Phần 3: Cuộc chia tay lần 1
Tôi với thằng Hưng học cùng lớp, cả 2 đều đá bóng giỏi. Tôi đá cánh trái, nó đá tiền vệ trung tâm lệch trái trong sơ đồ 2-5-3. Nó quê đâu Phước Hưng, Bù Đốp.
-Ê Liên, trưa mày qua chị Hường hoài bây.
– Ờ..
– Tết này tao về quê, mày theo tao hông.
– Không, tao phụ mẹ bán heo đất .
25 tết bữa đó ngày 2/2.1978 nó xin đi nhờ 1 xe chở xăng về nhà nó.
Cái thằng Hưng lỳ , quê nội nó đâu còn ai. Còn mỗi bà dì nó thôi, ba nó sửa xe nhà máy Z gì bên Thủ Đức.
Nhưng đời đâu có bình yên. Nó về quê được mấy hôm, bị mấy cha hàng xóm rủ sang Cambodia mua gỗ.
Hôm đó đúng lúc bọn Pốt đang đóng quân dọc biên giới chuẩn bị tấn công ta.
– Miên hay Man ( người Cam hay Việt)
Mấy ông kia đáp Man.
Mấy thằng Pốt chặn lại giựt balo..
Dao, rựa nó lăm lăm..
Mấy ông người Việt nháy mắt nhau, miệng nhá nhá 1-2 chạy nha.
Đợi bọn Pốt đang lục đồ, 6 ông lùi lùi ra lộ..
Chạy…chạy
Từ đấy về biên giới khoảng hơn 1 cây.
Chạy nhanh chỉ tầm 4-5 phút là thoát..
Bọn nó đuổi ngay sau đít, cách 1-200m thôi, nó chưa có lệnh bắn nên ko nổ súng…
Co giò hết tốc lực, cuối cùng mấy ông cũng về được .
Nhưng định mệnh chưa buông, thằng Hưng sốt rét..Nó nằm y tế xã 10 ngày ..Hôm đó 18/2/1978.
Quá ngày học nó chưa trở lại trường.
3 ngày sau nó đỡ, tính bắt nhảy xe về BD. Mà..dì nó xanh xao, bụng phình to, nằm 1 chỗ. Dì noa sơ gan rồi, nằm chờ chết thôi.
25/2/1978 dì nó mất.
27.2.1978 xã nhà nó bị Pôn Pót tấn công.
Khác với các xã dọc biên miền Tây, hiền quá mức đưa đầu cho Pốt ” độp”.
Lợi dụng rừng núi, bà con trong xã vừa chống trả, vừa chạy về tuyến sau.
Thằng Hưng bị dính 1 viên đạn bắp vế, nó cầm rựa quẳng trúng 1 thằng Pốt thương nặng..
Nó bị chém mấy nhát, dân quân ta cứu được đưa nó về trạm y tế huyện.
Sau 2 ngày 27-28 lực lượng CA Vũ Trang và tự vệ của ta đã đánh đuổi pôm pốt ra khỏi biên giới.
Nhưng thằng Hưng mất máu nhiều, sức yếu vì mới ốm dậy..
Nó ra đi bỏ lại bao hẹn ước với tôi..
Cuộc chia tay lần thứ 1….
29 Tết tôi chở chị Hường đi chùa ông.
Cái thị xã Thủ Dầu Một trước giải phóng còn có người qua lại, mấy năm sau càng lúc càng vắng.
Về đến nhà chị cũng 1h sáng. Con bé nhà chị tự chơi, tự ngủ mấy giấc rồi.
Chị nhìn tôi cười, lại ôm nhẹ tôi. Tôi và chị lại khoá môi.
– Chúc mừng năm mới cái nhỉ.
Chả ai bảo ai, quần áo cứ từ từ được vắt lên ghế.
Tôi ngoạm đôi bầu vú chị, nắn bóp méo mó thấy sợ… Vừa hôn vừa bóp, đến khi chị nảy người, quằn quại sau những cái đá lưỡi vào mồng đốc.
Xoay người 69, ở cái tư thế này mới cảm nhận hết được đúng 2 chữ “mặn nồng”. Hoá ra các cụ hay nói ” mặn nồng” là lý do này đây.
Nước lol thì mằn mặn, mùi thì nồng nồng, chỉ dám ngậm xíu rồi lại nhả ra bên đùi đàn bà.
Những cú dập nhẹ nhàng, hết cưỡi ngựa, vác chày , doggy rồi out trong thế truyền thống.
Khi đã quen, lại còn trẻ chúng tôi nhanh chóng khám phá hầu hết các tư thế.
Chỉ có điều hôm 1.3.1978 tôi chả hiểu 11h đêm bật dậy thèm ly nước chanh. Tôi cầm ly sứ xúc 2 muỗng đường
… Xoảng tay tôi rơi luôn cái ly, mẹ đang ngủ cũng bật dậy…
– Làm gì đêm hôm vậy mày..
Người tôi nóng ran, về sau tôi có trở lại quê thằng Hưng thăm mộ nó. Gặp lại cô y tá …
Đêm nó mất là khoảng 11h ngày 1.3.1978.