Lúc còn đi học thì hứa hẹn nhau sẽ đi chơi đi liên hoan thật nhiều, vậy mà lấy bằng tốt nghiệp liên thông xong là mỗi người mỗi hướng, cũng không thể trách được vì các anh chị trong lớp ai cũng đã có gia đình, bao nhiêu việc phải lo toan, đâu thể rảnh rang mà còn giữ được lời hứa như em. Mà cũng không phải, Hậu cũng không phải rảnh gì, công biệc bừa bộn lắm nhưng em vẫn nhất quyết nghỉ làm cho chuyến đi thăm, cũng như tạm biệt thầy ngày hôm nay. Hiếm người nào có tâm đối với các học viên như thầy Thành, tuy chỉ dạy lớp em vài buổi, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em. Thầy đã đứng tuổi, gần về hưu, cao lớn, lịch lãm, giọng nói trầm ấm, quan tâm chỉ bảo tận tình làm em rất cảm kích, bởi thế khi tạm biệt lớp trong buổi lễ phát bằng tốt nghiệp, thầy nói với cả lớp :
– Các bạn nào mai còn ở lại Gia Lai thì ghé nhà thầy chơi nhé, làm một bữa BBQ ngay sân vườn luôn!
Cả lớp đồng thanh đáp lại bọn em sẽ đến, nào ngờ lúc này đây, đứng trước nhà thầy chỉ có em, trong bộ váy xanh dương nhạt, cả cái con bé Thu hôm qua rõ ràng đã hẹn em cùng đi kỹ lắm rồi, giờ cũng bặt vô âm tín. Em lưỡng lự, giờ chỉ có mình mình tới, hay là đi về thôi, vào một mình ngại quá. Nhà thầy nằm ngoại ô cách thành phố không xa, rất bề thế, kín cổng cao tường, nhìn vào trong qua khe cái cổng gỗ lớn thấy vườn cây rộng rãi, thoáng mát, ngôi nhà rộng với lối kiến trúc cổ kính cho thấy thầy là một người hoài cổ.
– Ôi, Hậu phải không?! Vào đây em!- tiếng thầy, đã đứng bên trong cổng tự lúc nào, gọi ra.
– Dạ…d..ạ..! – em giật mình vì đang suy nghĩ lan man- Thầy ơi, hôm nay không thấy ai tới hết, có mình em à!
– Thầy biết mà! – thầy cười- mấy anh chị đó hứa hẹn khí thế lắm chứ, nhưng người ít nói như em mới là người có hy vọng nhất! Vào đây nào!
Vừa nói thầy vừa kéo cánh cổng cho em đi vào, được thầy khen ngợi, en cũng cảm thấy thoải mái, không khí gần gũi, cởi mở.
– Nào, xin giới thiệu với em đây là thế giới riêng của thầy, vườn sau rộng và đẹp lắm đấy nhé! – thầy hồ hởi vừa dắt em vào nhà, vừa giới thiệu cảnh vật xung quanh…
Bước vào nhà không khí mát rượi vì bên trong nội thất đa số là đồ gỗ, sàn lát gỗ, trần và tường cũng ốp gỗ. Một chiếc bàn to giữa căn phòng khách rộng thênh.
-Vào phòng trà uống nước cho ấm cúng em nè!
Thầy dẫn em đi theo một lối nhỏ lên lầu, tới một căn phòng rộng, bên trong có một chiếc giường nệm nhung trắng muốt, một cái bàn dài giữa phòng có ấm trà đang nóng, khói bay nghi ngút, một cái tháp gỗ trên có đốt trầm hương, khó chảy nhè nhẹ, tỏa mùi hương thơm thoang thoảng, nhiều vật dụng lặt vặt trong phòng, nhiều bức tranh thư pháp trên tường, nghiên mực, bút lông, cửa sổ to có rèm, từ đây có thể nhìn ra sân sau rộng rãi với một ao đầy hoa sen.
-Ôi, nhà thầy hệt như một khu nghỉ dưỡng vậy! – em không khỏi trầm trồ vì lối kiến trúc và quang cảnh ngôi nhà, nơi đây yên ắng, thanh bình khác hẳn với không khí náo nhiệt ồn ào ngoài đường, làm cho con người ta một cảm giác thư thái, dễ chịu.
-Cảm ơn em, khi nào rảnh cứ ghé nhà thầy chơi nhé!
Em và thầy ngồi vào bàn đối diện nhau, thầy rót cho em một ly trà, bánh ốc quế tỏa mùi hương ngọt ngào, em mỉm cười đón lấy, nhấp nhẹ một ngụm, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.
Hai thầy trò nói chuyện với nhau thật vui vẻ, kể cho nhau nghe nhiều chuyện, chuyện lớp học, chuyện cuộc sống, công việc, cách nói chuyện của thầy rất gần gũi ấm áp làm em cảm thấy cảm phục, quý mến thầy hơn, không khí giữa hai người rất thoải mái.