Posted in

Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra

Trầy trật, nai lưng làm cật lực, ngoài việc sửa xe đạp, xe máy ra Nhẫn còn làm đủ thứ việc khác nữa… Hễ có người cần là anh lao vô làm bất kể công việc đó dơ bẩn hay sạch sẽ, nặng nhọc hay nhẹ nhàng… Ròng rã suốt một năm trời, anh cũng thi lại và đậu vô một trường đại học có tiếng, ngành công nghệ cao… Vẫn chưa xong, anh vừa học vừa đi làm. Hễ có ngày nghỉ mà không ai kêu làm gì là Nhẫn lại bày đồ nghề dưới mái lều đó tiếp tục công việc sửa xe… Vừa làm vừa học, rồi vừa đọc tài liệu sách vở vừa làm… Ông trời không phụ kẻ có tâm tiến tới, rồi Nhẫn cũng có được tấm bằng đại học tốt nghiệp đạt loại giỏi trong tay. Vừa ra trường, qua sự giới thiệu của bạn bè, Nhẫn đón xe lên một thành phố vùng cao vừa mở một khu kinh tế kỹ thuật cao đa số là nhà máy của nhiều nước ngoài đầu tư, và anh lọt vô mắt của một giám đốc người Pháp phụ trách một nhà máy chuyên sản xuất những thiết bị kỹ thuật điện tử sử dụng cho các loại máy móc cần độ chính xác cao…

Năm năm trôi qua đó, cho dù Nhẫn cũng cố ý tìm kiếm Ngọc Kiều nhưng cô dứt khoát không chịu gặp anh… Một thời gian sau đó, cả nhà chồng cô dọn đi nơi khác anh không hề biết… Tìm hiểu từ chính mẹ ruột của cô, bà cũng chẳng biết gì hơn… Từ ngày để đứa con gái duy nhất phải gả vô nhà người ta trừ nợ bà suy sụp thấy rõ… Trí nhớ bà dần dần mất đi, bà câm lặng suốt ngày, không còn để ý gì chung quanh nữa… Lòng thương nhớ con gái, sự hối hận đã đánh gục bà… Nhìn bà, Nhẫn ứa nước mắt và nghĩ đến mẹ mình, trong đầu anh chợt bùng lên một quyết định mà mãi về sau này anh nhận ra rằng mình đã làm đúng!

Mười năm lặng lẽ trôi qua…

Nhẫn trở thành một chuyên viên hàng đầu có tiếng trong chuyên môn công nghệ kỹ thuật điện tử. Thu nhập của anh được công ty mẹ trả bằng tiền nước ngoài quy đổi qua tiền Việt… Anh quyết tâm lập nghiệp ở thành phố nhỏ này… Dành dụm tiền bạc, anh mua một khu đất, xây một ngôi nhà khang trang, rộng rãi… Ngoài vài người dân chung quanh thỉnh thoảng anh nhờ họ tới chăm sóc, thu dọn cỏ rác, chỉnh trang nhà cửa. Nhẫn dành riêng một căn phòng rộng rãi, sáng sủa có đặt những cái kệ làm bẵng gỗ chắc chắn, trên đó Nhẫn chưng bày rất trân trọng toàn bộ mớ đồ nghề mà ngày xưa ông già sửa xe đã tặng cho anh…

Nhẫn vẫn ở một mình!… Không phải là anh không lấy được vợ. Nhiều phụ nữ trẻ, xinh đẹp sống chung quanh, cũng nhiều người thầm để ý chàng kỹ sư đã gần bốn mươi, chính xác là ba mươi tám, tài giỏi, giàu có, đẹp trai… Nhưng quen đôi ba người một thời gian, Nhẫn lại chia tay chỉ vì một lý do duy nhất…

Suốt thời gian từ khi ra trường tới bây giờ Nhẫn cũng có để tâm và nhờ cả vài người tìm kiếm Ngọc Kiều… Nhưng anh đã gần như vô vọng…

***

Người xưa đã từng nói : “Ông trời không phụ lòng người biết chờ đợi và kiên nhẫn!”… Khi Nhẫn cố đi tìm Ngọc Kiều thì không thể được… Nhưng rồi, chính Ngọc Kiều lại tìm thấy anh!…

Sau mười sáu năm, không tin tức, không gặp mặt… Bây giờ chính nàng lại đi tìm anh nhờ một bài báo!

Thiệt ra, mấy năm gần đây Ngọc Kiều đã cố ý tìm kiếm anh, nhưng sau khi ra trường, Nhẫn gần như đã vứt bỏ hoàn toàn quá khứ để tìm quên mọi chuyện khổ đau, buồn phiền nên anh mới lên lập nghiệp ở thành phố nhỏ trên cao này… Dù thỉnh thoảng anh vẫn tìm kiếm nàng trong sự tuyệt vọng… Mấy ngày trước tình cờ đi ngang một sạp báo, Ngọc Kiều nhìn thấy trên những tờ báo ra hàng ngày có in một tấm hình lớn của một người đàn ông có khuôn mặt rất quen thuộc… Lựa một tờ báo có in hình rõ ràng nhất, nàng mua và đứng đọc ngay bên cạnh sạp báo… Đọc tới đâu, nước mắt nàng trào ra tới đó và miệng nàng không thể không nở nụ cười mừng rỡ… Bài báo nói về một kỹ sư người Việt đã tham dự một hội nghị chuyên về kỹ thuật điện tử được tổ chức ở Pháp, hình ảnh thì có thể thay đổi theo thời gian nhưng tên tuổi anh thì nàng không thể quên được : Trần Trung Nhẫn!

***

Nhẫn được nghỉ ba ngày sau khi đi công tác về. Anh tự cho phép mình không phải dậy sớm. Không còn ngủ nữa nhưng anh vẫn nằm dài trên giường cho đầu óc lan man bất cứ chuyện gì rơi ngẫu nhiên vô trí não mình… Rồi cũng như bao nhiêu lần khác, hình bóng của Ngọc Kiều quay về trong anh… Nhẫn nhắm mắt lại để hình dung thật rõ ràng từng đường nét, từng dấu vết trên khuôn mặt, trên khắp thân hình cô mà chỉ trong một ngày duy nhất của mười sáu năm về trước, cô đã trọn vẹn trao hết cho anh… Nhẫn cố nén một hơi thở dài muộn phiền… Sau chừng đó năm, cô vẫn chưa hề phai nhòa dù chỉ một chút trong trí, trong tim anh…

Điện thoại để trên đầu bàn ngủ chợt đổ từng tiếng chuông nhỏ, Nhẫn với tay, trên màn hình hiện lên số máy của phòng trực công ty. Anh mở máy :

– Dạ, Nhẫn nghe đây…

– Chú Sáu trực cổng đây. Nhẫn dậy chưa?

– Dạ… Con dậy rồi. Có việc gì hả chú?

– À… Có một người muốn gặp con… Bây giờ con tới công ty hay là chú chỉ nhà con cho người ta tới? Tại chú biết con đang nghỉ…

– Chà… con vừa mới dậy, chưa kịp làm vệ sinh nữa… À, mà đàn ông hay phụ nữ hả chú? Họ ở đâu tới?… Có nói tên gì không?

– Phụ nữ. Cổ chừng ngoài ba mươi… Cổ nói từ xa tới… Chú có hỏi tên mà cổ nói là nếu gặp được thì con sẽ biết, còn nếu không có duyên gặp lại thì có nói tên cũng bằng thừa… Mà chú thấy cổ có vẻ mong được gặp con dữ lắm…

Suy nghĩ thật nhanh, anh trả lời :

– Thôi, vầy đi chú. Chú chỉ nhà con cho cổ đi. Con tranh thủ làm vệ sinh, mặc áo quần đàng hoàng rồi chờ cổ… Kệ, ai mình cũng đón tiếp đàng hoàng thôi, chú ha…

Trong tâm trí của Nhẫn suy nghĩ rất đơn giản, vì anh đã từng gặp chuyện này một lần rồi, có lẽ một người phụ nữ nào đó muốn tìm gặp, làm quen, đặt vấn đề quan hệ với anh như đã từng… Mười lăm phút sau, Nhẫn đã chỉnh tề trong bộ quần áo nhẹ và mát mẻ mặc ở nhà… Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên…

Cánh cổng vừa mở ra, anh sững sờ, mắt anh trân trối nhìn người phụ nữ đứng trước mặt… Hai tay anh đưa lên nửa như muốn ôm lấy người phụ nữ đó, nửa như ngại ngần vì sợ phản ứng của nàng… Người phụ nữ cũng mở to đôi mắt nhìn anh, đôi môi nàng mấp máy, một bàn tay trắng trẻo có những ngón tay dài thuôn với những móng tay cắt ngắn không sơn màu đưa lên đè trên ngực mình… Chợt hai hàng nước mắt tràn ra, lăn tròn trên đôi má nàng, giọng nàng như hụt hơi :

– Anh… anh Nhẫn…

Tới đây thì anh không còn e ngại gì nữa, anh bước nhanh tới ôm chầm nàng siết chặc vô ngực, miệng anh thốt lên :

– Ngọc Kiều… Ngọc Kiều… em đây rồi…

Nước mắt anh cũng ứa tràn ra… Hai cánh tay nàng cũng ôm choàng trên hông anh, siết lại, nàng cất giọng thổn thức :

– Phải… em đây… em tìm ra anh rồi… Nhẫn ơi…

Nhưng rồi, bất chợt, nàng đẩy anh ra, mặt nàng hồng lên :

– Anh… đang ở ngoài đường…

Anh cũng giật mình rồi nắm chặc bàn tay nàng, anh dẫn nàng đi vô :

– Anh quên… anh xin lỗi… vô đây em… vô nhà đi…

Ngọc Kiều riu ríu đi theo Nhẫn vô nhà. Nàng hơi ngập ngừng một thoáng giữa căn phòng khách rộng rãi, sang trọng đưa mắt nhìn quanh… Rút nhẹ bàn tay ra khỏi tay anh, nàng hỏi nhỏ :

– Anh!… Chị… đâu anh?…

Nhẫn ngớ người :

– Chị?… Chị nào?…

Sắc mặt Ngọc Kiều chợt lặng đi, nàng nhỏ giọng :

– Chị… Vợ anh đó?… Chị không có nhà sao?…

Nhẫn lặng đi một thoáng rồi như hiểu ra, anh chụp hai tay lên bờ vai nàng, bật cười :

– Vợ nào… anh đã có vợ đâu…

Nàng ngước nhìn anh :

– Thiệt? Anh chưa lấy vợ?

Anh dìu nàng ngồi xuống ghế salon, mắt anh nhìn đăm đăm lên mặt nàng, gật đầu khẳng định :

– Đúng! Anh chưa hề lấy vợ… Từ ngày đó tới bây giờ! Cho dù anh cũng có quen biết một vài người… nhưng anh không thể cưới họ được…

Ngọc Kiều thấy anh ngừng lại, nàng thắc mắc :

– Vì sao, anh?…

Anh lắc đầu, mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, một ánh buồn thê thiết vương trong mắt anh :

– Vì… anh biết chắc, tới bây giờ, sau mười sáu năm, anh vẫn không thể nào quên được em… Kiều à…

Nàng lặng lẽ một lúc lâu, rồi chợt ôm chầm lấy anh, mặt nàng úp lên ngực anh, vai nàng rung lên, tiếng nàng cất lên chen trong tiếng khóc :

– Anh ơi… em xin lỗi… tại em… Tội nghiệp anh… Tại em không chịu đi tìm anh sớm hơn…

Nhẫn vòng tay ôm chặc thân hình không quên được suốt mười sáu năm qua. Anh vỗ nhẹ trên lưng nàng :

– Em biết không? Anh vẫn đi tìm em nhưng không làm sao tìm được… Tìm về nhà cũ của em… Chỉ thấy mẹ em… Bà già đi và bị bệnh lãng trí… Hỏi gì bà cũng không biết… Mà tại sao, em không cho anh liên lạc với em chớ?…

Đẩy nàng rời khỏi ngực mình, anh lấy tay chùi hết những giọt nước mắt còn vương trên má nàng, cho dù phần lớn nước mắt nàng đã làm ướt một khoảng áo anh… Ôm hai má nàng trong lòng bàn tay, nhìn nàng một hồi lâu, Nhẫn không kìm chế nổi, anh từ từ áp sát vô rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn dài sau mười sáu năm xa cách… Đầu lưỡi anh lướt nhẹ qua lại trên hai cánh môi mềm có một chút son hồng bóng của nàng, Ngọc Kiều hơi hé làn môi cho đầu lưỡi anh lách vô… Như chỉ chờ có vậy, nàng ngậm mút đầu lưỡi anh, thân mình nàng run lên, hai tay nàng vòng trên người anh chặc dần, siết mạnh theo thời gian của nụ hôn đó… Đến khi anh rút đầu lưỡi mình lại, thì lưỡi nàng như có keo, dính trên đầu lưỡi anh theo qua lọt vô miệng anh… Nhẫn ngậm nhẹ và nút lưỡi nàng từng cái, nước miếng hai người trộn lẫn vô nhau, anh vừa mút lưỡi nàng, vừa nuốt hết dòng nước ngọt ngào ái tình đó… Lâu lắm, như ngộp thở, hai người mới rời môi nhau ra…

Vẫn ôm mặt nàng ngắm nhìn say sưa như để bù lại thời gian đã mất, anh nhẹ giọng :

– Em tìm lên đây với anh… còn chồng con em?…

Ngọc Kiều chớp chớp đôi mắt đẹp, mỉm cười, lắc nhẹ đầu trong lòng bàn tay anh :

– Bây giờ em chỉ có một mình và con… Người kêu là chồng em và bà mẹ đó qua đời hết rồi…

Hai tay Nhẫn rời khỏi đôi má nàng, cầm hai bàn tay nàng ủ trong lòng bàn tay mình, chợt trái tim anh thắt một cái nhẹ khi nghe nàng nói tới đứa con của nàng, nhưng rất nhanh, anh có kìm để không có phản ứng gì… Ngọc Kiều kể lại cho anh nghe những gì xảy ra trong thời gian mười sáu năm đã qua…

……………………………………………………………

Ngay sau ngày Ngọc Kiều bước chân vô nhà chồng, nàng đã bị bà mẹ chồng nhiều thủ đoạn tìm đủ mọi cách để giám sát, không cho nàng tự do dù chỉ là một giờ… Bà ta vẫn để cho nàng tiếp tục theo học năm thứ ba đại học, nhưng luôn thuê người bám theo nàng… Nhưng bà ta không biết một điều, một khi đã chấp nhận số phận thì đối với nàng cũng có nghĩa là buông xuôi, mặc kệ dòng đời đưa đẩy, tới đâu thì tới!… Và chỉ một tháng sau, nàng phát hiện mình có thai! Nhờ chuyện này mà bà ta không còn quản lý nàng chặc như thời gian đầu nữa, bà mẹ chồng chắc mẫm nàng sẽ không dám làm chuyện gì khác ngoài chuyện vẫn tiếp tục ở lại nhà bà ta, làm vợ của thằng con trai kém phát triển, làm đứa con dâu xinh đẹp, ngoan ngoãn của bà… Nhưng đời mấy ai học được chữ ngờ! Nếu tới giờ mà còn sống, có lẽ bà ta cũng sẽ ức mà chết!…

Chưa đầy sáu tháng sau ngày cưới. Thằng con trai kém phát triển của bà ham chơi, đuổi theo một con chó nhỏ đi ngang qua cổng nhà, chạy ra đường bị tai nạn giao thông. Một chiếc xe tải không kịp thắng đã hất văng con trai bà ta xuống đường chấn thương, chở tới bệnh viện thì chết… Lại một cơn hoảng sợ khác, bà sợ con dâu sẽ bỏ về nhà sau khi chồng chết nên bà lẳng lặng bán nhà, bán cửa, sang lại sạp hàng ngoài chợ, đưa mẹ con Ngọc Kiều về quê của bà, cách thành phố hơn năm trăm cây số… Không cho nàng liên lạc với cả mẹ ruột… Vì đứa con, nàng nghiến răng chấp nhận cuộc sống khắc nghiệt, tù túng với bà mẹ chồng này… cho dù bà ta vẫn đối xử với nàng rất đàng hoàng, lo cho mẹ con nàng đầy đủ cơm ăn áo mặc… Chỉ có điều, Ngọc Kiều phải bỏ ngang việc học, chỉ ở nhà chăm con… Mỗi khi nàng đi đâu, bà ta cũng kiếm đủ mọi cách để hoặc là không cho nàng đi, hoặc là kiếm cớ cùng đi theo…

Rồi cách đây chưa đầy hai năm, một cơn huyết áp đã vật bà liệt nửa người, nằm một chỗ… Thuốc men, cơm cháo đều do một tay Ngọc Kiều săn sóc… Dù sao thì từ ngày chấp nhận trở thành con dâu của bà, nàng chưa hề có ý định trốn nhà hoặc bỏ đi… Chỉ có bà là lo sợ hão huyền…

Nằm một chỗ hơn một năm thì bà qua đời… Nhà cửa, tài sản đều để lại cho hai mẹ con Ngọc Kiều… Lo xong đám tang cho bà rồi sau một đêm suy nghĩ nàng quyết định sẽ sang bán tất cả nhà cửa, thu gom tiền bạc, đưa con gái trở về thành phố cũ, nơi sinh ra và lớn lên của nàng… Tìm về căn nhà cũ, không thấy mẹ ruột đâu, hỏi người chung quanh nàng chỉ biết được một điều : Có người đã đưa xe cứu thương tới đón bà chở đi trước khi nàng quay về gần một năm!…

Kể tới đây, Ngọc Kiều bật khóc nức nở mà không để ý tới khuôn mặt tươi cười của Nhẫn :

– Mẹ em bây giờ ở đâu, em không biết… Anh ơi, làm sao tìm được mẹ… Từ ngày mang tiếng lấy chồng, em chỉ gặp mẹ được có một lần… em bất hiếu cả đời rồi, Nhẫn ơi…

Anh vỗ vỗ bàn tay trên lưng nàng :

– Được rồi… em nín đi… Anh hứa sẽ tìm mẹ về cho em… Nhanh thôi…

Ngẩng lên nhìn anh, nàng quẹt nước mắt :

– Anh… anh nói thiệt?… Anh tìm mẹ cho em?…

Nhẫn gật đầu, khẳng định :

– Phải, anh hứa… Anh sẽ tìm ra mẹ cho em trong thời gian ngắn nhất!… Em yên tâm… Em kể tiếp đi, làm sao mà em tìm được anh?

Nàng kể cho anh nghe… Dù rất sốt ruột về tung tích của mẹ, nhưng nàng cũng không thể cứ dắt con gái đi ngoài đường hoài được… Nàng dắt con gái tìm tới môt người bạn thân nhất hồi con đi học gửi con ở đó vài ngày để vừa đi tìm mẹ, vừa kiếm một ngôi nhà nào đó, rẻ thì mua lại, mắc thì thuê mướn để hai mẹ con có chỗ ở… may mà đang là mấy tháng hè, nên con gái không vướng bận việc học… Mà con gái nàng cũng rất hiểu chuyện. Mười lăm tuổi nhưng có lẽ chứng kiến cuộc sống của mẹ khi còn ở với bà nội nên nó không bao giờ muốn thấy những giọt nước mắt của mẹ… Mẹ nói gì nó cũng nghe, dù bây giờ mẹ gửi nó ở nhà người quen của mẹ nhưng lạ lùng với nó, trong bụng nó không vui mấy nhưng nó không hề phản ứng, nó chỉ nói một câu :

– Mẹ tìm bà ngoại nhanh nhanh nghe mẹ… Con muốn ở với bà ngoại…

Cách đây hai ngày, khi đi ngang một sạp báo ở ngoài lề đường, Ngọc Kiều nhìn thấy hình Nhẫn trên một tờ báo… Rồi nàng quyết định tạm ngưng chuyện tìm mẹ, đón xe lên thành phố nhỏ này tìm Nhẫn…

Nghe xong chuyện, Nhẫn ôm siết Ngọc Kiều trong tay :

– Tội nghiệp em… Rồi bây giờ em tính sao? Hay là… hay là… hai mẹ con về đây ở với anh đi… Bao nhiêu năm anh vẫn đi tìm em, nhưng anh tìm trong vô vọng, Kiều à… Bây giờ thì em đâu còn vướng bận gì nữa… Mình làm lại từ đầu, Kiều nghe… Con em cũng sẽ là con anh…

Nàng chợt đẩy người ngồi thẳng lên, miệng nàng mỉm cười, nhìn thẳng vô đôi mắt lóng lánh ướt nước của anh :

– Anh nói thiệt? Con em anh cũng sẽ coi là con anh, chắc không?

Nhẫn quả quyết gật đầu :

– Nếu em còn tin anh, còn yêu anh như ngày xưa… thì điều anh nói luôn là sự thật, Kiều à…

Nàng bỗng cầm chặc hai bàn tay anh ấp lên ngực mình :

– Anh có biết chuyện này không? Đứa con gái mà em mang nặng đẻ đau, em chấp nhận cuộc sống vừa qua để nuôi dạy nó… Con nhỏ mà em đặt tên là Ngọc Nhẫn là… con gái ruột của anh!

Nhẫn bóp chặc hai bàn tay nàng, người anh run lên :

– Ngọc Kiều!… Em nói sao?… Con gái em cũng là… con anh sao?… Thiệt không, Kiều…

Nàng gật đầu, miệng nàng thì cười, nhưng nước mắt nàng lại trào ra :

– Phải! Em chắc chắn nó là con anh, con của anh và của em… Vì từ ngày mang tiếng lấy chồng, em và hắn chưa bao giờ… gần nhau lần nào thì làm sao em có thể lầm lẫn được… Hắn không biết gì về chuyện đó hết… Khi phát hiện mình có bầu… Lúc đầu em rất sợ… nhưng sau một đêm thức trắng suy nghĩ, em quyết định mượn tiếng hắn là chồng em để em sinh con ra, nuôi con lớn lên… Chấp nhận cho con mình kêu mẹ hắn là bà nội…

Nhẫn lại ôm chầm nàng, siết chặc trong người, anh run rẩy :

– Trời ơi!… Ông trời không phụ lòng anh, không phụ sự hy sinh của em… Anh cảm ơn em… cảm ơn em nhiều lắm, Kiều ơi…

Rồi như không nén lòng được, anh ôm hai bàn tay nàng lên mặt, anh bật khóc ngon lành như một đứa trẻ… Bốn bàn tay nắm chặc lấy nhau, hai đôi mắt ràn rụa nước mắt… Qua cơn xúc động, Nhẫn nhìn nàng, giọng anh chắc nịch :

– Không nói gì nữa hết! Anh quyết định ngày mai lên công ty xin nghỉ phép. Có bao nhiêu ngày phép anh xin nghỉ hết. Anh mượn xe công ty đưa em về thành phố đón con gái, đón mẹ lên đây. Mẹ, anh và em cùng con sẽ ở đây, chúng ta sẽ là một gia đình, em bằng lòng không?

Ngọc Kiều ngơ ngác :

– Anh vừa nói… đón mẹ?…

Nhẫn gật đầu :

– Anh không giấu em, khi anh biết mẹ vì chuyện em phải lấy chồng vì chữ hiếu với mẹ, bà đã đổ bịnh, bà mất dần trí nhớ… Lúc đó anh đã làm có tiền, anh nhờ người quen đón mẹ về một khu an dưỡng, điều trị cho người già… Anh thường xuyên về đó thăm mẹ và trả tiền cho người ta… Mẹ rất khỏe và đã tỉnh trí lại nhiều rồi, nhưng anh chưa dám đón mẹ về đây vì anh chỉ có một mình, sợ không ai chăm sóc mẹ… Còn bây giờ… Có em rồi, có cả con gái mình nữa… Anh sẽ đón mẹ về… em chịu không?

Nàng lại ôm chầm anh, bật khóc :

– Nhẫn ơi… em biết nói gì bây giờ… Em phụ lòng anh… Mà mẹ em anh cũng không bỏ… Em cảm ơn anh cũng chưa đủ, anh ơi…

Vỗ về nàng, anh cười :

– Không cần em cảm ơn. Anh chỉ cần từ giờ trở đi, em và con ở bên cạnh anh là được rồi… Em sẽ chính thức là vợ của anh. Em có chịu không?…

Không trả lời anh, nước mắt vẫn cứ chảy dài, nhưng miệng nàng thì mỉm cười… Rồi bất chợt, nàng chồm lên, ép đôi môi đỏ đầy nước mắt lên môi anh… Hai đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau… Thời gian không hối thúc họ… Nhẫn mút nhẹ từng cánh môi mọng đỏ có vị mằn mặn của nước mắt rồi lưỡi anh len vô trong miệng nàng… Ngọc Kiều vẫn chưa quên nên nàng cũng mút nhẹ từng cái trên đầu lưỡi anh say mê như không muốn dừng lại… Hai bàn tay anh lướt khắp trên vùng lưng nàng sau lớp vải mỏng của cái váy nàng đang mặc… Cảm giác được âu yếm sau mười sáu năm quay lại trên da thịt nàng nguyên vẹn như lần đầu tiên ngày xưa đó làm nàng rùng mình, thân hình nàng khẽ run lên… Khi lưỡi nàng nằm trong miệng anh, được anh mút nút, nàng không khỏi rên rĩ nhẹ trong cổ họng…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *