Chap 3: Vạn
_Đây là truyện và chỉ là truyện, đừng nhầm lẫn với thực tế_
– Tất cả những người vừa Khai linh thành công, tập hợp tại Tế đài, chuẩn bị mở Huyết Sát. Tập hợp!
Diệp Côn Lai vừa dứt lời, đám thiếu niên vừa rồi còn đang người khóc kẻ cười, lập tức đứng vào hàng ngũ ngay ngắn. Quy củ, đó chính là một phần không nhỏ trong sức mạnh của Diệp gia.
Một Tế đài với những chú ngữ ngoằn ngoèo khó hiểu được đưa lên, những biểu tượng, những hàng văn tự trông cũ kĩ như tồn tại từ thời Cổ đại. Giống như khi Khai linh ban nãy, tất cả chờ được đọc tên.
Lễ Khai linh được tiến hành từ sáng sớm, giờ đã quá trưa sang chiều. Nắng hôm nay không gắt lắm, rọi vào từng người một, đem hết những góc tối trên mặt họ phơi bày ra, như thể mang những cô cậu tuổi 14 kia gột rửa, thanh tẩy trước khi bắt đầu bước ngoặt của đời mình. Từng đợt mây lững lờ trôi, lại nhẹ nhàng ung dung như chẳng quan tâm gì tới những biến chuyển bên dưới, mặc cho gió thổi, đắm mình trong sự tự do của thiên nhiên, chẳng ai có thể, và có quyền tạo những rào cản hay khuôn khổ nào cho chúng, đó là tự do…
Những con người kia thì không phải mây, cũng chẳng giống mây, họ sinh ra trong gông cùm, và lúc này, sẽ quyết định họ có thoát khỏi xiềng xích của cuộc đời mà vươn tay chạm trời được không, hay chỉ mãi sống trong lối mòn như vậy.
– Số một, Diệp Cầu Toàn lên Tế đài, số hai Diệp Linh Đốc chuẩn bị.
Lại cậu thiếu niên đó, nhưng không còn vẻ tự tin như ban đầu, tư chất Bính đồng nghĩa với Huyết Sát cấp thấp, tư chất tỉ lệ thuận với thiên phú này của Diệp gia. Cầu Toàn đứng giữa đài, hai tay nắm chặt, trong nét mặt dễ nhận thấy sự tiếc nuối. Ông lão giám khảo kia đứng đối diện, hai tay kết ấn, khởi động Tế trận. Ngay lập tức, từng hàng chữ, từng hình vẽ, từng nét mực trên trận đồ bắt đầu di chuyển.
Những nét mực ấy như vô số con rắn, có dài ngắn, có to nhỏ, nhắm Toàn mà bò, mà trườn tới, mà quấn lên chân, leo lên tay, lên cổ, lên vai, rồi tụ lại ở phía dưới con mắt trái. Cậu thanh niên đổ mồ hôi, mắt nhắm tịt lại, hàm răng nghiến chặt, cảm nhận nỗi đau đớn bứt rứt bên má trái của mình. Một phút sau, những hàng chữ kia lại lay động, di chuyển khỏi cơ thể hắn, yên vị tại chỗ cũ. Còn tại nơi chúng vừa ở, lúc này là một cổ tự (chữ cổ) nằm dưới con mắt trái, mang cảm giác kì dị, khó hiểu, hút mắt người nhìn.
– Huyết Sát cấp 1, số 2 Diệp Linh Đốc lên kiểm tra, số 3…..
“Đệch mẹ sao mình cảm giác như kiểu bị lôi ra làm ví dụ vậy nhỉ? Lúc nào cũng là đứa lên đầu tiên, lúc nào cũng là đứa kém nhất, mẹ nó nữa chứ.” Cầu Toàn lủi thủi bước xuống khỏi Tế đài.
– … Cấp 2…
– … Cấp 2…
– … Cấp 1…
– Số 325 Diệp Lục lên kiểm tra, số 326 Diệp Bình chuẩn bị…
Diệp Lục cố tình bước qua, chạm vai Diệp Bình, hếch mặt lên vênh váo ra vẻ, “Nhìn cho kĩ”.
Hai tay ông lão lại kết ấn, khởi động Tế trận. Những hàng mực kia lại leo lên người hắn, tụ lại dưới đuôi mắt trái, Lục đau đớn, hai bàn tay ghì chặt vào đùi, nghiến răng khiến lợi, lại một phút trôi qua, vô số dòng chữ tản đi, để lại ở trên vị trí kia… là 4 cổ tự xếp thành hàng dọc từ đuôi mắt xuống má.
Tất cả mọi người kích động, cả trưởng lão và gia chủ. Tiếng hú hét ồn ã át đi tiếng nói của lão chủ khảo:
– Diệp Lục Huyết Sát c.. cấp 4, số 326 Diệp Bình lên kiểm tra…
– Huyết Sát cấp 4, trời ơi, đó là cấp cao nhất rồi còn gì, 2, 3 năm nay mới có trên duới chục người. Hơn nữa Diệp Lục lại là tư chất Giáp, nhất định sau này sẽ kinh khủng lắm đó.
– Chứ sao, phen này gia chủ nở mày nở mặt, chức gia chủ có thể đàng hoàng truyền cho con trai mà chẳng ai dị nghị được gì.
– Không biết Huyết Sát cấp 4 kích hoạt sẽ có sức mạnh lớn tới nhường nào nhỉ?
– Vãi lờ luôn…
– Người anh em cho xin cái địa chỉ…
– ………….
Trong lúc cả Lễ tế đang xôn xao, ồn ã, Diệp Lục bước xuống. Vị trí 4 cổ tự kia sau khi dừng kích hoạt đã liền lại, trở về trạng thái bình thường. Hắn nhìn Diệp Lục, không nói gì, chỉ để lại ánh nhìn khinh thị, như muốn chà đạp, giày xéo Diệp Bình, hắn hả hê khi nhớ lại những kí ức lúc trước; khi Diệp Bình được cha mẹ quan tâm chăm sóc, còn hắn luôn lủi thủi một mình; khi Diệp Bình nhận được sự yêu thương, còn hắn chẳng có chút quan tâm nào.
Cũng vẫn trong sự náo nhiệt và những tiếng bàn tán của đám đông, Diệp Bình đã bước lên Tế đài và chuẩn bị làm lễ. Cũng có những “con rắn chữ”, trườn bò lên người hắn, nhắm vào bên trái mặt mà tới. Hắn đã chuẩn bị trước nhưng không ngờ là lại đau đớn đến thế. Nỗi đau như cắt da cắt thịt, giày xéo trên mặt hắn. Mắt hắn long lên sòng sọc, từng đường tơ máu đỏ lòm hiện lên, trợn trừng, răng nghiến như muốn vỡ ra.
Sau hơn hai phút, những dòng mực kia mới tản đi, để lại nơi đó 4 chữ. Tất cả mọi người yên lặng. Giám khảo yên lặng. Diệp Lục yên lặng. Diệp An vui sướng gào thét. Gia chủ Diệp Côn Lai đứng bật dậy:
– Huyết sát cấp 4! Huyết mạch nghịch biến!!!
Dưới mắt hắn, là 4 chữ Vạn (卐) xếp hàng dọc, đang rướm máu. Lập tức tất cả vang dội những âm thanh hò hét.
– 2 mấy tuổi rồi mà tôi chưa thấy trường hợp nào như thế này, huyết mạch nghịch biến, chả phải từ lúc lập nên gia tộc, chỉ mới vài người có tính cả Lão tổ đời thứ 2 sao?
– Ngầu quá má ôi.
– Huyết Sát bình thường đã đem tới sức mạnh kinh hồn cho tộc ta, vậy Huyết mạch nghịch biến sẽ còn tới nhường nào?
Huyết Sát Diệp gia, cổ tự dưới mắt hiện ra khi kích hoạt là những chữ trong bảng chữ cổ từ thời Cổ đại. Nhưng thời kì đầu của gia tộc, có một người khi kích hoạt, không phải cổ tự mà là 4 dấu chấm tròn, từ đó sinh ra khái niệm Huyết mạch nghịch biến của Diệp gia, còn người kia sau khi kích hoạt, sức mạnh kinh người, khác hẳn những tộc nhân Diệp gia khác, sau trở thành Lão tổ đời thứ 2.
Từ đó tới nay, chỉ vài người có được nghịch biến, dù chỉ là Huyết Sát cấp 3, thậm chí cấp 2, vẫn trở thành người hô mưa gọi gió, gánh vác Diệp Gia. Điểm chung của họ được ghi chép lại, là cơ thể cho tới khi 14 tuổi sẽ không thể nào tiếp nhận linh khí. Ai mà nghĩ được rằng, Diệp Bình ăn hại không có khả năng hấp thu kia lại chính là một Huyết mạch nghịch biến?
Diệp An vẫn đứng ở khán đài, hai mắt long lanh ngây thơ, vẻ mặt hào hứng đó lúc nào cũng khiến người ta muốn gần gũi. Cậu la to:
– Anh Diệp Bình giỏi quá! Anh Bình là nhất! Anh Bình là số một! hahahahaha…
Diệp Bình cũng dùng ánh mắt trìu mến nhìn em trai, 4 chữ Vạn giống như khắc lên mặt hắn dần khép lại, một giọt máu cuối cùng nhỏ xuống.
Sau giây phút kích động mừng rỡ, Diệp gia chủ và các trưởng lão không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về cậu bé Diệp An đang vui sướng, trong lòng họ có vẻ đang suy tính điều gì…