Posted in

Thảo Dâm

Ra trường anh xin được việc rồi đi làm luôn nhưng có một điều không mong muốn đến với anh và cô. Như ngày còn đang học ở trường thì anh sẽ được tạm hoãn nghĩa vụ quân sự, còn khi đã đi làm mà vẫn trong độ tuổi mà sức khỏe tốt thì khoing có lý gì mà anh không lên đường nhập ngũ cả.

– Anh sắp được là người nhà nước rồi nè nhóc ! Sơn chìa tờ giấy gọi nhập ngũ trước mặt cô trêu đùa nhưng trong mắt không thể dấu đi nỗi buồn đang xót xa.

Thảo rưng rưng nước mắt, giọt nước mắt đang chỉ trực trào, cô nói trong nước mắt :

– Hix hix Anh đi rồi, nhớ anh em phải làm sao ? Hix hix

– Sẽ nhanh thôi, anh đi xíu rồi về với em mà, không khóc nào nhóc yêu của anh.

Nói là để động viên cô thế thôi chứ nước mắt anh cũng sắp trào rơi rồi. Nhưng đàn ông nước mắt không chảy ra ngoài mà sẽ chảy ngược lại bên trong. Đàn ông có khóc đấy nhưng chẳng qua không ai nhìn thấy mà thôi.
Và kể từ lúc đó cô luôn ở bên anh mọi lúc có thể, cô như muốn vơ thêm sự yêu thương, gần gũi để dùng dần cho ngày xa nhau. Những lần trước xa nhau lâu lắm là 2 tháng ngày anh đi thực tập khi còn học ở trường nhưng khi ấy điện thoại luôn hoạt động không ngừng nghỉ mọi lúc mọi nơi, còn giờ đây là những tháng dài đằng đẵng, khi nhớ và nghĩ về anh cô không biết sẽ phải làm sao khi cô đã đã quá quen với sự có mặt của anh bên cạnh.
Những ngày trước khi lên đường nhập ngũ, cô và anh “yêu” thật nhiều, bao nhiêu cô cũng không thấy là đủ, đến giờ cô còn không nghĩ mình lại có thể ham muốn anh nhiều như vậy, anh còn bảo cô :

– Em định vắt kiệt sức anh trước khi trao anh cho nhà nước à, sức đâu mà anh bảo vệ tổ quốc hihi

Cô chẳng nghĩ gì cái to lớn tổ quốc kia đâu, cô chỉ là một cô gái , cô chỉ cần có anh ở bên là đủ. Người ta nói yêu nhau lâu là sức hút về nhau sẽ ít đi nhưng cô đâu có thấy vậy, chừng ấy năm yêu nhau có ngày nào anh không ở bên cô cơ chứ, luyên thuyên đủ mọi thứ chuyện trên đời mà không biết chán. Chắc tại cô và anh yêu nhau nhiều nên mới vậy, cô đã nghĩ như thế.
Buổi tối trước ngày lên đường, sau những câu chuyện rôm rả, những lời chúc động viên của anh em bạn bè, anh chở cô về khi đã khá muộn, lúc đó cô chỉ muốn quãng đường từ nhà anh đến nhà cô dài thêm, dài thêm nữa, vì sau đêm nay nữa thôi là cô sẽ xa anh, xa anh dài dài lắm ! Nghĩ phải xa anh sống mũi cô lại cay cay, 2 mắt em lại mọng đỏ và nước mắt em lại rơi trên khuân mặt bí xị. Cô thoáng thấy có nét buồn trên khuân mặt của anh khi anh đang lau những giọt nước mắt lăn dài, dù mạnh mẽ đến đâu thì khi yêu anh cũng có cảm xúc như cô. Cô ôm chặt anh ko muốn vào trong nhà dù chỉ cách cánh cổng vài bước chân và… nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má.
Nụ hôn say đắm, cuồng nhiệt như đang muốn nhuốt cái lưỡi của cô và cô cũng thích như thế, cùng vòng tay siết chặt làm 2 cơ thể dính sát vào nhau. Có tiếng chó sủa của con chó nhà hàng xóm, tiếng xe máy ìn ìn từ đằng xa vọng lại cùng ánh đèn pha đang tiến gần…cô mặc kệ, cô không còn để ý gì nữa, cô cũng không thấy ngại ngùng như thường ngày khi bàn tay anh đã ở trong quần cô và có thể bị ai đó dòm thấy, ngón tay đang ở trong con bướm đầy ướt át của cô mà nơi hiện tại cô đứng là ngay ngoài đường , trước cổng nhà mình…

Dù không muốn nhưng cái ngày đó rồi cũng tới, lúc này khuân mặt của cô không có gì ngoài nước mắt, đứng nhìn anh ngồi trên ô tô qua ô cửa kính đang lăn bánh dần xa , cô thấy mặt anh quay vội vào phía trong trước khi ngoái lại, có lẽ anh không muốn cô nhìn thấy giọt nước mắt của anh. ( ai đã từng ở cảnh chia tay lên đường nhập ngũ sẽ hiểu những người mạnh mẽ nhất cũng sẽ rơi lệ hoặc cay cay nơi sống mũi)
Khi xa nhau rồi tất cả những gì trong cô chỉ còn là nỗi nhớ, nỗi nhớ cứ nhiều mãi nhiều mãi, cô tự hỏi tận cùng nỗi nhớ là gì ? Rồi cô tự trả lời mình tận cùng nỗi nhớ vẫn là nỗi nhớ thôi nhưng nó sẽ da diết hơn, mãnh liệt hơn, nó sẽ làm lòng cô quặn đau và nước mắt lăn dài khi nghĩ và nhớ về anh cùng những kỷ niệm.

Có lẽ giai đoạn khó khăn nhất là những ngày đầu tiên, cô đã buồn và khóc thật nhiều. Một ngày, một tuần, một tháng,, cô nhớ anh đến không thể phân biệt được mùi vị của thức ăn trong các bữa cơm, khi đưa vào miệng cô chỉ thấy 1 vị duy nhất là đắng chát, đi đâu hay làm gì cô cũng không ngừng nghĩ và nhớ về anh, cô đã tụt cân và xanh xao hơn khi nhớ anh cứ tăng dần lên. Nụ cười trên mặt cô không còn nhiều như xưa thay vào đó là những nụ cười có phần gượng gạo. Xa anh cô mới biết cô yêu anh nhiều đến thế. Giờ cô thèm những tin nhắn thường xuyên anh hay hỏi cô đang làm gì, cô thèm những tin nhắn quan tâm khi anh ở gần cô, cô thèm những tin nhắn chúc cô buổi sáng tốt lành nhắc cô ănsáng, nhắc cô cái này cái kia hay những tin nhắn chúc cô ngủ ngon vào mỗi buổi tối trước khi ngủ… Và đến bây giờ cô đã phát hiện anh nói dối.. Anh nói mỗi khi nói :

– Nhớ anh , em hãy gấp 1 chú hạc giấy màu hồng rồi bỏ vào cái bình thủy tinh to bự anh tặng trước ngày đi, khi bình đầy là anh sẽ về bên cô…

Chưa đầy một tháng cái bình đó đã chật cứng mà anh giờ đang không ở bên cô? Có thể anh không nói dối mà anh không nghĩ cô nhớ anh nhiều đến vậy nên cứ gấp , cứ gấp hạc khi nhớ anh thôi.
Một tháng sau ngày anh đi, cô nhận được cuộc điện thoại từ số của anh, tay run run bấm nút nghe thì đầu giây bên kia là giọng chị gái của Sơn :

– alo, chị Giang đây ! Mai chị với mẹ lên thăm Sơn, gọi cho em hỏi em có đi lên thăm nó không ?

Cô đồng ý liền, nói chuyện một lúc về giờ giấc rồi cô cúp máy. Đêm đó là một đêm với giấc ngủ chập chờn đối với cô.
Sau khi đăng ký thăm người nhà với mấy anh vệ binh ngoài cổng, đợi một lúc thì có một anh lính mặt màu nắng, áo bỏ trong quần, chân đi giày, đầu đội mũ tất cả đều màu xanh, chỉ trừ cái băng đỏ đeo ở tay là màu đỏ đi ra đón người vào chơi. Lúc vào trong nói chuyện mới biết anh đó hạ sỹ quan, là trực ban của đại đội nơi Sơn đóng quân , mỗi ngày sẽ có một hạ sỹ quan làm công việc này , anh này sẽ đảm nhiệm giờ giấc ngủ nghỉ, ăn uống theo một khung giờ cố định trong đơn vị. Khi gặp Sơn rồi cô thấy nàn da trắng của Sơn cũng có màu đen của nắng như của anh lính dẫn cô vào đơn vị. Cả ngày tập luyện ngoài thao trường, da của ai không đen sạm đi mới là chuyện lạ.
Là ngày nghỉ lính không phải học ngoài thao trường nhưng sẽ có những công việc trong ngày nghỉ. Những ai có người nhà lên thăm sẽ báo trước với cấp trên để sắp xếp những công việc ở gần nhà ,những người còn lại thường sẽ đi lấy củi, hay đi lượm phân trâu bò hoặc chặt cây dại về ủ làm phân để tăng gia trồng trọt.
Ấn tượng ban đầu của Thảo về chỗ ở của Sơn là một nhà khá rộng rãi, bên trong phòng các giường tầng bằng sắt được xếp ngay ngắn thành hàng lối và được quét rất sạch sẽ, đặc biệt tất cả chăn màn được gấp vuông vắn như một cái hộp giống hệt nhau. Sơn kể đằng sau những cái hộp vuông đó là những buổi trưa không ngủ cả chục con người chỉ vì một cái chăn gập xấu, trải chiếu ra sân nắng gập chăn màn khi nào vuông mới được vào đi ngủ. Vì những hành động lấy tập thể rèn cá nhân này mà ai cũng nỗ lực để không vì mình mà làm khổ người khác.
Ngồi phòng đông người và ngay cạnh mẹ và chị gái Sơn nên Thảo cũng chẳng nói được chuyện gì riêng tư, ngay cả cầm tay thôi cô cũng ngại không dám cầm, nếu đi mình có khi cô dám lao vào ôm anh một cái cho thỏa nỗi nhớ mong.
Như biết ý, mẹ Sơn cùng chị gái đi thăm quan đơn vị, qua mấy chỗ anh chỉ huy đơn vị hỏi han tình hình ăn ở của Sơn. Anh nắm lấy tay cô kéo ra ngoài ghế đá dưới bóng xoài ngồi nói chuyện. Lúc này cơ thể của cô mới gần rát rạt vào người Sơn .Ngó trước ngoảnh sau anh ghé lại trao cô một nụ hôn vội vã, nói là vội vã nhưng cũng đủ lưỡi đủ môi, chỉ thiếu mỗi điều thò tay vào quần cô móc móc bướm như khi ở nhà . Cả anh và cô cũng đang khao khát một điều gì đó nhưng không phải ở chỗ nào bản năng cũng có thể được bộc lộ, như ở trong doanh trại đơn vị này , ngay thời điểm hiện tại thì làm tình với Thảo và Sơn là không thể.
Đầu giờ chiều cô đã phải chia tay anh để về, bịn rịn lắm cô mới quay mặt bước đi. Nước mắt cô đã không thể ngừng rơi khi anh đứng ở cổng đơn vị, khuôn mặt anh nhìn theo ô tô đang lăn bánh chạy xa dần, xa dần.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *