Chap 4
Hè năm lớp 11 là khoảng thời gian khá rãnh rỗi trước khi bước vào năm học 12 bản lề vào đại học. Có lẽ sau cái lần nhìn lén dì đó, sự ham muốn thân xác dì ngày càng lớn dần trong tôi. Thế nhưng tôi với dì vẫn là sự kính trọng còn dì với tôi có lẽ vẫn là tình cảm đặc biệt như đối với đứa cháu trai mình yêu thương nhất. Mùa hè tôi xin mẹ đi mấy ngày phụ dì ra nông trường phụ thu hoạch lúa. Đất rộng nên lần này chúng tôi chủ yếu lên để giám sát nhân công làm việc. Ban đêm thì ngủ lại canh giữ lúa mới tuốt được rồi gom thành từng bao chất ở giữa đồng. Phải vài ngày như vậy thì mới tuốt hết lúa rồi gọi thương lái đến thu mua. Chúng tôi dựng tạm một cái chòi nhỏ ở giữa đồng cạnh đống lúa để ngủ qua đêm. Hồi đó chưa có máy gặt đập liên hợp như bây giờ, người ta phải dùng lưỡi hái đi cắt lúa, gom lại rồi cho vào máy tuốt lúa. Hai dì cháu ra đồng quan sát mọi người gặt, nhưng chủ yếu chúng tôi không vào gặt lúa mà chỉ đi ngoài đường nước để quan sát mọi người. Nắng chiều tà không gắt nên chúng tôi vừa đi vừa chơi là nhiều. Trong chiếc áo bà ba nâu làm đồng, dì tôi đi trước nhí nhảnh ngắt một bông lúa vừa đi tung tăng vừa hát:
“Bằng lòng đi anh về với quê em
Một cù lao xanh một dòng sông xanh
Một vườn cây xanh hoa trái đưa hương
Thuyền ai qua sông nụ cười mênh mông”
Giọng hát của dì không hay như ca sĩ, như với tôi lúc đó dì hát nghe mới ngọt ngào làm sao, tôi cũng hát bâng quơ:
“Bằng lòng đi em anh đón qua cầu
Mùa mưa, cầu tre dẫu khó đưa dâu
Bằng lòng bên anh dưới mái tranh nghèo
Về đây người quê chỉ có tấm lòng
Có chiếc xuồng ba lá để yêu em”
Hai dì cháu cứ vừa đi vừa hát. Ánh nắng buổi đồng quê chiếu rọi xuống cánh đồng vàng ươm mùi hương lúa. Gió thổi làm mái tóc dì bồng bềnh trong gió, tôi như hít lấy hít để mùi hương tóc dì mà chìm đắm trong điệu nhạc. Thi thoảng vừa đi dì vừa quay lại nhìn tôi, mỗi lần như vậy cặp ngực phập phồng sau lớp áo bà ba của dì lại lọt vào cặp mắt của kẻ si tình. Tôi như ngây ngốc trước vẻ đẹp của người đàn bà một con, giờ đây nghĩ lại khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác mình đã từng ước được đè dì ngay giữa đồng mà hít hà mái tóc đen huyền, mà hôn hít từng giọt mồ hôi may mắn được động lại trên cặp vú dì. Dì tôi say sưa hát nên vô ý vấp vào ụ đất nhô giữa đường rồi trượt chân. Chỉ chờ có thế tôi nhảy bổ đến bên cạnh ôm dì vào lòng như sợ dì vấp ngã, hai tay tôi lần đầu tiên ôm lấy một thân hình người con gái bằng xương bằng thịt. Mà đó lại là dì tôi, nỗi khao khát thầm kín bây lâu, một giây trôi qua với tôi như một luồn điện xẹt qua não, nơ ron thần kinh của tôi hoạt động tối đa, testosterone tiết ra hừng hực, tay trái tôi đỡ lấy eo dì, còn tai phải quàng qua lưng rồi bợ trước ngực dì, tôi cố tham lam giả vờ sợ dì té ngã mà tai phải ôm cứng lấy phần thịt dưới ngực dì. Ngực dì đầy đặn, mềm mại, bàn tay tôi để hờ ở đó vài giây mà như cả thế kỉ, ánh mắt chúng tôi trao nhau, có lẽ trong khoảnh khắc đó, với tôi, tình cảm tôi dành cho dì thật sự không còn là tình dục mà là tình yêu. Tôi đã yêu nét đẹp dịu hiền, ánh mắt mộng mơ lúc nào cũng ngấn nước của dì mất rồi. Tôi không biết cảm xúc của dì lúc đó thế nào, có lẽ dì cũng đã lờ mờ đoán được những biến đổi trong tôi nên không để lâu, dì cựa quậy như lôi tôi trở về thế giới thực.
-Dì đau chân quá, Khương coi dùm chân dì coi, làm gì mà ôm dì hoài vậy- Dì vừa nhăn nhó vừa cười
Tôi nắn nót đôi chân trắng muốt của dì. Dì bị trật khớp. Tôi bẻ cái rộp chỉnh lại khớp xương chân cho dì nhưng dì vẫn còn đau nên tôi phải cõng dì đi hết đoạn đường từ đó về nhà.
-Dì ba đói không? Tôi hỏi,
-Ờ dì cũng hơi đói hen. Bụng ông tướng sôi ùn ụt rồi nè. Tí nữa đi hết đường dì cháu mình…
Tôi đã để ý mấy con chuột đồng nãy giờ chạy dưới lớp rơm mới cắt, không đợi dì nói hết câu tôi thả vội dì xuống rồi chạy vào túm được mấy con chuột đồng béo ngậy. Chạy lại khoe dì:
-Dì coi con bắt được mấy con chuột mập ghê chưa nè! Dì thấy con giỏi chưa?
Thấy dì mãi nhìn vào mấy con chuột tôi cầm mà không lên tiếng. Tôi huơ huơ tay trước mắt dì:
-Dì sao dạ, sao im ru không nói gì hết?
-À dì không có sao, mấy con chuột bự ghê ha, tối nay dì đãi con món chuột đồng nướng rơm ngon lắm.
Lúc đó mãi nghe món chuột đồng nướng rơm mà tôi quên mất cử chỉ vừa qua của dì. Mãi sau dì mới kể cho tôi nghe là hồi trẻ dì dượng đi chơi, cũng có lần dượng tôi bắt một đống chuột đồng về hai người nướng rơm, hình ảnh của tôi lúc đó giống dượng nên làm dì nhớ dượng lại nhiều. Có lẽ cũng chính vì vậy mà trong mắt dì tôi lúc đó, tôi như một người đàn ông thật thụ, người đàn ông trong nhà mà dì tôi vắng bóng bấy lâu nay.