Posted in

Lạc Lối Trong Tình Yêu

PHẦN 2:

Cách đó 5 dãy nhà, trong căn phòng lờ mờ ánh hồng có 2 thân thể trần trụi không mảnh vải đang ấp lấy nhau. Người đàn ông hùng hục nắc những cú dứt khoát vào phần hạ bộ của cô gái, phát nào ra phát nấy như người ta bổ củi, mồ hôi túa ra từ trán, lưng và tất cả. Miệng cô gái phát ra những tiếng rên kích thích là người đàn ông càng hưng phấn ngày một mạnh hơn. Nhưng mặt cô gái không hề biển hiện một cảm xúc chính xác nào, nó vô hồn.

– Rên…rên nữa đi em, anh sắp…sắp ra rồi – Người đàn ông lên tiếng một cách đứt quãng

Cô gái càng phát ra những tiếng rên lớn hơn với tần suất nhanh hơn, chỉ có điều trên gương mặt đẹp tuyệt đấy vẫn không hề biến sắc

– Anh…anh ra rồi- Dứt lời người đàn ông giật giật cái nhẹ rồi đổ gục lên cô. Nằm im như một con heo vừa bị chọc hết tiết. – Kích thích quá- Người đàn ông thều thào tay vẫn ra sức nắn bóp bộ ngực không quá to nhưng săn chắc của cô.

– Xong chưa anh. – Cô lên tiếng, gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi

– Xong rồi em, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục lần nữa – Người đàn ông tỏ vẻ tiếc nuối

– Cái sau là 2 củ đó anh – Trâm Anh ngã giá

– Oke em, tiền nong không thành vấn đề. Anh bao em nguyên đêm nay

Rồi người đàn ông lại chồm lên hôn tới tấp vào môi, vào ngực cô. Gương mặt Trâm Anh lại chìm đắm trong những suy nghĩ gì đó mà không ai biết, họ chỉ thấy đó là một gương mặt xinh đẹp hiếm có mà thôi.

Đêm đó họ kết thúc buồi hành lạc vào lúc 3h sáng.

Cách căn phòng đang nồng nặc mùi tình ái 3km. Trên một căn hộ chung cư phía nam thành phố, vào lúc 3h sáng, bà Mai chợt giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Cổ họng khô rang vì thấy khát nước, bà lật đật ngồi dậy, nhón chân nhẹ nhàng. Nằm bên cạnh bà là ông Hải đang ngáy o o không hề hay biết. Bước qua phòng khách dù đã rất nhẹ nhàng nhưng bà vẫn cảm thấy có gì đó cọ cựa phía dưới chân, nó đầy lông và mềm mại. Bà nói nhỏ:

– Đi ra chỗ khác, Bống.

Con mèo Nga với bộ lông xám đặc trưng thôi cọ quậy, gãi gãi cái bụng rồi lủi thủi đi về phía góc phòng nơi đặt cái chuồng của nó. Bà Mai làm một hơi hết 2/3 cốc nước. Ánh trăng phía ban công hắt vào căn phòng, mặc dù qua những tấm kính cách âm nhưng bà cũng có thể thấy được đêm nay là một đêm yên tĩnh, cả thành phố giường như đã đắp chăn đi ngủ. Bà chợt nhớ về đứa con gái bé nhỏ duy nhất của vợ chồng bà. Không biết giờ này nó đã ngủ chưa.

Hoàng kết thúc ca trực vào lúc 5h50 phút sáng sau khi đã giải quyết thêm 2 ca cấp cứu, một anh thanh niên với 1 nhát đâm vào phần bụng, con dao vẫn nằm nguyên đó, chỉ lệch 2 phân nữa thôi có lẽ anh đã đi xa ngay trong đêm. Một cô gái thất tình với hơn 30 viên thuốc ngủ trong bụng vẫn đang mê man. Vậy là kết thúc một ca trực rõ đẹp. Anh thông báo với y tá trực rằng anh sẽ về nhà và quay trở lại lúc 6h tối. Anh sẽ trở về căn hộ của mình cách không xa bệnh viện, đắm mình trong làn nước và thưởng thức 1 tách cà phê khi bình minh lên, rồi cuối cùng sẽ đánh một giấc đến chiều.

Hoàng gặp My, cô y tá với bộ ngực tuyệt đẹp mà anh vừa khám phá mấy tiếng trước, chỉ có điều còn đang dở dang. My nháy mắt với Hoàng, lưỡi cô liếm nhẹ trên đôi môi hồng rất kiểu gợi tình. Hoàng chỉ cười, anh mệt quá rồi, giờ có để mấy cô hoa hậu nằm phơi ra đây thì anh cũng sẽ thì thầm vào tai họ rằng anh bị yếu sinh lý, không lên nổi chứ chẳng thèm thuồng gì.

Đánh con xe Civic đời 2020 ra khỏi bãi, anh cười chào người bảo vệ trực

– Đêm nay sao anh – Người bảo vệ hỏi

– Không còn gì tuyệt hơn

Hoàng cười rồi nhấn ga khi chiếc barie vừa mở lên. Hạ cửa kính xuống một chút, cơn gió ban mai ùa vào làm Hoàng thấy dễ chịu, văng vẳng đâu đó là bài nhạc hiệu của đài phát thanh Hà Nội. Anh nghĩ sẽ không ai biết mình đã cứu được những ai vào đêm qua, cho đến khi nó được lên loa thông báo, mà điều đó thì lại chẳng bao giờ xảy ra. Anh cười mỉa mai, nhấn ga, những bánh xe xé nát những bóng tối cuối cùng của màn đêm.

Cốc..cốc…cốc.

Tiếng gõ cửa đánh thức Hoàng trong cơn buồn ngủ. Nửa tỉnh nửa mê, đồng hồ mới mới chỉ 7h sáng.

Cốc…cốc…cốc

Lần này thì Hoàng tỉnh thật, cáu kỉnh hét lớn

– Ai đấy?

Không một tiếng trả lời. Bực bội, Hoàng lại chùm chăn.

Cốc..cốc..cốc

Hoàng vùng dậy chạy 1 mạch đến cửa, mở cái rầm, hục hặc:

– Sao? – Hoàng nói gần như thét vào mặt người đã làm phiền giấc ngủ của Hoàng.

Nhưng đứng trước mặt Hoàng không phải là một bà già khó tính, hay một đứa trẻ lên 3, đó chính là 1 cô gái cực kỳ xinh đẹp, mãi sau này Hoàng vẫn nhớ như in lần đầu tiên được gặp em. Ngay từ lúc đó Hoàng đã biết em là người con gái đẹp nhất mà Hoàng từng gặp. Em mặc một chiếc sơ mi trắng hờ hững, thậm chí cúc áo còn cài lệch vài chỗ, tóc em dài và rối tung nhưng rối một cách có trật tự thành ra nó cực kỳ quyến rũ đối với Hoàng. Cặp đùi trắng muốt và thẳng tắp, em khẽ uốn éo khép nép vì làn gió lạnh ban sớm khẽ thổi qua. Và em ngáp 1 cái dõ dài, nhưng cực kỳ đáng yêu.

– Chào anh – Em thỏ thẻ – Em là hàng xóm mới chuyển qua căn kế bên hôm qua, em có gõ cửa chào hỏi nhưng hôm qua anh không có nhà.

– À..ừm..anh có việc…- Hoàng ấp úng chưa kịp trả lời hết câu thì bị em chèn ngang

– Việc gì thế anh? – Em hớn hở, vẻ mặt hóng hớt vô cùng- Anh làm việc ban đêm à? Ạnh làm gì? Lái grab à? Trông anh có vẻ giàu; Hay là bảo kê? Tướng anh có vẻ cao to; Hay là….- Em nghĩ ngợi, 2 mắt hơi nhíu lại

Hoàng hơi sốc, thật sự đây là lần đầu tiên Hoàng gặp một cô gái vô tư đến vô duyên như thế này. Lấy lại thái độ khó tính vốn có của mình, Hoàng hỏi

– Anh làm gì thì có ảnh hưởng gì không? Em có việc gì

– À em quên mất, anh là người hàng xóm đầu tiên em gặp thành ra em mừng quá – E hớn hở rồi đưa ra một thứ gì đó mà e giấu sau lưng nãy giờ, đó là 1 cái đĩa trên có 1 quả trứng vẫn còn sống nguyên.

Hoàng bị sốc tập 2, chẳng nhẽ trend bây giờ là đi tặng quà hàng xóm bằng trứng sống ư?

– Gì vậy?- Hoàng nhíu mày

– Trứng ạ. – Em hồ hởi

– Em tặng anh trứng? – Hoàng hỏi lại và ngay lập tức nhận thấy câu hỏi của mình thật thừa thãi – Một quả trứng sống.

Em cười lớn, 2 má em hây hây đỏ khẽ rung rinh, mắt em tít lại, duyên dáng đáng yêu đến lạ lùng. Chiếc áo sơ mi không đủ che hết phần đùi khẽ co lên để lộ ra một chút quả mông trắng ngần

– Không đâu…- Tay e xua xua – Em vừa mới chuyển đến nên chưa có gas. Em qua nhờ anh cho e mượn bếp 1 chút để làm bữa sáng – Em cười

……………….

Hoàng thức dậy vào lúc quá trưa, khi cái bụng cồn cào kêu đói. Một giấc ngủ ngon sau một đêm mệt mỏi chính là những điều mà mỗi bác sĩ đều ao ước có được. Suy cho cùng anh hùng nào mà chẳng cần những phần thưởng.

Làn nước mát rượi xả lên cổ, lên mặt, lên vùng da sần sủi loang lổ do bị bỏng, dấu tích của một tuổi thơ không mấy vui vẻ. Đó là lý do vì sao Hoàng không bao giờ cởi trần kể cả khi ở nhà, càng không bao giờ thấy Hoàng đi tắm biển hay bơi. Một quá khứ đau thương

Khi còn đang loay hoay lục tìm thứ gì đó may mắn còn ăn được trong cái tủ lạnh vốn dĩ nghèo nàn của anh thì ngay trên bàn ăn chính là 1 dĩa trứng ốp la với một mẩu giấy nhớ đc dính cẩn thận bên cạnh

“ Cảm ơn anh hàng xóm tốt bụng đã cho em mượn bếp. Đây coi như là món quà làm quen dù muốn hay không thì chúng ta cũng sẽ là hàng xóm của nhau. Hãy cố gắng chịu đựng. P/s: Trứng này e lấy từ trong tủ lạnh của anh chứ không phải quả của em.” Cuối tờ giấy là một icon mặt cười xinh xinh.

Hoàng không liếc lại đến lần thứ 2, mảnh giấy được vo tròn một cách nhàu nhĩ và được liêng vào thùng rác gần như ngay lập tức.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *