Posted in

Rực Rỡ Một Thuở (LL, Cổ trang)

Chap 2. Tiên nữ dưới trăng.f er phaitaj vondeuon.

Người xứ sở này hay truyền miệng câu ca ngâm nga khi đi rừng rằng….

Ơ ơ ơ ……bưở thớ vàng ơi..bưở thớ vàng ơi.
Loài hoa sứ, đất nở thiêng, thơm lừng một cõi.
Đất nở ra nhựa hoa đắng chát một vị.
Hoa thơm, vị ngọt, đắng cay trong lòng.

Với người Champasak thì hoa Sứ là vật linh thiên, thờ thần phật, tình yêu, chiến tranh. Màu trắng, vàng, đỏ, hồng, hay xanh và cả màu bạc (ngân).

Đó là quốc hoa, tượng trưng cho sự huy hoàng, ánh nắng thuở bình minh của một vương triều.

***

Được tu sĩ, thầy mình Puk cho ống tre đầy ắp cơm, có con cá khô, ít quả ngọt, ít nước trong ống tre bên mình. Au chặt cây rừng làm gậy, chặt dây leo làm roi quét dò đường, mang theo dao găm nhỏ để hờ thú dữ.

Xứ sơn cước, heo rừng, muỗi, vắt, rắn hổ, luôn chờ cơ hội cướp đi mạng sống của Au. Rừng thiên…thì ..nước độc.

Theo nhận định, tuổi trẻ vị thành niên, đam mê cái lạ, cái tò mò, đi nữa chặn Au dừng mỏm đá. Tựa lưng vào đá. Nhìn mặt trời đã xế chiều. Au nghỉ lấy sức soạt soạt soạt!. mé hông cách Au ko xa. Có tiếng độngggggg.

Vèo!!! Một con gà rừng băng qua. Chạy như ai đuổi bắt, một con rắn hổ vụt từ trong bụi ra. Au kịp né, Con rắn hổ trườn đi chả cần dòm Au.

Người già trong làng hay bảo: Rắn lướt thì đường xuôi( thông hành, dễ dàng vuot qua).

Au vừa chạy chân sáo, vừa hú vang, động bầy chim rừng. Chạy chạy và chạy. phíaxa cửa hang động lắp ló. Au tiến đế tay xiết chặt con dao, cây gậy khều khều mở đường.

Yên tĩnh! Núi rừng bước vào đêm.

Au đi vào hang động rồi nó quanh. Phiến đá lót sẵn, trơn bóng, rất mát lạnh lòng bàn chân, Au tìm chỗ rửa mặt, nghỉ chân tìm nơi che thân đủ kín đáo để biết được mình có may mắn hay không (công cuộc rình trộm, tìm tiên nữ nha).

Chả biết mất bao lâu, nhưng người già hay bảo có công chờ ắt có công nhận, quả ngọn quả đắng luôn cận kề ta. Từ xa xa, ngoài cửa động, bóng dáng người, lấp ló đi vào, đó dáng người, người nữ. Dáng cao, thanh mảnh, thướt tha, có đủ sự thu hút. Đúng là trai mới lớn, ánh mắt Au dòm chằm chằm chả bỏ sót điều gì người phụ nữ kia làm.

Nàng ta đưa tay phát nhè làn nước mát hồ, rồi rửa mặt, chân đá động mặt hồm gợn sóng. Mỉm cười tháo từng lớp vải, từng lớp một, đầu tiên quá lớp vải thô, nhìn thấy cặp ngực no tròn, vung cao. Đủ hút mọi ánh nhìn, từ từ lớp thắt ngang eo, đượt tháo bỏ, tuột xuống, thân thình trắng toát, đám u u cao ở giưa hai chân có màu đen, sắp xếp gọn gẽ. Au nhìn xuống hạ bộ cậu dò xét sao không có vòi??!

Say xưa, chăm chút, miệng Au mắp máp, khô ran. Như khai phá nhãn quan chiến thuật vậy, chàng trai trẻ cảm nhận hạ bộ, đại hoàn thân trụ rục rịch căng cứng, chỉa cao chổi cả vào đá..ối chàng Au kịp thốt.ko đủ để đánh thức giác quan của vị nữ nhân kia, nàng say đắm trong hồ nước ngọt, say đắm từng cái vẫy tay, làng nước, thân hình tuyệt mỹ…ước gì ta có nàng.

Au nhớ đến lời tu sĩ nói, hãy ngủ với cô ấy, ơ…nói thì dễ có dạy ngủ sau đâu… kể lý thuyết thôi. Bởi người già chỉ truyền kinh nghiệm, còn thực tế ở đâu thì lâu mới nói. Bên tai cậy lửa dục bục bục bục..tiếng lóp bóp như chính ngọn lửa ngoài đời thực, hãy đến hôn và ôm nàng ta, rồi dùng chính ngọc hoàng, à nhàm dương cụ, à nhầm hạ bộ căn cứng khai thông nơi ngọc nguyệt, giữa đám lông đen đó, là nơi tuyệt mỹ của nữ nhân.

Giọng ai thế..chả màn, nhưng tâm trí của Au đã nghe, hiểu, còn thấu phải trải nghiệm hehehe.

Mọi chuyển động của người phụ nữ kia, à không tiên nữ, thanh thoát, thoát tục, Au chỉ muốn đi đến ngấu nghiến, rồi chàng đứng dậy hạ thể bật cao. Phọt nhẹ..Mở mắt ra ánh mắt ái ngại của thị nữ…À thì ra cái quần chàng ta ước, còn mỹ nữ không thấy gì cả? Chỉ là giấc mơ chỉ giấc thôi sao? Sao chân thật thế kia?

Tắm rửa, chuẩn bị bước xuống nhà sàn, Au đi ra bãi săn bắt lần này muốn gặp thầy, tu sĩ. Mà thầy có việc đi gấp rồi. Au ra học sử dụng nỏ, vương nỏ, bóp cò, thế mà sai mục tiêu, Au cứ nghĩ hoài về hình bóng ấy làng da trăng tuyết, cơ thể mĩ miều, ước gì ta gặp nàng.

Au…Au…Au…ngắm lại đi..bắn chuẩn hơn chứ.Tiếng gọi đánh thức chàng.

Phập lần này dính vào bia rồi, ai ai cũng vỗ tay, Au có tâm sự. Hương của đại ngàn, thơm lừng, xông vào mũi, theo gót chàng đi vào bìa rừng.

Au không hiểu mình đi đâu, quả thật đi đủ xa thì chàng nhìn lại dưới xa xa kia là xứ xở chàng sinh sống. Cách không xa hang động, y như giấc mơ của chàng.

Bỏ lại những suy tư, chàng đi và chờ…..
Đêm trăng trắng tuyết vờn vợn bóng trăng soi rọi mọi đáy hồ mà chẳng thấy gì.
Hỡi người người ở đâu!?

Ta sẽ quay trở lại!!!! tiên nữ à!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *