Posted in

Mùa Nước Nổi (Full)

Chương 45A: Tiến – Nhài. Ô la la!!!!

Nghĩa vừa từ ruộng về nhà, quần sắn móng lợn lên đến tận bẹn đùi, bùn đất dính từ trên xuống dưới, nhìn cậu lúc này không ai bảo là ông chủ “Hợp tác xã nông nghiệp sạch Thủy Tiên” cả. Cậu nghĩ mãi mới tìm ra cái tên đặt cho Hợp tác xã của mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy cái tên Thủy Tiên là đẹp nhất. Các bà con trong xóm thì mô tê chẳng hiểu ý nghĩa của tên cái hợp tác xã mà mình là xã viên cả. Nghĩa giải thích qua loa rằng đó là tên một loài hoa có sức sống vô cùng mãnh liệt. Tất nhiên cậu mà thực lòng giải thích rằng đó là “tên con bồ” của cháu thì có lẽ bà con đã bỏ hợp tác xã hết cả rồi.

Xóm bãi như một công trường đúng nghĩa, từ trên đê nhìn xuống, cả mấy trăm con người đang hăng say lao động. Quãng thời gian đầu tiên này, Nghĩa phải vô cùng khó khăn và phải đưa ra những chứng cứ vô cùng khoa học và khó hiểu mới thuyết phục được bà con xã viên dừng canh tác 1 vụ để cải tạo đất về chuẩn các chỉ số sinh hóa theo đúng chuẩn. Tất nhiên, việc này là lớn bởi như chúng ta đã biết, nó liên quan đến miếng cơm ăn hàng ngày của bà con. Ở trong xóm Bãi mười nhà thì có đến cả mười là không có của ăn của để, giờ dừng 1 vụ thì biết trông vào cái gì để ăn đây. Nghĩa gần như là phải hy sinh toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình trong mấy năm học trên này để tạo ra một khoản gọi là “ứng trước tiền mua nông sản”, tất nhiên chẳng đủ, nhưng các xã viên cũng vin vào đó để thấy được tâm huyết và quyết tâm của Nghĩa nên giật gấu vá vai bấm bụng cho đất nghỉ.

Nghỉ trồng cây 1 vụ không có nghĩa là ngồi chơi, thậm chí còn nhiều việc hơn so với khi trồng cây. Tất cả công tác cải tạo đất, quy hoạch đất trồng, ấp ủ phân bón, gieo trồng hạt giống đều làm trong giai đoạn này. Nghĩa quy hoạch rất rõ ràng, luôn luôn có khoảng vài chục loại cây rau, củ, quả gối đầu nhau liên tục theo mùa cho phù hợp. Đặc biệt, để giải bài toán mùa nước nổi vào khoảng nửa tháng hè thì vào quãng thời gian đó, cậu ưu tiên trồng các loại cây leo trên giàn cao như: bầu, bí, mướp đắng, dưa leo .v.v. và những loại cây chịu nước. Ngoài ra thêm các biện pháp ngăn nước tràn bờ ở tầm thấp. Quyết tâm không vì mùa nước lên mà dừng trồng.

Đồng thời với việc cải tạo đất, Nghĩa cũng cho bà con quy hoạch và cải tạo hệ thống thủy lợi dẫn nước sông Hồng vào tận bờ ruộng dựa trên hệ thống có sẵn, sau đó sử dụng các máy bơm nước nhỏ để bơm lên hệ thống tưới nước cho từng khu đất. Cái hệ thống tưới này giông giống với hệ thống tưới cây ở vườn hoa nhà cô Cẩm Tú mà Nghĩa đã làm cách đây mấy năm. Việc này có ý nghĩa giải phóng sức lao động rất lớn cho người dân. Trước đây, mặc dù nước về tận bờ nhưng không đều, lúc có lúc không, lại phải gánh thừng thùng nước để tưới cho các luống rau. Nay nếu hệ thống này đi vào hoạt động thì gần như không mất công mất sức nhưng vẫn đảm bảo cung cấp nguồn nước cho ruộng.

Gột tạm bùn đất ở sân giếng xong thì Nghĩa vào ngồi ở bậc hè nhìn, cậu đang suy nghĩ trầm tư về các công việc thì mẹ ở dưới bếp bưng lên một ấm nước đun nước chè xanh. Chưa lên đến nơi thì có tiếng xe máy từ ngoài cổng vào. Thì ra là anh Tiến chở chị Nhài vừa về đến nơi. Nghĩa có phần hơi bất ngờ vì chị về mà không báo trước, lẽ ra giờ này chị phải đang bán hàng ở shop chứ:

– “Ơ chị, anh. Sao hai người về bất ngờ vậy?”, Nghĩa phân vân không biết có phải chị về vì việc có cháu Pha Lê có gì mới hay không?

Cô Tươi thấy con gái cùng “bạn trai” về cũng bất ngờ như Nghĩa:

– Hai đứa về đấy à?

Chị Nhài bám vào eo anh Tiến rồi lồm cồm xuống xe, trước bụng chị là một cái ba lô nhỏ, nhưng không phải dạng đựng quần áo:

– Mẹ, còn về có việc mẹ ạ.

Anh Tiến sau khi dựng xe, anh chỉnh lại cái kính rồi lễ phép:

– Cháu chào cô ạ.

Cô Tươi vén lại mấy sợi tóc rối bám trên mặt con gái:

– Hai đứa vào nhà đi, nước chè xanh mẹ vừa đun đấy. Thế về có việc gì? Định bao giờ đi.

Vừa ngồi xuống bậc hè cạnh em trai, chị Nhài vừa nói:

– Con định ăn cơm xong thì đi luôn mẹ ạ. Mai con phải bán hàng, với lại Chích Bông ở trên kia có một mình nên phải lên ngay.

Nghe chị nói có việc, cộng với thái độ có phần nghiêm túc của chị, Nghĩa phỏng đoán trong đầu một là chuyện Pha Lê, hai là chuyện của chính anh chị.

– “Chị về có phải xin phép mẹ cho cưới không?”, Nghĩa nửa đùa nửa thật, giọng có chút vui vẻ. Chuyện anh Tiến và chị Nhài giờ chỉ là sớm hay muộn. Hai người như hình với bóng suốt mấy năm nay. Cũng mừng cho chị, sau quãng thời gian phải nói là đau khổ tới tận cùng, chị cũng đã tìm được bến đỗ của đời mình. Anh Tiến hiền lành, dịu dàng lại rất biết quan tâm tới người khác. Và nhìn cách anh chăm chị bao nhiêu năm nay, có thể thấy tình cảm anh dành cho chị là thật lòng, chứ không phải tìm chị để khỏa lấp nỗi buồn mất vợ.

Chị Nhài nhìn anh Tiến một cái với khuôn mặt hơi ửng hồng rồi quay sang chỗ Nghĩa luôn, đập cho em một phát thật nhẹ vào đùi vì cái tội dám trêu chị:

– Chỉ được cái ăn nói linh tinh. Anh chị về là vì chuyện của em đấy.

Nghĩa chau mày và có phần kích thích, bởi nếu là chuyện của cậu thì rất có thể liên quan đến Thủy Tiên, người mà cậu ngày đêm mong nhớ, cậu hối chị:

– Chuyện của em? Có phải là Thủy Tiên về rồi không? Cô ấy đang ở đâu hả chị?

Nhìn Nghĩa mỉm cười kèm theo cái lắc đầu nhè nhẹ:

– Lúc nó ở bên cạnh thì không biết đường mà giữ lấy, giờ nó đi thì lại cuống lên. Đàn ông các em chỉ vậy là giỏi.

Câu này chị Nhài nói không biết là có ẩn ý gì không. Nghe xa nghe gần như kiểu nói với cả Nghĩa và anh Tiến thì phải.

– Chị nói đi, chuyện của em là chuyện gì?

Chị Nhài lấy lại khuôn mặt nghiêm túc của mình, nhìn Nghĩa đăm đăm rồi hỏi:

– Thì là chuyện hợp tác xã của em chứ còn là gì nữa? Thế tình hình dạo này như thế nào?

Nghĩa buông tiếng thở dài vì Thủy Tiên vẫn bặt vô âm tín, không một lần trả lời tin nhắn của cậu, mặc dù hầu như ngày nào cũng Nghĩa cũng gửi một vài tin.

– Vẫn theo kế hoạch đề ra, chỉ là có một chút khó khăn vì em không lường trước được việc phải dừng vụ trồng đầu tiên.

– Khó khăn vì chuyện gì?

– Tài chính chị ạ? Số tiền em tiết kiệm được định dùng để làm hệ thống tưới tiêu và chuẩn bị giống cây giờ đã phải ứng trước cho xã viên rồi. Tới này em sẽ được vay ở quỹ tín dụng nhân dân, rồi hỗ trợ nông nghiệp từ nguồn của Hội nông dân nhưng xem ra không đủ.

Cô Tươi nghe hai con nói chuyện thì cũng chen vào:

– Lúc đầu mẹ thấy con dự định chỉ khoảng 2 chục hộ vào hợp tác xã thôi. Giờ cả xóm đều tham gia nên khó khăn là phải rồi.

Nhài và Tiến về đây cũng là vì việc này, anh Tiến từ nãy đến giờ im lặng không nói gì, chỉ nhấm từng ngụm trà xanh nóng hổi mà “mẹ vợ” tương lai rót cho. Thấy đến lúc mình nên nói, anh bắt đầu mở lời, giọng nói trầm ấm, từ tốn:

– Nghĩa này, trong công việc thì anh chị không giúp gì được em. Nhưng anh chị bàn nhau rồi, anh chị hỗ trợ em được về mặt tài chính, không nhiều đâu nhưng anh nghĩ là giúp em được phần nào.

Anh Tiến cận nhà ta cố tình dùng từ ghép “anh chị” không biết có ẩn ý gì đây. Nhài nghe được vậy thì thẹn ở trong lòng, chẳng phải cách dùng từ như vậy hóa ra cô đã là vợ của anh rồi sao. Thú thực là đến bây giờ, cô vẫn chưa cho anh động vào người, đến hôn môi hôn má còn chưa, chỉ có thỉnh thoảng vô tình hai người nắm tay trong trong những hoàn cảnh đặc biệt nào đó thôi.

Trong khi Nghĩa và mẹ còn chưa hết ngạc nhiên thì Nhài kéo cái khóa của chiếc ba lô nhỏ mà cô vừa đeo khư khư ở trước bụng. Nhài lấy ra một bọc tiền được gói ghém cẩn thận, vẫn còn dây buộc của ngân hàng, nguyên đai nguyên kiện rồi đẩy về phía Nghĩa:

– Anh Tiến cho em vay 200 triệu, khi nào ổn định công việc thì em thu xếp trả cho anh ấy.

Nghĩa nhìn bọc tiền, rồi nhìn anh Tiến, rồi quay sang nhìn chị Nhài. Số tiến 200 triệu quả thực đối với cậu lúc này rất quý, rất cần, nó có giá trị rất lớn trong thời điểm lúc đó. Cậu chưa cầm vội tiền mà vẫn đặt nó xuống chiếu:

– Anh Tiến. Em cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng em không nhận được đâu ạ. Em biết anh làm nhà nước, lại còn phải nuôi cháu Chích Bông. Em ………

Anh Tiến thực lòng không biết giải thích thế nào, Nhài chen vào cắt lời em:

– Nghĩa. Cứ nhận đi. Đây là một phần tiền anh Tiến bán cái nhà ở Minh Khai đấy. Coi như là anh Tiến góp cổ phần cho em làm ăn. Nếu có lời thì trả lãi cho anh là được mà.

Nghĩa lại thêm một sự ngạc nhiên nữa không nói lên lời:

– Anh bán nhà rồi ạ.

Anh Tiến gật đầu xác nhận:

– Uh, nhà đó để không cũng phí, anh cũng định bán từ lâu rồi.

Từ lúc Nghĩa về quê, nhà đó vẫn thuê cho chị Nhài ở, vậy bây giờ bán rồi thì chị Nhài ở đâu? Đó là câu hỏi trong đầu Nghĩa lúc này:

– Ơ, thế giờ chị ở đâu?

Chị Nhài thẹn thùng không dám nói, anh Tiến lựa thời cơ hợp lý đành thú nhận:

– Nhài ở một mình anh không yên tâm, đi lại đến chỗ làm cũng xa. Vì vậy Nhài đã chuyển về nhà anh ở. Cũng được gần 1 tháng rồi.

Trong đầu của mẹ Tươi và Nghĩa đang nghĩ đến chuyện gạo đã nấu thành cơm, hai người một nam một nữ ở chung một nhà thì còn chuyện gì có thể xảy ra đây? Chẳng bụp và xoẹt là chắc à. Mà như vậy cũng là hợp lý, hai đứa đã là 1 đôi với nhau bao nhiêu năm nay, chuyện này không sớm thì muộn, không chóng thì chày.

Thấy ánh mắt mẹ và Nghĩa có nhiều thay đổi mang biểu cảm khó nói ra thành lời. Nhài đã ngượng còn ngượng hơn nữa, cô đang bị mọi người hiểu lầm:

– Mẹ này, không phải như mẹ nghĩ đâu. Con ở phòng riêng. Không phải vì Chích Bông cứ đòi con về ở cùng thì …… còn lâu con mới về.

Nhài cúi mặt nhìn xuống đất, cô mong tìm lỗ nẻ để chui xuống. Cô Tươi chữa ngượng cho con:

– Ơ hay, có ai nói gì đâu nhỉ?

Quay trở lại việc chính là tiền nong, anh Tiến chốt:

– Em cứ cầm lấy tiền mà lo việc đi. Tiền này trước mắt anh không cần dùng đến. Thống nhất thế nhé.

Thấy không còn gì phải cãi anh chị cả, Nghĩa gật đầu xác nhận. Trong đầu cậu đã tháo bỏ được phần nào nỗi lo về tài chính. Nhưng chưa hết đâu. Nhài lại tiếp tục lấy ra một bọc tiền khác to hơn hẳn bọc tiền vừa rồi:

– Còn đây 500 triệu, là cô Cẩm Tú đưa cho chị nói là về gửi cho em. Cô bảo chị đây là tiền lời của shop mấy năm qua, sau khi trừ tiền đầu tư cửa hàng mới.

Nghĩa choáng luôn vì số tiền quá lớn như vậy. Nếu có thêm số tiền này nữa thì cậu hoàn toàn yên tâm và khẳng định dự án mà cậu đang làm chắc chắn sẽ thành công nếu không có biến cố gì bất ngờ. Nói là hợp tác xã thôi nhưng hoạt động không khác gì một công ty cả, đầu vào, đầu ra nào có kém chi. Lại phải đầu tư tiền ban đầu rồi sau bán được sản phẩm mới thu hồi vốn.

Sau khi choáng, cái tên đầu tiên mà Nghĩa nghĩ đến không phải là cô Cẩm Tú, mà chính là Thủy Tiên. Số tiền này nếu không nhầm chính là Thủy Tiên đứng đằng sau nhờ mẹ gửi cho mình. Cô ấy không có xuất hiện, nhưng qua sự việc này, có thể khẳng định Thủy Tiên vẫn luôn luôn quan tâm và theo dõi công việc của Nghĩa. Nếu không thì không thể kịp thời như vậy.

Nghĩa không nói gì cả, bởi có nói cũng chẳng có ích gì, chị Nhài chỉ là người cầm hộ tiền mang về đây, việc này cậu sẽ nói trực tiếp với cô Cẩm Tú sau:

– Chị lên Hà Nội cho em gửi lời cảm ơn tới cô Cẩm Tú. Chị nói với cô là mấy hôm nữa em lên Hà Nội sẽ gặp cô để nói chuyện sau.

Trong lúc mọi người ăn cơm tối để chị Nhài và anh Tiến còn kịp lên Hà Nội, thì Nghĩa lẳng lặng một mình ra mép sông Hồng, cậu không có lên lều chú Lãm mà đứng một mình nhìn dòng sông lẳng lặng trôi. Trên tay cậu lăm lăm chiếc điện thoại, cậu chờ một tin nhắn trả lời của Thủy Tiên. Vừa rồi Nghĩa đã nhắn tin: “Thuy Tien! Anh nhan đuoc tien em gui roi. Em dang o dau? Hay tra loi anh di. 1 chu thoi cung đuoc. Anh rat nho em”.

Nhưng điện thoại của Nghĩa vẫn im lặng, chỉ có tiếng gió vi vu từ sông Hồng vẫn đều đặn thổi qua tai.

———-

Ăn cơm xong, Nhài và anh Tiến lên đường trở về Hà Nội ngay, hôm nay phải nhờ người hàng xóm có con học cùng lớp với Chích Bông đón về hộ. Chích Bông năm nay đã học lớp 1, càng lớn càng xinh và càng giống mẹ, và cũng chính là giống Nhài. Nếu Nhài và Chích Bông đi cùng nhau, mười người thì có đến mười một bảo là hai mẹ con. Đã lớn rồi, Chích Bông đã hiểu ra, mẹ Nhài không phải là mẹ Huệ. Nhưng trong đầu con bé gần như không có khai niệm khác nhau giữa hai người mẹ này. Chích Bông luôn nghĩ trong đầu mẹ Nhài chính là mẹ Huệ, mẹ Huệ chính là mẹ Nhài, hai người đều là mẹ đẻ của mình. Âu đó là điều rất tốt cho tâm hồn non nớt và thơ bé của Chích Bông.

Chiếc xe máy men theo con đường đê uốn lượn quen thuộc, đặc trưng của đường về quê, ngồi sau xe anh Tiến, Nhài cứ vẫn vơ suốt về cuộc đời của mình, sau những gì đã trải qua, cô cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc khi dần dần tìm lại được cảm giác biết yêu thương, cảm giác muốn được một người đàn ông che chở, cảm giác được nương tựa cuộc đời mình vào một ai đó. Và người đó không ai khác chính là người đang cầm lái chiếc xe máy đi chầm chậm này. Anh Tiến bị cận thị, trời lại tối anh không nhìn rõ mọi thứ cho lắm nên cẩn đi xe thật chậm.

Nhài vướn mình lên phía trước một chút làm bầu vú hơi cọ nhẹ vào lưng anh Tiến, cô nói to hơn vì sợ gió bạt làm tiếng nói mình không tới được tai anh:

– Anh có mệt không? Để em cầm lái cho.

Anh Tiến mặc dù mắt tập trung nhìn được, nhưng trong lòng anh lúc nào cũng thổn thức, tim đập loạn nhịp như cậu học sinh lần đầu tiên biết yêu. Lần nào cũng thế, mỗi lần đi chơi hoặc đi đâu đó cùng Nhài anh đều có cảm giác như vậy. Nhài đẹp, lại hiền thục, nữ tính, nhu mì, đoan trang. Không cần phải bàn cãi và suy nghĩ gì nhiều, anh yêu Nhài bằng tất cả tấm lòng của một người đàn ông dành cho phụ nữ. Đã quá nhiều lần anh có ý định ngỏ ý với Nhài, thậm chí cầu hôn để hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Nhưng tính Nhài anh biết, cô ấy có chính kiến và rất cứng rắn, biết bao lần cô đánh tiếng là anh phải chờ cô cho đến khi tìm lại được đứa con gái đã thất lạc. Anh vẫn chờ mấy năm nay, nhưng chắc cũng sắp tới ngày đó rồi, Pha Lê sẽ trở về Việt Nam trong nay mai thôi.

– Anh không mệt, em có mệt thì ngủ đi một chút.

Trời, anh nói ngủ là ngủ được sao, hai người đi xe máy chứ có phải đi oto đâu, muốn ngủ thì ngủ kiểu gì. Ấy vậy nhưng Nhài cảm động lắm, anh lúc nào cũng thế, quan tâm tới cô từng miếng ăn, từng giấc ngủ, từng tiếng thở dài. Sự việc vừa rồi đã cho Nhài thấy được tình cảm thật sự anh dành cho mình. Trên danh nghĩa, anh và cô chỉ là đơn thuần là hai người bạn, chưa một nụ hôn thực sự nào dành cho anh. Ấy vậy mà khi biết Nghĩa cần vốn để kinh doanh, anh chỉ nghĩ có vài phút rồi quyết định bán căn nhà ở ngõ Minh Khai. Mấy ai có thể làm được điều đó chứ. Anh nói chuyện này không liên quan đến Nhài, rằng anh làm như vậy là vì quý mến Nghĩa, nhưng Nhài biết, trong chuyện này không thể gạt cô ra một bên được. Anh làm thế phần lớn là vì Nhài.

Cảm nhận rõ ràng bản thân mình đã rung động mạnh một cách thực sự, hay nói đúng hơn, Nhài đã nhận ra bản thân mình yêu anh, một tình yêu nhẹ nhàng, đến một cách chậm rãi không xô bồ như cuộc sống hiện tại. Anh người thành phố, cô người nhà quê, nhưng cô không cảm thấy giữa anh và cô có sự khác biệt nào cả. Gần gũi và hòa quện lắm.

Được anh quan tâm hỏi thăm, Nhài chẳng mệt chút nào, nhưng cô muốn làm nũng anh một chút, là con gái, ai chẳng muốn làm nũng người yêu mình cơ chứ. Nhài không có thói quen như vậy, cuộc đời cô cũng chẳng được ai nuông chiều bao giờ, sau bao nhiêu sóng gió, cô đã không có khái niệm làm nũng. Nhưng nay khác rồi, cuộc đời cho phép cô làm như vậy.

– Em mệt, em ngủ đây. Kệ anh lái xe.

Rồi Nhài nhích người trên yên xe tiến lên phía trên một chút, cô tựa nhẹ bầu vú mình vào lưng anh, đầu cô gục nhẹ trên vai anh, hai tay cô từ từ đan vào nhau ở trước rốn anh, đôi mắt nhắm lại một cách từ từ với nụ cười chúm chím nở trên môi.

Đường đê không phải là bằng phẳng gì, những dập dềnh, những ổ gà ổ vịt làm chiếc xe rung lắc, kéo theo …….. bầu vú Nhài ngày càng dính chặt vào lưng anh. Nhài đâu có ngủ, ngủ làm sao được khi cô đang cảm nhận những hơi ấm từ người anh truyền sang.

Anh Tiến càng đi càng chậm, anh ước gì con đường này là vô tận, để kéo dài giây phút này.

————

Tại nhà anh Tiến, cũng đã muộn rồi mà anh Tiến không sao ngủ được. Cái cảm giác mềm mại, gai gai khi chở Nhài từ quê lên vẫn còn nguyên ở lưng anh. Nhài và bé Chích Bông ở phòng khác giờ này chắc cũng đã ngủ rồi. Anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về cái chuyến đi vừa nãy ấy, có lẽ anh chẳng bao giờ quên.

Bao nhiêu lâu rồi, từ ngày vợ mất đến nay cũng đã lâu lắm rồi anh chưa từng có quan hệ xác thịt với một người phụ nữ nào. Nhài gần gũi với bố con anh suốt bao nhiêu năm nay nhưng anh mới chỉ có vài lần vô tình chạm vào tay Nhài thôi, không hơn. Bao nhiêu năm nay, cuộc sống lo toan cho con gái sau mất mát lớn lao đã làm cho anh không còn nghĩ nhiều đến bản thân mình. Nhưng tự nhiên làm sao, giờ đây, anh cảm thấy thực sự thèm thuồng được gần gũi một người phụ nữ. Được ôm ấp, được vuốt ve, được mơn trớn và làm cái việc mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải làm, đó là làm tình.

Ánh đèn điện sáng trưng, anh Tiến nhìn khắp một lượt trong căn phòng. Vẫn cái tủ quần áo bằng gỗ, vẫn bộ bàn ghế làm việc với những chồng sách vở xếp ngăn nắp ở trên, nhưng xen giữa những cảnh vật quen thuộc ấy lại chập chờn hình ảnh của Nhài đang nhoẻn cười nhìn anh, cô nhìn anh đắm đuối như muốn anh mạnh dạn hơn, quyết đoán hơn để đến với cô. Đôi môi cô hình như đang chúm chím muốn nói với anh điều gì đó.

Dương vật trong quần đã cứng hẳn đội lên một cục trong chiếc quần đùi không sịp của anh, bất giác anh Tiến chạm tay vào dương vật mình trong vô thức, như đòi hỏi của bản năng. Giờ đây, những bức bối trong người anh bao nhiêu năm nay như muốn phát tác ra bên ngoài hết. Anh ôm trọn lấy dương vật của mình, chính bàn tay còn cảm nhận nó nóng hổi. Đầu dương vật đã tiết ra nước nhờn làm ướt một nhúm nhỏ ở quần, rồi anh vuốt lên vuốt xuống thân dương vật.

Trong mắt anh, hình ảnh chập chờn của Nhài đang múa may trước mắt như ẩn như hiện, như vỗ về, như mời gọi.

– “Nhài”, anh Tiến nói ra trong vô thức.

Rồi anh kéo hẳn chiếc quần đùi xuống tới đầu gối, để lộ dương vật không phải là nhỏ của mình ra ngoài, anh tóm luôn lấy nó rồi nhanh tay sóc. Tiếng “nhóp nhép” phát ra khi tinh tương tạo thành một thứ nước nhờn va đập với lòng bàn tay anh.

Anh rên nhỏ nhỏ nhưng thành tiếng: “Ưm, ưm, Nhài ơi …… Nhài ơi”.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Anh Tiến giật nảy người vội vàng kéo quần của mình lên, anh như kẻ trộm vừa bị chủ nhà bắt quả tang, luống ca luống cuống.

Sau tiếng gõ cửa, là tiếng của Nhài ở bên ngoài vọng vào:

– Anh Tiến, em đây. Em vào được không?

Cửa không khóa, theo phản ứng anh Tiến nói luôn mà không nghĩ kỹ rằng mình chưa thực sự sẵn sàng cho buổi gặp gỡ đêm khuya này, với Nhài anh luôn mất bình tĩnh như vậy:

– Em … em vào đi.

Anh Tiến vội vàng chuyển từ nằm sang đứng để đón Nhài.

Cửa vừa hé mở, Nhài mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo như tính cách của cô đứng như trời trồng nhìn vào bên trong. Cái điểm đặc biệt trên người anh Tiến làm cô chú ý luôn, dương vật anh Tiến đang cứng ngắc ở bên trong chỉa thẳng ra phía ngoài, đúng hướng của cô luôn, tất nhiên vẫn có cái quần đùi che đậy. Nhưng là phụ nữ, cô hiểu rằng bên trong nó đang là cái gì. Vừa rồi, trời xui đất khiến thế nào, cô lại đi ngang qua phòng anh, thấy ánh điện bên trong vẫn còn sáng, cô dừng lại ở cánh cửa thì nghe thấy tiếng anh gọi tên mình ở bên trong. Tiếng nhóp nhép cũng từ trong đó mà phát ra. Không khó để cô có thể tưởng tượng rằng anh đang làm chuyện gì ở bên trong. Tâm hồn cô xao động không hề ít khi biết rằng, trong lúc thủ dâm, anh Tiến đã gọi tên mình. Đó phải chăng là cú hích khiến cô quyết định đưa tay lên gõ cửa.

Phải đến vài chục giây sau, anh Tiến mới phát hiện ra mình đã thất thố trước mặt người con gái mà anh yêu. Anh vội vàng cúi thấp người xuống, hai tay buông thõng hơi phẩy ra phía trước để che đi cái ngượng ngùng, anh quay vội sang một bên rồi ghé mông ngồi xuống giường. Anh ước rằng Nhài chưa nhìn thấy dương vật anh đang cương cướng. Nhưng ước thì ước vậy thôi, có mấy khi ước muốn của con người thành hiện thực đâu. Khuôn mặt Nhài đỏ dừ như quả cà chua chín chẳng phải là Nhài đã biết cả rồi sao? Anh ấp úng:

– Em … em …. vào đi.

Thấy anh ngượng ngùng như vậy Nhài lại thấy thương anh mới lạ chứ. Phải rồi. Anh cũng là đàn ông, lại đang tuổi trưởng thành nhất, bao nhiêu năm anh sống cô đơn. Anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô hết, lo lắng cho cô như một người chồng, như một người anh, ấy vậy mà chưa bao giờ anh đòi hỏi cô phải làm cái gì cả, chưa bao giờ anh có hành động nào vượt quá giới hạn với cô cả.

Mà bản thân Nhài cũng vậy thôi, cô tuổi hai mươi sáu, cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, cái tuổi mà tự khắc đòi hỏi về mặt sinh lý dâng trào, chỉ có điều hoàn cảnh cô, tính cách cô không cho nó bộc lộ mạnh mẽ ra mà thôi.

Nhài ngồi xuống bên cạnh giường anh. Hình như cả hai người đang run rẩy, cái giường ru lên nhè nhẹ báo hiệu điệu đó. Có lẽ cả hai như đều muốn đối phương mở lời trước. Tình huống này chưa bao giờ hai người phải đối diện cả.

Mãi một lúc sau, anh Tiến mới bạo gan nói trước:

– Nhài ….. anh ….. xin lỗi…… Tại anh …… không kiềm chế … được.

Nhài hiểu anh đang muốn nói đến điều gì, cô không dám nói cho anh biết là cô còn nghe được cả tiếng anh gọi tên cô nữa, bởi nói điều đó càng làm cho anh khó xử hơn. Nhài thỏ thẻ, tiếng nói rất nhỏ nhưng trong đêm, trong phòng kín, nó như tiếng sấm bên tai anh Tiến:

– Em ….. hiểu …. mà.

Dương vật anh Tiến không vì thế mà xìu xuống một chút nào, ngược lại nó càng cứng hơn. Bởi ngay phía sao lưng, mùi hương phụ nữ ngào ngạt, cái giọng nói êm đềm như chất men tình kích thích anh nứng hơn. Nếu anh là người đàn ông khác, rất có thể anh sẽ mạnh dạn mà đè người con gái đang ở trong phòng mình ra mà thỏa mãn rồi. Nhưng anh vẫn là anh, anh vẫn kiềm chế được. Anh không muốn làm tổn thương người con gái mà anh yêu thương.

Thêm một lúc nữa, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Tiến chờ Nhài và Nhài thì đang chờ Tiến. Nhài đã vào đây, trong hoàn cảnh này là muốn có một sự thay đổi nào đó trong mối quan hệ với anh. Nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy anh chủ động. Cô đành mở ra một lối đi cho anh, nếu anh biết nắm bắt thì tốt đến mấy, còn nếu không, đành phải đợi cho ông trời tác hợp vậy.

Nhài vẫn giọng nói nhẹ như mây ấy, thủ thì đằng sau tai anh Tiến:

– Anh có gì muốn nói với em không?

Ô hay, người chủ động gõ cửa phòng là Nhài, cô chủ động vào đây lại hỏi anh có muốn nói gì với em không? Phụ nữ là thế, luôn đẩy phần khó khăn nhất sang phía đàn ông. Anh Tiến đương nhiên có nhiều điều muốn nói với Nhài. Anh muốn nói anh yêu cô, anh muốn đến với cô, cùng cô gánh vác mọi chuyện trong cuộc đời, hoặc thậm chí đơn giản nhất là anh muốn được một lần hôn vào đôi môi lúc nào cũng đỏ của cô, được một lần ôm cô vào lòng. Nhưng biết nói gì đây. Anh là người trầm tính chứ không phải ngù ngờ. Anh biết cô đã mở lời trước cho anh rồi, chờ anh đón nhận thôi.

Anh không dám xoay người lại, nhưng anh lấy hết can đảm để nói ra tâm can của mình:

– Anh muốn nói là ………… anh yêu em, nhưng anh sợ …… em không đồng ý …… ……………

Nhài hai tay bấu chặt vào nhau, hai môi bặm vào nhau, người cô run lẩy bẩy như chuẩn bị bước ra pháp trường. Cũng như anh, cô cũng phải hít một hơi thở thật sâu mới dám nói:

– Đã nói bao giờ đâu mà ….. biết em không đồng ý.

Anh Tiến mở trừng mắt lên nhìn về phía trước. Câu nói của Nhài như mở toang cánh cửa đến trái tim. Anh quay người lại một cách từ từ, mặc kệ dương vật cứng ngắc cứ đội lên trong quần, thực ra trong lúc này anh cũng đếch thèm để ý đến nó nữa.

Anh chầm chậm đưa hai bàn tay mình đặt lên hai bàn tay của Nhài đang đan vào nhau. Anh gỡ hai bàn tay ấy ra rồi mỗi tay cầm một tay. Anh nhìn sâu vào khuôn mặt đang cúi gầm, ánh mắt lảnh tránh của Nhài.

Mãi một lúc sau, Nhài mới dám ngẩng mặt lên nhìn vào khuôn mặt của anh, qua đôi kính cận nhưng cô vẫn cảm nhận thấy ánh mắt ấm áp của anh. Cô đang chờ anh nói.

– Nhài ……. Anh Yêu Em!

Rồi từ từ, anh Tiến ghé môi mình lại gần môi Nhài. Ánh mắt Nhài từ từ nhắm lại. Với cô, đây chính là nụ hôn đầu đời của mình dành cho một người đàn ông.

Sau khi hai môi chạm nhau, như cực âm và cực dương của dòng điện chạm nhau. Cảm giác tê rần chạy từ trên não xuống tới tận gót chân, Nhài rùng mình cảm nhận sự ngọt ngào của nụ hôn đầu ấy.

Tiếp theo, nụ hôn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, ướt át hơn. Môi anh Tiến mở to ra để cho đôi môi của Nhài trọn vẹn chui vào trong khoang miệng của anh.

– “Ưm ưm ưm”, không biết tiếng rên đó là của ai phát ra, nhưng phần nhiều là của Nhài.

Nụ hôn ở trên nhưng các bộ phận khác trên cơ thể anh Tiến cũng không có đứng im, tay anh bắt đầu vòng ra sau lưng ôm dịt lấy cô vào người anh.

Nhài cứng đờ người mặc kệ anh Tiến muốn chủ động, cô đang tập trung cảm nhận nụ hôn ở trên môi.

Và kìa, anh Tiến đã ngả người kéo theo Nhài nằm xuôi xuống giường.

Nhài bất giác giật mình:

– Anh ……

Anh Tiến đặt một nụ hôn trìu mến nhưng cắt lời của Nhài. Sau nụ hôn ấy, anh buông ra rồi nói:

– Cho anh nhé?

Nhìn ánh mắt thành khẩn của anh, Nhài không thể làm điều mà lương tâm mình không muốn, lúc cô quyết định gõ cửa phòng anh, cũng chính là lúc cô đã đồng ý trao cho anh hết rồi. Anh xứng đáng hơn bất cứ người đàn ông nào trên đời.

Cô khẽ gật đầu.

———-

Chích Bông quờ quạng sang bên cạnh mà không thấy mẹ đâu. Cô bé choàng mở mắt ra nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn có ánh điện nhưng chỉ có một mình cô bé, không có mẹ Nhài. Chích Bông hoảng sợ xuýt nữa thì la lên. Là con gái, Chích Bông sợ ngủ một mình lắm.

Chích Bông gọi to:

– Mẹ ơi!!!! Mẹ ơi!!!! Mẹ đâu rồi.

Không thấy mẹ thưa, Chích Bông lật đật ngồi dậy rồi mở cửa phòng đi tìm mẹ. Cô bé lang thang đi ra hành lang rồi tìm đến phòng của bố. Vừa đi vừa gọi bằng cái giọng trong veo:

– Mẹ ơi. Mẹ ơi.

Đến cửa phòng, loáng thoáng nghe tiếng uỳnh uỳnh bên trong phát ra, câu được câu chăng: “AAAAAAA, nữa đi anh, em sướng quá …. Em sướng rồi. Bắn vào trong đi anh …… aaaaa”. Nhưng chắc cô bé chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra đâu nhỉ.

Đến cửa phòng, Chích Bông gọi to hơn:

– Mẹ ơi!!!!!

Rồi tiếng ở trong phòng phát ra rõ mồn một:

– Thôi chết rồi, Chích Bông dậy. Nhanh lên anh. “Pạch pạch pạch”, “aaaaaaaa, anh bắn đây” “iiiii, em sướng ……..”.

Một phút sau, Nhài mở cửa, đầu tóc rối bù, quần áo sộc sệch, cô còn không kịp mặc áo vú, không kịp mặc quần lót. Nhìn thấy Chích Bông đứng ở cửa mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, Nhài ôm vội con vào lòng:

– Con đang ngủ cơ mà, sao lại đi sang đây?

Chích Bông dùi dùi đầu mình vào vai mẹ:

– Con ngủ dậy không thấy mẹ đâu con đi tìm. Mà vừa rồi con nghe thấy tiếng gì lạ lắm.

Nhài xuýt chút nữa thì ngất xỉu, cô vội vàng chữa cháy:

– À, tiếng bố Tiến đuổi con chuột ấy mà.

– Thế mẹ sang đây làm gì?

– Mẹ sang để bắt con chuột của bố. Thôi mình về phòng đi.

Nhài ôm con về phòng, không quên ngoảnh lại nhìn vào trong phòng, chăn chiếu ngổn ngang như một bãi chiến trường. Còn anh Tiến không thấy đâu, có lẽ anh đang trần truồng trốn sau cánh cửa.

Từ giờ, Nhài đã là vợ của anh.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *