Chương 002. Mộ gia đại võ trường
Mộ Vân Thiên từ trên nóc một tòa đại viện cổ kính nhảy xuống. Trước mặt hắn là đại môn gắn bảng hiệu “Mộ Gia Đại Võ Trường.” Đây là nơi hầu hết đệ tử Mộ gia đến luyện võ, chỉ ngoại trừ một số đệ tử nòng cốt nhất được trưởng lão tự tay mang đi nơi khác chỉ dạy.
Mộ Vân Thiên chọn Đại Võ Trường là bởi vì trong trí nhớ của hắn, nơi đây được xây dựng bởi tổ tiên Mộ gia bằng một loại nguyên thạch cực kỳ kiên cố, chỉ cần không phải cường giả Nguyên Tinh cảnh tự tay đánh vỡ, bình thường sẽ không bị thiệt hại. Hơn nữa, ở đây có nhiều đệ tử cùng trang lứa với Mộ Vân Thiên, là một chỗ tốt để hắn lấy người khác làm đá mài rèn luyện bản thân.
Lại nói tới ký ức của tiền thân chủ. Tiểu tử kia vì nỗ lực thay đổi vận mệnh mà cực kỳ chăm chỉ tìm hiểu học hỏi. Trong ký ức của hắn chứa đựng lượng lớn kiến thức về thế giới, về lịch sử, về võ học,… Nhờ đó mà Mộ Vân Thiên hiện tại chỉ mới trọng sinh không bao lâu mà đã biết rất nhiều về thế giới này.
Mộ Vân Thiên sải bước tiến vào Đại Võ Trường. Thời điểm hắn bước vào giữa sân, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn. Đám đệ tử ở đó mười phần kinh ngạc đưa nhãn cầu nhìn hắn chằm chằm.
– Vân Thiên, đây là nơi luyện võ nguy hiểm, ngươi định tới quấy rối hay sao?
Một thiếu niên bước ra, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cực kỳ đạo mạo. Tuy nhiên, thiếu niên này vẫn chỉ là một tên nhóc chưa tới hai mươi tuổi, Mộ Vân Thiên vừa liếc đã nhìn ra hắn làm bộ làm tịch. Mộ Vân Thiên đối chiếu với ký ức cũ một chút, biết được tên này chính là một vị ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, tên là Mộ Viên. Trong nhóm người không vừa ý sự tồn tại của Mộ Vân Thiên, hắn chính là một trong những kẻ biểu lộ rõ nhất.
– Võ trường là để luyện võ, chứ không lẽ để vào giả bộ làm hiền nhân sao?
Mộ Viên lạnh lùng nhìn Mộ Vân Thiên không nói, hắn cũng không có phản ứng gì với câu khích tướng của Mộ Vân Thiên. Tất nhiên, Mộ Vân Thiên cũng chưa từng hy vọng hắn sẽ phản ứng vì mấy câu nói rẻ tiền.
– Ngươi mau trở về đi, đừng cản trở các huynh đệ tỷ muội tu luyện.
– Nếu lúc nãy không có kẻ nào đó mở miệng khơi chuyện nói nhảm, có lẽ các huynh đệ tỷ muội đã không bị cản trở lâu như vậy rồi. Ngươi nói xem kẻ đó có nên tự xách mông đi về không đây?
Đám đệ tử đứng ngoài xem trò vui khẽ ồ lên một tiếng. Không ngờ, hôm nay phế tài của Mộ gia lại dám lên tiếng chống đối một trong những hạt giống sáng giá nhất thế hệ trẻ của gia tộc. Tuy Mộ Viên không thể đem ra so sánh được với Mộ gia đại thiếu Mộ Hành Vân, nhưng bản thân hắn mới mười bảy tuổi đã đạt tới cảnh giới Cường Thể thất phẩm, có thể xem như là một trong những thiên tài hiếm gặp.
– Hừ.
Mộ Viên không nhiều lời, trên mặt treo vẻ khinh thường, bàn tay đưa ra định đẩy ngã Mộ Vân Thiên.
Tuy nhiên, Mộ Vân Thiên hiện tại đã không còn là trái hồng mềm để cho ai muốn bóp thì bóp. Hắn khẽ thi triển chút bộ pháp, dễ dàng né một chiêu của Mộ Viên, một cái tát trong chớp mắt vỗ tới trước mặt Mộ Viên. Lông mày Mộ Viên khẽ giật, hắn nhanh nhẹn nghiêng đầu né được một bạt tai của Mộ Vân Thiên.
– Một cái phế tài như ngươi có mọc tám lá gan thì cũng vô nghĩa.
Mộ Viên trầm giọng nói ra, nghiêm túc một quyền đánh thẳng tới, khí tức Cường Thể thất phẩm nghi ngút tỏa ra, chiêu thức trong chớp mắt đã gần như đánh trúng vào ngực Mộ Vân Thiên.
– Quyền pháp cơ bản nhất cũng không nắm được. Phế vật.
Mộ Vân Thiên hừ lạnh, phun ra một nụ cười khinh bỉ, dễ dàng né nắm đấm của Mộ Viên, rồi lập tức tung một cước nhanh như đại phong về phía hạ bộ của Mộ Viên. Tại thời điểm này, toàn trường ai cũng cảm nhận được khí tức Cường Thể tam phẩm đặc quện đang từ trên người Mộ Vân Thiên bùng phát ra. Thứ nguyên lực này chỉ có những người tu luyện hoàn hảo tới mức đáng sợ mới có thể ngưng tụ được. Những tiểu thiên tài trong gia tộc tuy giỏi giang nhưng còn chưa đủ kinh nghiệm ngưng đọng nguyên khi tới trình độ này được.
Đem ra so sánh với loại nguyên lực mỏng manh kém cỏi trước kia của Mộ Vân Thiên, ai nấy đều phải dụi mắt bảy lần trước khi nhìn mới dám tin rằng mình không phải đang nằm mơ giữa ban ngày.
– Ngươi!
Mộ Viên vội vã đá một cước vào bàn chân Mộ Vân Thiên, vừa kịp thời hủy đi chiêu thức hung hiểm của hắn. Mộ Viên tốt xấu gì cũng là một Cường Thể thất phẩm, chênh lệch là vô cùng lớn, cho dù các trưởng lão trông coi võ trường chỉ đứng im không thèm động thì hắn cũng sẽ không bị Mộ Vân Thiên đánh bị thương được.
Trên thực tế, các trưởng lão trông coi võ trường chính là không thèm động. Bọn hắn biết rõ trình độ Mộ Viên ra sao, cho dù chiến lực của Mộ Vân Thiên có bất ngờ cách mấy thì cũng chỉ là một Cường Thể tam phẩm mà thôi. Tuy nhiên, việc Mộ Vân Thiên ngưng tụ ra sức ép nguyên lực đậm đặc như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện trong báo cáo về cho gia chủ của các trưởng lão.
Mộ Vân Thiên lảo đảo lui về mấy bước, cảm thấy khối u trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu phát tác. Nhưng hiện tại hắn không thể lui bước được nữa, đây là cơ hội để hắn ma luyện làm quen với thân thể này.
Mộ Vân Thiên hít thở một hơi thật sâu, Thiên Chuyển Tâm Pháp bắt đầu quay cuồng vận chuyển. Nhờ công pháp này mà khối u cũng bị hạn chế tối đa, không thể càn rỡ. Bên cạnh đó, Mộ Vân Thiên cũng dựa vào giai đoạn Nhân Chuyển của công pháp để liên tục cắn nuốt thiên địa nguyên khí, trực tiếp đem bổ sung vào da thịt cơ bắp. Chỉ trong mấy cái nháy mắt, toàn thân Mộ Vân Thiên đã nạp đầy nguyên lực. Chiến lực của hắn cũng đồng thời tăng vọt cho xứng đáng với cái tên cảnh giới Cường Thể.
Phương thức chiến đấu này tương đối khác biệt so với lúc hắn tu tiên tại Địa Cầu. Tuy nhiên, nhờ vào kiến thức uyên bác trong ký ức của tiền thân chủ mà Mộ Vân Thiên đã cải tạo được một phần của Thiên Chuyển Tâm Pháp sao cho thích hợp với hệ thống tu luyện của thế giới này. Ở giai đoạn Nhân Chuyển, công pháp này chỉ có thể trực tiếp biến thiên địa nguyên khí thành cường lực. Nếu muốn vận dụng Ngũ Hành, hắn trước hết cần phải đạt tới giai đoạn Địa Chuyển.
Mộ Viên cũng không phải tam lưu võ giả một đồng một nắm, hắn lập tức nhận thức được nguy cơ trong trạng thái hiện tại của Mộ Vân Thiên. Ngay cả bản thân hắn cũng không tự tin là mình có thể thật sự vận dụng thiên địa nguyên khí đi cường thể vừa nhanh lại vừa hiệu quả như Mộ Vân Thiên được.
Bình thường, võ giả muốn cường thể trước hết cần phải làm ra chuẩn bị nạp đầy nguyên khí vào cơ thể, sau đó trong tình huống chiến đấu mới bắt đầu thôi động nội khí đó tiến vào da thịt cơ bắp. Còn Mộ Vân Thiên thì chỉ trực tiếp cắn nuốt thiên địa nguyên khí mà cường thể, hiệu quả đạt được cao hơn rất nhiều.
Mộ Vân Thiên khẽ thở ra một hơi, thời điểm hắn hít vào, hắn liền xuất hiện trước mặt Mộ Viên.
Mộ Viên tuy bắt kịp chuyển động của Mộ Vân Thiên, nhưng cũng có phần giật mình. Hắn vung tay đánh thẳng tới, đơn giản vì Mộ Vân Thiên chậm hơn hắn, hắn có ngu mới đi phòng thủ đỡ đòn, như vậy lại hao phí thời gian và công sức.
Tuy nhiên, Mộ Vân Thiên làm sao không biết Mộ Viên đang nghĩ gì. Hắn đã sắp xếp tình huống kỹ lưỡng, một khi Mộ Viên hành động đúng như suy nghĩ của hắn, Mộ Vân Thiên liền cưỡi bộ pháp ảo diệu mà vòng ra phía sau Mộ Viên, tung một cước thẳng vào sau gáy hắn.
Rầm, một tiếng…
Mộ Viên bị đá ngã ra đất. Tuy nhiên, hắn cũng phản ứng kịp, nên không tới nỗi dùng mặt bắt ếch, mà chỉ ngã vai lên mặt đất. Có điều, lúc nãy hắn hoàn toàn không nắm bắt được thứ bộ pháp mà Mộ Vân Thiên thi triển. Một giây trước, hắn thấy Mộ Vân Thiên bước sang phải, nhưng một giây sau, Mộ Vân Thiên đã tung một cước vào gáy hắn.
Mộ Viên vội vã bò dậy, trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin được. Vừa rồi hắn cũng không có lơ là khinh địch, nhưng thật sự là hắn hoàn toàn không thấy được Mộ Vân Thiên làm sao xuất hiện sau lưng hắn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Mộ Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Vân Thiên. Sát ý của hắn bắt đầu nổi lên.
– Hai tiểu tử các ngươi nên ngừng lại ở đó đi.
Đúng lúc này một giọng nói trầm nặng như sắt đá vang lên, khiến cho toàn trường giật nảy mình. Một vị trưởng lão tóc bạc nhẹ nhàng xuất hiện giữa võ trường.
Cường giả Căn Nguyên cảnh, hơn nữa còn là bát phẩm!
Chạm đến ngưỡng trình độ chênh lệch kinh khủng này, cho dù Mộ Vân Thiên có nhiều mánh khóe hơn nữa thì cũng vô nghĩa. Hắn tự biết tiến lúc nào thì nên lùi bước, tránh cho cái mạng nhỏ của mình mới vừa đoạt lại được đã bị hủy ở trong tay mình. Đành chịu, Mộ Vân Thiên cúi đầu lễ phép chào trưởng lão rồi cáo lui.
Vị trưởng lão kia nghiêm mặt gật đầu, không cản Mộ Vân Thiên rời đi, sau đó quay sang nhìn Mộ Viên. Tất nhiên, Mộ Viên cho dù được mang danh hiệu nhị thiếu gia chính thức của gia tộc, nhưng đem ra so với một trưởng lão thì hắn còn chưa là cái rắm gì, đương nhiên là không dám cãi lời, chỉ đành cúi đầu lùi bước.
Đây chính là ngũ trưởng lão, ở trong gia tộc nổi tiếng nghiêm minh công chính, không ưu tiên bất kỳ ai trong đối đãi. Hắn tuy không thể nào nhúng tay vào những chuyện như tình cảnh của Mộ Vân Thiên, nhưng nếu chuyện xảy ra trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ can thiệp làm rõ công lý.
Mộ Vân Thiên đảo mắt nhìn một lượt quanh võ trường, không thấy ai khác xứng đáng để mình gây sự đánh nhau luyện võ nên im lặng rời đi. Lúc nãy hắn đã sắp sửa tạo ra được tình huống mà mình mong muốn, đó là đưa bản thân vào hiểm cảnh bị Mộ Viên truy sát, từ đó thúc đẩy giới hạn cơ thể đến tận cùng. Tuy nhiên, ở võ trường có rất nhiều trưởng lão trông coi, hôm nay lại có ngũ trưởng lão tọa trấn, nên trận đánh còn chưa thật sự bắt đầu đã bị dập tắt.
Mộ Vân Thiên tặc lưỡi tiếc nuối. Nếu lúc nãy xảy ra tình huống bị Mộ Viên truy sát, hắn chỉ cần giữ bình tĩnh không tỏa ra sát khí, chăm chú rèn luyện võ kỹ, vậy liền một mũi tên giết hai con nhạn, đưa Mộ Viên vào cảnh bị gia tộc khiển trách. Cuối cùng hắn lại bị ngũ trưởng lão nghiêm minh cản trở, chỉ có thể tự nhủ thời khắc của mình còn chưa tới.
Trở lại biệt viện, Mộ Vân Thiên không thấy Tô lão đâu nên ở trong sân sau chăm chú tập luyện võ kỹ. Đám hạ nhân tuy sợ bị khiển trách vì sao không cản thiếu gia, nhưng nhìn thấy từng đợt kình khí bay lượn vù vù trong sân thì lại càng không dám tới gần. Ngươi đùa a, lão tử còn chưa muốn bị thiếu gia lỡ tay đập chết như con ruồi! Có điều tam thiếu gia xưa nay yếu nhược lại có thể mạnh mẽ đánh ra võ kỹ như vậy sao?
Rất nhanh, những lời đồn thổi bắt đầu tràn lan khắp Mộ gia…