Posted in

Lá Sầu Đâu

“Thà làm ăn mày chứ không làm ăn cướp”. Tôi nhớ man mán rằng mình đã nghe câu đó. Hình như là trong một vở hài thì phải. Nhưng trước đó lại là: “Thà làm ăn cướp chứ không đi ăn mày”. Cái lý lẽ hài ước ấy, vô hình trung đã ứng nghiệm lên tôi.

Dòng đời đẩy đưa, không ai có thể giữ mỗi cái lòng tốt để sống. Mà đúng thật. Đời mà! Có những cái không phải hễ mình cứ xin thì người ta sẽ cho. Có những cái phải ra tay giành giật về thì mới có được. Công bằng, lẽ phải và tình cảm? Sống là chiến đấu. Tôi thà tha hóa để sống tiếp, để trả được thù. Chứ tôi đã thề không cho phép bản thân ngu ngốc mà chết đi để giữ lấy cái thanh cao viển vông như ai kia. Tôi không cướp giật của ai để làm gì. Thứ tôi muốn lấy chính là cái mạng của lũ chúng nó. Mà để cho chúng nó chết thì dễ dàng quá rồi. Tôi không muốn như vậy.

Tôi lại nhớ về em của ngày trước. Trong tôi luôn sâu đậm những cái nguyên sơ của cô gái đơn thuần năm ấy. Dung dị mà đẹp đến không ngờ. Thế nhưng bây giờ những thức ấy đã không còn ở em nữa. Chua chát làm sao!

Những cái tinh khôi ở Diệp, bây giờ, em có còn giữ không?

Nghĩ nữa có khi lại buồn thêm.

Lá sầu phủ vây khu vườn cũ. Kín kẽ thêm cho cái thân thể non nớt, nhỏ bé của em. Mục rã chất chồng trong cái tâm hồn vốn khô cằn những cái lý lẽ thiện lương con nít ở đời của tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *