Chap 15. Kết thúc.
Đã 5 nằm kể từ ngày Thủy trở thành 1 đồ vật sống. Ông Hùng nay đã già , hiện ông chỉ còn nằm 1 chỗ cho y tá chăm sóc. Và Thủy vẫn là chiếc gối yêu thích của ông .
Rồi ngày gì đến cũng sẽ đến, ngày mà ông Hùng trút hơi thở cuối cùng do tuổi già sức yếu cũng như thú ăn chơi vô độ của ông. Nắm lấy tay giám đốc dưỡng lão , ông Hùng rên rỉ :
– Di chúc của ta ở trong túi quần, sau khi ta chết hãy làm theo hướng dẫn trong đó. Chỉ thế thôi.
Dứt lời thì ông Hùng trút hơi thở cuối cùng bên các nhân viên y tá, và vị giám đốc. Thủy cũng có thể cảm nhận thấy điều đó.
Vị giám đốc lôi ra một tờ giấy và đọc nó rồi cười.
– Ông già tất cả sẽ được chấp thuận theo di nguyện của ông. Yên nghỉ nhé.
Thủy được lôi ra khỏi đầu ông Hùng và đưa đi .
Theo di nguyện, ông Hùng tặng lại toàn bộ tài sản của mình cho nhà dưỡng lão, bao gồm cả Thủy. Ông chỉ có một ước muốn duy nhất là hãy biến chiếc gối của ông thành 1 tấm bia mộ sống được để phía trước mộ sau khi ông chết. Đây không phải là 1 vấn đề to lớn vì phần mộ của các thành viên nhà dưỡng lão đặc biệt này được đặt trong 1 khu vực rất riêng tư và bảo mật nên ít có thể có người ngoài biết đến.
Thủy được gấp rút chuẩn bị để có thể kịp cho lễ mai táng của ông Hùng.
Con bé được đưa vào phòng phẫu thuật . Đầu tiên tóc nó được búi đuôi ngựa cao lên. Các bác sĩ bắt đầu xử lý từ trên xuống dưới theo di nguyện của ông Hùng.
*Đầu tiên là đôi mắt , một tấm bia mộ sẽ không cần mắt, các bác sĩ nhanh chóng lấy đi giác mạc của con bé để có thể bán đi kiếm lời, sau đó khâu đôi mắt của con bé lại . Từ bây giờ nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy bất kì thứ gì nữa. Tiếp theo sẽ là tai, một tấm bia mộ thì cần gì âm thanh , chọc thủng màng nhĩ 2 tai là điều mà các bác sĩ làm tiếp theo. Đến phần miệng, lưỡi được cắt đi và tất cả răng được nhổ ra, dây thanh quản cũng vậy, tất cả bộ phận cần không còn giá trị sử dụng đều được lược bỏ hết . Giữ môi con bé thật chặt vị bác sĩ tra 1 tuýp keo và từ bây giờ nó sẽ không bao giờ có thể mở mồm được nữa.
* Phần ngực sẽ được giữ nguyên, một sợi dây xích được gắn từ vòng vú trái sang phải kéo 2 đầu vú chụm về phía nhau.
Từ ngực xuống bụng sẽ được xăm các dòng chữ: Cụ Nguyễn Xuân Hùng- Sinh 1950 – Quê quán , Từ trần , hưởng thọ 70 tuổi.
* Tiếp theo các đúng như di nguyện của ông, không để làm vấy bẩn phần mộ của ông mỗi tháng, tử cung và buồng trứng của Thủy cũng sẽ được cắt bỏ . Ông cũng không muốn một đồ vật đạt cực khoái nữa, và âm vật cũng như môi âm đạo của Thủy cũng sẽ được cắt hết . Chỉ dữ lại 1 cái lồn trơ trụi .
Tất cả đã chuẩn bị xong xuối. Ngày mai táng cũng đến, ông Hùng được chôn cất tại nghĩa trang của nhà dưỡng lão, tấm bia mộ cũng đã được đưa đến, phía trước mộ ông Hùng là 1 cái khung hình vuông bằng sắt. Phía trên khung là 1 dây xích sắt được thả xuống, phía dưới khung là 1 máy rung to dạng ngồi với 1 con cu giả gắn thẳng. Các nhân viên xích cổ của Thủy vào dây xích rồi từ từ thả nó xuống cái máy rung. Lồn của con bé đâm thẳng xuống con cu giả giữ con bé thẳng đứng , cùng với sự hỗ trợ của dây xích trên đầu con bé sẽ là 1 tấm bia mộ sống hoàn hảo và mãi mãi. Thủy sẽ được tiếp chất dinh dưỡng từ 1 ống thông đâm từ mũi xuống cổ họng con bé. Chất dinh dưỡng là chất lỏng nên đít của con bé sẽ bị bịt vĩnh viễn. Một ống thông niệu đạo được đưa vào và dẫn ra cái cây gần nhất. Nước tiểu sẽ không làm bẩn ngôi mộ của ông Hùng . Tất cả đã xong, máy rung được bật lên , tấm bia mộ sống nhún trên con cặc giả trước sự cổ vũ của các ông lão như một tác phẩm nghệ thuật cuối cùng dành cho ông Hùng vậy.
Số phận của Thủy đã kết thúc, từ 1 cô gái trẻ xinh đẹp , giờ đây còn là 1 tấm bia mộ sống cho đến cuối đời. Không nhìn, không nghe, không cảm nhận ngay cả điều duy nhất làm nó có nghị lực sống là cực khoái cũng đã bị tước đi. Giờ đây con cặc giả chỉ làm thể xác của con bé đau đớn hơn bao giờ hết. Đầu óc nó trống rỗng, tất cả đã biến mất . Kết thúc cho 1 số phận bi thương đến tột cùng.
P/s: Một chiều mưa nhẹ, những giọt mưa bao phủ hết cơ thể Thủy. Như mọi ngày con bé sống trong sự trống rỗng của tâm trí. Thì nó ngửi thấy mùi của hương . Ai đó đã đến thắp hương cho ông Hùng , nó quấy người thật mạnh mong được sự chú ý . Không ai khác chính là ông Vinh , cha đẻ của nó, ông nhìn con gái của mình một cách đang thương . Rồi ông vuốt ve bầu vú con bé . Sau một thời gian dài không có cảm xúc, Thủy phấn khích . Nhưng ông Vinh chỉ hôn nhẹ con bé lên trán rồi rời đi . Đó là lần cuối cùng trong cuộc đời Thủy được cảm nhận sự mơn trớn. Cuộc sống từ nay về sau con bé chỉ còn 1 đồ vật không tri giác cho đến lúc chết mà thôi.