Posted in

Truyện Của Ngân

Chợt giật mình vì giấc mơ, Khoa tỉnh người, mở mắt nhìn trần nhà “cuối cùng, mình có bệnh hoạn không? Người như mình liệu mấy ai hiểu và thông cảm? Khi xảy ra chuyện, gia đình và bạn bè xung quanh nghĩ thế nào nhỉ?” Khoa miên man suy nghĩ về mình, về những khao khát trong đầu. Đứng bật dậy, Khoa tới bàn cầm gói thuốc, mở cửa bước ra sân, cũng không quên đưa mắt nhìn sang phòng đối diện bên kia, Chị ấy chắc giờ đang ngủ, giá như Khoa được quỳ gối, nâng lòng bàn chân lên để massage thư giãn cho Chị thì hay nhỉ.

Đi tới đi lui vài vòng trong sân, với mong muốn loại bỏ suy nghĩ trong đầu Khoa, thuốc đã tàn, Khoa định châm thêm điếu nữa thì thấy Chị bước ra khỏi phòng với với trang phục thể thao,
– Dậy sớm thế em, mất ngủ à? Chị vừa nói vừa gạt chân xe, quay vào đẩy cửa cho nhỏ bạn khép lại,
– Vâng, tự dưng giật mình Chị ạ, nay Chị đi tập à?- Khoa cũng muốn tiến sát lại gần nói chuyện, để được hít hà mùi con gái khi mới ngủ dậy sẽ như thế nào, nhưng Khoa không dám, sợ Chị nhìn thấy Khoa đang chào cờ thì khổ. Có bao giờ Khoa mặc sip ở nhà, nhất là khi ngủ đâu cơ chứ.
– Mở cổng hộ Chị nhé Khoa. Trang lên xe và mặc áo khoác.
– Vâng, Chị đợi em tí. Nói rồi Khoa nhanh chân tiến về phía cổng, Khoa gãi đầu “Ơ, mà Chị, em không mang khóa, Chị đưa khóa e mở nhé”.
Trang ngồi trên xe, tắt máy, rút chìa khóa đưa Khoa mở, đúng con gái dân văn phòng có khác, đi tập thôi mà cũng thơm, đứng gần Trang, Khoa không dám xoay người lại, cứ hướng về phía trước cổng, trong khi Trang ngồi trên xe đang bên cạnh Khoa.
– Công ty Chị, thường các nam nhân viên họ hay ra Chào cờ mỗi sáng thứ 2 thôi em ạ, để tâm lời Chị nói đi nhé! – Xe chuyển bánh,
Câu nói của Trang không biết có ý gì, nhưng lúc này rõ là dương vật Khoa đang cứng, cứng cả người, các cơ tay và cơ chân cũng căng theo vì câu nói ấy. Nhìn Trang rời đi với cặp mông căng tròn trên yên xe, Khoa như chết đứng người.

Khoa lên trường, lẻn vào nhà vệ sinh nữ, lục tìm trong sọt rác xem thử có giấy vệ sinh nào không, rồi nhanh chóng nhét túi quần, quay sang nhà vệ sinh nam, lẽn vào trong, Khoa mê dại liếm nó cho qua cơn thèm. Khoa tự xem mình là một con chó khi hai tay nâng mảnh giấy vệ sinh, mắt nhắm lại, lưỡi Khoa dài ra, đến khi mẫu giấy ướt nhẹp vì nước miếng thì Khoa bỏ vào miệng và nhai, cố nuốt trôi miếng giấy vào trong nhưng cổ họng Khoa nghẹn lại không thể nuốt trôi, “dừng lại hay tiếp tục đây?”. Nhóm người về phía vòi xít, cầm và ấn nhẹ cho tí nước vào trong miệng, cố nuốt trôi. Giá như đang trong bồn cầu bên phòng nữ, chắc Khoa sẽ liếm sạch bồn cầu, mong còn xót lại một ít giọt nước tiểu, hay một chất gì đó vàng vàng, sệt sệt, không dám nghĩ nhiều nữa. Khoa đứng dậy, rời khỏi phòng nam, ra rửa mặt và tiếp tục lên giảng đường. Khởi đầu một ngày mới.

– Tau thật sự mến mày Nguyên ạ, nhưng yêu thì không. – Phương ngồi đối diện với Nguyên, hút thuốc, tay khoáy nhẹ ly cafe trên bàn, nhạc vẫn ngân nga giọng hát của Hà Hồ với ca khúc Nếu em được lựa chọn, giọng khàn, thiết tha như đang muốn níu giữ gì đấy. Nguyên không nhìn vào mắt Phương, hướng về giò phong lan đang treo lơ lửng, gió thổi nhẹ, làm cánh hoa đung đưa,
– Vậy tại sao lại nằm yên, không phản kháng? vậy tại sao không đạp vào mặt Nguyên? và tại sao thỉnh thoảng lại kẹp nách Nguyên?
– À, là vì… Nhưng Nguyên nè, một là Phương dọn đi, hai là Nguyên dọn đi, Phương không muốn Nguyên làm như vậy một lần nữa, Phương nằm yên không phải là Phương đồng ý, là vì Phương không muốn Huy phát hiện.
– Cần phải như vậy không Phương? – Nguyên nhìn thẳng vào mắt Phương, Phương quay sang chổ khác, gọi tính tiền.

Khoa học xong về phòng, lại một mình, để hộp cơm lên bàn, thay đồ và mặc mỗi chiếc quần cọc vải cotton trên người, nằm bấm điện thoại, không đóng cửa, vì nghĩ giờ này chả ai về phòng, ai cũng bận đi làm mà. Vào nhóm cộng đồng BDSM xem tin tức, say sưa với những clip train slave của các nữ hoàng quyền lực bên Trung Của, mà không để ý nãy giờ có bao nhiêu lượt người đi ngang qua phòng, không biết họ có để ý hay không.

– Cơm chưa em? Sao nhắn tin mà không rep nhỉ? – Trang vừa đi ngang phòng. Chiều hôm nay Trang được nghỉ đến thứ hai tuần sau.
– Ơ, Chị nhắn khi nào nhỉ? – Khoa bật dây, hơi xấu hổ, tay kiểm tra tin nhắn, dáng nằm phơi hàng, duỗi thẳng chân, lưng trần thế kia sao lại không xấu hổ trước Chị gái phòng bên, huống chi Trang là nữ nhân mà Khoa đang mơ sẽ làm chủ cuộc đời mình.
– Chị tính bảo em đi cafe nói chuyện chơi, nhưng nghĩ chắc em còn học nên không gọi. – Trang dừng lại, xoay mặt về phía Khoa, tóc còn vướng trên môi, cô nàng đưa tay gỡ xuống,
– Em về một lúc rồi Chị, em thấy tin nhắn báo, nhưng cứ nghĩ tin từ tổng đài. – Khoa lấp ló ở cửa, không đủ can đảm bước ra sân để nói chuyện với Trang.
– Bước ra sân xem nào, làm gì mà lấp ló như trộm thế!
Khoa đưa tay hất thằng nhỏ của mình xuống, nhưng nó không nghe lời, cứ ngẩng cao đầu về phía trước, mặt Khoa đỏ đi, tay gãi đầu.
– Nhanh nào, tới đây cho Chị mượn điện thoại – tay Trang vẫy Khoa lại gần.

Theo bản năng của loài vật bốn chân, Khoa muốn bò sang chứ không phải là đi hai chân. Nhưng Khoa vẫn giữ bình tĩnh tiến về phía Trang, kiểu như bị Chị ấy thôi miên. Hai tay đưa điện thoại về phía trước, tay của Khoa bắt đầu run rẩy, tim đập nhanh liên hồi. Trang cầm điện thoại, lướt fb của Khoa và hỏi:
– Thế fb em là gì nhỉ? Chị add được không? – Mắt Trang ngước nhìn Khoa.
– Chị… giọng Khoa kéo dài, mặt biến sắc đi, không nói thêm được câu nào.

Trả điện thoại cho Khoa, Trang về phòng, không nói câu nào cả. Khoa ngẩng ngơ nhìn theo dáng Chị ấy, không biết Chị ấy có phát hiện điều gì trong fb Khoa không? Và liệu Chị ấy có hiểu cho sở thích của mình không nhỉ?

Anh nắng rọi vào mái che, hắt cái nóng vào cơ thể Khoa, cơ thể không chuẩn như hotboy, cũng không phải dân gym, nhưng do từ bé phụ gia đình lao động, nên body của Khoa cũng gọi là có tí khiêu gợi và kích thích với vùng nách đầy lông rậm rạp…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *