Thu bán 5 lạng cá khô cho bà Bảo ở phía trên nhà Thu, rồi pha ly cà phê, ngồi uống nhìn hàng hóa trong quán của mình. Năm 1979, thấy nhà nuớc đã cho buôn bán, nàng bảo Ya Tun bán 1 con bò để nàng lấy tiền mở quán tạp hóa tại nhà. Nhà Thu cách chợ Gia Ray trên 2 cây số, nên khi mở quán nàng đã nhằm vào số gia đình đi kinh tế mới, khoảng trên một trăm, trụ lại được, dân làng Thượng và dân Gia Ray ở hai bên đường. Đúng như tính toán của Thu. Quán bán được và tính số lãi hàng ngày, nàng nghĩ là mình có thể sống vững mà không cần phải nương nhờ vào gạo tiền của Ya Tun. Theo lời khuyên của mấy ông ở khu kinh tế mới, nàng bán thêm cà phê. Ya Tun đóng mấy cái bàn nhỏ thấp với hai chục cái ghế để ở trong quán và ở hè nhà mà Ya Tun đã làm thêm mái hiên rộng ra hơn mét. Quán tạp hóa và cà phê của Thu đã trở thành nơi cho mấy ông họp nhau uống cà phê và chuyện trò thế sự. Quán cà phê mở được chừng hơn tuần, thì nàng thấy mấy người trước kia uống cà phê ở quán chợ Gia Ray, mỗi lần nàng đi chợ mà gặp họ là nàng nghe thấy những lời ác ý, khinh thị nàng: nào là lồn, vú mông như thế mà cho Thượng chơi, nào là dáng đi, mắt ướt như thế thì dâm tổ cha, đéo cả đêm cũng chưa thỏa…, thế mà bây giờ cũng tới quán và những tia mắt của họ như muốn xuyên qua quần áo của nàng. Đời sống nhàn nhã, lại được Ya Tun dập hàng đêm, nên người nàng ngày càng mơn mởn, vú lớn thêm mà lồn cũng nở ra. Mỗi lần đám người ấy đến quán, Thu thường chào cười với cử chỉ và ánh mắt lẳng lơ khi đem cà phê thuốc lá cho họ. Có lẽ tưởng đã cắn câu, nên ngày nào họ cũng tới, cả sáng lẫn chiều. Nhiều khi ngồi bắt gặp cái nhìn thèm khát của họ, nàng thích thú với ý nghĩ cho chúng mày chết thèm. Mở được cái quán lại có bố con Ya Tun làm cho 4 công rẫy, nàng nghĩ sẽ chẳng bao lâu nữa nàng sẽ có vài chục cây vàng. Cái vui ấy làm cho nàng như muốn bay lên. Nhưng cuộc đời chẳng chiều người. Quán mở được hơn 7 tháng thì hai bố con Ya Tun đi rừng lấy cây để thay mấy cây cột nhà và làm thêm cái chái để chứa dụng cụ, thì Ya Tun bị cây đổ quật ngược theo cơn gió, đập vào đầu chết. Thu buồn và tiếc con cặc to dài với những cái dập điên cuồng trên lồn nàng hàng đêm. Đời sống nàng không lo nữa, nhưng đêm đêm lại khổ với những cơn nứng. Khi biết Ya Tun chết, mấy tên chửi nàng trước kia đến quán ngồi lâu hơn với những câu nói khen nàng với con mắt tán tỉnh. Còn Thu thì bao giờ cũng liếc tình, vẻ lẳng lơ, mặc quần mỏng, tay áo cao tới nách, cổ rộng, để mỗi khi cúi xuống là người ngồi đối diện có thể nhìn suốt cái rãnh cao giữa giữa hai đồi vú. Vì vú lớn nên nàng cũng chỉ mặc chiếc nịt ngực nhỏ để nâng nửa vú, còn để lộ một phần dưới vú trắng nõn như trứng gà bóc. Nhìn những con mắt láo liên, hau háu của họ, nàng nghĩ cho chúng mày thèm. Hôm nay thu mặc cái áo mỏng màu nâu non, cánh tay tới nách để lộ cánh tay trắng ngần, và cái quần chật mỏng. Nàng ngồi trên ghế, hai chân mở rộng, cúi xuống nhìn vú nhô cao và gò mu nổi lên chiếc quần chật mỏng. Nàng biết chỉ một lúc nữa là mấy thằng thèm nàng sẽ tới. Chúng mày đã nhìn thấy vú tao, hôm nay cho chúng mày thấy mu lồn to đội lên quần. Khi Thu bán thêm cà phê thì nhiều người khác tới quán và con mắt của họ cũng láo liên, nhưng nàng không quan tâm đến những ông khách đó. Họ nhìn đàn bà khêu gợi là lẽ thường. Thật sự nàng chỉ muốn trêu ngươi mất tên khốn kiếp. Nàng muốn vú, lồn mình ám ảnh chúng suốt ngày đêm.
Cách đây mấy tháng Thu đã gặp lại trung úy Sơn, trước đây là đại đội phó của Hạnh, đi tù cải tạo mới được về. Gia đình Sơn cũng ở trại gia binh Xuân Lộc và cũng lên khu kinh tế mới Gia Ray, nhưng chỉ được ít tháng thì vợ Sơn ra đi, để lại đứa con trai 4 tuổi cho mẹ Sơn. Mẹ Sơn cùng cô con gái đã tần tảo để sống còn. Cô con gái thì bán bánh bò ở chợ Gia Ray hay ngã ba Ông Đồn, còn bà mẹ thì nuôi heo, nuôi gà. Có cái may là cả hai người đều không bị sốt rét nên trụ lại được. Khi Sơn trở về chỉ còn mẹ, em gái và đứa con. Buổi đầu tiên ông đến uống cà phê thì cả ba người, Thu, Ya Tun và Sơn đều nhận ra nhau cùng một lúc, vì Sơn đã làm đại đội phó cho Hạnh tới 2 năm. Từ đó, sáng và chiều Sơn đã đến quán và Thu cũng không bao giờ lấy tiền. Thỉnh thoảng Ya Tun cũng đem cho ông con gà, chục trứng. Thấy nàng lấy tên lính Thượng của chồng, Sơn ngạc nhiên hỏi chuyện và Thu cũng tình thực nói về hoàn cảnh gia đình khi tới khu kinh tế mới này và đã được Ya Tun giúp đỡ nên mới sống sót trụ lại được. Vì nhớ ơn và cần có chỗ nương dựa nên nàng đã lấy ông ta. Nghe xong, Sơn tỏ ý thông cảm với nàng, nhưng nói:
– Tiếc quá chị Thu ạ.
Thu hỏi:
– Sao lại tiếc mà tiếc cái gi?
– Chị đẹp và quyến rũ quá. Tôi thấy còn hơn trước 75 nữa, nên tôi tiếc vì thời buổi đảo điên mà chị sa vào tay một tên lính Thượng của chồng mình.
– Còn hơn phải đi làm điếm, anh ạ. Từ bé đến lớn, tôi không cầm cái cuốc. Họ đưa lên đây. Mẹ và con tôi chết, còn tôi bị sốt rét. Tôi qua được sốt rét, nhưng không gạo, không tiền, với hai bàn tay này thì cũng chết đói. Ya Tun đã tới cứu tôi lúc khốn cùng đó. Nếu không gặp Ya Tun thì tôi cũng đã đi làm điếm cho mấy tên tài xế xe be ở Ông Đồn.
Sơn buồn rầu:
– Tôi hiểu rồi. Chị vẫn may mắn, còn vợ tôi chắc cũng đi phương khác làm điếm.
Sau lần nói chuyện này, hai người trở nên thân thiết, ngồi ôn lại chuyện thời trước 75 và Sơn kể lải chuyện trong nhà tù cải tạo. Đôi khi Thu và Ya Tun đã mời Sơn ở lại ăn cơm tối. Ya Tun vẫn coi Sơn là cấp trên của mình và bố con Sơn đã giúp Sơn cày bừa mấy công đất rẫy cho Sơn trồng bắp và đậu, và thường bảo Sơn là khi nào cần gì cứ cho ông ta biết. Trước kia Sơn vẫn mời vợ chồng Thu đến nhà ăn giỗ, ăn tết và vợ chồng Thu đối với Sơn cũng thế. Nay gặp lại Thu vẫn giữ tình thân như trước, nhưng nàng chỉ thấy thương hoàn cảnh thất cơ lỡ vận của Sơn, còn nàng dửng dưng với tia mắt thèm và cầu khẩn của Sơn. Vì thế sau khi Ya Tun chết được một tháng, Sơn đã ngỏ lời là yêu Thu và muốn được chung sống với Thu. Thu trả lời là nàng đã là vợ của Ya Tun mà ông ấy mới chết, phải để một hời gian nữa chớ sao Sơn nói sớm thế. Sơn xin lỗi và nói là sẽ chờ bao lâu cũng được. Từ đó, Sơn thường đến quán và đêm nào cũng ngồi cho tới khi Thu đóng cửa quán.
Hai tuần trước đây, Sơn ngồi lỳ, thỉnh thoảng hỏi Thu một chuyện bâng quơ. Nàng biết Sơn cố gợi chuyện để câu giờ, nhưng nàng cũng không nỡ bảo Sơn về để nàng đóng cửa. Cuối cùng Sơn đứng dậy nói:
– Thôi tôi về để Thu đóng cửa, còn nghỉ ngơi.
Thu nhìn Sơn không nói, đợi cho Sơn ra đến ra đến đường, nàng mới đóng cửa. Khoảng 20 phút sau, nghe tiếng gõ cửa, nàng hỏi:
– Ai đấy, cần mua gì?
– Tôi, Sơn đây. Tôi cần nói với Thu một chuyện.
Thu vừa mở cánh cửa, Sơn bước nhanh vào, đưa tay chốt cửa, rồi quỳ trước Thu:
– Tôi yêu Thu và thèm Thu từ gặp lại Thu đến giờ. Đêm ngày hình ảnh Thu lúc nào cũng lảng vảng trước mặt. Xin Thu nhớ lại những ngày Hạnh làm đại đội trưởng, Sơn đã qúy mến vợ chồng Thu thế nào. Bây giờ Hạnh đã chết, còn ngưòi bạn đây mà sao Thu nỡ chối từ tình cảm của Sơn.
Thu xúc động trước cử chỉ và lời của Sơn, nhưng không biết nói gì, chỉ đứng yên nhìn Sơn dưới chân mình. Bỗng Sơn đứng dậy ôm choàng lấy Thu, dụi mặt và cổ và vú, hôn Thu, rồi dìu Thu đi vào phòng và bồng Thu để lên giường. Sơn ngồi cạnh Thu:
– Tôi yêu và thèm Thu. Trong tù tôi thèm lồn, và từ ngày về đến giờ, tôi cũng chưa có cơ hội nào được gục mặt vào lồn. Thu đã cho thằng lính Thượng đéo mấy năm nay. Bây giờ còn giữ làm gì trước người bạn từng sống chết với Hạnh ngày nào.
Nghe đến đây, Thu buột miệng:
– Tôi cho anh đấy, muốn làm gì thì làm – vừa nói Thu vừa cởi áo, cởi quần ném vào góc giường, rồi nằm ngửa nhìn Sơn qua ánh sáng của chếc đèn bát lọt qua những khe hở của những tấm ván bìa.
Sơn nhìn thân thể Thu một lúc, rồi gục mặt vào lồn hôn và bú, tay mặt đưa lên bóp vú. Tới 20 phút sau Sơn mới ngước lên nói:
– Thân thể Thu đẹp và quyến rũ quá. Lồn, vú, mông thế này, đêm nay tôi có chết cũng mãn nguyện. Thằng Ya Tun có phúc nên mới được hưởng thân thể này mấy năm trời – nói rồi Sơn lại gục vào lồn bú liếm…
Thu vừa thương Sơn, vừa nứng nên khí lồn trào ra theo lưỡi và môi Sơn đang ngoáy sâu vào lồn. Nàng hất mông lên và nói:
– Trong tù thèm lồn thì lồn đây đéo đi… tôi cho anh…đéo đi Sơn…
Sơn ngồi dậy cởi quần, mặc nguyên áo vì không muốn cho Thu thấy thân thể gầy ốm của mình. Vuốt con cặc đã cương cứng, nhỏ và dài được chừng một gang, rồi qùy hai tay chống hai bên eo Thu, nhấp đầu khấc vào lỗ lồn, Sơn sung sướng thấy lồn Thu đã đầy nước – A, Thu đã nứng rồi, nước lồn này là để cho mình đéo. Lồn Thu to gần gấp đôi lồn vợ Sơn và lông quá rậm – Ý nghĩ xẹt qua đầu Sơn, lông thế này thì dâm lắm. Sơn nhẩn nha để hưởng cơn nứng của Thu, nên để đầu khấc trườn lên khe lồn cho đụng vào mòng đóc nhiều lần, còn một tay bóp vú.
Thu hất mông liên tục với câu nói:
– Đéo đi Sơn. Trong tù thèm lồn thì lồn đây đéo đi…
Cơn nứng đã lên cao, khí lồn đã dàn dụa, chảy ướt bẹn, Thu ngồi dậy, cầm con cặc dút vào lồn, rồi thúc dục:
– Dập đi….dập đi…Sơn
Sơn dướn người về phía trước, bắt đầu dập… Nhưng chỉ dập được chừng chục cái thì tinh dịch phụt ra và con cạc mềm nhanh, tụt ra khỏi lồn. Sơn nằm thở dốc trên bụng Thu, cảm thấy xấu hổ. Còn Thu thì thất vọng với ý nghĩ, Sơn cao to sao con cặc lại nhỏ và ngắn mà yếu quá rồi, không đưa Thu được tới đâu… Chừng 10 phút sau, Sơn lăn người, nằm xuống cạnh Thu với lời nói:
– Xin lỗi Thu, vì đi tù lâu quá không thấy lồn mà lồn Thu lại to và nhiều lông nên làm tôi sung động, háo hức quá… Lồn vú thế này thì nhìn cũng đủ sướng. Hạnh có phúc. Thằng Ya Tun có phúc. Tôi cũng có phúc, nhưng đời tù đã vắt kiệt sức nên tôi không còn đủ sức để hưởng thân thể màu mỡ này… Tiếc quá Thu ơi.
Thu nằm yên không nói, chỉ thấy ngỡ ngàng, thất vọng… Nàng vào nhà bếp sối nước rửa lồn, khi trở lại giường đã nghe tiếng ngáy của Sơn. Quá nửa đêm, Sơn chợt thức, thấy Thu nằm ngửa hai chân xạng rộng, nên đụng vào lồn đánh thức. Lại bú lồn, bú vú, cắn cắn vú, cắn mu, nhưng lần này Sơn cũng chỉ dập được chừng hai chục cái thì lại xuất mất. Khi lăn xuống cạnh Thu, Sơn nói:
– Cám ơn Thu đã cho tôi, nhưng sức yếu quá rồi, không đưa Thu được tới đích. Sơn của ngày nào, giờ vô dụng rồi.
Chỉ chừng 20 phút sau, Thu lại nghe tiếng Sơn ngáy. Tiếng ngáy lớn mệt nhọc. Nàng đi rửa lồn, quay về nằm nhìn đình màn, lắc đầu và nhớ đến 3, 4 lần dập hàng ngàn cái của Ya Tun.
Sau đêm ngủ với nhau được hai ngày, Sơn lại ngỏ ý muốn lấy Thu thì Thu trả lời:
– Tôi thương anh, nên cho anh một lần, chớ tôi không thể lấy anh.
– Vì sao vậy?
– Vợ chồng phải có tình và cái tình ấy phải đi cùng với xác thịt. Người đàn ông không thỏa mãn được những cơn nứng của vợ, cái cần nhất cho phụ nữ, thì vợ sẽ ngoại tình và sẽ bỏ nhau. Cho anh đéo một lần như thế, tôi biết anh không còn sức để làm tôi thỏa mãn mà bây giờ anh lấy được bà nào cũng thế thôi. Trước sau cũng bỏ nhau. Anh hỏi tôi sao lại lấy thằng lính Thượng. Tôi nhớ ơn, nên lấy thân trả nợ, và sau đó, mỗi đêm ông ta dập tới vỡ lồn với hàng ngàn cái dập tàn bạo – phải nói là dữ dội tàn bạo, vì như thế lồn tôi mới đủ sướng. Anh Sơn ạ, tôi thú thực với anh là tôi rất dâm, đêm nào không được dập thù ngủ không yên. Sống với Ya Tun tôi được mãn nguyện. Ở đây mỗi lần tôi đi chợ, khi ngang qua quán cà phê bên cạnh chợ, mấy ông uống cà phê ở đó thường nói lớn cho tôi nghe: Lồn, vú, mông như vậy mà để cho Thượng đéo. Có người nói lớn hơn: Dáng đi hình sà, mắt ướt đó thì dâm tổ cha. Lồn đó phải để cho bọn Mỹ đen trước 75 dập cho nát ra thì mới thỏa. Tên nào đó nhìn dáng đi của tôi mà nói đúng, còn Mỹ đen ra sao tôi không biết. Tôi chỉ biết Ya Tun đã làm tôi thỏa mãn. Đời chúng ta không còn gì, chỉ còn cái anh thèm và tôi thèm. Anh thèm lồn, tôi thèm cặc. Không được thỏa mãn cái đó thì đời sống này còn có nghĩa gì. Nghe anh nói trong tù thèm lồn, khi được về thì vợ đã đi mất, tôi thương anh cho anh đéo, nhưng đéo như thế thì anh bảo tôi lấy anh sao được. Quên người vợ đa dâm của đại úy Hạnh đi, anh Sơn.