Chap 4: Cuộc vui bất tận
Em là người thổi lên tôi những làn gió mới, sức sống căng tràn của tuổi trẻ, sự tươi mới trong xuy nghĩ, cách tư duy nhạy bén…
Tôi là người khá kỹ làm gì cũng suy tính trước sau, có kế hoạch, bởi vậy mọi người thường nói “mày trẻ mà đầu óc như ông già”. Còn với em câu cửa miệng “ông già khó tính”.. Em rất nhanh nhạy, luôn thử thách mình, em sẵn sàng sai rồi sửa, sẵn sàng vấp ngã để bước tiếp và em có một thái độ rất nghiêm túc với hành vi của mình. Phải chăng đây là sức trẻ hay tại con người em như vậy..!?
Công việc, lo toan cuộc sống cuốn lấy tôi, đôi khi những dòng tin cho em cũng khiến tôi quên gửi…
Bữa đó là đầu tuần chợt em nhắn tin rủ tôi đi leo núi, tôi hơi ngạc nhiên hỏi em leo núi nào, ở đâu, cùng ai? Em nói núi Bà Đen ở Tây Ninh, chỉ có em và anh. Tôi nói núi đó anh leo mấy lần, trước phải leo bộ lên bậc thang khá dốc giờ có cáp treo luôn rồi, lên có cái chùa rồi xuống có gì vui đâu. Em để mặt cười nói không phải leo như vậy, đó là lên chùa, leo núi là đi lên đỉnh. Tôi phân trần thì phía sau chùa đi lên tiếp là tới đỉnh, bữa đó anh leo gần tới rồi (thật ra tôi chỉ mới leo thêm một chút, tại không biết nên cứ nghĩ là gần tới đỉnh). Em vừa giải thích vừa thuyết phục tôi đó chưa phải là đỉnh, leo với em đi vui lắm áh!..
Cũng vì câu này trong đầu tôi lại hiện ra bao nhiêu thứ muốn cùng em giữa núi rừng…
Sau này tôi mới biết đi như vậy gọi là Phượt, lúc đó trong tôi hoàn toàn chưa có định nghĩa gì về nó. Tôi xuất thân từ quê nên cắm đầu vào học, khi xin được việc tập chung lo làm. Có mấy người cũng hay đi như vậy rồi nói tuổi trẻ là phải đi, tôi không nói gì nhưng trong lòng phản bác. Lúc trẻ không lo làm, bổ xung thêm kiến thức, phấn đấu. Tuổi càng lên độ nhạy bén càng giảm, lựa chọn công việc nghề nghiệp càng thu hẹp, ở đó mà đi…
Tôi ậm ừ rồi nói để đó tôi sắp xếp… Mấy ngày sau em lại nhắc. Tôi nói em, ở thành phố thiếu gì chỗ ăn chơi, tự nhiên lên núi làm gì vừa hành xác lại cực thân. Em vẫn cứ thuyết phục “anh đi với em đi…”
Em năn nỉ khiến tôi miễn cưỡng phải thu xếp, bao nhiêu việc tôi phải lo, bỏ ra hai ngày lúc này với tôi không phải dễ. Tôi trả lời em tuần này hoặc tuần sau…
Hai đứa lại hẹn hò chạy bộ công viên, hôm đó là buổi chiều. Em vẫn xuất hiện với bộ đồ thể thao tươi mát, rất kín đáo nhưng khoe trọn những đường cong đầy ma mị. Chạy phía sau nhìn cặp mông lằn rõ lên đường viền của nội y, thật sự khó mà cầm lòng…
Em chạy cùng tôi ba vòng thì đuối sức, tôi nói em đi bộ tôi chạy thêm chút nữa, chạy hơn một vòng thì bắt kịp em. Từ phía xa tôi thấy có mấy bạn trai đang đi cùng em, có vẻ đang bắt chuyện gì đó. Tôi chạy lên hơi chen vô nắm tay em như để khẳng định chủ quyền, thấy tôi mấy bạn kia dần giãn ra. Em quay mặt lại “ai cho anh nắm tay”. Tôi cười “đôi khi cũng phải làm mới lại phong cách”.
Bàn tay em mềm, ngón tay dài lòng bàn tay rất đầy đặn, đan xiết lại rất thích… Trước đây lần nào bên em tôi cũng lo ghì với đẩy, có khi nào để ý bàn tay em đâu. Giờ thấy nó ấm nóng mềm mại quá. Em nói “sao tay anh thô ráp vậy”, em đưa lên coi “còn có cả chai tay nữa”… Tôi nói “anh vác sắt mà”. Em nheo mày vẻ khó hiểu, tôi tiếp “thì chống đẩy suốt nên nó chai vậy áh”. Em lườm tôi nói “chống đẩy mà cũng chai tay được!?”, “chứ sao, nhiều khi còn bầm cả đầu gối luôn..” Em nhéo tôi rõ đau kèm một cái nguýt vô tận “cho anh chết”.
Cảm giác rần rần lại xuất hiện, tôi vòng ngón cái ve vuốt mu bàn tay em, thỉnh thoảng tôi xiết rồi buông lỏng như nhấp nhè nhẹ. Em lại quay qua lườm, tôi cười quay mặt đi. Em lên tiếng “anh làm cái gì vậy”, tôi giả lả “thì đang đi bộ với em nè”, “anh quay mặt lại đây”. Tôi tủm tỉm miễn cưỡng nhìn lại.
Bắt gặp ánh mắt như lột trần tôi, tôi kéo em lại mình ôm chặt, em có ý đẩy ra nhưng tôi ôm xiết lại em cũng xuôi…
Cảm giác gì đây!?.. Tôi tự hỏi. Hạnh phúc xen lẫn bao nhiêu thứ khác hỗn độn. Tôi nghiêng mặt rúc đầu vô tóc em, buông lỏng cảm xúc mùi hương ngọt ngào tôi quên đi tất cả…
Đây là lần đầu tiên tôi có hành động thân mật với em chỗ đông người, cũng là lúc cảm xúc với em trong tôi nhiều hơn. Em vẫn để yên, tay tôi xoa lưng em chút, rạo rực quá!.. Nãy giờ tôi lim dim, giờ mở mắt thấy một vài ánh mắt đang chú ý đến mình.
Buông em ra tôi lại pha trò… Đi bộ một lúc thì cơn mưa ập đến, mưa nhỏ nên tôi kéo em lại ghế đá dưới hàng tre. Mưa xuống nên mọi hoạt động ngưng lại, người thưa dần, một số thì núp vào mấy cái chòi, một số ra về. Tôi và em ngồi đó vắng vẻ hơn, tôi nắm tay em kéo lại. “Nay anh sao vậy?”, “Anh nhớ em quá”. Câu nói khởi đầu cho bao cảm xúc… Tôi ghì em lại, phần dưới tôi căng cứng cảm giác quá rõ.
Một vài hạt mưa xuyên qua tán lá vương lên tóc em, nới lỏng em ra là những nụ hôn ướt át. Dường như không phải riêng tôi căng thẳng, em cũng đang vật lộn với cảm xúc của mình. Tay tôi đặt dưới đùi em, tiến dần vào, nụ hôn vẫn không rời. Khi tay vừa chạm tới ngoài quần em ghì tay tôi chặn lại.
Tôi nhìn xung quanh một lượt “chỗ này vắng mà em” rồi tay tôi tiếp tục. Em vẫn ghì chặt, mắt em dáo dác quan sát. Khi cảm thấy yên tâm hơn em nới nhẹ tay mình. Tay tôi lần lên cạp quần, không quá khó khăn với chiếc quần thun như vậy, tôi luồn thẳng vô trong em nhớp nháp trơn trượt. Tôi vừa hôn, nút lưỡi vừa luồn lách phía dưới. Lúc hai bên mép lúc lại mân mê nhúm thịt căng mọng.
Được một lúc em đẩy tay tôi ra, đang tính hỏi em sao vậy, em lên tiếng “em không chịu nổi”…
Tôi lại vồ lấy em, trời mưa càng lúc thêm nặng hạt, những giọt mưa rơi xuống cũng không làm giảm bớt được sức nóng giữa hai người….
Tôi nhìn quanh một vòng tìm kiếm một vị trí thuận lợi hơn, lúc này trời đã xẩm tối. Chợt tôi nhìn ra phía trước, không xa có một vườn mai và hoa giấy ngang tầm mặt, ở giữa có một cây lớn, gần đó có một nhóm cây uốn lại giống như một cái chòi. Tôi kéo em dậy “mình qua kia đi em”.
Nắm tay em cả hai chạy qua đó, len qua mấy cái cây, mưa đọng trên lá vương lên đồ cả hai ướt gần hết. Vào đến gốc cây đã có một cặp ở đó rồi. Tôi đành kéo em qua cái chòi được tạo bởi mấy cây si và hoa giấy, chỗ này khá kín đáo nhưng không bằng chỗ gốc cây, được cái tán lá phía trên đan vào nhau tạo thành mái khá kín.
Tôi kéo em vô, tôi đưa ngay hai tay xuống bợ mông em, kéo lại ghì chặt vào thằng nhỏ đang biểu tình dữ dội. Hết nút lưỡi lại hôn cổ rồi liếm tai, phần dưới chà miết uốn éo liên tục. Em hơi mở chân ưỡn ra, tôi đẩy lên, rồi em nhảy lên quắp lấy tôi, tôi hơi ngửa người một chút để thằng nhỏ nổi rõ hơn chà sát. Rồi tôi cứ thế nhấp nắc liên tục, tôi thở gấp gáp “anh khó chịu quá”. Em ngưng một giây rồi lại hôn tôi điên cuồng, tôi đặt em xuống xục thẳng tay vô quần em, không khó khăn gì để lách một ngón tay (lần đầu tiên tôi làm như thế này với em). Chỉ một phần ba ngón tay giữa vừa xục, ngón cái tôi chà chà lên nhúm thịt bên trên. Em uốn éo, một tay cho thẳng vào trong quần tôi xục thằng nhỏ.
Mưa dần nặng hạt, chợt thấy có tiếng bước chân chạy về phía mình, hai đứa hoảng hồn rút vội tay ra ôm nhau như bình thường. Cặp đôi kia chắc do mưa lớn quá nên chạy vô, chỗ tôi nhờ có tán cây nên đỡ hơn nhưng thỉnh thoảng gió mạnh mưa táp vô lạnh toát. Cả bàn tay tôi nhớp nháp nhầy nhụa, tôi đưa lại giữa hai đứa nheo mắt nhìn em, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn gần đó mặt em ửng hồng ngại ngùng. Tôi đưa ngón tay vô miệng tính nút, em giựt tay tôi ra “anh kỳ ghê” rồi cầm tay tôi lấy vạt áo em lau sạch.
Tôi vẫn đưa lên miệng cảm nhận dư vị sót lại, mùi nồng nồng, hăng hăng vị mằn mặn.. Tôi kéo em lại cuốn lưỡi lấy nhau cùng hoà quyện hương vị đó. Em nhiệt tình hưởng ứng, tay tôi lại đưa vô quần em xục xạo, em cũng nắm lấy thằng nhỏ vuốt ve.
Cứ thế cảm giác giải toả được phần nào, nhưng nó như thuốc phiện, chưa đủ liều chưa phát huy tác dụng. Cảm giác vật vã chỉ bị đè nén, càng đè rồi đến lúc bùng càng dữ dội..
Em buông môi tôi nhìn quanh rồi em ngồi xuống đồng thời kéo thằng nhỏ ra khỏi chiếc quần thun tôi mặc, tôi ôm đầu em kéo lên “anh chưa tắm mà”. Em nhìn tôi ánh mắt khiêu gợi, mặc kệ em vục đầu vào bú mút say mê. Cảm giác ấm nóng, lưỡi em mềm mại cứ cuốn lấy đầu thằng nhỏ, rồi em đá lưỡi liên tục lên miệng sáo, rồi em lại bú, nút.. Nước miếng rớt cả xuống đất. Những giọt mưa lạnh, từng cơn gió như tạt qua mặt càng làm cảm giác này thêm kỳ diệu…
Một hồi tôi hứng quá nên kéo em lên gắn lên đôi môi còn vương đầy nhớp nháp, nụ hôn quyện lấy em thay lời cảm ơn. Tôi cảm nhận rõ mùi vị của mình qua đôi môi em… Tôi muốn kết thúc cảm giác khó chịu này lắm rồi, tay tôi luồn lách, em xục liên hồi. Tôi buông em, gạt tay em ra tính quay người em lại. Em hiểu ý “không được đâu anh”.
Tôi cùng em quan sát, đúng là phía xa không ít ánh mắt đang dò xét. Lúc này tôi mặc kệ, giọng trấn an “không có ai đâu”. Tôi quay lưng em, một tay đẩy đầu em xuống để phần mông cong ra sau, tôi tuột vội quần em xuống gối, lấy thằng nhỏ ra kề vô… Chỉ một cái đẩy nhẹ cảm giác ấm nóng ướt át lại bao trùm. Tôi ngưng lại mấy giây vì xuýt không kiềm được. Mưa lên vai lạnh bao nhiêu thì em ấm nóng bấy nhiêu. Một tay giữ vai em, tay kia vẫn giữ vùng hông tôi bắt đầu nhịp, em rên lên ưh ưh trong miệng. Một tay em bụm miệng tay còn lại bám vô thân cây si.
Nước mưa rơi lã chã hay nước em ra… Không còn tiếng lạch bạch vì thú thực tôi không đủ khả năng kiềm mình lại nếu dập mạnh, chỉ còn lại tiếng lẹp nhẹp khẽ vang.
Một lúc khá lâu em tỏ vẻ lo lắng “nhanh lên anh” (lúc đó tôi nghĩ vậy, giờ viết lại không biết có phải em lo lắng hay lí do nào khác). Tay tôi chuyển qua túm tóc em kéo ra sau, tay kia tôi đẩy lưng uốn cong người hết mức. Cặp mông trắng tròn lẳn cong cớn khiêu khích biết bao, hơi nhổm người lên tôi tăng tốc, từng cái lút cán, em bụm miệng trông phía sau thật khổ sở. Từng nhịp mạnh và dứt khoát… Cơn sướng ập tới, tôi cố ghìm lại tới lúc mất kiểm soát như bùng nổ, thằng nhỏ tê cứng… Từng đợt, từng đợt theo nhịp nhấp giảm dần, cảm giác như đổ đầy trong em…
Vẫn giữ nguyên, tôi kéo em dậy quay mặt em lại, một tay luồn vào áo bóp vú em qua chiếc áo lót. Đặt lên môi em nụ hôn… Phía dưới thằng nhỏ dịu dần vuột ra ngoài.
Tôi tính cởi áo lau cho em, em ngăn lại “không sao đâu anh” cứ vậy em kéo quần lên. Đồ của hai đứa mưa ướt sũng, tôi lượm cục đá ngồi lên kéo em ngồi lên đùi, ôm em cả hai cùng nghỉ chút. Tay tôi vẫn bóp ngực em ngoài áo, mũi tôi áp lên gáy em hít hà. Rồi tôi đưa tay vuốt mông em ngoài quần, đưa tay đến vùng trung tâm chất nhày thấm cả ra đũng quần… Tôi giả bộ giựt tay làm như vừa đụng phải thứ gì ghê lắm. Em quay lại lườm “của anh chứ ai”, “của anh hay em!?” Em nhéo đùi tôi đau điếng!…
Mưa vẫn không dứt, lúc này hạ nhiệt cảm giác ớn lạnh. Tôi nói em về thôi kẻo lạnh.
Hai đứa đi ra, bao nhiêu ánh mắt của mấy cái chòi quanh đó đổ dồn về phía chúng tôi. Em vẻ ngượng ngùng hơi cúi mặt “tại anh đấy”. Tôi vẫn cứ hiên ngang “anh có làm gì ai”. “Có chắc không làm gì ai!?… “
Chiếc áo thun màu xanh ướt mưa như dính vào người em, xuyên thấu, giờ ánh đèn sáng hơn thấy rõ cả chiếc áo trong màu trắng. Phía dưới hằn rõ lên nội y. Sự trẻ trung đầy đặn không chỉ riêng mình tôi mà bất cứ ai cũng không thể rời mắt.
Ra nhà xe, mỗi đứa đi một xe do chỗ tôi và em ngược đường nhau nên lúc hẹn, em nói em tự đến. Mở cốp xe lấy áo khoác tôi mặc cho em, mặc thêm áo mưa cho bớt lạnh em nói tôi về đi em tự về, tôi nói em kiếm gì ăn rồi về. Em không chịu nói giờ ướt nhèm sợ nhiễm lạnh, em về nhà ăn với em gái, anh chạy về luôn đi.
Tôi không chịu, chạy theo em về tới cổng, em mở cổng cho xe chạy lên. Tôi dựng xe đứng phía ngoài, em bước ra ôm hôn tôi một cái “anh về đi, đến nhà nhắn tin em biết”. Tôi đưa tay xoa mông em thêm lần nữa, em quay lưng vì chắc chắn nếu không tôi sẽ vẫn đứng đó… Tiếng bước chân em khuất dần sau cầu thang, tôi quay xe trong lòng còn vương vấn.