– Dừng lại đi- Tuấn vung chăn, đứng dậy.
– Sao vậy anh? – Hay ngơ ngác
Tuấn quay lại nhìn Hay, trong ánh đèn ngủ mờ mờ không khó khăn để nhận ra nàng đang trần truồng, toàn thân nàng đẹp đẽ như đang tỏa sáng lấp lánh, cặp vú tuy không to lớn như các cô gái khác nhưng lại căng mịn, tràn trề sức sống. Thật vậy, dù sao thì Hay cũng chỉ mới 18, cái tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ. Đáng thương thay vào cái độ tuổi ấy nàng đã phải bán đi cái ngàn vàng của mình, phải lăn lộn kiếm sống bằng cái nghề trăm họ coi thường, ngàn người khinh miệt
– Mặc quần áo vào đi.- Tuấn vớ lấy cái áo sơ mi của mình treo ở đầu giường ném cho Hay.
– Anh sao vậy. Hay…hay do em không đẹp, nên..nên anh ..không thích em- Hay vừa dơm dớm nước mắt vừa loay hoay cài khuya áo. Cái áo quá to so với cơ thể nàng thành ra trông nàng như đứa trẻ mặc áo mưa.
– Không sao hết. Chỉ là..chỉ…
Ấp a ấp úng, Tuấn thấy lúng túng. Một thân hình đẹp như vậy, trẻ như vậy dù đứng cách 10m vẫn có thể ngửi thấy mùi da thịt từ nàng, ai mà chẳng thèm, thằng nào mà chẳng muốn. Nhưng Tuấn vẫn còn tỉnh táo để quyết định. Ngay trong lúc dục vọng dâng lên đến đỉnh điểm, nó đã muốn đè nàng ra để mà thỏa mãn, nhưng ngay lúc đó đầu óc nó lại tỉnh táo lạ thường. Tuấn thấy có lỗi với một người, thậm chí dù cho người đó có còn quan tâm hay không. Tuấn thấy có lỗi với chính Hay, mới vài tiếng trước còn lên giọng dạy đời em, giờ chẳng nhẽ mình lại làm cái việc đó.
– Là sao?- Bất giác nàng đứng dậy, ôm lấy Tuấn- Là em tự nguyện mà. Em không trả ơn hay đền đáp gì anh cả, là em, chính em tự nguyện cả đời này theo anh.
– Đừng nói thế. – Tuấn đẩy nàng ra- Cô còn trẻ, đừng có cái suy nghĩ trẻ con như vậy.
Nhưng nàng lại ôm chặt lấy Tuấn, mặc cho nó cố sức đẩy nàng ra, thành ra hoàn cảnh cứ người đẩy người kéo như trò đùa. Cuối cùng, chán, Tuấn đành để mặc cho nàng ôm mình. Gớm thật, trông mảnh mai mà khỏe gớm. Thế mới nói tình dục rất có lợi cho sức khỏe.
– Từ bé chưa có ai đối xử tốt với em như anh cả. Nhà nghèo nên mẹ em phải đi lên thành phố kiếm việc, bố em mất sớm, em và 2 đứa em phải sống với bà.- Nước mắt nàng lại một lần nước chực bật ra- Em cứ nghĩ số cả rồi, cuộc đời mình đành chấp nhận vậy, bỏ mặc cho số phận muốn đến đâu thì đến. Nhưng gặp anh em mới thấy cuộc đời còn nhiều người tốt. Em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Tôi nói rồi, cô đừng có nghĩ ngợi nhiều, giờ chúng ta chẳng ai nợ ai hết. Cuộc đời của cô thì hãy cố gắng mà phấn đấu, số phận của mình do chính mình tạo nên.- Tuấn bị người đẹp ôm chặt, tình cảnh lúc này thật gượng gạo.- Thôi cô ngủ đi mai còn đi làm. Cô ngủ trong này cũng được, tôi ra ngoài.
Nói rồi Tuấn gỡ tay nàng ra, nó bỏ ra ngoài phòng khách. Nói thì hùng hổ vậy chứ thực ra trong đầu lúc này đang tiếc hùi hụi, nhất là khi nhìn nàng đang mặc độc có chiếc áo sơ mi không thể mỏng manh hơn. Nhìn cặp chân không phải là dài nhưng thẳng và đẹp không tì vết kia, lấp ló nơi 2 vạt áo là cái vùng tối hấp dẫn, còn 2 đầu vú thì đang hằn rõ từng nét trên lớp áo trắng. Haizz… Tuấn thở dài. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
————————————————————————————————————————–
Buổi sáng mùa đông yên bình và se se lạnh. Mùa đông chỉ ghét những lúc gió mùa về, vừa mưa vừa bẩn, còn lại nhìn chung người ngoài Bắc vẫn thích cái lạnh này hơn là cái nóng ngột ngạt mùa hè. Phần vì không khí thoải mái hơn, phần là vì mùa đông còn diện được mốt này mốt nọ chứ còn mùa hè thì chỉ chực cởi hết ra.
Sáng sớm hôm ấy, trong căn nhà số 12A8, một mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Khi mà tất cả mọi người vẫn còn cố cuộn mình trong chăn ấm, kì kèo từng phút một thì Hay đã dậy từ rất sớm. Nàng đang chuẩn bị bữa sáng cho Tuấn, tất bật và vui như một người vợ trẻ. Sợ Tuấn thức giấc, Hay đi lại rón rén trong căn nhà bé nhỏ rộng có 80 m2. Nhưng xem ra nàng lo có vẻ thừa, Tuấn vẫn còn ngáy o o. Nhìn nó ngủ ngon lành, lòng Hay lại thấy vui đến lạ. Kể từ cái đêm định mệnh chớ trêu cho nó gặp Tuấn. Nàng đã ngưỡng mộ Tuấn lắm, qua đêm hôm qua, nàng càng cảm phục tấm lòng của Tuấn. Với Hay, Tuấn là người đầu tiên tôn trọng nàng, đối xử với nàng như một người trưởng thành không một chút khinh bỉ hay coi thường như những thằng đàn ông khác vẫn nhìn Hay. Và nàng quyết tâm chinh phục bằng được trái tim sắt đá này. Dù bằng cách gì đi nữa, dù cho nó đã có chủ hay chưa, nàng kệ, chỉ cần yêu thôi, còn những thức khác, có hay không đều không quan trọng.
6h sáng, mặt trời vẫn ỏn ẻn như một đứa trẻ con, vẫn chưa chịu thức giấc. Hay nhẹ nhàng hôn lên môi Tuấn, rồi rón rén mở cửa. Nàng còn phải về chuẩn bị đồ đạc để còn đi làm. Nhìn nàng cười rõ tươi, nếu ai thấy lại nghĩ rằng đây là một cô dâu sau đêm động phòng mặn nồng với chú rể. Kệ, ai nghĩ gì thì nàng cũng kệ, nếu có ai thấy thì đã sao chứ.
Và đúng là có người thấy thật. Đứng ở phía cuối hàng lang, có một người đang nấp sau cánh cửa của cầu thang bộ, người này đã lâu lắm rồi chưa thấy xuất hiện ở đây. Người đó đã đến từ sớm, đứng trước cửa nhà 12A8 từ lâu nhưng còn lưỡng lự chưa dám bấm chuống. Cánh cửa này, căn nhà này thật quá nhiều kỷ niệm và nó vẫn còn mới như vừa xảy ra hôm qua thôi. Thu hết can đảm để làm phiền vị chủ nhà, nhưng có tiếng lạch cạch mở khóa, người lạ giật mình vội vã bỏ trốn. Từ trong nhà bước ra một cô gái trẻ, rất xinh đẹp vừa độ 20.
———————————————————————————————————————-
Khi tiếng khóa cửa lách cách vừa ngưng, Tuấn mở mắt, nó đã dậy từ lâu, từ khi Hay kì cạch chuẩn bị cơm nước, cái mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi Tuấn đã làm nó tỉnh giấc. Nhưng nó ngại, giờ mà dậy thì biết nói gì với nhau sau bao yêu thương nàng thổ lộ đêm qua, nghĩ vậy nó đành nhắm mắt làm ngơ, giả vờ đang ngủ. Và nụ hôn vụng trộm của Hay, sao mà nó không biết cơ chứ. Môi nàng thật mềm và thơm. Nó gợi nhớ cho Tuấn một điều gì đó trong quá khứ. Khi tình yêu vẫn còn tràn ngập nơi này. Hay là một cô gái tốt, Tuấn nghĩ, do hoàn cảnh nên mới phải vào đời sớm như vậy. Ở tuổi em, bọn trẻ còn đang thắc mắc ngu ngơ không biết chọn trường gì để thi, việc gì để làm, chọn ai để yêu thì em đã phải phục vụ người ta bằng tấm thân trong trắng. Tuấn tự hỏi liệu cái ngàn vàng của một người con gái bán được bao nhiêu cơ chứ. Liệu chỉ vì nó mà phải hi sinh cả tương lai có đáng hay không. Tuấn giúp Hay không phải vì thương hại, càng không phải vì yêu, mà vì ở Hay, Tuấn thấy có nét gì đó của Nhung, sắc đẹp, tính cách và cả sự ngây ngô nữa, mặc dù Tuấn vẫn chưa chắc sự ngây ngô đó là thật hay là giả dối. Nhưng dù sao nó cũng chỉ coi Hay như một người em. Xét về tuổi tác, Hay chỉ là đứa trẻ trong mắt Tuấn mà thôi.
———————————————————————————————————
– Anh ăn gì chưa, em mua bánh cho anh này. – Phương vừa bước vào phòng Tuấn đã bô bô. đặt cái bịch to đùng lên bàn.Rồi cứ thế nàng lao đến cạnh chỗ Tuấn ngồi, chẳng ý tứ gì mà đặt nguyên cái vòng 3 quá khủng lên đùi Tuấn, ưỡn ẹo hôn vào trán Tuấn.
Giật mình trước hành động cực kỳ táo bạo, Tuấn chẳng kịp phản ứng gì, vẫn biết Phương luôn nồng nhiệt nhưng cứ nghỉ chỉ là ở nơi không người, ai dè nàng càng ngày càng bạo.
– Em nhớ anh quá à, sao mấy hôm nay anh không sang với em.- Nàng trách yêu
– Sang gì?- Tuấn hỏi- sang nhà em á, làm vậy sao được, dù sao thì chúng ta…
– Chúng ta làm sao?- Nàng vênh váo
– Không..không có gì nhưng em đang làm mọi người để ý đấy.
Quả đúng thật, kể từ khi công tác về, cả công ty đều biết mối quan hệ của Phương và Tuấn. Lý do là trong khi Tuấn đi công tác, Phương ở nhà đi rao khắp cả công ty rằng 2 đứa đã có một đêm mặn nồng với nhau, chàng còn hứa cuối năm sẽ đón nàng về dinh. Thành ra bây giờ cứ hễ Phương vào phòng làm việc của Tuấn là y như rằng mọi người chẳng ai bảo ai đều nhất loạt hướng mắt về căn phòng kính đó để được xem cảnh nóng. Nhưng hôm nay xem ra đã làm mọi người thất vọng rồi. Phương đứng dậy, kéo rèm đánh xoẹt một cái, cả phòng kín mít, và chẳng ai biết xảy ra chuyện gì bên trong.
Và trong căn phòng đó bây giờ đúng là đang diễn ra những cảnh làm người ta nóng mắt. Phương chẳng giữ mình nữa, nàng ngồi ngay trước mặt Tuấn, trên bàn làm việc, nàng đang mặc juyp nhưng lại không ngồi khép nép như phụ nữ hay làm, đằng này lại cố gắng rạng chân ra để khiêu khích. Trời ạ, Tuấn hiểu ngay khi vừa liếc mắt vào cái hố đen ấy, nàng không mặc quần lót. Nếu có cái gì kích thích hơn tình dục thì đó là tình dục vụng trộm, đầy lo sợ nhưng cũng đầy kích thích, cái cảm giác vừa hưng phấn, vừa lo lo thật khó tả. Chẳng nói chẳng rằng, Phương cầm tay Tuấn đưa thẳng vào cái nơi tối tăm đó. Cảm giác ẩm ướt chạm vào da thịt. Nàng cúi xuống thì thầm:
– Anh ơi, em muốn anh quá, anh có biết từ khi anh đi công tác em chưa được….
– Thôi đi- Tuấn bật dậy, rút tay ra khỏi chỗ quái quỷ đó.
– Anh sao vậy?- Phương giật mình, nàng cũng vội vàng sửa sang lại váy.
– Đây là công ty mà em làm gì vậy- Tuấn nghiêm khắc, mặc dù lúc này cái của nợ trong quần nó đang đội lên cứng ngắc, cứ đòi thỏa mãn.
– Thì sao, có ai thấy đâu- Mặt Phương tỉnh bơ.
– Không được, em đừng có coi thường mọi người vậy.
– Anh làm sao vậy, dạo này anh cứ cố tránh mặt em. Anh như thế là có ý gì, hay anh quên đêm hôm đó nhanh thế sao?
– Anh không có ý gì cả, em đừng nghĩ linh tinh- Tuấn thầm nhủ đó là lỗi của mình, nó làm hòa.
– Vậy thì anh nói xem, giờ anh muốn thế nào? Em không thể cứ chờ đợi như vậy được
– Em đừng nghĩ linh tinh, để tối anh đưa em đi ăn nhé.
Phương cười tủm, nàng ôm chặt Tuấn
– Em biết mà, yêu anh lắm.- Rồi nàng hôn chụt vào má Tuấn sau đó ra ngoài.
Haiz…Tuấn thở dài, nó thầm nghĩ không biết chuyện này phải giải quyết ra sao nữa. Nó chẳng muốn làm tổn thương Phương một tí nào, vì nàng là con gái sếp, và vì nó không bao giờ muốn làm tổn thương một người phụ nữ.
Phương bước ra ngoài, hớn ha hớn hở, cả phòng ùa lên hô hào, hết ồ rồi lại à, mọi người hùa nhau trêu Phương
– Sướng nhé giờ lại còn thể hiện ở công ty nữa cơ đấy
– Phương ơi, anh mất em rồi
– Bao giờ thì cưới đây
Như được mùa, Phương càng lấy làm thích, từ bé đến lớn nàng lấy sự ngưỡng mộ của mọi người đối với mình làm niềm vui, nàng biết nàng đẹp nên nàng có quyền, chẳng sao cả. Chính vì thế, nàng liền biểu diễn vài đường catwalk cho cả phòng xem. Đồng nghiệp lại được phen sướng con mắt, chẳng phải vì Phương đi đẹp, mà là mông đẹp.
– Đấy, cô ta là Phương, con gái sếp tổng, nghe đồn đang là người yêu của sếp Tuấn nhà mình, thấy bảo cuối năm cưới.
Cô Hà lao công đứng bên ngoài thì thầm cùng nhân viên mới. Họ chỉ chỏ gì đó vào Phương. Đứng bên cạnh cô chính là Hay, nàng đang chăm chú nhìn Phương thầm nghĩ: “ Người cũng không đến nỗi, xem ra không dễ dàng rồi”.