Posted in

Yêu Đĩ Được Không?

– Sao dạo này đi đâu mà mất mặt thế?- Tiếng nhạc xập xình làm át tiếng nói của cô gái trẻ

– Hả? Mày nói gì cơ?- Hay gần như hét lên

– Tao hỏi dạo này mày đi đâu mà không thế đến đây?- Cô gái trẻ đang ngồi đối diện hay ăn mặc thật mát mẻ, dáng vẻ sang chảnh, cô nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nhâm nhi

– Tao đi tìm tình yêu của tao.

– Có mới nói à nha?- Cô gái nghi ngờ

– Sao không, chẳng lẽ mình không được phép có tình yêu à?- Nàng cầm chai rượu rót thêm vào ly của mình

– Vậy cơ?- Cô gái trẻ sửa lại cái dây áo của mình làm nó hơi trễ xuống, để lộ một vùng da thịt trắng mịn. Mấy thanh niên trẻ ở bàn bên ồ lên vui sướng.- Thế mấy anh khách hàng quen thì mày tính sao?

– Tao không làm nghề này nữa.- Vị rượu làm cổ họng Hay êm lại. Nàng mơ màng nhìn ánh đèn đang chớp tắt liên tục.

– Ghê. Kiếm được anh nào rồi phỏng?- Vy ( tên cô gái trẻ) nháy mắt với mấy thanh niên bàn bên.- Được không? Sao nào kể tao nghe coi. – Cô xích ghế lại gần Hay.

– Còn hơn cả được.

Và rồi nàng kể lại cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, đêm hôm ấy, rồi cả chuyện ở công ty và cái lúc mà nàng quyết định sẽ theo đuổi vì đây là chàng trai của cuộc đời mình. Nàng đang kể với một tình yêu đáng trân trọng. Ai bảo làm đĩ là không được có tình yêu nào.

– Vậy là mày quyết định làm cái nghề đó?- Lần này đến lượt Vy nghĩ ngợi- Mày nghĩ xem, đang kiếm một ngày được cả bạc triệu, giờ bỗng dung lại bỏ đi làm cái nghề bụi bặm, bẩn thỉu ấy, vậy có đáng không?

– Còn hơn là rạng háng cho người ta chơi.- Hay đốp lại ngay tức khắc.

Vy nóng mặt, con bạn thân nhất của nó vừa mới chửi nó. Đúng hơn là nói như vậy khác gì là đang chửi nó. Nhưng cô biết Hay không hề có ý đó, chỉ là nó đang thực sự biết con đường cho tương lai của mình. Hai đứa biết nhau từ khi mới lên Hà Nội, chân ướt chân ráo vào cái nghề này. Nhà Vy cũng nghèo lắm, bố nó mất sớm, mẹ nó thì bị người cậu cưỡng bức đến nước phải biệt sứ mà đi. Vy cũng chẳng khá hơn, không có mẹ thì chơi con, nó cũng bị chính thằng cậu khốn nạn hãm hiếp rồi lấy đi cái trinh nguyên của người con gái từ khi mới 15. Phải nhẫn nhục để có được cuộc sống êm ả, nếu không vì đứa em mới 6 tuổi thì nó cũng đã bỏ nhà mà đi. Nhưng đời nào ai biết được, ngày 2 lần, thằng cậu khốn nạn đem vy ra để mà thỏa mãn cái dục tính chó chết, chẳng khác gì một nô lệ tình dục. Không thể chịu đựng được thêm nữa, Hay cùng em mình bỏ trốn lên Hà Nội, để tìm cuộc sống mới. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, bỡ ngỡ lên Hà Nội, một đứa trẻ mới 15 16 tuổi lang thang thì ai dám nhận vào làm việc, và thế là cuối cùng Vy bị lừa bán cho một ổ mại dâm. Thôi cũng kệ, với Vy ít nhất làm ra tiền nuôi sống 2 chị em là được, còn hơn là sống với “ con lợn” kia.

Vy coi Hay như chị em ruột của mình, 2 đứa tuy khác nhau nhưng có cùng một số phận đáng thương. Sống ở đất Hà Nội này, không có tiền là hèn, là nhục. Nhớ những ngày đầu đi làm, sáng nào về đến phòng 2 chị em đều ôm nhau mà khóc, khóc vì nhớ nhà, vì buồn thay cho số phận, và vì…đau. Làm cái nghề này mấy khi kiếm được khách hàng nào nhẹ nhàng, đa số nếu không phải là “ hàng chất lượng cao” thì đừng mơ kiếm được đại gia. Khách của chúng nó chỉ toàn là mấy thằng cha già rồi mà còn muốn gặm cỏ non, mấy thằng vợ đẻ nên tìm nơi “trút bầu tâm sự”, đen nữa thì gặp mấy cha xe ôm, mấy thằng biến thái lấy việc tra tấn đàn bà làm thú vui. Vậy mà chúng nó phải nhĩn nhục chịu đựng tất, khách hàng là thượng đế, nếu mà không chiều khách thì liệu hồn. Chỉ cần khách phản ánh thái độ phục vụ không tốt là y như rằng chúng nó sẽ bị “dạy dỗ kĩ càng”. Rồi sau một khoảng thời gian làm việc cật lực, Vy và Hay cũng tích góp được một khoản, 2 đứa quyết định làm riêng, từ đó cuộc sống mới dễ thở. Giờ đây nhìn đứa chị em thân thiết đồng cam cộng khổ của mình đang có một tương lai sáng, Vy cũng thấy mừng cho Hay.

– Mày nói đúng. Tao ước gì được như mày. Dám ước mơ, dám chiến đấu. Thôi cố lên- Vy chạm cốc cùng Hay- Nhưng mà mày phải cẩn thận cái con mụ ở công ty đấy. Tao nghe vẻ không dễ chơi đâu.

– Tao cóc sợ. Cái gì tao muốn thì nhất định phải được.- Rồi nàng một hơi uống cạn ly rượu, hơi men trong người thấm qua làn da.
—————————————————————————————————————–

Hắt xì…Hắt xì…Hắt xì…

– Sao vậy anh, lạnh à? – Phương ngước đôi mắt to, sang của mình lên nhìn Tuấn

– Không..không phải…

– Vậy em tiếp tục nhé..- Rồi Phương cười dâm đãng, nàng cúi xuống và tiếp tục công việc đang dở dang.

– Từ từ thôi em – Tuấn nhắc trong khi bên dưới nó đang được Phương chăm sóc kĩ càng.

Hồi tối Tuấn đến để đưa Phương đi ăn như đã hứa, nhưng Phương ra mở cửa khi chỉ mặc độc một chiếc khăn tắm mỏng manh. Người nàng đẫm hơi nước. Chẳng nói chẳng rằng, nàng kéo xộc Tuấn vào phòng khách, khóa xịch cửa lại. Rồi như một con thú cái lâu ngày động đực, nàng cởi phăng chiếc khăn mỏng manh, khoe cái thân thể ngọc ngà phơi phới trước ánh sáng đèn neon, làn da nàng như đang sáng lên dưới ánh đèn. Chẳng chờ đợi được nữa, nàng sấn lại, hôn môi Tuấn, lưỡi nàng kì quái cuộn lấy lưỡi nó mà mút như một em bé thèm sữa, và còn hơn thế nữa, giờ thì cả cái cây gậy của Tuấn đang ngập trong miệng nàng, trông nàng như đang ăn kem chứ không phải là dùng cái miệng xinh đẹp kia để làm cái chuyện đó.

– Anh ơi em không chịu nổi nữa,- Nàng thì thầm, kéo tay Tuấn xuống hạ bộ

Trời đất quỷ thần ơi, chỗ đó ướt đẫm. Nhưng một khoanh ruộng cạn lâu ngày gặp mưa, nước từ cơ thể nàng tuôn ra không ngừng, từng sợi lông mỏng manh nay đã ướt nhoẹt kết lại thành một vùng nhơ nhép.

– Anh chạm mạnh hơn nữa đi. Vuốt ve cơ thể em nữa đi. Em muốn thế.- Phương hôn lên ngực Tuấn trong khi 2 tay đang tự bóp lấy 2 bầu ngực săn chắc căng lên vì kích thích

Đến nước này thì Tuấn cũng không thể kìm nén thêm nữa. Một thằng đàn ông đích thực có thể nhịn 1 lần, 2 lần nhưng đến lần thứ 3 thì quá đáng lắm, nếu nhịn nữa thì người khác lại tưởng mình gay. Và như để chứng minh mình “ cứng” chính hiệu. Tuấn bế thốc Phương lên, hướng về phía phòng ngủ. Nó nhẹ nhàng đặt Phương lên giường, nhìn nàng e ấp như cô gái trinh lần đầu hưởng khoái lạc.

– Em…em…

Chẳng để Phương nói hết câu, Tuấn gục mặt vào bầu vú săn chắc ấy mà bú mà vuốt ve như đứa trẻ. Nếu ai đã từng trải thì biết, trong giây phút này, từng cm trên cơ thể người phụ nữ đều nhạy cảm đến ngạc nhiên. Phương quằn quại trong sung sướng khi ngón tay Tuấn vuốt ve khu vực nhạy cảm nhất, nơi bắt nguồi của dòng sông. Nàng mỉm cười dâm đãng vì nàng biết đã đánh thức được con quỷ trong Tuấn. Nàng rên nhè nhẹ:

– Hmm…Anh ơi..em thích..thích quá…

Tuấn chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lũi mà tiến vào làm Phương rú lên từng chập, gồng mình trong sung sướng. Tiếng thở như đứt đoạn, có lúc tưởng nàng sẽ không chịu nổi cái cảm giác ấy. Rồi bỗng tiếng thở đang dồn dập chợt tắt lịm, người nàng mềm như cọng bún đổ ập xuống giường. Tuấn biết nàng đã lên đến đỉnh. Chẳng đợi thêm nữa, nó vững vàng cầm cây gậy vốn đang cứng ngắc của mình, tiến vào từng chút, từng chút một. Một đợt khoái cảm nữa chạy dọc sống lưng Phương, nàng lại hét lên sung sướng, toàn thân như cứng lại. Cứ thế cứ thế, Tuấn lặp đi lặp lại cái thao tác đấy nhiều lần. Và đó không phải là lần duy nhất. Đêm đó họ thỏa mãn nhau đến 3 lần. Và cũng chính đêm đó, 2 thân thể như đã hòa làm một.

—————————————————————————————————————————
– Anh đi gửi xe rồi lên với em ngay nhé. Cửa hàng ý ở tầng 3. Anh nhớ lên ngay nhé đừng để em đợi.- Phương nói với Tuấn qua cửa kính ô tô giọng đầy trìu mến. Để chắc chắn hơn nàng còn thò đầu vào trong xe, hôn lên môi Tuấn một nụ hôn ngọt lịm làm ai nấy xung quanh cũng phải nhìn.

Tuấn cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, cũng thinh thích. Không ngờ chỉ sau một đêm thôi mà mối quan hệ giữa 2 người lại thay đổi đến vậy. Trước đây dù là đi chơi với Nhung nhưng cũng không thể được như đi với Phương. Xét về một khía cạnh nào đó, tất nhiên Phương sexy hơn Nhung nhiều lắm, âu cũng là do cách ăn mặc của 2 người khác nhau hoàn toàn, Nhung đẹp nhưng đó là một vẻ đẹp kín đáo, hiền lành nết na, còn Phương đẹp một cách sáng chói, một cách nổi bật mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Nếu đem họ lên bàn cân thì thật là có lỗi. Tuấn cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa, bỗng dung lại đem so sánh 2 con người như 2 món hàng, thật là biến thái hết sức, Tuấn nghĩ. Nó lắc đầu, đánh xe vào hầm của TTTM The Garden.

Cách đó 2 dãy cột. Có 2 người vừa bấm thang máy lên tầng 3. Một trong 2 người đang ngoái lại nhìn chiếc xe Swift đang dò dẫm để tìm một chỗ đỗ. Người trong xe có vẻ quen quen, nhưng hẳn là anh ta không nhìn thấy nàng.

– Đi thôi em. Sao vậy- Thanh niên còn lại đang đứng trong thang máy giục

– Vâng- Nàng bước vào, trong lòng lại quặn lên một nỗi đau khó diễn tả.
————————————————————————————————————————–

– Bộ này đẹp không anh.- Phương hớn hở bước ra từ phòng thay đồ. Trên người nàng đang mặc một bộ đầm dạ hội màu tím với những vệt kim tuyến lấp lánh kéo dài xuống phần hông. Chiếc đầm 2 dây càng làm tôn lên vòng 1 hấp dẫn của nàng.

– Trời ạ. Chị thật đẹp quá. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.- Người phụ nữ bán hàng hồ hởi bước lại, cô ta đang chỉnh lại những nếp gấp của bộ váy cho nhẵn nhụi, rồi quay sang nhìn Tuấn- Anh thật là có diễm phúc khi có một cô người yêu đẹp thế này. Anh có biết bao nhiêu chàng trai muốn được như anh không.

– Không phải người yêu đâu chị. Bọn em là vợ chồng sắp cưới ạ- Phương không mảy may suy nghĩ, nàng níu chặt lấy tay Tuấn, cười cười.

– Vậy à, chị xin lỗi, nhìn 2 đứa đẹp đôi thật đấy- Cô bán hàng chữa ngượng- Thế bào giờ 2 đứa cưới, này khi nào cưới nhớ đến chị chọn váy cưới nhé. Chị sẽ giảm giá cho.

– Sắp rồi ạ, khoảng nửa năm nữa. Nhất định bọn em phải làm phiền chị rồi.- Phương hớn hở chuyện trò với cô chủ cửa hàng, rồi lại mất hút sau cánh cửa phòng thay đồ.

Đến chịu con gái thật, không hiểu sao cứ thả họ trong cửa hàng quần áo là y như chim về với tổ, thử hết bộ này đến bộ khác với một niềm vui sướng lạ kì mà chẳng mảy may thấy mệt. Nếu có một điểm chung nào dễ tìm kiếm nhất ở những người con gái thì đó có lẽ là sở thích mua sắm. Cũng đúng thôi, con gái sinh ra là để đẹp mà. Tuấn cười khi nghĩ đến điều đó, nó đang lượn lờ xung quanh các gian hàng treo la liệt quần áo. Từ những bộ váy cưới rạng rỡ cho đến những bộ áo lót sexy thậm chí cả quần lót lọt khe được những ma nơ canh trưng diện, những bộ váy ngủ mỏng tang tựa như chỉ một làn gió thổi qua có thể làm nó bay đi dễ dàng.

– Anh ơi. Bộ này được không.- Tiếng Phương gọi với.

Tuấn giật mình quay lại, cứ tưởng bị Phương bắt quả tang khi đang ngắm con ma nơ canh nữ mặc váy ngủ thì định mệnh. Nếu có 2 từ để diễn tả hoàn cảnh này thì đó chỉ có thể là “ Định mệnh”. Trông Phương giống hệt như con ma nơ canh nữ vừa rồi chỉ có điều là cái này có thể di động được và thậm chí còn đẹp hơn gấp cả chục lần. Nàng đang mặc 1 cái váy ngủ dài đến gần đấu gối màu hồng và quan trọng hơn là nó gần như trong suốt, nhìn thấu được bộ đồ lót cũng màu hồng nàng đang mặc bên trong. Tuấn chột dạ ngó quanh để chắc không ai có thể nhìn thấy cảnh nóng chết người này thì thật đáng buồn, chuyện không đơn giản như nó nghĩ. Hôm nay là chủ nhật, những người mua sắm ở cửa hàng rất đông và tất cả đều đang đổ dồn vào con ma nơ canh di động ấy. Mấy thằng cha dẫn vợ đi mua đồ đang đứng chồm hỗm như tượng, mắt đỏ ngầu, miêng đớp đớp, phải chăng trong lòng đang thầm ước giá như vợ mình cũng là ma nơ canh.

Tuấn vội vàng cởi chiếc áo vest mình đang mặc khoác lên người Phương trong ánh mắt ngơ ngác của nàng.

– Sao vậy anh, anh không thích à?

– Không, không..đẹp đẹp lắm

Nàng cười hớn hở vì chợt hiểu ra hành động của Tuấn chỉ như là một chú cún khẳng định chủ quyền của mình.

– Chị ơi..em lấy cái này nhé…- Nàng gào lên rõ to cố ý để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

Cuối cùng cũng nhét được nàng vào phòng thay đồ. Vã cả mồ hôi, Tuấn đợi nàng thay đồ xong để 2 đứa cùng nhau đi ăn trưa. Sau đêm mặn nồng hôm qua, Tuấn tự nhủ phải đối xử với Phương tốt hơn, dù có yêu hay không thì một người đàn ông cũng phải đối xử cho ra dáng với người phụ nữ đã trao cả tấm thân cho mình.

– Anh thấy cái này có hợp với em không?- Một giọng nói êm ả vọng đến tai Tuấn làm nó đứng hình trong 3 giây

Vâng đúng thế thật, nó đã pause lại bởi vì giọng nói đó nó đã nghe hàng trăm hàng ngàn lần rồi mà vẫn không chán. Và giờ đây, sau một khoảng thời gian mất tăm mất tích, Tuấn lại bỗng dưng tìm thấy như người ta tìm được cuộn băng cassette lâu năm. Là em, chính là em chứ còn ai vào đây nữa, nó không thể nhầm được, dù có chôn nó đi thì nó vẫn nhận ra giọng nói đó, giọng nói hằng đêm vẫn văng vẳng trong đầu nó. Và Tuấn quay lại nhìn.

– Đẹp hả anh?

Em đang tươi cười bên ai kia, vẫn nụ cười tỏa nắng đó, vẫn dáng vẻ tươi tắn, tự tin nhưng chỉ có điều người đứng đối diện giờ đâu không phải là nó nữa. Khoảng cách giữa 2 người chỉ cách nhau có một quầy hàng, có vẻ em vẫn chưa nhìn thấy Tuấn vì vẫn đang chăm chú chọn đồ. Nhưng khoảng thời gian để Tuấn được tự do ngắm em chẳng được lâu, ánh mắt của em bắt gặp ánh mắt của nó một cách mau chóng. Mắt chạm mắt, tình chạm tình. Cả 2 đều như đứng hình trong một đĩa CD do lâu ngày không xem nên bị xước, chỉ có điều lần này ánh mắt em dường như vô cảm chứ không mang một ý nghĩa nào cả.

– Bạn em hả?- Người thanh niên đi cùng em, người mà em vẫn đang tay trong tay kia lên tiếng

– Vâng- Em lí nhí trả lời.

– Chào anh.- Người thanh niên trông khá trẻ, mặc chiếc vest nâu lịch lãm chìa tay về phía Tuấn- Tôi là Phong. Bạn trai của Nhung, lần đầu gặp anh rồi.

Giọng nó chững trạc cùng tác phong lịch lãm làm Tuấn lộ chút bối rối. Nó vẫn đang tưởng tượng rằng nó nhầm người, rằng người có thể giống người nhưng giờ đây giống cả tên là điều không thể. Tuấn lịch sự bắt tay chàng thanh niên trong khi đầu óc vẫn trống rỗng. Và rất nhanh chóng, Tuấn lấy lại được sự tự tin vốn có.

– Chào anh, tôi là Tuấn, bạn của Nhung.- Tuấn mỉm cười với anh ta rồi quay sang nhìn thẳng vào Nhung- Em đổi số làm anh không liên lạc được, dạo này vẫn khỏe chứ.

– Vâng- giọng em vẫn lí nhí- Em khỏe.

Tuấn dường như đang thu hết can đảm để đối diện với người mình từng yêu bằng một cái mặt nạ. Nó đang thầm muốn cái giây phút này qua nhanh để nó không lộ ra vẻ lúng túng của mình. Và cứu tinh của nó đã tới, tay áo Tuấn khẽ níu xuống bởi một sức khéo, Phương luồn tay qua tay Tuấn, ôm chặt.

– Ai vậy anh?- Nàng ngây thơ nhìn thẳng vào 2 người đối diện.

– À bạn anh thôi, lâu ngày không gặp.- Tuấn trẻ lời, thở nhẹ một cái.

– Vậy à, rất hân hạnh tôi là Phương.- Phương chìa tay lần lượt bắt tay với 2 người đó.

– Em lấy đồ chưa, chúng ta đi thôi.- Tuấn giục- Chào mọi người nhé, lần sau gặp lại- Tuấn gật đầu với 2 người họ, nó đang gồng mình trong vô vọng rồi kéo Phương ra khỏi cửa hàng.

Chỉ có Phong cười đáp lại, còn cô gái đi cùng Phong trong đầu đang xáo rỗng, cô vừa làm cái gì thế này.

– Nhìn họ đẹp đôi nhỉ. Nhưng dù sao thì cũng không thể đẹp bằng em được.- Phong cười hạnh phúc nắm chặt tay Nhung

– ……….

– Em sao vậy.- Phong lay lay vai Nhung lo lắng.

– À không ạ, họ đẹp đôi thật.- Nhung trả lời một cách vô thức.

Rồi từ sau quầy hàng, tiếng cô chủ hùa theo:

– Ai cũng bảo vậy đấy. Trai tài gái sắc mà. Sang năm họ cưới rồi đấy. Thật là hạnh phúc.- Cô cười tủm tỉm rồi lại thoăn thoắt xếp ngay ngắn những bộ quần áo lên kệ.

– ………….
Trong lòng ai đó bây giờ nỗi đau đang ngự trị.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *