Chương 45C : Đám cưới về trên làng quê
Những giọt nước thi nhau xả xuống từ chiếc vòi tắm hoa sen đập vào hai bầu vú trắng muốt, to như hai quả bưởi rơi xuống nền nhà, hai núm vú hơi săn săn có lẽ vì lạnh. Núm vú hồng lắm, chỉ nhu nhu cái đầu ra bên ngoài một chút, còn lại phần lớn thụt vào bên trong. Cô gái sở hữu đôi bồng đào khổng lồ này vẫn là một cô gái trinh tiết mà, bầu vú này chưa bị người khác phái nào bóp bao giờ, chỉ bị sờ nắn mỗi lần cô gái tắm mà thôi.
Đôi bàn tay cô gái nhẹ nhàng, tỉ mỉ từng li từng tí một vuốt ngược từ phía dưới lên phía trên, đã từ lâu lắm rồi, cô vẫn sợ hai vú của mình bị sệ xuống, bởi nó vì nó quá no, tự trọng của nó theo lẽ thường sẽ làm nó trĩu xuống. Không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân, hai bầu vú ấy mặc dù rất to nhưng không bị xệ xuống chút nào, tất nhiên cũng không thể vểnh lên theo kiểu vú sừng trâu mà chỉa thẳng ra phía trước như thách thức mời gọi. Đôi bàn tay búp măng xòe rộng ra úp trực tiếp vào đỉnh vú, ấy vậy mà chỉ có thể che được một phần rất nhỏ ở đỉnh vú mà thôi, còn đa phần thịt vú vẫn tông hông thừa ra bên ngoài.
Sau khi chăm sóc xong phần vú, cô gái lấy một ít sữa tắm cho vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đưa lên đám lông mu rậm rạp của mình rồi xoáy thành từng vòng tròn nhỏ. Sữa tắm bị lông lồn vần vò tạo thành một lớp bọt trắng xóa, các sợi lông đen nhánh hòa quyện với bọt xà phòng. Rồi cô gái vớt bọt trên mu kéo trượt xuống bên dưới, cô hơi khuỳnh hai chân để hai môi lớn âm hộ mở rộng ra, đặng cho bọt xà phòng tiếp xúc trực tiếp với cửa lồn.
Cứ thế, cô miết lên miết xuống từ trên mu, miết qua hột le xuống đến cửa lồn, tiện tay cô kéo bọt xà phòng vòng xuống dưới, tới lận lỗ đít mầu hồng nhạt rồi dùng đầu ngón tay trỏ hơi hơi chọc nhẹ vào trên trong hậu môn. Đó là những động tác cô thường hay rửa bộ phận kín đáo của mình, chỉ một đường thôi mà từ lông mu, âm vật, âm đạo đến lỗ hậu môn đều được rửa một cách cẩn thận, tỉ mỉ và sạch sẽ. Mà mỗi lần như vậy, cô không chỉ làm có 1, 2 lần mà làm hàng chục lần. Người nào vô tình nhìn vào thì còn tưởng là cô đang thủ dâm, bởi động tác cô đang làm giống như vậy thật.
Cô cẩn thận lắm, chăm chú lắm, bởi trong những động tác này, có một động tác rất có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đó là việc rửa cửa lồn, cô nhẹ nhàng từng chút một miết lên miết xuống cửa âm đạo, cô cũng xoa nhẹ vào phía bên trong một chút, chỉ một chút xíu thôi, bởi nếu quá tay, cô rất có thể làm hại đến màng trinh ở bên trong. Thực ra mà nói, trinh tiết đối với cô không phải cái quý giá nhất, cô cũng muốn mất nó đi lắm, để khám phá những điều hấp dẫn kỳ thú trong tình dục, nhưng cô lại có tâm niệm, rằng mình phải giữ nó cho người thực sự xứng đáng. Người đó cô cũng biết là ai, nhưng sự đời lại chẳng như mình mong muốn, ấy thế nên, 24 tuổi, cô vẫn còn là gái đồng trinh.
Hết lồn, đến đít. Ngoảnh mông lại phía vòi hoa sen để cho nước xối xả vào đôi mông của mình, cô hơi khom người để chỉa đít ra đằng sau. Cô chổng mông thế nhưng đỉnh đít vẫn giữ nguyên hình bầu bầu, không tạo thành điểm nhọn. Nói như vậy để thấy là đít cô cũng hài hòa với ngực, chúng đều rất to, có lẽ mọi thứ nhậy cảm trên thân thể đàn bà của cô đều to, chỉ có vòng eo là nhỏ mà thôi.
Với mông, cô gái cũng cẩn thận xoa xà phòng lên rồi mát xa tỉ mỉ, cô luôn chăm sóc mọi thứ trên cơ thể tỉ mỉ như vậy đó. Người đàn bà nói chung mà nói, thứ quý giá nhất mà họ sở hữu không phải là tiền bạc, không phải là chồng, không phải là sự nghiệp, không phải là những thứ vật chất tầm thường, chính là tấm thân của mình.
Ngắm mình trong gương, cô gái chớp chớp đôi mắt khó hiểu, xen lẫn sự tự hào về bản thân là một chút gì đó buồn buồn. Những người bạn cùng trang lứa, đứa nào đứa ấy đều có đã có người yêu, nhiều đứa có chồng có con rồi. Ấy thế những cô chưa một lần thực sự sống trong cái gọi là tình yêu như quan niệm thông thường, cô mới chỉ yêu đơn phương, trong suy nghĩ của cô, đó cũng là một dạng tình yêu. Có lẽ cô bị ảnh hưởng bởi những nhân vật và cô yêu thích trong các cuốn tiểu thuyết. Mà đã là tiểu thuyết thì đâu có phải là thực tế cuộc sống. Tình yêu tóm lại vẫn là sự kết hợp giữa âm và dương, giữa nam và nữ. Thiếu một trong hai chẳng thể gọi là tình yêu.
Cô gái nhẹ nhàng dùng cái khăn bông lau những giọt nước còn sót lại trên thân thể, cô cố tình làm thật chậm như chỉ sợ da thịt mình bị đau, bị xước. Bởi trên người cô, ngoài một vết sẹo nhỏ ở bắp tay do tiêm phòng lúc nhỏ, không hề có bất kỳ một vết tích nào cả. Từ bé, cô vẫn được bố mẹ cưng chiều như ngọc như ngà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đang làm thì ở ngoài cửa phòng tắm có bóng người, rồi có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng giục giã:
– Tiểu thư, nhanh lên con. Muộn rồi. Bố đang chờ kia kìa.
Vâng, cô gái trong phòng tắm chính là Tuyết “tiểu thư” của chúng ta. Tuyết “tiểu thư” có thói quen tắm vào mỗi buổi sáng, lúc mới ngủ dậy cô thường tắm rất kỹ, kỹ hơn lúc buổi tối. Hôm nay cô lại tắm kỹ hơn mọi ngày, bởi sau đây, cô có một công việc quan trọng, gặp lại một người bạn rất đặc biệt của mình:
– Vâng, con ra ngay đây.
Quấn khăn bông ngang bầu vú rồi thắt nút lại phía trước ngực, Tuyết “tiểu thư” bước ra khỏi phòng tắm. Cô chẳng ngại ngùng gì vì người chờ mình phía ngoài chẳng phải ai xa lạ, là mẹ của cô.
Ngắm nhìn con gái mình từ trong phòng tắm bước ra, đôi vai trần, đôi chân trần trắng muốt, cô Hồng tự hào lắm, con gái cô rất đẹp, đẹp ngay cả trong đôi mắt của phụ nữ như cô. Mỉm cười nhìn con, cô nói:
– Mặc quần áo nhanh đi con. Bố và dì Hằng đang đợi, xe cũng đến rồi.
Tuyết “tiểu thư” lững thững đi về phía tủ quần áo của mình, rồi lấy ra một cái váy mầu tím, cô ướm lên người rồi hỏi mẹ:
– Con mặc bộ này được không hả mẹ?
Với cô Hồng, con gái mặc bất kỳ cái gì cũng đều đẹp cả, người đẹp, khuôn mặt đẹp thì mấy thứ quần áo chỉ là làm nền mà thôi:
– Đẹp, đẹp. Nhanh lên con.
Ấy vậy nhưng Tuyết lại cất cái váy đó đi, mà lấy cái váy khác ra, mầu hồng nhạt rồi ướm ướm lên người thử nhìn vào trong gương, cô kết luận:
– Thôi, con mặc cái này, cái mầu tím kia sợ không hợp.
Cô Hồng thở dài ngao ngán:
– Tiểu thư của tôi ơi, có cần phải kỹ lưỡng như vậy không? Chỉ là đi dự buổi lễ nhỏ thôi mà.
Tuyết nhón chân xỏ cái quần lót lọt khe hàng hiệu của mình vào, nó mầu hồng, trùng với mầu váy mà cô dự định mặc, vừa kéo lên đến háng, chiếc quần chỉ vừa che đủ khe bướm và chùm lông phía trên, Tuyết phải vén mấy sợi lông vào bên trong, còn phía sau, toàn bộ mông đít hở ra, bởi đằng sau chỉ là một cái dây. Nàng bĩu môi nói với mẹ:
– Kệ con! Với mẹ thì nhỏ, với con thì to. Hihihihi!!!!
Cô Hồng thở dài thương cho số phận của con, mà nghĩ lại cũng thấy có chút gì đó may mắn, chứ nếu con gái mà đến được với người nó yêu, cô Hồng sẽ gặp phải cảnh dở khóc dở cười, “mẹ con chung chồng”:
– Hây zà! Mẹ cũng chẳng thấy ai như con. Một lòng một dạ với nó, ấy vậy mà …….
Giờ đến cái áo lót đồng bộ với cái quần, Tuyết mặc vào, nhỏ xíu à, chỉ che rộng hơn cái núm vú có một tẹo. Nhìn cô mặc bộ đồ lót này, nếu ai yếu mắt thì sẽ tưởng là cô không mặc gì. Xong đâu đó, Tuyết mặc váy rồi nhờ mẹ kéo khóa đằng sau:
– Kệ con! Mẹ không hiểu đâu. Hi hi hi!!!!!
– “Roẹt!”, khóa chiếc váy được mẹ kéo lên, Tuyết “tiểu thư” xoay một vòng trước gương, hài lòng với sự phối đồ của mình. Cô mặc kệ lời mẹ nói, mặc kệ tất cả, bởi đơn giản, triết lý về tình yêu của cô khác với tất cả mọi người. Với cô, yêu không nhất thiết là phải đến với nhau, yêu, đơn giản là làm cho người mình yêu hạnh phúc. Thế là đủ.
– Mẹ! Mình đi thôi. Nhanh không bố và dì đợi.
———-
Xóm Bãi hôm nay như một ngày hội, ngày hội thực sự của tất cả mọi người. Hôm nay là một ngày đặc biệt, sau bao nhiêu ngày tháng vất vả với đồng ruộng, hôm nay là ngày đầu tiên thu được thành quả. Hợp tác xã nông nghiệp sạch Thủy Tiên hôm nay làm lễ xuất đi chuyến hàng đầu tiên. Nơi tổ chức buổi lễ này chính là trụ sở của Hợp tác xã, nhà của Nghĩa.
Mặc dù chưa đến giờ tổ chức, nhưng bà con xã viên đã tề tựu đông đủ, ai ai cũng mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, khuôn mặt hớn hở, tươi cười, nói chuyện ríu ra ríu rít không ngừng. Vụ mùa đầu tiên sản xuất theo mô hình mới, năng suất thực tế chưa đạt được như kỳ vọng ban đầu nhưng cũng mười phần cũng đạt được đến 8, và cái quan trọng nhất, sản phẩm làm ra đã được mang đi kiểm nghiệm và đạt được tất cả các chỉ số an toàn vệ sinh thực phẩm, được dán tem nhãn mác trên từng loại quả, loại cây, loại rau.
Ở ngoài cổng nhà Nghĩa, 2 chiếc xe tải thùng kín đông lạnh đỗ hiên ngang, trên thân xe có dòng chữ nổi bật “Hợp tác xã nông nghiệp sạch Thủy Tiên – Xe chở sản phẩm rau an toàn”. Bà con đang xếp thành một hàng dài, chuyền tay nhau từng bó sản phẩm từ trong khu nhà bảo quản lên xe. Nhìn cách họ cầm mớ rau, quả bầu mới thấy sản phẩm được nâng niu như thế nào. Cũng bởi, để sản xuất ra được nhưng loại quả, loại rau này, họ đã một nắng hai sương, không quản tiếc công ngày đêm chăm bón, quý và trân trọng cũng là phải thôi.
Chúng ta thử nhìn kỹ xem anh chàng Nghĩa của Mùa Nước Nổi hôm nay ăn mặc như thế nào nhé. Chúng ta vẫn quen nhìn Nghĩa ăn mặc đơn giản, thiên về những bộ quần áo lao động dầy cộp phải không nào? Mấy năm rồi vẫn thế còn gì. Nhưng hôm nay khác, Nghĩa mặc quần vải dài, đi giầy da mầu nâu, đôi giầy này cậu mới mua ngày hôm qua để gọi là chuẩn bị tươm tất cho ngày hôm nay. Áo sơ mi trắng, tất nhiên không phải là cái ao sơ mi đồng phục học sinh mà thỉnh thoảng cậu vẫn lôi ra mặc, cái áo mới này là chị Nhài mang về ngày hôm qua, nói là mua tặng em, nhưng giọng nói của chị không được tự tin lắm làm Nghĩa nghi ngờ chiếc áo này không phải là của chị mua mà do ai đó nhờ chị mang về hộ.
Trong không khí vui tươi của tất cả bà con xã viên, ấy vậy mà anh chàng Nghĩa có nét mặt không hẳn là vui, tất nhiên cũng chẳng dám làm cái khuôn mặt buồn. Nghĩa cứ ra ngóng vào trông, thỉnh thoảng lại ngó mặt ra phía cổng, cậu chờ đợi một cái gì đó rất khó tả. Trước buổi lễ quan trọng đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên trong sự nghiệp nông nghiệp địa phương, Nghĩa có mời những người mà cậu cho là quan trọng, góp phần vào thành công ngày hôm nay.
Về phía địa phương đương nhiên là có đầy đủ các ban bệ, từ chú Khôi chủ tịch đến tất cả các cơ quan dân chính đảng, họ đã có mặt ở đây đầy đủ. Anh chị Mận Cung cũng bỏ việc về từ tối hôm qua, giờ đang quanh quẩn trong nhà nói chuyện với cô Tươi.
Người tiếp theo là vợ chồng bác Tập, Nghĩa về tận nơi mời vợ chồng bác. Nếu không có hai bác Tập và cô Hồng, sẽ không có một chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp sạch ngày hôm nay. Không chỉ trong quãng thời gian Nghĩa làm trên Hà Nội rồi học nghệ ở vườn ươm, mà con cả trong giai đoạn Nghĩa đã về quê. Bí chỗ nào, khó chỗ nào kêu bác, bác đều nhiệt tình giúp đỡ, còn cùng với cán bộ giáo viên, chuyên gia về tận nơi mấy bận để cầm tay chỉ việc cùng bà con nông dân. Ơn bác giời biển không sao kể siết.
Nghĩa mời cả dì Hằng, theo Nghĩa hiểu thì là dì ruột của bạn Tuyết. Người này không mời sao được, không phải vì một lần Nghĩa đã từng vụng trộm với dì ở tại trường đâu, chuyện đó Nghĩa cất trong tâm khảm rồi. Nghĩa mời vì dì Hằng chính là một trong các khách hàng đầu tiên, chuyến hàng ngày hôm nay có một phần không nhỏ sẽ đến đúng cái trường mà dì Hằng là hiệu phó. Không những dì giúp cho sản phẩm nông nghiệp sạch của Nghĩa được bán ở trường của dì, mà còn bán cho rất nhiều trường mà dì có mối quan hệ với các cán bộ phụ trách. Mời dì là đương nhiên rồi.
Một người nữa, người này trong trái tim Nghĩa có một vị trí đặc biệt, đó là cô Cẩm Tú, là mẹ của Thủy Tiên, người mà Nghĩa luôn luôn coi là vợ của mình. Cách đây mấy hôm, dịp Nghĩa lên trường Nông nghiệp mời bác Tập có về chợ Đồng Xuân gặp cô Cẩm Tú, việc đầu tiên là mời cô tới tham dự buổi lễ này, nhân việc đó cũng có hỏi dò tin tức về Thủy Tiên. Cô nhận lời ngay chuyện về quê Nghĩa, nhưng về Thủy Tiên vẫn câu trả lời như vậy, không thay đổi.
Nghĩa còn trực tiếp gọi điện mời vợ chồng Trang – Toàn, nói là vợ chồng bởi cách đây hơn 1 tháng, 2 người đã tổ chức đám cưới rồi. Trang Toàn đang ở trong kia ngồi nói chuyện luyên thuyên với mọi người.
Anh Tiến – Chị Nhài, bé Chích Bông thì đương nhiên rồi, không cần mời thì anh chị và cháu phải có mặt, bởi đó là người nhà.
Người nữa, đó là Tuyết. Ngày hôm kia, Nghĩa nhắn tin cho Tuyết như thế này: “To lam mot buoi le nho de mung chuyen hang dau tien, cau den nhe?”. Chỉ một lát sau đã có tin nhắn trả lời của Tuyết: “Biet roi, khong moi cung den. Hihihihihi!!!!!”. Từ lúc hai đứa tạm biệt nhau ở cổng nhà Tuyết với nụ hôn trộm đến nay cũng một năm rưỡi rồi, Nghĩa cũng chưa từng gặp lại Tuyết bao giờ. Trong thâm tâm cậu, Tuyết luôn là một người bạn đặc biệt. Có lẽ duyên trời sắp đặt nên hai người không thể đến được với nhau. Sau nụ hôn đó, Nghĩa đã hiểu ra người mà Tuyết dành tình cảm không phải ai khác mà chính là mình. Nhưng đó là chuyện của Tuyết, còn Nghĩa thì đã dành trọn trái tim cho một người khác rồi, chỉ có điều là người đó vẫn bặt vô âm tín mà thôi.
Người đặc biệt cuối cùng mà tôi kể ra sau đây không ai khác chính là Thủy Tiên. Không một giây một phút nào mà Nghĩa có thể quên được Thủy Tiên. Một năm rưỡi, đối với cuộc đời của một người không phải là dài, thậm chí là rất ngắn ngủi, nhưng đối với hai kẻ yêu nhau thì đó là quãng thời gian vô cùng vô tận, không điểm đầu cũng chẳng điểm cuối. Nghĩa chờ đợi, cứ chờ đợi một tin nhắn trả lời, một thông tin trực tiếp từ Thủy Tiên nhưng càng đời càng biệt tăm. Có đôi lúc cậu nghĩ quẩn hay là Thủy Tiên đã thực sự rời xa mình, thậm chí đã tìm được một tình yêu mới rồi cũng nên. Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng tìm được một người đàn ông giỏi giang giầu có. Cậu nói gì thì nói cũng chỉ là một anh chàng nhà quê, tương lai bất định. Nếu thực sự điều đó xảy ra, Nghĩa sẽ không trách cô ấy một lời nào, sẽ chỉ buồn thôi.
Nhưng những giây phút ấy chỉ một chốc một lát thôi, không hiểu sao, cậu vẫn luôn luôn có một linh cảm nào đó khó nói lên lời, rằng Thủy Tiên vẫn quẩn quanh bên cuộc đời cậu, cô ấy vẫn luôn sát cánh cùng cậu vượt qua mọi khó khăn trở ngại trong cuộc sống. Rằng sự chia xa này chỉ là bước đệm thử thách lòng người, và rồi đến một lúc nào đó hai người sẽ thực sự ở bên nhau. “Thuy Tien oi! Gia ma ngay mai em co mat nhi? Do se la ngay hanh phuc nhat cua doi anh”. Rồi chiếc điện thoại im lìm cho đến tận sáng ngày hôm sau.
———–
Cũng sắp đến giờ buổi lễ diễn ra, mọi người đã vào vị trí, Nghĩa vẫn đi đi lại lại ở ngõ nhà mình để đợi những người khách mà cậu đã mời. Tiếng chị Nhài ở đằng sau gọi:
– Nghĩa! Vào đi em, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
Nghĩa không trả lời chị, cậu vẫn nhìn về phía con đường trước cổng nhà mình. Thấy vậy, chị Nhài không giục nữa, chị đứng song song với Nghĩa rồi cũng hướng ánh mắt nhìn theo, chị nói khẽ:
– Chờ cái Tiên à?
Nghĩa luống cuống vì bị chị bắt trúng tâm lý của mình:
– Không ….. không …. Em ………..
Rồi Nghĩa không thể nói tiếp được nữa, cậu mở to con mắt hết cỡ, chân bủn rủn đứng như trời chồng, không thể bước đi nổi, tim đập loạn nhịp như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Một đoàn người từ chỗ ngã ba đang rẽ phải vào đây. Và người đi đầu tiên là một hình bóng vô cùng quen thuộc và thân thương, người mà cậu đã mòn mỏi chờ đợi hết ngày này qua ngày khác. Đó chính là Thủy Tiên, cô mặc váy chiếc váy hoa đẹp nhất mầu tím thủy chung, trên tay là một bó hoa cẩm tú cầu mầu xanh dương, bó hoa này được cắt tại chính vườn hoa trong ngôi biệt thự.
Theo sau là cô Cẩm Tú, cô cũng mặc váy hoa như cách cô làm Nghĩa si mê những ngày đầu lên Hà Nội, đầu đội một chiếc mũ rộng vành. Tay cô không có rảnh, bởi hình như cô đang đẩy một chiếc xe nôi ở phía trước.
Sau cô Cẩm Tú là hàng ngay 4 người, bác Tập đi phía ngoài cùng, cạnh bác là cô Hồng, cạnh cô Hồng là dì Hằng, còn đi sát mép phía bên kia là Tuyết, 4 người bọn họ vừa đi vừa cười vừa nói, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ sáng ngời, vui mừng không xiết như chính họ là chủ nhân của buổi lễ ngày hôm nay.
———-
Tạm rời xa xóm Bãi, Cu Zũng đưa các bạn trở về quá khứ, thời điểm cách đây khoảng 1 năm rưỡi.
Chắc hẳn các bạn còn nhớ, cái hôm ấy, người đau khổ nhất trên thế gian chính là Thủy Tiên. Trong cùng một thời điểm cô liên tiếp bị giáng những cú đòn chí mạng, có mạnh mẽ đến mấy cũng không tránh khỏi đau khổ. Người mà cô yêu thương, dành tất cả tuổi thanh xuân, dành cả trái tim và thể xác của mình đã phản bội cô, anh nằng nặc đòi xa cô về quê lập nghiệp mà không nghĩ đến cô một chút nào, rồi chính mắt cô đã chứng kiến anh hôn người con gái khác, điều đó có nghĩa là anh đã dành tình cảm cho người khác. Và đau hơn cả, cô biết được sự thật, rằng anh và mẹ đã quan hệ tình cảm với nhau một cách sâu sắc, đã từng ngủ với nhau nhiều lần.
Thủy Tiên rời cầu Long Biên trong ánh tối nhập nhòa, cô không biết mình sẽ phải đi đâu, giờ cô không thể về nhà, không thể ở lại Hà Nội. Bởi những nơi đó, từng con đường, từng hàng cây góc phố đều làm cho cô gợi nhớ về mối tình đầu đầy khổ đau. Thủy Tiên quyết định rời xa Hà Nội thân thương, nơi cô sinh ra và lớn lên để đi đến một nơi khác, mong tìm tìm được một không gian yên tĩnh trong tâm hồn. Để cô có thể quên được anh.
Thủy Tiên bắt chuyến xe đêm rời khỏi thành phố, cô cũng chẳng biết chiếc xe sẽ đưa mình đi đâu, cứ lên xe và đi thôi. Đến sáng hôm sau, chiếc xe dừng tại bến xe của một tỉnh xa xôi mà cô chưa bao giờ đến. Chỉ khi nhìn những biển quảng cáo trong bến xe, cô mới biết mình đang ở Hà Giang, cách Hà Nội đến mấy trăm cây số.
Không gian núi rừng mờ sương với bà con dân tộc vùng cao cùng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ và hoang sơ nơi đây đã thực sự đã làm tâm hồn Thủy Tiên lắng đọng. Cô đi lang thang khám phá hết địa danh này đến địa danh khác ở nơi đây. Có lần Thủy Tiên đã từng nghĩ tới chuyện mình sẽ ở hẳn đây, không về chốn phồn hoa đô hội thủ đô nữa. Để vĩnh viễn xa rời quá khứ, vĩnh viễn quên đi người mà cô yêu. Cô tin chắc rằng, có ở đâu mình cũng sống được, sống tốt là khác.
Nhưng ở đời, không phải cái gì mình muốn đều làm được. Càng xa anh, Thủy Tiên lại càng nhớ anh. Nhớ những giây phút êm đềm và hạnh phúc bên anh. Cô nhớ đến cái lần đầu tiên mình gặp anh ở vườn cây nhà mình. Anh mồ hôi bết bát làm chiếc áo lao động dính dịt vào thân người, ngày đó cô còn nói anh là “đồ nhà quê”, nhớ giây phút mà cô ù oạp dưới nước thập tử nhất sinh, bám được vào anh rồi cả hai chìm xuống đáy sông, chiếc cúc áo năm nào được cô lồng vào một sợi dây vàng nhỏ vẫn đeo trên cổ đây. Rồi hình ảnh anh quần ống thấp ống cao, người đầy bụi xi măng đứng giảng bài ở lớp học bên sông. Đã bao nhiều lần cô giấu đi theo anh, xem anh làm gì. Cô nhìn thấy anh oằn lưng vác từng bao lúa, bao ngô từ dưới thuyền lên bờ, đã bao nhiêu lần cô nhìn thấy bàn tay rướm máu vì bốc gạch. Lần nào cũng thế, cô khóc vì thương anh vất vả trong khi mình thì sung sướng ăn trắng mặc trơn, tiền đầy trong túi. Lần nào cô đưa tiền anh cũng đều từ chối không nhận, có vài lần cô lén đút tiền vào ví anh, nhưng mười lần như một, anh đều khéo léo trả lại cô, và những lần đó anh đều giận cô mấy tiếng đồng hồ không nói chuyện.
Vài ngày trôi qua, Thủy Tiên bình tâm trở lại, cô vẫn nhắn tin về cho mẹ đều để mẹ khỏi lo. Cô giận mẹ, nhưng không giận quá mất khôn đến nỗi không còn coi mẹ là mẹ của mình. Dù có thế nào đi chăng nữa, tấm lòng của mình dành cho cô, hơn ai hết cô thấu hiểu. Mẹ vật vã bươn chải với đời hằng bao nhiêu năm để nuôi cô lớn khôn. Cô biết, mẹ đã phải hy sinh hạnh phúc cá nhân mình để toàn tâm toàn ý cho cô. Lúc cô ở Hà Giang, mẹ chỉ nhắn tin cho cô duy nhất có 1 lần với nội dung ngắn gọn: “Về nhà đi con! Mẹ chờ”.
Đúng rồi, Thủy Tiên sẽ về, cô không thể trốn tránh mãi được, phải đối diện để tiếp tục sống. Cô không có anh thì còn có mẹ. Phải về thôi.
1 tuần ở trên Hà Giang, Thủy Tiên bắt xe về Hà Nội.
Ở bến xe, Thủy Tiên không về nhà ngay mà bấm điện thoại cho một người, cô cần phải làm một việc cuối cùng cho anh, cho tình yêu của cô. Sau vài tiếng chuông, người ở đầu dây bên kia nhấc máy:
– “Alo, Thủy Tiên à? Chị đây!”
Thủy Tiên suýt chút nữa thì bật khóc giữa chốn đông người, người cô gọi không phải ai khác chính là chị Tuyết, trong thời điểm này có thể nói chị chính là tình địch của mình. Ấy vậy nhưng Thủy Tiên đã suy nghĩ rất kỹ, thực sự là khó khăn để cô gọi cuộc điện thoại này:
– “Chị Tuyết, em gặp chị có được không?”
Tuyết: “Được, có chuyện gì vậy em? Sao chị nghe giọng em khang khác. Em bị làm sao à?”
Thủy Tiên: “Em không sao? Chị gặp em luôn bây giờ có được không?
Tuyết: “Nhưng chị đang ở Hưng Yên, giờ về Hà Nội luôn cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ. Em có chờ được không?”
Thủy Tiên run bắn trong người, cô nghĩ là chị Tuyết đang ở nhà Nghĩa, không lẽ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến như vậy sao?
Thủy Tiên: “Em chờ được ạ. Em sẽ nhắn tin cho chị địa chỉ?”
Tuyết: “Ừ, em đợi chị nhé, giờ chị đi luôn đây”.
Thủy Tiên cúp máy rồi nhắn tin địa chỉ cho chị Tuyết. Cô buồn bã một mình đi bộ ra khỏi bến xe. Gọi một chiếc taxi đỗ ở cổng bến rồi lên xe.
——
– “Em đợi chị lâu chưa?”, Tuyết đặt hai tay lên lan can hồ, cô nhìn theo hướng Thủy Tiên đang nhìn về phía xa, Hồ Tây buổi chiều thật êm đềm, ánh nắng cuối ngày nhàn nhạt chiếu xuống mặt hồ gợi lên thứ ánh sáng hơi vàng.
Thủy Tiên quay sang nhìn chị Tuyết, mặt chị đầy mồ hôi và bụi đường, có thể thấy chị đã vất vả để về đây, từ trước và ngay cả thời điểm này, Thủy Tiên chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ ghét chị Tuyết, mặc dù trong lòng đôi khi cũng có những mặc cảm nhất định, mặc cảm về trình độ học vấn. Chị Tuyết học hành tới nơi tới chốn, trong khi cô chỉ học hết cấp III rồi đi buôn bán ở chợ.
– Chị vất vả rồi.
Tuyết khẽ kéo vào vạt áo Thủy Tiên:
– Ra ghế đá kia ngồi đi, chị mệt quá, chạy một lèo về đây đấy. Chị lo em có chuyện gì? Nghe giọng trên điện thoại chị đoán là em đang có chuyện gì khẩn cấp. Nào, có chuyện gì muốn nói với chị sao?
Thủy Tiên ngồi xuống ghế đá, bên cạnh chị Tuyết, mắt cô vẫn nhìn về xa xăm, không dám nhìn vào mắt chị Tuyết.
Chần chờ hồi lâu, Thủy Tiên mới nói, để nói ra những lời này, cô phải lấy hết sức can đảm, can đảm đến mức phi thường:
– Chị ….. chị chăm sóc anh Nghĩa hộ em.
Tuyết “tiểu thư” quên cả mệt mỏi vì quãng đường xa vừa rồi, cô từ cơ quan một mạch đi xe máy về đây, nghe Thủy Tiên nói vậy, Tuyết tròn xoe mắt và cả mồm nữa:
– Em … em bảo sao cơ? Chị chăm sóc Nghĩa hộ em?
Thủy Tiên gật đầu thật mạnh, đôi mắt đã bắt đầu rớm nước, cô vừa trao người mình yêu cho người khác, đau khổ vô cùng nhưng trong cái suy nghĩ non trẻ của cô, lại trong lúc mình bị hoang mang vô định thế này, cô không thể tìm ra cách làm nào tốt hơn, đó là điều cuối cùng mà cô có thể làm cho anh.
Tuyết với tay sang đặt tay lên vai Thủy Tiên, kéo đầu Thủy Tiên nhìn vào mình. Tuyết muốn Thủy Tiên mặt đối mặt với mình:
– Tại sao? Có phải hai người xảy ra chuyện gì?
Không còn cách nào lảnh tránh ánh mắt, Thủy Tiên bắt buộc phải nhìn vào mặt chị Tuyết, cô không có tự tin cho lắm, đôi mắt hơi cụp xuống của kẻ bại trận:
– Chẳng phải chị yêu anh Nghĩa sao?
Bóp nhẹ vào bờ vai của Thủy Tiên bởi Tuyết vừa giật mình, đúng là Thủy Tiên vừa nói trúng những điều thầm kín trong lòng cô. Điều này thực sự là cô chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả người gần gũi với cô nhất là dì Hằng:
– Tại sao em lại nói như vậy?
Thủy Tiên gần như là cúi gằm mặt xuống, bờ vai mặc kệ cho chị Tuyết bóp:
– Em đã nhìn thấy hai người ……….. hôn nhau.
Đến lượt Tuyết rơi vào thế bí, lần hôn đó không ngờ là Thủy Tiên lại nhìn thấy. Tuyết buông thõng hai tay rời khỏi vai Thủy Tiên, đến giờ này, chính cô mới là người không dám nhìn vào mắt Thủy Tiên nữa.
Tuyết đứng dậy, đi về phía mép sông, trầm tư hồi lâu rồi mới quay trở lại ghế đá, nơi Thủy Tiên vẫn đang ngồi chờ câu trả lời. Có lẽ cô đã hiểu ra được phần nào nguyên nhân của cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Nhưng phải ngồi thêm một lúc nữa, Tuyết mới lấy được can đảm để thú nhận:
– Đúng, chị yêu anh Nghĩa. Chị không phủ nhận chuyện đó. Còn chuyện em nhìn thấy thì không giống như những gì em đang nghĩ đâu. Đừng hiểu lầm Nghĩa, bạn ấy không phải là người như vậy.
Thủy Tiên dướn mắt lên chờ chị Tuyết giải thích cho rõ hơn. Tuyết nói tiếp:
– Nếu em nhìn thấy thì chị cũng không có giấu làm gì, trước tiên chị xin lỗi em, là do chị không làm chủ được bản thân. Lần đó là chị tự mình hôn Nghĩa, vì chị ……. Không kiểm soát được bản thân. Chứ không phải là hôn nhau. Tức là chỉ từ một phía mình chị thôi. Nếu vì chuyện này mà em giận Nghĩa thì cho chị xin lỗi. Chị thực sự xin lỗi em.
Thủy Tiên tin những lời chị Tuyết nói là thật, trước tới giờ cô cũng mông lung đoán là chị Tuyết có tình cảm với anh Nghĩa, nay chỉ là do chính miệng chị nói ra mà thôi, không phải là cái gì quá bất ngờ cả. Nhưng vẫn còn một khúc mắc trong lòng:
– Chị chẳng phải là từ nhà anh Nghĩa về đây sao?
Giọng nói của Thủy Tiên có ý hờn trách làm Tuyết xuýt nữa thì phì cười, cầm lấy tay Thủy Tiên, Tuyết trêu trọc:
– Cô bé ngốc này, em nghĩ oan cho chị rồi. Giờ chị làm ở Sở nông nghiệp Hưng Yên. Chị nói ở Hưng Yên là ở chỗ làm của chị đó.
Thủy Tiên thở dài, vậy đến đây có thể khẳng định mình đã hiểu lầm anh Nghĩa, nghĩ oan cho anh ấy bội tình, bắt cá hai tay, Thủy Tiên chúm môi lại một cách đáng yêu:
– Thật không ạ?
Giờ là lúc Tuyết muốn nói hết ra cho Thủy Tiên hiểu, nói ra với tư cách hai người đàn bà trưởng thành, mang tính chất tự sự:
– Thủy Tiên này, Nghĩa là một người tốt, một người đàn ông xứng đáng để em nương tựa cả đời. Chị là bạn của Nghĩa bao nhiêu năm nên chị rất hiểu bạn ấy. Bạn ấy yêu em và dành hết tất cả tình cảm cho em. Chị và Nghĩa không phải là không có thời gian tiếp xúc với nhau, thậm chí là rất nhiều, nhiều hơn cả em nữa vì chị biết em rất bận rộn với công việc của mình. Nhưng chưa bao giờ chị thấy Nghĩa có bất cứ một hành động, một lời nói gì nào thể hiện việc bạn ấy dành tình cảm cho chị cả. Chị biết, bạn ấy đơn giản chỉ coi chị là một người bạn mà thôi. Một người bạn đúng Nghĩa.
– “Thế còn chị thì sao?”, nhân cơ hội này, Thủy Tiên cũng muốn chị Tuyết nói ra hết.
– Chị á? Nghĩ cũng buồn cười. Nếu nói về thời gian, có lẽ chị thích Nghĩa còn trước cả em cơ. Từ cái hồi bạn ấy lên phòng ký túc xá gặp Trang. Nhưng chị có quan niệm về tình yêu khác với mọi người. Yêu một người không có nghĩa là mình phải chiếm đoạt người đó cho bằng được, chiếm đoạt bằng mọi giá. Nhất là cướp của người khác là điều mà lương tâm chị không cho phép. Với chị, tình yêu chỉ đơn giản là làm cho người ấy hạnh phúc. Với chị thế là đủ, chị sẵn sàng âm thầm đi bên cạnh, để giúp đỡ, để sẻ chia. Ngay cả việc chị quyết định về Hưng Yên làm cũng là vì muốn phần nào đó giúp Nghĩa thực hiện ước mơ của mình. Nhiều người nói chị ngốc, nhưng chị kệ. Chị vui với điều mình làm là được rồi. Hơn nữa, cái này chị nói cho mình em biết thôi nhé, chị chả dại mà trao tất cả cho người không yêu chị, kể cả người đó chị yêu đến như thế nào đi chăng nữa. Chị xứng đáng được hơn thế, phải không em?
Thủy Tiên gật đầu xác nhận. Tuyết mỉm cười nói tiếp:
– Thôi, giờ hết giận Nghĩa rồi nhé. Có giận thì giận chị đây này.
– Còn nhiều chuyện lắm chị ạ. Chưa hết giận đâu.
Nói như vậy là Thủy Tiên đã nguôi ngoai phần nào rồi, quyết định chia tay Nghĩa đã bị lung lay giữ dội. Tất nhiên là chưa thể thay đổi được, bởi chuyện đá tảng là Nghĩa và mẹ kia kìa. Tất nhiên chuyện này không thể nói ra cho chị Tuyết nghe được.
Tuyết chêm vào:
– Giờ còn muốn nhờ chị chăm sóc Nghĩa không? Nói trước là em mà buông là chị nhảy vào. Lúc đấy thì đừng có mà trách chị không khách sáo. Ha ha ha ha!!!!
Thủy Tiên đỏ ửng mặt không dám trả lời, cũng chẳng dám nói lại là nhờ chị yêu Nghĩa hộ em nữa. Bởi đối thủ của cô xứng đáng là một bậc thầy về tình yêu. Nếu thực sự chị Tuyết muốn tán ai thì với gương mặt xinh đẹp, với thân thể tràn đầy nhựa sống, với giọng nói đầy mê hoặc và hiểu biết như vậy thì ít ai có thể thoát được lắm. Đến như Thủy Tiên là con gái đây này, còn bị chị yểm bùa cho mụ mị đi chứ chẳng vừa.
——–
Từ bờ hồ Tây, Thủy Tiên về nhà cũng đã muộn. Đây là nhà cô, vậy sao khi trở về lại có cảm giác bồi hồi đến như vậy. Bởi chỉ lát nữa thôi, cô sẽ phải đối mặt với mẹ, đối mặt với “tình địch” thực sự. Liệu rằng cô có chấp nhận sự thật trái ngang và vô cùng bất hợp lý này để tiếp tục với anh Nghĩa được không? Nếu anh Nghĩa trót dại ăn nằm với một người con gái nào khác thì cô không nặng nề đến như vậy đâu, nhưng người đó ngược đời thay lại là mẹ cô. Nếu cô chấp nhận sự thật mà tiếp tục với anh Nghĩa, chẳng hóa ra mẹ con chung chồng đó hay sao.
Đã về đến đây, là Thủy Tiên đã quyết tâm đối diện với sự thật. Sự thật dù có đau lòng đến thế nào cũng là sự thật, đối diện một lần cho xong, không thể lẩn tránh mãi được. Thủy Tiên đang mở cổng, bàn tay cô thò vào bên trong để tra chìa vào khóa thì bị một bàn tay khác cầm lấy. Không có để Thủy Tiên nhận biết được, đó là tay mẹ, mềm mại và ấm áp như trước nay vẫn vậy.
Cả hai mẹ con đều đồng thanh mặc dù họ không nhìn thấy nhau, chỉ tay chạm vào nhau:
– Mẹ!
– Thủy Tiên!
Cánh cổng được mở ra, Thủy Tiên đứng sững người ngây ngô vì nhìn thấy mẹ, chỉ có mẹ là không bất động. Cô Cẩm Tú ôm chầm lấy con gái, mới có vài ngày trôi qua, cô thấy con gái hốc hác đi hẳn, người rộc đi, đen hơn và trông như có nét gì đó trưởng thành hơn, già giặn hơn hẳn. Có lẽ con gái đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Cẩm Tú cứ ghì chặt con như vậy thôi, nước mắt cô lã cha rơi vào vai áo Thủy Tiên, cô khóc vì nhớ, vì thương và hạnh phúc vì gặp lại con, cô luôn tin tưởng Thủy Tiên sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này, sẽ quay về. Nhưng dù có luôn suy nghĩ như vậy, nhưng nhiều lúc cô cũng sợ lắm, sợ con sẽ không gượng lên được, sẽ làm cái điều dại dột mà nó đã từng làm một lần. Nay nó đã trở về đây, còn hạnh phúc nào hơn chứ:
– Hu hu hu!!!! Thủy Tiên, cho mẹ xin lỗi. Hu hu hu hu. Mẹ xin lỗi. Đừng bỏ đi như vậy nữa, mẹ sợ lắm. Cuộc đời mẹ chỉ còn có con. Đừng bao giờ bỏ mẹ đi như vậy.
Nghe mẹ nói, Thủy Tiên vỡ òa nức nở, bao kìm nén, bao bực bội, bao giận hợn theo nước mắt trôi tuột đi phương xa. Giờ chỉ còn đọng lại là tình thân, tình mẹ, tình con. Ừ đúng nhỉ? Trong cuộc sống, có thứ tình cảm nào có thể quý giá hơn tình mẫu tử nhỉ? Nếu đặt lên bàn cân giữa tình yêu nam nữ và tình mẫu tử, chắc hẳn ai cũng biết thứ tình nào sẽ nặng hơn, sẽ đáng được trân trọng hơn. Mỗi một con người, có thể có vài ba mối tình yêu nam nữ sâu nặng, thậm chí có đến hàng chục. Nhưng thứ duy nhất chỉ có một lần, có vĩnh viễn không bao giờ mất đi dù gặp phải muôn trùng bể luân, đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng.
– Hu hu hu!!!
Thủy Tiên ôm lại mẹ chặt hơn, cái ôm như để nói hết lòng mình. Cô khóc to nhưng không nói ra lời, lời nói bây giờ chẳng thể đủ truyền tải thông điệp nữa rồi.
Ánh điện ngoài hiên nhà sáng trưng, ánh đèn từ dưới mặt đất trong khu vườn cũng sáng hết, rọi ánh sáng lên phía trên cho những bông hoa các loại đung đưa theo cái gió nhẹ của mùa hè.
Cẩm Tú ngồi luôn ở bậc hè, trong lòng cô là đầu của Thủy Tiên. Thủy Tiên nằm dài gối đầu lên đùi mẹ. Đi xa bao nhiêu ngày, lang thang bao nhiêu nơi, giờ cô mới thấm mệt, mệt một cách thực sự. Được nằm trong lòng mẹ, được mẹ luồn các ngón tay qua các lọn tóc gãi gãi vào da đầu, cảm giác bình yên và an toàn đến lạ.
Cẩm Tú nhìn vào những bông hoa cẩm tú cầu phía trong các chậu đặt thành một dẫy sát mép tường, cô từ từ giãi bày hết lòng mình cho con gái nghe bằng một câu chuyện, mong nhận được từ nó sự cảm thông, đã đến lúc nói rồi. Nếu chậm hơn chính là tự mình bóp chết hạnh phúc của con:
– Con còn nhớ không? Ngày đó con còn là một bé lớp 12 nghịch ngợm, tóc cạo hai bên, ăn mặc như con trai, ngày đó khu vườn nhà mình mọc toàn cỏ dại cao ngang đầu người. Mẹ ra chợ lao động thuê người về làm vườn, mong là dọn đám cỏ đi cho sạch sẽ. Mẹ gặp Nghĩa ở đó. Nếu như sự việc chỉ dừng lại ở đó thì sẽ không có ngày hôm nay, nếu như làm vườn xong là thôi, Nghĩa sẽ chẳng bao giờ bước chân vào đây đến lần thứ hai. Nhưng cậu ta lại có ý muốn xin mẹ được cải tạo khu vườn cỏ dại thành một vườn hoa như bây giờ. Mẹ đồng ý với mong muốn nhà mình được đẹp hơn, được sinh động hơn. Thay thế cho cái không khí ảm đạm, thiếu sinh khí bao nhiêu năm khi nhà chỉ có mỗi hai mẹ con.
Ngày đó, mẹ mới chỉ hơn 40 tuổi một chút, vẫn còn là đàn bà. Vẫn còn những khát khao đòi hỏi hết sức tế nhị mà ai ở tuổi đó cũng có. Mẹ sống đơn thân nhiều năm vì bố con không từ mà biệt. Nghĩa tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Mẹ thừa nhận, quãng thời gian đó mẹ đã yếu lòng và phát sinh tình cảm với Nghĩa. Lúc đầu đơn thuần chỉ mang tính tình dục theo đòi hỏi của cơ thể mà thôi.
Nhưng một lần, con còn nhớ không? Cái lần mẹ nhận được bức thư của bố con từ bên Trung Quốc gửi về, rằng bố đã lấy vợ khác và thực sự bỏ mẹ con mình. Lần đó mẹ buồn quá, rủ Nghĩa đi uống rượu. Và mẹ đã say. Khi tỉnh dậy, mẹ thấy mình đang nằm trong khách sạn, còn Nghĩa thì đang ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ. Nghĩa hoàn toàn không hề lợi dụng mẹ trong lúc say rượu rồi làm chuyện kia. Lúc đó, thực sự mẹ đã không thể kiềm chế được bản thân mình. Mẹ và Nghĩa đã làm chuyện ấy lần đầu tiên.
Thủy Tiên vẫn không nói gì, vẫn im lặng trong lòng mẹ. Cẩm Tú nói tiếp:
– Mẹ như tìm lại được con người mình, như sống lại tuổi thanh niên. Quãng thời gian đó mẹ thực sự rất hạnh phúc. Nhiều lúc mẹ tin rằng, chính bản thân mình đã yêu Nghĩa, một tình yêu thực sự giữa người nam và người nữ, chứ không phải mẹ đến với Nghĩa chỉ vì chuyện tình dục. Mẹ cũng cảm nhận ở Nghĩa điều đó. Mẹ nghĩ rằng chỉ ít thời gian nữa thôi, một chút nữa thôi là mẹ sẽ thực sự yêu Nghĩa, mẹ sẽ công khai mối quan hệ. Nhưng rồi, cái ngày đó chưa đến thì xảy ra chuyện mẹ con mình hiểu lầm Nghĩa, cũng thời gian đó, mẹ bắt đầu nhận thấy con cũng dành tình cảm cho Nghĩa. Lúc đó mẹ buồn lắm, bởi mẹ biết, nếu con cũng yêu Nghĩa thì điều đó đồng Nghĩa với việc mẹ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Có người mẹ nào lại đi tranh giành tình yêu với con cơ chứ.
Khi mọi chuyện hiểu lầm được giải quyết, con và Nghĩa thực sự đến với nhau. Mẹ thề với con là mẹ và Nghĩa không làm lại chuyện đó bao giờ. Dù thực ra trong lòng mẹ rất muốn, rất thèm khát mỗi lần nhìn thấy Nghĩa, mẹ chôn chặt tình cảm đó trong lòng, mẹ giấu giếm tình cảm của mình, coi đó chỉ là một giấc mơ trong giấc ngủ dài của mình mà thôi. Tình yêu đó chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng của mẹ, tưởng tượng mỗi khi mẹ cần … giải quyết nhu cầu bằng việc thủ dâm.
Còn với Nghĩa, lúc đầu mẹ vẫn thắc mắc là Nghĩa có thực sự yêu con không? Hay là lợi dụng con, muốn yêu cả mẹ lẫn con. Con nhớ cái hôm sinh nhật con không? Hai đứa đã ngủ với nhau cả đêm. Buổi sáng hôm sau, lúc con còn ngủ. Mẹ đã thử lòng Nghĩa bằng việc cố tình ăn mặc hở hang để mời gọi cậu ta. Nhưng sau đó, mẹ nhận ra rằng, Nghĩa yêu con thật lòng và không có chuyện như mẹ đã từng lo lắng.
Nếu xét ở một khía cạnh nào đó, Thủy Tiên ạ. Chính con mới là người đến sau. Đừng trách Nghĩa vì chuyện đã làm với mẹ. Đó là quá khứ, mà quá khứ thì không bao giờ thay đổi được. Hãy nhìn về hiện tại, nếu con thực sự yêu Nghĩa, hãy quên chuyện xảy ra giữa Nghĩa và mẹ đi. Bởi chính mẹ và Nghĩa đã quên rồi.
Câu chuyện kể của mẹ đến đây là hết. Cô Cẩm Tú chờ đợi phản ứng của Thủy Tiên, xem con gái ứng xử với chuyện này như thế nào. Nhưng chờ mãi vẫn thấy Thủy Tiên im lặng trong lòng mình, không cựa không quậy, không động, không đậy.
– Giờ con tính như thế nào?
Thủy Tiên lồm cồm bò dậy, khuôn mặt buồn so:
– Con gái làm khổ mẹ rồi.
Cẩm Tú bịu vào má con:
– Con gái ngốc, có cha mẹ nào mà tính khổ với con được cơ chứ. Trong lòng mẹ, con là số một, là duy nhất, không một ai, không một cái gì có thể thay thế con được. Vì con là lẽ sống của mình.
– Nhưng anh Nghĩa sẽ về quê, không ở trên Hà Nội nữa thì con phải làm sao? Mà con thì không thể về quê anh ấy được. Ở đó con không có biết làm cái gì cả. Với lại con cũng không muốn xa mẹ.
Lần này, Cẩm Tú lấy tư cách là một người trưởng thành để phân tích cho con hiểu:
– Về chuyện này, mẹ tin Nghĩa đã có phương án hợp lý rồi. Chuyện Nghĩa về quê lập nghiệp con đừng có cản, phải động viên nó. Hà Nội và Hưng Yên cũng đâu có xa, loáng một cái là gặp nhau rồi. Con thử đặt một giả thiết ngược lại xem thế nào. Giả thiết là Nghĩa chẳng có hoài bão gì cả, sẽ phụ con bán quần áo ở chợ. Ờ thì lúc đó hai đứa sẽ ở cạnh nhau, nhưng lâu rồi con sẽ nghĩ gì về người chồng của mình? người đời sẽ nghĩ gì về Nghĩa? Đã bao giờ con đặt giả thuyết như vậy chưa? Là phụ nữ, hy sinh một chút làm hậu phương cho chồng cũng không phải là cái gì quá đáng. Con hãy ủng hộ nó thực hiện ước mơ của mình.
Thủy Tiên đã bị thuyết phục hoàn toàn. Cả 3 điều cô giận Nghĩa thì từ chiều đến giờ lần lượt được giải khai. Giờ việc mà cô muốn nhất chính là được chạy thật nhanh đến bên Nghĩa, được ôm anh một cái thật chặt cho thỏa lòng. Cô nhớ anh lắm chứ, quen và bện hơi anh rồi:
– Nhưng …. Mẹ ơi. Con …. Con ………… Giờ phải làm thế nào? Con ……. Con …..
– “Con làm sao?”, Cẩm Tú sốt ruột khi thấy con ấp úng.
– Con ….. có bầu rồi?
Cô Cẩm Tú trợn tròn mắt:
– Hả ….. con có bầu?
Thủy Tiên gật đầu ngượng nghịu:
– Mẹ đã dặn là phải uống thuốc phòng rồi mà. Con quên à?
Lần này, Thủy Tiên lộ bộ mặt tính toán của mình ra, cô chẳng gì cũng là một tay buôn bán cự phách ở chợ Đồng Xuân mà:
– Con không quên, là con cố tình. Con tính dùng cái thai này để ép anh Nghĩa phải ở lại Hà Nội, không được về quê nữa.
Cô Cẩm Tú chỏ thẳng ngón tay trỏ dí vào trán Thủy Tiên, gật gật đầu như kiểu hiểu ra điều gì đó:
– Giờ mới biết con không phải dạng vừa đâu. Dám dùng cách này để ép người hả. Thế nếu nó không ở lại thì sao? Thì con nuôi con một mình giống như mẹ nuôi con đấy hả. Trời ơi là trời. Mẹ nào con nấy đây mà!
– Mẹ! Giờ phải làm thế nào?
– Chịu, ai mà tính được nước này cơ chứ. Chỉ còn cách nói cho Nghĩa biết rồi tùy nó quyết định thôi.
Cái quyết định của Nghĩa như thế nào chắc hẳn Cẩm Tú và Thủy Tiên đều đã biết trong đầu, Nghĩa sẽ không bao giờ chối bỏ đứa con này, sẽ gác lại ước mơ, sẽ trở thành một người chồng phụ vợ bán hàng ở chợ. Tính Nghĩa là vậy. Thủy Tiên nói:
– Anh Nghĩa sẽ ở lại Hà Nội thôi. Con chắc chắn là thế. Nhưng như vậy thì anh ấy phải bỏ ước mơ. Tội cho anh ấy lắm, bao nhiêu năm vất vả để chờ đến ngày này. Giờ con tính như thế này …………………………… ………………….
Cẩm Tú nghe xong thì buông tiếng thở dài:
– Nhưng như vậy con sẽ vất vả lắm đấy. Với lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nghĩa và con xa nhau.
Thủy Tiên khẳng định chắc nịch:
– Con tin anh Nghĩa sẽ không thay đổi, con tin anh ấy.
Cái đoạn “…………………” ấy các bạn hiểu là gì rồi chứ?
———
Nào, chúng ta cùng quay trở lại với thực tại, khung cảnh trong xóm Bãi, đoạn Nghĩa đứng như chết ở cổng nhà nhìn đoàn người chỗ ngã ba rẽ vào. Người Nghĩa chú ý và tập trung nhất đương nhiên là cô gái mặc váy tím thủy chung rồi, đó là Thủy Tiên. Thủy Tiên cũng vậy, cô khựng lại nhìn anh đắm đuối, ở khoảng cách khá xa khi hai người còn chưa nhìn rõ mặt nhau, nhưng quá đủ cho hơn một năm mong nhớ, bóng hình thôi cũng là quá đủ cho đôi kẻ yêu nhau không được ở gần nhau rồi.
Hơn một trăm con người ở trong sân, trong nhà im lặng vì tiếng thét lên của Nghĩa ở ngoài cổng:
– THỦY TIÊN!
Bà con xã viên lúc đầu còn tưởng anh chủ nhiệm hợp tác xã sướng quá hóa khùng hét to tên hợp tác xã nữa chứ.
Ở xa vọng lại tiếng của Thủy Tiên lanh lảnh:
– ANH ƠI!
Rồi mỗi người một đầu con ngõ nhỏ chạy lại phía nhau, chạy như bay. Váy Thủy Tiên phấp phới bay lên trong những bước chạy.
Khi chỉ còn cách Nghĩa có ba bước chân, Thủy Tiên tung người bay lên phía trước. May mắn thay lúc đó Nghĩa dang tay ra đón. Cả thân người bà mẹ hai con mập mạp hơn xưa bay lên rơi vào vòng tay Nghĩa.
Cũng may Nghĩa nhà ta có sức khỏe phi thường nên không bị ngã ngửa ra phía đằng sau. Cậu đón được Thủy Tiên và quay liên tục vài vòng. Ở hai bên đầu ngõ, mọi người đều nhìn vào cảnh tượng này, cảnh tượng đôi trẻ sau bao nhiêu ngày xa cách mới lại được ở bên nhau.
Vừa quay vòng nhưng cả hai vẫn không ngừng nói chuyện:
– Anh nhớ em lắm Thủy Tiên ơi!
– Em cũng nhớ anh lắm, em yêu anh nhiều lắm. Em sợ xa anh lắm rồi.
Rồi cả hai cùng cười vang lên: Ha ha ha ha ha!
Hạnh phúc thực sự đã về trong lòng Nghĩa. Nếu không phải vì có rất nhiều người đang nhìn, có lẽ Nghĩa đã lột trần truồng Thủy Tiên ra rồi địt cho thỏa lòng rồi.
– Đặt em xuống. Mọi người đang nhìn kìa.
– Kệ họ.
– Đặt xuống đi, em giới thiệu người mới cho anh. Đặt xuống đi.
Nghĩa đặt Thủy Tiên xuống mặt đất, người mới nào nhỉ? Đoàn người vừa vào Nghĩa đều biết hết cả mà.
Thủy Tiên dắt tay Nghĩa đi về phía mẹ Cẩm Tú, đoàn người này cũng tiến gần đến nơi. Đầu tiên cậu gật đầu chào người lớn tuổi nhất:
– Cháu chào bác, chào cô ạ.
Rồi gật đầu có ý chào Tuyết đang đi bên cạnh. Nhưng cái làm cậu chú ý nhất chính là chiếc xe đẩy trong tay cô Cẩm Tú, ánh mắt cậu hơi giật giật khi nhìn thấy hai đứa bé trai đang ngủ trong chiếc xe đôi, cảm giác thân quen bất giác ở trong lòng cậu, không dám khẳng định nhưng Nghĩa linh cảm như có một mối liên hệ nào đó giữa mình và hai đứa trẻ khoảng một tuổi dễ thương vô cùng này.
Đúng lúc đó thì Thủy Tiên cúi xuống nôi:
– Thiên Đức, Dịch Thiên! Dậy chào bố đi các con.
Nghĩa nhìn chăm chăm vào hai đứa bé, hai bé sinh đôi giống nhau như hai giọt nước từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh, hai cậu bé tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghĩa ở ngay trên thành của chiếc nôi.
Nghĩa lắp bắp hỏi:
– Con …. Con …. Anh …. Hả?
Thủy Tiên đập bộp phát vào vai Nghĩa, giờ gái đẻ có khác, đanh đá ghê:
– Không con anh thì con ai? Nhìn mà không nhận ra à?
Đúng lúc đó thì chị Nhài chạy tới, cô gật đầu chào mọi người rồi xà xuống nôi bẹo má hai đứa trẻ:
– Ui! Thương quá, hai thằng này, mới không gặp mấy ngày mà lớn quá.
Nghĩa lạ à nha, cậu nhìn chị Nhài:
– Chị …. Chị ….. biết chuyện này?
Chị Nhài chẳng thèm nhìn Nghĩa, cứ nựng hai đứa trẻ:
– Bác biết từ lâu rồi, từ lúc hai đứa mới chào đời cơ. Bà nội cũng biết và lên thăm cháu mấy lần rồi. Chỉ có cái thằng bố là không biết thôi.
À thì ra mấy lần mẹ đòi lên Hà Nội, nói là thăm chị Nhài, hóa ra là mẹ lên thăm cháu nội. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có Nghĩa là không biết mà thôi.
