Posted in

Mùa Nước Nổi (Full)

“Nghĩa nghe rõ tiếng anh Cung đạp cửa xông vào, “Uỳnh!”, chiếc cửa khung sắt ốp tôn thế mà không chịu nổi một cú đạp của anh. Chị Mận và Nghĩa trần truồng ôm dịt lấy nhau trên giường chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì anh Cung đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở trên giường, anh hùng hùng hổ hổ chạy đến chỗ bàn bếp, nơi vẫn đặt dụng cụ nấu ăn của gia đình. Anh vớ ngay lấy con dao Thái mà thường ngày chị Mận vẫn dùng để thái thịt lợn rồi phi về phía giường, mặt mũi anh băm trợn như đồ tể, vừa phi anh vừa chửi:

– Địt mẹ thằng Nghĩa, sao mày dám địt vợ tao. Ông giết hết chúng mày.

Nghĩa và Mận không còn cách nào khác là ôm chặt lấy nhau chờ chết, mặt cắt không còn giọt máu.

Anh Cung nhảy bổ lên giường dùng mũi nhọn của dao đâm túi bụi không trượt phát nào. Phát thì đâm vào người Nghĩa, phát thì đâm vào người Mận. Máu cứ thế xối ra không ngừng đỏ au cả cái giường, cả một không gian toàn máu là máu.

Anh Cung đâm đến mỏi tay, những đường dao cứ ngọt thỉu xiên vào trong người Nghĩa và Mận. Rồi hình như đã đâm mỏi tay, anh buông con dao ra rồi vả vào mặt Nghĩa, vả hết bên này đến bên kia, hình như thấy Nghĩa vẫn chưa chết, anh lấy bàn tay còn lại bịt vào mồm Nghĩa”.

Nghĩa choàng tỉnh dậy, thì ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng trong giấc mơ có vướng một chút sự thật ở thực tế, cậu tỉnh dậy vì bị chị Mận một tay vỗ má, một tay bịt mồm. Tiếng anh Cung vừa nói vừa đập cửa xình xình ở bên ngoài đập vào tai cậu, buồi lúc bình thường to tổ chảng như vậy nhưng lúc này thun lại như một con đỉa trâu vì sợ. Trời lạnh nhưng mồ hôi vã ra như tắm, có vài lần chơi trò mạo hiểm với cô Cẩm Tú ở bên hông nhà lúc Thủy Tiên ở bên trong nhưng đây là lần mà Nghĩa sợ nhất, sợ đến sun cả vòi lại. Cũng may hôm qua lúc vào đây đã chốt trong cửa, nếu không thì không thì giờ này chắc Nghĩa đã thành 3 hoặc 4 mảnh gì đó rồi.

Chị Mận bịt mồm Nghĩa rồi lắc lắc đầu có ý bảo Nghĩa đừng nói gì, mọi chuyện cứ để chị xử lý. Thấy Nghĩa đã gật đầu rồi thì chị Mận mới buông tay ra rồi mặc chiếc váy hai dây lại, trời cũng chạng vạng sáng, chưa bật điện nhưng ánh sáng bên ngoài cũng đủ để nhìn thấy mờ mờ mọi thứ. Chị Mận vừa xỏ váy để che đi vú và chùm lông lồn rậm rạp phía mu, vừa hướng mặt ra phía cửa trả lời chồng, kẻo anh ta sợ quá mà đạp cửa tông thẳng vào đây là hỏng bét. Chuyện đã đến nước này thì đành phải liều thôi chứ biết sao giờ, không lẽ bảo anh về lại quê đi rồi mai hãy lên đây:

– Chờ em tí!

Nghe tiếng vợ trả lời bên trong vọng ra, anh Cung đã yên tâm thêm phần nào, không còn đập cửa nữa mà ôm cái ba lô, bên trong đựng 1 con gà luộc và vài đụm xôi lấy phần cho vợ không về được.

Ở bên trong mới thực sự là không gian hỗn loạn, chăn, ga, gối cộng với quần áo của Nghĩa tung tóe khắp căn phòng mỗi nơi một thứ nhìn như một cái chuồng lợn. Mận lấy tay chỉ chỉ vào người Nghĩa có ý bảo mặc quần áo vào, chưa hết, cô còn chỉ tay xuống gầm giường ra hiệu đây là chỗ trốn duy nhất trong thời khắc này.

Nghĩa tìm mãi mới thấy chiếc quần dài bị quấn trong chiếc chăn bông, chiếc áo phông dài tay thì rơi tít xuống đất ở cuối giường.

Mặc vội vàng nhưng không được phát ra tiếng động, cái đó mới khó, mặc vội vàng trong lúc tim đập thình thịch, người thì run bắn lên như bị điện giật, cái đó lại còn khó hơn. Không biết ai trong chúng ta ở diễn đàn này từng rơi vào hoàn cảnh như của Nghĩa chưa nhỉ? Cái hoàn cảnh sắp bị bắt quả tang ăn vụng với vợ và chồng người ta đập cửa ở bên ngoài.

Rồi thì ơn giời cũng mặc xong quần áo, chỉ mỗi tội áo bị mặc trái, Nghĩa nằm phệt xuống đất rồi trườn vào trong gậm giường giống động tác lính đặc công trườn qua hàng rào thép gai vào tít phía trong cùng rồi nằm co ro ở trong đó, đến thở mạnh cũng không dám thở, buồn đánh rắm cũng nhéo cơ đít lại để kiềm chế. Trong gậm giường mùi thật là khó tả.

Trước khi ra mở cửa cho chồng, Mận không quên gạt chân một phát đá đôi dép tổ ong của Nghĩa vào gậm giường nằm cạnh chủ nhân của nó.

– “Cạch”, Mận mở cửa nhìn chồng cười hề hề như chưa từng bị ốm.

Mỗi tội anh Cung nhìn vợ sao mà đáng thương đến thế, đầu tóc bú xù như bị ai đó vò đầu bứt tóc. Lại còn giữa mùa đông lạnh giá ăn mặc phong phanh mỗi cái áo hai dây mỏng xíu. Mở cửa ra rồi đóng lại ngay, anh ôm cái ba lô đi về phía bếp đặt con gà với đụm xôi ở trên bàn, vừa đi vừa nhìn vợ vừa nói:

– Trời lạnh mà ăn mặc kiểu gì vậy?

Có trời mới biết là Mận đang run cỡ nào, nước lồn rụt hết vào bên trong, đầu tí cũng sợ đến nỗi cúp vào bên trong bầu, cô lại giường ngồi đít lên đó, chân nọ gác chân kia đặt dưới đất vì sợ mùi tinh trùng ở trong bướm phát ra. Cô trả lời thẫn thờ:

– Nóng.

Anh Cung cho là vợ nói có lí, gì chứ người bị sốt thường hay cảm thấy nóng trong người. Đặt xong con gà đĩa xôi ở bàn bếp, anh đi về phía giường vợ, định hỏi là: “Em đỡ chưa?”nhưng chưa kịp hỏi thì mũi anh ngửi thấy một mùi rất quen thuộc nồng nặc ở trong phòng, đó là mùi lồn vợ, mùi tình dục giống như những lúc anh và vợ địt nhau xong.

Anh “khịt khịt khịt” cái mũi giống như chó nghiệp vụ đánh hơi tìm ma túy, xong anh nghi vấn nhìn đống chăn gối nhăn nhúm, vo viên mỗi nơi một thứ rồi mới nhìn đến người vợ, trong anh xen lẫn cảm giác nghi ngờ và cảm giác nứng. Sao không nứng được cơ chứ, vợ ngồn ngộn vai trần lẳng lơ ngồi giường đợi cộng với cái mùi dâm thủy quen thuộc nó cứ sộc vào mũi anh làm sao anh chịu được đây:

– Hình như có mùi ……….. lồn.

Tim Mận như nhảy bổ ra ngoài, cái gì có thể giấu giếm che đậy được chứ cái mùi thì chỉ có mở toang cửa nhà rồi bật quạt một lúc mới có thể hết được. Ở dưới gầm giường, Nghĩa cũng nào có kém chi, suýt chút nữa thì ngất vì sợ. Vậy là anh Cung đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Giờ mà anh cúi xuống gầm giường thì coi như xong. Tất cả trông chờ vào tài ứng biến của chị Mận thôi.

Cũng may chị Mận giờ đã khác nhiều so với hồi còn ở quê, cũng tại buôn buôn bán bán ở cái chợ Long Biên tạp nham đã cho chị sự linh hoạt trong suy nghĩ, thôi thì đánh thú nhận, nhưng tất nhiên không thú nhận hết mà chỉ thú nhận có một nửa thôi. Chị tưng tưng nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối con cá chuối, ánh mắt mời gọi câu dẫn người tình:

– Thì ………….. tại…………… nứng!

Anh Cung tròn mắt nhìn vợ, anh ngồi xuống sát mép giường cạnh chị, một tay choàng sang vai bên kia bóp bóp vào bả vai tròn lẳn thịt của vợ:

– Mới có một đêm không ….. địt …… mà đã thèm rồi sao? Ốm mà cũng nứng được. Nhưng sao cái mùi này giống như là ………….

Chưa để anh Cung nói hết câu thì chị Mận chọc thẳng tay từ trên bụng anh xuống tóm gọn lấy cái buồi đang cứng ngắc trong quần anh rồi, vừa bóp buồi chị vừa nói để cướp lời anh, xua đuổi những ý nghĩ hết sức không đúng của anh:

– Thì ….. người ta ……. móc lốp. Nứng lồn ai mà chịu được cơ chứ.

Quả nhiên mỹ nhân kế có tác dụng, chút nghi ngờ vừa manh nha xuất hiện lập tức biến mất, anh thò tay thả hai dây quai váy rời khỏi vai, một lần nữa chị Mận của chúng ta lại ở trần, có điều đôi chân chị vẫn không dám dạng ra mà vẫn gác chân nọ chân kia. Chị sợ nếu mình mở cửa lồn một cái là tinh trùng của Nghĩa đêm qua sẽ ọc ra mất.

Ở dưới gầm giường, Nghĩa thở hắt ra một cái như vừa được vớt ở dưới địa ngục lên, cũng may chị Mận ứng biến kịp thời. Những tiếng lạch cạch mở thắt lưng, tiếng khóa quần kéo xuống, chiếc quần dài của anh vứt chỏng trơ dưới đất lọt vào tầm mắt của Nghĩa, vậy là anh đã ở truồng rồi. Tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt của chiếc giường ở ngay phía trên đầu Nghĩa, vậy là có người nằm ngửa ra rồi, chỉ không biết là anh hay chị đang nằm thôi.

Tiếng mút buồi sùm sụp vang lên ở cách Nghĩa có hai ba chục cen ti mét. Đoán không lầm thì chị Mận đang bú buồi anh.

Quả đúng như vậy, anh Cung đang nằm ngửa tận hưởng, chị Mận quỳ giữa hai chân anh, đầu gục gặc trên thân buồi. Chị vừa nuốt trọn cái buồi của chồng ở trong miệng vừa thầm so sánh với cái buồi giai trẻ mà chị cũng vừa mút cách đây có mấy tiếng đồng hồ. Tất nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng, nhưng sự so sánh này là …….. khập khiễng thật. Buồi anh Cung chỉ dài bằng hai phần ba so với của Nghĩa, còn to chắc chỉ hơn nửa một tí xíu thôi. Và cái thước đo ấy không gì chính xác hơn là miệng của Mận. Với buồi anh Cung, khi đầu buồi chạm họng thì môi chị gần chạm tới gốc dương vật, miệng cũng không phải há toác ra. Còn với buồi Nghĩa thì khác à nha, ngoài miệng phải há ngoác ra như con cá ngão, thì đút hết cỡ cũng chỉ đến nửa thân buồi là muốn ọe ra rồi.

Mút buồi xong, chị đứng dậy ngay tại giường, chiếc váy rơi tuột xuống gót chân được chị vẩy một phát bắn xuống đất nằm đè lên chiếc quần của anh Cung. Xong đâu đó chị ngồi thụp xuống thực hiện động tác cưỡi ngựa ưa thích giống như vừa làm với Nghĩa. Chị làm động tác này cũng là có ý của mình, nếu để anh Cung chủ động, rất có thể anh sẽ phát hiện ra lồn chị ngoài nước lồn ra còn có cả tinh trùng. Mà lúc đó chị không thể giải thích nổi cho chồng, vì nếu có phịa ra cái lý do là tinh trùng của anh xuất ra từ đêm hôm kia chắc anh chẳng tin đâu. Phụ nữ không ai để tinh trùng tồn tại trong âm đạo qua 2 ngày cả.

Chiếc giường lại kẽo kẹt phát ra tiếng theo những cú dập và sàng xê của chị Mận. Nghĩa biết anh chị đang làm gì, nhưng giờ có cho kẹo cũng đéo thể cứng và nứng lên được. Cậu chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi thảm cảnh này thôi. Từ nãy đến giờ chắc mất đến chục năm tuổi thọ chứ không ít, cậu nhìn cái quần và váy của anh chị và thề rằng từ nay có cho kẹo cũng không dám địt chị Mận thêm lần nữa.

– Nứng sao không lấy củ cải mà phải móc lốp.

Cái này anh Cung nói là thật, vợ anh nhiều lần dùng củ cải, cà rốt, dưa chuột để thủ dâm mỗi lần anh đi làm mệt quá không đáp ứng được, nhưng chị thích nhất vẫn cứ là thủ dâm bằng mướp đắng, vì nó sần sùi. Cữ địt của chị hằng bao nhiêu năm nay vẫn là mỗi ngày một nháy. Có nhiều lần anh đi làm về mệt quá, nhất là những hôm đổ trần, hết sức không thể phục vụ nổi vợ, anh vẫn nằm im bên cạnh mà nhìn vợ thủ dâm bằng những loại củ kia.

– Đêm hôm qua háo nước, luộc ăn rồi còn đâu.

Anh Cung vô tư:

– Thế sao không bảo thằng Nghĩa nó đi mua cho mấy củ.

Ở dưới gầm giường, Nghĩa giật mình đánh thót một cái vì bị nghe nhắc đến tên. Cái vợ chồng anh chị này thật là buồn cười, địt nhau thì địt nhau đi còn bày đặt nhắc tên người ta ra làm cái gì không biết.

– Điên à! Đêm rồi bảo nó là đi mua hộ chị củ cải để chị thủ dâm à?

Nói xong thì Mận ngoảnh mặt về phía đằng sau để giấu đi nụ cười tỉm rồi cô thầm nghĩ: “Nó có sẵn củ cải rồi thì cần gì mua”.

– Ờ hen!.

Anh Cung biết mình lỡ lời nghĩ quẩn. Quả thực đang địt nên đầu óc có phần bớt tỉnh táo đi.

Địt một hồi, rồi anh Cung cũng chuẩn bị xuất tinh, anh đóng từ dưới lên mấy phát thật mạnh để cộng hưởng với những cái dập của vợ. Chị Mận thấy anh Cung xuất tinh, chị cũng giả vờ cực khoái cho chồng vui và không nghi ngờ gì. Quả thực là vừa ăn no, lại ăn sang nên nhìn thấy mâm cơm canh cua cà muối cũng không thấy thèm thuồng gì cho lắm:

– Xuất đi anh, em sướng rồi. Xuất vào lồn em đi. Đừng sợ em có thai, đặt vòng lâu rồi mà.

Anh Cung suýt nữa thì tụt cơn nứng, con vợ dâm của anh nó còn nhắc anh chuyện này nữa:

– Biết rồi …… địt ….. địt …… xuất ………… này ……… hự hự hự ………..

Chị Mận tất nhiên là không phải nó cho anh biết rồi, chị muốn nói cho cái con chuột đang rúc ở gầm giường biết là “đừng có sợ chị chửa vì hôm qua xuất tinh vào lồn chị, chị đặt vòng lâu rồi, thoải mái đê….”.

Anh Cung xuất tinh xong, tinh trùng của anh hòa lẫn với tinh trùng của Nghĩa thành một dòng đặc sệt trắng đục ọc ra khỏi lồn Mận, rơi xuống đám lông mu của anh Cung. Anh cúi xuống nhìn tinh trùng của mình thấy một đống, anh thầm tự hào:

– Hôm nay mình xuất nhiều thế nhỉ?

Mận hưởng ứng khen ngợi:

– Gớm, có một đêm không xuất mà nay xuất nhiều thế không biết. Phải bằng của hai người cộng lại chứ không ít.

Anh Cung gật gù:

– Chuyện, chồng em mà lại ……………..

Mận bước chân xuống giường, mặc lại chiếc váy, xong cô ra lệnh:

– Anh ra bà Béo ở đầu ngõ trên mua hộ em bát phở.

Anh Cũng giẫy nảy vì bị sai:

– Có xôi với gà rồi, sao còn đòi ăn phở.

– Anh chẳng biết gì cả, người ta vừa ốm dậy, muốn ăn cái gì có nước. Thế có đi không thì bảo. Vợ ốm mà bảo đi mua bát phở cũng giẫy nảy lên. Thế mà vừa lên xong đã đè người ta xuống rồi.

Anh Cung định thanh minh: “là em đè anh xuống mà”. Nhưng không anh không dám nói, nhìn cái điệu bộ giẫy đành đạch làm bầu vú rung lên rung xuống, anh không dám từ chối nữa vì sợ rụng, anh nhanh tay vừa mặc quần vừa nói:

– Được rồi, phở thì phở.

Mận lại cười hì hì:

– Chồng ngoan!, “Ăn cơm mãi cũng chán, thỉnh thoảng phải cho người ta đổi món sang phở” chứ.

Anh Cung mở cửa đi mua phở, trời chưa sáng hẳn, những cánh cửa trong xóm trọ vẫn đóng im lìm, có lẽ thời tiết lạnh quá nên người ta cũng cố nằm thêm một chút.

Chị Mận đứng ở cửa nhìn thấy bóng anh Cung đã khuất khỏi cổng khu trọ, chị lại đảo mắt một vòng, khi không thấy ai, chị mới ngoắc một tay về phía bên trong phòng mình:

– Nhanh lên, không có ai đâu.

Nghĩa lục tục chui ra khỏi gầm giường, ngó mỗi cái đầu ra khỏi cửa phòng để xác nhận là không có ai. Lúc đó cậu mới nhanh chóng phi thân về phòng mình. Mận thụt vào trong, đóng cửa. Xóm trọ lại im lìm trong buổi sáng tinh mơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

——-

Buổi tối hôm hăm bốn Tết, Nghĩa lại ăn mặc đẹp để đến thăm Trang, cậu có chủ định cho Trang một ít tiền để Trang mua cái gì đó làm quà Tết cho gia đình. Nói gì thì nói cậu cũng là người đi làm, có đồng vào đồng ra nên giúp Trang một chút cũng chẳng sao cả, chửa chắc Trang đã nhận nhưng cũng coi như đó là tấm lòng.

Lại nhớ đến lời dặn của cô nàng giường trên là mỗi lần đến chơi nên có chút quà gì đó tượng trưng gọi là lấy lòng phụ nữ. Nghĩa không quên mua một cân muỗm ở chợ gần với khu kí túc xá.

Đi bộ lên tầng 4, phòng của Trang bên phía hành lang trái nếu đi hết bậc cầu thang. Nghĩa dừng lại trước cửa phòng 412, có lẽ ngoài trời lạnh, gió thổi vi vu nên các cửa phòng đóng kín cả. Nghĩa chắc chắn trong phòng có người vì ánh điện từ bên trong hắt ra qua khe cửa. Dừng lại một lúc lấy khí thế bước vào phòng, ánh điện trần hành lang phản chiếu xuống là ánh sáng duy nhất lúc trời đêm này, sắp Tết rồi, trăng cũng lặn mất tiêu.

Nghĩa lại nhìn lên dây phơi quần áo chỗ lan can hành lang. Tất nhiên những chiếc quần áo dài cũng chẳng làm cậu chú ý gì cho lắm, cái làm cậu chú ý vẫn là những chiếc quần lót nhỏ xíu, thực sự không biết cái nào là của Trang cả bởi từ trước đến nay hai người vẫn chưa từng đi quá giới hạn, cũng không biết tông mầu và kiểu cách mà Trang thích là cái gì. Có một bộ quần lót mầu hồng làm Nghĩa chú ý. Khác với những quần lót áo lót khác, bộ quần lót này hình như là đồng bộ cả trên lẫn dưới vì hoa văn ở áo và quần là giống nhau. Chiếc áo nhỏ xíu không có độn bông bên trong, còn chiếc quần thì hình như là do mấy sợi dây ghép nối vào một miếng vải bé xíu bằng nửa bàn tay. Đây chính là kiểu quần lót lọt khe mà nhiều lần Nghĩa đã thấy cô Cẩm Tú mặc rồi.

Theo tư duy logic mà nói, chủ nhân của bộ quần áo lót sexy đắt tiền này nếu Nghĩa đoán không lầm thì là của Tuyết tiểu thư. Trong phòng nhìn sơ những người khác, trong đó có Trang đều không thể có gu ăn mặc và có đủ tiền để sở hữu nó. Nhưng đó cũng chỉ là sự suy đoán mang tính chất một chiều thôi. Muốn biết chính xác thì phải hỏi mới biết được.

Nghĩa gõ cửa ba cái, dự định là khi cửa mở bung ra thì giơ túi nilong muỗm lên rồi nói thật to cho cả phòng nghe tiếng: “Bộ quần lót lọt khe mầu hồng là của ai?”, nhưng khi cánh cửa phòng mở ra thì lại không dám nói ra mồm, lại trở lại bộ dạng ú ớ, ngây ngô, ngượng ngùng vì trong nhiều con gái quá, người mở cửa lại không phải là Trang mà là …… Tuyết:

– “Ơ Nghĩa à!”, Tuyết có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tiểu thư bầu bĩnh trắng như sữa nở nụ cười tươi như hoa.

Cả phòng cùng nhìn ra ngoài cửa, đây là anh chàng bạn của Trang, anh chàng móc cống hôm nọ đây mà.

– Tớ …….. tớ tới tìm Trang. Trang còn ở trên này không hay là đã về quê rồi?

Tuyết tiểu thư chưa kịp nói gì thì một cô nàng ở giường tầng 2 phía trong nào đó đang đắp chăn lên đến cổ ngó xuống, có lẽ cô nàng đang ở truồng nên không thể bỏ chăn ra. Chuyện này các bạn đừng tưởng tôi mô li phê cho câu truyện thêm hay nhé, đó là sự thật có thể xảy ra ở cả kí túc xá nam và nữ hồi ấy, chả là trời mùa đông, ít nắng, mưa phùn suốt, mỗi người cũng chỉ có vài bộ quần áo chứ không nhiều như bây giờ, quần áo giặt phơi không kịp khô nên chuyện trần truồng đắp chăn không dám xuống là chuyện thường. Cô nàng ấy nói nhanh như sợ người khác cướp lời:

– Trang nó đi ra ngoài với Toàn từ chập tối rồi.

Mặt Nghĩa ngắn tũn như cái bơm, trống ngực đập loạn xạ như vừa bị mất một thứ gì đó quý giá trong cuộc đời. Ánh điện đủ để Tuyết thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Nghĩa, cô ngoảnh lại phía tiếng nói vừa phát ra.

– Mày biết gì mà nói.

Xong Tuyết quay lại phía Nghĩa, hạ giọng xuống mềm mềm:

– Nghĩa đừng tin. Trang nó vừa đi thôi, chắc cũng sắp về rồi. Nghĩa vào trong phòng đi, ngoài này lạnh lắm.

Nghĩa bần thần nhìn Tuyết một cái, cô nàng mặc bộ quần áo gió, bên trong áo còn có chiếc áo len cổ lọ mầu nâu nhạt. Cậu chẳng biết mình nghĩ gì trong lúc này nữa, chỉ có cảm giác hoang mang, bất an, vô định. Đưa túi nilong đựng muỗm vào tay Tuyết rồi nói thật nhanh:

– Thôi tớ về đây. Có ít quả tớ mua ở gần đây, cậu cầm vào chia cho các bạn cùng ăn.

Nói xong Nghĩa quay lưng bước đi thật nhanh, chỉ chưa đầy 5 giây đã mất hút khỏi tầm mắt của Tuyết. Cô nàng còn ú ớ định nói gì đó thì đã không còn nhìn thấy Nghĩa đâu nữa rồi.

