Lục Ngân Tinh cứng đờ người, nàng đã bị Thẩm Vệ điểm huyệt, gã nhìn nàng với ánh mắt soi mói, miệng không ngừng nuốt nước miếng, tiếng lẩm bẩm trong miệng lớn đến mức nàng có thể nghe thấy:
“Cuối cùng ta đã có được Ngân Tinh rồi! Ôi trời ơi ta mơ về ngày này đã bao nhiêu lâu rồi!”
Có lẽ Thẩm Vệ rất là kích động, những lời lẽ dơ dáy tiếp tục tuôn ra xối xả, Lục Ngân Tinh vẫn phải cố gắng chịu đựng vì dù gì, đây cũng là sự lựa chọn của nàng. Hôm nay nhóm của nàng tấn công vào tổng đàn của Thánh Y giáo, Thẩm Vệ canh giữ cánh cửa duy nhất để lên được trên Thánh Y đỉnh. Nếu không có tín hiệu của hắn, giáo chúng ở trên đỉnh sẽ không khởi động trục quay để đưa người ở dưới lên. Đi lên thì khó khăn như vậy, nhưng đi xuống đối với Thánh Y giáo rất dễ dàng, vì trên đỉnh có nhiều dụnng cụ bay được sắp xếp sẵn để giáo chúng có thể tự do đi xuống bất kì lúc nào. Chính vì thế Thánh Y đỉnh không thể bị vây công, và trở thành nơi dễ thủ khó công bậc nhất trên võ lâm. Mọi người cũng không thể đợi thỏ rời hang như cách thông thường, biện pháp khả dĩ nhất là phải thỏa hiệp với Thẩm Vệ để đi lên bằng con đường duy nhất.
Lạc Phong vốn dĩ đã mua chuộc được Thẩm Vệ bằng rất nhiều tiền tài, thế nhưng hôm nay khi vừa nhìn thấy Lục Ngân Tinh đứng trong đoàn tiên phong, hắn đổi ý muốn người chứ không muốn tiền.
“Thẩm Vệ, ngươi chán sống rồi ư? Ngươi nghĩ chúng ta không dám giết ngươi sao?” Lãnh Phong hét lên tức giận.
“Đương nhiên có thể, chỉ một người trong các ngươi ta còn đấu không lại, các ngươi muốn giết ta quả thật rất dễ dàng. Vậy đi, các ngươi cứ việc ra tay, ta sẽ không chống cự!” Thẩm Vệ lim dim mắt nói với vẻ bất cần.
“Ngươi…!” Lãnh Phong đã quá tức giận không còn biết nói gì.
Mọi việc đã được Lãnh Phong sắp đặt từ 5 tháng nay, nhân đúng dịp cao thủ số một Thánh Y giáo là Thạch Phiên Vân không có mặt để mọi người có thể tấn công một lần quét sạch bọn chúng. Thẩm Vệ rõ ràng biết được đây chính là thời cơ hiếm có không dễ gặp nên mới trơ tráo lật lọng như vậy. Suy cho cùng, hắn cũng đang đánh cược chính tính mạng mình. Dù đê tiện nhưng Thẩm Vệ cũng rất thức thời, một mạng nhỏ của hắn so với sự tàn vong của Thánh Y giáo chả thấm vào đâu, nên hắn rất hi vọng đoàn dũng sĩ sẽ biết bên nào nặng, bên nào nhẹ. Nếu giết hắn, mọi người sẽ bỏ đi cơ hội ngàn vàng để trừ đi Thánh Y giáo, một cái giá quá đắt. Ngân Tinh vốn đang trầm mặc nãy giờ, bỗng lên tiếng:
“Được! Vậy để ta làm con tin..”
Nghe vậy những người trong đoàn đều xôn xao, khuyên nàng không nên làm vậy. Lãnh Phong giật mình, nói:
“Tinh nhi, em đừng suy nghĩ bồng bột, tên khốn này chẳng có ý tốt….”.
Ngân Tinh ngắt lời chàng:
“Phong ca, một tên Thẩm Vệ chả là gì so với Thánh Y giáo, em tin anh cũng biết bên nào quan trọng hơn, đúng không? Nếu mình giết hắn, cơ hội mà chúng ta đợi từ rất lâu rồi sẽ bỏ phí mất”
Mọi người trong đoàn vẫn lên tiếng phản đối quyết định của nàng, nhưng phần đông trong đó đều không thể phủ nhận rằng những gì nàng nói đều rất có lý.
Lãnh Phong nắm chặt lấy đôi vai mềm mại của nàng, nói: “Em nói đúng, nhưng làm sao anh nỡ để em làm con tin chứ?”
“Một tên Thẩm Vệ rất nhỏ nhoi so với Thánh Y giáo, và Ngân Tinh cũng vậy.” Ngân Tinh nói với ánh mắt căm phẫn “Để trả thù cho cha mẹ, dù có phải trả giá bằng tính mạng, em cũng không ngần ngại. Đổi tính mạng nhỏ bé của em để lấy sự diệt vong của Thánh Y giáo, em chấp nhận.”
Thánh Y giáo đã từng tấn công làng Vạn để cướp lương thực bốn năm về trước. Chúng giết người một cách man rợ, lấy đi vàng bạc lương thực gia súc, rồi còn đốt cháy rất nhiều nhà cửa khiến cho quá nửa số người trong làng bỏ mạng. Cha mẹ Ngân Tinh cùng với cô bạn Y Đang thân thiết nhất trên đời của nàng cũng là nạn nhân trong số đó. Nên Ngân Tinh có động lực mạnh mẽ muốn được xóa sổ Thánh Y giáo bằng mọi giá. Nàng và những người sống sót trong làng Vạn đã tập hợp nhau lại cùng học võ nghệ và lập nên kế hoạch trả thù. Vì vậy, nàng đồng ý làm con tin với Thẩm Vệ, bất chấp sự phản đối từ tất cả những người trong đoàn.
Lãnh Phong biết tính tình ương bướng của nàng, hơn nữa mỗi khi nàng nói chuyện về Thánh Y giáo, ánh mắt nàng đều sáng rực ngọn lửa căm thù. Những lúc như vậy, Lãnh Phong biết mình có nói cách mấy cũng không thể lay chuyển nổi ý định của nàng. Do phải tranh thủ thời cơ, nên mọi người không có thời gian để suy nghĩ ra một phương pháp khác vẹn toàn hơn, và đành quyết định phải nghe theo yêu cầu của Thẩm Vệ. Sau một hồi bịn rịn, dặn dò, đoàn người do Lãnh Phong dẫn đầu đã theo tín hiệu liên lạc của Thẩm Vệ mà đi lên Thánh Y đỉnh, để lại Ngân Tinh một mình ở lại làm con tin.
