Posted in

Thanh Xuân Như Một Chén Trà

Phần III: THANH XUÂN NHƯ MỘT CHÉN TRÀ
Tình yêu cứ thế đi qua những năm tháng hạnh phúc. Tất cả mọi thứ đều có điểm bắt đầu và kết thúc, ngay cả con người còn có quy luật sinh – tử thì tình yêu cũng không tránh khỏi những lúc thăng hoa, thoái trào.

Cô và anh yêu nhau đã được gần 2 năm, họ sắp cưới và cô cũng chuyển hẳn về sống chung với anh, hàng ngày anh đưa cô đến điểm xe đưa đón nhân viên của công ty cô rồi anh đi làm. Họ vẫn không ngừng làm mới cuộc sống. Cuộc sống tưởng chừng như không một mâu thuẫn nào có thể phá vỡ được tình yêu và sự tin tưởng họ dành cho nhau.

Anh Hoàng và chị Nga sau một thời gian dài làm bạn thì cuối cùng họ cũng trao tình yêu cho nhau và kết hôn, anh Hoàng liên lạc với cô báo hỷ rồi từ đó mà cô và anh kết bạn với nhau qua facebook.

“Yên nghỉ nhé Thành ơi! Vĩnh biệt mày” Thảo sững sờ khi nhìn thấy dòng trạng thái trên trang cá nhân anh Hoàng

Sau đó cô biết anh Thành bị tai nạn đường sắt, do không chú ý khi đi ngang qua đường dân sinh xe anh đã bị kẹt tại ổ gà gần đường tàu, đúng lúc tàu đi qua và anh không kịp ra khỏi xe. Chiếc xe bẹp rúm không nhận dạng được, người ta phải cô gắng lắm mới đưa được thi thể anh ra bên ngoài. Cô và anh Thành chưa từng trải qua một ngày chính thức yêu nhau, nhưng khi biết tin đó trái tim cô rụng rời. Anh Thành cũng mới về nước cùng người yêu, anh sắp lên chức bố và họ cũng chuẩn bị cưới.
Cô cùng anh Hùng đến thắp cho anh Thành nén hương, một việc làm cuối cùng cho người đã đi qua những rung động đầu đời với cô và mãi về sau này hình ảnh về anh Thành sẽ được cô chôn chặt và lãng quên. Nhưng không ngờ bi kịch cũng xuất phát từ ngày đó.

Sau hôm đó anh Hùng tìm hiểu về quá khứ của cô và anh Thành, cô cũng nói hết về mối quan hệ trước đây giữa hai người, kể cả việc qua đêm với anh Thành. Theo anh thì việc đó cô giấu kín với anh là thiếu tôn trọng, anh cảm thấy bị tổn thương. Nhưng quan điểm của cô thì hiện tại dành hết tình cảm cho anh, trao cho anh cả một đời con gái và không làm điều gì đắc tội với anh là được, quá khứ hãy để nó ngủ yên. Hơn nữa, cô và Thành chưa có một ngày nào là người yêu của nhau thì có gì để anh ghen? Anh ghen với một người đã khuất??? Cả hai đều cảm thấy bị tổn thương và ai cũng hiếu thắng, ai cũng nghĩ mình đúng.
Hôm đó anh đi uống rượu không về, cô cũng ra ngoài độc bước trong một buổi đêm mùa thu Hà Nội. Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết sau đó nếu đêm hôm đó anh không gặp lại người yêu cũ. “NGƯỜI YÊU CŨ” một cụm từ nghe rất xót xa, có chút gì đó nghèn nghẹn trong lòng khiến trái tim đôi lúc không thể đập bình thường được. Họ đã chia tay nhau đủ lâu đẻ cả hai nhận ra đã trở thành một phần kí ức của nhau. Những kỉ niệm đẹp và vui vẻ ấy cũng đã nhạt màu theo thời gian, những câu chuyện buồn cũng chẳng còn được nhắc lại.
Ngày đó cô ấy và anh chia tay nhau vì khi ấy anh là một chàng sinh viên nghèo, còn cô ấy là con gái độc nhất trong một gia đình điều kiện gốc Hà Nội. Mẹ cô chê anh nghèo, không môn đăng hộ đối và ép cô phải yêu và lấy con trai của một người bạn làm ăn của gia đình là thanh mai trúc mã với cô. Chia tay anh, cô kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình còn anh lao đầu vào công việc để rồi có những thành quả như ngày hôm nay.

“Có ai nằm võng không đưa, có ai gặp lại người xưa không nhìn?” Khi cuộc sống bận rộn cuốn con người ta đi, cũ mới cũng mặc kệ hết. Nhưng ngày hôm nay đây họ gặp lại nhau tại đúng một thời điểm đó chính là lúc cả hai cùng gặp những bế tắc trong nội tâm. Cô ấy chấp nhận sự sắp đặt của gia đình nhưng rồi họ không có hạnh phúc, anh ta công khai đưa bồ trẻ về nhà cùng sinh hoạt trên chính chiếc giường tân hôn của hai người, cô cũng phải chấp nhận không dám buông bỏ vì đằng sau cuộc hôn nhân ấy là những hợp đồng kinh tế mà chỉ cần một sự phản kháng của cô cũng có thể khiến gia đình phá sản.

Trái tim có lý lẽ riêng của nó, khi những điểm yếu nơi trái tim gặp nhau tại một thời điểm thì không lý thuyết nào lý giải được hành vi đó. Đêm hôm đó hai người đã quên hết đi thực tại để làm sống lại tình yêu đã chết cách đây 4 năm về trước.
Đường phố về đêm mỗi lúc một yên tĩnh, sương xuống về đêm se se lạnh càng khiến con người ta cảm nhận rõ hơn về những nỗi buồn đang hiện hữu. Lúc này cô nhớ anh, nếu có anh ở đây thì anh sẽ nhường cô chiếc áo khoác hoặc một vòng tay của anh cũng đủ khiến cô ấm lòng. Thì ra… ở một mình không cô đơn, nhớ ai đó mới là cô đơn. Cô đơn là khi đứng bên đường nhìn dòng người qua lại ta cảm thấy thành phố này hoang vu hơn cả sa mạc. Thành phố này có lẽ cũng giống như bao thành phố khác, đêm sẽ vắng người, vắng những bước chân về khuya ngõ tối, vắng những tiếng còi xe thanh âm qua lại nơi ngã tư, vắng cả tiếng ai kia về gõ cửa. Thay vào đó là tiếng một cơn gió lướt đi trong đêm dừng lại trên hàng cây rồi kể chuyện, tiếng rao từ khuya khoắt vọng lại theo từng nhịp đều. Đời bỗng vậy mà không buồn cũng chẳng vui.

Cô nhớ anh, cô lo sợ rằng khi anh trở về sẽ không thấy cô ở nhà, rồi cô vội vã chạy về. Tự nghĩ rằng khi về nhà gặp anh thì cô sẽ lao vào ôm anh, sẽ xin lỗi anh, tất cả là do cô, cô đã sai khi ngay từ đầu không nói rõ cho anh biết về mối quan hệ giữa cô và Thành, có lẽ anh sẽ thấu hiểu.

Bước vào nhà vẫn là căn phòng hiu quạnh, anh chưa trở về. Anh đang ở đâu? Anh tắt điện thoại, không có cách nào liên lạc với anh. Cô trằn trọc nhớ anh không ngủ được, bao lâu nay cô đã quen với vòng tay của anh mỗi giấc ngủ, quen với hơi thở ấm áp bên cạnh mình, hôm nay anh ở đâu?

Thức trắng đêm đến sáng, cô mong trời sáng để anh quay trở về hoặc ít nhất là cô sẽ biết được anh ở đâu để chạy đến bên anh.
Sau một đêm với người cũ, anh nhận thấy mình có lỗi với cô nhiều lắm. nhận thức được bản thân đã sai, anh muốn quay trở về ngay lúc này rồi xin lỗi cô.

9h sáng anh bước chân vào nhà, cô vẫn gục xuống trên bàn ăn, nhìn thấy anh về không khỏi sung sướng, cô chạy lại ôm anh, chưa kịp nói lời xin lỗi thì trực giác của người phụ nữ mách bảo cô rằng có vấn đề gì đó không ổn ở anh. ừ thì anh đã uống rượu, mùi rượu vẫn phảng phất trên cơ thể anh, cô chấp nhận! Nhưng còn mùi nước hoa lạ còn vương trên cổ anh, trên áo anh, trên khắp cơ thể anh thì cô sẽ giải thích như thế nào đây?? Tiến lại gần anh để nhìn rõ hơn vết son trên cổ anh thì điện thoại báo tin nhắn.

“Em cảm ơn anh, cảm ơn những gì đêm qua anh đã dành cho em. Anh mạnh mẽ hơn nhiều đó”

Không thể tin vào mắt mình nữa, chỉ sau một đêm thôi anh đã quên cô rồi sao??? Cô sững sờ không nói nên lời nhưng cố giữ bình tĩnh để bản thân không được khóc. Khuôn mặt không cảm xúc, cô quay lưng và bước về phía sofa. Anh vô cùng lo lắng khi nhìn sắc mặt của cô, thà rằng cô đánh anh, chửi anh điều đó sẽ làm anh dễ chịu hơn nhiều. Ôm trầm lấy cô anh phân trần.

“Thảo, nghe anh nói đã, là do anh uống say quá nên anh đã….”

“Anh không cần giải thích gì thêm, anh ngồi xuống ghế đi” Cô cắt ngang lời nói của anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của cô lần đầu anh bắt gặp, anh rất sợ cô lúc này. Anh ngồi xuống sofa, cô ngồi xuống ghế đối diện. Một cách nói chuyện rất nghiêm túc và căng thẳng giữa hai người.

“Giờ anh nói trước hay anh nghe em nói?” Vẫn sắc mặt ấy cô lên tiếng.

“Mong em tha lỗi cho anh, hôm qua anh uống say quá và vô tình gặp lại Linh trong bar, trong lúc cả hai không kiểm soát được thì… Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi….”

“Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả! Chúng ta yêu nhau nhưng chưa bao giờ em nghĩ em sở hữu anh, vậy nên anh làm bất cứ điều gì cũng không có lỗi gì với em.”

Cô tiếp lời

“Việc anh và Linh có bất cứ điều gì với nhau thì đó là việc giữa hai người, hai người tự đi giải quyết, điều đó không liên quan đến em. Chỉ mong anh đừng làm ai phải khổ. Sinh ra là phụ nữ đã khổ lắm rồi. Anh hiểu không?”

Nói xong cô vẫn không thể hiểu tại sao lại bình tĩnh nói ra được những lời này.

“Anh hiểu rồi, em hay cho anh một cơ hội Thảo nhé! Đêm qua là một sai lầm, với Linh đó cũng là một cơn say. Sẽ không làm em buồn thêm lần nào nữa. Anh hứa”
Đâu đó họ nói rằng, trên đời này có hai thứ không thể tin được. Thứ nhất là quảng cáo, thứ hai là lời nói của đàn ông. Ngày hôm nay cô không tin những gì anh nói, nhưng rồi cô vẫn cho anh một cơ hội. Cô nghĩ trong chuyện này bản thân mình cũng có lỗi, là lỗi do cô nên mới xảy ra chuyện đó. Cho anh cơ hội hay cũng chính là cho bản thân mình cơ hội. Để rồi sau cuộc nói chuyện đó cô quay đi khóc nức nở, anh vẫn hiện hữu ở đây, nhưng một linh cảm rằng tình yêu của hai người đã chạm đến quãng đường gập gềnh sóng gió.

Cô và anh ít giao tiếp với nhau hơn trước, không còn những chia sẻ về công việc, không còn những trao đổi với nhau trong cuộc sống hàng ngày. Thảo tự trấn an bản thân mình rằng quãng thời gian này chỉ là nhất thời thôi, nhất định tình cảm hai người sẽ lại gắn bó như trước đây, và dù sao trong khoảng thời gian cô đẹp nhất cũng đã được ở bên cạnh anh. Sau này dù có ra sao, bất kể có thế nào, chời đợi bao lâu cô vẫn không hối hận. Nhưng rồi sau này cô nhận ra rằng đó chỉ là suy nghĩ của kẻ si tình mà thôi. Thật ra trên đời này không có người vô tâm, chỉ là tâm trí của họ không hướng về nhau mà thôi. Hiểu được điều đó nhưng cô đã không đủ can đảm để vượt qua nó, để rồi một đám cưới vẫn cứ thế diễn ra theo kế hoạch.

Khi mọi chuyện đã được sắp xếp, số phận đã an bài thì khi đó cô và anh càng ít gặp nhau hơn, lý do muôn thuở cho sự vắng mặt đó là BẬN. Bận là một cái cớ mà mọi người rất thích để vin vào, rồi ỷ lại để thoái thác. Nếu đã thích một cái gì đó, thì kiểu gì người ta cũng tìm ra thời gian dành cho nó, ít hay nhiều cũng sẽ có cách thôi. Nếu đủ yêu!

1 tháng trước khi diễn ra đám cưới là sinh nhật của cô, anh bận đi công tác không về được. Thời điểm này cô cũng không còn quan tâm quá nhiều đến sự có mặt của anh nữa. Cô gọi một vài người bạn của mình đến nhà hàng làm bữa tiệc độc thân và kết hợp cả sinh nhật. Ngày hôm nay trong bữa tiệc này cô muốn được vui tới bến lần cuối cùng của tuổi thanh xuân. Cô muốn được cùng đám bạn uống rượu. Ai cũng biết phụ nữ khi say thì lắm cảm xúc và phức tạp hơn đàn ông, vì vậy cô cố gắng không để mình say, hoặc ít ra là không thể say trước mặt người khác. Vui cùng bạn bè được dăm ba chén rượu thì điện thoại cô có tin nhắn. Đó là một món quà sinh nhật khủng khiếp mà người chồng sắp cưới của cô mang tới. Một cô gái đã dùng điện thoại anh Hùng gửi tin nhắn hình ảnh tới cô, đó là hình ảnh 2 người đang ân ái. Không biết cô gái đó gửi hình ảnh ấy cho cô nhằm mục đích gì, nếu gửi để cô tức điên lên thì điều đó xưa rồi! Cô bình thản đón nhận và trả lời tin nhắn:

“chúc anh có một đêm hạnh phúc, em có để bao cao su ở ngăn nhỏ có khóa trong ví anh đó anh nhớ dùng nhé! Nhớ bảo vệ bản thân, phòng bệnh là tốt anh ạ”

Gửi tin nhắn đi rồi cô tắt máy, cầm ly rượu nhấp một hơi cạn ly.

“Thảo! Thảo! mày có chuyện gì vậy?” đám bạn nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cô vội hỏi

“Tao không sao đâu, cảm ơn chúng mày vì hôm nay đã đến đây, hôm nay là ngày vui của tao, chúng mày uống với tao nhé! Tao muốn say”

Nói rồi cô rót rượu cho mọi người và cứ thế uống, cô uống không có điểm dừng. Đúng rồi! Cô muốn quên chuyện này đi, muốn quên cuộc sống này, cô muốn say. Bất giác cô thấy rằng mình cần phải say, mem rượu sẽ đưa cô quay trở lại những kí ức đẹp đẽ đã qua.
Cô nhớ ra rằng mình không thể say trước mặt người khác, bình thường cô là người mạnh mẽ và hay cười, đôi khi nụ cười ấy khiến đối phương cảm thấy cô chưa từng biết tới va vấp. Khi cao hứng tới mức đôi chận loạng quạng và luyên thuyên dăm ba câu tối nghĩa thì cô gọi thanh toán và ra ngoài bắt taxi về nhà. Về nhà cô bật những bản nhạc mà anh và cô hay nghe mỗi khi làm tình và uống rượu một mình, bởi lẽ khi say con người ta thường chân thật nhất mà cũng giả dối nhất, chân thật nhất vì người ta có thể bộc lộ ra những cảm xúc vốn giấu kín, là khóc lóc, gào thét, là chửi rủa… giả dối nhất là với họ khi đó ai cũng có thể vô tình là người bạn thân hữu nhất trên trần đời, hay là một người yêu quyên rũ và say đám nhất thế gian. Khi say con người ta khi say rất cô đơn và yếu đuối. Vì cô đon và yếu đuối nên muốn dựa dẫm vào hơi ấm của kẻ khác, những cái ôm siết hay nắm tay dường như có thể lấp đầy bản ngã cô đơn của con người nhưng đều không còn đáng tin khi tỉnh rượu. Rất nguy hiểm, vậy nên thật sự chỉ nên say khi uống rượu một mình.
Cô uống đến say mèm và đau đớn nhận ra rằng cơn say lại làm cô nghĩ về anh nhiều hơn! Những âm thanh du dương từ bản nhạc không lời vẫn cứ nhè nhẹ vang lên nhưng hòa theo nó không phải là những tiếng rên của hai người mà là tiếng khóc thầm của cô, tiếng khóc mỗi lúc một lớn lên thành tiếng thét, tiếng chửi và rồi lại tự trách bản thân mình… Cứ như thế, bao nhiêu cung bậc cảm xúc được dồn nén lại rồi òa lên trong cơn say. Đến khi cô không còn đủ sức gào thét nữa mà gục ngã trên sàn nhà đến hơn 1 ngày sau mới tỉnh lại.

Em tự hỏi:

Mạnh mẽ đã thành quen, sao cơn say lại làm em quên mất? Ừ thì mạnh mẽ thật lâu, em cũng cần một bờ vai tựa vào để khóc. Khóc không phải yếu mềm, mà chỉ để những mệt mỏi trong tim được phóng sinh, thoát kiếp..
Nếu em gọi anh, lúc em say.. Là lúc những bí mật trong em đến lúc cần được giãi bày. Em từng hứa với mình: Sẽ cất giữ chúng thật lâu để cả những cơn mưa ngâu cũng phải lắc đầu chịu trận.
Ừ thì em đã cất thật sâu nhưng vào những lúc say, chúng lại chẳng mảy may ở lại.

Sau chuyến Công tác anh quay trở về. Cô cũng có đủ thời gian tỉnh lại. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, đám cưới vẫn cứ diễn ra như chưa hề có chuyện gì xả ra và với cô “Hạnh phúc là gì???” vẫn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ. Một đám cưới chưa chắc đã là hoàng hôn của tình yêu, nhưng đám cưới chắc chắn là kết thúc của tuổi thanh xuân.

Tạm biệt thanh xuân…Tạm biệt những đớn đau xinh đẹp
Tạm biệt thanh xuân… Những giấc mơ xa xôi diệu ảo..
Tạm biệt thanh xuân… Tạm biệt những nỗi buồn thương đầy rực rỡ
Tạm biệt thanh xuân … Tạm biệt những hoang mang vĩnh hằng.
HẾT.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *