1 ngày cuối tháng 6/3020
“Tuấn! Ông già tao sắp đi rồi”.
Tôi với thằng Xô lái xe cho 1 cửa hàng nội thất, chơi thân lắm. 7 năm làm với nó, đến nhà nó nhậu cũng nhiều. Nó ít hơn tôi 3 tuổi nhưng mày tao miết quen.
Đang lái xe về bãi đậu 1 chiều như mọi bữa, tiếng điện thoại của nó, báo tin dữ.
Ba nó sinh năm 62- 1989 về lính, 1992 mới cưới má nó sinh năm 1975.
Cuối 1992 sinh ra thằng Xô.
Lúc cất xe Kia 200 thùng lửng, kéo vội con Nouvo cũ đến nhà nó, một con hẻm nằm ở Nguyễn Văn Quá, nhà nó đông người lắm. Tôi hiểu ông Liên, ba nó chắc đi rồi.
Nhà nó toàn cô với dì, đếch có con trai.
Tôi xắn tay áo phụ giúp tắm rửa chô ông Liên đến 19h20 thì xong, rượu xoa khắp cơ thể. Áo mới cũng đã mặc.
Má nó kéo tay tôi.
” Lúc ổng mất, ông dặn. Thư viện của tôi, đừng đốt, đừng chôn, đưa cho thằng Tuấn”.
Gọi là thư viện , nó là một phòng đọc nhỏ trên lầu 2, cạnh phòng thờ. Có 1 cái bàn 80x1m2 , 3 cái ghế tựa cũ. 3 cái giá sách trong căn phòng 2,5x3m.
Tôi đã ngồi thư viện này với ông Liên, kể chuyện sách. Nơi đây tôi đã bén duyên đến chuyện Kim Dung, La Quán Trung, Tào Tuyết Cần, .. Và cả Nguyễn Nhật Ánh.
Cách đây 3 tuần , trận mưa lịch sử làm phòng trọ tôi ngập nặng. Ông chủ trọ thông báo nâng nền.
Thằng Xô nài nỉ tôi dọn nhà qua nó, nó ở lầu 1, mẹ nó ở lầu trệt. Lầu 2 của ông già nó giờ trống không.
Ừ nhà thằng Xô cách chỗ làm có hơn 1 cây, cũng tiện. Tôi hỏi: Thế má mày đồng ý chưa?
Má tao gợi ý mà.
Thế là tôi khăn gói, qua lầu 2 nhà nó ở.
Đêm đó vô thư viện tôi mò trong ngăn bàn.
Có 4 cuốn nhật ký của ông Liên, tôi đọc cuốn đầu tiên.
Ông bà già tôi vào Nam năm 54. Nhà có 2 chị em, Chị sinh năm 60. Tôi sinh năm 62.
Ông già tôi năm 54 đã 32 tuổi, theo gia đình. Vợ cả của ổng nhà cách mạng nên không theo, đêm cuối ông trằn trọc suốt. Nhưng vẫn theo gia đình ra cảng Hải Phòng đi vào Nam.
Ổng đi lính cho chính quyền Ngô tổng thống, đóng quân ở Phú Cường rồi Lai Khê. Năm 59 gặp má nó mới 16 tuổi, ổng lúc đó đại đội trưởng, to dữ lắm. Thỉnh thoảng ông lấy xe Jeep đưa má nó dạo đất cao su, được 4 tháng thì cưới. 1960 sinh chị nó.
Ba đặt tên ổng là Ngọc Liên( bông Sen Ngọc). Vì gần nhà thờ Lai Khê có ao sen nhỏ, mỗi lần về chốt, ra ao sen ông lại nhớ vợ trẻ ở Phú Cường.
1968-1972 Sông Bé chiến trận ác liệt. Nhưng cuối tháng 3/1975 ông già nằm lại ở Lai Khê.
Khi đó chị mới học lớp 9, tôi học lớp 7. Má mới 29 tuổi chứ nhiêu. Má tôi đẹp lắm, ít phải lao động. Rồi 1 tháng sau giải phóng.
Đội sao đỏ đến nhà tôi kiểm kê bao nhiêu tài sản giá trị đem đi hết. Giờ tôi đâu còn những hộp sữa ở trường, đâu còn miếng bánh mì thịt bữa trưa. Mọi thứ thay đổi hết.
Còn chiếc xe đạp, má lao ra đường kiếm ăn cho 2 đứa nhỏ.
Má đi Tương Bình Hiệp, Lái Thiêu chở heo đất, chở lu, chở bình bông đi Sài Gòn bán. Rồi ngày Tết 2 chị em tôi lên SG đứng bán bông, bán Heo đất… Cứ thế năm 75 đầy biến cố qua đi.
Ngày 29 Tết ở quận 3.
Có 2 bác chủ tiệm may ở SG thấy chị tôi, ngồi nói chuyện với 2 chị em tôi.
Biết được gia cảnh, sau những câu nói ngắn thấy chị tôi sắc sảo, thông minh.
Tối hôm đó 2 bác lái xe xuống nhà tôi, nói chuyện với mẹ tôi, cho con bé học việc. Mẹ tôi hỏi ý kiến chị.
Chị đồng ý, thế là sau Tết mẹ làm hồ sơ chuyển trường cho Chị về SG.
Chị thích may lắm, những con búp bê ở nhà chị may đủ kiểu áo. Về sau mỗi lần nhớ chị, mẹ lại vào phòng chị xem búp bê và khóc.
Tôi thì vào cái tuổi nhổ giò, lúc trước bướng bao nhiêu, thì giờ hiền bấy nhiêu.
Nhưng tôi thừa hưởng cái gien nhà binh.
Tôi chăm thể thao lắm, sáng nào cũng chạy 1 vòng quanh Sông , quanh bến xe Bình Dương cũ rồi về nhà.
Học xong lại đá bóng, lại ra ngã 6
Sáng chạy thể dục, tôi dậy sớm lắm 4h30 đã dậy. Rồi trên khúc sông Bạch Đằng tôi quen 1 bác, bác cũng chạy cùng tôi, bác năm đấy hơn 50 rồi.
Bác là vợ 1 ông cán bộ to miền Bắc vào đây.
Bác không có con, bác trai thì công tác suốt, lúc ở SG, lúc ở Long An, lúc lên Phú Văn, bác trai hình như cán bộ quản lý phạm nhân.
Ngày nào cũng gặp, rồi không chạy nhanh được nữa, cứ phải đi bộ cùng bác, chuyện trò với người Bắc cũng vui.
Bác rủ tôi ăn sáng, sau những bữa sáng là những buổi trưa đi học về. Bác rủ vào nhà bác chơi.
Mẹ thì đi buôn đến chiều mới về, tôi thì cũng đã đọc nát nhiều tiểu thuyết Tàu như Đông Chu Liệt Quốc, Hán Sở Tranh Hùng, Tiết Nhơn Quý chinh Đông…
Thì thử sang nhà bác chơi vậy.
Bác mời cơm, cơm nhà bác nấu mặn lắm, đúng người Bắc có khác.
Rồi 1 ngày, 2 ngày , 1 tuần sau…
Liên, mày biết đấm lưng không?
Đấm cho Bác phát.
– Con không biết, nhưng nếu bác mỏi cháu bóp đỡ cho.
Bác lấy rượu bóp, tôi đổ vào lòng bàn tay, nhưng bình to quá , tôi bị trào ra ngoài ướt cả lưng áo bác.
Bác mới hơn 50, vợ của cán bộ, nghe nói cũng tiểu thư trâm anh. Hồi thiếu nữ phá thai 2 lần khi yêu nên vô sinh.
Bác cởi phăng cái áo ném xuống đất, quay lại, tôi run bần bật vì lần đầu tiên nhìn thấy vú đàn bà, tôi mới ở tuổi 13.
Tôi nhắm mắt, quay mặt lại định chạy về. Tôi run lắm, nhưng cửa đóng mẹ từ lúc nào không hay.
– Bóp vai cho bác đi cháu.
Tôi run rẩy mở mắt, mồ hôi vã ướt trán, tim đập thình thịch.
-Con sợ.
Bác T lại gần kéo tay tôi rồi nằm sấp xuống giường.
Nhìn lưng bác tôi bớt sợ, nhưng vẫn bần thần run cầm cập.
– Làm đi cháu, mạnh dạn lên chàng trai.
Tôi bóp vai bác, mát lạnh, mềm trơn tru, nhưng tim vẫn thình thịch.
Được 1 chặp, bác ngửa người, kéo 2 tay vào vú bác. Tôi tê dại khi 2 bàn tay úp lên vú.
Bác nhắc.
Bóp cho bác đi cháu. Rồi bác cho 10 đồng.
Tôi bóp nhẹ, rồi mạnh dần, cảm giác êm êm 2 tay, trí não tê liệt. Không còn tim đập mạnh, mà tôi thấy toàn thân mềm nhũn, rồi bất chợt bác kéo đầu tôi xuống.
Lưỡi bác liếm khắp mặt tôi, mút môi trên, môi dưới tôi. Lưỡi bác lách qua miệng tôi. Tôi như bị thôi miên. Đến khi cái áo bị lột ra lúc nào không hay.
Bác vật ngược tôi lại,lúc này tôi nằm dưới. Tôi cao hơn 1m6 1 tí, nhưng cao hơn bác cả chục cm.
Sau màn mút lưỡi của bác, tôi tê dại toàn thân, bác mút ngực, rồi trườn xuống. Đến khi tôi mở miệng A..
Thì miệng bác đã ngậm chặt đầu C tôi, cái quần tôi bị ném xuống đất, C tôi chưa phát triển, nhưng nó đã biết Cương khi tác động, chỉ dài hơn 10 cm xíu thôi, bị tấn công 2-3 phút thì phụt.
Óc tôi trống rỗng, một cái gì đó trong người tôi thoát ra. Bác ực một tiếng, rồi tiếp tục quấn lưỡi quanh C tôi.
– Cháu chưa mở mắt , để mỗi ngày bác chăm sóc cho nó mở mắt.
Chứ để mổ là đau lắm, nhưng không được nói ai biết nhé.
Và cứ thế cứ sau buổi học về, mẹ thì vẫn vất vả trên đường với 2 cái lu, vài cái bình bông sau xe. Còn tôi vào nhà bác để bác chăm sóc cho C mở mắt.
Sau 2 tuần thì lớp da đầu khất tụt hẳn qua đầu Rùa, bữa đó rát lắm, tôi định kể với mẹ, nhưng cứ nghĩ 1 đồng, 5 đồng bác cho mỗi ngày lại thôi. Đúng là đồng tiền chi phối nhiều thứ quá.
Nhưng tôi mua nhiều thứ linh tinh mẹ tôi sinh nghi, hỏi tôi tiền đâu mà mua.
Tôi giả đò bạn cho, ba nó cán bộ nhiều tiền lắm. Mẹ lại quên.
Tôi chìm đắm trong trò chơi xác thịt với Bác, tôi nghiện cặp vú. Rồi cũng có ngày tôi bị bóc tem.
Đúng 16 ngày sau lần đầu nhìn Vú bác, C cũng đã bớt hẳn rát vì rách màng Quy.
Bác hỏi.
– C cháu hôm nay đỡ chưa.
– Cháu bình thường rồi. Hôm nay bác mút thấy khác hẳn, sướng hơn mọi khi.
,- Bác sẽ dạy cháu sướng hơn nữa.
Bác tụt quần luyn đen bóng, rồi từ từ ngồi xuống con cu bóng lưỡng, có phần nảy nở hơn so với cách đây 2 tháng.
Bác điên cuồng dập tôi, mút lưỡi, mút ngực. Tôi chỉ biết cắn răng rên ư ử