Nhưng có một điều mà không ai ngờ được, võ công của Thẩm Vệ tuy không ra gì, nhưng công phu điểm huyệt của hắn lại cực kì cao minh. Hắn nhắm huyệt rất chuẩn xác, lực tay cũng vừa đủ để khiến cơ thể Ngân Tinh tê liệt. Chính vì coi thường võ công của hắn, Ngân Tinh mới thuyết phục mọi người bằng lòng để nàng làm con tin. Nhưng giờ đây, khi cả nhóm đã lên trên Thánh Y đỉnh, nàng mới phát hiện ra sai lầm của mình.
Bàn tay của Thẩm Vệ liên tục mơn trớn trên cơ thể nàng, đụng chạm vào những chỗ riêng tư mềm mại nhất của nàng, con mắt của hắn nhìn nàng như muốn lòi ra ngoài. Theo bản năng khi nam nữ đụng chạm, một ngọn lửa dục cũng nhen nhói dần lên trong cơ thể Ngân Tinh, nhưng sự bẽ bàng cùng cảm giác ghê tởm đã kìm ném nó lại. Phải, Thẩm Vệ là một gã đê tiện cả về bản chất lẫn ngoại hình. Gương mặt của hắn lồi lõm kinh tởm, hàm răng trên vẩu lên như cái xẻng còn chùm râu thô kệch mọc trên cằm như đinh đóng vào cột. Đôi mắt hắn láo liên đầy gian xảo, cánh mũi quá khổ chiếm gần hết diện tích trên khuôn mặt. Quả thực, dù lửa tình có nóng đến đâu cũng sẽ nguội lạnh khi nhìn thấy khuôn mặt quái vật của gã.
“Xoạt!” Thẩm Vệ đã xé toang xiêm y của nàng. Đây là bộ xiêm y mà Y Đang may cho Ngân Tinh trong dịp nàng tròn 12 tuổi, được làm bằng lụa tằm cực kì mềm mại. Dù rằng đã qua 5 năm, cơ thể nàng phổng phao hơn nhưng chiếc áo vẫn vừa vặn, và nàng cũng muốn mặc nó để nhớ về người bạn đã khuất của mình. Hơn thế, vì hơi nhỏ hơn cỡ chuẩn của Ngân Tinh nên chiếc áo càng bó sát hơn lấy cơ thể ngồn ngộn sức sống của nàng, làm cho cô gái trong tuổi thanh xuân càng thêm khêu gợi xinh đẹp. Tiếc thay, kỉ niệm duy nhất nàng còn giữ lại về Y Đang đã bị hủy hoại như vậy. Ngân Tinh biết mình không thể phản kháng lại được, nên nàng đành nhắm mắt lại, để khỏi phải trông thấy sự trần tục dơ dáy của Thẩm Vệ. Thẩm Vệ căng mắt nhìn vào thân hình nóng bỏng quyến rũ mà hắn thèm thuồng bây lâu nay. Ngân Tinh năm nay mới lên 17, là cô gái đẹp nhất làng Vạn. Nàng được biết bao chàng trai theo đuổi mỗi khi lên nương làm việc cùng cha mẹ hay những lúc đi chơi cùng đám bạn bè. Tóc nàng dày và đen nhánh như suối mây thơm ngát, khéo léo khoe gương mặt trái xoan căng mọng sức sống. Cổ nàng thon thon tròn trịa gắn liền với đôi bờ vai mảnh mai, trông thật dịu dàng mà không kém phần cao sang. Bộ ngực sữa trắng muốt mịn màng đang rung rinh theo nhịp thở của nàng, khiến hai núm hoa hồng hồng cũng run rẩy như mời gọi. Trời ạ, đỉnh hoa quá đẹp, đẹp gấp trăm ngàn lần Thánh Y đỉnh vốn được mệnh danh là tuyệt cảnh của võ lâm. Bờ eo thon gọn cong cong nhỏ nhắn khéo léo phân chia cơ thể Ngân Tinh thành 2 phần vô cùng cân đối, ngay dưới đấy là cặp mông tròn lẳn đầy đặn vô cùng khêu gợi. Đôi chân thon tròn trắng muốt không tỳ vết đang ngượng ngùng cố che lấp đi vùng âm nhu nhất trên cơ thể nàng. Thẩm Vệ đã không thể đợi nổi nữa, hắn tự thoát y bằng một cách nhanh nhất có thể, rồi cả thân hình thô kệch nặng nề đó đè nghiến lên cơ thể mềm mại yểu điệu của Ngân Tinh.
Cơ thể nàng mềm quá! mềm như bông, ấm áp như ánh nắng mùa xuân, mịn màng như dòng suối, lại khỏe khoắn đàn hồi tràn đấy sức sống! Thẩm Vệ khoan khái hưởng thụ báu vật tuyệt sắc phía dưới cơ thể hắn. Những áng lông tơ trinh nguyên trên người Ngân Tinh làm cơ thể nàng trơn láng, khiến choThẩm Vệ điên cuồng không ngừng cọ sát vào người nàng để hưởng thụ khoái lạc. Hắn hôn ngấu nghiến đôi môi hồng mọng nước của nàng, lưỡi của hắn xuyên qua hàng môi phòng ngự để liếm láp lấy đầu lưỡi ướt át ngọt lịm của Ngân Tinh. Đôi bàn tay của hắn đang bóp chặt lấy cặp vú trắng muốt trên ngực nàng, xoa nắn, cọ xát làm biến dạng nó. Cái cảm giác trơn nhuyễn mà vẫn đàn hồi từ vú nàng truyền lại vào bàn tay mình khiến hắn sướng đến ngây dại! Bộ ngực Ngân Tinh không quá lớn nhưng không hề nhỏ, lại vểnh lên đầy đặn như có một nam châm hút chặt lấy tay Thẩm Vệ, khiến hắn hả hê lăng nhục nàng không muốn dừng lại. Ngân Tinh cảm thấy khó thở vi Thẩm Vệ đã ghì chặt người của hắn vào cơ thể nàng, nàng cũng ngộp trong cảm giác bỡ ngỡ lần đầu gần gũi như vậy với nam giới. Một mùi hương nam tính tràn ngập người nàng, nó khác hẳn mùi hương thanh tao nhẹ nhàng trên cơ thể vẫn chưa biết đến mùi vị tình yêu của cô thiếu nữ đẹp nhất làng Vạn. Mùi hương của Thẩm Vệ mạnh mẽ, cứng cáp, như là một thái cực đối lập hoàn toàn với nàng, nhưng cũng vì vậy mà nó cuốn hút sự tò mò của nàng như hai cực nam châm hút vào nhau. Nếu nói nàng không hề có cảm giác là giả dối, vì cơ thể nàng cũng đang hừng hực lửa tình, theo như phản ứng rất bình thường của nữ nhân trước sự tiếp xúc quá đỗi thân mật với nam nhân. Từng bó cơ trên người nàng cảm nhận được sự cường tráng mạnh mẽ được tôi luyện bằng võ công của cơ thể nam giới, mũi nàng ngửi được mùi nam nhân tuy khác lạ nhưng cũng đầy kích thích theo bản năng. Hơn hết, những bộ phận vô cùng nhạy cảm của nàng đang bị mơn trớn trực tiếp cùng một lúc, khiến nàng cảm thấy một sự thèm thuồng, tò mò xuất hiện trong đầu.
Ngay lúc này, mặt của Thẩm Vệ di chuyển xuống ngực Ngân Tinh, miệng hắn ngậm chặt lấy đầu nhũ hoa bên trái của nàng, trong khi ngón tay hắn mân mê nhũ hoa phía bên phải. Ngân Tinh giật nẩy lên, cảm giác như vừa bị sét đánh, một niềm vui khó tả lan tràn cơ thể nàng, bừng bừng thổi vào cơn dục hỏa đang sắp không kiềm chế được. Đó là lần đầu tiên nhũ hoa của nàng được chạm vào theo cách như vậy, đôi môi thô cứng nhưng nóng bỏng của Thẩm Vệ truyền đến một cảm giác đê mê xung sướng đến không ngờ. Hàm răng vẩu của hắn mân mê nhũ hoa của nàng lên xuống theo một cách nàng chưa từng nghĩ tới. Tuy không chuyển động được nhưng Ngân Tinh cố khiến cơ thể nàng cong lên, ngực nàng áp sát vào mặt Thẩm Vệ để nhũ hoa có thể nhận lấy nhiều nhất cái cảm giác khoái hoạt đến tột cùng đó. Ở chiều ngược lại, Thẩm Vệ cũng bàng hoàng về sự nhu nhuyễn trên đầu vú Ngân Tinh. Hắn đã từng chơi rất nhiều gái ở kỹ viện, phần lớn bọn họ đều có đầu vú cứng cáp, hoặc là dày và dai như đầu ngón tay cái. Đấy là do khi đã thành thục với tình dục và trải qua quá nhiều cuộc giao hoan, đầu vú của các kỹ nữ theo bản năng sẽ luôn ở trạng thái căng cứng và dần dần trở nên dai như cao su. Nhưng đầu vú Ngân Tinh thì quả là tuyệt phẩm, hoàn toàn mềm mịn, trơn mượt khi ngón tay hắn miết vào. Hơn nữa trên đầu vú nàng còn son, màu của đầu vú cũng hồng hào rất khêu gợi, là đặc điểm chỉ có ở những cô gái vẫn còn trong trắng. Đây cũng là lần đầu Thẩm Vệ được phá trinh của con gái, lại là người đẹp tuyệt trần như Ngân Tinh nên hắn không khỏi rạo rực hân hoan. Khi cơ thể Ngân Tinh khẽ lay động, Thẩm Vệ cảm giác được sự chủ động của nàng, nên hắn đắc ý hỏi:
“Mỹ nhân cũng ham muốn rồi hả?”
Tuy nhiên, đó lại là một bước đi sai lầm. Nếu hắn cứ tiếp tục tiến tới dùng nhục tình làm mê muội nàng, có thể nàng đã chủ động buông lỏng cơ thể để cả hai cùng lên đỉnh vu tiên. Nhưng câu nói thô tục của hắn văng ra ngay lúc cánh cửa sắp mở, như một hồi chuông bừng tỉnh Ngân Tinh. Nàng trở lại với lý trí của mình, ý thức được cơ thể trinh trắng của mình đang bị chiếm đoạt bởi chính kẻ thù đã sát hại tàn nhẫn cha mẹ nàng. Hình ảnh ngôi nhà êm đềm bị thiêu cháy, cha mẹ bị giết thảm khốc lại vọt đến trong tâm trí Ngân Tinh. Nàng tự cảm thấy hổ thẹn và thầm khinh miệt chính bản thân đã nghe theo tiếng gọi của dục vọng mà suýt đánh mất bản ngã.
Ngân Tinh không đáp lại, nàng nhắm chặt mắt để che giấu cảm giác đê mê mà mình vừa có trong chốc lát, thầm nguyền rủa Thẩm Vệ theo những cách tàn nhẫn nhất mà nữ nhân có thể nghĩ ra. Ngân Tinh cảm thấy có lỗi với cha mẹ, bạn bè của nàng trong làng Vạn, nàng không còn mặt mũi nào để nhìn những dũng sĩ tấn công lên Thánh Y đỉnh lần này. Có lẽ điều tốt đẹp duy nhất mà nàng làm được, chính là hi sinh bản thân của mình để tạo cơ hội cho mọi người trả thù Thánh Y giáo. Ngân Tinh đã quyết định sẽ kết liễu tính mạng mình bởi chỉ có như thế nàng mới có thể gột rửa được nỗi ô nhục này, và nàng sẽ đi gặp cha mẹ nàng dưới suối vàng mà không phải cảm thấy hổ thẹn. Thế nên hiện giờ nàng chỉ hi vọng Thẩm Vệ kết thúc nhanh chóng để nàng được sớm về nơi chín suối đoàn tụ với gia đình.
Thẩm Vệ bỗng nhiên cảm thấy sự lạnh lùng từ Ngân Tinh, hắn thầm trách bản thân đã quá lỗ mãng nên lỡ phá vỡ sự hưng phấn của nàng. Nhưng không sao, hắn cũng đủ kình nghiệm trong chốn trăng hoa để biết phải kích thích tình dục của nữ nhân ở chỗ nào, hơn nữa Ngân Tinh không hề có một chút kinh nghiệm nào nên nàng sẽ khó mà kiểm soát nổi bản năng của mình. Thực sự hắn vốn đã có thể chiếm đoạt trinh tiết của nàng ngay lúc này, vì nàng đã không thể phản kháng, cửa động đào ngay gần tay với và hắn có thể thâm nhập bất cứ lúc nào. Nhưng Thẩm Vệ không cam tâm, vì hắn đã cảm nhận được sự chủ động của nàng lúc nãy, và hành động đấy khiến sự giao hoan ở một đẳng cấp khác hẳn so với sự chiếm đoạt mà chỉ có một bên hưng phấn. Cũng như cái vỗ tay, cần cả 2 tay mới tạo nên tiếng vang, tình dục cũng giảm hẳn hấp dẫn nếu chỉ có một người có hứng thú. Thế nên Thẩm Vệ khao khát muốn nàng chủ động hiến dâng, hắn muốn được hợp thể với nàng khi nàng ở vào trạng thái tự nguyện nhất. Thế là miệng của hắn đảo khắp thân thể trong trắng của nàng, hắn hôn vào chiếc cổ thon thon, lưỡi hắn liếm vào đôi tai hồng hồng, môi hắn ngậm chặt cặp nhũ hoa tinh khiết, bàn tay hắn liên tục chà xát làn da mịn màng như lụa của nàng. Một báu vật hiếm có trên thế gian đã bị hắn mặc sức hả hê giày vò. Thẩm Vệ thấy dục hỏa của bản thân đã sắp bùng nổ, vì cơ thể Ngân Tinh có một sức dụ hoặc quá to lớn, thế nhưng bản tính hiếu thắng giúp hắn vẫn cố kiềm chế lại và làm mọi cách để gợi dục cho nàng. “Ta không cam lòng, nàng phải gục ngã trước!” Hắn thầm nhủ. Thẩm Vệ miệt mài đảo khắp cơ thể nàng để tìm kiếm những điểm nhạy cảm của nàng. Mỗi lần hằn nghĩ điểm nào sẽ làm nàng nổi lên tình dục, hắn sẽ tấn công vào đó và chăm chú quan sát phản ứng trên cơ thể nàng. Hai người như đang chơi trò chơi tìm giải đáp cho câu hỏi, Thẩm Vệ đã thử rất nhiều đáp án nhưng vẫn chưa có câu trả lời chính xác để làm lay động nổi Ngân Tinh. Ngoại trừ vùng âm đạo huyền bí, lưỡi của hắn căn bản đã phiêu du đến tất cả những ngóc ngách trên cơ thể nàng, nhưng hắn không dám hôn vào đó, vì hắn sợ nếu bản thân ngửi được mùi trinh nữ thánh khiết tại nơi âm đạo, hắn sẽ không cưỡng lại được mà xâm chiếm nàng ngay lập tức. “Không lẽ ta lại đầu hàng tại đây? Không được, không dễ mới có được cơ hội này, ta sẽ làm cho nàng khuất phục dưới dương vật của ta!” Thế là hắn tiếp tục tấn công vào những điểm “yếu” trên cơ thể Ngân Tinh: miệng hắn nhâm nhi đôi tai nhó nhắn, môi hắn hôn vào đùi ngọc mượt mà, lưỡi hắn liếm vào hai nách trơn láng, răng hắn cắn chặt vào đầu vú đỏ hồng, tay hắn sờ soạng khắp nơi trên làn da trơn mịn trắng bóc. Ngân Tinh vẫn cứng đờ như gỗ, Thẩm Vệ ngao ngán, hắn mệt mỏi ngồi dậy để nghĩ cách khác. Khi nhìn vào mặt Ngân Tinh hắn bỗng phát hiện đôi gò má của nàng đang ửng hồng và cả mặt nàng đang đỏ rực. Đôi mắt của nàng đã không còn nhắm chặt nữa, và ánh mắt đó giờ đang long lanh, mộng mơ đầy vẻ tò mò lẫn cam chịu, khác hắn ánh mắt kiên định đầy lý trí lúc mới đầu. “Không lẽ nào…” Thẩm Vệ nghĩ, rồi thử với tay ra bóp chặt lấy bầu vú căng mọng của nàng, hắn nhận thấy cơ thể của nàng đang nóng lên thấy rõ. Thẩm Vệ thầm hoan hô trong lòng vì điều này có nghĩa nàng đã bị kích thích, dù cố gắng dùng ý chí sắt đá kiềm chế nhưng nàng cũng cảm nhận được khoái dục khi tiếp xúc với gã. Vậy là Thẩm Vệ tiếp tục kiên trì, hắn bỗng nhiên có thêm động lực để tấn công nàng dồn dập hơn nữa.
Thế nhưng, có một điều hắn không ngờ tới, là bản thân mình cũng bị phản đam, cơ thể Ngân Tinh bị kích thích một thì cơ thể hắn bị kích thích lại gấp đôi. Một vưu vật trời cho với vóc dáng ngọc ngà, gương mặt tuyệt mỹ đó đang nằm trong vòng tay của hắn, quả thật nếu không có kinh nghiệm dày dạn chốn tình trường thì hắn đã phát nổ từ lâu rồi. Đến giờ, khi hắn vội vã tấn công Ngân Tinh thì bỗng nhiên dính đòn hồi mã thương từ chính mình. “Trời ạ, quá mức khêu gợi. Cơ thể nàng quá mức nóng bỏng!” Thẩm Vệ thầm nghĩ hắn không thể chịu được nữa rồi!
Dù biết Ngân Tinh đã bị kích thích, nhưng hắn đành gục ngã trước khi lung lay được bức tường phòng ngự của nàng. Dục hỏa trong hắn đã bùng nổ dữ dội, thân dưới của hắn đã nóng lên tột đỉnh và vươn dài hết cỡ, cứng rắn muốn được xâm nhập vào khu vực mềm mại của nàng ngay lập tức. Thầm than một tiếng tiếc nuối, hắn nhanh chóng vạch rộng hai chân ngọc ngà của Ngân Tinh ra, mê man nhìn vào âm đạo của nàng, mũi hắn tham lam ngửi lấy hương trinh đang nồng nàn tỏa ra từ đó, rồi không chờ được nữa, hắn hôn vào âm đạo Ngân Tinh, liếm mạnh vào điểm nhạy cảm nhất trên người nàng. Hàm răng vẩu của hăn giờ phát huy tác dụng không ngờ khi miệng hắn liên tục làm thành nhiều hình thù kì quái để ma sát vào âm đạo nàng.
Lúc trước, mặc cho Thẩm Vệ sử dụng bao nhiêu kỹ nghệ chốn tình trường, mặc cho sự cố gắng kiên nhẫn đến cực điểm của hắn, Ngân Tinh vẫn không chịu thúc thủ. Vậy mà giờ đây khi cái lưỡi mềm mềm nóng hổi của Thẩm Vệ đụng vào âm đạo của nàng, Ngân Tinh bỗng cảm giác có một sức mạnh huyền bí chạy nhanh từ âm đạo lên tới đỉnh đầu của mình. Sức mạnh đó khiến nàng đê mê tới tê liệt, nó quá mới mẻ, quá đột ngột khiến nàng không kịp phòng bị. Nàng cảm giác như đang có một thiên thần nơi bên kia thế giới vẫy gọi nàng tiến vào thiên đường, cùng lúc đó sức mạnh huyền bí kia liên tục từ sau, thúc đẩy nàng tiến về sự mời gọi đó. “Làm sao có thể kháng cự lại đây, thiên thần đó quá mạnh mẽ…” Ngân Tinh yếu ớt suy nghĩ trước khi hoàn toàn đánh mất lý trí. Nàng hưng phấn ngửa đầu về sau trong cơn tê dại vì khoái lạc. Khi Thẩm Vệ tấn công vùng âm đạo của nàng thì phát hiện nó đã ướt đẫm nhụy tình từ bao giờ, đến khi lưỡi của hắn liếm quanh và tạo thành từng gợn sóng thì âm thủy của nàng đã tuôn trào xối xả, tạo thành những tiếng “ọc ọc” khi tiếp xúc với lưỡi hắn, còn Ngân Tinh thì không chịu nổi sự kích thích nữa, nàng rên lên một tiếng: “Ôi chao”
Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng Thẩm Vệ vẫn nghe được, và hắn biết được đấy là tiếng kêu của sự khoái hoạt. Nàng đã quá sung sướng đến mức không kiềm được mà phải thốt lên thành tiếng. Thật vậy, ý chí của nàng thiếu nữ vẫn còn non nớt cuối cùng cũng bị đánh bại bởi tay lão luyện làng chơi như Thẩm Vệ. Nỗi nóng bỏng khi bị cọ xát làm nàng bức bối từ nãy đến giờ, đã thăng hoa đến tột đỉnh khi lưỡi của Thẩm Vệ chạm vào âm đạo nàng. Mê ly, khoái hoạt, hạnh phúc của nhân gian cũng chỉ như vậy mà thôi, không gì có thể so được với sự lâng lâng bay bổng trên thiên đàng mà nàng đang cảm thấy lúc này. Nó tràn ngập trong tâm trí nàng, đè bẹp mọi lý trí, suy nghĩ, thù hận trong nàng, để nàng chỉ còn biết phó mặc bản thân vào cuộc vui thần thánh.
Thẩm Vệ gục sâu mặt vào âm đạo nàng như muốn nuốt lấy tất cả những dòng âm thủy ngon ngọt từ trong chảy ra, liếm láp lên xuống mọi ngóc ngách hắn có thể tìm thấy tại nơi mềm mại của nàng. Ngân Tinh tiếp tục rên lên sung sướng, nhưng lần này lớn hơn nhiều, vì rào cản của nàng đã hoàn toàn sụp đổ:
“Ôi trời….ôi trời ơi….sướng quá…. đã quá….. ôi….ôi ôi, ôi, a, a”
Mùi trinh nữ nồng nàn mời gọi, tiếng rên hoang dại thánh thót như mật ngọt rót vào tai, thân thể ấm mềm đàn hồi căng tràn nhựa sống, dáng dấp cân đối đầy đặn vô cùng dụ hoặc, gương mặt kiều diễm tuyệt thế hiện giờ đang đỏ ửng vì dục hỏa, và những giọt tình đang chảy ra thành dòng từ trong âm đạo của nàng, ướt át, quyến rũ. Thẩm Vệ như bốc hơi! Hắn quá bất ngờ vì niềm vui sướng nàng ban cho hắn: “Nàng đã gục ngã trước, ta đã thắng rồi, thắng tuyệt đối! Ngân Tinh đã bị ta chinh phục rồi!” Và không còn chần chờ hơn được nữa, hắn đưa dương vật vốn đã vươn dài đến hết cỡ của mình xuyên qua nàng, thâm nhập vào người nàng, đi qua cánh cửa mềm mại nhất thế gian, để tiến tới vùng mật ngọt hoang dã vẫn chưa một lần được khám phá.
Cả hai đều rên lên hoang dại, Thẩm Vệ tiến vào từ từ, dương vật của hắn cảm nhận bị bó chặt bởi thành âm đạo vẫn còn nguyên trinh. Khi tiến sâu vào trong một cách chậm rãi, hắn thấy bên trong âm đạo nàng rất nóng bỏng, như vòng tay ấm áp đang ôm siết lấy dương vật của hắn. “Chặt quá, thì ra gái còn trinh lại chặt như vậy, hay Ngân Tinh là ngoại lệ?” Thẩm Vệ sung sướng đến khôn tả! Cảm giác này khác hẳn cảm giác lỏng lẻo khi hắn đi chơi gái trong kỹ viện. Âm đạo của Ngân Tinh không chỉ nóng hơn, chặt hơn, mềm hơn mà còn đẹp hơn rất rất nhiều lần những âm đạo hắn từng thâm nhập. Khi rút thân dưới ra để chuẩn bị cho lần thâm nhập tiếp theo, một dòng máu nhỏ lẫn với một ít bọt trắng tuôn ra từ âm đạo của nàng, bám vào dương vật của hắn. Giấc mơ đã thành hiện thực! Hắn đã thành công chiếm lấy trinh tiết của Ngân Tinh, điều mà có đến gần như toàn bộ thanh niên trai tráng làng Vạn đều thèm khát. Ít nhất Thẩm Vệ nghĩ như vậy, và hắn không khỏi tự hào về thành tích của mình, một niềm hãnh diện vụt lên khi hắn lắc mông đưa dương vật trở lại sâu vào trong âm đạo của nàng. Ngân Tinh đã ngập ngụa trong dục tình đến mức thậm chí không cảm thấy đau khi màng trinh của nàng bị xuyên qua, nàng lúc này chỉ còn cảm nhận được sự bức bối muốn được cọ xát đến ngây ngất. Sau khi đã thành công qua cửa cuối cùng, Thẩm Vệ thỏa mãn siết chặt lấy nàng, rồi từ từ tăng nhịp độ giao hợp. Những tiếng “phạch phạch phạch” phát lên đều đặn mỗi khi dương vật của hắn rút ra rồi cắm ngập sâu lại vào trong âm đạo của nàng. Miệng âm đạo non nớt căng phồng lên ôm chặt lấy dương vật, nhấp nhô lên xuống sau mỗi nhịp ra vào của Thẩm Vệ, những dòng nhựa trắng sữa từ từ chảy ra do lực ma sát bào mòn dần lên thành âm đạo, phủ kín những chiếc lông mơn mởn xung quanh vùng sâu thẳm của nàng. Ngân Tinh đã mê man không còn biết gì nữa, giờ đây trong nàng chỉ còn tình dục. Cơn khát khao nóng bỏng trong cơ thể nàng khiến nàng ngứa ngáy muốn bị người khác giày vò tại nơi mêm mại đó, và Thẩm Vệ đã gãi đúng chỗ ngứa ấy khi hắn xuyên qua âm đạo nàng một lần rồi lại một lần.
“pặc pặc pặc”
“ah ahh ahh ư ah”. Ngân Tinh không ngừng rên rỉ như van nài Thẩm Vệ xâm nhập vào mình.
Mỗi khi bị xuyên qua như vậy, Ngân Tinh có một thứ cảm giác vô cùng kì lạ, nàng không biết nó là gì, nhưng nó thôi thúc nàng muốn được khám phá. Có vẻ như có hàng ngàn con kiến di chuyển trong cơ thể nàng, khiến nàng vừa có cảm giác ngứa ngáy, lại vừa thích thú. Khi âm đạo bị xuyên qua, sự ngứa ngáy được giải tỏa, con kiến bị triệt hạ, nhưng ngay lập tức có một con kiến khác to hơn xuất hiện, làm cho nàng càng ngứa thêm. Thế là nàng càng rên rỉ lớn hơn, nhanh hơn, thúc giục Thẩm Vệ thâm nhập sâu hơn, mạnh hơn.
“Ah ah ah, nhanh… nhanh hơn… đi… mạnh nữa đi..ah ah ah, phải rồi.. ah ah. ôi, phải rồi…đúng chỗ đấy rồi….. ah ah, trời ơi.. ôi ôi… ah…. ahh…. ahh…..”
Một cơn nóng bỏng khác tràn về trong nàng, nó ép chặt từng mạch máu kết nối với âm đạo của nàng, toàn thân nàng như bị tê liệt khi những mạch máu đó dồn dập chuyển động thành từng cơn sóng lớn. Mỗi khi cơn sóng vỗ lên thân nàng, sự ngứa ngáy khát khao trong nàng lại được đền bù, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn quá ít, nàng muốn nhiều hơn nữa. Huyệt đạo trên cơ thể nàng đến lúc này đã được khai thông, nên nàng càng quằn quại run mình đón nhận sự xuyên phá ngọt ngào phía dưới cơ thể mình
Mặt khác, Thẩm Vệ cũng ngất ngây trong cơn giao hoan. Khác với cơ thể yếu ớt sụp xệ của những kỹ nữ trước đây mà hắn đã từng chơi, cơ thể Ngân Tinh trải qua tôi luyện của võ nghệ vô cùng đàn hồi và khỏe mạnh. Mỗi lần dương vật của hắn tiến vào âm đạo, hắn cảm thấy một sự chào đón cuồng nhiệt không e dè, sự cuồng nhiệt đó cứ tiếp tục tăng lên không ngừng tưởng chừng như vô hạn. Âm đạo của nàng có những phản ứng rất kì lạ, khi thì nó ép chặt vào hắn, khi thì lại mở rộng ra, khi thì nhấp nhô chủ động bám vào dương vật, làm cho hắn thâm nhập vào nàng cũng vất vả hơn. Tay hắn bóp chặt lấy hai cặp vú của Ngân Tinh, còn nàng thì cũng đặt tay lên cánh tay Thẩm Vệ, cuống nhiệt bấu chặt lấy bắp cơ trên tay hắn mỗi khi hắn tiến vào, Cặp chân ngọc ngà không tì vết của Ngân Tinh tự động giang ra hết cỡ để tránh cản đường Thẩm Vệ, để hắn có thể tự do ra vào cổng đào âm nhu bé nhỏ của nàng, Những giọt mồ hôi nhễ nhại toát lên trên cơ thể cả hai, khiến họ càng thêm ướt át, không khí như nóng rực lên bởi sự giao hoan cuồng nhiệt.
“pặc pặc pặc…Nàng thích không? ah ah ah pặc pặc pặc”
“Ư ử ư ử, em… pặc pặc…. thích… aah mạnh lên…. pặc pặc pặc…. đúng rồi….em thích lắm…. rất thích….ah ah ah ah”
“Mình đụ nhau thế này…. pặc pặc …. mãi mãi…. nhé…..”
“pặc pặc…. Vâng…..mạnh lên….ah pặc pặc…”
Hai cơ thể luân chuyển man dại theo nhịp độ của cơn sóng, từng tiếng cơ thể cọ xát hòa với tiếng rên sung sướng mỗi lần sóng dâng dạt dào mạnh mẽ nhưng không kém phần nhu mì ấm áp. Và khi cơn sóng lên đến đỉnh, cơ thể Ngân Tinh bỗng khựng lại, cong lên, ngửa mặt về sau hết mức, rồi một dòng suối ấm vọt ra, đại diện cho sự thăng hoa lên đến điểm cực hạn của nàng. Dòng suối trắng đục ấm áp đó phọt ra ngoài mạnh mẽ, bắn vào dương vật của Thẩm Vệ, khiến hắn bị kích thích không kiềm được cũng căng người trút ra những giọt tinh trùng nóng hổi vào trong cơ thể của nàng. Cả hai bọn họ đều xuất tinh cùng một lúc, cả hai đều chủ động hiến dâng bản thân, và đều hưởng thụ được dư vị dục tình mà người kia hiến tặng….
Thẩm Vệ mệt nhọc nằm lười trên người nàng, cơ thể hắn vẫn dính chặt vào nàng, quyến luyến cái cảm giác thiên đường vừa được tận hưởng cùng với người trong mộng của hắn bấy lâu nay. Dương vật của hắn vẫn còn nguyên trong âm đạo nàng, nó vẫn đang giật giật cùng với âm đạo để trút những giọt tình cuối cùng vào người đối phương. Từng dòng âm thủy trong suốt hòa quyện vào một ít tinh trùng trắng đục chảy từ từ qua khe hở nơi âm đạo của Ngân Tinh. Thẩm Vệ ôm ghì lấy Ngân Tinh rồi hôn nàng ngấu nghiến, và đáp trả hắn, Ngân Tinh tự nguyện vòng tay qua cổ hắn rồi hôn lại hắn không kém phần mãnh liệt. Nụ hôn của Ngân Tinh là nụ hôn nồng nhiệt nhất so với tất cả các cô gái mà hắn đã hôn từ trước tới nay. Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, Ngân Tinh không ngần ngại để Thẩm Vệ hút lấy đầu lưỡi ngọt lịm của nàng. Rõ ràng nàng đã bị lay động bởi hỏa dục, và có chăng nàng cũng đang lay động hỏa tình? Có 3 cách để chinh phục nữ nhân: hoặc là nam nhân phải có tiền tài để nàng sống sung túc no đủ, hoặc là nam nhân phải có gương mặt đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào để mua vui những lúc nàng buồn chán, hoặc là nam nhân phải biết cách làm nàng mê mẩn trên giường. Thẩm Vệ nghĩ có lẽ hắn đã thành công bằng cách thứ 3.
Hai người đang mải mê quấn chặt lấy nhau hưởng thụ khoái lạc còn sót lại sau khi giao hoan thì bỗng nhiên một tiếng hô vang lên từ trên Thánh Y đỉnh vọng tới, đánh thức cả hai người trở về thực tại. Thẩm Vệ lưu luyến rời khỏi vòng tay cuồng nhiệt của Ngân Tinh, bật dậy đi ra khỏi phòng rồi nhìn lên trên Thánh Y đỉnh. Tiếng la hét càng rõ hơn chứng tỏ cuộc tấn công đã đến hồi khốc liệt. Lý trí đã trở lại với Thẩm Vệ, hắn biết rõ bất kể bên nào thắng cũng sẽ không tha cho mình, nên cách tốt nhất bây giờ là phải chuồn thật mau. Hắn vội vã lao trở lại phòng mình để thu xếp đồ đạc. Khi nhìn lên giường, hắn bắt gặp ánh mắt Ngân Tinh. Nàng nhìn hắn đầy phức tạp trong một thoáng ngắn ngủi, rồi quay đầu đi vì xấu hổ.
Thẩm Vệ nói:
-“Bảo bối của ta, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay trước khi cuộc chiến kết thúc! Ta xin lỗi sẽ phải tiếp tục điểm huyệt nàng.”
Thế rồi bằng cách nhanh nhất có thể, hắn lại điểm huyệt trong khi nàng không hề buồn phản kháng. Sau đó hắn vơ vét lấy mọi thứ đồ đạc trong phòng. Hắn mở cửa sau rồi đi ra khu vườn ở ngay cạnh nhà, lấy kiếm đào một khoảng đất ở gần giữa vườn. Lôi lên một chiếc rương lớn, hắn mở rương ra kiểm tra thì thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu. Thẩm Vệ mỉm cười mãn nguyện, đây là của cải hắn tích góp trong hơn 10 năm phục vụ Thánh Y giáo, cộng với tiền Lãnh Phong đút lót cho hắn từ trước để được lên Thánh Y đỉnh, đủ cho hắn sống sung sướng đến cuối đời. Hắn sẽ cao bay xa chạy, tránh sự truy lùng của võ lâm, sống cuộc sống vương giả ở một nơi xa xôi nào đấy. Không chỉ thế, hắn bây giờ còn có một tuyệt sắc mỹ nữ bầu bạn với mình. Thẩm Vệ càng nghĩ càng thêm tự khâm phục bản thân!
Nhanh chóng, hắn khuân chiếc rương đặt lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Sau đó hắn bắt đầu chất hành lý lên xe. Thẩm Vệ sắp xếp hành lý tạo thành một chiếc giường đơn sơ, rồi bồng Ngân Tinh, khi nàng vẫn không mảnh vải che thân, đặt lên đó. Hắn lại lấy tấm chăn lụa mỏng đắp lên nàng, hắn xoa nắn bầu vú nàng rồi nói:
“Chúng ta phải lên đường thôi, ta sẽ đưa nàng tới nơi chúng ta có thể sống sung sướng đến cuối đời này!”. Mặc dù không bị điểm á huyệt, Ngân Tinh vẫn lặng im, một nửa là xấu hổ, một nửa là nàng không biết đáp sao cho phải.
Nàng cảm thấy mình quá vô dụng. Bản thân biết rõ mình vừa mất đi sự trong trắng của người con gái, nàng cũng hiểu rằng mình không hề yêu Thẩm Vệ bởi vì nàng đã giành chỗ đứng nhất định trong lòng mình cho Lãnh Phong, thủ lĩnh của đợt tấn công. Ấy vậy mà nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, mãn nguyện sau khi giao hợp cùng hắn. Nàng rất thích cảm giác dương vật của hắn len lỏi qua từng ngõ ngách xuyên sâu vào trong âm đạo của mình, sự cọ xát đầy ướt át đó đủ để xóa mờ đi lý trí nàng. Mỗi một tấc sâu trong âm đạo nàng bị dương vật của hắm xâm chiếm, là mỗi một tấc lý trí, thù hận dần bị mất đi trong thâm tâm nàng. Nàng muốn tự tử để xóa đi sự nhục nhã, nhưng nàng đã bị điểm huyệt, và cơ thể nàng vẫn còn lưu luyến cái cảm giác khoái hoạt kích thích vừa xảy ra. Vừa xấu hổ muốn tự tử, vừa vương vấn hương vị dục tình mà nàng mới biết đến lần đầu trong đời. Lần đầu tiên từ sau khi cha mẹ nàng bị sát hại, nàng cảm thấy lưỡng lự, một điều gì đấy vừa thay đổi trong cơ thể nàng, cũng thay đổi luôn ý nghĩ nàng, và nàng phân vân tự nghĩ rằng liệu trả thù có còn là điều quan trong nhất với nàng lúc này.
Thẩm Vệ đã ngồi lên ngựa, xe bắt đẩu chuyển bánh. Tiếng xe lăn lục cục, chiếc giường gập ghềnh lên xuống du dương cùng với sự mệt mỏi sau khi giao hoan khiến Ngân Tinh thiếp đi.
“Uỳnh!”
Một tiếng động mạnh phát ra cùng với sự va đập của vật gì đó rất nặng đã đánh thức Ngân Tinh dậy. Giấc ngủ sâu khiến nàng nhất thời bị mơ hồ. Nàng đã ngủ bao lâu rồi? Điều gì đang xảy ra? Thẩm Vệ đã đưa nàng tới đâu rồi? Một loạt câu hỏi vụt lên trong tâm trí Ngân Tinh. Bỗng nhiên nàng nghe có tiếng nam nhân nói:
“Hắc hắc, còn muốn thử nữa không?”
“Tiếng nói đó không phải của Thẩm Vệ”, nàng thầm nhủ. Giọng nói đểu cáng, khàn khàn nhưng có lực, chứng tỏ kẻ vừa nói có võ công khá cao. “Hắn đang đánh nhau ư? Đánh với ai? Chẳng lẽ là với Thẩm Vệ? Thẩm Vệ thua sao? Võ công của hắn vốn cũng chẳng khá khẩm gì.”
Một giọng nói khác, trầm hơn và dễ nghe hơn, vang lên: “Điền Dã, ngươi lại muốn chơi mấy trò mất thời gian này, nên nhớ phương châm của chúng ta là cướp nhanh chạy nhanh. Mau giải quyết hắn đi!”
Ngân Tinh chỉ nghe tiếng rên ư ử vang lên ngay cạnh xe, tiếng rên này rõ ràng là của Thẩm Vệ. Có lẽ hắn đã bị đánh bật vào xe ngựa tạo nên tiếng động vừa rồi làm nàng thức giấc. Thẩm Vệ chắc đã bị thương nặng, hắn thở hồng hộc và còn không đủ hơi để đáp trả Điền Dã.
Ngân Tinh lại nghe một giọng đàn ông khác vang lên: “Đừng có nghe Thúc Quân nói bậy, cướp của thì tội vẫn còn tha được nhưng nếu giết người thì quan quân sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Này anh bạn, ta khuyên ngươi nên bỏ chạy thì hơn. Một người trong chúng ta ngươi còn đấu không lại, huống gì 4 người. Tuy chúng ta không muốn giết người nhưng lão Điền này đôi khi đầu óc không được tỉnh táo, hắn sẽ không làm chủ được bản thân mà lấy cái mạng nhỏ của anh bạn đấy”. “Thì ra chúng có tất cả 4 người” – Ngân Tinh thầm nhủ
“Ngươi!!! Dạ Đế, ngươi nói ai đầu óc không tỉnh táo? Ta liều với ngươi!” – Điền Dã gào lên, còn tên Dạ Đế thì cười sặc sụa.
Ngân Tinh nghe tiếng chân xột xoạt rất nhẹ trên đất, có lẽ gã Điền Dã đang chạy về phía Dạ Đế để ra tay, rồi nàng bỗng nghe tiếng một người khác quát lên:
“Điền Dã! Dừng lại, lão Dạ chỉ đùa một chút thôi, ngươi muốn trút giận, chẳng phải đã có mục tiêu trước mắt sao?”
Tiếng bước chân chậm lại, dừng một lúc, rồi lại vang lên, nhưng lần này tiếng bước chân hướng về phía chiếc xe ngựa, mục tiêu của Điền Dã rõ ràng là Thẩm Vệ. Ngân Tinh nghe Thẩm Vệ hớt hơ hớt hải nói: “Xin tha mạng! Xin tha mạng!”, rồi có tiếng bước chân chạy vòng qua xe ngựa theo hướng ngược với đám người Điền Dã Thúc Quân. Không cần phải nhìn, Ngân Tinh cùng hiểu Thẩm Vệ đã bỏ chạy để giữ lấy tính mạng.
Tiếng chân của Điền Dã dừng lại, Ngân Tinh nghe hắn nói: “Đại ca, ngươi chỉ cần một câu là dọa hắn chạy mất hút, sảng khoái! Sảng khoái!”
Lại có tiếng chân xột xoạt đi về chiếc xe ngựa, rồi giọng nói của tên đại ca vang lên ngày một gần hơn”
“Các ngươi mất thời gian quá! Thúc Quân nói đúng, chúng ta phải cướp nhanh chạy nhanh trước khi quan quân… ồ, gì thế này?”
Xe ngựa mở ra, ánh sáng đập vào mắt Ngân Tinh khiến nàng hơi nhăn mặt lại, chỉ đủ để nhìn thấy gã đại ca râu ria xồm xoàm, có một vết sẹo cực dài chạy từ trên trán của hắn, cắt qua mắt xuống tới gò má bên phải. Nếu không có vết sẹo, trông gã như một kẻ làm nông hiền lành chất phác với đầu hói còn một ít tóc lưa thưa. Hắn mặc áo quần đơn sơ quê mùa, vải bố rẻ mạt vá chằng chịt ở hai bên tay. Giờ đây kẻ “làm nông chất phác” đó đang nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc của Ngân Tinh, rồi chuyển dần xuống thân hình của nàng. Tuy có một lớp chăn mỏng, nhưng Ngân Tinh cảm giác được ánh mắt đó như có thể nhìn xuyên qua chăn và đang gắn chặt vào từng đường cong trên cơ thể nàng. Miệng tên đại ca há hốc, khô khan nuốt nước bọt, mắt nhìn nàng đắm đuối như vẫn không tin chuyện gì xảy ra.
Ngân Tinh bỗng thấy một gương mặt khác xuất hiện. trẻ măng, mắt đung đưa đểu cáng, miệng vẩu lên như bị đấm. “Sao vậy đại ca?”
Nàng nhận ra đó là giọng Điền Dã, gã gần xe ngựa hơn hai tên kia nên tới trước. Điền Dã cũng giật nảy lên khi phát hiện ra nàng và sau đó thì hắn hành động y hệt tên đại ca: mắt xuyên thấu, miệng khô khan, đứng sững như tượng!
Hai gã còn lại cảm thấy tò mò vì hành động kì quặc của Điền Dã và tên đại ca nông dân, nên cũng đã tới gần xe ngựa. Do cổng xe khá hẹp nên bọn chúng chỉ đành nhìn qua vai hai tên phía trước để xem chuyện gì xảy ra bên trong. Và kết quả là có thêm 2 pho tượng nữa xuất hiện bên ngoài cửa xe.
Ngân Tinh cảm thấy ngượng ngùng khi tám con mắt nhìn chằm chặp vào mình. Nàng cũng thấy không ổn khi những ánh mắt đó chuyển từ ngạc nhiên, ngưỡng mộ, rồi sang thành đục ngầu, khao khát một cách rất rõ rệt. Nàng lên tiếng nói để thức tỉnh bọn chúng, nhằm thoát khỏi cảnh trơ trêu này : “Xin hãy cứu tôi, tên đó muôn bắt cóc tôi…”
Đây là một hành động sai lầm, giọng nói thánh thót như ngọc của nàng càng khiến tình hình trở nên tồi tệ, Thúc Quân ngắt lời của nàng một cách khô khốc “Đẹp quá…..
Gã đại ca có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn lấy kiếm hất tung tấm chăn lụa trên người nàng…