Posted in

Rực Rỡ Một Thuở (LL, Cổ trang)

Lối đi vào hang động lần đầu như ngỡ đã quen, hy vọng, đang xen hồi hộp, chút bần thần. Kẻ đang say men vị tình, có phải là cảm giác đó không, “dư vị tuổi trẻ”.

Nắm sau, tảng đá to và chờ. Rét nhẹ trong hang động ẩm ướt, đánh thức chàng. Mở đôi mắt, nhìn xuống hồ vẫn là không khí tĩnh lặng đó. Nàng? Nàng ở đâu.

Tõm! Tõm! ….tiếng nước phát ra

Xa xa, thân hình như trong mộng,một mỹ nữ sơn cước, căng mọng, trắng tinh, đầy nhựa sống, cơ thể toả ra khí chất, hơi thở của núi rừng.

Làn tóc đen tuyền, đôi bàn tay ôm lấy thân hình, tẩy trần, làn da, đôi chân, bắp chân, bờ vay, tuyệt hảo.

Phút giây rung động, Au cho tay vào đủng của quần mà vô thức, có hành động đen tối, hạ thể, vuốt trụ thần công. Dương cụ căng cứng, chỉa lên, căng tràn sức sống, mãnh liệt. Phụt phụt phụt, từng dòng khí nóng vọt tung khỏi dương cụ (cây hàng) len khỏi sớ vải, bay thẳng vào vách đá, in đậm lên phiến đá to kia, che chắn cho Au.

Tuyệt! như ngàn kiến bò ngang người, cảm giác ở thiên đàng, tuyệt sắc mĩ nhân, như cảm giác hạ gục con lợn rừng hung hãn, được người người ngưỡng mộ.

Đêm đó, Au đã biết vuốt trụ thần công, khai thông thần khí của bản thân Au. Đó, là đêm mười lăm, lòng dạ Au cứ hy vọng mình sẽ là người may mắn được tiếp tục ngắm nhìn nàng. Đợi nàng rời đi thật lâu. Au mới dám bước ra, rời khỏi đó, trở về buôn làng.

Au đem chuyện vuốt trụ đi hỏi Puk, với kinh nghiệm và bản lĩnh của đấn trượng phụ, đến lúc vị Tu sĩ, thầy Au dạy cho cậu kỹ năng đấng trượng phu. Điều mà hoàng tử nên biết cho cuộc sống chăn gối sau này.

***

Khói, sương, dư vị gọi nhau từ âm vang “ a…ê…..” núi rừng, tục vẫy gọi quen thuộc. Cuộc sống ở đây cứ đơn giản, ấm áp như vậy.

Hôm nay, bọn Au sẽ cùng săn heo rừng, đây là trải nghiệm mới, con thú hoang còn dữ tợn hơn gà rừng, thỏ, sóc. Một trải nghiệm chứng kiến, khói óc Au.

Tất cả bàn kế hoạch 13 người chia 5 hướng. Nếu đấu không lại phải làm tổn thương con vật, sau đó dụ nó đi vào con đường mà dự kiến. Đào sẵn 3 cái bẫy, tất cả bị che khuất bởi lá rừng những hố chông nhọn, độ sâu vượt đầu bọn Au, đủ để con thú dữ, vùng vẫy rồi lìa đời.

Mỗi ng con dao nhỏ, sợi dây được cho là được “làm phép” để tiếp thêm sức mạnh cho hạ gục con thú hoang.

Hơn 1 đỉnh nắng, cả bọn lần theo vết chân, tìm thấy con heo rừng, nhưng nó quá nhỏ. Phập mũi lao được một người phóng nhưng HỤTTTTTTTTTTTTTTTTTT. Làm động, heo rừng ụt ụt ụt bỏ đi hoảng, từ bụi rậm gần đó có động, xoạtttttttttttttttttt.

Một tiếng éccttt đủ thất thanh, một con heo rừng to như chiếc xe bò lao đến, cả bọn kịp phóng sang ngang để né. Nó mất đà, quay trở lại, nhóm ba người kẻ ném đá, kẻ ném lao, đâm lao. Chảy thương, vết thương với nó quả thật không quá quan trọng.

Nhớ lời dặn, cả bọn dẫn dụ nó về con đường, cú hất 1 thanh niên ngã nhàu từ trước ra sau con lợn rừng. Ánh mắt hun tợn từ nó phát ra, nhìn thẳng mặt nhóm người.

Ta đến đây. Puk hô to, lao đến quăng tấm lưới nó chỉ bao trọn con heo, rồi sức mãnh thú. Nhanh nhẹn, hung hãn, nó hất cái lưới ra xa, nhưng thời gian đó, bọn người chạy về phía bẫy. phóng qua mõm đá. Con thú dữ đà nó, đủ nhanh đuổi kịp. Ủi tiếp văng một người, Căng dây tiếng Au, dưới đất xuất hiện 1 cọng dây, con lợn rừng mất đà, nhào tới khuỵ hai chân trước, một ánh dao sắt sáng, xuyên qua con heo, hạ gục (sợ cảnh máu me, chân thật quá ae hoảng). Oétttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Đủ sức, tung cú hẫy mạnh, loạn xoạn chạy, Au nhặt đá to, ở gần đó ném về nó nó quay lại lấy đà húc cú cuối đời trượt chân ngã xuống hố. Tạm biệt chú, chú lợn rừng. Au cắt lấy nanh con heo rừng, là mupa (con heo rừng chúa). Đó là tiếng Puk hô to. Cả đám xẻ thịt con vật, bị nó đã bị xiêng nhiều nhát do bẫy, thịt bọc lại trong lá rừng quay trở về, nhóm còn lại thu dọn vết tích, họ sợ ma rừng, sợ Hùm, sợ sói hoang. Đến và theo mùi kéo về buôn, xứ, sẽ là câu chuyện nguy hiểm hơn cả săn heo rừng.

Một ít thịt để lại phiến đá to, bìa rừng như tập tục, ghi dấu kẻ chiến thắng.

Về buôn thôi!

Dưới ánh lửa, mọi người quay quần, thôn nữ người thì xẻ thịt lợn, người đang đung củi, nam nữ hoà nhau múa hát. Mùi vị thịt, nồng của rượu, tiếp vỗ tay, nhịp nhảy trên nền đất, phải đất Bạch Liên, lov sikha dang vui như hội.

Ánh mắt rực rỡ, ngời sáng, nơi khoét sâu ở áo, khoé tay, lộ bầu vú của những cô thôn nữ, căng tròn, đủ làm thanh niên mí ngốc đầu như Au, dựng cả cây hàng. Một thị nữ chắc có ck, nên chỉ mỉm cười xẻ thịt xong bước đi, ở cổ Au có vật mới, nanh heo rừng.

Thoa- mát- sa- ronggg eeeee!!! Thoa- mát- sa- ronggg eeeee!!! Thoa- mát- sa- ronggg eeeee!!!

Tiếng của già làng, tiếng mọi người hô to. Cảnh ăn mừng, hoan hỷ của họ, như cách chúng ta cụng ly khi vào tiệc.

Au, không thể ngồi lâu. Puk cũng rõ, lộ rõ quá mà, Puk tặng Au bình rượu, con dao, túi đồ lần này thật không còn mơ mị nữa, dặn Au 15 ngày hãy quay về buôn. Au đứng dậy má đỏ, hàng to, à nhầm hàng độn, lặng lẽ rời đi.

Bỏ sau lưng, tiếng ca hát, vui say của dân làng.

Ôi hang động mỹ nhân, nhịp chân nhanh, nhanh dưới nền đất người thiếu niên, đi theo nhịp bước vội vã, chỉ mong đến hang động sớm nhất. Cửa hang động kia rồi. Bên trong không có ai.

Chỗ cũ, chờ đợi. Hang động lạnh, Au thấy lo trong dạ bởi vì hôm nay đâu phải rằm, trăng vẫn rất sáng. Đời người đợi chờ hạnh phúc (đó tác giả thêm vô). Bóng dáng sự quen thuộc, hình ảnh mỹ nhân kia lại đến, quả thật, là thật, Au kinh ngạc đến vui sướng.

Lớp áo kia tháo bỏ, thân hình căng mọn lại hiện ra, bên dưới Au nơi hạ bộ đang chào hàng, cứng cừng cưng,chỉa ra không lực nào.

Nàng quay lưng về phía Au, dáng người, thật say đắm,đường cong tuyệt hảo của người nữ sơn cước. Lúc đó, Au chỉ mong lao đến ôm chặt nàng vào lòng, ngửi lấy da thịt nàng cách điên dại nhất.hạ bàn chân, cả chân, hai chân, hạ cả người xuống, vãy tay bơi trong làng nước, Au di chuyển gần nhất để ngắm nhìn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *