Posted in

Tình Thầy Trò

– Cô đâu rồi thầy!?
– À…cô và thầy ly thân nhau mấy chục năm rồi, thầy sống ở đây một mình! Em thì sao, chưa tính chuyện chồng con à?!
– Dạ em chưa ạ! Em còn tính đi làm kiếm tiền nè!- em cười, giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng, hoạt bát, thầy liếc nhanh xuống, chiếc váy tuy ngắn nhưng cách ngồi khéo léo khiến em cho em càng thêm duyên dáng, cặp đùi trắng mịn màng không tỳ vết, mái tóc đen óng ả tỏa mùi thơm thoang thoảng thật dễ khiến người đối diện ngây dại.
-Thầy ở một mình vậy có buồn không?!
– Không, thầy thích ở một mình, vì thầy có thể chuyên tâm viết thư pháp, em không chú ý sao, các bức tranh thư pháp trên tường này đều là thầy tự viết đó!
Em há hốc miệng- Wow, thầy viết đẹp vậy luôn á, em không để ý tại em cứ nghĩ là thầy mua về treo chứ, ai ngờ đẹp vậy luôn!
Thầy cười, xoa đầu em như xoa đầu một đứa trẻ ngoan:
-Của thầy tự viết hết đó, chưa đâu, đây mới là tác phẩm tâm đắc nè!
Thầy dẫn em vào góc phòng, một bức tranh được phủ che bằng tấm vải trắng, có vẻ thầy trân trọng nó nhất nên mới bảo quản như vậy. Mở khăn ra, thì ra là một tấm hình chụp lưng trần của một cô gái trẻ nằm trên một chiếc khăn nhung hồng, chụp từ gáy cho đến giữa mông, cặp mông tròn phúc hậu, trên lưng là một bài thơ thư pháp viết nắn nót rất đẹp.
Hai người đứng ngắm một lúc lâu, em mới hỏi:
-Đây cũng là tác phẩm của thầy ạ?! Ai là người mẫu thế ạ!
Thầy cười, chắp hai tay sau lưng, dẫn em về bàn, chầm chậm:
-Đó là tác phẩm thầy tâm đắc nhất đấy, nó rất đẹp phải không? Người mẫu là Thanh, cũng là học viên lớp liên thông, trước em hai khóa! Em ấy rất đẹp, trong một lần đến thăm thầy, biết được ước mơ của đời thầy nên đã tình nguyện làm người mẫu cho thầy đó!
Em suy nghĩ hồi lâu, rồi lại đi lại ngắm bức hình, đúng là người con gái trong hình thật đẹp, quyến rũ, bờ mông tuy chỉ chụp có một nửa nhưng trông thật gợi cảm.
– Chỉ có một tấm thôi ạ? Thầy không chụp những góc khác nữa sao?!
– Có chứ, nhưng tấm này là tấm đẹp nhất, và cũng kín đáo, nói vậy chứ cô bé ấy không bị khỏa thân đâu, được đắp khăn phần dưới mà!
-Dạ, hi hi, nếu mà bị cởi hết đồ thật thì xấu hổ quá thầy ha! – em cười rất tươi.
Thầy cười:
– Thầy cũng đặt ra quy tắc khi thực hiện, phải theo một trình tự nhất định đó, không phải làm bừa đâu!
– Dạ!?
– Thời gian trôi qua, thầy cũng nghĩ ra được một ý tưởng mới, nhưng cô bé đó cũng đi lấy chồng làm ăn xa rồi, chắc cả đời thầy cũng không thể tìm được người mẫu để thực hiện ý tưởng mới nữa! – giọng thầy man mác buồn.
Hậu cảm thấy thương cho thầy, em biết tính mình rất dễ mủi lòng, liền cố gắng nói tránh sang chuyện khác:
-À, em có món quà tặng cho thầy nè! – Em nâng một hộp quà nhỏ trong tay, thầy cảm động:
– Cảm ơn em nhiều, em tới bất ngờ thầy không có quà gì, thôi thì xin chúc em sức khỏe thành công trong cuộc sống nhé!
Em cảm động, tự dưng muốn trào nước mắt, bất giác ôm lấy thầy, bàn tay rắn chắc của thầy cũng vòng qua hông em, ôm trọn cái eo thon nhỏ. Tự dưng em nảy ra một quyết định táo bạo:
– Thầy ơi! Em có thể giúp thầy hoàn thành tâm nguyện không ạ?
-Tâm nguyện gì?
– Em sẽ làm người mẫu cho thầy!
– Được không vậy, em đã suy nghĩ kỹ chưa?- thầy thả tay ra, giữ vai em, nhìn vào đôi mắt long lanh, tự dưng em lại cảm thấy hồi hộp vì dù sao đó cũng là một người đàn ông, mặt đỏ lên vì ngại ngùng:
-Em….rất quý thầy, vì thầy đã giúp đỡ em nhiều, em cũng cảm mến con người thầy nữa, em cũng có xấu hổ chứ, nhưng em sẽ giúp thầy hoàn thành tốt nè! Với lại…-em cười nhí nhảnh- lát nữa chụp hình lại chụp lưng em thôi nhé, không được chụp mông!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *