Trong một căn phòng trống của bệnh viện Hoa Mai, ánh sáng từ tấm biển hiệu hình dấu thập le lói lọt qua khe cửa sổ hắt lên chiếc giường có 1 đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Tiếng xột soạt của quần áo, tiếng cọt kẹt của chiếc giường sắt và có cả tiếng của những cái hôn vội vã.
– Đừng mà anh, nhỡ có người – Tiếng phụ nữ thì thầm nhưng trong cái không gian tĩnh lặng ấy thì lại trở thành vừa đủ nghe.
– Hết giờ đi kiểm tra rồi. Giờ này không còn ai nữa đâu – Chàng trai trấn an rồi lại tiếp tục vùi đầu nơi bộ ngực của cô gái.
– Nhưng em sợ
– Yên tâm anh đã bảo là không có ai mà.- Rồi chàng trai lần tay mở từng cúc áo của cô gái, bắt đầu từ cái thấp nhất
Dường như cô gái đã buông xuôi theo bản năng của phụ nữ. Rút cuộc thì ai mà chẳng cần tình dục, lén lút lại càng có cái thú vị riêng. Khi chiếc nút áo Blouse cuối cùng bung ra, lồ lộ đằng sau chiếc áo ngực không đủ che là một bộ ngực quá cỡ.
– Có ai từng khen ngực e thật tuyệt đẹp chưa- Chàng trai suýt xoa khi cố thái chiếc móc khóa
Cô gái bĩu môi với một vẻ rất tự hào:
– Anh làm như em là gái điếm không bằng mà ai cũng được nhìn thấy ngực em. Chỉ có anh và người yêu của em được thấy thôi
– Chậc chậc…Người yêu em đang dưng lại đi du học, bỏ lại cô người yêu có bộ ngực vĩ đãi thế này thật là phí của trời. Anh phải thay chú ấy chăm sóc mới được – Rồi chàng trai bắt đầu dùng miệng mơn trớn nơi đầu vú.
Những tiếng rên nhẹ phát ra nơi cổ họng cô gái, không quá to nhưng đủ chứng minh rằng cô gái đang bị kích thích bở cái lưỡi điêu luyện kia
– Hôn nó đi anh. Của anh hết đấy.
Được thế chàng trai càng làm tợn, tay bóp miệng mút như thằng bé khát sữa mẹ.
– Hôn em đi. – Cô nài nỉ
Như một con rắn, chàng trườn lên, môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, ướt át và thèm thuồng.
– Cho anh nhé – Chàng trai thầm thì
Như hiểu ý, cô liền gật đầu, đến giờ phút này thì não đã không còn hoạt động nữa, thay vào đó là phần bên dưới ướt đẫm kia đang trả lời thay cho chức năng của não.
Lại một lần nữa chàng trai trường xuống nhẹ nhàng nơi chỉ còn chiếc quần lót ren che hờ hững đến nỗi ai cũng nhận ra là nó đã không hoàn thành chức năng nhiệm vụ mà nó được giao là giấu đi phần bí ẩn nhất của người phụ nữ, bằng chứng là vài sợ lông tơ lún phún vẫn thừa thãi vươn ra bên ngoài. Chàng đã ngửi thấy cái mùi ngai ngái nhưng hấp dẫn ấy. Không vội vàng, chàng tiện đường ghé qua nơi vùng bụng, hôn nhẹ vào rốn nàng làm nàng uốn éo, chưa dừng lại, cái lưỡi oái oăm lại còn ghé thăm vùng eo thon gọn không tì vết vì nàng chưa từng 1 lần sinh nở. Khi đã ghé qua tất cả những nơi cần ghé, chàng đã đến đích nơi tam giác bí ẩn. Nàng cảm thấy hơi nóng mỗi lần chàng thở phả lên vùng hạ bộ của nàng mặc dù đã qua 1 lớp ren mỏng. Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, chàng quyết định khám phá vùng đất bí ẩn với một khí thế hừng hực như Colombo khám phá Châu mỹ. Tay chàng lần mò tới lớp ren mỏng, kéo nhẹ.
Ting…Ting…Ting
Chiếc máy nhắn tin khốn nạn vừa phá hỏng đi không khí nồng nặc mùi kích dục ấy. Như 1 phản xạ tự nhiên cả 2 giật mình, bộ não của cả 2 vừa quay trở lại làm việc sau 1 thời gian đi vắng
– Tìm anh kìa – Cô gái vội vã kéo chiếc quần lót
– Kệ nó – Chàng vẫn cố níu kéo
– Thôi a kiểm tra đi
Ting…Ting..Ting
Tiếng chuông 1 lần nữa hối hả
– Kìa anh – Cô nài nỉ
– Kệ đi em, chắc không có chuyện gì gấp đâu. – Chàng làu bàu
“ Thông báo, Bác sĩ Hoàng về gấp phòng cấp cứu. Bác sĩ Hoàng về gấp phòng cấp cứu”.
Tiếng loa thông báo vang khắp bệnh viện. Tiếng của người đọc có vẻ hối thúc. Chàng vùng dậy , vội sửa sang lại chiếc áo Blouse xộc xệch, xong xuôi quay lại nhìn này cũng là lúc nàng vừa kịp cài chiếc cúc cuối cùng xong.
– Có chuyện gì mà gấp thế nhỉ? – Chàng hỏi – Anh còn tưởng đêm nay là một đêm yên bình rồi.
– Ai mà biết được chuyện gì có thể xảy ra ở đây- Nàng hờ hững có vẻ do cụt hứng – Trước trận bão nào biển chẳng êm.
Hoàng phớt lờ câu nói của nàng, vội mở cửa chạy như bay về phía cuối hành lang nơi có thang máy
– Chờ tôi chút – Chàng gọi với vào thang
2 y tá vội giữ cửa cho Hoàng
– Chào Trang, chào Liên – Chàng chào mặc dù còn chưa nhìn mặt họ
– Đâu mà vội thế anh – Cô gái lùn hơn, mặt hơi bè bè, tên Liên hỏi
– Còn đâu được nữa em. – Chàng hờ hững mắt hướng về những con số màu đỏ đang giảm dần.
– Xuống phòng cấp cứu chứ đâu – Trang trách, đó là một cô gái độ hơn 20 chút, gương mặt trái xoan, dáng cao dáo chỉ trừ những nốt tàn nhang trên 2 má. – Anh ở đâu mà mọi người không tìm đc phải lên loa
– À anh bị đau bụng – Hoàng bối rối phân trần
Vừa đúng lúc thang xuống đến tầng 1, cửa vừa mở Hoàng vội lao như tên bắn về phía cuối hành lanh nơi tấm biển trắng đề 2 chữ Cấp Cứu sáng rực vừa kịp lúc 1 toán Tải thương đẩy chiếc giường phía trên là một người đàn ông độ hơn 50 đang mê man lao vội vã từ phía cửa vào, theo sau là vài người thân đang khóc rối rít.
– Tình hình sao? Hoàng hỏi
– Nhịp tim 56, sau 5 phút co giật 1 lần, đang rút ngắn.
Hoàn rút chiếc ống nghe trong túi áo, giật mạnh chiếc áo sơ mi của bệnh nhân làm cúc áo bung ra. Giờ thì tính mạng quan trọng hơn làm một chiếc áo, từng giây đều quý giá. Đặt ống thở lên ngực. Hoàng chăm chú. Nhưng tiếng khóc lóc của bà vợ và cô con gái làm Hoàng khó chịu
– Tất cả im lặng coi. – Hoàng quát lớn. Không quá lớn so với bình thường nhưng trong phòng cấp cứu thì chỉ một âm thanh có tần số cao bất thường cũng làm người ta sợ hãi. Hiệu quả ngay tức khắc, tất cả im phăng phắc.
– Phòng số 1, chuẩn bị đặt ống nội khí quản. – Giọng Hoàng dứt khoát không chút đắn đo. Chàng như trở thành con người khác so với cách đây 5 phút trên căn phòng tối kia.
Tất cả lại vội vã đẩy chiếc giường đi, những bánh xe rung lắc dữ dội như muốn nảy bật ra. Trong khi những y tá tất bật với công việc gấp gáp, người đo huyết áp, người đặt những núm được gắn dây chi chít lên người bệnh nhân. Hoàng vẫn bình tĩnh đặt ống nghe lên ngực bệnh nhân một lần nữa. Anh không muốn có bất kì sai sót đáng tiếc nào.
– Huyết áp 160, mức bão hòa oxy 85, đang giảm.
Vừa đúng lúc người bệnh nhân giật nhẹ, rồi thứ chất nhầy nhụa ứa ra từ miệng nồng nặc mùi rượu.
– Anh ta đã uống hết rượu của thành phố này à? – Hoàng hỏi
– Người nhà nói anh ta nhậu với bạn từ trưa đến tối. – Ai đó trong kíp tải thương trả lời rồi lật đật tất cả kéo nhau ra cửa để bắt đầu một ca khác.
– Chuẩn bị đặt ống nội khí quản. Ông ta đang mê man rồi, túi oxy không có tác dụng đâu.
Ngay lập tức cả ekip bắt tay vào việc, ai đó đưa cho Hoàng 1 chiếc ống khí, người nào đó đưa cho anh một dụng cụ hình dáng kỳ lạ dùng để luồn vào cổ họng.
Bệnh nhân lại nôn thêm một lần nữa, mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng.
– Uống rượu rất có hại cho sức khỏe – Hoàng làu bàu – Đáng nhẽ họ nên để Uống rượu sẽ nguy hiểm đến tính mạng mới đúng
– Đó là lý do vì sao tồi không uống rượu. – Bác sĩ Thắng, dáng người mảnh khảnh với một kính dày đang giữ tay chân bệnh nhân để tránh cử động.
– Vậy tối qua chắc tôi nhìn nhầm thấy anh ở quán Thiên Thai phía đối diện.
– Tôi…tôi chỉ uống nước ngọt – Thắng bối rối
– À, vào quán nhậu để uống nước ngọt – Hoàng hờ hững – Có gì đó mắc trong cổ họng bệnh nhân. – Hoàng chìa tay, ngay lập tức một cô y tá đưa cho anh một chiếc kẹp với hình dáng cũng lạ kì.
Không một giây do dự, Hoàng luồn thẳng chiếc kẹp vào cổ họng, rút ra một vật gì đó giống như một chiếc xương gà.
– Đừng nên uống rượu với thịt gà – Hoàng phán 1 câu xanh rờn rồi ném chiếc xương vào chiếc khay để sẵn.
Rồi anh làm nốt phần việc đang dở dang một cách suôn sẻ. Đêm nay một tính mạng nữa lại được anh đưa về từ địa ngục.