Anh Hưng lên tiếng phá tan sự ngại ngùng và dẫn dắt câu chuyện:
-Em quên anh rồi à, anh là bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khỏe định kỳ cho em, em mới hẹn anh hôm qua là sáng nay đến mà!
-Dạ, em nhớ chứ! – em lí nhí- Còn anh đây là…??
-À, đây là anh Minh, điều dưỡng, phụ tá cho anh thôi! Không sao, trước lạ sau quen mà.
-Dạ, mời hai anh vào! – em dẫn hai người vào phòng mà lòng hồi hộp quá.
Hai người đàn ông đã nhanh chóng mặc áo blouse vào cho ra vẻ chuyên nghiệp, sau một hồi chào hỏi thì anh Hưng mở cặp lấy ra ống nghe, ba người ngồi ở bàn, anh Minh lấy ra một cuốn sổ và bắt đầu hỏi han, ghi chép:
– Dạo này em cảm thấy trong người thế nào? – Ăn ngủ được không? – Có ho, khó thở? – Có thấy mệt tim không?! – Có thấy đau bụng không?….
Anh Hưng chỉ ngồi cười, nhìn ảnh là em biết anh Minh đã thật sự bị ảnh lừa rằng em đúng là một khách hàng cần chăm sóc sức khỏe định kỳ và anh Hưng thật sự là bác sĩ có nhiệm vụ đó. Em khẽ cười và cũng nhớ trả lời giống như những gì anh Hưng đã từng kể:
-Dạ em khỏe, mà lâu lâu có lúc thấy mệt tim khó thở, có lúc thấy đau lưng, có lúc thấy chướng bụng á anh!
Anh Hưng cười, nhìn em âu yếm, đúng là em thật dễ thương biết bao. Sau phần thăm khám anh bảo:
-Như mọi hôm thì anh chỉ hỏi thăm thôi, nhưng bữa nay em có các triệu chứng như vậy khiến anh cũng thấy mình phải nghiêm túc thăm khám cho em, giờ em lên giường nằm đi, anh và Minh sẽ khám cho!
Em ngoan ngoãn, leo lên giường, nằm tư thế thật thoải mái, nhắm nghiền mắt, đôi tay thon thả buông thõng, những ngón tay nho nhỏ, trắng muốt, hai chân thẳng tắp, chiếc váy trắng kéo quá đầu gối, lồng ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở đều nhẹ của em.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn em tựa như một kiệt tác nghệ thuật, em hé mắt, có thể thấy anh Minh đang nhìn em một cách thèm thuồng lắm, chắc ảnh cũng đang rất hồi hộp muốn khám phá cơ thể mình, bất giác em cảm thấy bên dưới mình có vẻ đã ướt át, khẽ run người.
-Em co chân lên đi, giờ bọn anh sẽ khám bụng cho em, bữa trước em thấy chướng bụng chỗ nào?!- Giọng anh Hưng nhỏ nhẹ.
-Nhưng em đang mặc váy mà! – em đáp, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ.
-Không sao, bọn anh sẽ bảo đảm riêng tư, bí mật cho em! – Anh Hưng vỗ về, em biết là ảnh chỉ nói dối thế thôi, lát nữa kiểu gì anh ấy cũng sẽ cho em không còn mảnh vải che thân cho mà xem. Minh cũng nói mấy câu phụ họa kiểu không sao không sao, có lẽ anh ta đang thấy rất hứng thú và cũng không thể hiểu nổi vì sao mình lại lọt vô một tình huống vừa thú vị vừa kỳ cục như thế này.
Em nhè nhẹ co chân lên, chiếc váy tuột lên để lộ cặp đùi trắng muốt thon thả mà em tự hào về nó nhất, lên gần tới bẹn, em có thể cảm nhận rõ mắt Minh như sáng rực lên khi nhìn thấy làn da ấy, sợ rằng anh ta mất bình tĩnh sẽ vồ lấy mình nên lại hạ đùi xuống.
Anh Hưng cười:
-Em ngại à, thôi được rồi, giờ thả lỏng cơ thể hoàn toàn, hợp tác để bọn anh khám nha, sẽ nhanh thôi, hôm nay anh cũng có việc vội á, với anh cũng nhân dịp dạy vài kỹ năng thăm khám cho cậu điều dưỡng học việc này luôn nha!
Em hiểu là anh đang muốn dẫn dắt đến giai đoạn cao trào, khẽ gật đầu : Dạ!
-Ok, cảm ơn em!
Em thả lỏng người, nhắm mắt, đôi môi hờ hững, nằm ngoan ngoãn trước hai người đàn ông, anh Hưng bắt đầu, quay sang nói với anh Minh như kiểu đang diễn thuyết, hướng dẫn:
– Đầu tiên muốn thăm khám bụng cho cô bé thì phải để em co chân lên, nhưng cô bé đang mặc váy ta có thể lấy mền che vùng dưới cho em, rồi vén váy em lên bộc lộ hoàn toàn vùng bụng!
Đoạn, anh Hưng kéo chiếc mền trắng mỏng vắt ngang eo em và lần tay kéo váy em tuốt lên trên, em giật thót mình, bên dưới em chỉ còn một chiếc quần lót mỏng tang được che lại bằng chiếc mền. Anh Hưng đặt bàn tay ấm áp lên cái bụng trắng phẳng lì, tiếp tục:
– Ta phải khám tuần tự từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, chú ý sắc mặt của cô bé, để biết em ấy có bị đau không! Thế này, thế này…
Bàn tay anh nhấn nhẹ, nhịp nhàng lên làn da căng mịn, anh Minh ngồi cạnh bên chỉ biết há hốc mồm vâng dạ.