Hội trường A – Đại học Long Hoa Vân, tiết học cuối buổi sáng vừa kết thúc. Lưu Hưng đang dọn hết sách vở chuẩn bị rời khỏi giảng đường thì nghe tiếng gọi.
“Lưu Hưng!” Âm thanh từ phía cửa lớn vang lên. Lưu Hưng vội vàng xoay người qua và dợm đứng lên.
“Ái da..”, Lưu Hưng khẽ nhăn mặt vì cái khoá lại nghiến vào lớp bìu. Sáng nay gấp gáp thay đồ vì dậy muộn, cậu quên mặc quần lót để giữ cho cái khoá yên vị nên nó dễ bị xoay lệch và gây đau mỗi khi cậu đột ngột thay đổi tư thế.
“Sao vậy Hưng!?”
“Dạ không sao chị Tâm,” cậu nói nhanh. “Tìm em có chi không?”
“Chiều nay đi uống trà sữa với tụi tui nữa hông nè, quán cũ luôn. Mà làm ơn đừng có gọi tui chị này chị nọ nữa, nói hoài không nghe”.
“Em quen rồi. Mà đi với ai vậy chị?”
“Vẫn là bọn ba tụi này thôi hà”
“Dạ em…”
“Thôi bớt bớt đi, chị chị em em hoài. Thua bọn tui có 1 tuổi chứ nhiêu, ah, nhỏ hơn Nhật Hạ 2 tuổi. Mà kệ đi”. Tuệ Tâm vừa nói xong thì xoay người đi thẳng ra khỏi giảng đường, ra tới cửa mới quay đầu lại nói rõ to : “Nhớ chiều nhe, nhất định phải đi đó!”.
Lưu Hưng định nói với Tuệ Tâm là cậu sẽ không đi vì cậu vốn ngại tiếp xúc với người lạ nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã đi mất rồi. Cảm giác lạc lõng trong cuộc trò chuyện luôn xuất hiện trong cậu mỗi khi tham gia vào các câu chuyện mà cậu không hoặc chưa quen với những người trong cuộc. Mỗi lần như vậy cậu đều cảm thấy rất khó xử, và thường là sẽ có cảm giác hơi khó chịu xen chút buồn mang mác tương đối kì lạ. Nhiều người chưa rõ nên không hiểu, cứ nghĩ cậu trầm tính và sống khép kín.
Tuệ Tâm là sinh viên năm cuối ngành Du lịch lữ hành, cùng khoa với Lưu Hưng, lớn hơn cậu một tuổi và học trên cậu một khoá. Cô là em của Tuệ Khải, ở cách nhà Lưu Hưng vài căn, ba người chơi với nhau từ nhỏ. Vóc người cô nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương, chỉ ngang vai Lưu Hưng. Thời gian gần đây cô lúc nào cũng như hình với bóng cùng Nhật Hạ, hai người đi đâu cũng có nhau. Lần trước ở quán trà sữa Phục Nguyên, cả bọn ba người Tuệ Tâm đang cùng nhau uống trà tán gẫu thì cô thấy Lưu Hưng đến nên mời cậu sang ngồi chung. Đó là lần đầu tiên Lưu Hưng gặp Triệu Việt Khuê.
***
Lưu Hưng vào nhà vệ sinh, cậu xoay và chỉnh cái khoá lại cho ngay ngắn rồi ngồi tiểu. Đã hết giờ học buổi sáng nên cậu xuống canteen trường để ăn trưa.
“Chiều nay anh có bận gì không?”. Lưu Hưng nhắn tin cho Tuệ Khải khi vừa ăn xong. Cậu rót li nước uống.
“Alo, Hưng hả? Anh vừa ngủ dậy. Có gì không cưng?” Tuệ Khải đọc tin nhắn xong liền gọi luôn cho Lưu Hưng.
“Dạ, chị Tâm hẹn em chiều nay học xong đi uống nước với nhóm bạn của chỉ. Anh rảnh thì ra với em luôn cho vui, có gì em còn có người trò chuyện, không thì em cứ đơ đơ kì lắm. Mà sao dậy trễ vậy anh Khải? Cuối tuần tranh thủ ngủ dữ ha!”
“À tối qua anh tăng ca tới gần sáng mới về, ngủ thẳng cẳng tới giờ luôn đó!”
“Vậy chiều nay đi được không anh? Anh ráng sắp xếp nha, có chị Nhật Hạ nữa đó!” Lưu Hưng cố tình bồi thêm.
“Á à, ok ok, cuối tuần nên dĩ nhiên là anh rảnh rồi, he he” Tuệ Khải cười khoái chí, nhanh nhảu đáp lời. “Mà quán nào, mấy giờ? Đón em ở cổng trường luôn hay sao?”
“Khoảng bốn giờ rưỡi anh cứ ra thẳng quán trà sữa Phục Nguyên trước đi, quán gần trường tụi em đó. Bốn giờ rưỡi tụi em hết tiết cuối.”
“Rồi, ok!”
“Mà anh vờ như tình cờ gặp nhau nha, để mấy chị biết em nói trước với anh kì lắm”
“Rồi rồi, ok, dễ mà”. Tuệ Khải tắt máy.
Dạo gần đây Tuệ Tâm hay dẫn Nhật Hạ, cô bạn cùng phòng về nhà chơi. Lần đầu gặp Nhật Hạ là Tuệ Khải đã cực kì ấn tượng bởi cô rất xinh, lại tinh nghịch hồn nhiên, dễ gần. Hôm trước anh có kể với Lưu Hưng về cô, đến hôm nay vừa nghe Lưu Hưng nói có Nhật Hạ đi cùng, anh không cần suy nghĩ gì, nhận lời tham gia luôn.
Tối qua sắp đến giờ tan sở thì đối tác lớn của công ty đột nhiên liên hệ bà Mỹ Ân, cho biết bên đó sắp triển khai dự án lớn, bà lập tức gọi Tuệ Khải ở lại chuẩn bị cùng bà lên cuộc hẹn, tiếp đãi khách. Phục vụ khách đến tận 4h sáng mới xong nên về tới nhà thì anh đánh luôn một giấc đến tận giữa trưa. Hơn hai năm vào làm vị trí nhân viên kinh doanh, tự mình tạo dựng được nhiều mối quan hệ và được bà Mỹ Ân đặc biệt chiếu cố nên chỉ tiêu doanh số đã không còn là vấn đề với Tuệ Khải nữa, KPI tháng nào anh cũng đạt được dễ dàng. Song đôi khi lại có một số việc tương tự đêm qua nên bắt buộc anh phải cật lực hỗ trợ theo lệnh của sếp, thường thì cũng chỉ là khoản tiếp đãi khách hàng. Hai mươi lăm tuổi đời, còn quá trẻ để phải bận tâm lo nghĩ về vấn đề sức khoẻ nên lúc nào anh cũng luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc. Tuy đôi lúc cũng mệt mỏi và căng thẳng nhưng đặc thù công việc là thế nên Tuệ Khải cũng đành chấp nhận vì nhờ có công việc này mà anh mới đủ khả năng lo cho việc học của cô em gái suốt mấy năm nay.
Ông Tuệ Lâm Văn, cha của anh em Tuệ Khải bỗng dưng bỏ đi biệt dạng khi anh mới vừa học đến cấp hai. Nhà vắng bóng đàn ông, mẹ anh kiên cường chăm lo cho hai con nhỏ. Ba năm trước, bà đột nhiên trở bệnh, cuối cùng không qua khỏi nên chỉ còn hai anh em đùm bọc lẫn nhau. Khi đó Tuệ Khải vừa mới ra trường, Tuệ Tâm vừa trở thành cô sinh viên năm nhất. Một mình Tuệ Khải vừa phải xoay sở tìm việc vừa phải lo cho việc học của em gái nên đối với chàng trai 22 tuổi khi ấy vô cùng chật vật khó khăn. Đôi lần cảm thấy bế tắc quá, anh định buông xuôi mọi thứ nhưng vì lo nghĩ cho em nên anh không đành lòng, cố gắng vượt qua. Khi ấy bỗng dưng bà Mỹ Ân ghé thăm, bà cho biết công ty Lê Túc đang tuyển thêm nhân viên kinh doanh, anh cứ nộp hồ sơ ứng tuyển, bà sẽ lưu ý bên phòng nhân sự. Sau vài vòng phỏng vấn thì anh được nhận vào làm, nhờ đó tình hình hai anh em mới dần khả quan hơn.
“Giờ cô Ân mà kêu đi gặp, tiếp ổng nữa chắc tiêu luôn!”. Tuệ Khải vừa khoá cửa vừa tự nhủ. Nghĩ lại những việc phải cùng với bà Mỹ Ân tiếp đãi ông khách đêm qua làm anh lại thấy ớn lạnh, bất giác sởn gai ốc. Anh lên xe chạy qua Phục Nguyên, mới hơn bốn giờ chiều.
***
Chuỗi trà sữa Phục Nguyên vốn đã nổi tiếng trên thị trường lâu nay nên khi thương hiệu này khai trương chi nhánh mới cách không xa Đại học Long Hoa Vân thì lượng khách ra vào quán lúc nào cũng rất đông. Nơi này mặc nhiên trở thành điểm hẹn thường ngày của bọn sinh viên quanh khu vực.
Vừa xong tiết cuối thì ba người Tuệ Tâm cùng Nhật Hạ, Việt Khuê đến quán, tìm ngay được bàn trống cách quầy pha chế không xa. Lưu Hưng cố ý đến sau, bước vào quán đã thấy ngay vị trí bọn Tuệ Tâm đang ngồi. Nhật Hạ đang đứng gọi món ở quầy pha chế, Tuệ Tâm cùng Việt Khuê ngồi chờ và trò chuyện với nhau có vẻ rất rôm rả, nói cười luôn miệng. Không thấy Tuệ Khải đâu.
“Hưng, Hưng, bên này nè,” Tuệ Tâm trông thấy Lưu Hưng liền khẽ gọi và khoa tay ra hiệu.
Lưu Hưng gật đầu chào rồi tiến đến chỗ cả bọn. “Chào hai chị. Chị Hạ đâu? Chỉ không đi sao?” Cậu vờ hỏi.
“Có chứ, đang bị bắt đứng order kìa!”
“Hưng uống gì qua gọi luôn đi” Việt Khuê mỉm cười nhìn Lưu Hưng.
“Vâng chị,” Lưu Hưng qua quầy pha chế. Hàng chờ cũng không dài lắm, hai bạn nhân viên đang tất bật trao đổi với khách và ghi nhận đơn hàng.
“Ủa em gái, trùng hợp vậy cưng? Ah, xin chào cô bạn dễ thương, anh là Tuệ Khải”. Tuệ Khải vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên thái dương ra dấu chào Việt Khuê. Anh đến từ sớm nhưng không vào quán mà đứng ở góc bên kia đường quan sát. Thấy Lưu Hưng đi vào, anh liền nhanh chóng qua đường bước vào theo.
“Anh hai tui đó”. Tuệ Tâm quay qua nói với Việt Khuê, mặt có vẻ không vui.
“Em chào anh, em là Việt Khuê”. Việt Khuê mỉm cười tự giới thiệu.
“Anh ngồi chung nhóm mình luôn nha”.
“Anh lo qua gọi món đi kìa. Hưng cũng đang bên đó đó!” Tuệ Tâm phụng phịu.
“Có Hưng nữa sao!!? Để anh qua đó order luôn đã”. Tuệ Khải vừa nói vừa đi sang phía hàng chờ. Lưu Hưng cũng vừa vặn xoay đầu nhìn về phía anh, gật đầu chào. Anh khẽ cười và nháy mắt với cậu.
Bỗng dưng hôm nay đâu không anh hai lại xuất hiện, nói nói cười cười suốt buổi với Nhật Hạ làm nàng cứ cười khúc khích làm Tuệ Tâm cảm thấy rất khó chịu. Dân kinh doanh lúc nào cũng phải huyên thuyên tư vấn cho khách để bán được hàng nên vô hình chung tạo thành thói quen mà đôi khi họ cũng không ý thức được, cứ líu lo suốt nên cô cũng hiểu và thông cảm cho anh mình. Duy có điều Tuệ Khải chưa được biết, vì không dễ gì hiểu được, Nhật Hạ chính là người yêu của em gái anh.
Đàn ông trầm tính luôn đem lại thiện cảm cho Việt Khuê, cô thích nhất là được ngắm nhìn những người như thế, việc ấy luôn mang đến cảm giác thú vị, khoan khoái trong cô, lắm khi làm cô rất mẫn cảm khi đối diện. Sau lần gặp Lưu Hưng hôm trước, thấy cậu suốt buổi cứ im lặng, dáng vẻ trầm tư, đôi khi như chìm trong suy nghĩ với ánh nhìn xa xăm, ít tham gia chuyện trò nên Việt Khuê có ấn tượng rất tốt. Cô cứ mãi ngắm nhìn làm Lưu Hưng càng ngượng ngùng thêm và lại càng chìm sâu trong tư lự. Được biết cậu là hàng xóm và còn là bạn thân với Tuệ Tâm nên lần này chính là do Việt Khuê ngỏ lời với cô mời Lưu Hưng đi cùng.
Hôm nay nhờ có Tuệ Khải nên Lưu Hưng cũng thấy thoải mái hơn, tinh thần theo đó cũng không còn mấy căng thẳng như lần trước dù vẫn chỉ tham gia góp chuyện được vài câu. Tuệ Khải thấy vậy nên cứ bông đùa trêu chọc Lưu Hưng, lắm lúc làm cậu thẹn thùng đỏ cả mặt. Việt Khuê càng cảm thấy phấn khích, hồ hởi ngắm nhìn từng biểu cảm của Lưu Hưng. Bỗng dưng cô cảm nhận như có gì đó chạy rật khắp cơ thể khiến cô thấy lâng lâng nhẹ nhàng vô ngần, không ngăn được phải rùng mình nhẹ một cái. Cô giật mình định thần lại, hai má hơi ửng lên vì sự vụ bất ngờ nên vội trấn tĩnh quay sang nhìn Tuệ Tâm, không dám nhìn Lưu Hưng nữa. Tuệ Tâm khi đó vô tình cũng đang nhìn cô, liền tinh ý mỉm cười. Cô ngượng ngùng cúi gầm mặt, tránh nhìn vào ánh mắt sắc sảo của Tuệ Tâm.
***
“Có người ngồi ngắm trai mà cũng ra được đó cưng!” Tuệ Tâm khúc khích cười. Sau buổi hẹn, cả ba trở về phòng trọ của Nhật Hạ, đang có bài thuyết trình nhóm cuối kì nên cả bọn thường xuyên tập trung ở phòng cô để làm.
“Có đâu mà, Tâm này, kì ghê” Việt Khuê nói nhanh.
“Thôi đi cô ơi, cô ra xong mặt thoả mãn luôn mà còn chối, giờ chắc ướt hết rồi, haha”
“Cưng ghẹo hoài, Khuê bỏ về là cái nhóm này tiêu luôn bài thuyết trình à nha. Mà, ướt thiệt sao Khuê?” Nhật Hạ tinh nghịch hấp háy mắt, mỉm cười.
“Trời ơi thêm bà Hạ nữa. Không phải mà, cần coi không Khuê vạch ra cho coi. Cứ ghẹo người ta!”
“Dám vạch dám coi hà cưng” Tuệ Tâm cười ha hả. Nói đoạn xoay qua hôn lên má Nhật Hạ. “Làm mình nổi hứng muốn ướt theo luôn!”, cô luồn tay qua tóc phía sau gáy Nhật Hạ, kéo cổ nàng về phía mình rồi hôn lên môi nàng. Nhật Hạ khẽ rên, bất giác đón lấy môi Tuệ Tâm, đánh lưỡi luôn vào trong.
“Ê ê, muốn mần tình mần tội gì thì chờ người ta về hãy mần nha hai người kia. Mà đã bảo không có rồi, dai ghê!”
“Thôi thôi, xin lỗi mà. Bữa nào ướt nữa vạch ra cho coi sau cũng được.” Tuệ Tâm buông gáy Nhật Hạ ra, nói xong lại che miệng cười khúc khích. “Mà Khuê thích Hưng dữ vậy sao, mới gặp lần hai đã ra” cô cố gắng làm vẻ mặt nghiêm trang hỏi.
“Nữa!” Việt Khuê gằn giọng. “Cũng không biết sao Khuê rất thích nhìn biểu cảm trên gương mặt Hưng. Lúc nãy đúng là cảm thấy có chút cảm giác…”
“Không phải là đã ra luôn rồi sao” Nhật Hạ lại khơi chuyện. Tuệ Tâm không nhịn được nữa, phá lên cười.
“Thôi tôi về đây, cho mấy người vừa lòng ha!” Việt Khuê vờ đứng lên, dợm bước đi. Cơ bản thì bọn Tuệ Tâm nói cũng đúng, do lúc đó cô mải mê mông lung suy nghĩ đủ thứ nên có lẽ hạ thể cũng hơi ướt sau cơn rùng mình trong vô thức đó. Cô rất xấu hổ khi bị Tuệ Tâm vô tình phát hiện.
“Rồi mà, rồi mà. Không giỡn nữa. Nghiêm túc, nghiêm túc nhe cưng!” Tuệ Tâm quay qua nháy mắt, nói với Nhật Hạ. “Tính Hưng dễ thương, hiền lắm. Lúc trước cũng nhờ Hưng nói hộ mà mẹ của Hưng mới qua gọi anh Khải vào công ty làm đó, không thì anh em Tâm chắc te tua luôn!” Cô tiếp lời. Năm đó sau khi mẹ Tuệ Tâm đột ngột qua đời, thấy anh của cô phải chật vật vừa lo kế sinh nhai vừa lo cho cô ăn học nên Lưu Hưng mở lời nhờ mẹ mình sắp xếp một chân trong công ty cho Tuệ Khải, nhờ đó cuộc sống của hai anh em cô mới dần được ổn định.
“Tốt vậy sao? Khuê cảm thấy rất hợp với người đó, ấn tượng ban đầu là vậy. Với lại Khuê thích kiểu người trầm trầm vậy á!”
“Ờ thì thích tới nỗi mới nhìn thôi mà đã ra… A quên, không nhắc, không nhắc nữa!” Tuệ Tâm khổ sở mím môi để mình không phải phá lên cười tiếp.
“Mệt ghê. Tôi ra, tôi ra vì nhìn trai. Tôi dâm vậy đó, vừa lòng mấy người chưa!”
Cả hai người Tuệ Tâm, Nhật Hạ không nhịn được nữa, cùng nhau ôm bụng cười ngặc nghẽo.
“Vậy có ướt không, khai thiệt đi, ta còn khoan hồng, không cần vạch ra để kiểm tra. Chứ nãy giờ ta nghe thôi cũng thấy hơi ướt ướt rồi đó nhe.” Nhật Hạ được nước bồi thêm.
“Có. Ra ướt hết, thấm hết từ trong ra ngoài, xuống tới đùi luôn. Được chưa!!? Thứ gì!”
“Há há há”. Tuệ Tâm được mẻ, khoái chí cười lớn chảy cả nước mắt. “Mà ông Hưng đó ổng nhát gái chứ trầm tính gì bạn ơi. Tại ổng chưa quen với Khuê thôi. Bữa nay có anh hai nên ổng tươi tỉnh, tự nhiên lên được chút đó, lâu lâu còn mắc cỡ đỏ hết cả tai nữa chứ!”
“Rất là đáng yêu mà…” Việt Khuê ngượng ngùng nói khẽ.
“Ừ ừ, tôi hiểu cô nương ơi. Cô yêu rồi đó mà, nước nôi lênh láng tràn bờ ngập mép ướt háng ướt đùi rồi đó mà” Tuệ Tâm lại châm chọc.
“Ôi đồ quỉ này!” Việt Khuê vừa xấu hổ đáp vừa nghĩ ngợi, bất giác hai đùi lại tự dưng ép sát vào nhau. Hai má cô vô thức ửng hồng lên.
“Sắp ra nữa rồi kìa! Bớt bớt. Tiết chế đi người ơi.” Tuệ Tâm tinh ý nên trông thấy, lại phá lên cười.
“Thôi lo làm bài cho xong đi còn kịp. Mệt quá!” Việt Khuê vì thẹn quá nên vội chuyển đề tài.
“Ừm, lo vụ bài xong luôn cho rồi cưng. Giờ ai ra thì ra, lát mình ra sau.” Nhật Hạ khúc khích cười, lại tinh nghịch nháy mắt nhìn Tuệ Tâm.
“Quỉ! Lát ai tham gia nữa thì cứ thoải mái đăng kí nhe, Tâm luôn sẵn sàng phục vụ!”
“Thôi cho tôi xin đi ha, hai người ghê quá đi! Yên cho tôi nhờ.” Việt Khuê mở laptop, bật bài thuyết trình đang làm dở lên. “Tiếp thôi!”
