Chương 6: Khổng Tước Đại Ma và Vạn Thanh Bảo hội.
( 4 )
Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng đồng hồ vẫn cứ kêu, đến khi 3 chiếc kim đồng hồ đều điểm con số 12 thì Nam mới đi vào trong nhà xem hai người kia thế nào. Cảnh tượng khá là khó coi, Thiên Như đang nằm chổng vó ở ghế, mồm cô bé vẫn còn đang ngậm một miếng thịt và cả người cô bé đều dính đầy dầu mỡ. Băng Liên thì cũng không khá là bao, mặc dù người cô không có bẩn như Thiên Như nhưng quần áo lại khá là xộc xệch chỗ kín chỗ hở, mái tóc trắng che nửa khuôn mặt.
Nam thấy vậy thì bèn bế hai người ra ghế của phòng khách để nằm còn cậu thì bắt tay vào dọn dẹp bãi chiến trường kia. Mất một lúc thì cậu mới dọn xong.
– Dậy đi!!
Nam gọi cả hai người nhưng không hề có phản ứng gì, hai người kia vẫn còn ngủ say. Nam đành sửa sang lại quần áo cho Băng Liên rồi vén mái tóc lại ra sau như cũ cho cô.
– Oán Hồn!
Nam bèn gọi Oán Hồn ra rồi bảo nó đưa Thiên Như đi cùng cậu. Thần Viện lúc này đã rơi vào trạng thái im lặng, trái ngược với vẻ nhộn nhịp của nó vào ban ngày. Nam đang cõng Băng Liên còn Oán Hồn thì đang xách Thiên Như ở bay ở phía sau.
Nam tính đưa hai người về kí túc xá, vừa đi cậu vừa có cảm giác ngực của Băng Liên đang ép sát vào lưng mình, hơi thở lạnh lẽo vì mang dòng máu của Băng Tử gia tộc cộng với chút mùi rượu của cô không ngừng phà vào tai của Nam. Đến khi đến nơi thì cậu chỉ thấy có một giáo viên nữ đang ngồi trực ở bàn, giáo viên kia nhìn thấy một học viên nam đang cõng một nữ học viên thì bèn lấy ra một quyển sổ ở dưới hộc bàn. Nam đi đến chỗ bàn trực thì giáo viên này liền hỏi.
– Tên gì?
Giáo viên này liền hỏi, hiển nhiên là mấy vụ học viên nam đưa học viên nữ về muộn này là có xảy ra trước đây nhưng Thần Viện không hề cấm. Chỉ cần không phải là giết chóc hay là đánh nhau bị thương nặng thì Thần Viện sẽ không cấm hai học viên khác giới đưa nhau đi chơi.
– Nam!
Cậu liền trả lời.
– Tôi không hỏi tên cậu, cô bé kia cơ?
Giáo viên kia hỏi lại lần nữa.
– Băng Liên! Còn một cô bé tên Thiên Như.
Nam vừa nói xong thì sau lưng cậu, Oán Hồn cũng xách Thiên Như đến. Giáo viên kia nhìn sinh vật kì dị kia rồi quay qua nhìn kĩ lại Nam thì liền nhận ra đây chính là học viên đặc biệt của lớp Thiên Cơ đệ nhất.
– Phòng 301, tầng 4, đây là chìa khóa dự phòng. Cô nhóc Thiên Như kia cậu tạm thời để nó ở cùng phòng với cô gái này đi. Đêm rồi nên cậu hãy tránh gây tiếng ồn.
Bà ta đưa chìa khóa cho Nam.
Nam cùng Oán Hồn lại đưa hai người lên phòng.
– Chậc chậc!! Thần Đế tương lại mà lại sa đọa tới mức để trai cõng về thế này. Giới trẻ bây giờ… Haizzz.
Bà ta thở dài rồi ngồi xuống quầy tiếp.
Nam vẫn leo từng tầng một và vô tình một vài học viên nữ đang ngồi tám chuyện ở hành lang nhìn thấy cậu và Oán Hồn, họ liền nhận ra Nam rồi xì xào bàn tán.
Đến khi Nam leo đến tầng 4 thì cậu liền thấy là có 4 học viên nữ đang thản nhiên nói chuyện ở hành lang và cậu nhận ra 2 trong số 4 học viên nữ này.
– Sao cậu lại ở đây vậy Nam!?
Phi Linh Ngọc là người đầu tiên phát hiện ra Nam, cô liền chạy đến trước mặt cậu hỏi.
– Đưa người về! Phòng 301 chỗ nào?
Cậu hỏi lại cô.
– 301!!
Phi Linh Ngọc nghe con số này rồi suy nghĩ, ngay sau đó cô liền nhận ra chủ nhân căn phòng này chính là Băng Liên. Cô liền nhìn cô gái mà Nam đang cõng trên lưng thì đúng là Băng Liên thật.
– Không ngờ là cô nàng băng giá của lớp chúng ta lại thân thiết với cậu như vậy.
Đào Yến Nhu đằng sau liền đi ra nhìn Nam, cô vẫn không có chút thiện cảm nào với cậu.
– Trái hay phải?
Cậu không trả lời câu hỏi của Yến Nhu mà lại hỏi Phi Linh Ngọc.
– Bên phải.
Phi Linh Ngọc liền trả lời.
Nam nghe vậy liền đi qua phía bên phải của hành lang, Oán Hồn đang xách Thiên Như liền theo sau. Khi đi qua Đào Yến Nhu thì nó liền hướng mặt về phía cô khiến cô bất giác lùi lại.
– Sinh vật vừa rồi chính là thứ đã nuốt chửng linh hồn của Khổng Tước Y Dao đúng không? Nhìn gần công nhận là nó đáng sợ thật.
Hai học viên nữ kia không khỏi run người khi thấy Oán Hồn.
Nam cõng Băng Liên về phòng của cô, mở cửa phòng thì cậu thấy bên trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi và vài vật dụng đơn giản khác như là bàn học, đèn, kệ sách và một cánh cửa khác. Nam bèn để Băng Liên nằm xuống giường rồi quay qua lấy Thiên Như đang bị Oán Hồn xách trên tay.
– Ngươi xong việc rồi.
Nam nói với Oán Hồn, nó nghe xong thì liền quay trở lại bên trong cơ thể cậu. Nam bèn đưa Thiên Như vào phòng tắm gội rửa cho cô bé một chút rồi đem cô lên giường ngủ cùng với Băng Liên.
Xong xuôi mọi việc thì cậu liền rời đi.
Sáng hôm sau, Nam vẫn đến lớp như bình thường, một lúc sau thì có một đám học viên nam cũng vào lớp. Đám đó nhìn Nam rồi nói to nói nhỏ gì đó cậu không quan tâm lắm, người đến lớp cũng đông dần nhưng ngày hôm nay kì lạ hơn là có nhiều học viên nam của lớp khác đang nhìn qua cửa sổ lớp dùng ánh mắt viên đạn hướng về phía của cậu. Chiến Phi đến lớp thấy cảnh tượng như vậy thì cậu biết là việc Nam làm tối hôm qua không hề nhỏ chút nào.
– Cậu vẫn bình tĩnh quá vậy?
Thấy Nam vẫn thản nhiên đọc sách thì Chiến Phi không khỏi bất ngờ.
– Chuyện gì?
Nam hỏi lại cậu.
– Việc cậu cõng Băng Liên về ấy. Nhiều học viên trong trường đang đồn về việc này lắm.
Chiến Phi nghiêm trọng nói.
– Có gì sao?
Nam vẫn không biến sắc chút nào.
– Lại còn có gì sao!? Băng Liên là học viên có tư chất đỉnh cấp của Thần Viện này nên mọi người đều muốn tranh thủ làm quen với vị Thần Đế tương lai này. Nhan sắc của Băng Liên cũng thuộc top đầu nên việc cậu làm tối qua chẳng khác nào vả thẳng mặt mấy người hâm mộ cô ấy .