Chương 001. Cao thủ trọng sinh
Mộ Tà từ từ mở mắt, tâm trí hắn cũng bắt đầu tỉnh lại.
Lập tức, đập vào thức hải của hắn là một khối thông tin khổng lồ, khiến đầu hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Mộ Tà vẫn giữ vững bình tĩnh mà chống chịu cho đến cùng. Những năm tháng khổ luyện tại thế giới hiện đại kia không phải là để chơi, hắn đã từ lâu luyện ra một quả đạo tâm rắn chắc hơn thần thiết.
Sau khi cơn đau đầu dịu dần đi rồi biến mất, Mộ Tà thở phào tự nhủ:
– Từ nay ta cũng nên vứt bỏ cái tên Mộ Tà thôi. Thay vào đó, ta sẽ mang cái tên Mộ Vân Thiên này đem lên đỉnh phong, từ trên cao nhìn xuống nhân sinh. Tiểu tử, ngươi tuy bất hạnh phải chết trẻ, nhưng từ nay trở đi đã có ta đòi lại vinh quang cho ngươi!
Tiền chủ của bộ thân thể này trước đó không lâu đã vì bệnh tật mà qua đời, để lại thân xác trống rỗng cho Mộ Tà từ thế giới hiện đại trọng sinh đoạt xá. Đây chính là một loại cấm thuật mà hắn bỏ mạng luyện ra được, ngay cả thời điểm thi triển cấm thuật, linh hồn của hắn cũng suýt bị Thiên Đạo hủy hoại.
Nhưng một tia may mắn cuối cùng đã giúp hắn nguyên vẹn trọng sinh đến Thiên Nguyên đại lục, trở thành thiếu niên mười sáu tuổi tên Mộ Vân Thiên.
“Mộ Vân Thiên” ngồi dậy, xếp chân nhắm mắt bắt đầu nhập định nội thị thân thể.
– Vận khí đại bạo phát a!
Mộ Vân Thiên cố gắng kềm chế kích động lại. Sở dĩ hắn mừng rỡ như vậy cũng chính là vì căn bệnh hiểm nghèo đã lấy đi mạng sống của tiền chủ.
Sau khi hấp thu ký ức của tiền chủ, Mộ Vân Thiên biết được hắn từ lúc mới sinh ra trong cơ thể đã có một khối u rất kỳ lạ. Mộ gia bỏ ra rất nhiều tài nguyên để chữa trị cho hắn, nhưng mãi cho tới lúc hắn lớn lên, khối u vẫn không có dấu hiệu biến mất, ngược lại còn trở nên to lớn hơn.
Khối u này suốt mười năm cản trở việc tu luyện của hắn, mượn lúc hắn hấp thu thiên địa nguyên khí mà cắn nuốt hết chín phần, từ đó lại trở nên to lớn hơn. Cuối cùng, cơ thể hắn không thể chịu đựng nổi nữa mà bị khối u nuốt chửng toàn bộ sinh lực.
Nghe có vẻ như là một loại tử bệnh, nhưng đối với tu tiên y học từ thế giới hiện đại, thì đây là một loại cơ duyên. Những khối u trời sinh này chứa đựng một loại Tiên Thiên khí mà tu tiên giả rất thèm muốn. Chỉ cần bỏ một ít tiền của mời một vị tu tiên giả tới nhà, hắn sẽ vui vẻ hấp thu hết toàn bộ khối u cho người bệnh.
Trường hợp của Mộ Vân Thiên lại càng thuận lợi hơn cho hắn. Hắn chỉ việc ngồi một chỗ vận công, tự mình nuốt lấy Tiên Thiên khí trong khối u của chính mình. Hơn nữa, khối u này đã nở tới mức độ nguy hiểm đến tính mạng, vậy càng có nghĩa là bên trong chứa đựng Tiên Thiên khí số lượng cực lớn.
Mộ Vân Thiên kìm nén kích động, bắt đầu tĩnh tâm.
Sau khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn tối thượng tại Địa Cầu, hắn đã tự mình tạo ra được một bộ công pháp thượng thừa, người luyện đại thành sẽ có được khả năng nắm giữ thiên địa nguyên khí trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn muốn vận dụng Hỏa hệ, lập tức nguyên khí đó sẽ biến thành Hỏa hệ, hắn muốn Thủy hệ, nguyên khí tất sẽ mang thuộc tính Thủy.
Hắn gọi bộ công pháp này là Thiên Chuyển Tâm Pháp, cấu trúc cơ bản được chia làm ba giai đoạn: Nhân Chuyển, Địa Chuyển, và Thiên Chuyển.
Mộ Vân Thiên ngồi trên giường, pháp quyết đã có sẵn trong đầu, hắn bắt đầu vận công. Dần dần, khối u trong cơ thể hắn bắt đầu bị bào mòn, thay vào đó là từng dòng Tiên Thiên khí tinh thuần nhất được hắn cẩn thận lưu chuyển trong kinh mạch. Tiên Thiên khí nhờ vào hệ thống kinh mạch chằn chịt trong cơ thể mà thẩm thấu vào từng đoạn gân cốt, từng mảnh huyết nhục trong thân thể Mộ Vân Thiên.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, bên ngoài Thái Dương bắt đầu rọi vào qua khe cửa sổ. Mộ Vân Thiên chợt bị ánh sáng chói lóa làm cho tỉnh lại. Hắn chăm chú luyện công tới mức rơi vào vong ngã, hoàn toàn mất đi ý thức về môi trường xung quanh mình. Đến lúc tỉnh lại thì thấy bên ngoài trời đã sáng.
Rột rột…
Mộ Vân Thiên chợt nghe thấy bụng đói cồn cào, chỉ có thể nở nụ cười khổ. Hắn quên mất thân thể này chỉ mới đạt tới mức độ Cường Thể tam phẩm (so với tiêu chuẩn tu tiên tại thế giới hiện đại thì không khác gì phàm nhân). Đành chịu, Mộ Vân Thiên quyết định nhanh chóng thay quần áo rồi rời khỏi tiểu viện, chạy vào nhà bếp.
Vừa đặt chân vào nhà bếp, Mộ Vân Thiên đụng mặt một lão nhân lưng còng, râu tóc bạc phơ. Lão nhân vừa nhìn thấy Mộ Vân Thiên hiên ngang bước vào, dáng người thẳng tắp như thiên trụ, thì hoảng sợ làm rơi vỡ nát cái dĩa.
– Thiếu, thiếu, tam thiếu gia! Ngài làm sao lại đi ra ngoài a!
Mộ Vân Thiên từ ký ức của tiền chủ nhận ra lão nhân này.
– Tô lão, ta đói sắp chết nên mới tới đây.
– Tam thiếu gia ngài chỉ cần ra lệnh sẽ có hạ nhân đem tới a! Ngài tự mình đi ra ngoài, nếu gia chủ đại nhân thấy được sẽ lấy mạng già của ta a!
Tô lão là một trong những quản sự cấp thấp của Mộ gia, lâu nay lão vẫn là người duy nhất nắm giữ trách nhiệm chăm sóc Mộ Vân Thiên. Bản thân Mộ Vân Thiên vốn sở hữu thiên phú tu luyện rất có tiềm năng, nhưng hắn lại mắc phải bệnh nan y, dẫn tới rơi vào cảnh mắc kẹt giữa hòn đá và vách núi. Gia tộc rất muốn níu giữ lấy một tài năng xuất chúng, nhưng đồng thời cũng không muốn chịu nỗi nhục có một cái tam thiếu gia mắc bệnh không thể tu luyện.
Đến cùng thì hắn bị đối xử lạnh nhạt. Tuy ngoài mặt không có ai đối địch với hắn, nhưng thật ra cũng không có mấy ai thật sự quan tâm tới hắn, ngoại trừ một số người như Tô lão hay gia gia hắn (đương nhiệm gia chủ đại nhân).
– Ngươi không cần lo, hôm nay ta khỏe nhiều rồi, mau đem thức ăn ra đây.
– Tuân, tuân lệnh thiếu gia…
Tô lão vội vã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị thêm thức ăn cho Mộ Vân Thiên.
Mấy đĩa rau thịt vừa mang lên đã bị Mộ Vân Thiên ngoạm sạch sẽ. Cách hắn ăn cũng không có chút phong phạm danh gia công tử nào, khiến cho Tô lão âm thầm nín cười. Tô lão xem hắn như cháu, thấy hắn ăn uống khỏe mạnh như vậy, lão cũng vui. Tuy nhiên, nghĩ tới trọng bệnh của hắn, Tô lão lại rầu rĩ.
– Đồ ăn ngon lắm. Ta đi luyện võ đây.
Cả hai người Mộ Tà lần Mộ Vân Thiên đều không phải thể loại kén ăn. Cả hai lớn lên trong gian khó, chỉ cần có đồ ăn no bụng là đã vui mừng rồi, cho nên hiện tại cũng vậy, đồ ăn ở bộ phận thấp kém của Mộ gia này hoàn toàn không khác gì những thứ dành cho dân đen, nhưng Mộ Vân Thiên ăn vào vẫn thấy rất ngon miệng.
– A a, không được, không được!
Tô lão vội vã chạy tới chặn trước cửa.
– Hôm nay ta thấy khỏe trong người, muốn đi luyện võ, làm sao lại không được?
– Tam thiếu gia, ngài tội nghiệp cho mạng già của lão hủ a…
Mộ Vân Thiên liếc nhìn Tô lão một chút, sau đó nở nụ cười chứa đầy thâm ý.
– Ha ha, ta tin tưởng Lạc Vân Thành này không có ai dễ dàng ức hiếp được ngươi.
Vừa nói dứt câu, toàn thân Mộ Vân Thiên tỏa ra khí tức Cường Thể tam phẩm chân chính, khác xa với trạng thái yếu nhược trước kia của hắn. Chân hắn khẽ nhấc, thân thể nhảy vụt qua nóc nhà rồi chạy đi mất.
Tô lão trợn mắt kinh hãi nhìn theo bóng lưng Mộ Vân Thiên. Đôi mắt già nua của lão liên tục có các loại cảm xúc chớp động. Vẻ mặt của lão chợt trở nên cực kỳ thâm thúy, còn pha lẫn chút kinh sợ. Cái bộ pháp mà tam thiếu gia nhà hắn mới thi triển, hoàn toàn không phải là phàm phẩm. Loại chuyển động xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt đã bay đi xa kia, chỉ có thể là một trong các môn thân pháp Thiên phẩm trong truyền thuyết.
Bên cạnh đó, tam thiếu gia xem chừng đã nhìn thấu thực lực của lão, càng khiến cho lão dâng lên cảm giác thận trọng. Tô lão hít một hơi thật sâu, lưng còng dần dần trở nên thẳng tắp. Bóng dáng Tô lão chợt lóe đã biến mất, lão đã đi đâu thì chỉ có trời mới biết.