Xuống đến chân cầu thang, những bước đi nặng trĩu tâm tư như níu kéo Nghĩa đi chậm lại, Nghĩa đi men theo hàng cây xà cừ to đùng ủ rũ của khu kí túc để ra ngoài cổng trường lấy xe đi về. Cậu không dám ngửng đầu lên mà nhìn thẳng, cái cậu sợ nhất lúc này là nhìn thấy Trang, bởi có thể cậu sẽ phải chứng kiến cảnh người bạn niên thiếu của mình đang tay trong tay với người khác. Tiết trời lạnh giá giữa ngày đông rét mướt này rất dễ làm cho con người ta yếu lòng. Bỗng từ xa Nghĩa nghe thấy tiếng gọi:

– Nghĩa ơi, Nghĩa ơi, chờ tớ với.

Nghĩa đứng lại ngoảnh ra đằng sau nhìn, là Tuyết đang nửa chạy nửa đi lại gần mình. Khi chỉ còn cách Nghĩa khoảng một mét, Tuyết dừng lại, hơi cúi người xuống một chút, một tay đưa lên ôm vú rồi thở dốc, có lẽ cô nàng không quen làm việc nặng nên chạy chút xíu đã thở không ra hơi rồi.

– Có chuyện gì vậy Tuyết? Trời lạnh lắm cậu ra đây làm gì?

Khi Nghĩa rời đi, Tuyết không vào phòng ngay, rồi khi đứng trên hành lang tầng 4 nhìn xuống sân kí túc, thấy bóng Nghĩa dật dờ cô đơn lẻ bóng giữa những cây xà cừ khổng lồ, không hiểu sao Tuyết lại muốn được nói chuyện với Nghĩa, cô chưa giải thích được hành động của mình, chỉ hiểu nôm Nghĩa là nói gì đó cho Nghĩa bớt buồn mà thôi. Thế rồi cô chạy uỳnh uỵch xuống tầng 1 đuổi theo.

Sau một hồi thở dốc thì Tuyết cũng lấy lại nhịp thở, cô nhìn thấy chỗ mình và Nghĩa có một cái ghế đá đặt dưới gốc cây xà cừ:

– Cậu ngồi xuống đây đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Nghĩa thực tình là không muốn, ghế đá nơi đây lúc đêm tối thường chỉ dành cho các cặp đôi đang yêu nhau, nhưng chẳng lẽ lại từ chối. Thế nên Nghĩa cũng ngồi xuống theo Tuyết, hai người ngồi cách nhau độ một gang tay. Một lúc sau Tuyết mới chậm dãi nói:

– Trang đi với Toàn từ chập tối. Nó bảo là ăn cơm tối cùng với Toàn rồi đi mua quà gì đó về quê.

Vậy là lời nói bụp xoẹt của cô nàng trần truồng đắp chăn trong phòng kia là đúng sự thực, được xác nhận bởi chính người bạn thân của Trang. Nghĩa không nói gì, hai tay cậu xoa vào nhau, tim thì đập loạn nhịp, nỗi buồn lại tăng hơn một chút nữa.

Thấy Nghĩa không nói gì, Tuyết bực lắm, cô không bực Nghĩa mà bực Trang, đứa bạn thân mà cô đã dần đánh giá là kẻ bắt cá hai tay. Thời gian gần đây, tần suất Trang đi chơi Toàn đã nhiều lên. Một tuần có bẩy bận thì có đến một hai đi chơi đến tận khi kí túc đóng cửa mới chịu về. Tuyết hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt xong mới nói chậm rãi:

– Nghĩa, cậu phải làm gì đi chứ?

– “Tớ làm gì bây giờ?”, Nghĩa ngây ngô hỏi.

Quả đúng như lời Trang vẫn hay kể về Nghĩa cho Tuyết nghe, Nghĩa mộc mạc, đơn giản và ngây ngô trong tình yêu lắm. Tuyết nói:

– Cậu thực sự không biết mình phải làm gì sao?

Rồi Tuyết ngừng một chút để nghe câu trả lời của Nghĩa, nhưng chỉ thấy cậu ta nhìn về phía xa xăm, đầu chẳng lắc cũng chẳng gật, miệng thì không mở. Tuyết nói tiếp:

– Cậu phải quan tâm đến cái Trang nhiều hơn. Người ta nói “nước chảy đá mòn”, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cậu thì cứ bặt tăm, còn thằng Toàn thì nó ngày ngày quan tâm, sáng trưa tối không sót bữa nào. Cái Trang nó có tình cảm với cậu, nhưng cứ thế này sớm muộn gì tình cảm của nó cũng thay đổi. Đàn bà bọn tớ nhiều khi chẳng cần gì nhiều đâu, chỉ cần sự quan tâm, ân cần của bạn trai là đủ rồi. Cậu hiểu ý tớ không?

Tuyết phân tích không sai một chút nào, Nghĩa hiểu chứ không phải không. Nhưng bảo cậu phải làm theo lời Tuyết nói là sáng trưa chiều tối phải có mặt ở bên cạnh Trang thì có lẽ cậu không thể làm được, ít nhất là vào thời gian này, cậu đã phải bỏ dở cả chuyện học hành để sang một ngã rẽ mưu sinh kiếm tiền, thì chuyện dành thời gian nhiều cho Trang đương nhiên là không thể được, bất kể hậu quả có đi đến đâu.

– Tớ hiểu. Nhưng ………………….

Tuyết phấn khởi tưởng Nghĩa hiểu ra điều mình vừa nói, nhưng thấy Nghĩa ngần ngừ chẳng nói tiếp nên Tuyết hỏi gặng:

– Nhưng gì?

– Nhưng ……… tớ không thể làm giống Toàn được. Vì tớ ………. không phải là Toàn.

Giờ đây Tuyết mới thấy câu nói của mình hơi vô duyên, cô chưa đặt địa vị và hoàn cảnh của Nghĩa vào sự việc này. Đúng là Toàn và Nghĩa khác hoàn toàn nhau, ở cả hoàn cảnh, điều kiện về thời gian, kinh tế, con đường, sự nghiệp .v.v. Trầm lặng một lúc Tuyết nói tiếp:

– Tớ hiểu rồi. Nhưng dù sao thì cậu cũng nên bớt chút thời gian. Tớ sợ nếu cứ để lâu tình trạng này, không sớm thì muộn, cái Trang nó sẽ …………

Nghĩa uể oải đứng dậy, chưa bao giờ cậu thấy chán nản như lúc này, chuyện với Trang có lẽ đã đi vào bế tắc:

– Thôi Tuyết về phòng đi, ngoài trời lạnh lắm. Tớ cũng phải đi về đây, mai tớ còn phải đi làm sớm. Nhờ cậu nói với Trang là tớ đến thăm để hỏi xem bạn ấy định về quê ăn Tết như thế nào ……………………………. À mà thôi, cứ coi như là tớ chưa đến.

Nói xong Nghĩa quay lưng bước đi luôn không để Tuyết nói lại câu gì, Tuyết đứng như trời trồng nhìn bóng lưng lững thững của Nghĩa dần dần rời xa mình.

Đi được độ chục mét, bỗng Nghĩa đứng lại rồi quay người về phía Tuyết nói khá to:

– Cảm ơn Tuyết!

Có lẽ lúc này Nghĩa mới hiểu được tấm lòng của Tuyết. Chẳng hiểu con người Tuyết như thế nào, hai người có duyên số gì không? Biết nhau qua cái xô nước cống vô tình, rồi gặp nhau có một lần nhưng Tuyết đối với Nghĩa rất dịu dàng, ân cần và quan tâm giống như hai người bạn thân từ hằng bao nhiêu năm.

Tuyết mỉm cười, có lẽ lời cảm ơn của Nghĩa là quá đủ với Tuyết, cô chẳng mong gì hơn. Tuyết hay đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, cô vẫn luôn tin rằng trên đời này có tồn tại một thứ, đó là tình yêu dạng sét đánh. Khi Nghĩa khuất hẳn khỏi tầm mắt của Tuyết, cô mới quay trở lại khu kí túc của mình. Cô cũng phải về phòng để thu dọn đồ đạc, trong đó có bộ quần áo lót hiệu Victoria’s Secret mầu hồng đang phơi ngoài hiên. Sáng mai cô cũng phải về quê ăn Tết. Nói là quê cho nó xa vậy thôi, chứ nhà ánh Tuyết cũng là ở một huyện ngoại thành Hà Nội, cách trường cô học có khoảng 2 chục cây số, ở bên kia sông Hồng, ngay sát trường Đại học nông nghiệp.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *