Posted in

Truyện Của Ngân

Nguyên vẫn thích thầm chàng soái ca kiến trúc, mối tình một phía của cậu ấy, liệu có làm Phương rung động? Liệu ánh mặt trời kia có bao giờ biết rằng, đóa hướng dương vẫn ngày đêm hướng về, chỉ mong những tia nắng chiếu rọi vào mình mà không là một ai khác.

Biết Phương cảm nhẹ, Nguyên âm thầm mua thuốc, để vào ngăn bàn kèm dòng tin nhắn zalo “Phương nhớ uống thuốc nha, Nguyên mua để ở phòng rồi”, đáp lại tin nhắn là hai chữ “Đã xem” lạnh lùng. Nguyên mĩm cười, cất điện thoại vào túi quần, và đi ra ngoài.

Căn phòng chiều thứ 7 trống trải vô cùng, Huy theo tiếng gọi con tim, Phương lại theo bạn bè làm đồ án, chỉ còn Khoa nơi góc phòng với chiếc lap. Đến tận những năm sau này, Khoa mới biết sở thích của mình giống với rất nhiều người trên mạng, họ tham gia nhóm, chia sẻ và đăng rất nhiều clip liên quan đến sở thích của họ. Khoa cảm thấy mình không cô độc, vì ít nhất Khoa cũng được trò chuyện, tâm sự với một vài người xa lạ, chỉ biết tên mà không biết mặt.

Trời chuyển mùa, gió bấc lại về, Khoa vừa nhớ người thân ở quê, nhớ đến cồn cào, cha mẹ cũng đã lớn tuổi, Chị gái lấy chồng xa nhà, sắp ra trường, Khoa đang đấu tranh tư tưởng có nên gắng kết đời mình ở Sài gòn, vừa học vừa làm và mong có cơ hội được gặp chủ nhân của mình, hay rời Sài thành, về quê sống cùng mẹ cha, cưới vợ sanh con, chôn vui mơ ước từ thuở xa xưa?

Bất ngờ có tiếng gõ cửa, không lẽ Nguyên về, mà nếu Nguyên về thì cần gì gõ cửa?

– Em ơi, Chị nhờ tí, em rành về IT không? Sang cài giúp Chị cái Ultra Viewer nhé, Chị tải về mà không biết cài.

Là Chị gái phòng bên, người tối qua Khoa gặp ở cổng. Chị xinh gái, tóc chấm ngang lưng, nhìn Chị trong chiếc đầm với cái áo khoác lửng ngang người, không cài nút, để lộ rõ chiếc cổ áo sâu, cùng nụ cười duyên, Khoa thẫn thờ vài giây. Mĩm cười gật đầu chào vị khách không mời,

– Chị về phòng đi, em mặc áo rồi sang ngay.

Khoa vào mặc vội chiếc áo, bước nhanh ra khỏi phòng để sang phòng Chị. Đúng là phòng còn gái, vừa bước vào là Khoa cảm nhận được sự ấm áp, mát mẽ từ bên trong. Mùi son phấn, nước hoa, ngăn nắp từ bên trong. Đập vào mắt Khoa là những đôi giầy cao gót đủ màu, đủ kiểu dáng ngay góc cửa. Khoa kéo ghế ngồi cài cho Chị, vừa cài vừa bắt chuyện:

– Tối qua, em vừa mới thấy Chị ở cổng, không ngờ hôm nay đã được nói chuyện với Chị rồi _ Khoa mỉm cười nhìn Chị gái.
– Trước Chị ở bên Quận 5, nhưng mấy đứa bạn cũ nó cứ bảo sang ở chung cho vui. Chị tên Trang, ra trường đi làm được 3 năm rồi.
– Dạ vâng, em năm cuối, ra trường rồi cũng không biết có nên ở đây làm hay về quê nữa Chị ơi. – Nói dứt câu, thì Khoa cũng vừa cài xong Ultra và cho ứng dụng ra màn hình lap. Khoa xin phép được đi về, nhưng thật lòng thì Khoa lại muốn ngồi lại, để được trò chuyện cùng Chị, được nghe mùi tóc thoảng thoảng, trong đó có cả mùi rất đặc trưng của con gái mà Khoa cảm nhận được.
– “Hôm sau, nhớ lộn áo lại rồi mặc nhé em trai”. Chị tiễn Khoa ra cửa và buông lơi câu nói trêu đùa.

Khoa cuối mặt nhìn chiếc áo, xong nhìn Chị, Khoa gãi đầu bẽn lẽn và về phòng. Gác tay lên đầu, nhớ lại hình ảnh lúc nãy vô tình thấy được ở móc treo quần áo, lấp ló chiếc quần lót màu đen, hình như là quần lót ren, mà biết có phải của Chị không hay của Chị nào đó trong phòng. Khoa ước gì lúc đó Chị ra ngoài nghe điện thoại thì có phải tốt hơn không, thường quần lót móc kiểu như vậy, là quần lót đang mặc và thay ra, chứ không phải quần đã được giặt sạch, cái mùi vị trong chiếc quần đang mặc, khi cởi ra nó sẽ như thế nào nhỉ? có cả mùi nước tiểu còn xót lại, mùi nước hoa và cả mùi của… Khoa không dám nghĩ nữa. Vì lúc bấy giờ sống lưng của Khoa đã lạnh, cơ thể bắt đầu nóng, dương vật đã cứng từ lúc rời phòng của Chị. Khoa không chịu được sự kích thích lôi cuốn từ những thứ ấy, thứ mà mọi thằng con trai như Khoa đều muốn quỳ lạy, van xin, đê mê và gục ngã, Khoa đưa tay kéo quần xuống…

Lúc bấy giờ, Nguyên đang cafe với Trúc, nhỏ bạn thân của Nguyên, đã mấy lần sang phòng rủ Nguyên đi chơi. Trúc đã từng khuyên Nguyên thôi ý định đi yêu một thằng trai thẳng đi, tương tư không tốt, Nguyên mỏng manh dễ vỡ, làm gì đủ sức mà bẻ cong được Phương. Nhưng Nguyên quá bi lụy, không muốn buông bỏ mối tình đơn phương hơn 03 năm trời.
– Thôi bà, thiếu gì thằng thương bà, bà cho người ta cơ hội đi, đi yêu chi thằng đó, để nó cười vào mặt bà. Thôi đi về bà nội – Trúc phát cáu với Nguyên.

Nguyên im lặng, không đáp trả, đứng dậy đi về cùng với Trúc.

Khoa đã giải quyết được nhu cầu, mà đó không phải là ham muốn kiểu thông thường như những thành viên trên các diễn đàn sex, chỉ có nhìn thấy quần lót của phụ nữ, thì ham muốn của Khoa mới lên đỉnh điểm. Khoa vẫn để cơ thể như vậy, trần truồng, nằm duỗi thẳng chân, buông lỏng tay, mặc kệ trên người dính đầy tinh dịch, thì bất ngờ Nguyên mở cửa phòng, thấy cảnh như vậy, Nguyên có chút đỏ mặt – Khoa vội đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm.

Chiều hôm đó, Nguyên cũng không bắt chuyện với Khoa, Khoa cũng chả màng rủ Nguyên đi ăn cùng, mạnh Nguyên, Nguyên làm, mạnh Khoa, Khoa làm.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *