹ sư điện khiến Thành trở nên nhạt nhòa khi so với đứa em ruột của mình. Trang không nhìn thấy chút tia sáng nào từ Thành mà chỉ thấy ánh sáng chói lóa từ người em chồng. Đó không chỉ là phong thái quyền uy của nhà quản trị đa tài mà còn đến từ một lối sống văn minh hiện đại.
Thành rời nhà tắm, hai tay vò chiếc khăn nhỏ lau đầu tóc tua tủa như rể tre còn chưa ráo nước. Nhìn chiếc khăn lớn quấn ngang người Trang biết chồng đang muốn gì trong đầu. Từ khi lấy nhau cả hai chỉ chung đụng chưa quá ba lần trọn vẹn. Sở dĩ nói không “trọn vẹn” là vì có lần phải kết thúc giữa chừng khi Thành vội vã vào cơ quan xử lý một sự cố nghiêm trọng. Lấy chồng không có tình yêu nên Trang cũng không hứng thú chuyện phòng the, nàng chỉ nằm im chịu đựng một cách miễn cưỡng.
Thành đến nằm bên cạnh vợ vuốt ve làn da trắng mịn trên cánh tay. Tung chiếc mền chắn ngang bụng, bộ đồ dài tay may bằng vải sa tanh bóng bẩy tuy không tôn đường nét nhưng vẫn khiến thân thể tươi trẻ của người con gái Bên Tre không mất đi sự cuốn hút. Thành cúi xuống hôn môi nhưng Trang nhẹ nhàng né tránh để nụ hôn ấy đặt lên má. Thành cởi từng hạt nút tách chiếc áo cổ trái tim thành hai nửa, làn da trắng hồng hiện lên giữa gian phòng vẫn chưa thực sự nhuốn mùi vị ái ân. Đôi gò bồng đảo để trần vun cao kiêu hãnh khiến mọi gã đàn ông đều trở thành kẻ ngu ngơ. Thành hôn lên ngực vợ cắn nhè nhẹ từng mảng da thịt thơm ngọt, tay luồn vào lưng quần tìm đến vùng đất huyền bí úp lên khối thịt mềm nhô cao giữa cặp đùi mát lạnh. Anh bóp nắn âu yếm bằng tất cả sự yêu thương trân quý, nàng thật sự là báu vật được số phận ban tặng cho một kẻ mà vốn sống duy nhất chỉ có sự chân thành. Trang vẫn nằm im nhìn vô hồn lên trần nhà, nàng không chống đối cũng không đón nhận. Thành có vẻ không vui nhìn vợ khẽ nhỏ.
Em không muốn sao?
Dạ… không phải… Chắc tại em hơi mệt.
Nếu vậy để lúc khác.
Thành rút tay ngồi dậy, Trang ái ngại nhìn anh ngồi lên theo, đôi tòa thiên nhiên cứ thập thò giữa hai nửa tà áo sa tanh mở toang. Trang ôm lấy Thành thổn thức.
Em xin lỗi. Anh hãy siết chặt em đi, hãy giữ chặt đừng để em vuột mất.
Thành sung sướng tháo bỏ chiếc khăn quấn ngang ôm chầm lấy thân thể mềm mại của vợ mình. Tương kính như tân, đó là điều mà anh được cha mẹ vợ giáo huấn và luôn tâm niệm. Anh xem Trang như một nữ thần và không bao giờ dám ép buộc nếu nàng không ưng thuận. Được vợ “ra lệnh” siết chặt, bộ óc xuất sắc trong lĩnh vực kỹ thuật nhưng lại ngu ngơ trong tình yêu, cái logic Đúng-Sai khiến Thành hiểu ý Trang theo nghĩa đen thuần túy. Anh cởi bỏ chiếc áo bóng loáng vứt bừa đâu đó nhẹ nhàng đặt vợ nằm xuống nệm. Trang chủ động nhổm mông cho chồng cởi bỏ hai lớp quần khiến cả tấm thân ngà ngọc phơi bày trong ánh sáng ngả vàng êm dịu. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, Thành cầm cái đàn ông đưa vào cơ thể vợ thật nhẹ nhàng. Trang cố hòa mình vào sự háo hức của chồng, khổ sở lắng nghe sự xâm nhập đầy miễn cưỡng khi đóa hoa giữa hai chân vẫn trơ trơ không có cảm xúc. Thành nhấn nhấn khiến hai bờ môi khô hạn quấn ngược vào trong chứ không trơn tuột như đáng lẽ phải thế. Thành vẫn nhẫn nại từng chút một còn Trang thì nhăn nhó nhưng cố giấu sự chịu đựng, cuối cùng thì cả chiều dài của cái vật xa lạ kia cũng nằm trong cơ thể. Những cái nhấp nhổm nhè nhẹ rón rén, những cái đưa đẩy thăm dò luôn theo dõi phản ứng trên gương mặt vợ, Thành như đang van xin nàng một sự đồng cảm. Trang hiểu cảm giác của Thành, dù rất muốn nhưng Trang không hiểu tại sao với chồng không hề có cảm giác, nàng ôm siết lưng anh nhưng lại mơ tưởng đến nụ cười cuốn hút say tình của chàng CEO phong độ. Đồng sàn dị mộng, đó là lời nguyền tàn phá mọi cuộc hôn nhân không có tình yêu. Trang không muốn điều đó xảy ra nhưng trái tim lại thôi thúc hãy sống cho chính mình. Nó cứ xúi giục nàng hãy làm vợ một người nhưng cứ thản nhiên yêu một người khác. Thành ơi em xin lỗi, em biết anh rất yêu em nhưng trái tim này từ trước khi lên xe hoa đã trót gởi trao cho em trai của anh mất rồi. Ân ái bên Thành nhưng Trang mơ nằm trên người mình là Tùng. Nàng ray rức tự hỏi liệu khi Tùng biết chuyện đang diễn ra thì trái tim anh có tê buốc? Tùng ơi em sẽ bù đắp cho anh. Em quyết định rồi, em sẽ trao anh tấm thân này vì hai ta đều khát khao thuộc về nhau phải không anh?
Thành hì hục khá lâu rồi cũng tới lúc gồng cứng người đẩy sâu vào Trang. Những dồn nén nhiều ngày qua tuông trào xối xả sưởi ấm âm cung lạnh lẽo. Thành nằm trên người Trang thở hổn hển thêm một lúc mới leo xuống ôm vợ lim dim. Trang gỡ tay chồng ngồi dậy, bàn tay trắng muốt với những ngón thon dài bụm vào chỗ căng đầy giữa hai chân ngăn dòng suối nhỏ rỉ rả chất nhầy của đàn ông. Nàng vào nhà tắm xịt rửa rất lâu, lát sau trở ra mặc lại quần áo nhẹ nhàng bò lên giường. Nằm bên cạnh đức lang quân trong gương mặt mãn nguyện mà lòng Trang nghe cô đơn quạnh quẽ. Nếu hôm nay Thành trực đêm chắc Trang đã gọi điện chứ không phải lén lút cầm điện thoại soạn một tin nhắn “Đang làm gì đó?”. Đợi mãi không thấy hồi âm, vừa buồn vừa giận lẫn cô đơn… Trang tủi thân ném điện thoại qua một bên ôm gối quay mặt vào tường. Đi đâu rồi không biết…
Giữa tiếng nhạc đinh tai nhứt óc làm sao Tùng nghe thấy chuông báo. Sau khi đưa Trang từ công ty về nhà, Tùng lại đánh xe đi gặp đối tác cũng là thằng bạn thân chuyên cung cấp sắt thép công trình. Từ khi ra trường mỗi người mỗi lĩnh vực nhưng kết hợp làm ăn từ nhiều năm nay. Lúc trưa Tùng đã gọi cho Phát nhờ ra bến xe đón và thay mình lo cho Hoa. Nghe mô tả Hoa là cô gái chân quê mới 18 tuổi xinh xắn chịu chơi khiến anh chàng vốn đào hoa hí hửng nhận lời ngay. Ban đầu Hoa có phần thất vọng vì người đón mình không phải chàng rể phụ đẹp trai của ngày nào mà là một thanh niên xa lạ. Thế nhưng cách nói chuyện gần gủi dí dỏm khiến cô nàng cũng nghe an ủi phần nào. Nhờ mối quan hệ sẵn có, không khó để Phát tìm được cho Hoa một nhà trọ vừa thoáng mát vừa tọa lạc ở khu trung tâm. Đến chiều Phát quay lại đón Hoa đi ăn rồi đưa đi vũ trường. Gái quê chân ướt chân ráo lên thành phố thấy cái gì cũng mới lạ thu hút. Chưa bao giờ Hoa thấy vui như lúc này. Ở quê Hoa từng uống rượu nên khi thử rượu tây cũng không đến nổi khó chịu. Vài ly đầu còn nghe nóng rang cổ nhưng lát sau đã quen và uống không thua gì nam giới. Hoa lắc lưu theo tiếng nhạc xập xình. Lúc mới bước vào thì âm thanh cực mạnh như tra tấn, nhưng khi đã hòa cùng không khí cuồng nhiệt sẽ thấy vui thú vô cùng.
Anh Tùng dạy em nhảy đi – Hoa kề tai Tùng gào lên.
Anh nhảy dở lắm, để Phát dạy cho em – Tùng nháy mắt.
Thế là hai cô cậu kéo nhau ra ngoài nhảy nhót mà bất chấp bài bản gì cả. Vậy mới vui, cần quái gì phải bó rọ khuôn sáo cho mệt. Rượu bắt đầu ngấm khiến Hoa chao đảo ngã nhào vào Phát. Anh chàng đẹp trai dìu nàng lại chỗ Tùng ngồi xuống chiếc ghế chân cao.
Đừng có uống nữa, em say rồi đó.
Không, em phải uống cho quên kẻ bạc tình như anh – Hoa trỏ tay vào trán Tùng – Anh có biết là em lặn lội lên đây để tìm anh không?
Tùng biết chứ, hôm rước dâu lẫn trên đường đi qua cánh đồng, cái cách xúm xít bắt chuyện tạo ấn tượng rồi xin số điện thoại đủ biết Hoa có tình ý ngay từ đầu, nhưng Hoa còn bé quá không hợp với gu của Tùng nên anh luôn tìm cách né tránh và đưa Phát ra làm bình phong đỡ đạn. Nhạc vừa lắng xuống để MC thông báo mở ra một trò chơi thoát y, đám đông nhao nhao hưởng ứng.
Tại sao em thích anh mà anh cứ lạnh lùng với em? – Hoa nhoài sang ôm Tùng mếu máo.
Mình về thôi, em say rồi kìa.
Nói cho dứt khoát một lần mới về. Anh trả lời đi, anh có thích em không?
Em rất dễ thương nhưng anh không hợp với em đâu.
Anh không hợp vậy chứ ai mới hợp? Đừng có nói là ông này nha – Hoa quay sang nhìn Phát bằng ánh mắt đỏ ngầu.
Phát hợp với em hơn anh. Thứ nhất là đẹp trai hơn anh, thứ hai ga lăng hơn anh, thứ ba vui vẻ hòa đồng hơn anh.
Tào lao… anh mới đẹp trai.
Đẹp trai thì đã sao, anh không tốt bụng như Phát đâu. Thấy cậu ấy lo cho em chu đáo chưa? Còn anh đâu có làm được như thế. Thôi mình về.
Phát gần như phải cưỡng chế mới có thể đưa Hoa đi trước, còn Tùng ở lại thanh toán rồi nối gót theo sau. Ra đến bãi xe thấy Hoa cứ lắc lư không ổn chút nào nên Tùng bảo Phát bỏ xe máy lại cùng đi xe hơi đưa Hoa về.
Dân Bến Tre nhậu kinh thiệt – Tùng nói nhỏ nhưng Hoa nằm ở băng sau nghe thấy.
Ha ha… anh tưởng con gái không biết uống hả? Tại em bị sốc rượu lạ chứ nếu rượu đế như ở quê thì nhiêu đây ăn thua gì.
Trời đất!
Phát ngồi bên cạnh chỉ đường, xe đánh cua vào con hẻm lớn dừng trước một dãy nhà trọ rất khang trang. Hoa liêu xiêu cặp vai Phát bước thấp bước cao, vào đến phòng cô nàng ngã nhào xuống giường đưa đôi mắt mơ màng nhìn hai người đàn ông.
Hai anh phải ở lại với em. Không ai được về.
Em muốn làm thịt tụi anh hả?
Em sẽ thịt anh trước – Hoa chỉ Tùng bật cười khanh khách.
Nghe sợ quá. Thôi hôm nay em thịt thằng bạn anh đi rồi anh nộp mạng sau nhé.
Nói rồi Tùng đi vội ra xe hơi bỏ lại sau lưng tiếng gọi í ới.
Anh đứng lại cho em… Đồ bội bạc… Em ghét anh…
Hoa ngồi bật dậy đuổi theo nhưng không bước nổi, Phát kịp đỡ lấy khi Hoa vừa ngã quỵ ôm Phát khóc sướt mướt. Mùi da thịt gái tơ quyện cùng hương rượu thơm nồng bên cánh mũi. Có chút gì đó thương cảm lẫn rạo rực từ kẻ có kinh nghiệm nếm trải mùi đời.
Em thích ảnh, sao ảnh lạnh nhạt với em quá vậy?
Sao em thích cậu ấy?
Vì ảnh đẹp trai, tài giỏi.
Thế anh không đẹp trai sao? – Hoa nín khóc nhìn Phát.
Ừ… thì anh cũng đẹp trai. Nhưng mà em thích anh Tùng hơn – Hoa lại ôm chầm lấy Phát khóc ré lên như con nít.
Phát lau nước mắt đặt Hoa nằm xuống giường, chỉ mới đó mà cô nàng đã ngủ say không biết trời đất gì nữa. Khuôn ngực cao vời vợi đẩy chiếc áo thun trắng nhô thành hai ngọn đồi nung núc, bên dưới là quần short jean ngắn củn cởn khoe trọn đôi chân tuổi teen nõn nà. Phát vò đầu bứt tai thầm rủa tùng đẩy mình vào tình cảnh dở khóc dở cười. Ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho Hoa được một lúc Phát cũng ngấm rượu, anh chàng lảo đảo ra ngoài khóa cửa trở vào nằm bên cạnh ôm Hoa ngủ ngon lành.
Cảm giác có gì đó đè nặng lên người khiến Hoa thức giấc. Nghe tiếng thở phì phò bên tai nhìn sang thấy Phát đang ngủ li bì. Nhìn lại trang phục thấy vẫn còn nguyên như lúc về nhà, cả Phát cũng vậy nên Hoa tin là anh chàng không lợi dụng làm chuyện xấu xa. Phát trở mình rồi cũng bừng tỉnh, hai ánh mắt nhìn nhau vừa ngỡ ngàng vừa ái ngại.
Anh kia, ai cho ôm con gái nhà người ta ngủ vậy hả? Xin phép ai chưa?
Nè, anh lau mồ hôi chăm sóc cho em cả đêm đó nhé, còn chưa có lời cảm ơn nào đã lên mặt hả? Muốn gì? – Phát cung tay trước mặt Hoa.
Muốn làm thịt anh chứ muốn gì nữa! – Hoa lăn qua một bên che miệng cười ngất.
À… tưởng xỉn quậy hóa ra nhớ hết chứ đâu có lú lẫn.
Em xỉn hồi nào? Chỉ mệt thôi. Mà sao anh không chịu về? – Hoa nhìn đồng hồ – Quào… 3 giờ sáng. Ngủ lâu lắm rồi, về được rồi đó.
Ác vừa thôi nhé! Giờ này còn xe cộ gì nữa mà về? Không lẽ bắt anh cuốc bộ hả? Mà nhìn em ngon quá làm sao anh nỡ bỏ về. Mỡ dâng miệng mèo, phải thịt xong mới về được.
Thế đã thịt chưa?
Thịt rồi, lúc em ngủ say anh đã…
Phát chồm lên người ngoe nguẩy ngón tay trước mặt Hoa. Nhìn kỹ mới thấy Phát đẹp trai và cuốn hút không thua gì Tùng. Anh chàng cũng rất nhiệt tình tìm cho Hoa một chỗ dung thân thay vì phải nương nhờ người bà con. Suy cho cùng Hoa nợ Phát một thái độ biết ơn.
Xạo quá ông ơi, quần áo còn y nguyên. Chắc anh có khả năng làm xuyên vải luôn quá.
Thì xong rồi anh mặc lại cho em đó.
Đồ ba xạo… – Hoa vùng dậy – Vầy mới là thịt nè.
Hoa lật Phát nằm ngửa đè lên người anh khóa môi. Cái hôn bất ngờ đầy thú vị khiến cả hai hào hứng hòa mình vào cuộc vui. Phát không ngờ một cô gái quê như Hoa lại có thể hôn môi điệu nghệ đến vậy. Nàng liên tục nghiêng đầu qua lại len lỏi chiếc lưỡi mềm mại vào miệng Phát cuốn lấy lưỡi anh kéo sang mút chặt. Sau chiếc hôn vồ vập như kẻ đói khát, cả hai tách môi nhau thở hổn hển.
Em định cưỡng hiếp anh sao?
Anh không thích hả?
Đâu có, anh rất thích, chỉ sợ bị bắt đền.
Em đâu còn trinh nữa đâu mà bắt đền. Mà cái mặt ma mãnh này thì ai mà bắt đền cho được!
Anh hiền gần chết, thấy anh bị đè nằm dưới không?
Rượu hôm qua có gì trong đó mà khiến em bức rức cả đêm. Mình làm tới luôn đi.
Đứa con gái quê chỉ học hết lớp 12 mang trong mình tham vọng trụ lại thành phố và phải thành công như chị Trang mới chịu. Ban đầu Hoa muốn nương tựa nhưng Tùng đã né tránh, thật may có Phát làm chỗ dựa. Hơn nữa cô gái tuổi teen cũng muốn tìm một bạn tình bảnh trai để đáp ứng cho nhu cầu rất cao nên đây là cơ hội mà Hoa phải nắm lấy.
Hoa ngồi trên người Phát bắt chéo tay nắm gấu áo lộn ngược qua đầu. Cặp nhũ hoa sung mãn ngồn ngộn muốn bung khỏi chiếc áo lót đỡ hững hờ nửa bầu ngực bên dưới. Hoa nằm sấp trên người Phát tiếp tục hôn môi rồi nhích dần lên trên. Phát vòng tay tháo khóa áo, Hoa thu vai gạc rơi sợi dây treo ném áo lót qua một bên. Sống lưng ưỡn cong đẩy bầu vú tới trước mặt Phát khiêu khích. Cái miệng tham lam liền hả lớn đớp gọn cả một mảng thịt thơm tho. Hoa nấc lên rên ư ử đẩy mạnh tới trước cho Phát bú chùn chụt. Cái sướng tê rần từ đầu vú lan tỏa ra khắp cơ thể đang hừng hực ham muốn. Phát đã dựng đứng cấn vào háng Hoa, cả hai ngồi bật dậy hối hả cởi bỏ những vướng víu sau cùng rồi hai cơ thể trần truồng lao vào nhau quấn chặt như bị bỏ đói lâu ngày. Nghĩ cũng đúng, từ lúc bị bồ cắm sừng đến nay Hoa có được thưởng thức lại cái cảm giác xâm nhập lần nào đâu. Thà đừng biết qua, chứ đã lỡ được một lần thì cả đời cứ thèm thuồng lưu luyến. Hoa háo hức muốn tiếp cận đồ ngề của Phát, vừa nhìn thấy nàng đã há hốc thốt lên.
Trời ơi… của anh khủng quá! – Hoa nhìn chằm chằm vào khẩu pháo ngẩn đầu trầm trồ.
Em thích không?
Thích lắm!
Em có biết bú không?
Có chứ, dễ mà.
Hoa cúi xuống hả miệng ngậm lấy cặc Phát nút nút. Chiếc lưỡi điệu nghệ vờn vũ trên khối thịt trương phồng khiến Phát tê rần cả người. Hoa từng làm chuyện này với thằng bồ nên cũng tích lũy được vài kinh nghiệm. Trong thời buổi hiện đại thì cái chuyện bú liếm đã trở thành bình thường. Trong điện thoại của bất kỳ ai ít nhất cũng có vài ba đoạn clip hoặc những hình ảnh phòng the mà trước đây nó là chuyện riêng tư giấu kín. Điện thoại của Hoa cũng có những thứ ấy, thậm chí có cả clip tự quay.
Phát đưa tay xoa nắn cặp mông căng đét. Hoa nhích lại gần đưa lồn cho Phát sờ mó. Cái rãnh sâu hoắm đã ra nước ướt mèm được ngón tay xa lạ lún vào chà miết rồi thọc sâu móc ngoáy. Hoa rên ư ử run run hạ thể, nàng nhả cặc nhìn lại phía sau thở thở không ra hơi.
Anh có thể bú chỗ đó giống em đang làm cho anh không?
Anh đang thèm ăn thịt em đây.
Hoa hỏi vì ái ngại với cái lồn cả một đêm chưa qua rửa ráy. Được Phát đồng ý, cô gái quê không ngần ngại bộc lộ sự dâm đãng bước choàng qua đầu Phát úp nguyên con sò rậm lông xuống cái miệng hả lớn chờ đón bên dưới. Hai mép thịt dày đang chịu cái lạnh giữa đêm bất ngờ được bao bọc ấm áp. Sự thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến Hoa tưởng như Phát vừa nuốt mất lồn mình. Cô nàng ngửa cổ rú lên thích thú.
Ôi em sướng quá… lâu lắm rồi chưa được bú. Anh nút đi, em ra cho anh nút nè! A…a…a…
Hoa thét lên những âm điệu lạc lõng giữa đêm khuya. Khi cả khu phố đang chìm trong giấc ngủ thì có hai kẻ vẫn thức trở đầu bú liếm bộ phận duy trì nòi giống của nhau. Phát vùng dậy đè ngửa Hoa ra giường hùng hổ xé hai chân thành một đường thẳng. Con cặc to lù lụi vào đường nứt lấn rộng hai miếng thịt ướt đẫm chui tọt vào trong. Hoa chụp tay Phát gồng người rú lên lần nữa. Có hơi đau vì lâu lắm chưa được xâm nhập, nhưng ngay sau đó cảm giác tê rần sướng khoái ập đến khiến hai môi lồn cứ thay nhau co giật. Phát chống tay giã xuống phầm phập, cái chày to cứng điên cuồng giã xuống cái cối mọng nước khiến dịch nhờn bôi trơn tung tóe đẫm háng Hoa.
Sướng quá anh ơi… Hờ hờ… cặc anh to quá, đâm bót quá…
Phập phập… phập phập… Phát dập càng lúc càng nhanh. Lợi thế về độ dài giúp mỗi cú đóng xuống đâm thốn tận cổ tử cung khiến Hoa muốn điên dại. Khí lồn bị cuốn trôi từ âm cung ra tận bên ngoài ròng ròng chảy theo khe mông thấm đẫm ga giường.
Hờ hờ hờ… Anh sắp ra rồi… – Phát thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên tấm lưng săn chắc.
Em cũng không chịu nổi nữa, anh ra trong lồn em đi… Ui sướng quá…
Dính bầu thì sao? – Phập phập phập… những cú nắc dũng mảnh hối hả giã xuống giai điệu truyền giống.
Mai em uống thuốc, anh ra liền đi em chết đến nơi rồi nè… Ra đi… A…a…a… em nhận được rồi… ôi nóng quá… em sướng quá anh ơi…
Con cặc thiện chiến ngất đầu xối xả vào cái lồn non trẻ nhưng tích lũy nhiều kinh nghiệm. Hai thân thể trần truồng ôm siết lồng sâu da thịt trong nhau, nghe cơn sướng chạy rần rật từ chỗ dính chặt lan ra khắp châu thân. Hoa kéo Phát xuống gắn hai đôi môi vào nhau điên cuồng nút lưỡi nhưng vẫn không thể giải tỏa nổi cái sướng tê điếng theo từng cơn co thắt. Giao cấu là lẽ sống của loài người, vậy mà Hoa chỉ được hưởng thụ vài lần rồi nín nhịn khi thằng bồ bỏ rơi chạy theo đứa con gái khác. Hoa ôm mặt Phát thỏ thẻ, Hoa thật sự muốn sở hữu Phát chứ không còn đơn thuần muốn dựa dẫm anh nữa. Con cặc dài đâm thốn ấy đã mua đứt linh hồn Hoa.
Anh đụ giỏi quá, làm người yêu của em nhé? Em sẽ cho anh toại nguyện mỗi ngày.
Em quên Tùng rồi sao?
Không thèm nữa, đồ phách lối. Nếu đêm qua chịu ở lại thì em đã cho anh ấy rồi. Ai biểu ngu ráng chịu.
Nếu sau này có cơ hội em có muốn đụ với Tùng không?
Anh không ghen hả?
Không.
Hi hi… anh giống em đó. Vậy làm người yêu của em đúng rồi.
Hai đôi môi lại hút chặt lấy nhau quyện lưỡi. Bên dưới, cái lỗ ướt đẫm lại rục rịch co nhíu như để nhắc nhở là cả hai vẫn đang thuộc về nhau một cách chân thật. Ánh sáng của ngày mới đã nhen nhóm nơi đường chân trời nhưng cuộc mây mưa vẫn không dừng lại mà tiếp nối ngày một điên cuồng…