Chưa phải là lúc để Nghĩa điều tra ngọn nguồn sự việc, bởi còn có sự hiện diện của những người khách mà Nghĩa vô cùng trân quý, cậu lườm Thủy Tiên một cái như có ý trách không nói cho mình, rồi đứng thẳng dậy nói chuyện với bác Tập:
– Bác Tập, cô Hồng. Để cháu giới thiệu.
Nghĩa chỉ sang dì của Tuyết, Nghĩa gọi là cô:
– Cháu giới thiệu với bác đây cô Hằng, là khách hàng đầu tiên của hợp tác xã. Còn đây là Tuyết, là cháu của cô Hằng và là bạn của cháu.
Cô Hồng không thể nín nổi cười, cô quay sang nói với con gái:
– Tuyết, giờ còn có người giới thiệu con cho mẹ kìa!!!!!!!!!
Tuyết cũng ôm bụng cười, chỉ có Nghĩa là như một thằng khùng điên, há hốc mồm:
– Hả, cái gì? Hai người là mẹ – con.
Bác Tập mủm mỉm cười:
– Tuyết, con gái chú, Hằng, em vợ chú.
Nghĩa lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, thì ra mọi người đồng loạt giấu Nghĩa mối quan hệ suốt bấy nhiêu năm qua.
– Mọi người liên thủ giấu cháu.
Rồi tất cả cùng cười.
Đúng lúc đó thì một người đi bộ ra sau, đó là chú Khôi chủ tịch xã, hình như chú nhận ra người mà mình đã từng gặp ở các cuộc họp trên phòng nông nghiệp huyện, chú đứng thẳng người lên rồi chìa tay ra bắt về phía Tuyết:
– Xin chào cô cán bộ sở nông nghiệp.
Nếu theo cấp bậc trong cơ quan hành chính, ở một góc nào đó, cán bộ sở nông nghiệp Tuyết “tiểu thư” còn là cấp trên của chú Khôi.
Tuyết giơ tay ra bắt, phong thái hết sức xã giao:
– Chú Khôi, không cần phải khách sáo như vậy?
Chú Khôi đứng thẳng người dậy, có vẻ như mình sơ xuất một cái gì đó:
– Sao cán bộ về địa phương không báo cho ủy ban một tiếng để chúng tôi tổ chức đón tiếp cho chu đáo.
Tuyết cười:
– Cháu về thăm bạn cháu, là Nghĩa đấy.
Chú Khôi đưa tay lên xoa xoa đầu mình, giờ thì chú đã hiểu, tại sao cái dự án thí điểm trồng nông nghiệp sạch là rơi vào đích danh xã mình, chứ không phải là bao nhiêu xã ven sông khác.
– Thì ra là thế?
Nghĩa thêm một bất ngờ nữa về Tuyết, không ngờ bạn lại là cán bộ sở nông nghiệp mà cậu và chú Khôi vẫn hay nhắc tới. Nghĩa thêm hiểu về sự hy sinh thầm lặng của Tuyết dành cho mình, Nghĩa biết, chuyện Tuyết quyết định về Hưng Yên làm thay vì chọn làm ở một công ty nước ngoài trên Hà Nội có phần nào đó là vì mình. Nghĩa gật đầu nhìn Tuyết thay cho lời cảm ơn.
– Cậu …. Cậu …. Còn chuyện gì giấu tớ thì nói hết luôn đi.
Tuyết chỉ lè lưỡi lêu lêu mà không nói gì.
Còn trăm ngàn điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều vì buổi lễ sắp bắt đầu, Nghĩa thay bà mẹ vợ tương lai đẩy xe nôi vào bên trong sân, Thủy Tiên đi sóng đôi bên cạnh, tay cô bám vào tay Nghĩa. Trông họ thật đẹp đôi. Nghĩa ghé đầu sang nói nhỏ với Thủy Tiên, không để ai nghe thấy:
– Tí nữa xong việc anh em chết với anh.
Thủy Tiên hí hí nhí nhảnh:
– Em sẵn sàng chết vì anh rồi đây này.
Cả hai đều hiểu từ “chết” ở đây là gì mà.
Và buổi lễ bắt đầu.
—————-
3 tháng sau.
Cả xóm Bãi nghỉ một ngày làm bởi cùng lúc có hai đám cưới diễn ra, đều là con của cô Tươi của cả.
Nhài trong bộ váy cưới mầu trắng tinh khôi, trên tay cầm hoa cưới, đi bên cạnh cô là chú rể Tiến mặc bộ vest đen lịch lãm, bưng váy cho cô dâu là hai cô con gái xinh như ngọc như ngà, một đứa là Chích Bông, một đứa là Pha Lê. Pha Lê vừa mới về với mẹ được hơn 2 tháng nay. Con bé như tìm lại được sức sống, tìm lại được nụ cười sau khi lưu lạc tận bên Canada mấy năm. Ông bà chủ nhà hàng mà Nhài làm việc khi xưa và đã rắp tâm hãm hại Nhài đã phải chịu bản án thích đáng của pháp luật. Nhài đã tìm lại được con, cô và anh Tiến gần như ngay lập tức tính chuyện tổ chức đám cưới. Và hôm nay, họ đồng tổ chức của với cặp đôi Nghĩa – Thủy Tiên.
Chiếc xe đón dâu vừa rời khỏi vùng đất bãi thì mọi người xúm lại thay biển “Lễ vu quy” thành biển “Lễ thành hôn”, bởi theo giờ đẹp cũng sắp đến giờ xe đón dâu về tới nơi rồi.
Tiếng pháo giấy nổ tung trời khi Nghĩa sóng đôi cùng Thủy Tiên bước vào trong rạp, theo đoàn đi đón dâu có đầy đủ các thành phần, các bậc cao niên lão đại là người trong gia tộc, ngoài ra bạn bè Nghĩa cũng đông đủ không thiếu một ai. Tuyết “tiểu thư” và gia đình cô ấy, vợ chồng Trang Toàn, vợ chồng anh chị Cung – Mận và nhiều bạn bè khác nữa.
Tiếng nhạc sập sình, tiếng anh chàng MC đám cưới đậm chất Hưng Yên, tiếng vỗ tay tán thưởng của bà con xóm Bãi. Tất cả đều mừng cho Nghĩa, cho Thủy Tiên, đôi trai tài gái sắc trải qua biết bao nhiêu chuyện gian nan thử thách mới đến được bên nhau. Ở bên cạnh cô dâu, chú rể, còn có hai chàng hoàng tử giống nhau như hai giọt nước, đó là con của họ.
Người hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay, có lẽ là cô Tươi, thấy hai con trưởng thành, yên bề gia thất, lại lấy được người mình yêu thương, giờ cô đã là bà nội – bà ngoại của 4 đứa cháu. Trong sâu thẳm, cô còn hạnh phúc hơn nữa bởi sau ngày hôm nay, cô và chú Lãm sẽ tính chuyện về ở bên nhau rồi. Đợt này Nghĩa cứ động viên “hay là mẹ cưới cùng chúng con luôn”, nhưng cô từ chối. Hạnh phúc của mẹ luôn luôn phải đặt sau các con.
—————-
10 năm sau.
Có dịp Cu Zũng tôi phải về thành phố Hưng Yên công tác, tôi không chọn con đường quốc lộ 5 rồi rẽ vào quốc lộ 39B để đi mà chọn cho mình con đường đê ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Khi chỉ còn cách thành phố khoảng chục cây số, tôi dừng lại nghỉ chân ở trên đê, tôi nhìn xuống dòng sông Hồng thơ mộng, một tấm biển quảng cáo lớn làm tôi chú ý. Trên đó ghi: “Công ty Cổ phần nông nghiệp sạch Thủy Tiên” và có rất nhiều ảnh quảng cáo các loại sản phẩm nông nghiệp sạch nữa.
Tôi nhìn xuống vùng đất bãi, từng khoảng đồng mầu xanh mướt ngăn nắp chia thành khu vực, mỗi khu trồng một loại cây khác nhau, trải dài cả một vùng rộng lớn mà tầm mắt của tôi không thấy hết được. Nước từ hệ thống tưới tiêu tự động bay vụt lên trời cao rồi rơi xuống giống như là mưa nhân tạo, đẹp vô cùng.
Vùng đất bãi trù phú thể hiện bằng rất nhiều ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc cứ cách một đoạn lại có một chiếc. Tôi chẳng nhìn thấy một ngôi nhà lợp mái gianh, lợp mái pro nào cả.
Tôi không biết rằng, ở nơi đây xưa kia nghèo lắm, nhưng giờ mọi thứ đã thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn. Bởi có một chàng trai như thế, chàng trai nghèo mang trong mình hoài bão thay đổi quê hương, thay đổi số phận, chàng trai phụ trách lớp học bên sông năm nào giờ đã trưởng thảnh rồi đấy.
Hết.