Posted in

Hoa Nở Không Màu (LL)

Tôi lớn lên trong một gia đình truyền thống gia giáo. Bố tôi là đại tá quân đội, còn mẹ tôi là cô giáo tiểu học. Bố tôi hơn mẹ mười tuổi. Nghe bố kể, hồi trẻ mẹ tôi đẹp lắm, mà đúng là bà đẹp thật, bây giờ mẹ tôi vẫn đẹp, không phải cái đẹp e ấp của một cô gái tuổi xuân thì, mẹ tôi toát lên vẻ đẹp đoan trang, dịu dàng của một cô giáo tuổi ba mươi tám. Năm bố hai mươi sáu, trong một lần dân vận ở miền Tây mà bố phải lòng cô gái nhỏ mang nét đẹp tuổi trăng tròn, với cô gái mười sáu như mẹ tôi hồi đó, anh thượng úy nam tính, lại nhẹ nhàng ấm áp như bố tôi là sự khác biệt quá lớn với đứa con trai cùng trang lứa ở quê. Thế rồi tình yêu giữa hai người đơm hoa kết trái giữa hương đồng cỏ nội. Kết quả của mối tình đó là chị hai tôi. Chị thừa hưởng nét đẹp nhẹ nhàng của mẹ, còn tôi thì hưởng nét nam tính của bố.
Bố tôi là một người khó tính nhưng có phần gia trưởng. Còn mẹ tôi thì hiền lành, lúc nào mẹ cũng nghe lời bố. Tuổi thơ của tôi là nề nếp, là gia giáo, lễ nghi. Từ nhỏ, bố mẹ luôn dành cho chị tôi sự quan tâm chăm sóc kĩ lưỡng nhất. Dù tôi là một thằng con trai nhưng từ bé đến những năm hết cấp 3, chưa bao giờ tôi được đi chơi quá 10h đêm. Mỗi lần muốn được đi đâu đó, tôi đều phải xin phép mẹ, mỗi lần như vậy mẹ tôi đều điều tra kỹ lưỡng lắm. Đi mấy người, đi với ai, tôi đều phải trả lời rõ ràng rành mạch thì mới được mẹ tôi cho phép. Thông thường thì tôi (tất nhiên là cả chị tôi) chỉ được cho phép đi học nhóm, học thêm, đi chơi thể thao với những người bạn mà mẹ tôi biết.

Những năm cấp hai, gameonline ở Việt Nam bắt đầu phát triển, phần vì tò mò, phần vì trong máu có sẵn đam mê bóng đá, bọn bạn thì cứ rủ rê liên tục, vậy là tôi cũng thử cùng chúng nó vào quán chơi thử. Dù là đứa con ngoan trò giỏi chính hiệu thì tôi cũng không thể cưỡng được sức cám dỗ quá lớn của trò chơi điện tử thời ấy, con trai mới lớn mà. Thế là những lần nói dối mẹ đi chơi xuất hiện dần đều. Kết quả học tập có giảm sút. Tôi bị bố mẹ bắt được rồi bị dần cho mấy trận linh đình. Mỗi lần như vậy chị tôi cũng mè nheo xin xỏ bố mẹ nên tôi mới được tha. Tuy vậy, tôi bị mẹ kiểm soát nhiều hơn, mãi cho đến tận những năm đầu tiên cấp ba.

Những năm đó internet ở VN đã phát triển nhiều. Thế nhưng với một ông bố nghiêm khắc trong quân đội, việc học tối với chị em tôi là điều tối thượng. Dù gia đình không thiếu thốn gì, những bố mẹ tôi vẫn giữ quan điểm giáo dục từ trước giờ với chị em tôi. Đó là không internet, không điện thoại. Cần gì mẹ tôi sẽ lấy giúp. Có được một chiếc điện thoại trắng đen để nhắn tin tán gái như chúng bạn là nỗi thèm thuồng suốt một thời gian dài của tôi.

Gia đình nhà ngoài có tất cả chín anh chị em, mẹ tôi là người cô con gái lớn, ngoài ra tôi còn có bốn người cậu và bốn người dì. Nhà ngoại ở gần nhà tôi, tôi lại là đứa cháu trai đầu tiên trong nhà nên tôi được nhà ngoại thương yêu lắm. Đặc biệt là bốn người dì. Dì ba Trang là người thương tôi nhất. Dì Trang kém mẹ tôi hai tuổi. Dì tôi so với mẹ còn có phần giỏi giang hơn, dì thi đỗ trường Y rồi theo nghề bác sĩ. Lấy chồng là đồng nghiệp nên cuộc sống của hai người có phần còn sung túc hơn cả gia đình tôi. Dẫu vậy, đen đủi va vào đầu vợ chồng dì khi dượng tôi qua đời quá sớm sau một cơn bạo bệnh, dì phải ở vậy một mình để nuôi cô em gái nhỏ kém tôi mười tuổi. Nhưng đó là câu chuyện tôi sẽ kể sau. Còn tuổi thơ tôi lúc nào cũng được dì thương nhất, có lẽ vì dì không có con trai. Vậy nên hồi bé, mỗi lần sang nhà thăm tôi dì đều mua nhiều đồ chơi, bánh kẹo, khéo với tôi lúc đó, dì tôi còn tuyệt hơn mẹ nhiều.

Càng lớn tôi càng đẹp trai, học giỏi, bố mẹ hài lòng về tôi lắm. Còn dì Trang vì thế đã thương là ngày càng thương tôi hơn. Năm lớp 9 tôi đã là học sinh giỏi toán nhất tỉnh. Dì tôi hứa tặng tôi một món quà tự chọn nếu tôi thi đỗ vào trường chuyên. Vậy là với ước mơ có được chiếc điện thoại cho bằng bạn bằng bè, tôi lao đầu vào học quên ăn quên ngủ. Kết quả là năm ấy tôi đỗ thủ khoa chuyên Toán. Khỏi nói là bố mẹ tôi vui mừng như thế nào. Còn dì Trang thì mua cho tôi con Nokia 6030 nhưng với điều kiện là bí mật không được cho bố mẹ tôi biết. Cả dì và tôi thời điểm đó đều không biết rằng chiếc điện thoại ấy là khởi nguồn cho những tội lỗi sau này…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *