Posted in

Camera Giấu Kín Quay Lén

Lúc đó tui liền nghĩ ngay đến ông cậu 3, một vài hình ảnh liền xẹt qua trong đầu mình như hình ảnh 2 vợ chồng ổng buổi tối lên đây “tìm kích thích”, hoặc có thể không phải là mợ 3 mà là con mẹ nào đó như người tình của ổng chẳng hạn,…Tui không có nghĩ đến mẹ nhé vì chuyện này làm gì xảy ra được (và tui đã lầm). Không nghĩ nhiều nữa nhưng tính tò mò lại nổi lên, tui mở camera lên xem tối qua ai đã đến đây sau khi cửa hàng đóng cửa.

Cũng chẳng có gì lạ, trong khoảng thời gian từ 5h – 5h30 chiều thì mọi người đều về hết (có cả ông cậu nữa) trừ mẹ tui ở lại để tính toán sổ sách xong cũng ra về lúc 6h20. Tui tua nhanh thời gian đến sáng hôm nay cũng thấy không ai đến đây cả, thật kì lạ.

Nhưng mà tui lại nhớ đến là cửa hàng còn có cửa sau và không có gắn camera theo dõi. Cửa sau này thì trước giờ ít khi dùng nên thường bị khóa và bị đồ đạc chắn lại hết. Nói thêm là cửa hàng mẹ tui thuộc một dãy nhà hơn chục căn có kiến trúc tương tự nhau, đằng sau cũng có dãy nhà như thế nữa nhưng mà 2 dãy lại quay lưng lại với nhau tạo thành hình song song. Chính giữa 2 dãy thì có một lối đi nhỏ rộng khoảng chừng 1m. Chỗ này dùng làm cống thoát nước (đường mương) cũng như để lu chậu, rác rưởi, cục nóng điều hoà,…của các hộ dân, ngoài ra còn dùng để làm đường thoát hiểm nếu có sự cố xảy ra. Cho nên đa số nhà ở đây đều có cửa sau nhưng ít người đi đường này lắm, bởi vì một đầu bị chặn, còn một đầu thì dẫn ra một con đường nhỏ. Trước kia chỗ này người ta cũng hay để đồ nhựa, sắt các kiểu nhưng dễ bị mất trộm (hồi nhỏ tui có trộm 1 cái thau nhựa đem bán ve chai lấy tiền chơi game, hehe) nên các hộ dân cùng nhau hùn tiền làm lưới rào + cửa sắt cho an toàn.

Thật ra thì kiểu xây dựng như thế này ở quê tui có nhiều lắm, các dãy nhà thường không xây sát nhau mà chừa ra 1 khoảng trống như vậy, có nơi thì họ phơi quần áo, làm sàn nước và để cả đồ đạc ra đấy để chiếm đất, hoặc là lúc rảnh rỗi thì mở cửa sau ra nói chuyện với hàng xóm.
Tui xuống nhà xem xét thì thấy cửa sau không giống như trước đó, đồ đạc thì vẫn còn chắn đó nhưng nếu muốn đi ra thì chỉ cần dọn dẹp một chút là xong. Hơi nghi ngờ nhưng thôi tui không thèm nghĩ đến nữa, đó là chuyện nhà của ông cậu, liên quan gì đến mình.

Không chỉ trong gia đình mà bà con họ hàng của tui sống vẫn rất tốt, vẫn đối xử tình cảm với nhau, nhất là bên ngoại. Có thể là do vật chất quyết định ý thức, kinh tế ổn định, chứ không nếu như ai cũng nghèo thì đã khác rồi. Mẹ tui rất thương em của mình, và các cậu cũng vậy, cậu 3 thì do nhỏ hơn 1 tuổi nên xưng tui-bà với mẹ, còn cậu út thì vẫn xưng chị-em nhé. Và tui cảm giác là mẹ và cậu 3 thân nhau hơn là với cậu út vì ông này ở xa, nhỏ tuổi không sống gần nhau.

Sau ngày hôm đó thì tui vẫn trải qua bình thường, không tò mò gì nữa, cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi qua, cũng dễ dàng quên đi chuyện này nhưng như thế thì làm gì có chuyện để kể cho các bác nghe được.

Trong một lần vô tình mà tui lại dần dần phát hiện ra bí mật của mẹ, đó là một ngày Chủ nhật, tui không phải đi làm nhưng mà cậu 3 có việc đột xuất nên mẹ nhờ tui qua cửa hàng phụ giúp một tay. Đến trưa thì tui buồn ngủ nên muốn lên lầu nằm nghỉ ngơi một chút, mẹ thì vẫn ở dưới bán hàng. Tui mở tủ để lấy gối ra nằm, tình cờ tui mở luôn cánh cửa tủ kế bên thì thấy ngoài mấy bộ quần áo dự phòng của mẹ và cậu 3 ra thì tui còn thấy có 1 cái quần lót ren của nữ (màu đen) treo bên trong. Tui có phần khó hiểu, lấy làm lạ vì bình thường ở nhà mẹ phơi đồ lót không có kiểu như vậy. Thông thường là quần bằng vải satin hoặc thun với kiểu dáng tam giác bình thường, còn chiếc này thì có ren, hoa văn, hơi mỏng và nhỏ.

Sau đó thì tui cũng cho qua vì có thể mẹ dùng để làm dự phòng do mẹ vẫn còn kinh nguyệt. Nhưng mà trước kia tui đâu có thấy mẹ để sẵn đồ lót ở chỗ này, nếu có gì thì xách xe chạy về nhà thôi vì khoảng cách đâu xa???

Lúc này tui dự cảm có gì đó khác thường rồi, thế là tui quyết tâm phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được. Nói thì nhanh nhưng mà diễn biến thì không như vậy, tui phải mất tới mấy tháng trời mới tìm thêm được manh mối tiếp theo vì tui đâu thể nào mà ở cửa hàng suốt hay thường xuyên qua phụ mẹ bán hàng để bị nghi ngờ. Lại nói mẹ làm chuyện rất kín đáo, không tí sơ hở nào luôn, tui phải cẩn thận, tỏ vẻ bình thường để không bị phát hiện.

Tui nghi ngờ những ngày mẹ về trễ là có chuyện gì đó xảy ra ở đây nhưng vấn đề là làm sao để tìm kiếm manh mối vào ngày hôm sau mới quan trọng. Mẹ đi làm về trễ toàn những ngày đầu hoặc giữa tuần thôi, cuối tuần thì rất hiếm, mà tui thì chỉ rảnh rỗi lúc cuối tuần mới chết chứ. Cho nên mỗi lần mà qua cửa hàng mẹ thì tui phải tranh thủ tìm tòi, nghiên cứu dữ lắm, thật sự thì lúc đó tui rất là trân trọng và yêu quí thời gian hơn bao giờ hết. Tui giống như thám tử Conan vậy, cố gắng đi tìm tang chứng, vật chứng để có thể phá án mà bà nội nó nhiều lần tìm không ra các bác ạ. Tui lục tủ đồ, lục thùng rác, check camera, nghiên cứu cửa sau, nhà tắm, WC,…mà không có phát hiện gì cả, nản thật. Phải nói là mẹ, cũng có thể là cậu 3 hoặc cả 2 người họ đều rất kín đáo và tinh tế, chẳng để lại dấu vết gì cả. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm.

Bên Trung Quốc có câu thế này: Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!
Có nghĩa là đi mòn gót giày tìm cũng không thấy, đến khi thấy được lại chẳng tốn sức.

Giống như 2 vụ trước (bao cao su và quần lót), lần này tui lại vô tình tìm thêm được một manh mối mới (chắc trời thương). Như mọi khi tui qua cửa hàng phụ mẹ, lúc rảnh rỗi thì chạy lên lầu nghỉ ngơi. Lần này tui chả cần suy xét hay tìm tòi gì nữa các bác ạ, trong lúc vô tình bỏ rác thì tui thấy gì các bác biết không?

Là 2 cái hộp đựng bánh bao (như hình), bên trên in tên cũng như địa chỉ của chỗ bán bánh, trong 2 hộp đều có miếng giấy lót bánh, chứng tỏ rằng đã có 2 cái được ăn rồi chứ không phải là người bán đưa nhầm thêm 1 cái hộp.
Nếu là như vậy thì cũng không có gì đáng ngờ phải không các bác? Nhìn 2 chiếc hộp mà tui mới nhớ lại chuyện của ngày hôm qua. Chuyện là hôm qua gần 7h tối mẹ mới về đến nhà, vì không có nấu cơm nên mẹ mua cho 2 ba con tui mỗi người một phần hủ tíu để ăn. Lúc đó ba tui mới nói:
Ba: “Bà ăn gì chưa?”
Mẹ: “Tui có mua bánh bao ăn rồi!”
Ba: “Thằng H (tên cậu 3) bữa nay có làm không?”
Mẹ: “Có”
Ba: “Nó về chưa?”
Mẹ: “Nó về lúc năm giờ mấy rồi! Ông hỏi chi vậy?”
Ba: “Sao tui gọi nó không bắt máy ta? Tính rủ nó đi câu cá!”
Mẹ: “Ai biết! Ăn xong ông gọi lại nó thử coi!”
Ba: “Ừ!!!”
———-
Dữ liệu đó, các bác suy luận thử xem, nếu không thì em trình bày luôn nhé!

Thứ nhất: mẹ nói mọi người về trước, chỉ mình mẹ ở lại làm thì sao lại có 2 cái bánh bao?
Thứ hai: đừng nói là mẹ mà ngay cả bản thân tui cũng không ăn hết 2 cái bánh (nó ngán chết mẹ).
Thứ ba: sao ông cậu ba không bắt máy lúc ba tui gọi đến, lúc đó ổng đang làm gì???

Tự dưng tui cảm thấy có chút lo sợ cộng với khó chịu các bác ạ, hi vọng mọi thứ không phải như mình nghĩ. Không nghĩ gì nhiều nữa, tui quyết hành động để vạch trần bí mật này ra trong trạng thái có chút kích thích (lạ lùng thật). Chuyện tui muốn làm chỉ đơn giản là gắn riêng một cái camera để quay xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Nói thì dễ nhưng làm mới khó, việc quan trọng nhất là phải gắn ở vị trí nào để không bị phát hiện. Thật sự thì không có chỗ nào cả, vì kiểu gì cũng bị chú ý cho dù ngụy trang siêu cấp đến đâu đi nữa, trên trần nhà hay dưới sàn, dùng vật che chắn hay đặt ở góc tối đều không khả thi. Vị trí không được thì tui nghĩ đến kích thước, tui tính mua camera về rồi tháo vỏ nó ra, chỉ dùng ruột thôi (điện giật chết mẹ) hoặc là mua mấy loại siêu nhỏ?? Tất cả đều không khả thi vì tui đâu phải dân chuyên nghiệp. Nhưng mà trong cái khó ló cái khôn, cuối cùng tui cũng tìm ra được một phương pháp hoàn mỹ.
Sau khi tham khảo, so sánh, hỏi han, xem clip các thứ xong xuôi, thế là tui quyết định lên mạng đặt mua một cái camera wifi, kích thước cũng không lớn lắm. Tui không mua ở địa phương mình để tránh rắc rồi về sau mà đặt ở Sài Gòn rồi ship về. Chờ vài ngày thì hàng cũng đã đến tay, lúc kiểm tra cũng lo lắng về chất lượng lắm nhưng mà hơn cả mong đợi (lúc đầu thì ngon nhưng về lâu dài thì hơi chán) nói chung là tiền nào của đó thôi.

Tui thử đi thử lại nhiều lần cho đến lúc cảm thấy hài lòng thì mới bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Cũng không khó để hành sự, mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch, hết sức thành công. Các bác biết tui gắn camera ở đâu không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *