Posted in

Mùa Nước Nổi (Full)

Chương 45B: Lãm – Tươi. A lê hấp!!!!

Bỏ lại Hà Nội, chúng ta về vùng đất bãi, trở lại với con đường lập nghiệp của Nghĩa nhé. Sau khi có được khoản tiền đầu tư của anh chị Tiến – Nhài (giờ gọi như thế đã được chưa nhỉ?) Và số tiền rất lớn của Thủy Tiên gửi về thông qua mẹ Cẩm Tú. Cộng thêm các khoản vay ưu đãi hỗ trợ sản xuất nông nghiệp theo chính sách của Sở Nông nghiệp và địa phương, Nghĩa đã không còn phải lo lắng về chuyện vốn ban đầu nữa. Giờ cậu tập trung vào việc hướng dẫn bà con công tác cải tạo đất, ươm cây giống, hạt giống, chuẩn bị phân bón hữu cơ cho vụ mùa tiếp theo cũng như việc hoàn thiện hệ thống tưới tiêu thủy lợi.

Tính Nghĩa cẩn thận, lại tỉ mỉ. Việc trồng hoa mầu đối với người dân xóm Bãi đã ăn vào máu rồi, nhiều nếp nghĩ cũ, cách làm cũ đã trở thành thói quen. Việc trồng theo mô hình mới về cơ bản vẫn giống cách trồng cũ nhưng bản chất là thay đổi rất lớn, chính vì vậy, ngoài sách hướng dẫn gửi tới từng xã viên, Nghĩa luôn luôn bám sát đồng ruộng, cầm tay chỉ việc từng người, hướng dẫn cách làm từng khâu kể cả là nhỏ nhất.

Từ tờ mờ sáng Nghĩa đã có mặt ở ruộng tới tận tối mịt cậu cũng là người về cuối cùng, ngày qua ngày không ngơi nghỉ lấy một phút một giây nào. Người dân xóm Bãi khâm phục Nghĩa lắm, trẻ tuổi mà làm việc đâu ra đấy, tỉ mỉ từng việc cỏn con một. Có vài người đã không còn gọi với cái tên cúng cơm “Nghĩa” nữa mà đã dần dần thêm cái danh xưng phía trước thành “chủ nhiệm Nghĩa”, lâu dần thành quen.

Một buổi chiều tà như bao ngày, sau khi đã xong hết công việc, Nghĩa lên đê ngồi, chẳng hiểu sao, cậu lại ra đúng cái chỗ có cây tre già chắn sóng. Đó là một thói quen đã hình thành từ lúc Nghĩa còn là cậu học sinh mài đũng quần trên ghế nhà trường, bởi nơi này gắn liền với mối tình dang dở thủa xưa, với cô “bạn gái” xinh đẹp nhất trường tên Trang. Hoặc cũng có thể nơi này có vị trí đẹp, bên cạnh mấy cây tre già đã ngả sang mầu vàng, không hiểu sao xung quanh không có cây tre nào có thể lớn được, tạo ra một khoảng trống để cậu có tầm nhìn về phía sông Hồng, về vùng đất bãi.

Sông Hồng vẫn vậy, vẫn hiền hòa thơ mộng cần mẫn mang trong mình phù sa, vẫn dập dềnh sóng nước. Ấy là vào mùa này thì vậy thôi, chứ vào mùa mưa, mùa nước lên, cũng đanh đá như cô nàng ngổ ngáo năm nào.

Đất bãi hiện giờ không có mầu xanh mượt của những cây hoa mầu nữa, lộ thiên là đất mầu phớt đỏ phớt hồng, đất đang nghỉ ngơi lấy sức cho những vụ mùa canh tác kiểu mới, lô nhô mỗi đầu bờ ruộng là một ụ đất to như đống rơm, đó là các ụ ủ phân hữu cơ, loại phân bón chính cho cây trồng theo tiêu chuẩn VietGap. Một khu vực riêng sát gần phía đê nhất được làm giàn dùng để trồng các loại cây leo. Giàn có các cột trụ bằng bê tông cốt thép, nối các cột trụ này bằng khung sắt, đan nan bằng cây tre.

Mặc dù không có trồng cây, nhưng hệ thống tưới tiêu vẫn hoạt động, vừa là để thử nghiệm vận hành, vừa là để làm cho đất no nước, theo đó các chất độc hại thấm xuống tầng đất sâu hơn.

Nghĩa ngồi phệt xuống nền cỏ ở triền đê, tựa mình vào lưng đê, tay vơ bừa một ngọn cỏ xanh mướt ở bên cạnh đưa lên miệng nhằn nhằn. Bỗng một giọng nói trong veo quen thuộc trong ký ức vang lên từ phía sau đầu cậu, ở trên đê:

– Chủ nhiệm Nghĩa!

Nghĩa bật thẳng lưng dậy, quay người lại nhìn lên phía giọng nói phát ra, cậu bất thần trong một khoảng thời gian không ngắn. Người con gái ấy khác quá nhiều so với trong ký ức của cậu, cô gái không mặc chiếc quần vải, chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh, tóc không tết đuôi sam dài tới tận thắt lưng nữa. Thay vào đó, cô gái đứng trước mặt cậu, ánh mắt chớm vào bụi tre già rồi nhìn xa xăm về phía sông Hồng, về vùng ruộng mầu, tóc để xõa ngang vai, trên người cô mặc một bộ vest kiểu của nữ, bên trong là một chiếc áo sơ mi mầu hồng nhạt, cô đi giầy da nữ mầu đen. Nhìn cô giống một nữ doanh nhân thành đạt, mặc dù tuổi còn rất trẻ.

Khuôn miệng Nghĩa tròn vo một lúc lâu mới phát ra được tiếng:

– Trang!

Trang hạ thấp trọng tâm mình để bước vài bước xuống triền đê, đến cạnh Nghĩa rồi cô ngồi xuống, hai đầu gối nhô cao chụm vào nhau, hai tay bám vào hai đầu gối để khép chân lại. Trang đẹp hơn xưa rất nhiều, cô ăn mặc đẹp, lại biết cách trang điểm một cách nhẹ nhàng để tôn lên những nét đẹp trên khuôn mặt mình. Từ hồi còn đi học, Trang đã thể hiện mình là người hướng ngoại. Ấy vậy nên, trong bộ đồ này càng làm Trang trông phù hợp hơn.

Thấy Nghĩa chẳng nói thêm được câu nào ngoài gọi tên mình, Trang quay sang nhìn Nghĩa, thấy bạn vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn mình như nhìn một người từ ngoài hành tinh mới trở về trái đất, Trang vỗ nhẹ vào đầu gối Nghĩa để cho bạn bừng tỉnh:

– Này, gì mà cậu nhìn tớ cứ như là mấy chục năm không gặp vậy?

Nghĩa bừng tỉnh thật, cậu ấp úng nói thật lòng mình:

– Cậu khác quá.

– Khác thế nào?

– Thì …… thì …… chẳng biết nói sao nữa ………. Chỉ biết rất khác thôi.

Có lẽ trong đầu của Trang và Nghĩa đều đang quay ngược thời gian trở về cái hồi xưa bé ấy, cái hồi hai đứa còn dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đến trường, cái hồi của những nụ hôn trộm vào má, bạo dạn lắm mới dám chạm vào môi. Hồi xưa nó vậy, chứ giờ đây, chắc chỉ trong một nốt nhạc là Trang đã trần truồng rồi. Bậy quá.

– “Không giống với hồi ngày xưa nữa chứ gì?”, Trang tủm tỉm cười.

– Ừ, mà sao cậu lại cắt tóc?

Mọi thứ thay đổi của Trang đều làm cho cô đẹp lên, riêng có mái tóc thì làm Nghĩa tiếc. Bởi hai bím tóc đuôi sam cộng với má lúm đồng tiền của Trang đã là một phần tuổi thơ của Nghĩa rồi. Nay mất đi có muôn phần tiếc nuối.

Vẫn chưa bỏ được thói quen đưa hai tay lên vuốt bím tóc bện của mình ở trước ngực, cô bất chợt làm lại động tác đó trước mắt Nghĩa, hai bàn tay không bám được vào đâu, trượt xuống ngực qua chiếc áo vest. Không khó để Nghĩa nhận ra, bầu vú chõn cau thủa dậy thì cũng đã mất đi rồi, thay vào đó là một bộ ngực tràn đầy sức sống của người con gái tuổi thành thục.

Trang biện hộ cho việc cắt tóc của mình:

– Giờ tớ không còn là học sinh nữa, không còn là sinh viên nữa, tớ đã đi làm rồi nên cần phải thay đổi cho phù hợp.

Ánh mắt Nghĩa lại nhìn về phía xa, nhớ hồi đó, hai đứa vẫn thường ra đây ngồi rồi ngắm dòng sông quê hương, lúc đó sao mà gần gũi đến như thế. Nhưng giờ đây, mặc dù không ai nói ra, trải qua bao nhiêu chuyện, bản thân hai đứa cũng đã lớn rồi, có trải nghiệm của riêng mình, tức khắc có sự xa cách không hề nhỏ.

– Ừ, tớ quên mất là cậu đã thay đổi rồi.

Câu nói đầy ẩn ý của Nghĩa vừa nói ra làm Trang cau mày suy nghĩ. Lời hẹn thề nếu Nghĩa đỗ đại học thì Trang sẽ nhận lời yêu Nghĩa mà bụi tre già kia làm chứng vẫn còn văng vẳng đâu đây, rồi hai đứa mỗi người mỗi nơi, mỗi người theo đuổi một mục tiêu khác nhau, hay nói cách khác là chia tay mối tình đầu cũng chưa một lần nói ra cho dứt khoát. Trang giọng chua cay, phả phất nỗi niềm cất giữ bao nhiêu lâu nay, giờ gặp Nghĩa ở đây, Trang cũng muốn một lần nói ra cho hết, bởi tương lai phía trước của cuộc đời cô sẽ gắn bó với một người đàn ông khác, cô sẽ phải rũ bỏ tâm sự của mình đặng mà tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn, cũng là một lần dứt khoát với mối tình đầu:

– Thay đổi ư? Cậu mới chính là người thay đổi nhiều nhất. Cậu có biết chính tại nơi đây cậu đã hứa với tớ như thế nào? Chắc cậu quên rồi phải không? Để tớ nhắc cho cậu nhớ. Cậu hứa là sẽ đỗ đại học cùng với tớ, rồi hai đứa mình sẽ thành một đôi.

Thấy Trang thay đổi tâm trạng, Nghĩa định chen vào giải thích về quãng thời gian năm ấy, nhưng được đà Trang nói tiếp:

– Mùa nước lên năm đó, gia đình cậu gặp cảnh khó khăn tớ không phải không hiểu. Tớ luôn luôn tin vào cậu sẽ vượt qua được tất cả, rằng cậu sẽ đi học lại và thực hiện lời hứa của mình.

Nghĩa bồi hồi, tim cậu đập loạn nhịp vì nếu theo tiến trình này thì hai đứa hình như có sự hiểu lầm gì đó về nhau, chưa bao giờ hai đứa căng thẳng như thế này. Cậu chen vào:

– Nhưng ………

Và Trang tiếp tục ngắt lời lần Nghĩa lần nữa, không cho Nghĩa nói:

– Nhưng cậu thấy tớ đi chơi với Toàn, cậu nghĩ là tớ thay đổi à? Có phải như vậy không? Cậu trả lời tớ đi.

– Điều đó không phải sao?

Trang cười chua chát, hai mắt cô đã bắt đầu ươn ướt, không khóc để trở thành giọt nhưng cũng đủ để người đối diện biết được tâm trạng của Trang lúc này:

– Nghĩa ơi, tớ với cậu là bạn với nhau từ lúc hai đứa còn chập chững tập đi, rồi học cùng trường, cùng lớp, chung bàn với nhau từ lớp 1 đến tận hết lớp 12, cậu vô tình hay là cậu cố tình không hiểu về tớ vậy hả Nghĩa? Cậu nghĩ về tớ chỉ như vậy thôi sao? Vì cậu khó khăn, vì cậu đi làm lao động tự do? Vì cậu không học đại học mà tớ có thể thay đổi tình cảm của mình được hay sao? Tớ đã nói và giải thích ngay từ lần đầu tiên cậu lên phòng ký túc của tớ, rằng tớ chỉ coi Toàn là bạn đồng hương bình thường, bình thường như hàng tá người con trai khác tán tỉnh tớ. Toàn thích tớ, điều đó tớ không phủ nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ phải thích lại bạn ấy. Người tớ luôn chờ đợi là cậu. Nhưng từ dạo đó, cậu đã chẳng bao giờ đến tìm tớ nữa.

Nghĩa trầm ngâm hai tay xoa vào mặt để nghe Trang nói tiếp, đàn bà một khi muốn nói thì cứ để cho nói bằng hết mới thôi:

– Lần cậu xảy ra chuyện bị người ta hiểu lầm, hôm 30 Tết, lúc cậu đến nhà tớ, cậu có biết là tớ mừng như thế nào không? Rồi cậu hỏi tớ có tin cậu không? Lúc đó, sao cậu không nán lại vài giây nữa để nghe tớ nói hết là “Tớ tin cậu”. Người khác có thể nghĩ về cậu như thế nào, nhưng riêng tớ, tớ luôn tin vào con người cậu sẽ không bao giờ làm cái chuyện đó.

Ra Giêng, tớ vẫn mong một ngày cậu đến tìm tớ. Tớ đợi mãi, rồi cuối cùng cậu cũng cậu cũng xuất hiện ở cổng trường tớ. Lúc đó tớ mừng lắm? Nhưng cậu đến đó lại không phải là tìm tớ, mà là tìm Tuyết, một người bạn mà tớ rất quý mến. Hai người còn tình cảm đi chung một xe. Lúc đó tớ đau khổ lắm cậu có biết không? Có phải vì cậu đã thay đổi, đã thích Tuyết nên đã xa lánh tớ rồi.

Các bạn chắc vẫn còn nhớ, chuyện ở cổng trường mà Trang vừa nhắc tới là cái lần Nghĩa mới chuyển đến thuê nhà anh Tiến rồi va chạm với Tuyết tiểu thư, sau đó Tuyết bị đau chân và Nghĩa học đi xe máy của Tuyết, đưa đón Tuyết đi học mấy hôm. Lần đó, Trang nhìn thấy.

Nói một thôi một hồi Trang mới dừng lại, cô chấm chấm ống tay áo vest lên mắt để lau đi giọt nước mắt vừa mới trào ra. Nói được ra những tâm sự này, Trang cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn. Chuyện này cô cũng chẳng thế nói ra cho bất kỳ ai được, nhất là với Toàn, người mà cô mới nhận lời yêu dịp Tết vừa rồi, khi cả hai đứa đã ra trường và có công ăn việc làm ổn định. Nói đi cũng phải nói lại. Toàn là người tốt, một lòng theo đuổi cô suốt những năm tháng học đại học, lại tôn trọng tình cảm mà cô đã từng dành cho Nghĩa. Toàn biết chứ, ngày đó trong lòng Trang vẫn chỉ có Nghĩa mà không có mình. Nhưng Toàn tin tưởng và kiên trì theo đuổi, hy vọng rằng Trang sẽ cảm kích. Có công mài sắt, có ngày nên kim. Rồi sau đó là sự xuất hiện của Thủy Tiên ở xóm Bãi, một cô gái thành phố xinh đẹp giỏi giang mà người dân trong xóm ai ai cũng biết là người yêu của Nghĩa, vì Thủy Tiên hay về đây chơi với mẹ Tươi lắm. Lúc đó Trang mới khẳng định là Nghĩa đã có người yêu khác và dần dần mới mở lòng đón nhận tình cảm của Toàn.

Hai đứa im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu gì, với Trang, sau khi nói ra được những tâm sự này, cô cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn trong người, không còn vướng bận gì quá khứ nữa. Nếu ai nghĩ rằng Trang nói ra để níu kéo và muốn thay đổi một cái gì đó thì hoàn toàn là không đúng. Nói một lần rồi thôi, nói một lần để không phải hối tiếc về tuổi trẻ, để hướng về tương lai tốt đẹp hơn. Giờ đây, Trang và cả Nghĩa, mỗi người đã đi về một hướng cách xa nhau, có muốn quay lại cũng chẳng được nữa rồi.

Nghĩa nói phá tan không gian im lặng:

– Giờ Trang còn giận tớ không?

Nói ra được những lời này bởi Nghĩa vừa mới sâu chuỗi lại tất cả sự việc đã xảy ra giữa cậu và Trang. Nhiều phần vẫn là lỗi của cậu, do cậu không thực sự tin tưởng vào Trang, do cậu thực sự không thấu hiểu được người bạn của mình, để rồi thành ra có sự hiểu lầm về Trang. Nhưng thôi, mọi thứ có lẽ cũng là do sự sắp đặt của một đấng siêu nhiên nào đó. Giờ có giải thích cũng chẳng để làm gì? Chỉ khơi lại vết thương đã liền mà thôi.

Khuôn mặt Trang đã trở nên bình thường như lúc cô vừa tới đây, giọng nói cũng không còn chua xót nữa rồi, cô lắc đầu, lại còn có ý đùa thì phải:

– Không, vừa hết giận rồi. Có lẽ cũng là số phận, ngay cả tên của hai đứa cũng đã không hợp để thành đôi rồi.

Là Trang đang nhắc đến chuyện hồi đi học vẫn bị bọn bạn ghép tên hai đứa để trêu. Nghĩa cười lại với câu nói bông đùa của Trang.

– “Mình vẫn là bạn chứ?”, Nghĩa hỏi.

Trang trả lời:

– Không là bạn mà tớ lại ngồi đây nói chuyện với cậu suốt từ nãy đến giờ à. Đúng là ngốc vẫn hoàn ngốc.

– Vậy là tớ mừng rồi.

– Tớ chúc cậu thành công với dự án của mình, hơn một mẫu ruộng của gia đình tớ giờ là của cậu rồi đấy. Cậu mà làm ăn không tử tế là chết với tớ đấy. Thôi tớ đi về đây.

Trang đứng hẳn dậy, phủi phủi vài ngọn cỏ xanh dính vào đít quần, nhìn Trang phủi đít mà Nghĩa bất giác nuốt nước bọt đánh ực một cái. Hồi cậu mới lớn, chả ước ao được nhìn thấy nội thất bên trong lớp áo của Trang đó sao. Nhưng rồi chỉ vì hiểu lầm mà mãi mãi ước mơ đó là dang dở.

Đi được vài bước, Trang đứng lại, quay đầu nói:

– À Nghĩa này.

– Gì vậy Trang?

Ầm ừ một lúc, Trang nói rất hùng hồn:

– Mình chia tay đi. Tớ hết yêu cậu rồi.

Nói xong Trang chạy thật nhanh, bỏ lại Nghĩa một mình trên bờ đê với tâm hồn nhẹ nhõm và thư thái nhìn mặt trời lặn phía bên kia sông. Ừ nhỉ? Hai đứa đã từng nói lời yêu. Ấy vậy mà khi mỗi đứa mỗi nơi, mỗi người đều có một bến đỗ khác nhau nhưng vẫn chưa một lần nói chia tay. Nay mới nói để khép lại một tình yêu đẹp thủa học trò. Có lẽ giờ những kỷ niệm về quãng thời gian ấy sẽ được hai đứa cất kỹ vào một góc nào đó trong trái tim, để mỗi lúc trở về với tuổi thơ mới lại lôi ra. Trong một bài hát nào đó có câu, “tình đẹp khi tình dang dở”. Có mấy mối tình đầu nào trở thành tình cuối đâu. Phải không các bạn?

—-

Trăng hôm nay sáng vằng vặc, vừa tắm mà cô Tươi vừa ngắm trăng ngắm sao. Cũng bởi tại thiết kế của các buồng tắm đặc biệt này. Nó nằm cạnh giếng nước, chỉ xây ba bức tường bao quanh, một mặt có tấm bạt che, còn ở phía trên thì trống không trống hoác, có thể nhìn lên bầu trời. Trong khu vực xóm bãi, chẳng có nhà cao tầng nào, cũng chẳng có loại cây cao vút nên yên tâm không bị ai dòm trộm. Có hôm, đang tắm, trời còn mưa thành ra tắm mưa luôn, cũng thú vị ra phết.

Trăng thanh gió mát dễ sinh hư. Và buổi tối ngày hôm nay, cô Tươi cũng có vẻ muốn “hư” lắm. Cái bướm cô đã sạch từ lâu rồi, ấy vậy mà đầu cô ngửa lên trời nhìn sao, nhưng một tay cô cứ liên tục dội nước, tay còn lại vẫn cứ cọ vào hai bên mép bướm, miết từ dưới cửa lồn miết lên tận đầu lồn hết lần này đến lần khác không thôi. Cũng đã lâu rồi, từ lúc chồng mất đến nay đã qua ngày đoạn tang, cô chưa lần mò mẫm ra túp lều tình của Lãm bao giờ. Đối với cô, hành động đó cũng coi như là lần cuối cô trọn nghĩa với chồng.

Hôm nay, chính cơ thể mơn mởn mịn màng, lớp da căng mịn, bầu vú sừng trâu vểnh ngược, bên trong âm đạo nóng rần cứ ri rỉ nước không ngừng như làm cho cô nhớ lại những buổi “hẹn hò” bên sông Hồng, những lần làm tình nóng bỏng bên tiếng sóng ù oạp đập vào bờ. Giờ này nếu cô không lầm thì anh Lãm cũng đang ở đó chờ cô, chờ cô đến với anh. Suốt bao năm nay, ánh mắt anh không giấu giếm mong muốn được che chở và vuốt ve cô. Chỉ có điều anh không giám nói, bởi chính bản thân anh cũng biết cô đang để tang chồng, làm điều có lỗi với anh là không nên.

Cô Tươi rùng mình một cái rồi nhanh chóng dội gáo nước cuối cùng lên cơ thể, người cô nóng ran như kẻ đang bị sốt. Vội vàng lau khô người rồi mặc quần áo đi vào nhà. Ngôi nhà này chính là nhà cô, ấy vậy mà cô đi rón rén vào trong giống như là kẻ trộm. Trong nhà có đứa con trai của cô đang ngủ. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nó cũng đã ngủ rồi. Không phải cô cố tình đi nhẹ để tránh phá giấc ngủ của nó, mà cô đi nhẹ để kiểm tra xem con đã ngủ chưa.

Đặt chân lên bậc thềm nhà, bên trong điện đã tắt cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng gáy đều đều từ phía giường ngủ của Nghĩa bên gian nhà trái phát ra. Cô đứng thẳng dậy, lấy tay vuốt vuốt vào bộ ngực để lấy thêm dũng khí cho quyết định của mình. Hồi chồng còn sống, cô đã bao nhiêu lần làm hành động này mỗi khi muốn đi ra lều anh Lãm. Đó là trốn chồng. Giờ đây, chồng không còn nhưng cô vẫn làm, vì giờ là trốn con.

Đến bao giờ cô mới không phải chịu cảnh này đây, để đường đường chính chính mà trở thành vợ Lãm. Để mỗi lần cô nứng, cô không phải ngó phải nghiêng, phải dò dẫm mãi quyết tâm đi giải quyết như lúc này. Nếu theo ý tứ của Nghĩa, và cả của cái Nhài nữa, hai đứa ủng hộ cô đi bước nữa với Lãm. Bụng cô cũng xuôi với chuyện đó nhưng còn phải chờ thời gian thích hợp. Ít nhất là đến khi hai đứa con của cô có gia đình, yên bề gia thất cô mới dám nghĩ đến việc của mình. Chứ nếu không? Cô đi trước, hàng xóm láng giềng lại dị nghị là cô chỉ biết nghĩ đến mình, vừa đoạn tang chồng xong thì đi bước nữa luôn. Xóm giềng cũng đã lời bàn ra tán vào khi mấy năm gần đây, cứ chỗ nào thấy Tươi là thấy Lãm. Họ đoán già đoán non rằng hai người đã tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Cũng chẳng có ai có ý xấu gì, nói thì nói vậy thôi cho vui mồm. Bởi một gái đơn thân lấy một người không vợ, đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ lẫm lắm. Thêm nữa, giờ đây xóm Bãi nhà nào cũng có phần ít phần nhiều nể vì nhà Nghĩa. Cũng bởi tất cả xóm đã trở thành xã viên của cái hợp tác xã do Nghĩa làm chủ nhiệm. Một vụ mùa không trồng cây, nhưng họ cũng vẫn đủ cái ăn giống như ngày bởi tiền ứng trước đã được nhận của hợp tác rồi. Mà một khi đã nể, đã tôn trọng thì tự khắc tâm lý cũng trở nên mềm dẻo hơn, dễ dãi hơn và dễ chấp nhận hơn.

Cô Tươi vớ vội cái nói treo ở cột hiên nhà rồi đội lên đầu, sùm sụp đi ra khỏi nhà.

Vừa rời chân đi là tiếng ngáy trong nhà dứt.

—-

Chú Lãm giờ chỉ còn đánh cá đêm, còn ban ngày thì làm ở Hợp tác xã. Gọi là phụ Nghĩa giám sát công việc đồng ruộng của các xã viên. Nghĩa vẫn còn lo âu trong lòng rằng bà con không thuộc và không hiểu cách làm mới sẽ làm sai. Lo vậy không thừa, bởi đối việc trồng theo tiêu chuẩn mà nói, chỉ một người làm sai, chỉ một khâu làm sai có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, tới uy tín, chất lượng của tất cả sản phẩm làm ra.

Đêm nay trăng sáng, cá nhiều, chú thả lưỡi rồi đăng có một hai lượt mà hàng phao trên lưới đã rung lên bần bật, báo hiệu có nhiều chú cá mắc lưới lắm rồi. Các loại cá to, cá nhỏ, cá lớn cá bé lần lượt được chú gỡ ra thả vào thuyền.

Đánh cá đêm có cái thú riêng của nó, không chỉ đơn giản là bắt được cá mà còn là ngắm sông, ngắm nước. Những chỗ nước lặng còn nhìn thấy cả bóng trăng dưới lòng sông, đập đập mái chèo làm nước rung động trăng cũng rung động theo.

Chú Lãm đi vài lượt, thấy kha khá rồi thì thu lưới. Nếu như là lần trước, vào những dịp trăng sáng thế này, có khi chú thả lưới tới tang tảng sáng mới dừng. Nhưng nay khác rồi, sáng còn phải ra đồng cùng bà con nữa nên chú nghỉ sớm.

Kéo thuyền vào mép bờ rồi buộc dây neo vào một cái cọc ở trên bờ. Chú bắt cá lên đổ vào trong một cái lu dưới gầm lều, sáng sớm mai chú sẽ mang mớ cá này ra chợ đổ buôn cho các tiểu thương ở chợ bán lại cho người dân.

Cạnh lu đựng cá là một lu đựng nước mưa, cũng là nơi chú thường tắm rửa giặt giũ quần nào. Nói là lều, là nơi ở tạm nhưng quanh năm suốt tháng chú ở đây, ăn uống, tắm rửa, sinh hoạt đều ở đây hết, chỉ lúc Tết nhất, giỗ chạp mới vào nhà chính trong nhà đê mà thôi.

Đêm rồi, chú cởi luôn bộ quần áo lấm tấm ướt đang mặc trên người ra, trần truồng dội ù oạp mấy gáo nước gọi là cho ướt người rồi kỳ qua loa một chút. Định bụng tí nữa cứ thế lên lều kiếm cái quần đùi mặc vào là đi ngủ luôn.

Tắm xong, chú men theo cầu thang rồi đi lên lều, chẳng cần bật đèn, bật điện làm chi, lều nhỏ như lòng bàn tay, nhắm mắt chú cũng biết đồ đạc cái nào nằm ở đâu. Với tay lên một cái móc tìm cái quần đùi mà hồi sáng chú treo nó ở đây. Đương nhiên chú tìm thấy ngay vì trong nhà ngoài chú ra thì làm gì còn ai khác nữa.

Chưa kịp mặc quần vào thì chú như đứng tim, suýt chút nữa thì ngất luôn vì tưởng trong nhà có ma. Bởi khi chú mới chỉ cúi người, mông chổng ra đằng sau, định xỏ cái quần đùi vào chân thì ở đằng sau lưng chú bỗng có tiếng người nói:

– Nhiều cá không anh?

Quần còn chưa xỏ được ống, vẫn lắc mắc ở dưới gót chân, vì giật mình nên chú Lãm xuýt chữa thì ngã bổ chửng ra đằng sau. Hơn 3 năm rồi, nay mới lại thấy Tươi xuất hiện ở lều này. Mừng thì đương nhiên là mừng rồi, nhưng mừng kiểu này dăm ba lần nữa có lẽ chú không chết vì già cũng chết vì đứng tim.

Mãi sau chú mới lấy lại bình tĩnh được, trong nhà tối om vì cánh cửa duy nhất ở phía bờ sông chú đã đóng kín đề phòng lúc chú đang đi đăng cá thì trời mưa hắt vào. Chú đẩy cánh cửa rộng ra, gió và ánh trăng lùa vào đủ để chú thấy mờ mờ đồ vật bên trong túp lều. Và đồ vật quan trọng nhất vừa mới phát ra giọng nói đang nằm ở dưới cái chiếu mà chú vẫn hay ngủ, cái chăn mỏng dính đắp kín từ dưới chân lên tới tận cổ.

Chú cố gắng mở thật to mắt ra để nhìn Tươi, nhìn thì nhiều rồi nhưng nhìn Tươi ở trong lều thì có mấy lần đâu. Trước thì “gặp nhau lần nào cũng vội”, nay chú mới nhìn cho thỏa.

– “Cá nhỏ thì ít, nhưng đêm nay bắt được một nàng tiên cá”, vừa đi lại gần manh chiếu ấy vừa nói, mỗi bước chân đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt của mộng gỗ.

Không phải chú Lãm không hiểu, một khi Tươi đã lên lều, lại nằm sẵn đắp chăn thế kia thì ý là gì? Chuyện hai người quấn nhau ở đâu cũng không phải là lần đầu.

Cô Tươi không cựa quậy, cô giống như một con cá đã được ngư dân bắt lên bờ, nằm im trong chăn chờ đợi chú Lãm lại gần. Để tăng thêm phần thơ mộng dưới đêm trăng sáng này, cô Tươi cũng câu dẫn thêm mấy câu cho thêm phần thi vị:

– Bắt được rồi thì làm gì?

Chú Lãm đã ngồi xuống dưới chân của cô Tươi, chú lần tay mình vào một mép chăn, rồi bất ngờ chú lật tung cái chăn sang một bên:

– Làm thịt.

Chỉ nói được bấy nhiêu thôi, chú há toác miệng mình ra, tim dừng đập vài nhịp, mũi ngừng thở vài hơi. Bởi trước mắt chú, cô Tươi đã trần truồng không một mảnh vải. Ánh trăng mờ mờ nhưng cũng quá đủ đối với con mắt quen làm việc ban đêm như chú. Vú cô Tươi bồng bểnh chỉa thẳng lên trời mời gọi, mỗi nhịp thở làm vú lắc lư sang trái sang phải.

Cái bụng phẳng lì không chút mỡ như của con gái mới lớn cũng nhịp lên nhịp xuống theo bộ ngực phía trên.

Hai chân cô khép nép song song với nhau nên chủ chỉ nhìn thấy chùm lông đen tuyền huyền bí mọc trên mu lồn vun cao. Ngón chân cô khe khẽ cựa quậy, cô muốn lắm được dạng hai cái chân ra, để chuyển động cho âm đạo bớt râm ran, nhưng cô ngại.

Tiếng chú Lãm nuốt nước bọt ừng ực như uống nước. Có lẽ chú đã quá thèm thuồng được có lại giây phút này, chú đợi đã quá lâu rồi. Cô Tươi khuyên khích bằng giọng nói nửa thành là tiếng, nửa là hơi, ma mị lòng người:

– Thịt em đi. Lâu lắm rồi.

Chú Lãm từ từ đưa tay xuống hai cái đùi nõn nà, săn chắc, mịn màng của cô rồi tách ra hai bên. Con sò lông được bung mở, ánh sáng mờ mờ nhưng vì lồn cô Tươi vẫn còn mầu hồng nên chú nhìn thấy rất rõ.

Một tiếng “nhép” phát ra khi hai môi lớn đẫm nước tách ra khỏi nhau, cửa lồn đỏ au hơi giần giật nở ra bóp vào. Tiếng động ấy báo hiệu cho chú Lãm biết là lồn cô Tươi đã có nước sẵn rồi, nếu cần thì có thể sọc buồi vào ngay mà không gây đau đớn. Nhưng nếu làm thế thì quá bình thường, không đúng với mong ước bao ngày của chú. Mặc kệ lồn đang có nước, mà có nước thì càng tốt, chú đang khát khô cả cổ họng đây mà.

– “Á”, một tiếng rú lên nho nhỏ khi chú Lãm vục mặt vào lồn cô Tươi.

Chú liếm, chú mút, chú nhằn, chú chọc lưỡi, chú đá hột le. Tất cả bức bách, thèm khát bấy lâu nay chú dành cả cho chập mút lồn này thì phải.

Cô Tươi cũng không có vừa, cô kéo mông chú Lãm lên phía mặt mình. Ơn giời, chú vẫn trần truồng, con cu cứng ngắc lủng lẳng khi chú vừa bú lồn vừa xoay mông để đưa háng mình lên mặt cô Tươi.