***
“Thưa mẹ con mới về”.
“Ừm. Tắm đi rồi xuống ăn tối luôn con”. Mỹ Ân ngồi ở sofa phòng khách. Sau buổi tiếp đãi hôm qua từ phía Lê Túc, ông Liam rất hài lòng nên gửi email cảm ơn và đang nhắn tin riêng cho bà.
“Dạ. Thưa ba, thưa ông nội con mới về”.
“Ừ Hưng” Ông Vệ đang chăm chú nhìn vào bàn cờ nên không nhìn lên, khoát tay chào con. Ông đang chơi cờ với ông Khánh, trầm ngâm suy nghĩ nước đi.
“Ăn mã đi ba!” Lưu Hưng nhìn sơ ván cờ, không nghĩ ngợi gì, nói đại luôn.
“Thôi đừng xúi dại, ăn cho chết à. Đi tắm đi ông!”
“Ha ha. Con lên tắm đây, xuống liền!” Lưu Hưng khoái chí cười, nói đoạn đi luôn lên phòng.
“Thôi hai cha con nghỉ đi. Anh qua dọn cơm sẵn để Hưng nó xuống thì ăn luôn”. Mỹ Ân bấm phím gửi rồi nhoẻn miệng cười ra chiều đắc ý, quay sang hai cha con ông Vệ.
“Chút nữa đi Ân, ba sắp hạ nó rồi” Ông Khánh hoan hỉ.
“Ba để đó đi, ăn xong rồi đánh tiếp. Còn anh lo dọn sẵn cơm đi!”
Ông Khánh đang cao hứng, định nói nữa thì thấy con trai xua xua tay ra hiệu, ý bảo ông ngưng. Ông hiểu ý con nên tuy còn tiếc ván cờ đang thắng thế nhưng cũng đành đứng dậy vươn vai rồi qua bàn ăn, ngồi chờ.
Ông Vệ xuống bếp lấy chén đũa, bày thức ăn ra bàn. Xong xuôi đâu đấy ông lên lại phòng khách, bắt chéo hai bàn tay, cúi nhẹ đầu nói với vợ “Dạ xong hết rồi đó em”.
“Tốt! Anh với ba cứ ngồi đó đợi con đi, tôi còn chút việc phải xử lí rồi qua sau”. Mỹ Ân đáp, mắt bà không rời màn hình điện thoại, lại cười mỉm, có vẻ rất vui.
“Cuối tuần mà vẫn bộn bề công việc sao em” Lưu Vệ thở nhẹ ra một hơi. “Em cũng nên nghỉ ngơi cho thư thả đầu óc…”
“Không phải việc của anh. Anh giúp được gì không? Anh muốn can dự? Anh thấy mệt mỏi lắm hả?”
“Em đừng hiểu lầm tội anh, anh đâu dám ý kiến gì về công việc của em. Anh chỉ lo cho sức khoẻ của em nên quan tâm hỏi chút thôi mà”
“Anh cũng biết quan tâm sao? Tôi không muốn nhờ anh lo dùm. Muốn lo thì lo việc nào anh giỏi nhất đi. Xuống dưới phục vụ ba cho tôi, NGAY!”. Mỹ Ân bỗng nhiên nộ khí xung thiên, quát ông Vệ.
“Anh xin lỗi, nhưng mà…” Ông Vệ thầm than khổ vì đã trót lỡ gây ra tai hoạ cho mình, định lên tiếng phân bua.
“Kìa Ân, sắp ăn cơm rồi, con để cho Vệ nó ăn chung với cả nhà chứ. Khi khác đi con, hôm nay ba cũng không được khoẻ…” Ông Khánh cắt ngang lời con trai, nói với lên.
Được ba nói đỡ cho mình, ông Vệ cả mừng nhìn vợ gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Anh nhưng nhị gì? Gật gù gì? Làm ngay! Khi nào Hưng nó xuống thì nghỉ, cho anh lên ăn. Ba cũng muốn ý kiến sao? Nếu ba thấy không khoẻ thì ba cứ yên tâm, hôm nay không được ra! Anh còn không mau đi!!?”. Mỹ Ân quắc mắt nhìn ông Vệ.
Ông Vệ khúm núm vâng dạ rồi qua chỗ ông Khánh ngồi, chui xuống gầm bàn. Ông Khánh đành nhấc người lên để con trai kéo nhẹ cái quần pijama mình đang mặc xuống, để lộ dương vật đang mềm oặt ra. Trong nhà chỉ có mỗi ông là không phải mang khoá.
“Ba mệt nên anh lo chăm sóc ba cho tốt, làm ba ra là ăn phạt nặng hơn. Rõ chưa!!? Còn ba, ba mà ra thì chết với em!”. Mỹ Ân nghiêm nghị, đoạn lại cuối xuống nhìn màn hình điện thoại.
Ông Vệ bắt đầu phục vụ ba mình theo lệnh vợ. Ông vội quay qua cầm dương vật của ông Khánh vuốt lên xuống nhè nhẹ cho cương lên để ngậm.
“Hôm nay anh dám bao đồng việc của tôi, phạt không được dùng tay. Dùng miệng thôi!” Mỹ Ân không thèm nhìn qua, nói luôn.
Ông Vệ nghe thấy lệnh mới, vội buông tay ra chống lên đùi, không dám cầm dương vật ông Khánh nữa, chỉ há miệng ngậm lấy đầu khấc mút nhẹ. Ông sợ ông Khánh xuất tinh nên hết sức nhẹ nhàng, luôn giữ nhịp độ lên xuống đều đặn. Được một lúc thì dương vật ông Khánh bắt đầu cứng dần lên.
Ông Khánh cũng sợ bị con dâu phạt nên đành ngồi im để con trai lo phận sự. Ông gác hai tay lên bàn, ngồi sát ngoài rìa ghế, tựa lưng ra sau cho con không bị vướng víu. Cúi xuống nhìn con trai đang mím môi ngậm mút dương vật của mình, ông không khỏi chạnh lòng suy nghĩ.
Hơn hai mươi năm qua con trai ông phải cam chịu đoạ đày không khác chi địa ngục. Âu cũng là cái quả mà con phải gánh vì năm xưa đã trót gây ra tai hoạ nhưng đôi khi nghĩ đến cũng làm ông thấy thương cảm vì cái giá mà con trai ông phải trả quá chua xót, lẽ thường khó có thể hình dung được.
Không dám để mọi người phải chờ lâu, Lưu Hưng tắm nhanh để xuống ăn tối cùng cả nhà. Vừa bước tới cầu thang nhìn xuống đã thấy ba đang phải quì giữa hai chân ông nội dưới gầm bàn, cậu giả vờ lấy hơi ho nhẹ mấy cái.
Nghe tiếng ho của Lưu Hưng, ông Khánh luồn tay xuống khều khều đầu con trai ra hiệu. “Ân xuống ăn cơm đi con!”, Ông quay sang phía Mỹ Ân, đánh tiếng gọi lớn.
“Dạ, ba”. Mỹ Ân đi xuống bếp. “Ai cho phép anh chui ra?” Thấy ông Khánh lục tục nhổm mông kéo quần lên, ông Vệ thì đang lồm cồm bò ra từ gầm bàn, bà liền quát hỏi.
“Dạ tại con nó xuống rồi, nãy em có nói…”
“Ai cho phép anh chui ra!!?” Mỹ Ân gằn giọng. Ông Vệ sợ quá đành thất thỉu chui lại xuống gầm bàn.
“Nay anh gan lắm! Giờ chui ra đi. Bới cơm!”
Ông Vệ lại lục tục chui ra khỏi gầm bàn, đứng lên xới cơm cho cả nhà dùng bữa.
“Dạ cảm ơn ba. Ba lại nói gì không phải với mẹ nữa à?” Lưu Hưng đã ngồi vào bàn, đón lấy chén cơm ông Vệ đưa sang, lo lắng hỏi ông. Chuyện ông Vệ bị Mỹ Ân trách phạt xảy ra như cơm bữa nên đối với mỗi thành viên trong gia đình Lưu Hưng thì việc ấy từ lâu đã mặc nhiên trở thành một việc rất đỗi bình thường, không chỉ riêng với mỗi mình cậu. Hễ ông sơ suất, vô tình lỡ miệng trong công việc thường nhật là cầm chắc án phạt của bà. Từ xưa đã như vậy rồi nên cả hai anh em Lưu Hưng đều không hiểu nguyên cớ phát sinh sự vụ, chỉ biết rằng ba mình nhất nhất tuân thủ mọi mệnh lệnh của mẹ, chưa bao giờ dám bất tuân.
“À thì…” Ông Vệ ngập ngừng chưa biết nên giải thích sao với con.
“Lâu lâu buồn miệng đó mà. Mẹ cho ngậm thuốc cho vui lên”. Mỹ Ân cướp lời chồng rồi quay qua hỏi ông Khánh “Ba thấy khoẻ hơn chưa?”
“Ba khoẻ, khoẻ. Thôi ăn cơm đi”.
“Ba khoẻ thì tốt rồi. Anh chưa xong với tôi đâu. Ăn đi!” Mỹ Ân vừa nói vừa quay qua trừng mắt với ông Vệ. Ông khúm núm cúi đầu không dám nhìn thẳng, gắp vội thức ăn cho vào chén.
“Ủa em Uyên đâu mẹ?” Lưu Hưng cố ý lái sang chuyện khác cho không khí đỡ căng thẳng, cũng vừa hay không thấy em gái đâu nên hỏi luôn.
“Nãy nó về sớm ăn trước, kêu là có buổi học ngoại khoá, đi rồi con. Thôi lo ăn đi!”
Không gian hốt nhiên im lặng, nặng nề. Không ai nói với ai câu nào, ai cũng cắm cúi ăn. Mỹ Ân chốc chốc lại xem tin nhắn rồi trả lời.
Ông Vệ cẩn thận rỉa xương rồi kính cẩn gắp miếng cá cho vào chén của vợ.
“Ai mượn? Giở trò nịnh nọt à? Tưởng vậy là xong sao?” Mỹ Ân bỗng đập mạnh chén đũa lên bàn. Ông Vệ hoảng hốt rụt ngay tay về, ông Khánh và Lưu Hưng cũng giật mình đánh thót. “Dạ không, anh chỉ muốn gắp thêm thức ăn cho em thôi, tại thấy tay em đang bận…” Ông lí nhí trả lời.
“Bữa khác thì được. Hôm nay không cần. Muốn nịnh để được thưởng thêm sao? Sẽ có đủ, không phải lo. Lo ăn cho xong đi, NHANH!” Mỹ Ân quát lớn. Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Ông Vệ không dám làm gì nữa, chỉ cắm cúi ăn.
“Dạ con no rồi. Con lên phòng trước nha!”. Lưu Hưng vừa ăn vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy của ba và ông nội nên cái khoá bỗng trở nên chật chội hẳn. Lát sau cậu cảm giác có một ít nước nhờn vừa rỉ ra phía hạ thể làm cậu thấy căng tức khó chịu quá nên gắng ăn vội cho xong bữa để về phòng.
“Anh ăn xong thì đi đánh răng rồi ra chăm sóc cho ba tiếp. Khi nào tôi cho phép mới được nghỉ, thưởng thêm cho anh đó!” Mỹ Ân đợi Lưu Hưng lên lầu xong mới nói với chồng.
“Dạ,” ông Vệ lí nhí dạ ran, thầm than khổ.
“Tha cho nó đi mà Ân. Nay ba mệt nên cũng không có cảm giác mấy đâu, thôi đi con”. Ông Khánh thấy con trai dợm đứng lên liền nói nhanh.
“Nãy em thấy cộm lên một cục luôn mà ba không có cảm giác gì sao? Để em coi.” Mỹ Ân vừa nói vừa rướn chân sang day day ngay hạ bộ ông Khánh. “Xìu rồi à. Mà thôi, ba không có cảm giác cũng không sao. Em phạt là phạt nó, ba cứ ngồi yên đó để nó chịu phạt là được. Cấm ra à!” Bà rụt chân, ngồi ngay ngắn trở lại để đọc tin nhắn. “Anh còn không mau đi!!?” Bà quắc mắt nhìn ông Vệ.
“Dạ!” Ông Vệ đành tiu ngỉu đi nhanh vào phòng để đánh răng. Xong xuôi ông lại xuống bếp. Ông Khánh đã ăn xong, không dám đi đâu, chỉ đành ngồi yên chờ con trai. Mỹ Ân vẫn còn đang ăn, chốc chốc lại trả lời tin nhắn. Ông Vệ đi qua chỗ ba mình ngồi rồi chui xuống. Ông Khánh đành đẩy ghế ra, ngồi trở lại tư thế cũ cho con trai kéo quần ông xuống và ngậm lấy dương vật ông mút nhẹ.
Lúc nãy nói là không có cảm giác gì để đỡ cực cho con nhưng sau một hồi thì ông Khánh cũng cảm thấy lâng lâng trước nhịp độ nhẹ nhàng đều đặn của con trai. Ông đặt một tay vòng qua cổ của con, đẩy đưa nhẹ theo nhịp. Mắt vừa lim dim hưởng thụ, ông vừa miên man nghĩ lại cả quá trình bản thân mình và con trai đã trải qua từ trước đến nay làm cơ thể ông bất giác nóng ran. Ông khẽ rên nhẹ, thoáng chốc có cảm giác muốn xuất tinh. Nhớ lại lệnh con dâu, ông giật mình định thần, hốt hoảng nắm tóc con trai giật mạnh ra.
“Auuu!!!” Bất thình lình bị ông Khánh hất đầu lên đánh bốp vào gầm bàn, ông Vệ đau quá thốt lên, xoa xoa chỗ đau.
Cơ thể ông Khánh bất giác giật nhẹ, ông kẹp hai đùi, trân mình ghì lại làm dương vật ông được giữ yên trong vài giây. Rồi ông thở hắt ra, khép hờ hai mắt, tinh dịch cứ thế tuôn nhẹ ra thành dòng, từng đợt đặc quánh chảy xuống phần mu trơn láng của ông trong vô thức. Dương vật ông chỉ giật nhè nhẹ theo từng dòng tinh dịch chực trào ra.
“Ba, ba ra luôn hả? Chết con rồi. Ôiii…”
“Ba kìm không kịp. Ba xin lỗi…”
“Sao ba nói nay ba mệt mà, nãy em nói gì bộ ba không nhớ sao? Nay được con trai chăm sóc, bú liếm giỏi quá nên ba sướng quá quên hết lời em dặn hả?”. Mỹ Ân cũng đã ăn xong, bà đang chăm chú theo dõi tin nhắn thì nghe tiếng đánh bốp rõ to phát ra từ phía 2 cha con nên cũng giật mình. “Có sao không?” Bà nhìn xuống hỏi ông Vệ.
“Dạ cũng không sao hết em, ổn, ổn…” Ông Vệ buông ngay tay xuống, vội vã trả lời, không dám xoa đầu nữa.
“Tôi đã nói không cho phép anh để ba ra mà. Cái gì đây!!?” Mỹ Ân đứng lên chỉ xuống mu ông Khánh, dương vật ông vẫn còn cương cứng và giật nhẹ, bà giận dữ gằn giọng.
“Dạ…là…là tinh. Nhưng mà…”
“Là tinh!!? Anh giỏi lắm. Lo dọn dẹp đi!”
“Thôi Ân, tha cho nó đi. Là lỗi của ba. Không phải tại nó đâu. Ba xin lỗi mà. Để ba lau…” Ông Khánh với tay kéo hộp khăn giấy trên bàn về phía mình.
“Dọn sạch, ngay!!!” Mỹ Ân lại quắc mắt nhìn chồng. “Phần ba em tính sau!” Bà quay lên nhìn vào mắt ông Khánh. Ông giật thót người, vội rút tay lại, nhìn xuống gầm bàn.
“Dạ, dạ!” Ông Vệ đành lật đật quay qua liếm, húp để nuốt sạch hết tinh dịch trên mu và dương vật ông Khánh. Ông cũng không dám quên ngậm chặt dương vật của ba mình – lúc này vẫn còn hơi cương vì chưa đạt cực khoái – mút mạnh mấy cái cho ra hết lượng tinh dịch còn sót lại bên trong ống dẫn tinh.
“Xong chưa?” Thấy chồng ngưng lại, nhả dương vật ông Khánh ra, Mỹ Ân cất tiếng hỏi.
“Dạ xong rồi em”. Ông Vệ nuốt ực, mau mắn trả lời.
“Giỏi! Bò ra quì kế bên ba!”.
Ông Vệ lật đật bò ra khỏi gầm bàn, quì cạnh ba mình, hướng về phía vợ.
“Em cấm ba ra mà. Nãy em nói gì ba không nhớ sao? Ba thèm ra tới vậy sao? Ba còn than mệt không muốn được nó phục vụ mà!” Mỹ Ân bực bội vừa nhìn ông Khánh vừa chỉ thẳng vào mặt chồng.
“Ba xin lỗi, ba ngăn lại liền đó chứ, tại hơi trễ chút nên tinh nó…”
“Tự ra??? Ba cũng muốn được như nó sao? Ba cũng biết là kiểu ra như vậy chỉ dành cho nó thôi mà” Mỹ Ân cắt lời ông Khánh. “Chỉ có thứ chó tha đó mới không đáng được sướng, được thỏa mãn cái dục vọng thối tha như bản chất con người nó. Mày khóc cái gì!!?”. Mỹ Ân đang nói thì thấy ông Vệ rưng rưng nước mắt, gần như nấc lên. Bà nổi cơn nộ khí xung thiên, nắm tóc ông giật mạnh rồi tán mạnh vào má, in cả dấu bàn tay lên mặt ông.
“Anh xin lỗi…hức…anh xin lỗi,…” Ông Vệ đau quá khóc nấc lên thành tiếng, luôn miệng nói.
“Ân, con tha cho nó đi con, chuyện cũng lâu rồi mà con…” Ông Khánh lo lắng, nói đỡ ngay cho con.
“Lâu? Lâu thì bỏ qua cho nó sao? Nay ba nhân từ vậy à!? Được! Em tha cho nó. Khoá mày thêm một tháng, chỉ được phục vụ khi có lệnh. Rõ chưa thứ chó má!!?”. Mỹ Ân trừng mắt nhìn chồng, nghiến răng nói luôn một lượt.
“Dạ!…”
“Còn khóc nữa? Muốn tao tán thêm cho mấy cái nữa hả? Sủa!”
“Quâu, quâu, quâuuuu…” Ông Vệ kêu lên mấy tiếng nhỏ rồi nín bặt, dụi nhanh nước mắt, hai tay chống xuống gối, không dám nấc lên nữa.
“Chó ngoan. Còn ba, ba cũng gan lắm. Giờ tới hết tuần sau ba chỉ được cầm con cặc đó để đi đái thôi, đừng mơ được đụ đéo gì hết. Ba rõ chưa!!? Hay ba muốn được khoá lại như nó luôn cho tiện? Em chiều ba hết!” Mỹ Ân không cả nể gì nữa, lớn tiếng văng tục với ông Khánh. Mỗi lần bốc hoả là bà không còn kiêng khem lễ nghi gì.
“Thôi, thôi. Ba biết rồi mà, ba xin Ân” Ông Khánh liến thoắng cho xong chuyện, thầm than khổ.
“Còn mày, thứ chó rác rưởi. Há miệng ra!”. Mỹ Ân nói rồi nhìn xuống phía ông Vệ đang cúi gầm mặt, nắm tóc ông giật ra sau, tán thêm một cái nữa. Ông Vệ tuy đau nhưng vội ngẩng đầu lên, không dám nấc. Ông há miệng lớn, thè lưỡi ra. Mỹ Ân không nói thêm gì, cuối xuống nhổ nước bọt thẳng vào miệng ông Vệ. Ông nhắm chặt hai mắt, ngậm miệng nuốt nhanh rồi lại há miệng, đưa lưỡi ra như cũ.
Mỹ Ân hiếm khi mặc quần lót mà chỉ thả rông vì không thích bị vướng víu. Bà tiến lại gần góc bàn, vén váy sang một bên, kéo ghế lại gần rồi gác chân lên, xoay về phía chồng. Đoạn bà vạch hai mép âm hộ ra rồi dùng mấy ngón tay ấn lên mu để điều hướng, bắt đầu tiểu thẳng vào miệng ông Vệ.
Ông Vệ liên tục ngậm miệng nuốt nhanh rồi lại há lớn ra để hứng nước. Nước tiểu văng ra thấm ướt từ trên mặt xuống tới gối của ông, ông hớp nước nuốt liên tục.
Mỹ Ân chỉnh nhẹ tay rồi xoay nhẹ hông tạo thành từng dòng nước nhịp nhàng bắn lên khắp người làm quần áo ông Vệ thêm sũng nước. Được một lúc bà nín lại rồi đẩy nước tiểu còn sót ra thêm mấy nhịp nữa, cũng là đợt cuối. Nước tiểu văng cả sang chỗ ông Khánh, ông đang ngồi yên không dám hó hé gì, chỉ đành lòng chịu trận.
Mỹ Ân rùng mình nhẹ mấy cái, bà túm đầu ông Vệ kéo về phía âm hộ của mình. Ông vội vã ngước lên liếm nút mấy cái cho sạch hết nước tiểu còn đọng lại trên âm hộ của vợ. Mỹ Ân thoả mãn thả váy xuống, chà bàn tay vừa nắm mái tóc ướt sũng của chồng lên vai ông ông Khánh qua lại cho khô.
“Lo mà lau cho sạch!”
“Quấu!”
“Chó ngoan! Xét kỹ thì lỗi lần này cũng không nặng lắm, âu cũng vì quan tâm đến sức khỏe của bà. Còn việc phục vụ không tốt, lỡ làm ba ra thì bữa nay bà coi như tai nạn. Ngoan ngoãn trong tháng có khi bà xem xét lại, cho con trở lại kiếp người, thả lồng sớm cho con để con được xả” Mỹ Ân tỏ vẻ hài lòng, nhấc điện thoại lên vừa đọc tin vừa tủm tỉm cười rồi cất bước đi thẳng lên phòng. Ông Khánh khẽ liếc nhìn vào điện thoại, chỉ thoáng thấy bức ảnh cận cảnh hạ bộ một người đàn ông da đen.
“À, phần ba chưa xong với em đâu. Ba tắm rửa lại đi rồi lên đây, em còn phải xử lí ít việc với ba. Em không muốn phải chờ lâu. Con dọn dẹp xong cũng lên với bà luôn nghen Cún!” Mỹ Ân đi đến lưng chừng cầu thang thì dừng chân nói vọng xuống.
“Quâu!”
“Ba nghe rồi Ân!” Ông Khánh vội quay mặt về hướng cầu thang, trả lời gấp rồi quay sang nhìn con trai đang còn quì gối, cả người ướt sũng, vẫn còn nghẹn ngào nấc khẽ. Ông cũng chỉ biết thở dài chua xót trước tình cảnh của con. Ông lặng thinh không nói câu nào, tiu nghỉu kéo quần lên đi về phòng. Còn mỗi con trai ông ở lại, thất thiểu đứng lên đi tắm gội rồi bỏ đồ vào máy giặt và loay hoay lau dọn phòng ăn. Ván cờ hôm đó giữa ông và con trai nào có dịp phân thắng bại, dẫu rằng ông thấy đã cầm chắc phần thắng về mình.
***
“Xin chào. Xin hỏi có phải số của Hưng không?”. Làm xong bài thuyết trình nhóm cùng hai người Tuệ Tâm – Nhật Hạ, Việt Khuê quyết định hỏi xin Tuệ Tâm số điện thoại của Lưu Hưng. Hai người kia được dịp đâu dễ buông tha, lại bày trò chọc ghẹo cô một trận rồi mới đưa cho. Tối đó cô bấm bụng nhắn tin gửi cho Lưu Hưng làm quen luôn.
“Hưng đây ạ. Xin hỏi ai vậy?” Thấy tin nhắn từ số lạ, Lưu Hưng lịch sự nhắn lại trả lời.
“Việt Khuê đây Hưng. Hưng có bận gì không?”
“Dạ chào chị Khuê. Hưng vừa làm xong một số bài tập. Có gì không chị?”. Lần thứ hai gặp lại, Lưu Hưng cũng cảm thấy có nhiều thiện cảm hơn với Triệu Việt Khuê. Chỉ là suốt buổi cậu thấy cô nàng cứ chăm chăm nhìn mình, trong khi ông anh Tuệ Khải thì lại miên man mãi miết kể hoài những câu chuyện từ thuở cả bọn còn thơ làm cậu xấu hổ ngượng ngùng nên không dám nhìn cô nhiều.
Mỗi khi nghĩ về hai vị song thân, Lưu Hưng lại thấy rất thương cảm cho ba mình song cậu không thể hiểu vì sao ông lại có thể chịu đựng được việc bị vợ ngược đãi – đôi khi lãnh khốc phũ phàng, đau đớn nhục nhã vô cùng – càng không thể lí giải được vì sao mẹ lại nỡ lòng đối xử như vậy với ông. Từ khi cậu còn nhỏ, bắt đầu ý thức được nhiều điều hơn thì mối quan hệ giữa ba và mẹ mình vốn dĩ đã như thế rồi. Lúc nãy vừa lên phòng thì nghe tiếng mẹ quát nạt ba mình, cậu biết hôm nay lại là ngày xui xẻo của ông. Cậu hết sức cẩn thận, rón rén nhẹ nhàng ra phía cầu thang nhìn xuống, thấy ba mình phải quỳ gối cạnh ông nội, yên vị nghe mẹ xài xể, lăng nhục rồi còn tiểu tiện lên khắp cả người ông làm cậu thấy rất thương rất tội cho ông nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy dương vật của mình bức bối căng tức bên trong cái khóa, khó chịu vô cùng. Không ít lần cậu phải chịu khổ sở vì phải chịu đựng, ngăn không để mình phải nghĩ đến những cơn dục vọng bất chợt ập đến như hôm nay. Cậu vội trở về phòng mở nhạc lên nghe để quên đi cảm giác khó chiu, nôn nao nọ nhưng vẫn không sao ngừng suy nghĩ đến.
Mỹ Ân, mẹ của Lưu Hưng tuy không phải là người duy nhất tạo ra kinh tế trong gia đình nhưng lại là người có quyền lực cao nhất trong nhà cậu, ngay cả cha chồng cũng phải răm rắp tuân theo hiệu lệnh của bà. Bà nghiêm khắc dạy dỗ con trai từ nhỏ về việc phải hết mực yêu thương và trân trọng phụ nữ, nâng niu giữ gìn tiết trinh cho họ cũng như phải biết tiết chế tham dục của mình. Đó cũng là lí do khiến Lưu Hưng đặc biệt tôn trọng, lễ độ, dịu dàng với phụ nữ. Với cô con gái Lệ Uyên thì bà luôn dạy cô phải mạnh mẽ, kiên định đối mặt với khó khăn và phải biết tự bảo vệ mình tránh khỏi các mối hiểm nguy, hiểm hoạ.
Sinh nhật lần thứ mười lăm của Lưu Hưng, Mỹ Ân cho con trai mang cái khoá đầu tiên. “Cái này sẽ giúp bảo vệ cho con tránh được nhiều rắc rối về sau”, bà vừa nói vừa bảo con cởi quần ra rồi hướng dẫn cho con cách mang khóa. “Mẹ sẽ giữ chìa khóa. Ba ngày sẽ đưa cho con mở một lần để vệ sinh cho sạch sẽ, có đau rát ngứa ngáy gì phải cho mẹ biết ngay. Mẹ cũng sẽ gửi cho ông nội chìa sơ-cua, phòng khi mẹ có việc không ở nhà thường xuyên được”. Bà cũng cho Lệ Uyên, con gái bà mang đai trinh tiết mỗi lúc cô ra khỏi nhà, dẫu đi học hay đi chơi, kể từ khi cô bé có kỳ kinh nguyệt đầu tiên, cũng với lí do để bảo vệ cho cô bé khỏi rắc rối và hiểm nguy. Ông Khánh cũng được bà trao cho chiếc chìa khoá dự phòng của cái đai.
Triệu Việt Khuê tuy dáng người tầm thước, không mấy cao nhưng thân thể gọn gàng cân đối, khuôn mặt xinh xắn dễ thương. Tính cô nhẹ nhàng từ tốn nhưng Lưu Hưng lại mơ hồ cảm nhận có điều gì đó rất đỗi thân thương, gần gũi ở cô, giống như những gì cậu cảm nhận được từ mẹ mình – một vẻ gì đó rất mạnh mẽ cương nghị. Bản thân cậu vì vậy cũng cảm thấy có khá nhiều thiện cảm với cô nàng. Nằm nghe nhạc, nghĩ ngợi về mối quan hệ kỳ lạ giữa ba và mẹ, về cảnh tượng ông phải hớp lấy hớp để nước tiểu của bà, phải cư xử như thú vật, mặc nhiên cho bà hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, hốt nhiên Lưu Hưng lại vu vơ nghĩ đến Triệu Việt Khuê nên cảm giác căng tức ở hạ bộ cứ không ngừng ập đến. Cậu không thể ngờ lại nhận được tin nhắn của cô.
“Chị gì nè, gọi tên Khuê được rồi” tin nhắn của Việt Khuê lại đến.
“Dạ tại chị học cùng lớp với chị Tâm mà, lớn hơn Hưng nên cũng phải gọi chị mới được chứ!”
“Gọi chị dễ làm người ta buồn lắm đó nghen!”
“Chị Tâm cũng hay nói vậy đó. Mà Hưng quen nào giờ rồi, cũng chưa đổi được. Chị thông cảm nha, hì”
“Có gọi người ta như vậy được cả đời không mà đòi gọi miết đó nha” Việt Khuê thích chí soạn tin nhắn gửi lại cho Lưu Hưng.
“Dạ được chứ!!” Lưu Hưng hồn nhiên, không suy nghĩ sâu xa nên cũng không ngần ngại trả lời luôn.
“Vậy cho Hưng gọi chị miết luôn à nha!” Việt Khuê vui vẻ nhắn. Hai người bắt đầu cùng nhau trao đổi tin nhắn qua lại. Việt Khuê nhận được tin nhắn trả lời liên tục nên rất vui, cô đã có thể tiến được những bước đầu tiên với chàng trai mà cô bỗng dưng thầm cảm mến. Lưu Hưng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dần quên đi cảm giác bức bối khó chịu khi nãy và cả những tơ tưởng vu vơ về Việt Khuê.
“Mai chị rảnh không, bọn mình đi đâu đó ăn uống chị nha, Hưng mời”. Lưu Hưng phấn khởi mở lời mời Việt Khuê, trong thoáng chốc cậu quên luôn là chỉ mới vừa được cô nhắn tin làm quen và hai người cũng chỉ vừa gặp nhau có hai lần. Phần vì cậu bị nét quyến rũ của Việt Khuê cuốn hút, phần vì cảnh tượng khi nãy của ba mẹ cứ quấn lấy không buông làm cậu mãi miết suy nghĩ vẩn vơ tới cô, lòng cũng trộm nghĩ muốn được ở gần bên cô tí chút.
Việt Khuê vô cùng bất ngờ khi nhận được lời mời của Lưu Hưng. Cô rất ngạc nhiên vì trông Lưu Hưng có vẻ trầm tính nhưng không ngờ cậu lại bạo dạn, chủ động mời mình dù chỉ mới quen biết nhau như vậy, quả đúng như Tuệ Tâm đã nói. Sự bất ngờ này một lần nữa làm cho cô cảm thấy tuy có phần ngại ngùng e thẹn nhưng trong lòng lại thấy rất vui. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn vì phấn khích, hạ thể dần có cảm giác nóng lên. Cô miết nhẹ hai đùi vào nhau.
“Hay là khi khác nha chị Khuê. Nếu chị bận thì thôi, không sao đâu nha. Hưng xin lỗi vì đường đột quá”. Lưu Hưng đợi câu trả lời của Việt Khuê mãi một lúc, thấy mình cũng hấp tấp quá nên cũng ngại, nhắn thêm cho Việt Khuê nhằm dời thời gian cuộc hẹn ra xa hơn. Lời mời dồn dập làm Việt Khuê nối tiếp bất ngờ. Cô vui sướng nghĩ vu vơ, dần miết hai đùi mạnh hơn rồi khoan khoái nhắm nghiền mắt, thở hắt ra…
“Sáng mai Hưng nha. Chủ nhật nên Khuê rảnh, tuần sau lịch học dày quá. Được không?” Việt Khuê dần giữ được nhịp thở, cô nghỉ một chút rồi nhắn lại cho Lưu Hưng.
“Dạ, vậy mai Hưng mời chị ăn sáng nha. Hưng sẽ đặt chỗ trước. Chúc chị ngủ ngon!”. Lưu Hưng cảm thấy niềm hân hoan dâng trào nên cậu vui mừng đứng lên mới ý thức được dịch thể đã tiết ra rất nhiều, thấm ướt cả một phần đáy của chiếc quần lót. Cậu định thần, xua đi những suy nghĩ vu vơ về Việt Khuê rồi vào nhà tắm vệ sinh lại cho sạch.
Cái khoá cũ mà Lưu Hưng được mẹ cho đeo suốt mấy năm học cấp ba có rất nhiều chi tiết và cái lồng kín bưng nên phải tháo hết ra mới vệ sinh sạch sẽ được, mỗi lần như vậy cậu phải gặp mẹ hoặc ông nội để hỏi mượn chìa khoá, rất bất tiện. Năm Lưu Hưng thi đỗ vào Đại học Long Hoa Vân, mẹ cậu đã đổi cho cậu cái khoá mới thay cho lời chúc mừng. Mẫu khoá mới này được làm bằng kim loại với cấu tạo rất đơn giản, chỉ gồm một cái vòng và phần ống ngắn với khung hở bao quanh ôm trọn dương vật nên rất dễ vệ sinh. “Mừng con đậu Đại học. Con cũng đã lớn rồi nên cũng sẽ có vài việc gây khó xử cho con. Từ giờ con đổi sang mang cái này cho tiện, nó gọn hơn và dễ vệ sinh lắm. Chỉ cần lấy bông tắm xoa nhẹ chung quanh là sạch, không cần phải mất công chờ mẹ hay ông nội đưa chìa để mở nữa.” Mẹ cậu nói khi đưa cậu cái khoá mới, Lưu Hưng đã đeo cái khoá ấy suốt đến nay, vì cũng không cần tháo khoá ra để vệ sinh nên cũng rất lâu rồi cậu không cần đến chìa khoá để mở nữa.