Tôi là một thầy giáo, nhưng đã nghỉ dạy từ lâu. Vì sao à? Vì vợ tôi cũng là giáo viên. Trong gia đình không thể có hai giáo viên được. Và tôi chiếm được cô ấy cũng nhờ kĩ năng chăn rau tuyệt đỉnh, mà sau này tôi sẽ kể cho mn nghe.
Sau khi nghỉ dạy thì tôi làm gì? Thú thật, bố tôi khi mất đã để lại cho tôi một số tài sản lớn, trong đó có căn nhà cả gia đình tôi đang sống và một vài căn khác. Và tôi chọn lấy một căn to to, nhiều phòng để mở trung tâm luyện thi và dạy thêm. Bằng nhiều mối quan hệ lúc còn đi dạy, và nhờ vợ tôi, là một cô giáo xinh xắn dễ thương pr, nên trung tâm nhanh chóng được lấp đầy bởi những giáo viên có tiếng. Mỗi tháng, tôi lấy 30%, vì những thầy cô dạy ở trung tâm tôi đều nổi tiếng dạy giỏi, vài trăm học sinh là chuyện thường, lại thêm tiền giữ xe từ học sinh. Vài chục triệu mỗi tháng cứ liên tục chảy vào túi tôi, thêm số tiền từ cửa hàng đồng hồ gỗ do tôi lập ra vì sở thích, thì tôi có thể sống mà chẳng cần phải suy nghĩ về tiền bạc.
Cuộc sống hằng ngày với tôi dần trôi qua tẻ nhạt. Khi bạn có quá nhiều thứ trong tay, và khi bạn trải qua độ tuổi “thử một lần cho biết”, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống này thật vô vị. Ngay cả chuyện tình dục đối với tôi bây giờ cũng chẳng còn hứng thú, vì tôi đã quá quen với âm đạo của vợ, quá quen với tiếng rên la đầy dâm đãng ấy. Tôi cần một thứ gì mới mẻ cho cuộc sống, cho tình dục và thật hấp dẫn. Đó là lúc, tôi gặp em.
Cô bé ấy là học sinh của người bạn thân tôi, dạy Văn. Nghe nói cô bé học rất được, nhưng nhà nghèo, phải thường xuyên vừa phụ mẹ buôn bán, vừa học. Dẫu lam lũ nghèo khổ, làn da cô bé vẫn trắng trẻo lạ thường, đôi môi đc tô lên màu son đỏ từ thỏi son mà bạn bè cho mượn càng khiến em trở nên xinh xắn. Tôi ấn tượng và nhớ em rất rõ, vì hầu như tháng nào, em cũng bẽn lẽn đến xin tôi đóng tiền học trễ. Khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng lễ phép khiến trái tim tôi rung động, và tôi chưa bao giờ từ chối em bất cứ điều gì. Tôi rất thích em, và em có vẻ cũng quý tôi nữa. Khi ấy tôi đã quyết định, tôi phải có được em.
Một ngày nọ, em đi học sớm hơn bình thường. Em đến gặp tôi như thường lệ, là vụ xin nộp trễ học phí. Tôi mỉm cười, đẩy cặp kính lên, nói:
– Tháng này em không cần nộp học phí đâu
– Vì sao ạ? – Cô bé giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, ra vẻ khó hiểu
Thú thật, tôi cũng không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói là tôi yêu em, tôi sẽ lo cho em ăn học. Đâu có thế được, tôi đành nói dối.
– Thực ra trung tâm thầy có một chương trình là trao tặng học bổng nhỏ cho những học sinh chăm chỉ cố gắng. Thầy nghe thầy Tú nói rất nhiều về em. Em vừa học giỏi vừa chăm chỉ, lại có hoàn cảnh khó khăn và biét phụ giúp gia đình nữa. Thầy nghĩ, học bổng này nên dành cho em. Nếu em cố gắng, tháng sau em cũng có thể tiếp tục nhận.
Cô bé nghe tôi nói mà rất đỗi vui mình, đôi mắt long lanh và cảm ơn tôi rất nhiều. Nhưng tôi xưa giờ, chả cho không ai cái gì. Kể cả em, người tôi yêu.
– À, nhưng em phải kí vào một số giấy tờ để xác nhận nữa nhé
– Dạ kí ở đâu ạ?
– Đây, em theo thầy.
Phòng làm việc của tôi có cửa mở đến căn phòng khác, đó là phòng bố tôi thường nghe nhạc, nên xây rất chắc và dày, cách âm, đầy những sách và đĩa nhạc. Tôi dẫn em vào đó, và lén khóa cửa lại. Bây giờ, tôi sắp chiếm được em.