Vừa ngửi thấy mùi dương vật, cô Tươi há miệng ra đớp ngay, phát đớp đầu tiên cô đã ngậm trúng đầu buồi rồi. Tinh tương rỉ ra ở lỗ sáo thấm vào lưỡi cô, mằn mặn, lờ lợ, ngầy ngậy làm cô vô cùng sướng khoái. Rồi cô ngậm thật sâu cho thỏa lòng thèm khát, đầu buồi bị miệng cô Tươi cộng với lực ép của hông chú Lãm chui tít vào sâu khoang miệng, tới tận cổ họng mới chịu dừng lại.

Tiếng nhóp nhép, tiếng ù oạp, tiếng sùm sụp liên tục vang lên trong căn lều tình. Cô và chú đang bú liếm cho nhau bằng tất cả đam mê, tất cả khao khát và thèm khát. Họ đơn giản cũng chỉ là hai con người bằng xương bằng thịt. Họ đã từng yêu nhau, đã từng là một cặp thanh mai trúc mã, thế rồi duyên phận mà không đến được với nhau một cách trọn vẹn chính thống. Nhưng ông trời cũng không lấy hết của ai cái gì, bù đắp cho họ những giây phút ngắn ngủi như thế này đây.

– Đút vào em đi anh.

Nước lồn cô Tươi đã lênh láng thành dòng chảy ra khỏi lồn rơi xuống chiếu, vì nền lều được đan bằng các thanh nứa nên không khít, những giọt nước đó thấm qua chiếu xuống, lọt qua khe rơi xuống phía dưới, không biết sắp đặt thế nào mà chính chỗ đó đặt cái lu nước mưa, nước dùng để ăn, để uống, để sinh hoạt hàng ngày của chú Lãm. Tiếng nước rơi theo giọt, nước lồn đập với nước mưa tạo thành tiếng “tong tong tong”.

Người ở bên trên chắc chẳng nghe thấy đâu, nhưng còn có một người nghe rõ mồn một tiếng nước “tong tong” này, đó là Nghĩa. Mẹ rời đi là cậu cũng lục tục bám theo mẹ ra túp lều này. Trong thâm cậu không phải là theo dõi mẹ làm gì. Cậu chỉ muốn biết tình cảm của mẹ và chú Lãm đã phát triển đến đâu. Theo như những gì cậu hiểu thì hai người mới chỉ dừng ở mức có tình cảm với nhau.

Ở bên trên, tiếng rên, tiếng la, tiếng cọt kẹt phát ra, túp lều rung lên bần bật. Chứng tỏ đã xảy ra một cuộc làm tình kinh thiên động địa. Vì mình đang đứng ở bên dưới, sợ nhỡ ra túp lều này sập xuống thì chết, phải bỏ dở dự án nông nghiệp sạch, phải chịu cái chết mà không một lần được gặp lại Thủy Tiên, ấy vậy nên Nghĩa tính bài chuồn.

Cậu lững thững đi bộ về nhà, trời đêm không một bóng người, trăng thanh gió mát, vừa đi Nghĩa vừa lẩm bẩm:

– Không ngờ chú Lãm và mẹ vẫn còn xung như vậy. Phải tác hợp cho hai người quyết liệt thôi. Không thì họ già mất.

—–

Nửa tiếng đồng hồ sau, trong khi Nghĩa đã về nhà ngủ một mình thì cô Tươi cuộn tròn thân hình trần truồng của mình trong lòng chú Lãm, dưới lồn nhớp nháp tinh trùng, vừa rồi cô cố tình cho chú bắn vào bên trong, để cho cô sướng, với lại hôm nay cũng không phải là ngày rụng trứng nên cô không có lo mình có thai. Ai thì cô không biết, chứ bản thân mình cô nắm rất rõ, rằng cô vẫn còn có thể cấn thai thêm một lần nữa.

Chú Lãm thỏa mãn vân vê đầu ti của cô Tươi, miệng chú ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

– Bao giờ em mới làm vợ anh đây? Để chúng mình không phải vụng trộm thế này nữa.

Cô Tươi cắn nhẹ hai hàm răng vào nhau vì buồn, vì nhột ở tai, vì gai gai ở sống lưng:

– Phải chờ cái Nhài và thằng Nghĩa lấy chồng lấy vợ đã. Chờ bao nhiêu năm còn được nữa là, cố chờ thêm vài năm nữa đi. Với lại …….. thỉnh thoảng như này cũng thích mà.

Ừ thì chờ, biết làm sao giờ:

– Nhưng từ nay phải năng ra đây đấy. Không anh nhớ lắm.

– Vâng, em biết rồi. Người ta cũng thế mà.

Tiếng cô Tươi thỏ thẻ trong đêm tối. Giọng nói của cô mượt mà, đằm thắm như chính con người cô vậy. Trong giọng nói ánh lên niềm hạnh phúc. Với cô, thế này đã là hạnh phúc lắm rồi, cô chẳng mong gì hơn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *